Edit: Hyukie Lee
Âm thanh tách tách của màn trập liên tục vang lên, bên tai hỗn loạn ầm ĩ, micro to nhỏ không ngừng được đưa tới trước mắt, giày cao gót của phụ nữ trên mặt đất xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhóm ký giả khóa chặt ánh mắt vào thiên hậu danh tiếng đang nổi cộm gần đây, dù ở tình huống hỗn loạn như thế thì cô vẫn thiên kiều bá mị, dung nhan riêng biệt của con lai sau khi được trang điểm càng lộ ra vẻ xinh đẹp, áo váy đỏ sậm yểu điệu dán chặt thân thể, cặp đùi thon dài dụ người trên đôi cao gót kim loại, từ đó ai cũng có thể thấy được vẻ ngoài được cô chăm chút rất kĩ.
Thậm chí khi bị một đám kí giả vây quanh, sao nữ không hề sợ hãi như trong quá khứ, đột nhiên cô quang minh chính đại kéo lấy tay nam sinh bên cạnh, không thèm để ý về chuyện bùng nổ scandal ong bướm sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của mình ra sao.
“Như vậy cũng tốt, cho tất cả mọi người đều biết cậu là của tôi.” Cô cười rộ lên đầy ngọt ngào, khác hẳn với vẻ thiếu nữ ngượng ngùng mà thay vào đó là loại dục vọng thấp hèn, phảng phất đắm chìm trong ảo tưởng tươi đẹp bí ẩn nào đó: “Chỉ cần có Triêu Đăng, cái gì tôi cũng không muốn, cái gì tôi cũng không quan tâm.”
Nam sinh cao cao gầy teo đứng bên cạnh toát ra thất kinh trong mắt, tựa hồ nhận ra điều gì, đồng tử hơi co lại, cả người bị loại cảm xúc cực đoan bao phủ.
Ngay cả như vậy cũng không thể ngăn cản được đám kí giả dần dần trở nên mê luyến với y, khi người đầu tiên chụp hình y, tất cả mọi người như tỉnh giấc chiêm bao, điên cuồng chụp lại bóng hình người nọ, Triêu Đăng muốn giơ tay ngăn lại ánh đèn flash chói mắt thì có người kìm lòng không được kéo cổ áo y, sao nữ dối trá vươn tay chạm vào tay y, không quan tâm móng tay mình vì dùng sức mà gãy hơn phân nửa, giọt máu đỏ chói nhỏ xuống thảm trải sàn đắt giá.
Thời điểm Sở Trì Dự mở điện thoại lên, cũng vừa vặn tin tức ập đến.
Hắn tùy ý liếc bài báo, đôi mắt như bóng đêm thu lại mấy dòng chữ về chuyện trăng hoa, hắn nhớ được gương mặt của người phụ nữ này, trùng hợp thay chính là người trên tấm poster điện ảnh ở quảng trường hôm nọ. Triêu Đăng đã từng khen gương mặt này, trong mắt toát ra vui vẻ làm lòng hắn khó chịu. Vậy nên hắn nhớ rất kĩ mỹ nhân câu hồn đoạt phách ấy.
Công ty giải trí lớn nhất cả nước, khi hắn có hứng thú thì chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi là dễ dàng nắm được quyền quản lý của đối phương.
Hận ý sinh sôi đã lâu không kìm được, vết thương lòng như bị người tàn nhẫn cắt ra chảy máu không ngừng. Mỹ nữ ngồi trên ghế salon cúi đầu che mắt của mình, trong khoảnh khắc, một giọt nước mắt men theo kẽ tay, không tiếng động rơi xuống.
Đèn đuốc thành thị sáng cả đêm, mưa phùn mang theo bụi trần lang bạt, dòng người nối liền không dứt, gió thu dịu dàng len lỏi qua từng tòa nhà cao tầng.
Triêu Đăng thoáng cúi đầu, mũ lưỡi trai màu lam không nổi bật, bước chân có chút gấp rút đi về phía sân bay, y không mang hành lý, bảo an kiểm tra vô cùng thuận lợi, chờ hành khách ổn định chỗ ngồi, máy bay cất cánh, dựa vào ghế ngồi rộng rãi, y có chút không quen mà kêu hệ thống.
[Thả?]
[Thật kì lạ.] Triêu Đăng hỏi một đằng trả lời một nẻo: [Tại sao không bị cản lại, ông chạy quá nhanh?]
[…]
[? ]
[Trước khi chuyện lớn ập đến đều gió êm sóng lặng.] Giọng nói hoa mỹ như tơ như lụa của hệ thống không mặn không nhạt: [Hắn không phải đứa con nít chỉ biết khóc lóc chờ cậu hồi tâm chuyển ý.]
[Thì đó, vậy mới nói là kì lạ.] Triêu Đăng cười cười lấy một ly nước từ nữ tiếp viên, hứng thú nhìn đối phương đỏ mặt vội vội vàng vàng rót nước cho y: [Nhân cách những mảnh vỡ khác như thế nào?]
[Lạnh lùng là người bình thường nhất.]
Trong âm thanh của hệ thống mơ hồ lộ ra ý cười.
[Ê, đùa ông hả?]
Triêu Đăng hơi kinh ngạc mở to mắt, còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì phát thanh từ cơ trưởng vang lên.
Giọng nữ vô cùng dễ nghe, mà lời nói ra lại làm cho mọi hành khách căng thẳng.
“Các vị khách hành thân mến, vì một số nguyên nhân đặc thù, chuyến bay A-303 lần này phải đáp xuống sân bay gần nhất, bất cứ người nào muốn rời khỏi phải thông qua xác nhận thân phận, nơi đáp xuống sẽ được công ty cung cấp một máy bay khác, tiếp tục đồng hành với quý khách đến nơi như dự định, vì những phiền phức và tổn thất của quý khách, chúng tôi thành thật xin lỗi…”
Vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức xôn xao bàn tán, lung ta lung tung thảo luận nguyên nhân máy bay đột nhiên hạ cánh, có lẽ nào là trục trặc động cơ, hay là bị khủng bố tập kích, đủ loại suy đoán chuyện ngoài ý muốn và chửi bới xuất hiện, chờ máy bay đáp xuống sân bay gần nhất, nhân viên mặc cảnh phục đến bắt đầu xác nhận thân phận từng người.
Mãi khi khách hàng xuống máy bay xong xuôi, thiếu niên tóc đen vẫn luôn yên lặng nhảy lên máy bay, hắn ra hiệu với nhân viên, những người khác lập tức đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Từ khoang hạng nhất đi tới khoang bình thường, dừng lại vài giây hắn mới kéo cánh cửa ra, mỹ nhân ngồi ở hàng thứ nhất sắc mặt trắng bệch cúi đầu, nhìn hắn một chút rồi nhanh chóng vùi đầu.
Sở Trì Dự tiến lên một bước, ngồi chồm hỗm xuống, nhẹ nhàng ôn nhu nâng lên gương mặt kia.
“Về nhà đi.”
Động tác cẩn thận như thế, sắc mặt cũng cực kì ôn hòa, trong con ngươi kia chỉ có thân ảnh người nọ, ôn nhu không bình thường như thế mới khiến cho người hiểu rõ hắn không rét mà run.
Triêu Đăng như mất khống chế liên tục lắc đầu, bàn tay Sở Trì Dự thuận theo cằm chậm rãi xoa đôi môi y, máu tươi men theo đầu ngón tay tí ta tí tách, nhìn gương mặt lộ ra thần sắc đau đớn, đồng tử thâm hắc bỗng dưng lóe sáng vệt âm u.
“Chứng minh thư và thẻ ngân hàng không có trong nhà, em đã muốn chạy từ sớm?”
“Người đàn bà kia… Em thích người xinh đẹp đúng không? Hơi hơi thích sẽ đáp ứng, dù sao thì quả thật là em rất có khả năng hấp dẫn người khác, vậy em thích tôi, hay thích mặt của tôi? Hoặc là nói vì sống cùng tôi quá an nhàn sung sướng không lo nghĩ nên lúc trước em mới nói chuyện với tôi?”
“Đáng tiếc, Triêu Đăng.” Sở Trì Dự đứng lên, cầm nắm tóc sau đầu bức bách Triêu Đăng ngẩng mặt lên: “Dù cho em vì quyền lợi tiền tài mà yêu thích tôi, tôi vẫn không ngại đem tất cả dâng lên cho em, tôi cam tâm tình nguyện nuôi em cả đời, nhưng nếu em muốn đá tôi đi theo người khác…..”
Bàn tay vuốt ve bờ môi rách nát, ngón tay duỗi vào miệng ve vãn đầu lưỡi đỏ tươi, thấy thần sắc Triêu Đăng ngày càng hoảng hốt, Sở Trì Dự mặt không cảm xúc nói tiếp: “Lúc em chụp hình cùng cô nghệ sĩ kia, có nghĩ đến tôi sẽ biết nên mới sợ hãi như vậy, đúng không?”
Thân thể Triêu Đăng dần dần cứng ngắc.
“Vậy em có đoán được tôi sẽ làm gì với em không?”
“…”
“Đoán nào.” Ngón tay Sở Trì Dự dùng sức bấm một cái, Triêu Đăng nghẹn ngào kêu lên, cả người run bần bật, hai mắt thất thần mặc cho nước mắt tuôn rơi: “Đoán đúng rồi, thêm một chút nữa tôi đã giết chết em.”
Fuck, mụ, nội, mi.
Đm thần kinh như vầy mà được hệ thống nói là người bình thường nhất, mà điều không bình thường nhất ở đây là, tại sao y lại thấy những chuyện sắp xảy ra mẹ nó rất! Kích! Thích! Đó!
Và sau đó đương nhiên là sảng khoái liền ba ngày ba đêm.
Lúc y được Sở Trì Dự ôm xuống máy bay, thân thể không nằm trong phạm vi khống chế, ngón tay mềm nhũn tới mức không thể nhúc nhích, đến mức này mà ác ý của Sở Trì Dự vẫn cứ dừng mãi ở 4,5 sao. Y làm ra nhiều chuyện căng não như thế mà người này vẫn không ghét thêm xíu xiu nào.
Nói đúng ra, từ lúc kia đến giờ giá trị yêu thương vẫn chưa rơi sao nào, sỡ dĩ sinh hận cũng vì quá mức quan tâm.
Ô tô xuyên vào màn đêm u tối, vượt qua đèn đỏ khói xanh, phía trên biển sao uốn lượn, biệt thự mang phong cách Bắc Âu xanh um một mảng, bóng cây ảm đạm thấp thoáng chiếc cửa sổ, nữ giúp việc xinh đẹp mở cánh cổng to lớn ra, không cảm xúc mời chủ nhân bước vào.
Biệt thự được xây trên bãi cỏ trống trải, ngoại trừ cây cổ thụ phía sau nhà thì không còn gì khác, thấy Triêu Đăng nhìn chằm chằm cái cây, Sở Trì Dự rũ mắt nhìn y: “Đây là quà sinh nhật lúc anh mười bảy tuổi, hè đợt trước định dẫn em đến đây, cùng nhau leo lên cây nhìn mặt trời lặn.”
“Em…”
Y há miệng rồi nhếch miệng, chung quy không nói gì.
Người trong ngực vẫn luôn yên tĩnh, mãi đến khi hắn mang đối phương đến gian phòng lớn nhất trên lầu hai, Triêu Đăng mới không thể tin được dùng sức giằng co. Sở Trì Dự mặc hai chân y không còn sức lực ngã nhào xuống thảm, đôi mắt thâm hắc như hồ nước trầm tĩnh.
“Không muốn… Không được!!”
Triêu Đăng cố gắng muốn đứng lên, miễn cưỡng dựa vào tường để chống đỡ thân thể, sợ hãi trên mặt không hề che dấu, thuận theo ánh mắt của y, phòng ngủ trống trải, vị trí sát bên giường ngủ có một cái lồng màu vàng, vừa vặn có thể chứa một người.
Trên đỉnh lồng được chạm trổ tinh xảo, móc nối đan xen nhau hình lưỡi liềm như lồng chim đẹp đẽ được được phóng đại lên gấp mấy lần, ánh đèn từ trên rọi xuống, dạ lên kim loại lạnh lẽo, khiến người tê dại.
Triêu Đăng quay đầu muốn chạy ra khỏi cửa, sau khi Sở Trì Dự buông ra thân thể đã bình thường lại được một nửa, y lảo đảo lao ra cửa phòng, lúc xuống lầu động tác quá vội mà bị trặc chân, đau đớn làm y không thể di chuyển được nửa bước. Nhớ lại vận mệnh đáng sợ mà mình sắp đối mặt, y tiếp tục bò lết về phía trước nhưng bị người nọ ôm nắm lại, nửa ôm nửa tha đem về phòng.
“Không được! Buông tôi ra!” Bàn tay trắng nõn của Triêu Đăng đặt trên lồng ngực rắn chắc: “Xin anh! Cầu xin anh đó Sở Trì Dự… Đừng như vậy, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Em sẽ không như vậy nữa, anh đừng nhốt em vào đó, xin anh xin anh xin anh… Buông tôi ra! Mẹ kiếp!”
Sở Trì Dự vỗ vỗ mặt y, thâm tình liếm láp đôi môi chảy máu, tay lại không hề do dự khóa cửa phòng.
Triêu Đăng đẩy hắn ra rồi rúc vào góc tường, thanh quản như sắp đứt: “Xin anh đừng yêu tôi nữa được không? Xin anh Sở Trì Dự, chúng ta chia tay đi, cút ngay—-! Không được!”
Chân y bị nắm lấy, mạnh mẽ lôi khỏi chỗ an toàn, từng chút từng chút một bị lôi về cái lồng màu vàng kia.
Người nọ thấy hắn không ngừng giãy dụa, tiện tay rút ra thắt lưng, vận dụng thủ pháp được học trong quân doanh thành thạo trói hai tay y.
“Còn giãy dụa nữa, sẽ bị gãy tay.”
Từ lúc vào căn phòng này, đây là câu đầu tiên mà Sở Trì Dự nói.
Ha… Gãy đó, gãy?!
Căn cứ theo nguyên tắc diễn không hành hạ bản thân, ngay lập tức Triêu Đăng dừng động tác nhưng vẫn giả vờ chưa từng bỏ ý định mà giật giật.
“Gãy thì càng tốt.”
Nghe được câu kế tiếp của Sở Trì Dự, biểu tình Triêu Đăng cứng đơ.
Dự Dự nha nha nha nha.
Tại sao lại biến thành bộ dáng ác độc như vậy nha.
Còn quá đáng hơn là giá trị hận ý vẫn 4,5 sao nha nha nha nha.
Âm thanh khủng bố của cửa kim loại ma sát da đầu, Triêu Đăng bị Sở Trì Dự cưỡng chế lôi vào trong lòng, tiếng hạ chốt khóa vang lên cực kì rõ ràng, khoảng không vừa vặn đủ cho y duỗi ra một đoạn cẳng chân, không chờ y nhìn nhìn cái lồng thì Sở Trì Dự đã lôi chân phải bị bong gân ra, cởi giày kiểm tra vết thương. Trên làn da trắng nõn hiện lên vết thâm đen đầy kinh dị, đồng thời cũng mang đến vẻ đẹp của bệnh tật.
Giờ khắc này, y như người đẹp trong tù đáng thương bất lực.
Triêu Đăng không thèm giãy dụa kêu to nữa mà lạnh nhạt nhìn hắn, xuyên qua tù cũi nhìn vào gương mặt yên tĩnh như tranh thủy mặc kia, khóe môi chậm cong, tiếng cười trầm thấp.
Tốt, rất tốt!
Triêu Đăng nỗ lực duy trì biểu tình lạnh lẽo, Sở Trì Dự thấy y không nói lời nào, bỗng nhiên nhấc cổ chân y, da dẻ trắng mịn, xương cốt tinh mỹ, móng chân nhu thuận như nụ hoa kiều diễm.
Nếu trong thời cổ thì e là người này vĩnh viễn bị nhốt trong phòng, cả đời không thể nhìn thấy dương quang, mãi đến khi chết, được người đem vào phần mộ.
“Triêu Đăng.” Sở Trì Dự vừa cười vừa nói: “Sau này hai ta chôn cùng nhau nhé?”
“Đủ rồi.” Người nọ mất hứng liếc mắt: “Anh muốn giam tôi cả đời hay sao?”
Không được trả lời, Triêu Đăng lẳng lặng nhìn người đối diện, lông mi Sở Trì Dự vừa dài vừa đậm, chắc có lẽ là được di truyền từ mẹ, chỉ cần hơi chớp mắt, ánh sáng tạo bóng râm lay động thôi đã đủ giết chết người khác, đây cũng là nguyên nhân mà Triêu Đăng thích dáng vẻ của hắn.
“Thả em ra ngoài, em liền hại người.” Bàn tay Sở Trì Dự nới lỏng nhưng Triêu Đăng vẫn không thể tránh thoát: “Em thật sự quá tùy hứng, hoàn toàn không muốn chịu trách nhiệm, ỷ vào khuôn mặt này đi phá hủy biết bao nhiêu người, em biết rõ mà.”
“Tôi không có…!”
“Bao gồm cả tôi.” Sở Trì Dự thu lại ý cười, cảm xúc trong mắt không thể phân biệt, như sương mù rợn ngợp bầu trời: “Em phá hủy tôi, đương nhiên tôi sẽ hủy diệt em, thả em ra em sẽ lợi dụng cơ hội đó, nên từ nay về sau em chỉ có thể nhìn mình tôi.”
Hắn cúi đầu, hôn một cái lên vị trí vết thương, ác ý như thủy triều mạnh mẽ ập đến làm hắn không khắc chế nổi mà cắn chặt môi dưới, khi Sở Trì Dự duỗi đầu lưỡi ra liếm láp vết thương, Triêu Đăng mới chính thức cảm thấy sợ hãi.
“Đừng liếm! Đừng đụng tôi!”
Không muốn như vậy… Tại nơi thế này…!
“Nếu em nghe lời, sẽ đổi cái lồng lớn hơn một chút.” Sở Trì Dự dừng lại, không nhanh không chậm nói: “Hiện tại ngủ ở đây sẽ rất đau, ở lâu sẽ dẫn đến tàn tật, bất quá dù xương cốt toàn thân em gãy hết, cũng không sao.”
Trên lưng Triêu Đăng đầy mồ hôi lạnh: “Anh đang nói cái gì…?”
“Tôi cam tâm tình nguyện nuôi em cả đời.”
Sở Trì Dự nói, liếm lên trên bắp chân Triêu Đăng, mãi đến khi y chịu không nổi nữa mới thả ra, trong đôi mắt và thanh âm chứa đầy dục vọng chiếm hữu ngọt ngào.
“Nuôi em đến chết.”
Âm thanh tách tách của màn trập liên tục vang lên, bên tai hỗn loạn ầm ĩ, micro to nhỏ không ngừng được đưa tới trước mắt, giày cao gót của phụ nữ trên mặt đất xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhóm ký giả khóa chặt ánh mắt vào thiên hậu danh tiếng đang nổi cộm gần đây, dù ở tình huống hỗn loạn như thế thì cô vẫn thiên kiều bá mị, dung nhan riêng biệt của con lai sau khi được trang điểm càng lộ ra vẻ xinh đẹp, áo váy đỏ sậm yểu điệu dán chặt thân thể, cặp đùi thon dài dụ người trên đôi cao gót kim loại, từ đó ai cũng có thể thấy được vẻ ngoài được cô chăm chút rất kĩ.
Thậm chí khi bị một đám kí giả vây quanh, sao nữ không hề sợ hãi như trong quá khứ, đột nhiên cô quang minh chính đại kéo lấy tay nam sinh bên cạnh, không thèm để ý về chuyện bùng nổ scandal ong bướm sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của mình ra sao.
“Như vậy cũng tốt, cho tất cả mọi người đều biết cậu là của tôi.” Cô cười rộ lên đầy ngọt ngào, khác hẳn với vẻ thiếu nữ ngượng ngùng mà thay vào đó là loại dục vọng thấp hèn, phảng phất đắm chìm trong ảo tưởng tươi đẹp bí ẩn nào đó: “Chỉ cần có Triêu Đăng, cái gì tôi cũng không muốn, cái gì tôi cũng không quan tâm.”
Nam sinh cao cao gầy teo đứng bên cạnh toát ra thất kinh trong mắt, tựa hồ nhận ra điều gì, đồng tử hơi co lại, cả người bị loại cảm xúc cực đoan bao phủ.
Ngay cả như vậy cũng không thể ngăn cản được đám kí giả dần dần trở nên mê luyến với y, khi người đầu tiên chụp hình y, tất cả mọi người như tỉnh giấc chiêm bao, điên cuồng chụp lại bóng hình người nọ, Triêu Đăng muốn giơ tay ngăn lại ánh đèn flash chói mắt thì có người kìm lòng không được kéo cổ áo y, sao nữ dối trá vươn tay chạm vào tay y, không quan tâm móng tay mình vì dùng sức mà gãy hơn phân nửa, giọt máu đỏ chói nhỏ xuống thảm trải sàn đắt giá.
Thời điểm Sở Trì Dự mở điện thoại lên, cũng vừa vặn tin tức ập đến.
Hắn tùy ý liếc bài báo, đôi mắt như bóng đêm thu lại mấy dòng chữ về chuyện trăng hoa, hắn nhớ được gương mặt của người phụ nữ này, trùng hợp thay chính là người trên tấm poster điện ảnh ở quảng trường hôm nọ. Triêu Đăng đã từng khen gương mặt này, trong mắt toát ra vui vẻ làm lòng hắn khó chịu. Vậy nên hắn nhớ rất kĩ mỹ nhân câu hồn đoạt phách ấy.
Công ty giải trí lớn nhất cả nước, khi hắn có hứng thú thì chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi là dễ dàng nắm được quyền quản lý của đối phương.
Hận ý sinh sôi đã lâu không kìm được, vết thương lòng như bị người tàn nhẫn cắt ra chảy máu không ngừng. Mỹ nữ ngồi trên ghế salon cúi đầu che mắt của mình, trong khoảnh khắc, một giọt nước mắt men theo kẽ tay, không tiếng động rơi xuống.
Đèn đuốc thành thị sáng cả đêm, mưa phùn mang theo bụi trần lang bạt, dòng người nối liền không dứt, gió thu dịu dàng len lỏi qua từng tòa nhà cao tầng.
Triêu Đăng thoáng cúi đầu, mũ lưỡi trai màu lam không nổi bật, bước chân có chút gấp rút đi về phía sân bay, y không mang hành lý, bảo an kiểm tra vô cùng thuận lợi, chờ hành khách ổn định chỗ ngồi, máy bay cất cánh, dựa vào ghế ngồi rộng rãi, y có chút không quen mà kêu hệ thống.
[Thả?]
[Thật kì lạ.] Triêu Đăng hỏi một đằng trả lời một nẻo: [Tại sao không bị cản lại, ông chạy quá nhanh?]
[…]
[? ]
[Trước khi chuyện lớn ập đến đều gió êm sóng lặng.] Giọng nói hoa mỹ như tơ như lụa của hệ thống không mặn không nhạt: [Hắn không phải đứa con nít chỉ biết khóc lóc chờ cậu hồi tâm chuyển ý.]
[Thì đó, vậy mới nói là kì lạ.] Triêu Đăng cười cười lấy một ly nước từ nữ tiếp viên, hứng thú nhìn đối phương đỏ mặt vội vội vàng vàng rót nước cho y: [Nhân cách những mảnh vỡ khác như thế nào?]
[Lạnh lùng là người bình thường nhất.]
Trong âm thanh của hệ thống mơ hồ lộ ra ý cười.
[Ê, đùa ông hả?]
Triêu Đăng hơi kinh ngạc mở to mắt, còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì phát thanh từ cơ trưởng vang lên.
Giọng nữ vô cùng dễ nghe, mà lời nói ra lại làm cho mọi hành khách căng thẳng.
“Các vị khách hành thân mến, vì một số nguyên nhân đặc thù, chuyến bay A-303 lần này phải đáp xuống sân bay gần nhất, bất cứ người nào muốn rời khỏi phải thông qua xác nhận thân phận, nơi đáp xuống sẽ được công ty cung cấp một máy bay khác, tiếp tục đồng hành với quý khách đến nơi như dự định, vì những phiền phức và tổn thất của quý khách, chúng tôi thành thật xin lỗi…”
Vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức xôn xao bàn tán, lung ta lung tung thảo luận nguyên nhân máy bay đột nhiên hạ cánh, có lẽ nào là trục trặc động cơ, hay là bị khủng bố tập kích, đủ loại suy đoán chuyện ngoài ý muốn và chửi bới xuất hiện, chờ máy bay đáp xuống sân bay gần nhất, nhân viên mặc cảnh phục đến bắt đầu xác nhận thân phận từng người.
Mãi khi khách hàng xuống máy bay xong xuôi, thiếu niên tóc đen vẫn luôn yên lặng nhảy lên máy bay, hắn ra hiệu với nhân viên, những người khác lập tức đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Từ khoang hạng nhất đi tới khoang bình thường, dừng lại vài giây hắn mới kéo cánh cửa ra, mỹ nhân ngồi ở hàng thứ nhất sắc mặt trắng bệch cúi đầu, nhìn hắn một chút rồi nhanh chóng vùi đầu.
Sở Trì Dự tiến lên một bước, ngồi chồm hỗm xuống, nhẹ nhàng ôn nhu nâng lên gương mặt kia.
“Về nhà đi.”
Động tác cẩn thận như thế, sắc mặt cũng cực kì ôn hòa, trong con ngươi kia chỉ có thân ảnh người nọ, ôn nhu không bình thường như thế mới khiến cho người hiểu rõ hắn không rét mà run.
Triêu Đăng như mất khống chế liên tục lắc đầu, bàn tay Sở Trì Dự thuận theo cằm chậm rãi xoa đôi môi y, máu tươi men theo đầu ngón tay tí ta tí tách, nhìn gương mặt lộ ra thần sắc đau đớn, đồng tử thâm hắc bỗng dưng lóe sáng vệt âm u.
“Chứng minh thư và thẻ ngân hàng không có trong nhà, em đã muốn chạy từ sớm?”
“Người đàn bà kia… Em thích người xinh đẹp đúng không? Hơi hơi thích sẽ đáp ứng, dù sao thì quả thật là em rất có khả năng hấp dẫn người khác, vậy em thích tôi, hay thích mặt của tôi? Hoặc là nói vì sống cùng tôi quá an nhàn sung sướng không lo nghĩ nên lúc trước em mới nói chuyện với tôi?”
“Đáng tiếc, Triêu Đăng.” Sở Trì Dự đứng lên, cầm nắm tóc sau đầu bức bách Triêu Đăng ngẩng mặt lên: “Dù cho em vì quyền lợi tiền tài mà yêu thích tôi, tôi vẫn không ngại đem tất cả dâng lên cho em, tôi cam tâm tình nguyện nuôi em cả đời, nhưng nếu em muốn đá tôi đi theo người khác…..”
Bàn tay vuốt ve bờ môi rách nát, ngón tay duỗi vào miệng ve vãn đầu lưỡi đỏ tươi, thấy thần sắc Triêu Đăng ngày càng hoảng hốt, Sở Trì Dự mặt không cảm xúc nói tiếp: “Lúc em chụp hình cùng cô nghệ sĩ kia, có nghĩ đến tôi sẽ biết nên mới sợ hãi như vậy, đúng không?”
Thân thể Triêu Đăng dần dần cứng ngắc.
“Vậy em có đoán được tôi sẽ làm gì với em không?”
“…”
“Đoán nào.” Ngón tay Sở Trì Dự dùng sức bấm một cái, Triêu Đăng nghẹn ngào kêu lên, cả người run bần bật, hai mắt thất thần mặc cho nước mắt tuôn rơi: “Đoán đúng rồi, thêm một chút nữa tôi đã giết chết em.”
Fuck, mụ, nội, mi.
Đm thần kinh như vầy mà được hệ thống nói là người bình thường nhất, mà điều không bình thường nhất ở đây là, tại sao y lại thấy những chuyện sắp xảy ra mẹ nó rất! Kích! Thích! Đó!
Và sau đó đương nhiên là sảng khoái liền ba ngày ba đêm.
Lúc y được Sở Trì Dự ôm xuống máy bay, thân thể không nằm trong phạm vi khống chế, ngón tay mềm nhũn tới mức không thể nhúc nhích, đến mức này mà ác ý của Sở Trì Dự vẫn cứ dừng mãi ở 4,5 sao. Y làm ra nhiều chuyện căng não như thế mà người này vẫn không ghét thêm xíu xiu nào.
Nói đúng ra, từ lúc kia đến giờ giá trị yêu thương vẫn chưa rơi sao nào, sỡ dĩ sinh hận cũng vì quá mức quan tâm.
Ô tô xuyên vào màn đêm u tối, vượt qua đèn đỏ khói xanh, phía trên biển sao uốn lượn, biệt thự mang phong cách Bắc Âu xanh um một mảng, bóng cây ảm đạm thấp thoáng chiếc cửa sổ, nữ giúp việc xinh đẹp mở cánh cổng to lớn ra, không cảm xúc mời chủ nhân bước vào.
Biệt thự được xây trên bãi cỏ trống trải, ngoại trừ cây cổ thụ phía sau nhà thì không còn gì khác, thấy Triêu Đăng nhìn chằm chằm cái cây, Sở Trì Dự rũ mắt nhìn y: “Đây là quà sinh nhật lúc anh mười bảy tuổi, hè đợt trước định dẫn em đến đây, cùng nhau leo lên cây nhìn mặt trời lặn.”
“Em…”
Y há miệng rồi nhếch miệng, chung quy không nói gì.
Người trong ngực vẫn luôn yên tĩnh, mãi đến khi hắn mang đối phương đến gian phòng lớn nhất trên lầu hai, Triêu Đăng mới không thể tin được dùng sức giằng co. Sở Trì Dự mặc hai chân y không còn sức lực ngã nhào xuống thảm, đôi mắt thâm hắc như hồ nước trầm tĩnh.
“Không muốn… Không được!!”
Triêu Đăng cố gắng muốn đứng lên, miễn cưỡng dựa vào tường để chống đỡ thân thể, sợ hãi trên mặt không hề che dấu, thuận theo ánh mắt của y, phòng ngủ trống trải, vị trí sát bên giường ngủ có một cái lồng màu vàng, vừa vặn có thể chứa một người.
Trên đỉnh lồng được chạm trổ tinh xảo, móc nối đan xen nhau hình lưỡi liềm như lồng chim đẹp đẽ được được phóng đại lên gấp mấy lần, ánh đèn từ trên rọi xuống, dạ lên kim loại lạnh lẽo, khiến người tê dại.
Triêu Đăng quay đầu muốn chạy ra khỏi cửa, sau khi Sở Trì Dự buông ra thân thể đã bình thường lại được một nửa, y lảo đảo lao ra cửa phòng, lúc xuống lầu động tác quá vội mà bị trặc chân, đau đớn làm y không thể di chuyển được nửa bước. Nhớ lại vận mệnh đáng sợ mà mình sắp đối mặt, y tiếp tục bò lết về phía trước nhưng bị người nọ ôm nắm lại, nửa ôm nửa tha đem về phòng.
“Không được! Buông tôi ra!” Bàn tay trắng nõn của Triêu Đăng đặt trên lồng ngực rắn chắc: “Xin anh! Cầu xin anh đó Sở Trì Dự… Đừng như vậy, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Em sẽ không như vậy nữa, anh đừng nhốt em vào đó, xin anh xin anh xin anh… Buông tôi ra! Mẹ kiếp!”
Sở Trì Dự vỗ vỗ mặt y, thâm tình liếm láp đôi môi chảy máu, tay lại không hề do dự khóa cửa phòng.
Triêu Đăng đẩy hắn ra rồi rúc vào góc tường, thanh quản như sắp đứt: “Xin anh đừng yêu tôi nữa được không? Xin anh Sở Trì Dự, chúng ta chia tay đi, cút ngay—-! Không được!”
Chân y bị nắm lấy, mạnh mẽ lôi khỏi chỗ an toàn, từng chút từng chút một bị lôi về cái lồng màu vàng kia.
Người nọ thấy hắn không ngừng giãy dụa, tiện tay rút ra thắt lưng, vận dụng thủ pháp được học trong quân doanh thành thạo trói hai tay y.
“Còn giãy dụa nữa, sẽ bị gãy tay.”
Từ lúc vào căn phòng này, đây là câu đầu tiên mà Sở Trì Dự nói.
Ha… Gãy đó, gãy?!
Căn cứ theo nguyên tắc diễn không hành hạ bản thân, ngay lập tức Triêu Đăng dừng động tác nhưng vẫn giả vờ chưa từng bỏ ý định mà giật giật.
“Gãy thì càng tốt.”
Nghe được câu kế tiếp của Sở Trì Dự, biểu tình Triêu Đăng cứng đơ.
Dự Dự nha nha nha nha.
Tại sao lại biến thành bộ dáng ác độc như vậy nha.
Còn quá đáng hơn là giá trị hận ý vẫn 4,5 sao nha nha nha nha.
Âm thanh khủng bố của cửa kim loại ma sát da đầu, Triêu Đăng bị Sở Trì Dự cưỡng chế lôi vào trong lòng, tiếng hạ chốt khóa vang lên cực kì rõ ràng, khoảng không vừa vặn đủ cho y duỗi ra một đoạn cẳng chân, không chờ y nhìn nhìn cái lồng thì Sở Trì Dự đã lôi chân phải bị bong gân ra, cởi giày kiểm tra vết thương. Trên làn da trắng nõn hiện lên vết thâm đen đầy kinh dị, đồng thời cũng mang đến vẻ đẹp của bệnh tật.
Giờ khắc này, y như người đẹp trong tù đáng thương bất lực.
Triêu Đăng không thèm giãy dụa kêu to nữa mà lạnh nhạt nhìn hắn, xuyên qua tù cũi nhìn vào gương mặt yên tĩnh như tranh thủy mặc kia, khóe môi chậm cong, tiếng cười trầm thấp.
Tốt, rất tốt!
Triêu Đăng nỗ lực duy trì biểu tình lạnh lẽo, Sở Trì Dự thấy y không nói lời nào, bỗng nhiên nhấc cổ chân y, da dẻ trắng mịn, xương cốt tinh mỹ, móng chân nhu thuận như nụ hoa kiều diễm.
Nếu trong thời cổ thì e là người này vĩnh viễn bị nhốt trong phòng, cả đời không thể nhìn thấy dương quang, mãi đến khi chết, được người đem vào phần mộ.
“Triêu Đăng.” Sở Trì Dự vừa cười vừa nói: “Sau này hai ta chôn cùng nhau nhé?”
“Đủ rồi.” Người nọ mất hứng liếc mắt: “Anh muốn giam tôi cả đời hay sao?”
Không được trả lời, Triêu Đăng lẳng lặng nhìn người đối diện, lông mi Sở Trì Dự vừa dài vừa đậm, chắc có lẽ là được di truyền từ mẹ, chỉ cần hơi chớp mắt, ánh sáng tạo bóng râm lay động thôi đã đủ giết chết người khác, đây cũng là nguyên nhân mà Triêu Đăng thích dáng vẻ của hắn.
“Thả em ra ngoài, em liền hại người.” Bàn tay Sở Trì Dự nới lỏng nhưng Triêu Đăng vẫn không thể tránh thoát: “Em thật sự quá tùy hứng, hoàn toàn không muốn chịu trách nhiệm, ỷ vào khuôn mặt này đi phá hủy biết bao nhiêu người, em biết rõ mà.”
“Tôi không có…!”
“Bao gồm cả tôi.” Sở Trì Dự thu lại ý cười, cảm xúc trong mắt không thể phân biệt, như sương mù rợn ngợp bầu trời: “Em phá hủy tôi, đương nhiên tôi sẽ hủy diệt em, thả em ra em sẽ lợi dụng cơ hội đó, nên từ nay về sau em chỉ có thể nhìn mình tôi.”
Hắn cúi đầu, hôn một cái lên vị trí vết thương, ác ý như thủy triều mạnh mẽ ập đến làm hắn không khắc chế nổi mà cắn chặt môi dưới, khi Sở Trì Dự duỗi đầu lưỡi ra liếm láp vết thương, Triêu Đăng mới chính thức cảm thấy sợ hãi.
“Đừng liếm! Đừng đụng tôi!”
Không muốn như vậy… Tại nơi thế này…!
“Nếu em nghe lời, sẽ đổi cái lồng lớn hơn một chút.” Sở Trì Dự dừng lại, không nhanh không chậm nói: “Hiện tại ngủ ở đây sẽ rất đau, ở lâu sẽ dẫn đến tàn tật, bất quá dù xương cốt toàn thân em gãy hết, cũng không sao.”
Trên lưng Triêu Đăng đầy mồ hôi lạnh: “Anh đang nói cái gì…?”
“Tôi cam tâm tình nguyện nuôi em cả đời.”
Sở Trì Dự nói, liếm lên trên bắp chân Triêu Đăng, mãi đến khi y chịu không nổi nữa mới thả ra, trong đôi mắt và thanh âm chứa đầy dục vọng chiếm hữu ngọt ngào.
“Nuôi em đến chết.”
/104
|