Đến tận hôm nay, Lâm Cảnh Tinh mới phát hiện ra đôi mắt của Giang Nhị rất to và có hồn. Không giống với đôi mắt bị cận thị nhẹ của Giang Đại, đôi mắt của Giang Nhị rất sáng, sáng đến mức Lâm Cảnh Tinh có thể thấy rõ chính mình trong mắt anh.
Không biết vì sao khi đối mặt với đôi mắt trong suốt, sáng ngời của anh, khuôn mặt Lâm Cảnh Tinh trở nên nóng bừng như có lửa đốt.
“Anh…”
Rốt cuộc Lâm Cảnh Tinh chỉ thốt ra được một chữ, nói không nên lời, chỉ có thể bỏ tay Giang Nhị ra: “Tôi… Tôi đi ra ngoài…”
Giang Nhị kéo tay cô lại, không làm gì cả, ngược lại chỉ đưa đến bên môi, khẽ hôn một cái: “Lâm Cảnh Tinh, em cảm thấy Giang Thiếu Lân tôi là người như thế nào?”
Lời nói của Giang Nhị vẫn còn quanh quẩn bên tai, Lâm Cảnh Tinh buồn bực bịt lỗ tai lại. Những lời này là sao?... Cái gì mà cô cảm thấy anh là người như thế nào? Vấn đề này… Rõ ràng cô có thể thành thật trả lời là ―― không tốt cho lắm… còn có thể như thế nào nữa?
Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cười như không cười của Giang Nhị, mặt của Lâm Cảnh Tinh bỗng nhiên đỏ tới mang tai, tim đập thình thích… Sau đó cô không nói gì cả, chỉ bỏ đi ra ngoài, nhưng thật ra là đang chạy trối chết.
Ra khỏi cửa không xa, cô chợt nghe thấy tiếng cười to của Giang Nhị.
Lâm Cảnh Tinh vô cùng tức giận, quả nhiên Giang Nhị đang đùa giỡn cô!
Tuy nhiên, trái ngược với cơn tức giận của Lâm Cảnh Tinh, Giang Nhị lại rất vui vẻ. Mặc dù trên lưng có nhiều vết thương, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh.
Anh chỉ nghỉ ngơi buổi sáng, sau đó nhận được điện thoại rồi đi ngoài.
Nghe nói là chuyện làm ăn.
Mà khi Lâm Cảnh Tinh nhìn thấy anh đi ra ngoài, cô chỉ có thể trốn ở trong sân nhìn theo xe anh lăn bánh rời đi.
Tại sao? ――
Tại sao cô lại cảm thấy bất lực, nhưng đồng thời lại có chút ngọt ngào vậy?
Lâm Cảnh Tinh không hiểu, xung quanh cô không có ai để nhờ giải đáp. Suy nghĩ một chút, Lâm Cảnh Tinh liền đi nhờ sự trợ giúp từ “Chuyên gia tình yêu” Bạch Phi Phi.
Thế nhưng cô không biết việc “chơi nhầm bạn có ngày bị bạn hại” là một chuyện rất đáng sợ và đáng buồn cỡ nào!
“Cậu nói anh ta bị ăn đòn mà còn cười vui vẻ với cậu đến mức nham nhở sao?”
“…Ơ… Đừng có sửa từ ‘kỳ lạ’ của mình thành từ ‘nham nhở’ có được không?” Lâm Cảnh Tinh nói nhỏ.
“Được rồi…” Bạch Phi Phi gật đầu: “Nói chính xác là anh ta bị ăn đòn, hơn nữa lại còn nói với cậu một cách đê tiện là ‘đánh anh đi, đến đây đánh anh đi’…”
“…” Cũng không phải vậy! Lâm Cảnh Tinh nhíu mày, có điều Giang Nhị cũng không đê tiện đến vậy. Suy nghĩ kĩ lại thì thấy cách nói chuyện của Bạch Phi Phi có vẻ hơi dâm tục.
Dĩ nhiên khi nói đến hai chữ này, Lâm Cảnh Tinh thấy hơi ngượng ngùng, cô không nói cho Bạch Phi Phi biết điều này. Mà ở đầu dây bên kia, Bạch Phi Phi cũng không để ý tới, chỉ tự nói: “Có thể những người có tiền đều có sở thích kỳ lạ…”
“Chẳng hạn như?”
“Tự ngược đãi bản thân?” Bạch Phi Phi nói, giọng nói hơi nhỏ. Cô áp sát điện thoại vào má và khẽ hỏi: “Mình hỏi này Tinh Tinh, ở trên giường Giang Nhị có dịu dàng không?”
Nhắc tới “chuyện ấy,” sắc mặt của Lâm Cảnh Tinh không được tốt cho lắm. Đó cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến cô chán ghét Giang Nhị.
Khi ở trên giường, Giang Nhị rất mạnh bạo. Có lúc cô thật sự cảm thấy mình sẽ bị anh giết chết.
Lâm Cảnh Tinh gật đầu, thành thật nói ra: “Rất… Có… có hơi thô bạo…”
“Anh ta thích dùng tư thế gì? Mặc dù trong quá trình có làm cậu bị đau, nhưng lại khiến cậu cảm thấy rất thoải mái có đúng không?”
Lâm Cảnh Tinh ngượng ngùng trả lời lại.
Mà sau khi Bạch Phi Phi phân tích xong, cuối cùng cũng rút ra một kết luận.
“Tinh Tinh, thật đáng tiếc phải nói cho cậu biết, qua một hồi phân tích, mình thấy Giang Nhị có thể là một người cuồng SM!”
Dưới sự “khai sáng” của cô bạn thân kiêm tác giả chuyên viết truyện ngôn tình sắc, cho dù Lâm Cảnh Tinh chậm chạp đến mấy cũng không thể không biết hai chữ này có nghĩa là gì.
Nghe thấy vậy, sắc mặt cô trắng bệnh.
“Không phải vậy chứ?”
Giang Nhị nghiện SM sao? Lâm Cảnh Tinh không có kinh nghiệm gì cả, Giang Nhị là người đàn ông duy nhất, duy nhất cho cô kinh nghiệm. Trước khi gả cho Giang Nhị, cô chưa từng trải qua chuyện đó.
Trong tưởng tượng, chuyện tình dục hẳn là phải nhẹ nhàng giống như chuyện tình cảm, nhưng mà mỗi lần Giang Nhị… làm đều rất mạnh bạo. Cho dù cô đau đến nỗi khóc lóc liên tục, anh ta vẫn không ngừng, không những không ngừng… mà hình như còn rất hưng phấn.
Vừa nghĩ như vậy, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy Bạch Phi Phi phân tích rất đúng. Giang Nhị là một người cuồng SM! Không chỉ có vậy, hình như anh ta còn rất tôn sùng sự tàn bạo và bạo lực nữa.
Từ nhỏ đã như vậy rồi.
Càng nghĩ càng sợ hãi, Lâm Cảnh Tinh chỉ muốn cuốn gói về nhà mẹ đẻ ngay lập tức. Thế nhưng ý nghĩ này vừa mới phảng phất qua đầu thì bỗng nhiên có người gõ cửa.
Ông cụ Giang đang đứng trước cửa với vẻ do dự.
“Ông nội, có chuyện gì sao?”
“Khụ khụ…” Ông cụ Giang đứng ở trước cửa có hơi xấu hổ: “Tinh Tinh, chuyện sáng nay… con đừng để trong lòng. Cái tên tiểu tử đó… Haiz…”
Lâm Cảnh Tinh sợ nhất khi nhắc tới chuyện này, da mặt cô lúc đỏ lúc trắng. Ông cụ Giang thấy sắc mặt của Lâm Cảnh Tinh không tốt thì chủ động nói sang chuyện khác.
“Đúng rồi, hai đứa không đi hưởng tuần trăng mật sao? Ngày nghỉ phép trong trường học ít vậy sao?”
Sau khi nghe ông cụ Giang đề cập tới chuyện này, Lâm Cảnh Tinh cũng thoáng nhớ lại.
Thời gian nghỉ kết hôn của cô sắp hết… Điều đó có nghĩa là gì?
A ―― Lâm Cảnh Tinh thực sự muốn nhảy dựng lên và cười to!
Thời gian nghỉ kết hôn kết thúc có nghĩa là cô có thể trở lại trường. Cô thường ngủ lại trong trường, nói như vậy là mỗi tuần có ít nhất 5 ngày cô không cần ở với Giang Nhị…
Mới nghĩ như vậy thôi đã thấy sung sướng quá rồi!
Ông cụ Giang không biết tại sao Lâm Cảnh Tinh lại đột nhiên cười toe toét. Có điều chỉ cần đứa trẻ này vui vẻ thì trong lòng ông cũng bớt áy náy.
“Được rồi Tinh Tinh, chúng ta xuống dưới nhà ăn chút gì đi… Mẹ của Tiểu Nhị đã mua một ít nho, mùi vị rất ngon…”
Lâm Cảnh Tinh là một điển hình cho người sành ăn. Nhắc tới ăn, hai mắt cô bỗng sáng lên, đi theo ông cụ Giang xuống dưới nhà.
Hai ông cháu ngồi trong vườn hoa ăn trái cây và bánh ngọt, tâm trạng rất tốt.
Mà ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của người bên dịch vụ chuyển phát nhanh.
Lâm Cảnh Tinh đặt tách trà xuống, chạy ra nhận hàng.
“Xin chào, cô có phải là cô Lâm Cảnh Tinh không?”
“Ừ, là tôi… Đây là…”
Lâm Cảnh Tinh nhìn bó hoa hồng lớn trong tay cậu em trai giao hàng thì cảm thấy hơi ngứa mũi.
“Đây là hoa của cô, xin mời ký nhận.”
Bó hoa đã được giao cho Lâm Cảnh Tinh. Lâm Cảnh Tinh chỉ kịp ký tên vội vàng, còn chưa hỏi rõ ai tặng bó hoa này thì cậu em trai giao hàng đã đi mất.
Mà Lâm Cảnh Tinh nhìn bó hoa tươi đẹp trong tay thì rốt ruộc không nhịn được…
Hắt xì một cái thật to!
Buổi tối, Giang Nhị đắc ý trở về nhà. Anh nghĩ tới dáng vẻ hạnh phúc của vợ mình khi nhận được bó hoa, sau đó khi anh về đến nhà thì sẽ chạy nhào tới.
Tuy nhiên ――
Có người chạy nhào tới, nhưng đó không phải là cô vợ nhỏ dễ thương của anh mà lại là mẹ anh.
“Sao vậy? Tinh Tinh đâu?” Sắc mặt Giang Nhị hơi khó coi. Anh làm nhiều việc như vậy mà cô lại không biết bày tỏ sự cảm kích sao?”
Nghe thấy vậy, mẹ Giang liền lườm nguýt Giang Nhị, hừ lạnh một tiếng: “Không biết ai đã tặng cho Tinh Tinh một bó hoa lớn. Bây giờ Tinh Tinh đã bị dị ứng, mặt sưng lên giống như cái đầu heo…”
“Hả…”
Giang Nhị trợn tròn mắt, đi nhanh lên lầu với mẹ Giang, vừa đi vừa hỏi: “Không phải chứ? Con nhớ lúc nhỏ cô ấy không có bị dị ứng phấn hoa mà!” Lúc còn nhỏ, Lâm Cảnh Tinh cũng giống như các cô bé khác đều thích hoa cỏ đẹp. Mà nhân lúc cô không chú ý tới, Giang Nhị đã phá rất nhiều hoa cỏ.
Tại sao lần này lại bị dị ứng?
Mẹ Giang vừa đi vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn Giang Nhị: “Đó mà là một đóa hoa sao? Thằng khốn này, con tặng cho Tinh Tinh mấy trăm đóa hoa đó! Vốn dĩ Tinh Tinh chỉ bị dị ứng phấn hoa nhẹ, nay lại hít rất nhiều phấn hoa thì hỏi sao không bị dị ứng nghiêm trọng?!”
Khi Giang Nhị đi vào phòng thì Lâm Cảnh Tinh đã ngủ thiếp đi.
Nghe mẹ Giang nói cô đã châm cứu, vết sưng tấy đỏ đã giảm bớt, bây giờ trên mặt chỉ còn vài đốm đỏ.
Giang Nhị sờ mũi, ngồi xuống bên cạnh Lâm Cảnh Tinh.
“Em thật ngốc… Ngay cả hoa mà cũng bị dị ứng. Hèn gì lúc nhỏ không có ai tặng hoa cho em…”
Giang Nhị tháo cà vạt ra, thật ra anh muốn nói mình mới là thằng ngu. Rõ ràng rất áy náy, muốn lấy lòng vợ mình, nhưng không ngờ sự vô tâm của anh lại khiến vợ mình chịu khổ.
Giang Nhị thở dài, đưa tay ra xoa nhẹ khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh.
Mà Lâm Cảnh Tinh đang ngủ mơ hồ cảm thấy có gì đó quen thuộc. Ở giữa bàn tay Giang Nhị có một vết chai nhỏ, không biết cô mơ thấy điều tốt đẹp gì mà chỉ dịu dàng nói một tiếng: “Giang đại ca…”
“…”
Giang Nhị đang vuốt ve thì bỗng siết chặt tay lại. Anh cố gắng hết sức mới có thể kiềm chế bản thân không dùng tay bóp chết người phụ nữ vô tình này.
Nghĩ lại lời nói của Dư Hàng, Giang Nhị liên tục hít thở sâu mới từ từ trở lại bình thường.
“Được lắm! Lâm Cảnh Tinh, cô nghe cho kỹ đây… Cô gọi tên Giang Thiếu Kỳ một lần, ông đây sẽ khiến cô kêu tên Giang Thiếu Lân tôi một trăm lần!”
Nói xong, Giang Nhị tức giận bỏ mặc Lâm Cảnh Tinh nằm đó rồi đi tới cửa.
Thế nhưng vừa đi tới cửa, Giang Nhị lại dừng lại.
Bỏ đi như vậy thật vô dụng. Sao anh có thể làm chuyện vô dụng này được?
Giang Nhị quay đầu lại, đi đến bên cạnh Lâm Cảnh Tinh rồi cười nhếch mép. Cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, anh cởi quần áo ra rồi leo lên giường.
Vết thương trên lưng anh còn hơi đau, nhưng mà Giang Nhi lại không để ý tới nó. Anh chống tay xuống giường, ngắm nhìn Lâm Cảnh Tinh đang ngủ say sưa trong ngực mình, sau đó cúi người xuống hôn lên môi cô một cái. Rất ngọt! Vẫn chưa đủ, anh lại hôn thêm lần nữa.
Chỉ hôn thôi mà lại khiến Giang Nhị động tình. Cho dù Lâm Cảnh Tinh còn đang chìm trong giấc ngủ, trên mặt có những đốm đỏ khó coi, thế nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh muốn ăn cô.
Anh chống tay xuống giường, nhìn người đang ngủ say trong lòng thì chợt buông bỏ ham muốn trong người.
Anh chỉ sờ một chút.
Chỉ sờ một chút thôi, không làm những chuyện khác.
Không biết vì sao khi đối mặt với đôi mắt trong suốt, sáng ngời của anh, khuôn mặt Lâm Cảnh Tinh trở nên nóng bừng như có lửa đốt.
“Anh…”
Rốt cuộc Lâm Cảnh Tinh chỉ thốt ra được một chữ, nói không nên lời, chỉ có thể bỏ tay Giang Nhị ra: “Tôi… Tôi đi ra ngoài…”
Giang Nhị kéo tay cô lại, không làm gì cả, ngược lại chỉ đưa đến bên môi, khẽ hôn một cái: “Lâm Cảnh Tinh, em cảm thấy Giang Thiếu Lân tôi là người như thế nào?”
Lời nói của Giang Nhị vẫn còn quanh quẩn bên tai, Lâm Cảnh Tinh buồn bực bịt lỗ tai lại. Những lời này là sao?... Cái gì mà cô cảm thấy anh là người như thế nào? Vấn đề này… Rõ ràng cô có thể thành thật trả lời là ―― không tốt cho lắm… còn có thể như thế nào nữa?
Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cười như không cười của Giang Nhị, mặt của Lâm Cảnh Tinh bỗng nhiên đỏ tới mang tai, tim đập thình thích… Sau đó cô không nói gì cả, chỉ bỏ đi ra ngoài, nhưng thật ra là đang chạy trối chết.
Ra khỏi cửa không xa, cô chợt nghe thấy tiếng cười to của Giang Nhị.
Lâm Cảnh Tinh vô cùng tức giận, quả nhiên Giang Nhị đang đùa giỡn cô!
Tuy nhiên, trái ngược với cơn tức giận của Lâm Cảnh Tinh, Giang Nhị lại rất vui vẻ. Mặc dù trên lưng có nhiều vết thương, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh.
Anh chỉ nghỉ ngơi buổi sáng, sau đó nhận được điện thoại rồi đi ngoài.
Nghe nói là chuyện làm ăn.
Mà khi Lâm Cảnh Tinh nhìn thấy anh đi ra ngoài, cô chỉ có thể trốn ở trong sân nhìn theo xe anh lăn bánh rời đi.
Tại sao? ――
Tại sao cô lại cảm thấy bất lực, nhưng đồng thời lại có chút ngọt ngào vậy?
Lâm Cảnh Tinh không hiểu, xung quanh cô không có ai để nhờ giải đáp. Suy nghĩ một chút, Lâm Cảnh Tinh liền đi nhờ sự trợ giúp từ “Chuyên gia tình yêu” Bạch Phi Phi.
Thế nhưng cô không biết việc “chơi nhầm bạn có ngày bị bạn hại” là một chuyện rất đáng sợ và đáng buồn cỡ nào!
“Cậu nói anh ta bị ăn đòn mà còn cười vui vẻ với cậu đến mức nham nhở sao?”
“…Ơ… Đừng có sửa từ ‘kỳ lạ’ của mình thành từ ‘nham nhở’ có được không?” Lâm Cảnh Tinh nói nhỏ.
“Được rồi…” Bạch Phi Phi gật đầu: “Nói chính xác là anh ta bị ăn đòn, hơn nữa lại còn nói với cậu một cách đê tiện là ‘đánh anh đi, đến đây đánh anh đi’…”
“…” Cũng không phải vậy! Lâm Cảnh Tinh nhíu mày, có điều Giang Nhị cũng không đê tiện đến vậy. Suy nghĩ kĩ lại thì thấy cách nói chuyện của Bạch Phi Phi có vẻ hơi dâm tục.
Dĩ nhiên khi nói đến hai chữ này, Lâm Cảnh Tinh thấy hơi ngượng ngùng, cô không nói cho Bạch Phi Phi biết điều này. Mà ở đầu dây bên kia, Bạch Phi Phi cũng không để ý tới, chỉ tự nói: “Có thể những người có tiền đều có sở thích kỳ lạ…”
“Chẳng hạn như?”
“Tự ngược đãi bản thân?” Bạch Phi Phi nói, giọng nói hơi nhỏ. Cô áp sát điện thoại vào má và khẽ hỏi: “Mình hỏi này Tinh Tinh, ở trên giường Giang Nhị có dịu dàng không?”
Nhắc tới “chuyện ấy,” sắc mặt của Lâm Cảnh Tinh không được tốt cho lắm. Đó cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến cô chán ghét Giang Nhị.
Khi ở trên giường, Giang Nhị rất mạnh bạo. Có lúc cô thật sự cảm thấy mình sẽ bị anh giết chết.
Lâm Cảnh Tinh gật đầu, thành thật nói ra: “Rất… Có… có hơi thô bạo…”
“Anh ta thích dùng tư thế gì? Mặc dù trong quá trình có làm cậu bị đau, nhưng lại khiến cậu cảm thấy rất thoải mái có đúng không?”
Lâm Cảnh Tinh ngượng ngùng trả lời lại.
Mà sau khi Bạch Phi Phi phân tích xong, cuối cùng cũng rút ra một kết luận.
“Tinh Tinh, thật đáng tiếc phải nói cho cậu biết, qua một hồi phân tích, mình thấy Giang Nhị có thể là một người cuồng SM!”
Dưới sự “khai sáng” của cô bạn thân kiêm tác giả chuyên viết truyện ngôn tình sắc, cho dù Lâm Cảnh Tinh chậm chạp đến mấy cũng không thể không biết hai chữ này có nghĩa là gì.
Nghe thấy vậy, sắc mặt cô trắng bệnh.
“Không phải vậy chứ?”
Giang Nhị nghiện SM sao? Lâm Cảnh Tinh không có kinh nghiệm gì cả, Giang Nhị là người đàn ông duy nhất, duy nhất cho cô kinh nghiệm. Trước khi gả cho Giang Nhị, cô chưa từng trải qua chuyện đó.
Trong tưởng tượng, chuyện tình dục hẳn là phải nhẹ nhàng giống như chuyện tình cảm, nhưng mà mỗi lần Giang Nhị… làm đều rất mạnh bạo. Cho dù cô đau đến nỗi khóc lóc liên tục, anh ta vẫn không ngừng, không những không ngừng… mà hình như còn rất hưng phấn.
Vừa nghĩ như vậy, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy Bạch Phi Phi phân tích rất đúng. Giang Nhị là một người cuồng SM! Không chỉ có vậy, hình như anh ta còn rất tôn sùng sự tàn bạo và bạo lực nữa.
Từ nhỏ đã như vậy rồi.
Càng nghĩ càng sợ hãi, Lâm Cảnh Tinh chỉ muốn cuốn gói về nhà mẹ đẻ ngay lập tức. Thế nhưng ý nghĩ này vừa mới phảng phất qua đầu thì bỗng nhiên có người gõ cửa.
Ông cụ Giang đang đứng trước cửa với vẻ do dự.
“Ông nội, có chuyện gì sao?”
“Khụ khụ…” Ông cụ Giang đứng ở trước cửa có hơi xấu hổ: “Tinh Tinh, chuyện sáng nay… con đừng để trong lòng. Cái tên tiểu tử đó… Haiz…”
Lâm Cảnh Tinh sợ nhất khi nhắc tới chuyện này, da mặt cô lúc đỏ lúc trắng. Ông cụ Giang thấy sắc mặt của Lâm Cảnh Tinh không tốt thì chủ động nói sang chuyện khác.
“Đúng rồi, hai đứa không đi hưởng tuần trăng mật sao? Ngày nghỉ phép trong trường học ít vậy sao?”
Sau khi nghe ông cụ Giang đề cập tới chuyện này, Lâm Cảnh Tinh cũng thoáng nhớ lại.
Thời gian nghỉ kết hôn của cô sắp hết… Điều đó có nghĩa là gì?
A ―― Lâm Cảnh Tinh thực sự muốn nhảy dựng lên và cười to!
Thời gian nghỉ kết hôn kết thúc có nghĩa là cô có thể trở lại trường. Cô thường ngủ lại trong trường, nói như vậy là mỗi tuần có ít nhất 5 ngày cô không cần ở với Giang Nhị…
Mới nghĩ như vậy thôi đã thấy sung sướng quá rồi!
Ông cụ Giang không biết tại sao Lâm Cảnh Tinh lại đột nhiên cười toe toét. Có điều chỉ cần đứa trẻ này vui vẻ thì trong lòng ông cũng bớt áy náy.
“Được rồi Tinh Tinh, chúng ta xuống dưới nhà ăn chút gì đi… Mẹ của Tiểu Nhị đã mua một ít nho, mùi vị rất ngon…”
Lâm Cảnh Tinh là một điển hình cho người sành ăn. Nhắc tới ăn, hai mắt cô bỗng sáng lên, đi theo ông cụ Giang xuống dưới nhà.
Hai ông cháu ngồi trong vườn hoa ăn trái cây và bánh ngọt, tâm trạng rất tốt.
Mà ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của người bên dịch vụ chuyển phát nhanh.
Lâm Cảnh Tinh đặt tách trà xuống, chạy ra nhận hàng.
“Xin chào, cô có phải là cô Lâm Cảnh Tinh không?”
“Ừ, là tôi… Đây là…”
Lâm Cảnh Tinh nhìn bó hoa hồng lớn trong tay cậu em trai giao hàng thì cảm thấy hơi ngứa mũi.
“Đây là hoa của cô, xin mời ký nhận.”
Bó hoa đã được giao cho Lâm Cảnh Tinh. Lâm Cảnh Tinh chỉ kịp ký tên vội vàng, còn chưa hỏi rõ ai tặng bó hoa này thì cậu em trai giao hàng đã đi mất.
Mà Lâm Cảnh Tinh nhìn bó hoa tươi đẹp trong tay thì rốt ruộc không nhịn được…
Hắt xì một cái thật to!
Buổi tối, Giang Nhị đắc ý trở về nhà. Anh nghĩ tới dáng vẻ hạnh phúc của vợ mình khi nhận được bó hoa, sau đó khi anh về đến nhà thì sẽ chạy nhào tới.
Tuy nhiên ――
Có người chạy nhào tới, nhưng đó không phải là cô vợ nhỏ dễ thương của anh mà lại là mẹ anh.
“Sao vậy? Tinh Tinh đâu?” Sắc mặt Giang Nhị hơi khó coi. Anh làm nhiều việc như vậy mà cô lại không biết bày tỏ sự cảm kích sao?”
Nghe thấy vậy, mẹ Giang liền lườm nguýt Giang Nhị, hừ lạnh một tiếng: “Không biết ai đã tặng cho Tinh Tinh một bó hoa lớn. Bây giờ Tinh Tinh đã bị dị ứng, mặt sưng lên giống như cái đầu heo…”
“Hả…”
Giang Nhị trợn tròn mắt, đi nhanh lên lầu với mẹ Giang, vừa đi vừa hỏi: “Không phải chứ? Con nhớ lúc nhỏ cô ấy không có bị dị ứng phấn hoa mà!” Lúc còn nhỏ, Lâm Cảnh Tinh cũng giống như các cô bé khác đều thích hoa cỏ đẹp. Mà nhân lúc cô không chú ý tới, Giang Nhị đã phá rất nhiều hoa cỏ.
Tại sao lần này lại bị dị ứng?
Mẹ Giang vừa đi vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn Giang Nhị: “Đó mà là một đóa hoa sao? Thằng khốn này, con tặng cho Tinh Tinh mấy trăm đóa hoa đó! Vốn dĩ Tinh Tinh chỉ bị dị ứng phấn hoa nhẹ, nay lại hít rất nhiều phấn hoa thì hỏi sao không bị dị ứng nghiêm trọng?!”
Khi Giang Nhị đi vào phòng thì Lâm Cảnh Tinh đã ngủ thiếp đi.
Nghe mẹ Giang nói cô đã châm cứu, vết sưng tấy đỏ đã giảm bớt, bây giờ trên mặt chỉ còn vài đốm đỏ.
Giang Nhị sờ mũi, ngồi xuống bên cạnh Lâm Cảnh Tinh.
“Em thật ngốc… Ngay cả hoa mà cũng bị dị ứng. Hèn gì lúc nhỏ không có ai tặng hoa cho em…”
Giang Nhị tháo cà vạt ra, thật ra anh muốn nói mình mới là thằng ngu. Rõ ràng rất áy náy, muốn lấy lòng vợ mình, nhưng không ngờ sự vô tâm của anh lại khiến vợ mình chịu khổ.
Giang Nhị thở dài, đưa tay ra xoa nhẹ khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh.
Mà Lâm Cảnh Tinh đang ngủ mơ hồ cảm thấy có gì đó quen thuộc. Ở giữa bàn tay Giang Nhị có một vết chai nhỏ, không biết cô mơ thấy điều tốt đẹp gì mà chỉ dịu dàng nói một tiếng: “Giang đại ca…”
“…”
Giang Nhị đang vuốt ve thì bỗng siết chặt tay lại. Anh cố gắng hết sức mới có thể kiềm chế bản thân không dùng tay bóp chết người phụ nữ vô tình này.
Nghĩ lại lời nói của Dư Hàng, Giang Nhị liên tục hít thở sâu mới từ từ trở lại bình thường.
“Được lắm! Lâm Cảnh Tinh, cô nghe cho kỹ đây… Cô gọi tên Giang Thiếu Kỳ một lần, ông đây sẽ khiến cô kêu tên Giang Thiếu Lân tôi một trăm lần!”
Nói xong, Giang Nhị tức giận bỏ mặc Lâm Cảnh Tinh nằm đó rồi đi tới cửa.
Thế nhưng vừa đi tới cửa, Giang Nhị lại dừng lại.
Bỏ đi như vậy thật vô dụng. Sao anh có thể làm chuyện vô dụng này được?
Giang Nhị quay đầu lại, đi đến bên cạnh Lâm Cảnh Tinh rồi cười nhếch mép. Cuối cùng không biết nghĩ tới điều gì, anh cởi quần áo ra rồi leo lên giường.
Vết thương trên lưng anh còn hơi đau, nhưng mà Giang Nhi lại không để ý tới nó. Anh chống tay xuống giường, ngắm nhìn Lâm Cảnh Tinh đang ngủ say sưa trong ngực mình, sau đó cúi người xuống hôn lên môi cô một cái. Rất ngọt! Vẫn chưa đủ, anh lại hôn thêm lần nữa.
Chỉ hôn thôi mà lại khiến Giang Nhị động tình. Cho dù Lâm Cảnh Tinh còn đang chìm trong giấc ngủ, trên mặt có những đốm đỏ khó coi, thế nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh muốn ăn cô.
Anh chống tay xuống giường, nhìn người đang ngủ say trong lòng thì chợt buông bỏ ham muốn trong người.
Anh chỉ sờ một chút.
Chỉ sờ một chút thôi, không làm những chuyện khác.
/28
|