Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 37: “Ta?” Cố Kiến Thâm nói, “Một cỗ tử thi ngoài bãi tha ma mà thôi, bò về nhân gian cũng khô
/224
|
Nói xong, Lý thị đã đi vào, dù sao cũng là phòng con gái mình, bà không cần kiêng dè gì cả.
Vì đang lo lắng nên Lý thị chưa phát hiện có gì khác thường, có điều Thẩm Thanh Huyền cũng thu dọn vô cùng chỉnh tề, bà có tận lực xem cỡ nào cũng không thấy.
Vừa vào phòng, Lý thị đã thấy con gái ngồi bên giường, cho rằng nàng tâm sự đầy bụng ngủ không được.
Kỹ năng diễn xuất của Tôn chủ đại nhân cũng khá bài bản, rõ ràng phía sau giấu một tên nam nhân lạ, vậy mà giờ mặt không biến sắc, bình tĩnh tự nhiên … Điều này khiến cho nam nhân lạ của y có tí không cam lòng, rất muốn nhéo eo nhỏ của y.
Chỉ có điều “nam nhân lạ” sợ bị đạp về Duy Tâm Cung, cho nên không dám làm bất kỳ cử động nhỏ nào, hô hấp cũng thả nhẹ vô cùng.
Lý thị ngồi cạnh Thẩm Thanh Huyền, cầm tay y nói: “Thanh Nhi … sao con còn chưa ngủ?”
Thẩm Thanh Huyền chưa biết chắc bà tới đây làm gì, đành phải thận trọng nói: “Ngủ được một lúc thì tỉnh.”
Mắt Lý thị lóe lên: “Có tâm sự sao?”
Câu này không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền làm ra vẻ mặt buồn bã, không lên tiếng.
Lý thị quyết tâm, dứt khoát nói thẳng ra: “Nương biết tình cảm của con.”
Thẩm Thanh Huyền giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía bà.
Lý thị nói: “Nương là người từng trải, sao không hiểu chuyện này? Con vậy mà đối với vị Cố công tử kia …”
Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng nói: “Nương … Ngươi nói cái gì đó!” Giọng nói căng thẳng do bị chọc thủng tâm tư khiến người nào đó nghe được mà lòng nhảy nhót hân hoan(*).
(*) Nguyên gốc là tâm viên ý mã, nghĩa là lòng nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa
Lý thị thở dài, vỗ vỗ tay nàng nói: “Không được!”
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, không nói một câu, thế nhưng nét mặt tràn đầy thương tâm.
Lý thị tiếp tục nói: “Mặc dù phẩm hạnh Cố công tử rất tốt, lại là đại ân nhân nhà chúng ta, nhưng hắn không cha không mẹ, lang bạt khắp chốn, nếu như con … nếu con theo hắn, cuộc sống sau này sẽ khổ biết nhường nào?”
Thẩm Thanh Huyền cuộn tròn ngón tay, dùng sức siết chặt quần áo.
Lý thị nhìn mà đau lòng, nhưng vẫn không nỡ để con gái nhảy vào hố lửa: “Con ngoan, nghe nương, quên người này đi, các con không thích hợp.”
Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên không nhịn được, y ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân: “Nương, còn chưa bắt đầu sao có thể xác định không hợp? Năm ấy người gả cho phụ thân không phải cũng cảm thấy không ưng sao?”
Một câu hỏi làm Lý thị á khẩu không trả lời được.
Thẩm Thanh Huyền lại rũ mắt, giọng mang theo nghẹn ngào, khẽ khàng nói: “Cố đại ca đã cứu ta một mạng, cũng kéo ta thoát khỏi bùn lầy, ta … ta …”
Tim Lý thị như bị kim châm chi chít đau nhói, bà ngăn cản mối tình này, thực sự không phải vì thể diện mình, hoàn toàn là vì suy nghĩ cho tương lai con gái, khuê nữ bảo bối được nuông chiều của bà sao có thể trải qua những ngày cơ khổ?
Mặc dù hiện giờ nàng đem lòng yêu mến Cố Kiến Thâm, nhưng hôn nhân không phải chỉ cần một trái tim cháy bỏng, ngày sau chung sống, nếu nhận ra tính tình không hợp nhau, thì nên làm gì mới phải?
Lý thị định khuyên tiếp, Thẩm Thanh Huyền lại không muốn nói thêm. Chủ yếu do phía sau đang giấu ai kia, để lâu y sợ bị phát hiện.
“Nương … người để ta yên tĩnh một lúc, ta … sẽ không làm bừa.”
Y nói như vậy, Lý thị càng cảm thấy đau lòng hơn, thế nhưng không còn cách nào, lúc này mà mềm lòng thì ngày sau sẽ hối hận.
“Vậy con nghỉ ngơi cho tốt.”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Vâng.”
Lý thị đứng dậy, Thẩm Thanh Huyền tiễn bà ra ngoài.
Sau khi ra cửa, Lý thị đứng đó một lúc, trong đầu bà đầy rẫy những suy nghĩ ngổn ngang, cuối cùng lại nảy ra một ý nghĩ: “Thanh Nhi đã mười sáu, sao còn chưa có dấu hiệu phát dục?”
Vừa nãy vào phòng, Thẩm Thanh Huyền chỉ mặc áo trong, trước ngực là một mảnh bằng phẳng, không có chút hình dáng nhấp nhô nào …
Lý thị nhỏ giọng lẩm bẩm: “Từ ngày mai trở đi phải nấu nhiều canh bổ cho Thanh Nhi mới được …”
Đáng tiếc Thẩm phu nhân có nấu kiểu gì cũng vô ích, tại thời điểm bà chưa nhận ra, con gái bà đã biến thành nam nhân rồi … Cho nên ngực gì đó, có uống thuốc đại bổ cả đời cũng đừng mong bổ cho to!
Lý thị vừa đi xa, Cố Kiến Thâm lập tức ngóc dậy, tóc hắn rối loạn, nhưng phong thái vẫn anh tuấn đẹp trai, đặc biệt là cặp môi mỏng hơi cong lên, nụ cười làm lòng người rung động: “Lại gọi một tiếng nào.”
Thẩm Thanh Huyền mặc kệ hắn.
Cố Kiến Thâm kéo cổ tay y, ôm người vào trong ngực: “Kêu một tiếng đi, ta muốn nghe.”
Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn, vốn định tặng hắn chữ lăn, kết quả lại rơi vào đôi mắt hắn.
Hóa thành phàm thai, Cố Kiến Thâm đương nhiên không còn mắt đỏ kiêu ngạo mặc ý kia, nhưng đôi ngươi đen láy trước mặt lại có thể sáng ngời đến thế.
Ánh nến chiếu vào, màu vàng rực rỡ như vì sao chói mắt xé tan bầu trời đêm.
Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra.
Cố Kiến Thâm nhân cơ hội hôn y một cái: “Thanh Nhi.”
Một tiếng gọi này … làm Tôn chủ đại nhân run từ da đầu đến xương đuôi.
Vui mừng ư? Không, muốn giết người cơ!
Thẩm Thanh Huyền cho hắn một quyền, không chút lưu tình quăng một chữ: “Cút!”
Cố Kiến Thâm cũng không để ý, lại xáp tới nói: “Đừng giận mà, chúng ta làm quen trước đã, sau này thành thân, ta cũng phải gọi ngươi như thế.”
Đúng thật là có chuyện như vậy … Thẩm Thanh Huyền nhất thời không muốn thành thân nữa!
Cố Kiến Thâm lại bảo: “Ngươi cũng đừng gọi ta là Cố đại ca, phải gọi Thâm ca ca.”
Thẩm Thanh Huyền phát thệ, đời này y chưa từng buồn nôn như lúc này! Đừng nói đuổi người này về Duy Tâm Cung, y còn muốn tiễn hắn xuống địa ngục!
Màn càng khiến Thẩm Thanh Huyền bùng nổ còn ở phía sau, Cố Kiến Thâm lại nói một câu: “Không đúng … Chờ tới khi ta cưới ngươi rồi, ngươi phải gọi ta là tướng công.”
Tôn chủ đại nhân nhịn hết nổi, một đấm chứa đầy linh khí không chút điềm báo đánh qua.
Cố Kiến Thâm ngày ngày thành thật chịu đòn bỗng dưng dùng chưởng bao lấy quả đấm nhỏ của y.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn chằm chằm.
Cố Kiến Thâm cười đầy cưng chiều: “Được rồi, đừng giận, vốn là giả, còn không cho ta vui vẻ chút sao?”
Thẩm Thanh Huyền nheo mắt lại: “Nhục nhã ta, ngươi rất vui?”
Cố Kiến Thâm hơi run, trong mắt hiện lên bất đắc dĩ: “Nếu ngươi thích một người, sẽ muốn nghe người ấy nói vài lời ngọt ngào, cho dù đó là giả.”
Thẩm Thanh Huyền không hề tin cái câu thích trong miệng hắn nửa lời.
Chẳng qua y cũng tỉnh táo lại, vốn là hợp tác đôi bên có lợi, mục đích của y là dời gạch, Cố Kiến Thâm dường như không có hứng thú quá lớn với chữa trị thang trời, chắc là hắn thấy chơi vui, nếu đã vậy, y không thể gò bó không cho người ta chơi.
Thẩm Thanh Huyền quay lại đề tài chính: “Trước tiên phía ta sẽ tuyệt thực, ngươi ở bên ngoài hỏi thăm xem bọn họ chọn trúng nhà ai, nếu không được thì dùng chút thủ đoạn để hắn không cưới được đi.”
Cố Kiến Thâm đáp: “Ta hiểu.”
Hai người nghiêm túc trao đổi một hồi, Thẩm Thanh Huyền tức thì muốn đuổi người: “Ngươi còn chưa đi?”
Cố Kiến Thâm lại nói: “Ta tới ở cùng ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không cần.”
Cố Kiến Thâm nói: “Tin ta đi, thân thể phàm nhân này của ngươi, một ngày không ngủ nhất định rất tiều tụy, hiệu quả càng cao hơn.”
Nghĩ một hồi, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy có lý, vì vậy nói: “Vậy ta không ngủ, có điều không cần ngươi ở cùng.”
Cố Kiến Thâm nói: “Đừng đánh giá cao thân thể mình, rất dễ mệt rã rời.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Làm sao? Chẳng lẽ có ngươi ở đây ta không mệt rã rời?”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Ngươi ngủ ta liền phi lễ ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Trên thực tế, Thẩm Thanh Huyền không ngủ, Cố Kiến Thâm cũng không phi lễ được y.
Hai người dính qua dính lại cả đêm, nhưng vẫn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Khi trời vừa sáng, Cố Kiến Thâm nói: “Ta đi?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đi mau!”
Cố Kiến Thâm lại lén hôn một cái, lúc này mới nhảy cửa sổ rời đi.
Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ, nếu để Thẩm Quốc Công cùng Lý thị biết, sợ rằng sẽ bị chọc giận tới mức nằm trong quan tài …
Cả đêm không ngủ, Thẩm Thanh Huyền quả nhiên vô cùng tiều tụy.
Y ngồi bên cửa sổ, dáng vẻ im lặng không nói một lời khiến người nhìn mà thương yêu.
Bọn nha hoàn đến mời y dùng cơm, tới nhà ăn, Thẩm Thanh Huyền hành lễ vấn an, mọi thứ chu toàn, chỉ có điều mặc ai nhìn thấy cũng nhận ra tinh thần y uể oải suy sụp.
Một nhà năm miệng ăn, bốn người đều lo lắng hết sức.
Từng người vào chỗ, lúc ăn cơm Thẩm thế tử liều mạng gắp rau cho em gái, nhưng đồ ăn chất thành một bát lớn, Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ cầm đũa chọn chọn lựa lựa.
Lý thị hỏi y: “Không hợp khẩu vị sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Mùi vị rất ngon.”
Thẩm Quốc Công lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy sao con không ăn?”
Thẩm Thanh Huyền miễn cưỡng gắp một miếng cải xanh ăn cho vào miệng … Sau đó ăn không vô nữa.
Người nhà này lại bắt đầu sốt ruột, nhưng không dám nói gì, sợ chọc cho y càng thêm đau lòng.
Thẩm Thanh Huyền làm ra vẻ thực sự ăn không vô, y đứng dậy, hành lễ nói: “Phụ thân mẫu thân, đại ca nhị ca, các ngươi ăn trước, ta thấy hơi không thoải mái, về phòng trước.”
Thẩm Quốc Công nhìn Lý thị, Lý thị đứng lên nói: “Ta cùng con quay về.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Mẫu thân xin dừng bước … Ta muốn yên tĩnh một mình.”
Lý thị cũng chỉ có thể đứng đó.
Y vừa đi, bốn người trong phòng ăn đều mặt ủ mày chau.
Lý thị nói: “Chờ mấy ngày … qua mấy ngày nàng sẽ nghĩ thông suốt.”
Thẩm Quốc Công chỉ hy vọng thê tử nói đúng. Thẩm Khuynh Lỗi ảo não hết sức, ảo não đến độ muốn giáng cho mình bạt tai. Thẩm lão nhị nhíu mày, không nói gì.
Sáng không ăn, trưa tiếp tục không ăn, buổi tối vẫn không ăn.
Thẩm Thanh Huyền không nói gì, cũng chẳng nhắc gì, thành thành thật thật qua ngày, thế nhưng ăn không vô.
Bộ dạng kia thật khiến người ta đau lòng muốn chết!
Lý thị làm điểm tâm y thích, Thẩm Thanh Huyền không muốn phụ tâm ý mẫu thân, miễn cưỡng ăn một miếng, nhưng nét mặt rất nhanh thống khổ, không sao nuốt xuống được.
Lý thị lo lắng nói: “Thanh Nhi ngoan, con cứ không ăn như thế sao thân thể chịu nổi?”
Thẩm Thanh Huyền tiều tụy nghiêm mặt nói: “Nương … Ta thực sự ăn không vô.”
Lý thị vừa nhẹ dạ vừa đau lòng, nhưng lại không còn cách nào.
Nếu Thẩm Thanh Huyền khóc lớn ầm ĩ, bà có thể cứng rắn quyết tâm, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại không nói không nhắc, bình tĩnh sống qua ngày, càng qua càng tiều tụy, khiến cho người mẫu thân như bà khó chịu cực kỳ.
Kết thúc một ngày, Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ mong đợi Cố Kiến Thâm tới như lúc này.
Tại sao hả?
Vì Tôn chủ đại nhân sắp chết đói rồi!
Thể xác này không tích cốc, một ngày không ăn cơm sao có thể không đói bụng?
Y dựa vào nghị lực mạnh mẽ giả vờ không đói, nhưng thực tế bụng đã sớm đói tới mức váng đầu hoa mắt, nhấc không nổi chân.
Cố Kiến Thâm vừa đến, hai mắt y lập tức sáng ngời.
Cố Kiến Thâm cười nói: “Đói bụng lắm rồi?”
Thẩm Thanh Huyền đâu chịu thừa nhận: “Không đói.”
Cố Kiến Thâm cũng không vạch trần y, chỉ thả hộp cơm xuống rồi nói: “Mang cho ngươi món ngon hơn nè, mau tới nếm thử đi.”
Thẩm Thanh Huyền rụt rè ngồi xuống, Cố Kiến Thâm đã hầu hạ y quen rồi, bát đũa muôi súp, mọi thứ không thiếu, còn tìm đồ mạ vàng, làm người thấy thích vô cùng.
Tuy Thẩm Thanh Huyền đói bụng hết sức, nhưng tư thế ăn cơm vẫn vẫn cứ ung dung thong thả, tao nhã khéo léo.
Cố Kiến Thâm nhìn y nói: “Ngươi đó, đúng là tiểu thư khuê các trời sinh.”
Thẩm Thanh Huyền đang đói mờ mắt, mặc kệ hắn.
Cố Kiến Thâm lại bảo: “Không phải nhục nhã ngươi, chẳng qua cảm thấy ngươi trời sinh nên nhận hết muôn vàn sủng ái.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Còn Bệ hạ thì sao?”
“Ta?” Cố Kiến Thâm nói, “Một cỗ tử thi ngoài bãi tha ma mà thôi, bò về nhân gian cũng không có chỗ để đi.”
Hắn nói như thể bản thân thực sự là xác thịt của thế gian này, nhưng cố gắng nghĩ kĩ thì dường như không chỉ có vậy.
Thẩm Thanh Huyền khựng lại, nói rằng: “Đừng xem nhẹ mình.”
Mắt Cố Kiến Thâm ngậm ý cười: “Ngươi đang lo lắng cho ta?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi cả nghĩ quá rồi.”
Tuy y nói thế, nhưng Cố Kiến Thâm lại cảm thấy rất hưởng thụ. Thời gian dài, hắn cũng hiểu biết thêm về Thẩm Thanh Huyền, người này khi thì hư tình giả ý khi thì thẳng thắn vô tư, lúc quan tâm lại biệt nữu cực kỳ.
Hiện giờ hắn chỉ thích xem dáng vẻ mất tự nhiên của y.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Kiến Thâm tất nhiên ở lại.
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Đêm nay vẫn không ngủ?” Hắn tình nguyện ầm ĩ với y.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngủ!” Không ngủ không ăn có thể chịu được mấy ngày? Lỡ y quay đầu té xỉu thì làm sao “đấu tranh” tiếp.
Cố Kiến Thâm ôm người vào lòng, khẽ khàng dỗ dành: “Ngủ đi.”
Thẩm Thanh Huyền đã mệt mỏi cực kỳ, không quản lý được cái tay đang lộn xộn trên lưng y.
Một đêm ngủ ngon, hôm sau Thẩm Thanh Huyền tiếp tục giả vờ uể oải suy sụp, y cho rằng mình phải đấu tranh tới một, hai tháng cơ, kết quả người nhà này so với trong tưởng tượng còn thương y hơn.
Mới qua năm, sáu ngày, Thẩm lão nhị đã ngồi không yên: “Các ngươi cần gì phải ép nàng!”
Tính cách lão nhị khác một trời một vực với lão đại, Thẩm thế tử quang minh lỗi lạc, rất có trách nhiệm, muội khống tới mức thẳng thắn vô tư.
Thẩm lão nhị lại có cái tính biệt nữu, ngoài miệng không nói, nhưng trong tim cũng là đứa bị muội khống thời kỳ cuối, có khả năng bệnh còn nặng hơn, đã tới giai đoạn hết cứu nổi.
Hắn vừa nói xong, Thẩm Quốc Công, Lý thị, Thẩm lão đại đều ngẩn người.
Thẩm Thanh Huyền cũng không rõ hắn muốn làm gì.
Bởi vì cái gọi là không nói thì thôi, chứ một khi lên tiếng liền kinh người, Thẩm lão nhị vừa mở miệng, nói năng đầy khí phách: “Với gia thế chúng ta còn cần em gái đi thông gia sao? Đã không cần sao không thỏa nguyện vọng cho nàng? Hôn nhân đại sự, tuy nói phải theo lệnh phụ mẫu, nhưng người gả đi là nàng, trong lòng nàng không vui, thì sao có thể sống hạnh phúc?”
Lý thị cau mày nói: “A Tố! Đừng có hồ đồ!”
Thẩm Khuynh Tố tiếp tục nói: “Mẫu thân, ta biết người chê Cố Kiến Thâm phiêu bạt không nơi nương tựa, không chỗ ổn định, nhưng nam nhân thành thân mới có nhà, em gái thương mến hắn, chúng ta sắp xếp cho hắn một nơi yên ổn để ở là được!”
Một câu này của hắn thức tỉnh người trong mộng.
Chỉ nghe Thẩm Khuynh Tố lại nói: “Cố Kiến Thâm giỏi văn thiện võ, chẳng qua thiếu cơ duyên. Mà thứ cơ duyên này, chẳng nhẽ nhà chúng ta còn thiếu sao? Mặc dù bây giờ hắn không xứng với em gái, nhưng nam nhi trên đời, vốn nên kiến công lập nghiệp, hắn cũng không phải giá áo túi cơm, sao có thể xem thường hắn như vậy!”
Mắt hổ Thẩm Quốc Công sáng ngời, hiển nhiên bị con trai đả động đáy lòng.
Thẩm Khuynh Tố tiếp tục nói: “Cố Kiến Thâm có phẩm hạnh rất tốt, cũng một lòng hướng về em gái mà yêu say đắm, chúng ta cần gì dùng gậy chia rẻ uyên ương!”
Thẩm Quốc Công bỗng nhiên đứng lên nói: “Đúng vậy, chỉ cần là nhân tài, không phải cũng sẽ có ngày tạo ra được tương lai sao!”
Thẩm Thanh Huyền thực sự vạn vạn không ngờ tới … Nếu đặt ở nhà khác, hôn sự này có đánh chết cũng không thực hiện được, vậy mà người nhà này lại thỏa hiệp như thế!
Y cũng chỉ mới đói bụng có mấy ngày, còn chưa bắt đầu chính thức tuyệt thực đâu!
Vào giờ phút này, Tôn chủ đại nhân mơ hồ cảm nhận được chút ấm áp.
Người thân … là như thế này sao? Hay bởi do người nhà này tương đối kỳ quái?
Thế nhưng thật sự làm người ta không ghét nổi.
Nói làm liền làm, ba nam Thẩm gia hành động cấp tốc, thu xếp cho Cố Kiến Thâm nhập ngũ.
Phủ Quốc Công xuất thân quân nhân, tuy hiện giờ không có chiến sự lớn nào, nhưng hộ vệ kinh đô không thể thiếu, đây cũng là nơi dễ nổi bật hơn người nhất.
Với một thân công phu kia của Cố Kiến Thâm, Thẩm Quốc Công rất yêu thích và ngưỡng mộ, tất nhiên không có vấn đề gì.
Thời gian khoảng chừng một tháng, Cố Kiến Thâm đã thành công giành được toàn bộ sự yêu thích của phủ Quốc Công.
Chỉ có Lý thị vẫn còn lo lắng, bà luôn sợ con gái kích động nhất thời, vừa quay đầu đã hối hận thì phải làm sao?
Thẩm Quốc Công vừa mở miệng đã làm bà vừa tức vừa cười: “Hối hận thì không gả nữa! Dù sao con gái ta nhất định phải lấy người nó cam tâm tình nguyện!”
Bởi vì mấy ngày này bận rộn, buổi tối lúc Cố Kiến Thâm mò tới đều khá trễ.
Thẩm Thanh Huyền lười mở cửa cho hắn: “Muộn vậy rồi thì đừng đến, ta cũng sắp ngủ rồi.”
Cố Kiến Thâm nói: “Ta không ở đây ngươi ngủ được sao?”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Không có ngươi ta ngủ mới ngon.”
“Vậy không được,” Cố Kiến Thâm nói, “Không ôm ngươi, ta ngủ không được.”
Thẩm Thanh Huyền châm chọt hắn: “Thì ra trăm triệu năm qua Bệ hạ đều không ngủ?”
Nào ngờ Cố Kiến Thâm ngẩn ra, sau đó nói: “Đúng thật là chưa từng ngủ một giấc yên ổn.”
Thẩm Thanh Huyền không tin, nhưng đâu đó ẩn sâu trong lòng lại hơi tin, y bỗng nhiên hiếu kỳ, năm đó Thượng Đức Phong của Vạn Pháp tông rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Ở chung lâu dài, y quả thật không nhìn thấy tâm tính hung ác tàn nhẫn kia của Cố Kiến Thâm, nhưng chuyện thực sự đã xảy ra, Thượng Đức Phong như biển máu kia y cũng từng chứng kiến.
Cố Kiến Thâm ôm y: “Ngủ đi.”
Thẩm Thanh Huyền phục hồi tinh thần lại, đập rớt tay hắn: “Đừng sờ mó lung tung.”
Cố Kiến Thâm nói: “Có sao đâu, sớm muộn cũng phải gả cho ta.”
Thẩm Thanh Huyền lại không có cách nào phản bác.
Ăn đậu hủ một hồi, Cố Kiến Thâm vẫn còn hăng hái: “Ngươi giữ mức độ vừa phải thôi, thân thể này càng ngày càng cứng cáp.”
Thẩm Thanh Huyền giận: “Sao hả, muốn thân thể nữ nhân mềm mại?”
Cố Kiến Thâm nói: “Đã bảo chỉ cần là ngươi, kiểu nào ta cũng thích.”
Thẩm Thanh Huyền cười lạnh: “Thôi đi, ta thấy ngươi muốn thiên kim đại tiểu thư mềm mại xinh đẹp kia hơn.”
Cố Kiến Thâm nén cười, không dám nói câu ‘Ngươi là ‘đại tiểu thư’ xinh đẹp nhất’ ra khỏi lòng.
Thẩm Thanh Huyền không vui: “Cười cái gì?”
Cố Kiến Thâm cũng không muốn ngủ dưới giường, hắn dỗ dành y: “Sắc trời không còn sớm, mau ngủ đi.”
Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn ra nói: “Ngủ bên kia.”
Cố Kiến Thâm lập tức sáp tới, ôm y vào trong ngực nói: “Lại giận gì rồi?”
Thẩm Thanh Huyền nhắm hai mắt không để ý tới hắn.
Cố Kiến Thâm thấy y như thế, mềm lòng tới mức ngổn ngang rối loạn, hắn cúi đầu hôn chóp mũi thanh tú của y: “Nếu trong tim ngươi có một tí hướng về ta, sao ta lại chọc ngươi giận cho được?”
Thẩm Thanh Huyền không thích nghe lời này, chẳng qua y lười tranh luận với hắn
Thân thể phàm thai ngủ say rất nhanh, không bao lâu Thẩm Thanh Huyền đã mơ màng, nhưng trong khoảnh khắc ý thức lẫn lộn, y lại nghe thấy tiếng thở dài của Cố Kiến Thâm.
“… Chọc ngươi giận, ít ra còn có thể nhìn thấy lòng của ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, trong lòng nghĩ: Cái gì mà tâm với chả lòng, ma tu thiệt là đáng ghét!
Dựa theo tiến độ này, dường như thành thân ngay trong tầm tay, căn bản không phải việc khó.
Lại một tháng trôi qua, Thẩm Quốc Công có thể nói yêu thích Cố Kiến Thâm cực kỳ.
Theo cách nói của Lý thị thì chính là: “Cố công tử này ngoại trừ gia thế vô danh, thực sự không có khuyết điểm nào!”
Vóc dáng cao to anh tuấn, ngoại hình đẹp trai ngời ngời, võ công giỏi, có đầu óc, có trình độ, có chủ trương!
Hết lần này lần khác còn biết chịu thương chịu khó, phong độ nhẹ nhàng, tao nhã lễ độ, thực sự là con rể ngàn dặm mới tìm được một!
Một đôi muội khống Thẩm lão đại và Thẩm lão nhị lại ôm tâm trạng hết sức phức tạp với Cố Kiến Thâm.
Một mặt cảm thấy cái tên này sắp cướp đi em gái bảo bối của mình, vì vậy ấm ức khổ sở.
Mặt khác lại cảm thấy em gái rốt cục được thỏa nguyện rồi, thế nên mừng rỡ khuây khoả.
Cho nên thái độ hai người họ với Cố Kiến Thâm rất giống bệnh thần kinh, phút chốc thì là bạn bè tốt huynh đệ tốt, chốc sau lại xem người ta như kẻ thù, hận không thể tìm bao tải chụp lên đầu hắn đập cho một trận!
Trái lại Cố Kiến Thâm hoàn toàn không có vấn đề gì, hắn yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần Thẩm Thanh Huyền cảm thấy tốt, hắn cũng cảm thấy tốt.
Cuộc sống ở nhân gian của hai người đi vào quỹ đạo, thuận buồm xuôi gió như thế đã là thành công ngay trong tầm mắt.
Sau đó … lại xảy ra chuyện.
Hôm nay thời tiết rất tốt, nắng xuân chiếu rọi, gió nhẹ ôn hòa, rất hợp lòng người.
Một đạo thánh chỉ từ trên trời giáng xuống, đập cho toàn bộ phủ Quốc Công đầu óc choáng váng.
Tuyên chỉ xong, vị công công kia còn cười nói: “Chúc mừng Quốc Công gia, lệnh thiên kim có dung mạo như thế, ngày sau ân sủng vô hạn nha!”
Thẩm Quốc Công xanh mặt nhận chỉ, ngón tay hận không thể xé nát thánh chỉ vàng rực này.
Lý thị sợ trượng phu thất thố, vội vã sắp xếp người tặng thủ lễ, đưa tiễn vị công công đến tuyển chỉ này đi.
Đóng cửa lại, Thẩm Quốc Công nổi giận ngay tắp lự: “Bệ hạ muốn làm gì!”
Trên thánh chỉ vàng óng, nét chữ đen vô cùng rõ ràng!
Hiện giờ thánh thượng lại muốn cho Thẩm Thanh Thanh vào cung làm phi!
Có thể vào cung, nhưng vừa vào đã được phong phi, nhìn thì có vẻ vinh quang vô cùng.
Nhưng phủ Quốc Công có dòng dõi gì? Ông chỉ có một đứa con gái bảo bối này, sao có thể cam lòng ném nàng vào nơi hổ sói kia?
Đừng nói chi hiện giờ tuổi thánh thượng đã gần năm mươi, lại còn háo sắc tuyên dâm, hậu cung phi tần ba ngàn, hoàng tử công chúa dư thừa như lông trâu …
Con gái như hoa như ngọc nhà ông sao có thể tới nơi dơ bẩn nhơ nhuốc kia!
Thẩm Quốc Công thực sự tức nổ phổi!
Nhưng thánh chỉ ở đây, ai dám cãi lời?
Trong lúc nhất thời, tình cảnh phủ Quốc Công hết sức bi thảm.
Thẩm Thanh Huyền hay tin, nhất thời có chút khó chịu.
Sắp sửa thành thân rồi, sao lại nhảy ra chuyện này?
Cố tình đây lại là đế vương nhân gian, ngay cả gia thế như phủ Quốc Công cũng không thể phản kháng.
Phải làm sao mới tốt đây?
Ban đêm Cố Kiến Thâm tới tìm y, mở miệng liền là: “Nghe nói ngươi được hoàng đế coi trọng?”
Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn một cái.
Cố Kiến Thâm cười nói: “Vậy mà ngươi chọc tới cả hoàng đế yêu thích luôn chứ.”
Lời này có ý riêng, Thẩm Thanh Huyền tức giận đẩy hắn: “Làm sao bây giờ?”
Cố Kiến Thâm không thấy có gì to tát nói: “Nếu ngươi đã là mệnh hoàng hậu, vậy thì đổi triều đại thôi nào.”
_____
Quá trình Cố Kiến Thâm cưới vợ ở nhân gian:
Nằm ngoài bãi tha ma -> thương nhân -> thổ phỉ -> nhập ngũ -> soán cmn ngôi
Bệ hạ nhảy lẹ quá tiểu nhân đỡ không nổi =)))))))))))))))))))))))))
Vì đang lo lắng nên Lý thị chưa phát hiện có gì khác thường, có điều Thẩm Thanh Huyền cũng thu dọn vô cùng chỉnh tề, bà có tận lực xem cỡ nào cũng không thấy.
Vừa vào phòng, Lý thị đã thấy con gái ngồi bên giường, cho rằng nàng tâm sự đầy bụng ngủ không được.
Kỹ năng diễn xuất của Tôn chủ đại nhân cũng khá bài bản, rõ ràng phía sau giấu một tên nam nhân lạ, vậy mà giờ mặt không biến sắc, bình tĩnh tự nhiên … Điều này khiến cho nam nhân lạ của y có tí không cam lòng, rất muốn nhéo eo nhỏ của y.
Chỉ có điều “nam nhân lạ” sợ bị đạp về Duy Tâm Cung, cho nên không dám làm bất kỳ cử động nhỏ nào, hô hấp cũng thả nhẹ vô cùng.
Lý thị ngồi cạnh Thẩm Thanh Huyền, cầm tay y nói: “Thanh Nhi … sao con còn chưa ngủ?”
Thẩm Thanh Huyền chưa biết chắc bà tới đây làm gì, đành phải thận trọng nói: “Ngủ được một lúc thì tỉnh.”
Mắt Lý thị lóe lên: “Có tâm sự sao?”
Câu này không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền làm ra vẻ mặt buồn bã, không lên tiếng.
Lý thị quyết tâm, dứt khoát nói thẳng ra: “Nương biết tình cảm của con.”
Thẩm Thanh Huyền giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía bà.
Lý thị nói: “Nương là người từng trải, sao không hiểu chuyện này? Con vậy mà đối với vị Cố công tử kia …”
Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng nói: “Nương … Ngươi nói cái gì đó!” Giọng nói căng thẳng do bị chọc thủng tâm tư khiến người nào đó nghe được mà lòng nhảy nhót hân hoan(*).
(*) Nguyên gốc là tâm viên ý mã, nghĩa là lòng nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa
Lý thị thở dài, vỗ vỗ tay nàng nói: “Không được!”
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, không nói một câu, thế nhưng nét mặt tràn đầy thương tâm.
Lý thị tiếp tục nói: “Mặc dù phẩm hạnh Cố công tử rất tốt, lại là đại ân nhân nhà chúng ta, nhưng hắn không cha không mẹ, lang bạt khắp chốn, nếu như con … nếu con theo hắn, cuộc sống sau này sẽ khổ biết nhường nào?”
Thẩm Thanh Huyền cuộn tròn ngón tay, dùng sức siết chặt quần áo.
Lý thị nhìn mà đau lòng, nhưng vẫn không nỡ để con gái nhảy vào hố lửa: “Con ngoan, nghe nương, quên người này đi, các con không thích hợp.”
Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên không nhịn được, y ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân: “Nương, còn chưa bắt đầu sao có thể xác định không hợp? Năm ấy người gả cho phụ thân không phải cũng cảm thấy không ưng sao?”
Một câu hỏi làm Lý thị á khẩu không trả lời được.
Thẩm Thanh Huyền lại rũ mắt, giọng mang theo nghẹn ngào, khẽ khàng nói: “Cố đại ca đã cứu ta một mạng, cũng kéo ta thoát khỏi bùn lầy, ta … ta …”
Tim Lý thị như bị kim châm chi chít đau nhói, bà ngăn cản mối tình này, thực sự không phải vì thể diện mình, hoàn toàn là vì suy nghĩ cho tương lai con gái, khuê nữ bảo bối được nuông chiều của bà sao có thể trải qua những ngày cơ khổ?
Mặc dù hiện giờ nàng đem lòng yêu mến Cố Kiến Thâm, nhưng hôn nhân không phải chỉ cần một trái tim cháy bỏng, ngày sau chung sống, nếu nhận ra tính tình không hợp nhau, thì nên làm gì mới phải?
Lý thị định khuyên tiếp, Thẩm Thanh Huyền lại không muốn nói thêm. Chủ yếu do phía sau đang giấu ai kia, để lâu y sợ bị phát hiện.
“Nương … người để ta yên tĩnh một lúc, ta … sẽ không làm bừa.”
Y nói như vậy, Lý thị càng cảm thấy đau lòng hơn, thế nhưng không còn cách nào, lúc này mà mềm lòng thì ngày sau sẽ hối hận.
“Vậy con nghỉ ngơi cho tốt.”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Vâng.”
Lý thị đứng dậy, Thẩm Thanh Huyền tiễn bà ra ngoài.
Sau khi ra cửa, Lý thị đứng đó một lúc, trong đầu bà đầy rẫy những suy nghĩ ngổn ngang, cuối cùng lại nảy ra một ý nghĩ: “Thanh Nhi đã mười sáu, sao còn chưa có dấu hiệu phát dục?”
Vừa nãy vào phòng, Thẩm Thanh Huyền chỉ mặc áo trong, trước ngực là một mảnh bằng phẳng, không có chút hình dáng nhấp nhô nào …
Lý thị nhỏ giọng lẩm bẩm: “Từ ngày mai trở đi phải nấu nhiều canh bổ cho Thanh Nhi mới được …”
Đáng tiếc Thẩm phu nhân có nấu kiểu gì cũng vô ích, tại thời điểm bà chưa nhận ra, con gái bà đã biến thành nam nhân rồi … Cho nên ngực gì đó, có uống thuốc đại bổ cả đời cũng đừng mong bổ cho to!
Lý thị vừa đi xa, Cố Kiến Thâm lập tức ngóc dậy, tóc hắn rối loạn, nhưng phong thái vẫn anh tuấn đẹp trai, đặc biệt là cặp môi mỏng hơi cong lên, nụ cười làm lòng người rung động: “Lại gọi một tiếng nào.”
Thẩm Thanh Huyền mặc kệ hắn.
Cố Kiến Thâm kéo cổ tay y, ôm người vào trong ngực: “Kêu một tiếng đi, ta muốn nghe.”
Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn, vốn định tặng hắn chữ lăn, kết quả lại rơi vào đôi mắt hắn.
Hóa thành phàm thai, Cố Kiến Thâm đương nhiên không còn mắt đỏ kiêu ngạo mặc ý kia, nhưng đôi ngươi đen láy trước mặt lại có thể sáng ngời đến thế.
Ánh nến chiếu vào, màu vàng rực rỡ như vì sao chói mắt xé tan bầu trời đêm.
Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra.
Cố Kiến Thâm nhân cơ hội hôn y một cái: “Thanh Nhi.”
Một tiếng gọi này … làm Tôn chủ đại nhân run từ da đầu đến xương đuôi.
Vui mừng ư? Không, muốn giết người cơ!
Thẩm Thanh Huyền cho hắn một quyền, không chút lưu tình quăng một chữ: “Cút!”
Cố Kiến Thâm cũng không để ý, lại xáp tới nói: “Đừng giận mà, chúng ta làm quen trước đã, sau này thành thân, ta cũng phải gọi ngươi như thế.”
Đúng thật là có chuyện như vậy … Thẩm Thanh Huyền nhất thời không muốn thành thân nữa!
Cố Kiến Thâm lại bảo: “Ngươi cũng đừng gọi ta là Cố đại ca, phải gọi Thâm ca ca.”
Thẩm Thanh Huyền phát thệ, đời này y chưa từng buồn nôn như lúc này! Đừng nói đuổi người này về Duy Tâm Cung, y còn muốn tiễn hắn xuống địa ngục!
Màn càng khiến Thẩm Thanh Huyền bùng nổ còn ở phía sau, Cố Kiến Thâm lại nói một câu: “Không đúng … Chờ tới khi ta cưới ngươi rồi, ngươi phải gọi ta là tướng công.”
Tôn chủ đại nhân nhịn hết nổi, một đấm chứa đầy linh khí không chút điềm báo đánh qua.
Cố Kiến Thâm ngày ngày thành thật chịu đòn bỗng dưng dùng chưởng bao lấy quả đấm nhỏ của y.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn chằm chằm.
Cố Kiến Thâm cười đầy cưng chiều: “Được rồi, đừng giận, vốn là giả, còn không cho ta vui vẻ chút sao?”
Thẩm Thanh Huyền nheo mắt lại: “Nhục nhã ta, ngươi rất vui?”
Cố Kiến Thâm hơi run, trong mắt hiện lên bất đắc dĩ: “Nếu ngươi thích một người, sẽ muốn nghe người ấy nói vài lời ngọt ngào, cho dù đó là giả.”
Thẩm Thanh Huyền không hề tin cái câu thích trong miệng hắn nửa lời.
Chẳng qua y cũng tỉnh táo lại, vốn là hợp tác đôi bên có lợi, mục đích của y là dời gạch, Cố Kiến Thâm dường như không có hứng thú quá lớn với chữa trị thang trời, chắc là hắn thấy chơi vui, nếu đã vậy, y không thể gò bó không cho người ta chơi.
Thẩm Thanh Huyền quay lại đề tài chính: “Trước tiên phía ta sẽ tuyệt thực, ngươi ở bên ngoài hỏi thăm xem bọn họ chọn trúng nhà ai, nếu không được thì dùng chút thủ đoạn để hắn không cưới được đi.”
Cố Kiến Thâm đáp: “Ta hiểu.”
Hai người nghiêm túc trao đổi một hồi, Thẩm Thanh Huyền tức thì muốn đuổi người: “Ngươi còn chưa đi?”
Cố Kiến Thâm lại nói: “Ta tới ở cùng ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không cần.”
Cố Kiến Thâm nói: “Tin ta đi, thân thể phàm nhân này của ngươi, một ngày không ngủ nhất định rất tiều tụy, hiệu quả càng cao hơn.”
Nghĩ một hồi, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy có lý, vì vậy nói: “Vậy ta không ngủ, có điều không cần ngươi ở cùng.”
Cố Kiến Thâm nói: “Đừng đánh giá cao thân thể mình, rất dễ mệt rã rời.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Làm sao? Chẳng lẽ có ngươi ở đây ta không mệt rã rời?”
Cố Kiến Thâm cười nói: “Ngươi ngủ ta liền phi lễ ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Trên thực tế, Thẩm Thanh Huyền không ngủ, Cố Kiến Thâm cũng không phi lễ được y.
Hai người dính qua dính lại cả đêm, nhưng vẫn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Khi trời vừa sáng, Cố Kiến Thâm nói: “Ta đi?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đi mau!”
Cố Kiến Thâm lại lén hôn một cái, lúc này mới nhảy cửa sổ rời đi.
Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ, nếu để Thẩm Quốc Công cùng Lý thị biết, sợ rằng sẽ bị chọc giận tới mức nằm trong quan tài …
Cả đêm không ngủ, Thẩm Thanh Huyền quả nhiên vô cùng tiều tụy.
Y ngồi bên cửa sổ, dáng vẻ im lặng không nói một lời khiến người nhìn mà thương yêu.
Bọn nha hoàn đến mời y dùng cơm, tới nhà ăn, Thẩm Thanh Huyền hành lễ vấn an, mọi thứ chu toàn, chỉ có điều mặc ai nhìn thấy cũng nhận ra tinh thần y uể oải suy sụp.
Một nhà năm miệng ăn, bốn người đều lo lắng hết sức.
Từng người vào chỗ, lúc ăn cơm Thẩm thế tử liều mạng gắp rau cho em gái, nhưng đồ ăn chất thành một bát lớn, Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ cầm đũa chọn chọn lựa lựa.
Lý thị hỏi y: “Không hợp khẩu vị sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Mùi vị rất ngon.”
Thẩm Quốc Công lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy sao con không ăn?”
Thẩm Thanh Huyền miễn cưỡng gắp một miếng cải xanh ăn cho vào miệng … Sau đó ăn không vô nữa.
Người nhà này lại bắt đầu sốt ruột, nhưng không dám nói gì, sợ chọc cho y càng thêm đau lòng.
Thẩm Thanh Huyền làm ra vẻ thực sự ăn không vô, y đứng dậy, hành lễ nói: “Phụ thân mẫu thân, đại ca nhị ca, các ngươi ăn trước, ta thấy hơi không thoải mái, về phòng trước.”
Thẩm Quốc Công nhìn Lý thị, Lý thị đứng lên nói: “Ta cùng con quay về.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Mẫu thân xin dừng bước … Ta muốn yên tĩnh một mình.”
Lý thị cũng chỉ có thể đứng đó.
Y vừa đi, bốn người trong phòng ăn đều mặt ủ mày chau.
Lý thị nói: “Chờ mấy ngày … qua mấy ngày nàng sẽ nghĩ thông suốt.”
Thẩm Quốc Công chỉ hy vọng thê tử nói đúng. Thẩm Khuynh Lỗi ảo não hết sức, ảo não đến độ muốn giáng cho mình bạt tai. Thẩm lão nhị nhíu mày, không nói gì.
Sáng không ăn, trưa tiếp tục không ăn, buổi tối vẫn không ăn.
Thẩm Thanh Huyền không nói gì, cũng chẳng nhắc gì, thành thành thật thật qua ngày, thế nhưng ăn không vô.
Bộ dạng kia thật khiến người ta đau lòng muốn chết!
Lý thị làm điểm tâm y thích, Thẩm Thanh Huyền không muốn phụ tâm ý mẫu thân, miễn cưỡng ăn một miếng, nhưng nét mặt rất nhanh thống khổ, không sao nuốt xuống được.
Lý thị lo lắng nói: “Thanh Nhi ngoan, con cứ không ăn như thế sao thân thể chịu nổi?”
Thẩm Thanh Huyền tiều tụy nghiêm mặt nói: “Nương … Ta thực sự ăn không vô.”
Lý thị vừa nhẹ dạ vừa đau lòng, nhưng lại không còn cách nào.
Nếu Thẩm Thanh Huyền khóc lớn ầm ĩ, bà có thể cứng rắn quyết tâm, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại không nói không nhắc, bình tĩnh sống qua ngày, càng qua càng tiều tụy, khiến cho người mẫu thân như bà khó chịu cực kỳ.
Kết thúc một ngày, Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ mong đợi Cố Kiến Thâm tới như lúc này.
Tại sao hả?
Vì Tôn chủ đại nhân sắp chết đói rồi!
Thể xác này không tích cốc, một ngày không ăn cơm sao có thể không đói bụng?
Y dựa vào nghị lực mạnh mẽ giả vờ không đói, nhưng thực tế bụng đã sớm đói tới mức váng đầu hoa mắt, nhấc không nổi chân.
Cố Kiến Thâm vừa đến, hai mắt y lập tức sáng ngời.
Cố Kiến Thâm cười nói: “Đói bụng lắm rồi?”
Thẩm Thanh Huyền đâu chịu thừa nhận: “Không đói.”
Cố Kiến Thâm cũng không vạch trần y, chỉ thả hộp cơm xuống rồi nói: “Mang cho ngươi món ngon hơn nè, mau tới nếm thử đi.”
Thẩm Thanh Huyền rụt rè ngồi xuống, Cố Kiến Thâm đã hầu hạ y quen rồi, bát đũa muôi súp, mọi thứ không thiếu, còn tìm đồ mạ vàng, làm người thấy thích vô cùng.
Tuy Thẩm Thanh Huyền đói bụng hết sức, nhưng tư thế ăn cơm vẫn vẫn cứ ung dung thong thả, tao nhã khéo léo.
Cố Kiến Thâm nhìn y nói: “Ngươi đó, đúng là tiểu thư khuê các trời sinh.”
Thẩm Thanh Huyền đang đói mờ mắt, mặc kệ hắn.
Cố Kiến Thâm lại bảo: “Không phải nhục nhã ngươi, chẳng qua cảm thấy ngươi trời sinh nên nhận hết muôn vàn sủng ái.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Còn Bệ hạ thì sao?”
“Ta?” Cố Kiến Thâm nói, “Một cỗ tử thi ngoài bãi tha ma mà thôi, bò về nhân gian cũng không có chỗ để đi.”
Hắn nói như thể bản thân thực sự là xác thịt của thế gian này, nhưng cố gắng nghĩ kĩ thì dường như không chỉ có vậy.
Thẩm Thanh Huyền khựng lại, nói rằng: “Đừng xem nhẹ mình.”
Mắt Cố Kiến Thâm ngậm ý cười: “Ngươi đang lo lắng cho ta?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi cả nghĩ quá rồi.”
Tuy y nói thế, nhưng Cố Kiến Thâm lại cảm thấy rất hưởng thụ. Thời gian dài, hắn cũng hiểu biết thêm về Thẩm Thanh Huyền, người này khi thì hư tình giả ý khi thì thẳng thắn vô tư, lúc quan tâm lại biệt nữu cực kỳ.
Hiện giờ hắn chỉ thích xem dáng vẻ mất tự nhiên của y.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Kiến Thâm tất nhiên ở lại.
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Đêm nay vẫn không ngủ?” Hắn tình nguyện ầm ĩ với y.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngủ!” Không ngủ không ăn có thể chịu được mấy ngày? Lỡ y quay đầu té xỉu thì làm sao “đấu tranh” tiếp.
Cố Kiến Thâm ôm người vào lòng, khẽ khàng dỗ dành: “Ngủ đi.”
Thẩm Thanh Huyền đã mệt mỏi cực kỳ, không quản lý được cái tay đang lộn xộn trên lưng y.
Một đêm ngủ ngon, hôm sau Thẩm Thanh Huyền tiếp tục giả vờ uể oải suy sụp, y cho rằng mình phải đấu tranh tới một, hai tháng cơ, kết quả người nhà này so với trong tưởng tượng còn thương y hơn.
Mới qua năm, sáu ngày, Thẩm lão nhị đã ngồi không yên: “Các ngươi cần gì phải ép nàng!”
Tính cách lão nhị khác một trời một vực với lão đại, Thẩm thế tử quang minh lỗi lạc, rất có trách nhiệm, muội khống tới mức thẳng thắn vô tư.
Thẩm lão nhị lại có cái tính biệt nữu, ngoài miệng không nói, nhưng trong tim cũng là đứa bị muội khống thời kỳ cuối, có khả năng bệnh còn nặng hơn, đã tới giai đoạn hết cứu nổi.
Hắn vừa nói xong, Thẩm Quốc Công, Lý thị, Thẩm lão đại đều ngẩn người.
Thẩm Thanh Huyền cũng không rõ hắn muốn làm gì.
Bởi vì cái gọi là không nói thì thôi, chứ một khi lên tiếng liền kinh người, Thẩm lão nhị vừa mở miệng, nói năng đầy khí phách: “Với gia thế chúng ta còn cần em gái đi thông gia sao? Đã không cần sao không thỏa nguyện vọng cho nàng? Hôn nhân đại sự, tuy nói phải theo lệnh phụ mẫu, nhưng người gả đi là nàng, trong lòng nàng không vui, thì sao có thể sống hạnh phúc?”
Lý thị cau mày nói: “A Tố! Đừng có hồ đồ!”
Thẩm Khuynh Tố tiếp tục nói: “Mẫu thân, ta biết người chê Cố Kiến Thâm phiêu bạt không nơi nương tựa, không chỗ ổn định, nhưng nam nhân thành thân mới có nhà, em gái thương mến hắn, chúng ta sắp xếp cho hắn một nơi yên ổn để ở là được!”
Một câu này của hắn thức tỉnh người trong mộng.
Chỉ nghe Thẩm Khuynh Tố lại nói: “Cố Kiến Thâm giỏi văn thiện võ, chẳng qua thiếu cơ duyên. Mà thứ cơ duyên này, chẳng nhẽ nhà chúng ta còn thiếu sao? Mặc dù bây giờ hắn không xứng với em gái, nhưng nam nhi trên đời, vốn nên kiến công lập nghiệp, hắn cũng không phải giá áo túi cơm, sao có thể xem thường hắn như vậy!”
Mắt hổ Thẩm Quốc Công sáng ngời, hiển nhiên bị con trai đả động đáy lòng.
Thẩm Khuynh Tố tiếp tục nói: “Cố Kiến Thâm có phẩm hạnh rất tốt, cũng một lòng hướng về em gái mà yêu say đắm, chúng ta cần gì dùng gậy chia rẻ uyên ương!”
Thẩm Quốc Công bỗng nhiên đứng lên nói: “Đúng vậy, chỉ cần là nhân tài, không phải cũng sẽ có ngày tạo ra được tương lai sao!”
Thẩm Thanh Huyền thực sự vạn vạn không ngờ tới … Nếu đặt ở nhà khác, hôn sự này có đánh chết cũng không thực hiện được, vậy mà người nhà này lại thỏa hiệp như thế!
Y cũng chỉ mới đói bụng có mấy ngày, còn chưa bắt đầu chính thức tuyệt thực đâu!
Vào giờ phút này, Tôn chủ đại nhân mơ hồ cảm nhận được chút ấm áp.
Người thân … là như thế này sao? Hay bởi do người nhà này tương đối kỳ quái?
Thế nhưng thật sự làm người ta không ghét nổi.
Nói làm liền làm, ba nam Thẩm gia hành động cấp tốc, thu xếp cho Cố Kiến Thâm nhập ngũ.
Phủ Quốc Công xuất thân quân nhân, tuy hiện giờ không có chiến sự lớn nào, nhưng hộ vệ kinh đô không thể thiếu, đây cũng là nơi dễ nổi bật hơn người nhất.
Với một thân công phu kia của Cố Kiến Thâm, Thẩm Quốc Công rất yêu thích và ngưỡng mộ, tất nhiên không có vấn đề gì.
Thời gian khoảng chừng một tháng, Cố Kiến Thâm đã thành công giành được toàn bộ sự yêu thích của phủ Quốc Công.
Chỉ có Lý thị vẫn còn lo lắng, bà luôn sợ con gái kích động nhất thời, vừa quay đầu đã hối hận thì phải làm sao?
Thẩm Quốc Công vừa mở miệng đã làm bà vừa tức vừa cười: “Hối hận thì không gả nữa! Dù sao con gái ta nhất định phải lấy người nó cam tâm tình nguyện!”
Bởi vì mấy ngày này bận rộn, buổi tối lúc Cố Kiến Thâm mò tới đều khá trễ.
Thẩm Thanh Huyền lười mở cửa cho hắn: “Muộn vậy rồi thì đừng đến, ta cũng sắp ngủ rồi.”
Cố Kiến Thâm nói: “Ta không ở đây ngươi ngủ được sao?”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Không có ngươi ta ngủ mới ngon.”
“Vậy không được,” Cố Kiến Thâm nói, “Không ôm ngươi, ta ngủ không được.”
Thẩm Thanh Huyền châm chọt hắn: “Thì ra trăm triệu năm qua Bệ hạ đều không ngủ?”
Nào ngờ Cố Kiến Thâm ngẩn ra, sau đó nói: “Đúng thật là chưa từng ngủ một giấc yên ổn.”
Thẩm Thanh Huyền không tin, nhưng đâu đó ẩn sâu trong lòng lại hơi tin, y bỗng nhiên hiếu kỳ, năm đó Thượng Đức Phong của Vạn Pháp tông rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Ở chung lâu dài, y quả thật không nhìn thấy tâm tính hung ác tàn nhẫn kia của Cố Kiến Thâm, nhưng chuyện thực sự đã xảy ra, Thượng Đức Phong như biển máu kia y cũng từng chứng kiến.
Cố Kiến Thâm ôm y: “Ngủ đi.”
Thẩm Thanh Huyền phục hồi tinh thần lại, đập rớt tay hắn: “Đừng sờ mó lung tung.”
Cố Kiến Thâm nói: “Có sao đâu, sớm muộn cũng phải gả cho ta.”
Thẩm Thanh Huyền lại không có cách nào phản bác.
Ăn đậu hủ một hồi, Cố Kiến Thâm vẫn còn hăng hái: “Ngươi giữ mức độ vừa phải thôi, thân thể này càng ngày càng cứng cáp.”
Thẩm Thanh Huyền giận: “Sao hả, muốn thân thể nữ nhân mềm mại?”
Cố Kiến Thâm nói: “Đã bảo chỉ cần là ngươi, kiểu nào ta cũng thích.”
Thẩm Thanh Huyền cười lạnh: “Thôi đi, ta thấy ngươi muốn thiên kim đại tiểu thư mềm mại xinh đẹp kia hơn.”
Cố Kiến Thâm nén cười, không dám nói câu ‘Ngươi là ‘đại tiểu thư’ xinh đẹp nhất’ ra khỏi lòng.
Thẩm Thanh Huyền không vui: “Cười cái gì?”
Cố Kiến Thâm cũng không muốn ngủ dưới giường, hắn dỗ dành y: “Sắc trời không còn sớm, mau ngủ đi.”
Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn ra nói: “Ngủ bên kia.”
Cố Kiến Thâm lập tức sáp tới, ôm y vào trong ngực nói: “Lại giận gì rồi?”
Thẩm Thanh Huyền nhắm hai mắt không để ý tới hắn.
Cố Kiến Thâm thấy y như thế, mềm lòng tới mức ngổn ngang rối loạn, hắn cúi đầu hôn chóp mũi thanh tú của y: “Nếu trong tim ngươi có một tí hướng về ta, sao ta lại chọc ngươi giận cho được?”
Thẩm Thanh Huyền không thích nghe lời này, chẳng qua y lười tranh luận với hắn
Thân thể phàm thai ngủ say rất nhanh, không bao lâu Thẩm Thanh Huyền đã mơ màng, nhưng trong khoảnh khắc ý thức lẫn lộn, y lại nghe thấy tiếng thở dài của Cố Kiến Thâm.
“… Chọc ngươi giận, ít ra còn có thể nhìn thấy lòng của ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, trong lòng nghĩ: Cái gì mà tâm với chả lòng, ma tu thiệt là đáng ghét!
Dựa theo tiến độ này, dường như thành thân ngay trong tầm tay, căn bản không phải việc khó.
Lại một tháng trôi qua, Thẩm Quốc Công có thể nói yêu thích Cố Kiến Thâm cực kỳ.
Theo cách nói của Lý thị thì chính là: “Cố công tử này ngoại trừ gia thế vô danh, thực sự không có khuyết điểm nào!”
Vóc dáng cao to anh tuấn, ngoại hình đẹp trai ngời ngời, võ công giỏi, có đầu óc, có trình độ, có chủ trương!
Hết lần này lần khác còn biết chịu thương chịu khó, phong độ nhẹ nhàng, tao nhã lễ độ, thực sự là con rể ngàn dặm mới tìm được một!
Một đôi muội khống Thẩm lão đại và Thẩm lão nhị lại ôm tâm trạng hết sức phức tạp với Cố Kiến Thâm.
Một mặt cảm thấy cái tên này sắp cướp đi em gái bảo bối của mình, vì vậy ấm ức khổ sở.
Mặt khác lại cảm thấy em gái rốt cục được thỏa nguyện rồi, thế nên mừng rỡ khuây khoả.
Cho nên thái độ hai người họ với Cố Kiến Thâm rất giống bệnh thần kinh, phút chốc thì là bạn bè tốt huynh đệ tốt, chốc sau lại xem người ta như kẻ thù, hận không thể tìm bao tải chụp lên đầu hắn đập cho một trận!
Trái lại Cố Kiến Thâm hoàn toàn không có vấn đề gì, hắn yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần Thẩm Thanh Huyền cảm thấy tốt, hắn cũng cảm thấy tốt.
Cuộc sống ở nhân gian của hai người đi vào quỹ đạo, thuận buồm xuôi gió như thế đã là thành công ngay trong tầm mắt.
Sau đó … lại xảy ra chuyện.
Hôm nay thời tiết rất tốt, nắng xuân chiếu rọi, gió nhẹ ôn hòa, rất hợp lòng người.
Một đạo thánh chỉ từ trên trời giáng xuống, đập cho toàn bộ phủ Quốc Công đầu óc choáng váng.
Tuyên chỉ xong, vị công công kia còn cười nói: “Chúc mừng Quốc Công gia, lệnh thiên kim có dung mạo như thế, ngày sau ân sủng vô hạn nha!”
Thẩm Quốc Công xanh mặt nhận chỉ, ngón tay hận không thể xé nát thánh chỉ vàng rực này.
Lý thị sợ trượng phu thất thố, vội vã sắp xếp người tặng thủ lễ, đưa tiễn vị công công đến tuyển chỉ này đi.
Đóng cửa lại, Thẩm Quốc Công nổi giận ngay tắp lự: “Bệ hạ muốn làm gì!”
Trên thánh chỉ vàng óng, nét chữ đen vô cùng rõ ràng!
Hiện giờ thánh thượng lại muốn cho Thẩm Thanh Thanh vào cung làm phi!
Có thể vào cung, nhưng vừa vào đã được phong phi, nhìn thì có vẻ vinh quang vô cùng.
Nhưng phủ Quốc Công có dòng dõi gì? Ông chỉ có một đứa con gái bảo bối này, sao có thể cam lòng ném nàng vào nơi hổ sói kia?
Đừng nói chi hiện giờ tuổi thánh thượng đã gần năm mươi, lại còn háo sắc tuyên dâm, hậu cung phi tần ba ngàn, hoàng tử công chúa dư thừa như lông trâu …
Con gái như hoa như ngọc nhà ông sao có thể tới nơi dơ bẩn nhơ nhuốc kia!
Thẩm Quốc Công thực sự tức nổ phổi!
Nhưng thánh chỉ ở đây, ai dám cãi lời?
Trong lúc nhất thời, tình cảnh phủ Quốc Công hết sức bi thảm.
Thẩm Thanh Huyền hay tin, nhất thời có chút khó chịu.
Sắp sửa thành thân rồi, sao lại nhảy ra chuyện này?
Cố tình đây lại là đế vương nhân gian, ngay cả gia thế như phủ Quốc Công cũng không thể phản kháng.
Phải làm sao mới tốt đây?
Ban đêm Cố Kiến Thâm tới tìm y, mở miệng liền là: “Nghe nói ngươi được hoàng đế coi trọng?”
Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn một cái.
Cố Kiến Thâm cười nói: “Vậy mà ngươi chọc tới cả hoàng đế yêu thích luôn chứ.”
Lời này có ý riêng, Thẩm Thanh Huyền tức giận đẩy hắn: “Làm sao bây giờ?”
Cố Kiến Thâm không thấy có gì to tát nói: “Nếu ngươi đã là mệnh hoàng hậu, vậy thì đổi triều đại thôi nào.”
_____
Quá trình Cố Kiến Thâm cưới vợ ở nhân gian:
Nằm ngoài bãi tha ma -> thương nhân -> thổ phỉ -> nhập ngũ -> soán cmn ngôi
Bệ hạ nhảy lẹ quá tiểu nhân đỡ không nổi =)))))))))))))))))))))))))
/224
|