Trước kia Thẩm Thanh Huyền muốn, hiện tại thì …
Y vẫn muốn, dù sao điều thứ tư trên ngọc giản vẫn chưa nhạt đi kìa, dòng chữ “Thứ tư, không được nổi sát ý với Cố Kiến Thâm” còn bày rành rành ở kia.
Có điều nghĩ thì nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền tạm thời sẽ không tổn thương Cố Kiến Thâm.
Y cong môi, nụ cười như trăng hửng gió mát:
“Chỉ nguyện Bệ hạ sống lâu muôn tuổi.”
Thật ra câu này của y mang chút ý xấu, tuy sống lâu muôn tuổi là một cụm từ tốt đẹp trên thế gian, nhưng ở giới tu chân thì … giống như nói với phàm nhân chúc ngươi sống tới sáu mươi tuổi vậy —— Không cần ngươi chúc, cũng sống tốt tới sáu mươi thôi!
Chẳng qua Cố Kiến Thâm không so đo làm gì, hắn còn vui vẻ bảo:
“Ta tin ngươi.”
Dễ dàng thỏa mãn như thế, ý là chỉ cần giờ phút này Thẩm Thanh Huyền không nổi sát tâm thì hắn đã rất vui mừng.
Thẩm Thanh Huyền không khỏi nhìn hắn nhiều thêm.
Nghe đồn vị Đế tôn Tâm Vực này làm việc tàn nhẫn, tác phong buông thả, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, là một người độc ác lạnh tình … Vậy mà lúc này đây hắn giả vờ rất tốt, tựa như ngàn cánh đào đỏ xinh đẹp, cánh hoa chợt hóa thành mưa khi người mỉm cười, rơi xuống tạo thành cảnh đẹp.
Thẩm Thanh Huyền cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, y đưa tay nói:
“Mời.”
Nếu Cố Kiến Thâm “tin” y, vậy đi Tinh Hải trước.
Cũng không rõ vị Đế tôn này có chuẩn bị trước hay thực sự tin y, mà không chút do dự bước vào Tinh Hải.
Khoảnh khắc hắn đặt chân, mặt biển màu xanh thẳm hệt như được nhuộm một tia đỏ tươi, ánh sáng rực rỡ va chạm sắc xanh trong sạch vắng lặng, ngược lại tạo ra một vẻ xinh đẹp khác.
Cố Kiến Thâm nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền:
“Tôn chủ?”
Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn, y thả giọng chậm lời:
“Hoa phù dung không bì, thủy điện đẹp tuyệt trần(1).”
(1) Raw: 芙蓉不及, 水殿嫣溢 = Phù dung bất cập, thủy điện yên dật
Cố Kiến Thâm tạm ngừng.
May là người Tâm Vực không ở đây, nếu không họ lại muốn nổ thành khói lửa chân trời.
Thẩm Bạch Liên này vậy mà dám vũ nhục (trêu ghẹo) Đế tôn hết lần này tới lần khác!
Cố Kiến Thâm là một nam nhân, còn là sự thống trị thành tựu tối cao, là nam nhân phá vỡ vận mệnh Tâm Vực, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại nhiều lần so hắn với nữ nhân, sao có thể nhịn? Dùng tay xé y cũng không đủ!
Nói xong, Thẩm Thanh Huyền cũng hơi hối hận, y lại nói:
“Thật có lỗi, là ta mạo phạm.”
Cố Kiến Thâm khẽ cong môi mỏng, không tỏ ra giận dữ:
“Sao lại mạo phạm? Có thể được Tôn chủ yêu thích là may mắn của Cố mỗ.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, mở lời:
“Đi thôi, ta đưa Bệ hạ dạo quanh một lượt.”
Tinh Hải là một nơi vô cùng kỳ diệu, gọi là biển (“Hải”) song thực chất không phải, mà gọi là sao (“Tinh”) cũng không phải sao.
Toàn bộ mặt ngoài xanh nhạt là một mảng khoáng vật quý báu, hơn nữa còn trong thể lỏng, nếu tu vi thấp giẫm lên đó sẽ bị thôn phệ, từ đó về sau dung làm một thể với khoáng vật.
Đương nhiên thứ này không là gì với Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm.
Tinh Hải không thích hợp để sinh sống, trống trải một mảnh không có linh vật nào khác, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng lại vắng lặng lạnh lẽo quá mức.
Hai người đi phía trên không nói với nhau nhiều lời.
Có lẽ trong lòng đều có chuyện nhớ thương, về phần nghĩ gì thì không biết được rồi.
Thẩm Thanh Huyền ngẫm hàng chữ trên ngọc giản trong đầu, cảm thấy chắc không tới nổi đi khắp Tinh Hải.
Cái gọi là đồng du, trọng điểm là phải cùng đi dạo.
Chữ dạo này khác với dạo khắp nhiều lắm.
Chỉ cần đi một chút, nhìn vài lần là được.
Sau khi dạo một vòng ngắn, Thẩm Thanh Huyền nhân tiện nói:
“Tinh Hải vắng lặng, không bằng đến Vọng Tẫn xem thử?”
Cố Kiến Thâm đáp:
“Tuy vắng lặng, nhưng có thể cùng dạo với Tôn chủ quả thực lạc thú vô cùng, rất muốn đi khắp Tinh Hải.”
Lời khách sáo này nói thật dễ nghe, nhưng Thẩm Thanh Huyền không để tâm lắm.
Ra khỏi Tinh Hải chính là Vọng Tẫn.
Không khác với Tinh Hải, màu đen sẫm ở Vọng Tẫn cũng là một loại khoáng vật.
Hai bên đối lập, tranh nhau ở trung tâm, trăm triệu năm qua không ai nhường ai, cẩn thận ngẫm lại cũng thấy khá là thú vị.
Tinh Hải trông sạch sẽ, Vọng Tẫn có vẻ sâu xa.
Thật ra chúng đều giống nhau, nếu giẫm lên chúng đều sẽ cắn nuốt bọn họ.
Thẩm Thanh Huyền không tin Cố Kiến Thâm, chẳng qua y không có gì phải kiêng dè, nếu có mai phục ở Vọng Tẫn cũng không hề gì, có thể gông cùm xiềng xích được y mới thật kỳ lạ.
Y giẫm một bước lên Vọng Tẫn, cổ tay bỗng bị cầm lấy.
Thẩm Thanh Huyền giật mình, quay đầu nhìn về phía Cố Kiến Thâm.
Ngón trỏ Cố Kiến Thâm đặt ở bên môi, nói:
“Tôn chủ hãy chờ một lát.”
Hắn vừa nói xong, một tia sáng đỏ ánh bình minh phóng ra, hệt như mặt trời đỏ lóa mắt treo giữa trời đêm đen sẫm, ánh sáng rực rỡ óng ánh, hình thành cảnh đẹp cực quang long trọng.
Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa bị hào quang này mê hoặc, y nhận thấy thứ màu vàng bên trong màu đỏ thẫm kia.
Tiếng rồng ngâm vang lên rung trời, một con kim long có đôi mắt như biển sâu đang bay giữa không trung, long trảo hung hãn đường hoàng, tư thái vô cùng mạnh mẽ.
Thần thú như thế, quả thực dọa người khiếp sợ.
Chẳng qua Thẩm Thanh Huyền vẫn mặt không đổi sắc, nhưng đôi mắt đạm sắc bỗng sáng lên.
Y thích màu sắc này.
Thật sáng … màu vàng và đỏ tươi, đều là hai màu y rất thích.
Cố Kiến Thâm nói:
“Dù chưa thể dạo hết Tinh Hải, nhưng có thể đi khắp Vọng Tẫn.”
Y thoáng dùng sức, mang Thẩm Thanh Huyền nhảy lên kim long.
Kim long kiêu ngạo ương ngạnh này rất dịu ngoan với Cố Kiến Thâm, còn phát ra tiếng ục ục lấy lòng.
Cố Kiến Thâm không để ý nó mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền chạm vào vảy rồng màu vàng của kim long.
Cố Kiến Thâm hỏi y:
“Thích không?”
Thẩm Thanh Huyền đáp:
“Rất xinh đẹp.”
Cố Kiến Thâm lại nói:
“Tiếc rằng rồng không vào được Tinh Hải.”
Thẩm Thanh Huyền lại đáp:
“Thật đáng tiếc.”
Cố Kiến Thâm nói lời sâu xa:
“Tôn chủ có thể thường xuyên tới Vọng Tẫn.”
Thẩm Thanh Huyền thu tay về, mỉm cười từ chối cho ý kiến.
Cố Kiến Thâm cũng không nói thêm nữa, hắn giơ tay, một cái bàn ngọc hai cái bồ đoàn rơi trên lưng rồng.
“Tôn chủ, mời.”
Thẩm Thanh Huyền ngồi xuống:
“Phiền Bệ hạ lo lắng.”
Cố Kiến Thâm nói:
“Không có gì.”
Trên bàn ngọc có rượu ngon đỏ tươi và trái cây màu da cam, đáng để chú ý.
Thẩm Thanh Huyền cũng không khách sáo, y cầm một quả nhìn thật kỹ ánh sáng lưu chuyển trên bề mặt.
Cố Kiến Thâm nói:
“Đặc sản của Tâm Vực, quả tranh hoa(2).”
(2) tranh: cam; hoa: ánh sáng, dịch thuần việt ra nghe kỳ nên mình để hán việt luôn.
Thật ra loại quả này ăn không ngon, nhưng nó đẹp, lại còn rất sáng, trông như một mặt trời bé con.
Hiển nhiên quả này chọt trúng chỗ thích của Thẩm Thanh Huyền, y nhìn nó mà không sao dời mắt nổi.
Khóe miệng Cố Kiến Thâm mang ý cười, vẫn không nhiều lời.
Tốc độ kim long vừa nhanh vừa ổn, ngồi trên lưng rồng giống như trên đất phẳng, không chút xóc nảy nhấp nhô.
Cố Kiến Thâm giỏi nói chuyện, giới thiệu dăm câu về điểm đặc sắc của Vọng Tẫn, Thẩm Thanh Huyền không quá để ý, y vẫn còn nhìn chằm chằm “mặt trời nhỏ” đây này.
Lần này đúng thật là đi khắp, kim long bay một vòng quanh Vọng Tẫn.
Lần thứ hai trở về điểm ban đầu, Thẩm Thanh Huyền mới nhận ra mình hiểu sai hai chữ “cùng dạo” trên ngọc giản.
Xem ra dạo là viết tắt của dạo khắp.
Hai bên đều đã đi, kết quả nhiệm vụ không thành.
Lại mời Cố Kiến Thâm tới Tinh Hải nữa à? Còn phải dạo khắp?
Thẩm Thanh Huyền có hơi không mở miệng được.
Chẳng qua không mở cũng phải mở, không thể hẹn lần sau, như thế quá kỳ quặc rồi.
Thẩm Thanh Huyền sắp xếp ngôn từ rồi nói:
“Thành ý Bệ hạ làm tại hạ xấu hổ, không bằng chúng ta đi dạo Tinh Hải lần nữa? Lần này ta …”
Y còn chưa dứt lời đã bỗng nhiên ngừng lại.
Hai người đồng loạt quay đầu, nhìn về nơi luận đạo.
Cố Kiến Thâm nói:
“Xem ra chúng ta phải đi về trước một chuyến.”
Thẩm Thanh Huyền vô cùng bất đắc dĩ.
Trên đại điện luận đạo, người Thiên Đạo và đệ tử Tâm Vực đang đánh nhau!
Nguyên nhân hả?
Hai phe vừa tỉnh rượu đã không thấy lão đại nhà mình đâu!
_____
Suy nghĩ của tác giả:
Thiên Đạo & Tâm Vực: Vừa tỉnh dậy, lão đại bị bắt đi rồi! Trợn mắt há mồm!!
Y vẫn muốn, dù sao điều thứ tư trên ngọc giản vẫn chưa nhạt đi kìa, dòng chữ “Thứ tư, không được nổi sát ý với Cố Kiến Thâm” còn bày rành rành ở kia.
Có điều nghĩ thì nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền tạm thời sẽ không tổn thương Cố Kiến Thâm.
Y cong môi, nụ cười như trăng hửng gió mát:
“Chỉ nguyện Bệ hạ sống lâu muôn tuổi.”
Thật ra câu này của y mang chút ý xấu, tuy sống lâu muôn tuổi là một cụm từ tốt đẹp trên thế gian, nhưng ở giới tu chân thì … giống như nói với phàm nhân chúc ngươi sống tới sáu mươi tuổi vậy —— Không cần ngươi chúc, cũng sống tốt tới sáu mươi thôi!
Chẳng qua Cố Kiến Thâm không so đo làm gì, hắn còn vui vẻ bảo:
“Ta tin ngươi.”
Dễ dàng thỏa mãn như thế, ý là chỉ cần giờ phút này Thẩm Thanh Huyền không nổi sát tâm thì hắn đã rất vui mừng.
Thẩm Thanh Huyền không khỏi nhìn hắn nhiều thêm.
Nghe đồn vị Đế tôn Tâm Vực này làm việc tàn nhẫn, tác phong buông thả, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, là một người độc ác lạnh tình … Vậy mà lúc này đây hắn giả vờ rất tốt, tựa như ngàn cánh đào đỏ xinh đẹp, cánh hoa chợt hóa thành mưa khi người mỉm cười, rơi xuống tạo thành cảnh đẹp.
Thẩm Thanh Huyền cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, y đưa tay nói:
“Mời.”
Nếu Cố Kiến Thâm “tin” y, vậy đi Tinh Hải trước.
Cũng không rõ vị Đế tôn này có chuẩn bị trước hay thực sự tin y, mà không chút do dự bước vào Tinh Hải.
Khoảnh khắc hắn đặt chân, mặt biển màu xanh thẳm hệt như được nhuộm một tia đỏ tươi, ánh sáng rực rỡ va chạm sắc xanh trong sạch vắng lặng, ngược lại tạo ra một vẻ xinh đẹp khác.
Cố Kiến Thâm nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền:
“Tôn chủ?”
Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn, y thả giọng chậm lời:
“Hoa phù dung không bì, thủy điện đẹp tuyệt trần(1).”
(1) Raw: 芙蓉不及, 水殿嫣溢 = Phù dung bất cập, thủy điện yên dật
Cố Kiến Thâm tạm ngừng.
May là người Tâm Vực không ở đây, nếu không họ lại muốn nổ thành khói lửa chân trời.
Thẩm Bạch Liên này vậy mà dám vũ nhục (trêu ghẹo) Đế tôn hết lần này tới lần khác!
Cố Kiến Thâm là một nam nhân, còn là sự thống trị thành tựu tối cao, là nam nhân phá vỡ vận mệnh Tâm Vực, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại nhiều lần so hắn với nữ nhân, sao có thể nhịn? Dùng tay xé y cũng không đủ!
Nói xong, Thẩm Thanh Huyền cũng hơi hối hận, y lại nói:
“Thật có lỗi, là ta mạo phạm.”
Cố Kiến Thâm khẽ cong môi mỏng, không tỏ ra giận dữ:
“Sao lại mạo phạm? Có thể được Tôn chủ yêu thích là may mắn của Cố mỗ.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, mở lời:
“Đi thôi, ta đưa Bệ hạ dạo quanh một lượt.”
Tinh Hải là một nơi vô cùng kỳ diệu, gọi là biển (“Hải”) song thực chất không phải, mà gọi là sao (“Tinh”) cũng không phải sao.
Toàn bộ mặt ngoài xanh nhạt là một mảng khoáng vật quý báu, hơn nữa còn trong thể lỏng, nếu tu vi thấp giẫm lên đó sẽ bị thôn phệ, từ đó về sau dung làm một thể với khoáng vật.
Đương nhiên thứ này không là gì với Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm.
Tinh Hải không thích hợp để sinh sống, trống trải một mảnh không có linh vật nào khác, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng lại vắng lặng lạnh lẽo quá mức.
Hai người đi phía trên không nói với nhau nhiều lời.
Có lẽ trong lòng đều có chuyện nhớ thương, về phần nghĩ gì thì không biết được rồi.
Thẩm Thanh Huyền ngẫm hàng chữ trên ngọc giản trong đầu, cảm thấy chắc không tới nổi đi khắp Tinh Hải.
Cái gọi là đồng du, trọng điểm là phải cùng đi dạo.
Chữ dạo này khác với dạo khắp nhiều lắm.
Chỉ cần đi một chút, nhìn vài lần là được.
Sau khi dạo một vòng ngắn, Thẩm Thanh Huyền nhân tiện nói:
“Tinh Hải vắng lặng, không bằng đến Vọng Tẫn xem thử?”
Cố Kiến Thâm đáp:
“Tuy vắng lặng, nhưng có thể cùng dạo với Tôn chủ quả thực lạc thú vô cùng, rất muốn đi khắp Tinh Hải.”
Lời khách sáo này nói thật dễ nghe, nhưng Thẩm Thanh Huyền không để tâm lắm.
Ra khỏi Tinh Hải chính là Vọng Tẫn.
Không khác với Tinh Hải, màu đen sẫm ở Vọng Tẫn cũng là một loại khoáng vật.
Hai bên đối lập, tranh nhau ở trung tâm, trăm triệu năm qua không ai nhường ai, cẩn thận ngẫm lại cũng thấy khá là thú vị.
Tinh Hải trông sạch sẽ, Vọng Tẫn có vẻ sâu xa.
Thật ra chúng đều giống nhau, nếu giẫm lên chúng đều sẽ cắn nuốt bọn họ.
Thẩm Thanh Huyền không tin Cố Kiến Thâm, chẳng qua y không có gì phải kiêng dè, nếu có mai phục ở Vọng Tẫn cũng không hề gì, có thể gông cùm xiềng xích được y mới thật kỳ lạ.
Y giẫm một bước lên Vọng Tẫn, cổ tay bỗng bị cầm lấy.
Thẩm Thanh Huyền giật mình, quay đầu nhìn về phía Cố Kiến Thâm.
Ngón trỏ Cố Kiến Thâm đặt ở bên môi, nói:
“Tôn chủ hãy chờ một lát.”
Hắn vừa nói xong, một tia sáng đỏ ánh bình minh phóng ra, hệt như mặt trời đỏ lóa mắt treo giữa trời đêm đen sẫm, ánh sáng rực rỡ óng ánh, hình thành cảnh đẹp cực quang long trọng.
Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa bị hào quang này mê hoặc, y nhận thấy thứ màu vàng bên trong màu đỏ thẫm kia.
Tiếng rồng ngâm vang lên rung trời, một con kim long có đôi mắt như biển sâu đang bay giữa không trung, long trảo hung hãn đường hoàng, tư thái vô cùng mạnh mẽ.
Thần thú như thế, quả thực dọa người khiếp sợ.
Chẳng qua Thẩm Thanh Huyền vẫn mặt không đổi sắc, nhưng đôi mắt đạm sắc bỗng sáng lên.
Y thích màu sắc này.
Thật sáng … màu vàng và đỏ tươi, đều là hai màu y rất thích.
Cố Kiến Thâm nói:
“Dù chưa thể dạo hết Tinh Hải, nhưng có thể đi khắp Vọng Tẫn.”
Y thoáng dùng sức, mang Thẩm Thanh Huyền nhảy lên kim long.
Kim long kiêu ngạo ương ngạnh này rất dịu ngoan với Cố Kiến Thâm, còn phát ra tiếng ục ục lấy lòng.
Cố Kiến Thâm không để ý nó mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền chạm vào vảy rồng màu vàng của kim long.
Cố Kiến Thâm hỏi y:
“Thích không?”
Thẩm Thanh Huyền đáp:
“Rất xinh đẹp.”
Cố Kiến Thâm lại nói:
“Tiếc rằng rồng không vào được Tinh Hải.”
Thẩm Thanh Huyền lại đáp:
“Thật đáng tiếc.”
Cố Kiến Thâm nói lời sâu xa:
“Tôn chủ có thể thường xuyên tới Vọng Tẫn.”
Thẩm Thanh Huyền thu tay về, mỉm cười từ chối cho ý kiến.
Cố Kiến Thâm cũng không nói thêm nữa, hắn giơ tay, một cái bàn ngọc hai cái bồ đoàn rơi trên lưng rồng.
“Tôn chủ, mời.”
Thẩm Thanh Huyền ngồi xuống:
“Phiền Bệ hạ lo lắng.”
Cố Kiến Thâm nói:
“Không có gì.”
Trên bàn ngọc có rượu ngon đỏ tươi và trái cây màu da cam, đáng để chú ý.
Thẩm Thanh Huyền cũng không khách sáo, y cầm một quả nhìn thật kỹ ánh sáng lưu chuyển trên bề mặt.
Cố Kiến Thâm nói:
“Đặc sản của Tâm Vực, quả tranh hoa(2).”
(2) tranh: cam; hoa: ánh sáng, dịch thuần việt ra nghe kỳ nên mình để hán việt luôn.
Thật ra loại quả này ăn không ngon, nhưng nó đẹp, lại còn rất sáng, trông như một mặt trời bé con.
Hiển nhiên quả này chọt trúng chỗ thích của Thẩm Thanh Huyền, y nhìn nó mà không sao dời mắt nổi.
Khóe miệng Cố Kiến Thâm mang ý cười, vẫn không nhiều lời.
Tốc độ kim long vừa nhanh vừa ổn, ngồi trên lưng rồng giống như trên đất phẳng, không chút xóc nảy nhấp nhô.
Cố Kiến Thâm giỏi nói chuyện, giới thiệu dăm câu về điểm đặc sắc của Vọng Tẫn, Thẩm Thanh Huyền không quá để ý, y vẫn còn nhìn chằm chằm “mặt trời nhỏ” đây này.
Lần này đúng thật là đi khắp, kim long bay một vòng quanh Vọng Tẫn.
Lần thứ hai trở về điểm ban đầu, Thẩm Thanh Huyền mới nhận ra mình hiểu sai hai chữ “cùng dạo” trên ngọc giản.
Xem ra dạo là viết tắt của dạo khắp.
Hai bên đều đã đi, kết quả nhiệm vụ không thành.
Lại mời Cố Kiến Thâm tới Tinh Hải nữa à? Còn phải dạo khắp?
Thẩm Thanh Huyền có hơi không mở miệng được.
Chẳng qua không mở cũng phải mở, không thể hẹn lần sau, như thế quá kỳ quặc rồi.
Thẩm Thanh Huyền sắp xếp ngôn từ rồi nói:
“Thành ý Bệ hạ làm tại hạ xấu hổ, không bằng chúng ta đi dạo Tinh Hải lần nữa? Lần này ta …”
Y còn chưa dứt lời đã bỗng nhiên ngừng lại.
Hai người đồng loạt quay đầu, nhìn về nơi luận đạo.
Cố Kiến Thâm nói:
“Xem ra chúng ta phải đi về trước một chuyến.”
Thẩm Thanh Huyền vô cùng bất đắc dĩ.
Trên đại điện luận đạo, người Thiên Đạo và đệ tử Tâm Vực đang đánh nhau!
Nguyên nhân hả?
Hai phe vừa tỉnh rượu đã không thấy lão đại nhà mình đâu!
_____
Suy nghĩ của tác giả:
Thiên Đạo & Tâm Vực: Vừa tỉnh dậy, lão đại bị bắt đi rồi! Trợn mắt há mồm!!
/224
|