Tôi nghĩ nhất định là tôi bị mưa to xối cho mê muối, mới có thể bỗng nhiên tham luyến mỹ sắc của Lê Diệu Phàm, cả đêm nhìn lén anh mấy lần.
Về sau, rốt cuộc anh nhận ra tôi không thích hợp, liền hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”
“Không nhìn gì cả.” Tôi cảm thấy rất chột dạ, nhiệt độ trên mặt từ từ tăng lên.
“Mặt em sao hồng thế?”
“Không có, chỉ là hơi lạnh. Không đúng là quá nóng …” Anh vừa hỏi, mặt tôi lại càng nóng, ngay cả đầu óc cũng trở nên chóng mặt, nói cũng nói năng lộn xộn, không biết đang nghĩ gì.
Anh bỗng nhiên dùng tay đè lên trán tôi. Tay anh băng giá lạnh lẽo, lúc đụng tới mặt tôi, tôi cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến độ muốn đoạt lấy tay anh rồi dán lên mặt mình.
“Thiên Tinh, em phát sốt.” Anh nói.
Khốn kiếp, làm sao anh biết tôi đang mắc cỡ (‘phát tao’)… Tôi mơ mơ màng màng nghĩ, mặt tiếp tục hồng lên.
“Không được, anh phải gọi bác sĩ.” Anh nhìn qua rất vội.
Từ khi nào thì ngay cả mắc cỡ bác sĩ cũng trị được vậy? Chờ một chút, hình như cái anh nói là phát sốt?! Tôi rốt cuộc hồi thần, ý thức được, thì ra trái tim nhỏ của tôi đập thình thịch lâu như vậy, không phải vì mắc cỡ mà là vì phát sốt…
Quá mất mặt! >__<
Mặc dù mắc cỡ… Không! Là phát sốt không phải là chuyện lớn gì, nhưng dưới sự sắp xếp của Lê Diệu Phàm, tôi vẫn bị ép truyền nước biển ba ngày ở bệnh viện.
Trong lúc này, bệnh tình của mẹ tôi có chuyển biến tốt, càng ngày càng sinh khí dồi dào hơn. Nhìn bà như vậy, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng buông xuống, ngóng trông bà có thể sớm ngày bình phục. Vừa lúc đó, tôi bỗng nhiên nhận được điện thoại của đoàn làm phim, nói phóng viên đã đi hết, bảo tôi có thể trở về đi làm trở lại.
Tôi vội vàng chấn chỉnh tinh thần lên, chuẩn bị trở về đoàn phim làm hậu kì chạy nước rút, thế nhưng Lê Diệu Phàm lại không đồng ý cho tôi trở lại.
“Bệnh còn chưa hết, không cần thiết phải liều mạng như thế.” Thái độ của anh rất kiên quyết.
“Bệnh của em sớm đã ổn rồi, không tin anh xem xem.” Tôi nhảy xuống từ trên giường bệnh, quay hai vòng tại chỗ trước mặt anh, kỳ thực trong lòng đang nghĩ, bệnh của tôi sớm đã ổn rồi, nhìn thấy anh cũng không mắc cỡ nữa.
“Qua đây, anh xem xem.” Anh nói.
Tôi tưởng anh đã bị tôi thuyết phục, vội vàng ngoan ngoãn nhảy qua, nào biết anh bưng mặt tôi nhìn một hồi, bỗng nhiên cúi đầu, hôn tôi.
Nụ hôn này rất dịu dàng, tôi lại sợ ngây người, mở to mắt chằm chằm nhìn anh. Mặt anh cách tôi rất gần, hơi thở cũng phả trên mặt tôi, miệng ở trên môi tôi nhẹ nhàng mút vào, làm hại cả người tôi đều yếu mềm tê dại, thiếu chút nữa thì đứng không vững.
Có một y tá đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh này lại lập tức đóng cửa lại.
Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy anh ra, đỏ mặt hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Kiểm hàng.”
Tôi: “…”
Trải qua cuộc kiểm hàng nhiều lần của Lê tổng, tôi rốt cuộc được ân chuẩn trở lại đoàn phim. Bởi việc quay phim đã gần đến hồi kết, nên cường độ làm việc đã giảm đi rất nhiều so với trước.
Công việc tương đối thư thản khiến tôi có thể rút thời gian đến bệnh viện thăm mẹ. Bệnh của bà đã ổn gần như bình thường, nhưng bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện quan sát một thời gian nữa.
Khi tôi ở bệnh viện bóc cam cho mẹ, mẹ tôi đột nhiên hỏi tôi: “Thiên Tinh, có phải gần đây A Ngưu rất bận không?”
“Sao đột nhiên mẹ lại hỏi điều này?” Tôi hỏi.
“Cũng không có gì. Chỉ là mẹ phát hiện gần đây lúc nó đến thăm mẹ, có điện thoại gọi tới, mỗi lần đều vội vội vàng vàng, còn luôn bỏ đi nghe điện thoại. Hẳn là nó sẽ không trốn con làm cái gì * ở ngoài chứ?”
Tôi hết chỗ nói nổi: “Mẹ, mẹ đoán mò cái gì, công việc của anh ấy bận rộn, dành thời gian tới thăm mẹ đã rất không dễ dàng. Mẹ đừng nghĩ những chuyện không đâu ấy.”
“Con nói như vậy thì mẹ an tâm. Kỳ thực đàn ông không nhất định phải kiếm được nhiều tiền, chủ yếu vẫn là xem nhân phẩm. Chỉ cần người thành thật, có trách nhiệm, đối với con một lòng là đủ rồi, đừng giống ba con…” Bà hình như lại nhớ ra cái gì đó, viền mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Tôi vội vàng khuyên bà: “Mẹ, mẹ đừng khổ sở, mẹ còn có con, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ.”
“Mẹ biết con rất hiếu thuận, thế nhưng con cũng khổ…” Hôm nay hình như bà suy nghĩ đặc biệt nhiều, cảm xúc cũng có điều giảm sút, khiến cho tôi cũng thoáng cái buồn bực.
Vì đề phòng xuất hiện thảm kịch hai mẹ con tôi ôm đầu khóc rống lên ở bệnh viện, tôi vội vàng dỗ mẹ ngủ, sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi phòng bệnh, sợ trễ một bước cũng nhịn không được mà suy nghĩ nhiều.
Không ngờ tôi vừa mới đóng cửa phòng bệnh, trước mặt liền gặp được Lê Diệu Phàm.
“Anh đã đến rồi à?” Tôi vừa nói, vừa dùng tay xoa xoa khóe mắt.
“Thiên Tinh, em khóc à?” Anh hỏi.
“Anh mới khóc!” Tôi hít mũi một cái, “Em đây là bị bệnh mắt hột.”
“Từ lúc nào thì em có cái bệnh này thế?”
Tôi có chút xấu hổ, quyết định không tiếp tục cái đề tài này, hỏi: “Anh bận như vậy, không cần mỗi ngày đều dành thời gian đến thăm mẹ em đâu. Dù sao trí nhớ của bà cũng không tốt, chờ qua mấy ngày bà sẽ quên anh thôi, anh cũng không cần phải khổ cực đóng vai A Ngưu mỗi ngày như vậy.”
“Thực ra như thế này cũng rất tốt.” Anh thấp giọng nói một câu.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, buổi tối ánh đèn ở bệnh viện không quá sáng, khiến cho cái khí thế hùng hổ bức người trên người anh đều biến mất, thay vào đó là một cảm giác thân thiết kỳ diệu.
“Đúng rồi, anh đến là muốn cho em xem vài thứ.” Anh đột nhiên nói như vậy, hơn nữa còn lấy di động ra.
Tôi nhìn qua, nhìn thấy bức ảnh trên màn hình, là văn kiện bị sứt mẻ một phần, phóng to lên nhìn, mặt trên mơ hồ viết chữ “tập đoàn Lâm thị”, “Tài chính” như vậy khiến cả người tôi hơi bị chấn động.
“Đây chỉ là bức ảnh, bởi văn kiện tổn hại rất nghiêm trọng, anh còn đang tìm người phục hồi như cũ. Tin anh, không bao lâu nữa vụ án của ba em sẽ có thể tra ra manh mối.” Anh nhìn tôi nói.
Mặc dù rất cảm động, nhưng tâm tình tôi vẫn rất phức tạp. Tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực anh không cần làm những chuyện này cho em, ba em ông ấy…”
Anh ngăn tôi nói tiếp: “Bảy năm trước anh nên làm, thế nhưng anh lại không làm, những việc này đều là anh nợ em.”
“Đừng nói nữa.” Tôi che miệng anh, “Chuyện đều đã qua, em không muốn nhắc lại những chuyện không vui ấy. Dẫn em đi ăn khuya đi, em hơi đói bụng.”
“Được rồi.” Anh gật gật đầu, trong mắt dường như có chút thất vọng.
Tôi hiểu tâm tư của anh, anh hi vọng tôi sẽ mở lời tha thứ anh, nhưng tôi có chút nói không nên lời, vết rách giữa chúng tôi dù cho khôi phục lại cũng vẫn lưu lại dấu vết.
Hơn nữa, còn có nhiều chuyện chưa giải quyết như vậy, cho dù chúng tôi có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, cũng không có nghĩa chúng tôi có thể ở bên nhau. Tình cảm không chỉ có một cái hôn, mấy câu tâm tình đơn giản như vậy, cuối cùng vẫn phải đối mặt với hôn nhân và gia đình, anh có thể không chú ý đến sự ngăn cản của mẹ, buông tất cả thù hận cưới tôi sao?
Tôi không muốn suy nghĩ sâu xa vấn đề này, bởi vì đáp án có lẽ rất tàn khốc.
Mặc dù ăn bữa khuya chỉ là cái cớ, nhưng đích xác là tôi đói bụng. Vì tới chăm mẹ, tôi quay xong liền chạy đến, ngay cả chén cơm cũng chưa kịp nhận.
“Em muốn ăn gì?” Lê Diệu Phàm hỏi tôi.
Tôi đem những món có thể xứng với thân phận của Lê công tử loại bỏ ra khỏi đầu một lần, cuối cùng như đinh đóng cột nói: “Em muốn ăn tôm hùm nổi tiếng.”
Mặt Lê công tử đều tái rồi: “Kiếp trước em và tôm hùm có thù oán à?”
Tôi không trả lời, giương mắt nhìn anh.
Cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp, hạ mình cao quý đưa tôi tới quán tôm hùm. Sau khi nhìn tôi ‘xử’ một sành tôm hùm, anh rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Khẩu vị của em sao trở nên nhiều như vậy?”
“Không phải khẩu vị của em thay đổi, mà là trước đây em không có cơ hội ăn, cho nên không biết nó ngon. Anh cũng chưa từng ăn à? Có muốn thử một chút không? Em bảo đảm sau khi anh thử nhất định sẽ thích nó!” Tôi nhiệt tình đưa con tôm hùm vào trong bát anh.
Ánh mắt anh nhìn tôi tựa như nhìn người ngoài hành tinh.
“Không ăn thì thôi, không có lộc ăn.” Tôi lầu bầu, cầm tôm hùm trở về, đang định ăn, chợt nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên nói, “Đúng rồi, ngày mai sẽ là cảnh cuối, đoàn phim chuẩn bị mời tiệc mừng công hoàn thành phim, anh tới không?”
Kỳ thực tôi chẳng qua là muốn báo đáp anh mời tôi ăn tôm hùm, thế nhưng Lê công tử cũng không cho là như vậy, không biết xấu hổ không kiên nhẫn hỏi: “Em định dẫn theo người nhà?”
Ăn một bữa cơm cũng không quên chiếm tiện nghi của tôi, tôi trừng anh liếc mắt một cái: “Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi, anh không đi thì thôi.”
“Anh cũng không nói không đi.” Anh nhún vai, “Anh sẽ cố gắng dành thời gian tới.”
“Vậy còn thật khó cho anh, người bận rộn!” Tôi trắng mắt liếc anh một cái, trong lòng lại có chút cao hứng âm thầm.
Ngày hôm sau, đoàn phim đón chào cảnh cuối cùng.
Đối với tôi đây là một ngày đặc biệt, không chỉ bởi vì là bộ phim đầu tiên tôi đóng vai chính, có thể cũng là bộ phim cuối cùng của tôi, sắp tuyên bố kết thúc. Mà quan trọng hơn là, hôm nay là ngày cuối cùng trong kì hạn ba tháng của tôi và Lê Diệu Phàm.
Mặc dù vụ cá cược hoang đường đó sớm không còn tồn tại nữa, nhưng nghĩ đến trong ba tháng này đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi liền không khỏi cảm thán tạo hóa trêu người. Ba tháng qua, giữa chúng tôi lại biến thành quan hệ thế này, tôi thực sự không thể đoán được.
“Thiên Tinh, tiệc mừng công buổi tối em sẽ đi chứ?” Lúc rảnh rồi nghỉ ngơi, chị Nhạc hỏi tôi.
“Nói thừa, em là nữ chính, đương nhiên phải đi.”
“Chị hơi không muốn đi.” Chị Nhạc nhìn qua như lo lắng.
“Chị sao vậy.” Tôi hiếu kỳ hỏi.
Chị Nhạc do dự một chút, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói cho tôi biết: “Ngày đó không phải em nói với phóng viên em và Lê Diệu Phàm không có quan hệ sao? Bởi vì như vậy, trong đoàn phim tung ra không ít tin đồn, nói tập đoàn Á Phàm sẽ rút vốn, ai cũng không lấy được thù lao.”
“Ai lại không biết tốt xấu truyền lời như thế chứ?” Tôi có chút tức giận.
“Còn có thể là ai hả?” Chị Nhạc nhép miệng, “Không phải là phó đạo diễn Lưu sao. Gần đây ông ta coi trọng cái cô diễn viên ngực lớn nhất Hồ Y Y trong đoàn phim, hai người rất thân nhau. Chị có nghe ngóng, những lời bậy bạ về em đó, đều từ miệng hai người họ truyền ra. Đôi cẩu nam nữ này thật cmn không biết xấu hổ!”
“Loại người này, đừng để ý đến là tốt nhất.” Biết được lời này là phó đạo diễn nói, tôi cũng đành chấp nhận, dù sao đối với nhân phẩm của ông ta tôi cũng chưa từng ôm hi vọng gì.
Lời tuy như vậy, nhưng lúc đến tiệc mừng công, tôi còn bị đôi cẩu nam nữ này làm cho buồn nôn.
Lúc đó tôi đang chờ Lê Diệu Phàm, buổi sáng anh để lại tin nhắn cho tôi, nói sẽ tham gia đúng giờ, đến tiệc mừng công lại mãi không thấy xuất hiện.
Chị Nhạc nhìn tôi mất hồn mất vía liền hỏi tôi có phải đang đợi ai hay không, không ngờ lại để Hồ Y Y nghe thấy được.
Cô ả lập tức lớn tiếng nói: “Thiên Tinh cô đang đợi ai à? Bạn trai hả? Cô và Lê Diệu Phàm vừa mời chia tay đã có người mời, thủ đoạn rất lợi hại nha! Không phải là Hạ Tư Kiệt chứ?”
Trong đoàn phim ai cũng biết tôi làm cho lễ đính hôn của Hạ Tư Kiệt rối loạn, có khối người bên ngoài truyền tin tôi là tiểu tam, nhưng mọi người đều cho tôi mặt mũi, đối với chuyện lần này đều né tránh. Hồ Y Y cũng không biết là uống say, hay là ỷ có phó đạo diễn nâng đỡ, vậy mà trước mặt nhiều người như vậy lại đến khiêu khích tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ không nhường cô ả.
Tôi cười cười: “Nào có Hồ tỷ, chị lợi hại, già trẻ đều ‘giết’, ngay cả đàn ông đã kết hôn cũng có thể quỳ gối dưới váy chị.”
Tôi nói xong, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía phó đạo diễn Lưu. Sắc mặt hai người lập tức liền thay đổi.
“Thẩm Thiên Tinh, dù cho cô là nữ chính, cũng không thể nói lung tung, mau xin lỗi Y Y!” Rất rõ ràng phó đạo diễn Lưu bắt đầu bao che khuyết điểm.
Đừng nói là diễn viên nhỏ Hồ Y Y này, ngay cả La Vi lúc trước ỷ thế lớn như vậy, tôi còn không chịu yếu thế.”Phó đạo diễn, tôi và Hồ tỷ nói đùa thôi, ông vội cái gì? Tôi khẳng định sẽ không nói ông và Hồ tỷ có cái gì đó, ông cũng có thể làm cha nuôi của chị ấy mà!”
Chị Nhạc và Vi Vi đều cười phụt ra, sắc mặt phó đạo diễn xanh mét giống như bánh thanh minh* trên bàn cơm. Hồ Y Y càng xấu hổ, mặt đều nghẹn đỏ.
“Thẩm Thiên Tinh!” Nổi giận, “Cô nói chuyện đừng quá phận, còn tưởng rằng bản thân có chỗ dựa hả? Không có Lê Diệu Phàm, cô chẳng phải cái cọng hành?”
“Tôi không phải cộng hành, mà cô í.”
Chị Nhạc lại một lần nữa cười đến không dậy nổi người.
Phó đạo diễn thấy nói không lại tôi, ngược lại đem đề tài chuyển tới việc đầu tư của tập đoàn Á Phàm, chỉ vào lỗ mũi tôi mắng: “Cô chớ đắc ý quá sớm, nếu như tập đoàn Á Phàm rút vốn, tiền của tất cả mọi người đều là múc nước đổ đi, đến lúc đó cô chính là tội nhân của đoàn phim, tôi xem cô lấy cái gì để hoàn!”
Vừa nhắc tới đây, bàn rượu vốn náo nhiệt lập tức liền yên tĩnh.
Vất vả quay phim lâu như vậy, cho dù có mộng tưởng thì thế nào, không có tiền vẫn tuyệt đối không thể. Gần đây vì lời bịa đặt của phó đạo diễn và Hồ Y Y, vốn khiến cho trong đoàn phim lòng người bàng hoàng, bây giờ phó đạo diễn đem chuyện này nói trên bàn tiệc, trong lòng ai cũng vô đáy.
Tôi rất tức giận, muốn vỗ bàn giằng co với ông ta, thế nhưng Lê Diệu Phàm còn chưa xuất hiện, trong lòng tôi không khỏi lo lắng.
Quan hệ giữa chúng tôi đừng nói là tương lai, ngay cả hiện tại cũng rất không ổn định. Ai biết ngày mai sẽ như thế nào, ngộ nhỡ thật sự phát sinh tình huống như phó đạo diễn nói thì làm sao bây giờ?
Thấy tôi đáp không được, phó đạo diễn ngày càng đắc ý, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Thế nào, nói không ra lời hả? Thẩm Thiên Tinh tôi nói cho cô nghe, nếu như tiền mồ hôi nước mắt của mọi người chúng tôi không lấy được, tôi nhất định sẽ…”
“Sẽ như thế nào?”
Trong ghế lô yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói mang theo lực uy hiếp, tôi kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Lê Diệu Phàm đang đứng ở cửa, một tay cắm túi, một tay dựa khung cửa, không nhanh không chậm hỏi: “Phó đạo diễn Lưu ông có cái ý tưởng đáng kinh ngạc gì, không bằng trực tiếp nói cho tôi nghe một chút.”
Một khắc đó, đầu phó đạo diễn Lưu trông giống ý như quả thanh minh, đều sắp đen đến rụng xuống.
Về sau, rốt cuộc anh nhận ra tôi không thích hợp, liền hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”
“Không nhìn gì cả.” Tôi cảm thấy rất chột dạ, nhiệt độ trên mặt từ từ tăng lên.
“Mặt em sao hồng thế?”
“Không có, chỉ là hơi lạnh. Không đúng là quá nóng …” Anh vừa hỏi, mặt tôi lại càng nóng, ngay cả đầu óc cũng trở nên chóng mặt, nói cũng nói năng lộn xộn, không biết đang nghĩ gì.
Anh bỗng nhiên dùng tay đè lên trán tôi. Tay anh băng giá lạnh lẽo, lúc đụng tới mặt tôi, tôi cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến độ muốn đoạt lấy tay anh rồi dán lên mặt mình.
“Thiên Tinh, em phát sốt.” Anh nói.
Khốn kiếp, làm sao anh biết tôi đang mắc cỡ (‘phát tao’)… Tôi mơ mơ màng màng nghĩ, mặt tiếp tục hồng lên.
“Không được, anh phải gọi bác sĩ.” Anh nhìn qua rất vội.
Từ khi nào thì ngay cả mắc cỡ bác sĩ cũng trị được vậy? Chờ một chút, hình như cái anh nói là phát sốt?! Tôi rốt cuộc hồi thần, ý thức được, thì ra trái tim nhỏ của tôi đập thình thịch lâu như vậy, không phải vì mắc cỡ mà là vì phát sốt…
Quá mất mặt! >__<
Mặc dù mắc cỡ… Không! Là phát sốt không phải là chuyện lớn gì, nhưng dưới sự sắp xếp của Lê Diệu Phàm, tôi vẫn bị ép truyền nước biển ba ngày ở bệnh viện.
Trong lúc này, bệnh tình của mẹ tôi có chuyển biến tốt, càng ngày càng sinh khí dồi dào hơn. Nhìn bà như vậy, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng buông xuống, ngóng trông bà có thể sớm ngày bình phục. Vừa lúc đó, tôi bỗng nhiên nhận được điện thoại của đoàn làm phim, nói phóng viên đã đi hết, bảo tôi có thể trở về đi làm trở lại.
Tôi vội vàng chấn chỉnh tinh thần lên, chuẩn bị trở về đoàn phim làm hậu kì chạy nước rút, thế nhưng Lê Diệu Phàm lại không đồng ý cho tôi trở lại.
“Bệnh còn chưa hết, không cần thiết phải liều mạng như thế.” Thái độ của anh rất kiên quyết.
“Bệnh của em sớm đã ổn rồi, không tin anh xem xem.” Tôi nhảy xuống từ trên giường bệnh, quay hai vòng tại chỗ trước mặt anh, kỳ thực trong lòng đang nghĩ, bệnh của tôi sớm đã ổn rồi, nhìn thấy anh cũng không mắc cỡ nữa.
“Qua đây, anh xem xem.” Anh nói.
Tôi tưởng anh đã bị tôi thuyết phục, vội vàng ngoan ngoãn nhảy qua, nào biết anh bưng mặt tôi nhìn một hồi, bỗng nhiên cúi đầu, hôn tôi.
Nụ hôn này rất dịu dàng, tôi lại sợ ngây người, mở to mắt chằm chằm nhìn anh. Mặt anh cách tôi rất gần, hơi thở cũng phả trên mặt tôi, miệng ở trên môi tôi nhẹ nhàng mút vào, làm hại cả người tôi đều yếu mềm tê dại, thiếu chút nữa thì đứng không vững.
Có một y tá đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh này lại lập tức đóng cửa lại.
Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy anh ra, đỏ mặt hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Kiểm hàng.”
Tôi: “…”
Trải qua cuộc kiểm hàng nhiều lần của Lê tổng, tôi rốt cuộc được ân chuẩn trở lại đoàn phim. Bởi việc quay phim đã gần đến hồi kết, nên cường độ làm việc đã giảm đi rất nhiều so với trước.
Công việc tương đối thư thản khiến tôi có thể rút thời gian đến bệnh viện thăm mẹ. Bệnh của bà đã ổn gần như bình thường, nhưng bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện quan sát một thời gian nữa.
Khi tôi ở bệnh viện bóc cam cho mẹ, mẹ tôi đột nhiên hỏi tôi: “Thiên Tinh, có phải gần đây A Ngưu rất bận không?”
“Sao đột nhiên mẹ lại hỏi điều này?” Tôi hỏi.
“Cũng không có gì. Chỉ là mẹ phát hiện gần đây lúc nó đến thăm mẹ, có điện thoại gọi tới, mỗi lần đều vội vội vàng vàng, còn luôn bỏ đi nghe điện thoại. Hẳn là nó sẽ không trốn con làm cái gì * ở ngoài chứ?”
Tôi hết chỗ nói nổi: “Mẹ, mẹ đoán mò cái gì, công việc của anh ấy bận rộn, dành thời gian tới thăm mẹ đã rất không dễ dàng. Mẹ đừng nghĩ những chuyện không đâu ấy.”
“Con nói như vậy thì mẹ an tâm. Kỳ thực đàn ông không nhất định phải kiếm được nhiều tiền, chủ yếu vẫn là xem nhân phẩm. Chỉ cần người thành thật, có trách nhiệm, đối với con một lòng là đủ rồi, đừng giống ba con…” Bà hình như lại nhớ ra cái gì đó, viền mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Tôi vội vàng khuyên bà: “Mẹ, mẹ đừng khổ sở, mẹ còn có con, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ.”
“Mẹ biết con rất hiếu thuận, thế nhưng con cũng khổ…” Hôm nay hình như bà suy nghĩ đặc biệt nhiều, cảm xúc cũng có điều giảm sút, khiến cho tôi cũng thoáng cái buồn bực.
Vì đề phòng xuất hiện thảm kịch hai mẹ con tôi ôm đầu khóc rống lên ở bệnh viện, tôi vội vàng dỗ mẹ ngủ, sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi phòng bệnh, sợ trễ một bước cũng nhịn không được mà suy nghĩ nhiều.
Không ngờ tôi vừa mới đóng cửa phòng bệnh, trước mặt liền gặp được Lê Diệu Phàm.
“Anh đã đến rồi à?” Tôi vừa nói, vừa dùng tay xoa xoa khóe mắt.
“Thiên Tinh, em khóc à?” Anh hỏi.
“Anh mới khóc!” Tôi hít mũi một cái, “Em đây là bị bệnh mắt hột.”
“Từ lúc nào thì em có cái bệnh này thế?”
Tôi có chút xấu hổ, quyết định không tiếp tục cái đề tài này, hỏi: “Anh bận như vậy, không cần mỗi ngày đều dành thời gian đến thăm mẹ em đâu. Dù sao trí nhớ của bà cũng không tốt, chờ qua mấy ngày bà sẽ quên anh thôi, anh cũng không cần phải khổ cực đóng vai A Ngưu mỗi ngày như vậy.”
“Thực ra như thế này cũng rất tốt.” Anh thấp giọng nói một câu.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, buổi tối ánh đèn ở bệnh viện không quá sáng, khiến cho cái khí thế hùng hổ bức người trên người anh đều biến mất, thay vào đó là một cảm giác thân thiết kỳ diệu.
“Đúng rồi, anh đến là muốn cho em xem vài thứ.” Anh đột nhiên nói như vậy, hơn nữa còn lấy di động ra.
Tôi nhìn qua, nhìn thấy bức ảnh trên màn hình, là văn kiện bị sứt mẻ một phần, phóng to lên nhìn, mặt trên mơ hồ viết chữ “tập đoàn Lâm thị”, “Tài chính” như vậy khiến cả người tôi hơi bị chấn động.
“Đây chỉ là bức ảnh, bởi văn kiện tổn hại rất nghiêm trọng, anh còn đang tìm người phục hồi như cũ. Tin anh, không bao lâu nữa vụ án của ba em sẽ có thể tra ra manh mối.” Anh nhìn tôi nói.
Mặc dù rất cảm động, nhưng tâm tình tôi vẫn rất phức tạp. Tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực anh không cần làm những chuyện này cho em, ba em ông ấy…”
Anh ngăn tôi nói tiếp: “Bảy năm trước anh nên làm, thế nhưng anh lại không làm, những việc này đều là anh nợ em.”
“Đừng nói nữa.” Tôi che miệng anh, “Chuyện đều đã qua, em không muốn nhắc lại những chuyện không vui ấy. Dẫn em đi ăn khuya đi, em hơi đói bụng.”
“Được rồi.” Anh gật gật đầu, trong mắt dường như có chút thất vọng.
Tôi hiểu tâm tư của anh, anh hi vọng tôi sẽ mở lời tha thứ anh, nhưng tôi có chút nói không nên lời, vết rách giữa chúng tôi dù cho khôi phục lại cũng vẫn lưu lại dấu vết.
Hơn nữa, còn có nhiều chuyện chưa giải quyết như vậy, cho dù chúng tôi có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, cũng không có nghĩa chúng tôi có thể ở bên nhau. Tình cảm không chỉ có một cái hôn, mấy câu tâm tình đơn giản như vậy, cuối cùng vẫn phải đối mặt với hôn nhân và gia đình, anh có thể không chú ý đến sự ngăn cản của mẹ, buông tất cả thù hận cưới tôi sao?
Tôi không muốn suy nghĩ sâu xa vấn đề này, bởi vì đáp án có lẽ rất tàn khốc.
Mặc dù ăn bữa khuya chỉ là cái cớ, nhưng đích xác là tôi đói bụng. Vì tới chăm mẹ, tôi quay xong liền chạy đến, ngay cả chén cơm cũng chưa kịp nhận.
“Em muốn ăn gì?” Lê Diệu Phàm hỏi tôi.
Tôi đem những món có thể xứng với thân phận của Lê công tử loại bỏ ra khỏi đầu một lần, cuối cùng như đinh đóng cột nói: “Em muốn ăn tôm hùm nổi tiếng.”
Mặt Lê công tử đều tái rồi: “Kiếp trước em và tôm hùm có thù oán à?”
Tôi không trả lời, giương mắt nhìn anh.
Cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp, hạ mình cao quý đưa tôi tới quán tôm hùm. Sau khi nhìn tôi ‘xử’ một sành tôm hùm, anh rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Khẩu vị của em sao trở nên nhiều như vậy?”
“Không phải khẩu vị của em thay đổi, mà là trước đây em không có cơ hội ăn, cho nên không biết nó ngon. Anh cũng chưa từng ăn à? Có muốn thử một chút không? Em bảo đảm sau khi anh thử nhất định sẽ thích nó!” Tôi nhiệt tình đưa con tôm hùm vào trong bát anh.
Ánh mắt anh nhìn tôi tựa như nhìn người ngoài hành tinh.
“Không ăn thì thôi, không có lộc ăn.” Tôi lầu bầu, cầm tôm hùm trở về, đang định ăn, chợt nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên nói, “Đúng rồi, ngày mai sẽ là cảnh cuối, đoàn phim chuẩn bị mời tiệc mừng công hoàn thành phim, anh tới không?”
Kỳ thực tôi chẳng qua là muốn báo đáp anh mời tôi ăn tôm hùm, thế nhưng Lê công tử cũng không cho là như vậy, không biết xấu hổ không kiên nhẫn hỏi: “Em định dẫn theo người nhà?”
Ăn một bữa cơm cũng không quên chiếm tiện nghi của tôi, tôi trừng anh liếc mắt một cái: “Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi, anh không đi thì thôi.”
“Anh cũng không nói không đi.” Anh nhún vai, “Anh sẽ cố gắng dành thời gian tới.”
“Vậy còn thật khó cho anh, người bận rộn!” Tôi trắng mắt liếc anh một cái, trong lòng lại có chút cao hứng âm thầm.
Ngày hôm sau, đoàn phim đón chào cảnh cuối cùng.
Đối với tôi đây là một ngày đặc biệt, không chỉ bởi vì là bộ phim đầu tiên tôi đóng vai chính, có thể cũng là bộ phim cuối cùng của tôi, sắp tuyên bố kết thúc. Mà quan trọng hơn là, hôm nay là ngày cuối cùng trong kì hạn ba tháng của tôi và Lê Diệu Phàm.
Mặc dù vụ cá cược hoang đường đó sớm không còn tồn tại nữa, nhưng nghĩ đến trong ba tháng này đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi liền không khỏi cảm thán tạo hóa trêu người. Ba tháng qua, giữa chúng tôi lại biến thành quan hệ thế này, tôi thực sự không thể đoán được.
“Thiên Tinh, tiệc mừng công buổi tối em sẽ đi chứ?” Lúc rảnh rồi nghỉ ngơi, chị Nhạc hỏi tôi.
“Nói thừa, em là nữ chính, đương nhiên phải đi.”
“Chị hơi không muốn đi.” Chị Nhạc nhìn qua như lo lắng.
“Chị sao vậy.” Tôi hiếu kỳ hỏi.
Chị Nhạc do dự một chút, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói cho tôi biết: “Ngày đó không phải em nói với phóng viên em và Lê Diệu Phàm không có quan hệ sao? Bởi vì như vậy, trong đoàn phim tung ra không ít tin đồn, nói tập đoàn Á Phàm sẽ rút vốn, ai cũng không lấy được thù lao.”
“Ai lại không biết tốt xấu truyền lời như thế chứ?” Tôi có chút tức giận.
“Còn có thể là ai hả?” Chị Nhạc nhép miệng, “Không phải là phó đạo diễn Lưu sao. Gần đây ông ta coi trọng cái cô diễn viên ngực lớn nhất Hồ Y Y trong đoàn phim, hai người rất thân nhau. Chị có nghe ngóng, những lời bậy bạ về em đó, đều từ miệng hai người họ truyền ra. Đôi cẩu nam nữ này thật cmn không biết xấu hổ!”
“Loại người này, đừng để ý đến là tốt nhất.” Biết được lời này là phó đạo diễn nói, tôi cũng đành chấp nhận, dù sao đối với nhân phẩm của ông ta tôi cũng chưa từng ôm hi vọng gì.
Lời tuy như vậy, nhưng lúc đến tiệc mừng công, tôi còn bị đôi cẩu nam nữ này làm cho buồn nôn.
Lúc đó tôi đang chờ Lê Diệu Phàm, buổi sáng anh để lại tin nhắn cho tôi, nói sẽ tham gia đúng giờ, đến tiệc mừng công lại mãi không thấy xuất hiện.
Chị Nhạc nhìn tôi mất hồn mất vía liền hỏi tôi có phải đang đợi ai hay không, không ngờ lại để Hồ Y Y nghe thấy được.
Cô ả lập tức lớn tiếng nói: “Thiên Tinh cô đang đợi ai à? Bạn trai hả? Cô và Lê Diệu Phàm vừa mời chia tay đã có người mời, thủ đoạn rất lợi hại nha! Không phải là Hạ Tư Kiệt chứ?”
Trong đoàn phim ai cũng biết tôi làm cho lễ đính hôn của Hạ Tư Kiệt rối loạn, có khối người bên ngoài truyền tin tôi là tiểu tam, nhưng mọi người đều cho tôi mặt mũi, đối với chuyện lần này đều né tránh. Hồ Y Y cũng không biết là uống say, hay là ỷ có phó đạo diễn nâng đỡ, vậy mà trước mặt nhiều người như vậy lại đến khiêu khích tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ không nhường cô ả.
Tôi cười cười: “Nào có Hồ tỷ, chị lợi hại, già trẻ đều ‘giết’, ngay cả đàn ông đã kết hôn cũng có thể quỳ gối dưới váy chị.”
Tôi nói xong, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía phó đạo diễn Lưu. Sắc mặt hai người lập tức liền thay đổi.
“Thẩm Thiên Tinh, dù cho cô là nữ chính, cũng không thể nói lung tung, mau xin lỗi Y Y!” Rất rõ ràng phó đạo diễn Lưu bắt đầu bao che khuyết điểm.
Đừng nói là diễn viên nhỏ Hồ Y Y này, ngay cả La Vi lúc trước ỷ thế lớn như vậy, tôi còn không chịu yếu thế.”Phó đạo diễn, tôi và Hồ tỷ nói đùa thôi, ông vội cái gì? Tôi khẳng định sẽ không nói ông và Hồ tỷ có cái gì đó, ông cũng có thể làm cha nuôi của chị ấy mà!”
Chị Nhạc và Vi Vi đều cười phụt ra, sắc mặt phó đạo diễn xanh mét giống như bánh thanh minh* trên bàn cơm. Hồ Y Y càng xấu hổ, mặt đều nghẹn đỏ.
“Thẩm Thiên Tinh!” Nổi giận, “Cô nói chuyện đừng quá phận, còn tưởng rằng bản thân có chỗ dựa hả? Không có Lê Diệu Phàm, cô chẳng phải cái cọng hành?”
“Tôi không phải cộng hành, mà cô í.”
Chị Nhạc lại một lần nữa cười đến không dậy nổi người.
Phó đạo diễn thấy nói không lại tôi, ngược lại đem đề tài chuyển tới việc đầu tư của tập đoàn Á Phàm, chỉ vào lỗ mũi tôi mắng: “Cô chớ đắc ý quá sớm, nếu như tập đoàn Á Phàm rút vốn, tiền của tất cả mọi người đều là múc nước đổ đi, đến lúc đó cô chính là tội nhân của đoàn phim, tôi xem cô lấy cái gì để hoàn!”
Vừa nhắc tới đây, bàn rượu vốn náo nhiệt lập tức liền yên tĩnh.
Vất vả quay phim lâu như vậy, cho dù có mộng tưởng thì thế nào, không có tiền vẫn tuyệt đối không thể. Gần đây vì lời bịa đặt của phó đạo diễn và Hồ Y Y, vốn khiến cho trong đoàn phim lòng người bàng hoàng, bây giờ phó đạo diễn đem chuyện này nói trên bàn tiệc, trong lòng ai cũng vô đáy.
Tôi rất tức giận, muốn vỗ bàn giằng co với ông ta, thế nhưng Lê Diệu Phàm còn chưa xuất hiện, trong lòng tôi không khỏi lo lắng.
Quan hệ giữa chúng tôi đừng nói là tương lai, ngay cả hiện tại cũng rất không ổn định. Ai biết ngày mai sẽ như thế nào, ngộ nhỡ thật sự phát sinh tình huống như phó đạo diễn nói thì làm sao bây giờ?
Thấy tôi đáp không được, phó đạo diễn ngày càng đắc ý, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Thế nào, nói không ra lời hả? Thẩm Thiên Tinh tôi nói cho cô nghe, nếu như tiền mồ hôi nước mắt của mọi người chúng tôi không lấy được, tôi nhất định sẽ…”
“Sẽ như thế nào?”
Trong ghế lô yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói mang theo lực uy hiếp, tôi kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Lê Diệu Phàm đang đứng ở cửa, một tay cắm túi, một tay dựa khung cửa, không nhanh không chậm hỏi: “Phó đạo diễn Lưu ông có cái ý tưởng đáng kinh ngạc gì, không bằng trực tiếp nói cho tôi nghe một chút.”
Một khắc đó, đầu phó đạo diễn Lưu trông giống ý như quả thanh minh, đều sắp đen đến rụng xuống.
/51
|