Người tới đương nhiên là Cố Kiến Thâm.
Dù hắn áp chế tu vi, nhưng ngoại hình không thay đổi … À, đổi rồi, đôi mắt xinh đẹp đổi màu rồi.
Thẩm Thanh Huyền hết sức bất mãn, nghĩ tới mình còn nhiệm vụ khen ngợi đôi mắt hắn, nhất thời càng thêm bất mãn.
Tán thưởng đôi mắt hắn, không ít hơn ba câu? Ha ha, một chữ cũng không muốn nói.
Trải qua chuyện này Túc Vũ đã cẩn thận hơn, đôi mắt diễm sắc nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm, vô cùng đề phòng:
“Ngươi là ai?”
Ân nhân cứu mạng không nhất định là ân nhân cứu mạng, cứ nhìn đám người Vương Vũ Lý Chuẩn trước đó thì biết!
Cố Kiến Thâm mỉm cười, trắng trợn nói dối:
“Chào công tử, ta tới đón thiếu gia.” Nói xong liền nhìn tiểu đồng trắng mềm trong ngực mình.
Túc Vũ sững sờ:
“Là tới đón Triêu Yên ư?”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Ngay câu đầu tiên đã lộ tên.
Cố Kiến Thâm thuận đường nói tiếp:
“Đúng thế.”
Túc Vũ nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền, trong mắt hoa đào ngập nước là một mảnh mờ mịt.
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, chờ xem cái tên phía sau nói mò kiểu gì.
Cố Kiến Thâm từ tốn giải thích mạch lạc:
“Triêu Yên là thánh tử gia tộc ta, do thể yếu nhiều bệnh nên đưa tới Vạn Tú Sơn an dưỡng.”
Túc Vũ bị lừa tới sửng sốt, nó nhìn sang Thẩm Thanh Huyền hỏi:
“Phải không?”
Thẩm Thanh Huyền muốn xem rốt cục trong hồ lô Cố Kiến Thâm bán thuốc gì, cho nên gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy.”
Lần này Túc Vũ không chút mảy may nghi ngờ.
Hiện giờ nó không tin được người ngoài, nhưng vẫn tin tưởng Triêu Yên trăm phần trăm.
Cố Kiến Thâm bịa chuyện vô cùng hăng hái, tiếp tục nói:
“Hôm qua Tôn chủ báo cho tộc ta biết, thánh tử đã xuống núi rèn luyện, trưởng lão liền an bài ta đến chăm sóc thiếu gia dọc đường.”
Túc Vũ đã triệt để tin tưởng:
“Ra là thế …”
Thẩm Thanh Huyền suy xét, thấy thế này cũng được, vì thế ngầm đồng ý.
Cố Kiến Thâm cúi đầu nhìn tiểu đồng trong ngực:
“Thiếu gia, ta là Thanh Thâm, người hầu của ngài.”
Đế Tôn Cửu Uyên của Tâm Vực là người hầu y?
Có thể, thế gian này cũng chỉ có Thẩm Thanh Huyền nhận nổi hắn.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, thả giọng nói:
“Thả ta xuống.”
Tôn chủ đại nhân cũng nhập diễn rất nhanh, rất có phong phạm “Thánh tử”.
Cố Kiến Thâm rũ mắt:
“Vâng.”
Nói rồi hắn buông tay, đặt Thẩm Thanh Huyền lên một nơi sạch sẽ.
Rốt cục Túc Vũ kịp phản ứng, nó đến gần Thẩm Thanh Huyền nói:
“Ta còn tưởng ngươi cũng biến hóa từ trên Vạn Tú Sơn giống ta!”
Nó sống ở Vạn Tú Sơn, vốn là tiểu hoa đào vô tri vô giác, nhờ Liên Hoa Tôn Chủ xuất quan, linh khí Vạn Tú Sơn ngập tràn bốn phía mà ngoài ý muốn đắc đạo, có thể nói may mắn tới cực điểm.
Thẩm Thanh Huyền ôn hòa nói với nó:
“Thật xin lỗi, trước đó không nói rõ với ngươi.”
Túc Vũ khoát tay bảo:
“Không sao mà, ta cũng đâu có hỏi.”
Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Ngươi có hỏi ta cũng không bịa ra được trò này.
Túc Vũ vẫn rất tò mò:
“Tộc các ngươi đều hóa thân từ thanh liễu ư?” Bộ tộc thanh liễu, sợ không phải chỉ là một cây liễu to.
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm nói tránh đi:
“Hai vị thiếu gia, mời dời bước chậm rãi trò chuyện.”
Túc Vũ ngượng ngùng nói:
“Ta tên Túc Vũ, ngươi gọi tên ta là được!”
Cố Kiến Thâm nói:
“Túc Vũ thiếu gia, mời.”
Thẩm Thanh Huyền cười khẽ một tiếng.
Cố Kiến Thâm nhìn sang y.
Môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ mở, im lặng nói: Bệ hạ còn có sở thích này ư?
Cố Kiến Thâm không nói gì, chỉ cười đến là lưu luyến đa tình.
Thẩm Thanh Huyền lạnh lùng mở mắt.
Lúc đôi mắt Cố Kiến Thâm vẫn là màu đỏ, nụ cười này hoa phù dung không sao sánh bằng, hiện tại thì … xờ âu xấu(1).
(2) Raw là 吃藕 (Chī ǒu) đọc ghép thành từ chǒu (丑) nghĩa là ‘xấu’.
Cố Kiến Thâm dẫn bọn họ rời khỏi nơi huyết tinh này, năm người bị một mảnh lá đỏ của Cố Kiến Thâm diệt sạch, giờ phút này máu tươi thấm đất, mùi tanh gay mũi.
Túc Vũ không sợ, nó không phải người, đối với một số chuyện đáng sợ không có cảm xúc lớn gì.
Nhưng nói chuyện giữa một đống thi thể và máu hiển nhiên không thỏa đáng, cho nên đổi sang nơi khác.
Đi được một lúc, Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền:
“Thiếu gia mệt không?”
Đã hơn mấy ngàn năm Thẩm Thanh Huyền không cảm nhận được mùi vị mệt mỏi là như thế nào.
Chẳng qua Túc Vũ đã hơi mệt, một ngày này đối với nó mà nói vô cùng giày vò, vừa chiến đấu vừa liều mạng chạy trốn lại còn phá vỡ tam quan, đi chưa được bao lâu đã bắt đầu thở dốc.
Thẩm Thanh Huyền phỏng theo dáng vẻ của nó, cũng làm cho bản thân sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng thở gấp.
Nào ngờ vừa bày ra bộ dạng này, Cố Kiến Thâm đã đưa tay ôm y:
“Còn một đoạn đường, để ta ôm ngài đi vậy.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Cố Kiến Thâm thân cao tay dài, ôm Thẩm Thanh Huyền như đang bế búp bê vải không trọng lượng.
Túc Vũ thấy hai gò má ửng đỏ của Thẩm Thanh Huyền, cũng bảo:
“Triêu Yên đừng miễn cưỡng, hôm nay ngươi vất vả rồi.”
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Ta tự đi được.”
Cố Kiến Thâm hạ giọng:
“Thân thể ngài không thể so với Túc Vũ thiếu gia, đừng nên cố gắng chống đỡ.”
Túc Vũ lập tức nhớ ra trước đó Cố Kiến Thâm đã nói Triêu Yên “thể yếu nhiều bệnh”, thế là vội vàng khuyên:
“Là ta sơ ý! Quên mất thân thể ngươi không tốt!”
Sau đó Túc Vũ lại nói lời thấm thía:
“Bí cảnh Nguyệt Lạc này nguy cơ tứ phía, ngươi phải dự trữ thể lực, phòng ngừa chúng ta lại gặp kiếp nạn.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Đáy mắt Cố Kiến Thâm đều là ý cười:
“Thiếu gia nghỉ ngơi cho tốt đi nào.”
Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn, cười thật ngọt ngào:
“Vậy vất vả ngươi rồi.”
Cố Kiến Thâm ngẩn ra.
Chớp mắt sau, Thẩm Thanh Huyền sử dụng thiên cân trụy(2).
(2) Nằm trong 72 tuyệt kĩ Thiếu Lâm, dùng vật nặng để luyện đòn chân.
Cố Kiến Thâm biến sắc, suýt nữa là vứt “Thánh tử tôn quý” trong ngực đi.
Thẩm Thanh Huyền cố ý nắm chặt áo ngực hắn, cả người Cố Kiến Thâm suýt bị y kéo ngã.
Túc Vũ nhận ra, kinh ngạc hỏi han:
“Triêu Yên nặng lắm sao?”
Tiểu thanh liễu trắng nõn mảnh mai, nhìn sao cũng không thấy nặng bao nhiêu, sao lúc này cứ cảm thấy Cố Kiến Thâm ôm mệt lắm vậy?
Cố Kiến Thâm cười nói: “Rất nhẹ.” nhẹ y như một ngọn núi nhỏ.
Nếu ở ngoài bí cảnh Nguyệt Lạc, đừng nói là núi nhỏ, dù Tôn chủ đại nhân nặng như núi biển, Đế tôn đại nhân đều ôm nổi, dẫu sao tu vi cũng bày ra kia.
Nhưng vấn đề ở chỗ, vì không muốn làm bí cảnh này sụp đổ, hắn phải áp chế tu vi, tuy bảo lưu hạn mức cao nhất mà bí cảnh có thể thừa nhận, nhưng hiển nhiên Thẩm Thanh Huyền hóa thành tiểu thanh liễu cũng giữ lại hạn mức cao nhất của tu vi.
Vậy nên y dùng thiên cân trụy, Cố Kiến Thâm thực sự phải kiên trì chịu đựng.
Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn:
“Bằng không ta tự mình đi vậy.”
Giọng nói mềm mại, hệt như một tiểu ác ma.
Cố Kiến Thâm càng thêm dùng sức ôm y:
“Không việc gì, vì thiếu gia phân ưu là chức trách của thuộc hạ.”
Thẩm Thanh Huyền chôn trong ngực hắn nói:
“Khổ cực ngươi rồi.”
Cố Kiến Thâm ngoài cười nhưng trong không cười:
“Không khổ cực.”
Vừa nói ba chữ kia xong, tiểu thanh liễu trong ngực lại nặng thêm ba phần.
Đi được nửa khắc, Túc Vũ tâm địa lương thiện nhìn thấy một phần đất trống liền nhân tiện nói:
“Chỗ này được nè, chúng ta ở đây nghỉ ngơi chút đi!”
Cố Kiến Thâm đã ôm tới nổi sắp đứt tay.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn, nhỏ giọng:
“Chỗ này được không?”
Túc Vũ nói:
“Rất tốt mà! Trống trải bằng phẳng, cũng không thiếu cây khô, chúng ta có thể nhóm lửa, còn có thể …”
Nó còn chưa dứt lời, Thẩm Thanh Huyền cố ý nhíu mày nói:
“Có phải cách hơi gần rồi không?”
Túc Vũ nhìn về phía y:
“Sao cơ?”
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Bọn Vương Vũ nhất định có đồng lõa … Lỡ bọn hắn có thủ đoạn truyền tin gì thì sao? Ngộ nhỡ …”
Lo lắng này rất có đạo lý, mấy người họ đi không tính nhanh, giá trị của hoa đào yêu và thanh liễu yêu cũng đủ để bọn hắn thấy hơi tiền nổi máu tham.
Túc Vũ nặng nề nói:
“Chúng ta vẫn nên đi tiếp thôi!”
Nói xong nó lo âu nhìn Cố Kiến Thâm:
“Thanh Thâm đại ca, ngươi ổn không?”
Thẩm Thanh Huyền nín cười, cũng băn khoăn lo lắng nhìn hắn:
“Ngươi còn được chứ? Nếu không ta tự mình đi.”
Nam nhân sao có thể bị nghi ngờ “Được hay không”!
Cố Kiến Thâm mập mờ cười, chậm rãi nói:
“Ôm một đêm cũng không sao.”
Thẩm Thanh Huyền mặt cười ngọt ngào nhưng trong lòng cười lạnh, thuận tiện làm thiên cân trụy nặng thêm chút nữa.
Cố Kiến Thâm: “……”
Đi gần một canh giờ, rốt cục họ cũng tìm được chỗ đặt chân.
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Thả ta xuống đây đi.”
Toàn bộ hành trình Cố Kiến Thâm đều bảo trì phong độ hoàn mỹ, cẩn thận đặt y trên một tảng đá sạch sẽ.
Túc Vũ cũng ngồi xuống, thở sâu nói:
“Cuối cùng có thể nghỉ ngơi chút rồi.”
Người nên nói lời này nhất phải là Cố Kiến Thâm … Nhưng Đế tôn đại nhân đánh chết cũng không nói!
Thẩm Thanh Huyền muốn coi Cố Kiến Thâm có thể giả vờ tới khi nào …
Túc Vũ thật sự mệt muốn chết, sau khi thu xếp ổn thỏa không lâu nó liền rúc vào trong túi ngủ thiếp đi.
Dưới ánh trăng sáng, hai vị đại lão đỉnh cấp đương thời ngắm nhìn nhau.
Thẩm Thanh Huyền mở miệng trước:
“Bệ hạ quả là lịch sự tao nhã, lại có thời gian rảnh tới bí cảnh nho nhỏ này du ngoạn.”
Cố Kiến Thâm ý vị thâm trường nhìn y:
“Tôn chủ thật sự không hiểu vì sao ta đến ư?”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười:
“Chẳng lẽ thật sự tới tìm một vị thánh tử?”
Cố Kiến Thâm lặng yên nhìn y, qua một lúc mới đáp:
“Có thể.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn:
“Có thể?”
Cố Kiến Thâm nói:
“Ta nghĩ, thánh tử ở nơi đó, rồi ở nơi kia, ta tìm một lúc là có.”
Thẩm Thanh Huyền nở nụ cười, không nói gì nữa.
Đối mặt lối suy nghĩ điển hình của Tâm Vực này, y nửa chữ cũng không muốn nhiều lời, dù sao tình huống trước mắt y không hợp nổi xung đột với Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Chắc hôm nay Bệ hạ cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Cố Kiến Thâm khẽ cười:
“Đã mệt như thế, có mệt mỏi thêm cũng không hề gì.”
Thẩm Thanh Huyền chỉ cho rằng hắn chết cũng sĩ diện nên không bận tâm.
Một đêm không nói chuyện, đương nhiên hai người cũng một đêm không ngủ.
Thẩm Thanh Huyền tranh thủ nhìn ngọc giản, phát hiện nhiệm vụ tiến vào bí cảnh kia đã biến thành màu xám nhạt.
Hoàn thành.
Là thời gian ở lại đây hay vì nguyên nhân nào khác?
Thẩm Thanh Huyền dùng khóe mắt lườm Cố Kiến Thâm, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quặc.
Y đang suy tư, ngọc giản tích tụ được chút lực lượng lại bắt đầu gây chuyện.
“Thứ tám, để Cố Kiến Thâm ôm ngươi một cái.”
“Bổ sung: Phải thực hiện ở trong bí cảnh Nguyệt Lạc.”
Liên Hoa Tôn Chủ dù núi lở cũng bình tĩnh: “……”
Hiện dòng chữ này xong, ngọc giản cảm thấy mình sống không được lâu nữa, dứt khoát tắt ánh sáng, trực tiếp nằm ngay đơ giả chết. =))))))))))))))))
_____
Suy nghĩ của tác giả:
Cố Kiến Thâm: Vợ thật ngạo kiều, không sao ta vẫn thích. (。’▽’。)♡
Tôn chủ: Mặt lạnh lùng.JPG ٩(๑`^´๑)۶
Dù hắn áp chế tu vi, nhưng ngoại hình không thay đổi … À, đổi rồi, đôi mắt xinh đẹp đổi màu rồi.
Thẩm Thanh Huyền hết sức bất mãn, nghĩ tới mình còn nhiệm vụ khen ngợi đôi mắt hắn, nhất thời càng thêm bất mãn.
Tán thưởng đôi mắt hắn, không ít hơn ba câu? Ha ha, một chữ cũng không muốn nói.
Trải qua chuyện này Túc Vũ đã cẩn thận hơn, đôi mắt diễm sắc nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm, vô cùng đề phòng:
“Ngươi là ai?”
Ân nhân cứu mạng không nhất định là ân nhân cứu mạng, cứ nhìn đám người Vương Vũ Lý Chuẩn trước đó thì biết!
Cố Kiến Thâm mỉm cười, trắng trợn nói dối:
“Chào công tử, ta tới đón thiếu gia.” Nói xong liền nhìn tiểu đồng trắng mềm trong ngực mình.
Túc Vũ sững sờ:
“Là tới đón Triêu Yên ư?”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Ngay câu đầu tiên đã lộ tên.
Cố Kiến Thâm thuận đường nói tiếp:
“Đúng thế.”
Túc Vũ nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền, trong mắt hoa đào ngập nước là một mảnh mờ mịt.
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, chờ xem cái tên phía sau nói mò kiểu gì.
Cố Kiến Thâm từ tốn giải thích mạch lạc:
“Triêu Yên là thánh tử gia tộc ta, do thể yếu nhiều bệnh nên đưa tới Vạn Tú Sơn an dưỡng.”
Túc Vũ bị lừa tới sửng sốt, nó nhìn sang Thẩm Thanh Huyền hỏi:
“Phải không?”
Thẩm Thanh Huyền muốn xem rốt cục trong hồ lô Cố Kiến Thâm bán thuốc gì, cho nên gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy.”
Lần này Túc Vũ không chút mảy may nghi ngờ.
Hiện giờ nó không tin được người ngoài, nhưng vẫn tin tưởng Triêu Yên trăm phần trăm.
Cố Kiến Thâm bịa chuyện vô cùng hăng hái, tiếp tục nói:
“Hôm qua Tôn chủ báo cho tộc ta biết, thánh tử đã xuống núi rèn luyện, trưởng lão liền an bài ta đến chăm sóc thiếu gia dọc đường.”
Túc Vũ đã triệt để tin tưởng:
“Ra là thế …”
Thẩm Thanh Huyền suy xét, thấy thế này cũng được, vì thế ngầm đồng ý.
Cố Kiến Thâm cúi đầu nhìn tiểu đồng trong ngực:
“Thiếu gia, ta là Thanh Thâm, người hầu của ngài.”
Đế Tôn Cửu Uyên của Tâm Vực là người hầu y?
Có thể, thế gian này cũng chỉ có Thẩm Thanh Huyền nhận nổi hắn.
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, thả giọng nói:
“Thả ta xuống.”
Tôn chủ đại nhân cũng nhập diễn rất nhanh, rất có phong phạm “Thánh tử”.
Cố Kiến Thâm rũ mắt:
“Vâng.”
Nói rồi hắn buông tay, đặt Thẩm Thanh Huyền lên một nơi sạch sẽ.
Rốt cục Túc Vũ kịp phản ứng, nó đến gần Thẩm Thanh Huyền nói:
“Ta còn tưởng ngươi cũng biến hóa từ trên Vạn Tú Sơn giống ta!”
Nó sống ở Vạn Tú Sơn, vốn là tiểu hoa đào vô tri vô giác, nhờ Liên Hoa Tôn Chủ xuất quan, linh khí Vạn Tú Sơn ngập tràn bốn phía mà ngoài ý muốn đắc đạo, có thể nói may mắn tới cực điểm.
Thẩm Thanh Huyền ôn hòa nói với nó:
“Thật xin lỗi, trước đó không nói rõ với ngươi.”
Túc Vũ khoát tay bảo:
“Không sao mà, ta cũng đâu có hỏi.”
Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Ngươi có hỏi ta cũng không bịa ra được trò này.
Túc Vũ vẫn rất tò mò:
“Tộc các ngươi đều hóa thân từ thanh liễu ư?” Bộ tộc thanh liễu, sợ không phải chỉ là một cây liễu to.
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm nói tránh đi:
“Hai vị thiếu gia, mời dời bước chậm rãi trò chuyện.”
Túc Vũ ngượng ngùng nói:
“Ta tên Túc Vũ, ngươi gọi tên ta là được!”
Cố Kiến Thâm nói:
“Túc Vũ thiếu gia, mời.”
Thẩm Thanh Huyền cười khẽ một tiếng.
Cố Kiến Thâm nhìn sang y.
Môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ mở, im lặng nói: Bệ hạ còn có sở thích này ư?
Cố Kiến Thâm không nói gì, chỉ cười đến là lưu luyến đa tình.
Thẩm Thanh Huyền lạnh lùng mở mắt.
Lúc đôi mắt Cố Kiến Thâm vẫn là màu đỏ, nụ cười này hoa phù dung không sao sánh bằng, hiện tại thì … xờ âu xấu(1).
(2) Raw là 吃藕 (Chī ǒu) đọc ghép thành từ chǒu (丑) nghĩa là ‘xấu’.
Cố Kiến Thâm dẫn bọn họ rời khỏi nơi huyết tinh này, năm người bị một mảnh lá đỏ của Cố Kiến Thâm diệt sạch, giờ phút này máu tươi thấm đất, mùi tanh gay mũi.
Túc Vũ không sợ, nó không phải người, đối với một số chuyện đáng sợ không có cảm xúc lớn gì.
Nhưng nói chuyện giữa một đống thi thể và máu hiển nhiên không thỏa đáng, cho nên đổi sang nơi khác.
Đi được một lúc, Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền:
“Thiếu gia mệt không?”
Đã hơn mấy ngàn năm Thẩm Thanh Huyền không cảm nhận được mùi vị mệt mỏi là như thế nào.
Chẳng qua Túc Vũ đã hơi mệt, một ngày này đối với nó mà nói vô cùng giày vò, vừa chiến đấu vừa liều mạng chạy trốn lại còn phá vỡ tam quan, đi chưa được bao lâu đã bắt đầu thở dốc.
Thẩm Thanh Huyền phỏng theo dáng vẻ của nó, cũng làm cho bản thân sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng thở gấp.
Nào ngờ vừa bày ra bộ dạng này, Cố Kiến Thâm đã đưa tay ôm y:
“Còn một đoạn đường, để ta ôm ngài đi vậy.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Cố Kiến Thâm thân cao tay dài, ôm Thẩm Thanh Huyền như đang bế búp bê vải không trọng lượng.
Túc Vũ thấy hai gò má ửng đỏ của Thẩm Thanh Huyền, cũng bảo:
“Triêu Yên đừng miễn cưỡng, hôm nay ngươi vất vả rồi.”
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Ta tự đi được.”
Cố Kiến Thâm hạ giọng:
“Thân thể ngài không thể so với Túc Vũ thiếu gia, đừng nên cố gắng chống đỡ.”
Túc Vũ lập tức nhớ ra trước đó Cố Kiến Thâm đã nói Triêu Yên “thể yếu nhiều bệnh”, thế là vội vàng khuyên:
“Là ta sơ ý! Quên mất thân thể ngươi không tốt!”
Sau đó Túc Vũ lại nói lời thấm thía:
“Bí cảnh Nguyệt Lạc này nguy cơ tứ phía, ngươi phải dự trữ thể lực, phòng ngừa chúng ta lại gặp kiếp nạn.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Đáy mắt Cố Kiến Thâm đều là ý cười:
“Thiếu gia nghỉ ngơi cho tốt đi nào.”
Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn, cười thật ngọt ngào:
“Vậy vất vả ngươi rồi.”
Cố Kiến Thâm ngẩn ra.
Chớp mắt sau, Thẩm Thanh Huyền sử dụng thiên cân trụy(2).
(2) Nằm trong 72 tuyệt kĩ Thiếu Lâm, dùng vật nặng để luyện đòn chân.
Cố Kiến Thâm biến sắc, suýt nữa là vứt “Thánh tử tôn quý” trong ngực đi.
Thẩm Thanh Huyền cố ý nắm chặt áo ngực hắn, cả người Cố Kiến Thâm suýt bị y kéo ngã.
Túc Vũ nhận ra, kinh ngạc hỏi han:
“Triêu Yên nặng lắm sao?”
Tiểu thanh liễu trắng nõn mảnh mai, nhìn sao cũng không thấy nặng bao nhiêu, sao lúc này cứ cảm thấy Cố Kiến Thâm ôm mệt lắm vậy?
Cố Kiến Thâm cười nói: “Rất nhẹ.” nhẹ y như một ngọn núi nhỏ.
Nếu ở ngoài bí cảnh Nguyệt Lạc, đừng nói là núi nhỏ, dù Tôn chủ đại nhân nặng như núi biển, Đế tôn đại nhân đều ôm nổi, dẫu sao tu vi cũng bày ra kia.
Nhưng vấn đề ở chỗ, vì không muốn làm bí cảnh này sụp đổ, hắn phải áp chế tu vi, tuy bảo lưu hạn mức cao nhất mà bí cảnh có thể thừa nhận, nhưng hiển nhiên Thẩm Thanh Huyền hóa thành tiểu thanh liễu cũng giữ lại hạn mức cao nhất của tu vi.
Vậy nên y dùng thiên cân trụy, Cố Kiến Thâm thực sự phải kiên trì chịu đựng.
Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn:
“Bằng không ta tự mình đi vậy.”
Giọng nói mềm mại, hệt như một tiểu ác ma.
Cố Kiến Thâm càng thêm dùng sức ôm y:
“Không việc gì, vì thiếu gia phân ưu là chức trách của thuộc hạ.”
Thẩm Thanh Huyền chôn trong ngực hắn nói:
“Khổ cực ngươi rồi.”
Cố Kiến Thâm ngoài cười nhưng trong không cười:
“Không khổ cực.”
Vừa nói ba chữ kia xong, tiểu thanh liễu trong ngực lại nặng thêm ba phần.
Đi được nửa khắc, Túc Vũ tâm địa lương thiện nhìn thấy một phần đất trống liền nhân tiện nói:
“Chỗ này được nè, chúng ta ở đây nghỉ ngơi chút đi!”
Cố Kiến Thâm đã ôm tới nổi sắp đứt tay.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn, nhỏ giọng:
“Chỗ này được không?”
Túc Vũ nói:
“Rất tốt mà! Trống trải bằng phẳng, cũng không thiếu cây khô, chúng ta có thể nhóm lửa, còn có thể …”
Nó còn chưa dứt lời, Thẩm Thanh Huyền cố ý nhíu mày nói:
“Có phải cách hơi gần rồi không?”
Túc Vũ nhìn về phía y:
“Sao cơ?”
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Bọn Vương Vũ nhất định có đồng lõa … Lỡ bọn hắn có thủ đoạn truyền tin gì thì sao? Ngộ nhỡ …”
Lo lắng này rất có đạo lý, mấy người họ đi không tính nhanh, giá trị của hoa đào yêu và thanh liễu yêu cũng đủ để bọn hắn thấy hơi tiền nổi máu tham.
Túc Vũ nặng nề nói:
“Chúng ta vẫn nên đi tiếp thôi!”
Nói xong nó lo âu nhìn Cố Kiến Thâm:
“Thanh Thâm đại ca, ngươi ổn không?”
Thẩm Thanh Huyền nín cười, cũng băn khoăn lo lắng nhìn hắn:
“Ngươi còn được chứ? Nếu không ta tự mình đi.”
Nam nhân sao có thể bị nghi ngờ “Được hay không”!
Cố Kiến Thâm mập mờ cười, chậm rãi nói:
“Ôm một đêm cũng không sao.”
Thẩm Thanh Huyền mặt cười ngọt ngào nhưng trong lòng cười lạnh, thuận tiện làm thiên cân trụy nặng thêm chút nữa.
Cố Kiến Thâm: “……”
Đi gần một canh giờ, rốt cục họ cũng tìm được chỗ đặt chân.
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Thả ta xuống đây đi.”
Toàn bộ hành trình Cố Kiến Thâm đều bảo trì phong độ hoàn mỹ, cẩn thận đặt y trên một tảng đá sạch sẽ.
Túc Vũ cũng ngồi xuống, thở sâu nói:
“Cuối cùng có thể nghỉ ngơi chút rồi.”
Người nên nói lời này nhất phải là Cố Kiến Thâm … Nhưng Đế tôn đại nhân đánh chết cũng không nói!
Thẩm Thanh Huyền muốn coi Cố Kiến Thâm có thể giả vờ tới khi nào …
Túc Vũ thật sự mệt muốn chết, sau khi thu xếp ổn thỏa không lâu nó liền rúc vào trong túi ngủ thiếp đi.
Dưới ánh trăng sáng, hai vị đại lão đỉnh cấp đương thời ngắm nhìn nhau.
Thẩm Thanh Huyền mở miệng trước:
“Bệ hạ quả là lịch sự tao nhã, lại có thời gian rảnh tới bí cảnh nho nhỏ này du ngoạn.”
Cố Kiến Thâm ý vị thâm trường nhìn y:
“Tôn chủ thật sự không hiểu vì sao ta đến ư?”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười:
“Chẳng lẽ thật sự tới tìm một vị thánh tử?”
Cố Kiến Thâm lặng yên nhìn y, qua một lúc mới đáp:
“Có thể.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn:
“Có thể?”
Cố Kiến Thâm nói:
“Ta nghĩ, thánh tử ở nơi đó, rồi ở nơi kia, ta tìm một lúc là có.”
Thẩm Thanh Huyền nở nụ cười, không nói gì nữa.
Đối mặt lối suy nghĩ điển hình của Tâm Vực này, y nửa chữ cũng không muốn nhiều lời, dù sao tình huống trước mắt y không hợp nổi xung đột với Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Chắc hôm nay Bệ hạ cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Cố Kiến Thâm khẽ cười:
“Đã mệt như thế, có mệt mỏi thêm cũng không hề gì.”
Thẩm Thanh Huyền chỉ cho rằng hắn chết cũng sĩ diện nên không bận tâm.
Một đêm không nói chuyện, đương nhiên hai người cũng một đêm không ngủ.
Thẩm Thanh Huyền tranh thủ nhìn ngọc giản, phát hiện nhiệm vụ tiến vào bí cảnh kia đã biến thành màu xám nhạt.
Hoàn thành.
Là thời gian ở lại đây hay vì nguyên nhân nào khác?
Thẩm Thanh Huyền dùng khóe mắt lườm Cố Kiến Thâm, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quặc.
Y đang suy tư, ngọc giản tích tụ được chút lực lượng lại bắt đầu gây chuyện.
“Thứ tám, để Cố Kiến Thâm ôm ngươi một cái.”
“Bổ sung: Phải thực hiện ở trong bí cảnh Nguyệt Lạc.”
Liên Hoa Tôn Chủ dù núi lở cũng bình tĩnh: “……”
Hiện dòng chữ này xong, ngọc giản cảm thấy mình sống không được lâu nữa, dứt khoát tắt ánh sáng, trực tiếp nằm ngay đơ giả chết. =))))))))))))))))
_____
Suy nghĩ của tác giả:
Cố Kiến Thâm: Vợ thật ngạo kiều, không sao ta vẫn thích. (。’▽’。)♡
Tôn chủ: Mặt lạnh lùng.JPG ٩(๑`^´๑)۶
/224
|