Nên biết, Giang Nhị chưa bao giờ sợ hãi nước mắt của phụ nữa. Điều này hắn cũng đã nói qua với Lâm Cảnh Tĩnh, nên khi cô thấy sự thương tiếc xuất hiện trong mắt Giang Nhị, Lâm Cảnh Tĩnh có phần hoảng hốt.
Cô nức nở một tiếng, mắt mở to, vừa dè dặt vừa ủy khuất hỏi: “Anh không thấy nó kì quái sao?”
Giang Nhị không trả lời, chỉ cúi xuống hôn cô, âm thanh thập phần vui vẻ: “Không hề. Chỉ cần em không cho người khác xem, chỉ có anh nhìn thì chẳng có gì kì quái cả.”
Lâm Cảnh Tĩnh suy nghĩ một hồi lâu, phát hiện lời nói của Giang Nhị chẳng hợp lí gì cả. Bên này, Giang Nhị vừa nói xong thì đã vùi đầu vào u cốc của Lâm Cảnh Tĩnh, bận bịu một hồi.
Khi Lâm Cảnh Tĩnh cảm nhận được sự tê dại truyền đến đỉnh đầu, cô giật mạnh người hốt hoảng.
“Giang Nhị! Khốn khiếp! Anh đã nói không chạm vào tôi cơ mà!”
“Ngoan, Tiểu Tĩnh, gọi Nhị ca.”
“Khốn khiếp!” Lâm Cảnh Tĩnh mắng to.
“Rất tốt. Có bản lĩnh thì kêu thêm một lần nữa. Nói một lần làm một lần.”
“Anh!”
Giang Nhị cười đắc ý, đồng thời cúi người xuống kề sát tai Lâm Cảnh Tĩnh, “Bất quá, anh cũng quên chưa nói cho em. Em không nói, anh cũng sẽ làm.”
“…”
Lâm Cảnh Tĩnh đây là lần đầu tiên. Cô vùng vẫy hồi lâu, thấy căn bản không lung lay được Giang Nhị, rốt cuộc đành nhận mệnh. Chì là trong lòng rất bi thương, nước mắt cứ rơi xuống mãi. Nhưng Giang Nhị căn bản không để ý. Hắn cứ tưởng là kỹ xảo bản thân quá tốt, làm Lâm Cảnh Tĩnh sảng khoái đến bật khóc.
Giang Nhị vừa kiềm hai tay đang vùng vẫy của Lâm Cảnh Tĩnh lại vừa cởi áo choàng tắm của cô xuống. Áo vừa trượt xuống, hắn lấy hai tay bắt ngay bộ ngực sữa của Lâm Cảnh Tĩnh, vừa xoa vừa nhéo. Bị hắn trêu chọc một hồi, hai đóa anh đào cũng sưng lên, đỏ thẫm như mời gọi được nhấm nháp. Giang Nhị cúi người xuống, mút mạnh, trằn trọc, vừa trêu chọc Lâm Cảnh Tĩnh lại vừa nói những lời hết sức vô sỉ.
“Cơ thể em so với em thành thật hơn rất nhiều. Em nhìn hai đầu vú của em này, thật dâm đãng.”
Giang Nhị nói xong liền lấy tay khẩy khẩy hai đỉnh nhọn kia. Lâm Cảnh Tĩnh sao có thể chịu được sự tra tấn này, liên tục bật khóc không ra tiếng.
Bàn tay hắn trượt dần xuống nơi u cốc kia, khẽ sờ hai cánh hoa rồi búng búng, xoa xoa. Lâm Cảnh Tĩnh cong người lên, rên rỉ thành tiếng.
Giang Nhị cười tà một tiếng, một ngón tay thì vân vê hạt châu lúc nặng lúc nhẹ. Những ngón tay còn lại cũng không rảnh rỗi, khẽ trượt vào trong, móc lên, làm Lâm Cảnh Tĩnh hét toáng lên một tiếng.
“Đồ vô sỉ! Anh dừng lại ngay.”
“Em có chắc không?”
Giang Nhị vừa hỏi vừa khẩy khẩy vách tường mềm mại của cô, làm Lâm Cảnh Tĩnh xụi lơ, rên rỉ liên tục.
Tay kia của hắn cũng bận bịu vừa nắn bóp bộ ngực sữa của Lâm Cảnh Tĩnh thành nhiều hình dáng khác nhau. Mặt mày Giang Nhị giãn hẳn cả ra, vô cùng vui vẻ.
“Em muốn anh ngừng lại sao?”
Vừa nói xong, Giang Nhị đình chỉ hẳn mọi động tác. Ngón tay trong u cốc cũng dừng lại, chỉ là không rút ra mà thôi, có nhiều khi còn khẽ khuấy đảo một chút rồi lại không có động tĩnh gì.
Lâm Cảnh Tĩnh vô cùng thống khổ, cảm giác hư không như thế này còn khó chịu hơn cả trăm lần. Cuối cùng, khi Giang Nhị khẽ chạm vào vách tường một lần nữa, Lâm Cảnh Tĩnh như bị rút không còn một mảnh giáp, nhanh chóng đầu hàng.
“Anh, anh cho tôi đi.”
“Cho cái gì, hửm?”. Giang Nhị vẫn không có bất kì động tĩnh gì, chỉ cười cười vài tiếng.
“Tôi, tôi”, Lâm Cảnh Tĩnh da mặt mỏng, làm sao có thể nói ra những lời như thế được. Giang Nhị thấy thế cũng không miễng cưỡng, cười cười một tiếng rồi phóng thích con rồng của mình ra.
Lâm Cảnh Tĩnh nhìn thấy dị vật vừa to vừa cứng kia thì hoảng sợ, nhích về đầu giường muốn chạy trốn. Nhưng Giang Nhị nào cho cô cơ hội, canh ngay cửa động nhích một cái.
Khi cự vật chạm phải một tầng trở ngại thì Giang Nhị thoáng dừng một chút, cúi xuống hôn Lâm Cảnh Tĩnh một cái, lau đi hết những giọt nước mắt của cô, vô cùng nhẹ nhàng.
“Ngoan, Tiểu Tĩnh thả lỏng một chút, chặt quá anh không làm được.”
“Đau, tôi không cần, anh rút ra đi.”
Giang Nhị đen mặt, lại sờ sờ cánh hoa của cô một chút. Rõ ràng chảy nhiều nước như thế mà cô còn đau. Chẳng lẽ… là dục cự hoan nghênh? (là thích mà còn ngại đó )))) )
Vì vậy, Giang Nhị hiểu rõ cười cười, càng dùng sức hôn cô, vừa hôn vừa vân vê hạt châu đã cứng rắn, thập phần sung sướng: “Ngoan, rất nhanh liền sảng khoái. Tiểu Tĩnh mở chân ra cho Nhị ca vào đi, Tiểu Tĩnh của anh.”
Lâm Cảnh Tĩnh vừa thẹn vừa vội, vừa đau vừa tức, cuối cùng dứt khoác co bụng lại một chút.
Rất nhanh, Lâm Cảnh Tĩnh cảm thấy chỗ đó của mình vừa ngứa vừa nóng, dậy lên một hồi sóng. Cự long chống trong vách tường thịt mềm mại lại như sưng thêm một vòng, rồi sảng khoái bắn ra.
Chỉ là, thân thể cô rõ ràng rất đau, nhưng trong một khắc kia, Lâm Cảnh Tĩnh đột nhiên cảm thụ được cảm giác sung sướng ngất trời.
Từ từ, từ dưới thân đến toàn thân, lan ra đến tận đầu ngón tay.
Giang Nhị khi bừng tỉnh chợt tức giận. Hắn cũng không phải xử nam, nhưng bắn nhanh như vậy, là lần đầu tiên.
Mà đây lại còn là đêm động phòng hoa chúc của hắn.
Mà hắn cứ nhanh như vậy, bắn rồi?
Mặt Giang Nhị đen lại, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ dưới thân đôi mắt mê ly, hắn chợt cảm thấy sảng khoái, bừng bừng ý chí chiến đấu.
Mất mặt thì mất mặt, dù sao cũng là người của mình.
Nghĩ thông suốt, Giang Nhị hết sức vui vẻ lấy tay nắn bóp hai khỏa tròn đầy đặn.
“Ngoan, bảo bối của anh. Có sảng khoái không? Lúc sau cái miệng nhỏ của em còn cắn tiểu Giang Nhị của anh không buông.”
Mà Lâm Cảnh Tĩnh cũng hiểu Giang Nhị đang nói gì, trong lúc nhất thời hết sức bi phẫn, tức giận công tâm muốn bật dậy. Nhưng thân thể lại suy yếu không chịu nổi, cuối cung cũng mềm mại té xỉu trong khuỷu tay Giang Nhị.
Bất quá, Giang Nhị cũng không thèm để ý.
Đêm nay, Lâm Cảnh Tĩnh mơ thấy những giấc mơ rất kì quái, toàn bộ đều là lúc cô chung đụng cùng Giang Đại.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Đại luôn đối xử với cô rất tốt, thâm chí so với anh trai Lâm Hạo cũng không hề kếm cạnh.
Lúc nhỏ, Lâm Hạo rất chán ghét em gái nhỏ mềm mại của mình. Hắn muốn có một người chơi cùng mình, mà em gái lại quá yếu ớt, nên đôi khi hắn rất chán ghét, có lần còn hất tay Lâm Cảnh Tĩnh ra, làm cô té sõng soài.
Khi đó, chẳng có ai để ý đến cô, trừ Giang Đại.
Giang Đại sẽ nắm tay cô, dẫn cô đi mua rất nhiều đồ ăn, có khi còn chơi búp bê cùng cô nữa.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Đại luôn ôn nhu như vậy.
Nên lúc đính hôn với Giang Đại Lâm Cảnh Tĩnh vô cùng tình nguyện. Người đàn ông tốt như thế, ai mà không muốn.
Nhưng mà những thứ này thay đổi từ khi nào chứ? Lâm Cảnh Tĩnh nhớ rõ, đêm trước ngày đính hôn, Giang Đại còn gọi cho cô, bảo cô đừng lo lắng, cứ ngủ một giấc cho thật ngon.
Ngữ điệu ôn như như vậy, săn sóc như thế, lại quan tâm lo lắng cô như thế.
Lúc đó Giang Đại rõ ràng có cơ hội đem hết mọi chuyện nói ra, nhưng hắn không làm.
Nhưng vào ngày đính hôn hôm sau, hắn lại trước mặt tất cả mọi người, bỏ cô.
Lâm Cảnh Tĩnh như trở lại rất nhiều năm về trước, bị anh trai Lâm Hạo bỏ rơi. Cô rất chán ghét cảm giác này.
Cô rất ghét cảm giác bị bỏ rơi.
Không biết từ khi nào, lúc Lâm Cảnh Tĩnh tỉnh lại, toàn thân giống như vừa bị nghiền qua, không có lấy một chút khí lực nào, còn có sự đau đớn xa lạ truyền đến. Hơn nữa, cô cũng không thở được, bởi vì đôi tay cứng như sắt của Giang Nhị vòng qua người cô, đem Lâm Cảnh Tĩnh ôm gắt gao trong ngực.
Nghe tiếng hít thở đều đặn vang lên từ trên đỉnh đầu, Lâm Cảnh Tĩnh thở dài.
Cứ để như vậy sao?
Thật khó chịu! Lâm Cảnh Tĩnh rất muốn xuống giường tắm rửa sạch sẽ. Toàn thân cô cứ dinh dính vô cùng nhớp nháp, không cẩn thận đụng trúng hai chân còn mơ hồ cảm thấy ướt át.
Không biết tối qua, hắn đã làm bao nhiêu lần.
Tối qua, Lâm Cảnh Tĩnh cứ nửa tỉnh nửa mê rất nhiều lần. Mỗi khi chìm vào giấc ngủ liền bị Giang Nhị lăn qua lăn lại đến khi tỉnh.
Lúc đầu cô còn thầm nghĩ, nếu mỗi lần đều ngắn như lần đầu tiên vậy thì cũng tốt, Đúng là về sau Lâm Cảnh Tĩnh mới biết…
Cái đó chỉ mới là bắt đầu.
Càng về sau, đau đớn trong người Lâm Cảnh Tĩnh dần biến mất, thay vào đó cô như bị chìm sâu trong một cái bể, vô cùng sảng khoái. Giang Nhị cứ đem cô từ trong cái bể đó vớt lên, rồi lại chìm xuống, lật qua lật lại như rán cá, hết bên trái lại đến bên phải.
Sau đêm tân hôn đầu tiên, Lâm Cảnh Tĩnh càng cảm thấy tương lai mờ mịt.
Khi Lâm Cảnh Tĩnh vừa ngọ nguậy thì Giang Nhị cũng vừa tỉnh. Giang Nhị cường tráng, thể lực lại dồi dào, nhưng hắn không thể không thừa nhận người phụ nữ của hắn thể lực cũng quá hoàn hảo. Rõ ràng tối qua bị hắn lăn qua lăn lại, luôn miệng nũng nịu cầu xin tha thứ, bị hắn va chạm đến hồn phi phách tán, rất mệt mỏi vậy mà sáng nay Lâm Cảnh Tĩnh lại thức dậy sớm hơn so với hắn, tinh thần cũng rất tốt.
Có chút sỉ nhục.
Mà Giang Nhị luôn luôn là người có thù tất báo, nghĩ cũng không cần bèn đưa tay ôm lấy người phụ nữ nào đó muốn xuống giường, dùng chất giọng mập mờ khan khan thủ thỉ vào tai Lâm Cảnh Tĩnh.
“Chào buổi sáng, ngốc ngốc.”
Nếu thể lực cho phép, Lâm Cảnh Tĩnh thật muốn đá hắn một cước dính tường. Nhưng chưa đợi được đến khi cô động thì Giang Nhị đã ôm cô, lần nữa quăng lên giường mềm.
Ánh sáng chiếu khắp cả phòng, rèm che lay động. Mà hai người ở trong phòng, cuống quýt dây dưa môi lưỡi không dứt.
Cuối cùng, Giang Nhị liếm liếm Lâm Cảnh Tĩnh một cái, hỏi: “Ngốc ngốc, tối qua ngủ ngon không?”
Lâm Cảnh Tĩnh nghe xong những lời này, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa khóc không ra tiếng.
Mà tên khốn khiếp này lại thừa lúc cô xao nhãng, quen cửa quen nẻo mò xuống dưới.
“Đau quá.”
Khi Lâm Cảnh Tĩnh lên tiếng mới phát hiện âm thanh của mình khàn khàn rất mất hồn.
Lần này, Lâm Cảnh Tĩnh vô cùng tức giận, bị chọc tới phát khóc, vẻ mặt lên án nhìn tên đầu sỏ gây chuyện.
“Anh bội ước, tôi ghét anh. Anh biến đi.”
Giang Nhị chống hai tay lên giường, nhìn Lâm Cảnh Tĩnh khóc đến lấm lem mặt mày, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Em mới biết tôi 1 2 ngày đầu sao? Còn không rõ tôi là con người thế nào?”
“Anh… khốn khiếp. Tại sao Giang đại ca lại có thể có một người em trai như anh chứ?”
Lời vẫn chưa nói xong thì miệng Lâm Cảnh Tĩnh đã bị bịt kín, cô ngẩng đầu, chọi lại với ánh mắt xa lạ lạnh như băng của Giang Nhị: “Đúng vậy, tôi không như anh tôi. Vậy thì thế nào, cô là gả cho tôi, không phải hắn. Cô quên hắn đã bỏ lại cô chạy theo người khác sao. Thật xin lỗi, đối với đôi giày rách như cô, tôi cũng không có hứng thú.”
Lâm Cảnh Tĩnh sớm biết Giang Nhị rất vô sỉ, nhưng lại không ngờ hắn sẽ nói ra lời tổn thương người khác như thế.
Nhưng Lâm Cảnh Tĩnh không thể không thừa nhận, cho dù cô đã gả cho Giang Nhị, nhưng sâu trong lòng vẫn có một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng Giang Đại sẽ quay lại đón cô.
Giang Đại sẽ quay lại.
Sẽ trở lại đón cô.
Giống như rất nhiều năm trước, hắn không bỏ rơi cô.
Bởi vì chấp niệm này, Lâm Cảnh Tĩnh cũng không phản bác lời nói của Giang Nhị. Mà thái độ cam chịu này ngược lại làm cho Giang Nhị nháy mắt trở nên vô cùng giận dữ, cũng không để ý cô gái nhỏ vừa rồi mới kêu đau. Hắn chui vào chăn, vuốt hai cánh hoa sưng đỏ, lại có điểm không đành lòng.
Nhưng nhớ lại dáng điệu của cô khi nãy, hắn rất bực bội, nhìn thúc một cái đẩy vào.
Sau đó, Giang phu nhân gõ cửa phòng.
“Tiểu Nhị, Tiểu Tĩnh, hai đứa đã dậy chưa?”
Giang Nhị đút ra đút vào một hồi, cảm giác phía bên dưới khô khốc kia đã chảy ra một dòng thủy dịch thì vô cùng đắc ý trong lòng. Hắn quay đầu ra cửa trả lời một tiếng: “Tụi con đã dậy rồi, sẽ xuống ngay.”
/28
|