May mà mấy nhiệm vụ này hiện trên ngọc giản Tiểu Hồng, nếu là ngọc giản của Thẩm Thanh Huyền, biết đâu chừng lúc này nó đã thành một dúm bột phấn màu trắng.
Đổi thành Tiểu Hồng, Thẩm Thanh Huyền chỉ bất đắc dĩ cười, ngay cả mắng cũng không nỡ.
Tiểu Bạch như bị mẹ kế nuôi oa một tiếng khóc lên!
Cố Kiến Thâm không chịu nổi y tốt với thứ khác như thế, cầm lại ngọc giản nói: “Ngươi xác định nhiệm vụ này có thể làm?”
Thẩm Thanh Huyền tiếc nuối quá chừng, chỉ có điều Tiểu Hồng vẫn là đồ của Cố Kiến Thâm, mình không thể vì thích mà đoạt đồ của người khác.
“Như vậy xem ra …” Y chần chờ, nhìn Cố Kiến Thâm nói, “Chúng ta vẫn phải làm từ hai mươi mốt thôi.”
Nhìn lại mới thấy, dường như từ hai mươi mốt tới hai mươi bốn là bốn nhiệm vụ khác nhau hoàn toàn, có đủ loại yêu cầu, nhưng điều kiện tiên quyết chỉ có một, trước tiên y cần phải phát sinh quan hệ với Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y nói: “Ngươi ở phía dưới, ta lập tức làm với ngươi.”
Lời nói này vô cùng trắng trợn, Thẩm Thanh Huyền lại thấy hơi ngượng ngùng, thế nhưng y vẫn nghe được nghĩa bóng kín đáo của Cố Kiến Thâm, hắn biết rõ y không thích hắn.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy cấm chế của ngươi phải làm sao?”
Cố Kiến Thâm nói: “Phá vỡ.”
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Có tổn thương gì tới ngươi không?”
Cố Kiến Thâm nói: “Một ngàn năm tu vi.”
Thẩm Thanh Huyền yên lặng, đánh đổi này quả thật không nhỏ, dù là họ thì một ngàn năm tu vi cũng không phải con số ít ỏi.
Thật ra cho tới bây giờ, Thẩm Thanh Huyền vẫn không tài nào nghĩ ra, y hỏi Cố Kiến Thâm: “Ngươi thật sự thích ta ư?” Y vẫn luôn không tin hắn.
Cố Kiến Thâm nói: “Nếu như không thích ngươi, ta cần gì phải làm những việc này với ngươi?”
Từ nhiệm vụ thứ nhất đến ba mươi năm ở nhân gian, nếu không thích Thẩm Thanh Huyền, sao hắn cần làm khổ mình như thế?
Thẩm Thanh Huyền dừng lại, nhẹ giọng nói: “Chữa trị thang trời.”
Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Ngươi cho rằng ta sẽ vì chữa trị thang trời mà làm chuyện trái lương tâm?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta biết Tâm Vực tùy tâm, nhưng ngươi cũng muốn phi thăng đúng không? Thang trời sụp đổ, ngươi cũng không có cửa phi thăng?”
Cố Kiến Thâm nói: “Cho nên ngươi cảm thấy tất cả những gì ta làm đều là vì phi thăng?”
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.
Cố Kiến Thâm nhìn y một hồi lâu, cuối cùng hắn lạnh lùng nói: “Không làm.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩng phắt đầu, dùng đôi mắt tha thiết khóa chặt hắn.
Mọi khi thấy y trong dáng vẻ này, Cố Kiến Thâm sẽ mềm lòng ngay lập tức, nhất định sẽ chiều theo y, nhưng lần này hắn quyết tâm: “Ngươi cho rằng ta vì phi thăng, vậy ta không làm những nhiệm vụ này là được, thang trời có ra sao cũng kệ, không liên quan gì tới ta.”
Cố Kiến Thâm chưa từng dùng giọng điệu lạnh nhạt như thế nói với y? Lồng ngực Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng dâng lên luồng khí nóng, y lạnh lùng nói: “Không làm thì thôi.”
Vứt lời này lại, y phất tay áo rời đi.
Thẩm Thanh Huyền trở về Vạn Tú Sơn, tiên sơn đất thiêng sinh hiền tài này vì tâm trạng của chủ nhân mà thổi đầy hoa tuyết.
Hoa đào sáng rực bị băng sương đông rớt khỏi cành, khô héo nằm rải đầy đất, rồi bị tuyết trắng bao trùm, biến mất trong cái lạnh như băng.
Đã lâu rồi Thẩm Thanh Huyền không thực sự tức giận, từ sau đại thừa, tâm trạng y chập chờn ngày càng nhạt mỏng, không biết giận cũng không có vui mừng.
Đặc biệt là sau khi sư phụ phi thăng, y ngày càng không muốn nhập thế.
Người quen từ từ rời đi, bên cạnh y ngày càng quạnh quẽ, chờ ba đồ đệ đều dồn dập thành thánh, toàn bộ Vạn Tú Sơn triệt để trống không.
Nhóm đồ tôn kính nể y quá mức, cho nên ngăn cách rất sâu; trên Vạn Tú Sơn thỉnh thoảng sẽ có tiểu yêu hóa người, nhưng vì để chúng có thể khỏe mạnh trưởng thành, y đành phải thả chúng nó xuống núi tu hành …
Cứ đến rồi lại đi, thành ra y bế quan quanh năm.
Mấy trăm năm thoáng chốc trôi qua, thật vất vả đột phá quan ải, tới trước con đường phi thăng, thang trời lại sụp đổ.
Y muốn phục hồi thang trời … Dù sao ngoài phi thăng ra, y không biết mình còn có thể làm gì.
Sau khi phi thăng sẽ làm gì, Thẩm Thanh Huyền cũng không rõ nữa.
Có lẽ sẽ tới một thế giới phiền phức khác, có lẽ ý thức bản thân sẽ tan rã, hợp nhất với trời đất, nhưng bất kể ra sao vẫn tốt hơn hiện tại.
Ở thế giới này, y rất buồn chán.
Thẩm Thanh Huyền vừa đứng liền đứng suốt mấy ngày.
Tuyết vẫn luôn rơi, y không động đậy, mặc cho hoa tuyết lạnh băng rơi đầy mái tóc dài, bả vai, cánh tay, thậm chí là mi mắt …
Cố Kiến Thâm rốt cuộc chịu không nổi, vào ngày thứ bảy hắn tới Vạn Tú Sơn.
Giận hờn với Thẩm Thanh Huyền thì có lợi ích gì? Đã nhiều ngày trôi qua, chắc hẳn y đang ở dưới tàng hoa đào rực rỡ, vô tâm vô phế thưởng trà ngộ đạo. Còn hắn thì sao? Tâm tâm niệm niệm, ăn ngủ không yên, hối hận khó chịu, lại không cam lòng.
Nhưng không cam lòng thì làm được gì? Từ đầu tới cuối đều là hắn quấn lấy y, nếu không có nhiệm vụ trên ngọc giản, e rằng Thẩm Thanh Huyền cũng sẽ không gặp hắn một lần.
Suy cho cùng vẫn không nỡ, Cố Kiến Thâm thu lại cơn giận, vẫn muốn chậm rãi đi vào lòng y.
Vừa đến Vạn Tú Sơn, Cố Kiến Thâm lập tức cảm thấy không đúng lắm, hắn trực tiếp đi vào, nháy mắt bị sương tuyết đầy trời gông xiềng hai chân.
Cố Kiến Thâm khẽ cau mày, ngưng thần nhìn sang …
Vừa nhìn, hắn xem đến ngây người.
Tuyết trắng mịt mùng nối liền trời đất, trên đỉnh núi trống vắng là một người đang đứng, y tựa như vệt hào quang xinh đẹp nhất còn sót lại trong ánh trăng sáng ngời.
Lòng Cố Kiến Thâm như bị mũi nhọn đâm mạnh, hắn hất đông tuyết dày nặng ra, bước tới trước mặt Thẩm Thanh Huyền.
“Ngươi đây là …” Cố Kiến Thâm thở dài, ôm y vào trong ngực, “Ngươi đang làm gì thế này?”
Giọng Thẩm Thanh Huyền vô cùng bình tĩnh: “Ta không lạnh.”
Y đương nhiên không lạnh, đau nhức giá rét trên thế gian này, sao có thể quấn lên người y? Nhưng cũng vì không có, ngược lại không cảm nhận được vui vẻ nên có.
Cố Kiến Thâm mềm lòng thành một mảnh, hắn nhẹ nhàng phủi tuyết đọng trên vai y, bất đắc dĩ khẽ giọng: “Ngươi đó, không thể thử thích ta sao?”
Mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên, y tựa vào ngực Cố Kiến Thâm, giọng nói đầy nghiêm túc: “Không biết thế nào mới là thích.”
Cố Kiến Thâm dừng lại.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Lý thị thích Thẩm Quốc Công, Thẩm Quốc Công thích Lý thị, nhưng kiểu thích đó ta không hiểu.”
Thì ra y thực sự đã cân nhắc, trái tim Cố Kiến Thâm nóng lên, bỗng nhiên nhiệt tình tràn trề, hỏi y: “Ngươi có nhớ ta không? Có muốn gặp ta không? Có hy vọng ta ở bên cạnh ngươi không?”
Thẩm Thanh Huyền khựng lại, vẫn lắc đầu nói: “Nếu như không có ngọc giản, ta không biết.”
Cố Kiến Thâm không giận, ngược lại hắn còn cười: “Ta sẽ.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, hỏi hắn: “Ngươi thật sự thích ta?”
Cố Kiến Thâm hỏi ngược lại y: “Tại sao từ đầu tới cuối ngươi vẫn luôn không tin?”
Thẩm Thanh Huyền im lặng một hồi, vẫn lắc đầu bảo: “Không biết.”
Cố Kiến Thâm nắm chặt tay y, nhìn vào mắt y nói: “Thích một người kỳ thực không cần lý do.”
Những lời này là sự thật, nhưng không cho được Thẩm Thanh Huyền đáp án, trái lại càng làm y thêm mờ mịt.
Cảm xúc “yêu thích” không lý tính này đến cùng ở nơi đâu?
Thẩm Thanh Huyền không tìm được.
Bỗng nhiên Cố Kiến Thâm nở nụ cười, dịu giọng nói: “Xem ngọc giản đi.”
“Ừ?” Thẩm Thanh Huyền nhìn ngọc giản của mình, cũng thấy ngọc giản của Cố Kiến Thâm, bên trên lại có thêm nhiệm vụ.
Tiểu Bạch: “Hai mươi lăm, khiến Cố Kiến Thâm thích ngươi thêm lần nữa.”
Tiểu Hồng: “Hai mươi lăm, xin ngươi hãy thích Thẩm Thanh Huyền thêm lần nữa.”
Đồng tử Thẩm Thanh Huyền đột nhiên co rút, trong mắt lóe lên kinh ngạc.
Chưa bao giờ Cố Kiến Thâm thích đôi ngọc giản này như hiện tại, bởi vì cuối cùng chúng nó cũng làm được một chuyện đứng đắn rồi.
Thẩm Thanh Huyền mất nửa ngày mới phục hồi tinh thần: “Một lần nữa thích ta?”
“Đúng,” Cố Kiến Thâm nhìn y say đắm nói: “Vì hiện giờ ta đang thích ngươi.” Cho nên mới có hai chữ ‘lần nữa’.
Cố Kiến Thâm lại nói: “Ngươi không tin ta, nhưng dù sao cũng nên tin hai tên nhóc này chứ.”
Ngọc giản sẽ không lừa y, không cần thiết phải lừa y.
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt thật lâu, vẫn không dám tin: “Ngươi thích ta ở điểm gì?”
Trong mắt Cố Kiến Thâm ngập tràn ý cười: “Ngươi thấy ngươi có điểm gì không làm người ta yêu thích?”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Cố Kiến Thâm không kìm lòng được mà hôn y.
Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn, ảo não nói: “Nhưng nhiệm vụ này phải hoàn thành thế nào? Lần nữa thích ta? Chẳng lẽ trước đó phải để ngươi ghét ta, sau đó thích ta?”
Làm khó người ta vừa thôi!
Đổi thành Tiểu Hồng, Thẩm Thanh Huyền chỉ bất đắc dĩ cười, ngay cả mắng cũng không nỡ.
Tiểu Bạch như bị mẹ kế nuôi oa một tiếng khóc lên!
Cố Kiến Thâm không chịu nổi y tốt với thứ khác như thế, cầm lại ngọc giản nói: “Ngươi xác định nhiệm vụ này có thể làm?”
Thẩm Thanh Huyền tiếc nuối quá chừng, chỉ có điều Tiểu Hồng vẫn là đồ của Cố Kiến Thâm, mình không thể vì thích mà đoạt đồ của người khác.
“Như vậy xem ra …” Y chần chờ, nhìn Cố Kiến Thâm nói, “Chúng ta vẫn phải làm từ hai mươi mốt thôi.”
Nhìn lại mới thấy, dường như từ hai mươi mốt tới hai mươi bốn là bốn nhiệm vụ khác nhau hoàn toàn, có đủ loại yêu cầu, nhưng điều kiện tiên quyết chỉ có một, trước tiên y cần phải phát sinh quan hệ với Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y nói: “Ngươi ở phía dưới, ta lập tức làm với ngươi.”
Lời nói này vô cùng trắng trợn, Thẩm Thanh Huyền lại thấy hơi ngượng ngùng, thế nhưng y vẫn nghe được nghĩa bóng kín đáo của Cố Kiến Thâm, hắn biết rõ y không thích hắn.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy cấm chế của ngươi phải làm sao?”
Cố Kiến Thâm nói: “Phá vỡ.”
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Có tổn thương gì tới ngươi không?”
Cố Kiến Thâm nói: “Một ngàn năm tu vi.”
Thẩm Thanh Huyền yên lặng, đánh đổi này quả thật không nhỏ, dù là họ thì một ngàn năm tu vi cũng không phải con số ít ỏi.
Thật ra cho tới bây giờ, Thẩm Thanh Huyền vẫn không tài nào nghĩ ra, y hỏi Cố Kiến Thâm: “Ngươi thật sự thích ta ư?” Y vẫn luôn không tin hắn.
Cố Kiến Thâm nói: “Nếu như không thích ngươi, ta cần gì phải làm những việc này với ngươi?”
Từ nhiệm vụ thứ nhất đến ba mươi năm ở nhân gian, nếu không thích Thẩm Thanh Huyền, sao hắn cần làm khổ mình như thế?
Thẩm Thanh Huyền dừng lại, nhẹ giọng nói: “Chữa trị thang trời.”
Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Ngươi cho rằng ta sẽ vì chữa trị thang trời mà làm chuyện trái lương tâm?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta biết Tâm Vực tùy tâm, nhưng ngươi cũng muốn phi thăng đúng không? Thang trời sụp đổ, ngươi cũng không có cửa phi thăng?”
Cố Kiến Thâm nói: “Cho nên ngươi cảm thấy tất cả những gì ta làm đều là vì phi thăng?”
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.
Cố Kiến Thâm nhìn y một hồi lâu, cuối cùng hắn lạnh lùng nói: “Không làm.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩng phắt đầu, dùng đôi mắt tha thiết khóa chặt hắn.
Mọi khi thấy y trong dáng vẻ này, Cố Kiến Thâm sẽ mềm lòng ngay lập tức, nhất định sẽ chiều theo y, nhưng lần này hắn quyết tâm: “Ngươi cho rằng ta vì phi thăng, vậy ta không làm những nhiệm vụ này là được, thang trời có ra sao cũng kệ, không liên quan gì tới ta.”
Cố Kiến Thâm chưa từng dùng giọng điệu lạnh nhạt như thế nói với y? Lồng ngực Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng dâng lên luồng khí nóng, y lạnh lùng nói: “Không làm thì thôi.”
Vứt lời này lại, y phất tay áo rời đi.
Thẩm Thanh Huyền trở về Vạn Tú Sơn, tiên sơn đất thiêng sinh hiền tài này vì tâm trạng của chủ nhân mà thổi đầy hoa tuyết.
Hoa đào sáng rực bị băng sương đông rớt khỏi cành, khô héo nằm rải đầy đất, rồi bị tuyết trắng bao trùm, biến mất trong cái lạnh như băng.
Đã lâu rồi Thẩm Thanh Huyền không thực sự tức giận, từ sau đại thừa, tâm trạng y chập chờn ngày càng nhạt mỏng, không biết giận cũng không có vui mừng.
Đặc biệt là sau khi sư phụ phi thăng, y ngày càng không muốn nhập thế.
Người quen từ từ rời đi, bên cạnh y ngày càng quạnh quẽ, chờ ba đồ đệ đều dồn dập thành thánh, toàn bộ Vạn Tú Sơn triệt để trống không.
Nhóm đồ tôn kính nể y quá mức, cho nên ngăn cách rất sâu; trên Vạn Tú Sơn thỉnh thoảng sẽ có tiểu yêu hóa người, nhưng vì để chúng có thể khỏe mạnh trưởng thành, y đành phải thả chúng nó xuống núi tu hành …
Cứ đến rồi lại đi, thành ra y bế quan quanh năm.
Mấy trăm năm thoáng chốc trôi qua, thật vất vả đột phá quan ải, tới trước con đường phi thăng, thang trời lại sụp đổ.
Y muốn phục hồi thang trời … Dù sao ngoài phi thăng ra, y không biết mình còn có thể làm gì.
Sau khi phi thăng sẽ làm gì, Thẩm Thanh Huyền cũng không rõ nữa.
Có lẽ sẽ tới một thế giới phiền phức khác, có lẽ ý thức bản thân sẽ tan rã, hợp nhất với trời đất, nhưng bất kể ra sao vẫn tốt hơn hiện tại.
Ở thế giới này, y rất buồn chán.
Thẩm Thanh Huyền vừa đứng liền đứng suốt mấy ngày.
Tuyết vẫn luôn rơi, y không động đậy, mặc cho hoa tuyết lạnh băng rơi đầy mái tóc dài, bả vai, cánh tay, thậm chí là mi mắt …
Cố Kiến Thâm rốt cuộc chịu không nổi, vào ngày thứ bảy hắn tới Vạn Tú Sơn.
Giận hờn với Thẩm Thanh Huyền thì có lợi ích gì? Đã nhiều ngày trôi qua, chắc hẳn y đang ở dưới tàng hoa đào rực rỡ, vô tâm vô phế thưởng trà ngộ đạo. Còn hắn thì sao? Tâm tâm niệm niệm, ăn ngủ không yên, hối hận khó chịu, lại không cam lòng.
Nhưng không cam lòng thì làm được gì? Từ đầu tới cuối đều là hắn quấn lấy y, nếu không có nhiệm vụ trên ngọc giản, e rằng Thẩm Thanh Huyền cũng sẽ không gặp hắn một lần.
Suy cho cùng vẫn không nỡ, Cố Kiến Thâm thu lại cơn giận, vẫn muốn chậm rãi đi vào lòng y.
Vừa đến Vạn Tú Sơn, Cố Kiến Thâm lập tức cảm thấy không đúng lắm, hắn trực tiếp đi vào, nháy mắt bị sương tuyết đầy trời gông xiềng hai chân.
Cố Kiến Thâm khẽ cau mày, ngưng thần nhìn sang …
Vừa nhìn, hắn xem đến ngây người.
Tuyết trắng mịt mùng nối liền trời đất, trên đỉnh núi trống vắng là một người đang đứng, y tựa như vệt hào quang xinh đẹp nhất còn sót lại trong ánh trăng sáng ngời.
Lòng Cố Kiến Thâm như bị mũi nhọn đâm mạnh, hắn hất đông tuyết dày nặng ra, bước tới trước mặt Thẩm Thanh Huyền.
“Ngươi đây là …” Cố Kiến Thâm thở dài, ôm y vào trong ngực, “Ngươi đang làm gì thế này?”
Giọng Thẩm Thanh Huyền vô cùng bình tĩnh: “Ta không lạnh.”
Y đương nhiên không lạnh, đau nhức giá rét trên thế gian này, sao có thể quấn lên người y? Nhưng cũng vì không có, ngược lại không cảm nhận được vui vẻ nên có.
Cố Kiến Thâm mềm lòng thành một mảnh, hắn nhẹ nhàng phủi tuyết đọng trên vai y, bất đắc dĩ khẽ giọng: “Ngươi đó, không thể thử thích ta sao?”
Mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên, y tựa vào ngực Cố Kiến Thâm, giọng nói đầy nghiêm túc: “Không biết thế nào mới là thích.”
Cố Kiến Thâm dừng lại.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Lý thị thích Thẩm Quốc Công, Thẩm Quốc Công thích Lý thị, nhưng kiểu thích đó ta không hiểu.”
Thì ra y thực sự đã cân nhắc, trái tim Cố Kiến Thâm nóng lên, bỗng nhiên nhiệt tình tràn trề, hỏi y: “Ngươi có nhớ ta không? Có muốn gặp ta không? Có hy vọng ta ở bên cạnh ngươi không?”
Thẩm Thanh Huyền khựng lại, vẫn lắc đầu nói: “Nếu như không có ngọc giản, ta không biết.”
Cố Kiến Thâm không giận, ngược lại hắn còn cười: “Ta sẽ.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, hỏi hắn: “Ngươi thật sự thích ta?”
Cố Kiến Thâm hỏi ngược lại y: “Tại sao từ đầu tới cuối ngươi vẫn luôn không tin?”
Thẩm Thanh Huyền im lặng một hồi, vẫn lắc đầu bảo: “Không biết.”
Cố Kiến Thâm nắm chặt tay y, nhìn vào mắt y nói: “Thích một người kỳ thực không cần lý do.”
Những lời này là sự thật, nhưng không cho được Thẩm Thanh Huyền đáp án, trái lại càng làm y thêm mờ mịt.
Cảm xúc “yêu thích” không lý tính này đến cùng ở nơi đâu?
Thẩm Thanh Huyền không tìm được.
Bỗng nhiên Cố Kiến Thâm nở nụ cười, dịu giọng nói: “Xem ngọc giản đi.”
“Ừ?” Thẩm Thanh Huyền nhìn ngọc giản của mình, cũng thấy ngọc giản của Cố Kiến Thâm, bên trên lại có thêm nhiệm vụ.
Tiểu Bạch: “Hai mươi lăm, khiến Cố Kiến Thâm thích ngươi thêm lần nữa.”
Tiểu Hồng: “Hai mươi lăm, xin ngươi hãy thích Thẩm Thanh Huyền thêm lần nữa.”
Đồng tử Thẩm Thanh Huyền đột nhiên co rút, trong mắt lóe lên kinh ngạc.
Chưa bao giờ Cố Kiến Thâm thích đôi ngọc giản này như hiện tại, bởi vì cuối cùng chúng nó cũng làm được một chuyện đứng đắn rồi.
Thẩm Thanh Huyền mất nửa ngày mới phục hồi tinh thần: “Một lần nữa thích ta?”
“Đúng,” Cố Kiến Thâm nhìn y say đắm nói: “Vì hiện giờ ta đang thích ngươi.” Cho nên mới có hai chữ ‘lần nữa’.
Cố Kiến Thâm lại nói: “Ngươi không tin ta, nhưng dù sao cũng nên tin hai tên nhóc này chứ.”
Ngọc giản sẽ không lừa y, không cần thiết phải lừa y.
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt thật lâu, vẫn không dám tin: “Ngươi thích ta ở điểm gì?”
Trong mắt Cố Kiến Thâm ngập tràn ý cười: “Ngươi thấy ngươi có điểm gì không làm người ta yêu thích?”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Cố Kiến Thâm không kìm lòng được mà hôn y.
Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn, ảo não nói: “Nhưng nhiệm vụ này phải hoàn thành thế nào? Lần nữa thích ta? Chẳng lẽ trước đó phải để ngươi ghét ta, sau đó thích ta?”
Làm khó người ta vừa thôi!
/224
|