Dù Thẩm Thanh Huyền có giáo dưỡng tốt cỡ nào thì lúc này cũng hận không thể bóp nát ngọc giản.
Cái gì gọi là hoàn thành hết toàn bộ nhiệm vụ còn lại? Cái gì gọi là không hoàn thành sẽ không tuyên bố nhiệm vụ mới?
Có phải muốn chết không, ngọc giản gà cay (rác rưởi)(*) này.
(*) Chữ gà cay tiếng Trung đọc gần giống âm của chữ rác rưởi.
Ngọc giản: QAQ!
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía người bên cạnh.
Cố Kiến Thâm cũng nhìn y.
Thật ra hai người đều rõ trong lòng.
Tu vi bậc này, đột phá quan ải, thấy thang trời bị tổn hại, đồng thời nhận được nhiệm vụ chữa trị.
Nói trắng ra là hai người họ đều biết rõ đối phương cũng đang dời gạch.
Chẳng qua không chịu nói toạc ra trước mà thôi.
Thẩm Thanh Huyền chờ Cố Kiến Thâm nói.
Cố Kiến Thâm chờ Thẩm Thanh Huyền nói.
Cuối cùng …
Hai người đồng thời mở miệng: “Lấy ngọc giản của ngươi ra nhìn thử xem?”
Thẩm Thanh Huyền cong môi, nụ cười rất nhạt nhưng vô cùng chân thật.
Cố Kiến Thâm bị y trêu cho lòng ngứa ngáy, quả nhiên trước đây y toàn giả cười.
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền không tệ, chủ động cho ngọc giản hiện hình: “Chính là tên nhóc này.”
Cố Kiến Thâm cũng lấy ngọc giản mình ra.
Thẩm Thanh Huyền vừa nhìn, nhất thời mắt sáng lên: “Thật là đẹp.”
Cố Kiến Thâm thầm nghĩ: Biết ngay sẽ thế mà.
Miếng ngọc giản này của hắn toàn thân đỏ tươi, hơn nữa khi sáng lên có thể phát ra một lớp sáng mỏng màu vàng. “Phú quý” như vậy, ban đầu Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy cay mắt, bây giờ yêu ai yêu cả đường đi, ngược lại giờ nhìn nó trông rất vừa mắt.
Ngọc giản Tiểu Hồng cũng rất cảm động.
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Có thể cho ta xem chút không?”
Hai người đã ngả bài tới mức này rồi, không cần thiết giấu giấu giếm giếm làm chi, Cố Kiến Thâm cực kỳ hào phóng: “Xem đi.”
Thực ra ngọc giản này tồn tại trong biển ý thức của họ, hình dạng chỉ là giả thể, ném đi cũng chẳng sao.
Thẩm Thanh Huyền rất thích nó, cầm trong tay xem đi xem lại, mãi đến khi thấy được nhiệm vụ bên trên.
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Ta có thể xem ngọc giản ngươi không?”
Thẩm Thanh Huyền hơi do dự.
Cố Kiến Thâm: “Sao đấy?”
“Ừ thì …” Thẩm Thanh Huyền uyển chuyển nói: “Ngươi cũng không dễ dàng gì.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Lúc này Cố Kiến Thâm vẫn còn chưa hiểu ý Thẩm Thanh Huyền, mãi tới khi hắn nhìn thấy ngọc giản của Thẩm Thanh Huyền.
Tu dưỡng tốt như Đế tôn Tâm Vực giờ phút này cũng muốn đánh ngọc giản.
Không phải đánh cái đứa của Thẩm Thanh Huyền, mà là của mình.
Đều là ngọc giản, sao lại chênh lệch lớn quá vậy?
Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền còn che chở đứa khốn nạn kia, y nắm chặt ngọc giản Tiểu Hồng bảo: “Nó cũng không phải cố ý.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Ngươi có thể dùng nó trút giận.”
Nó là ai? Nó đương nhiên là ngọc giản Tiểu Bạch của Thẩm Thanh Huyền!
Tiểu Bạch: QAQ!!!
Cố Kiến Thâm lắc đầu cười nhẹ: “Không nỡ.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Có gì mà không nỡ? Nát rồi còn có thể khôi phục, ngươi cứ việc đập nó.”
Cố Kiến Thâm nhìn ngọc giản màu trắng trong tay nói: “Nó là của ngươi, sao ta có thể cam lòng đập.”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Thẩm Thanh Huyền im lặng một hồi rồi nói tránh đi: “Chúng ta nhìn xem làm thế nào để giải quyết những nhiệm vụ còn sót lại đi.”
Cố Kiến Thâm nghe theo y: “Được.”
Nhìn nhiệm vụ của Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền quyết định sau này phải tốt với ngọc giản nát của mình hơn một tí …
Hiện giờ nhiệm vụ còn chưa hoàn thành của hai người họ gồm những việc như sau.
Trên ngọc giản trắng của Thẩm Thanh Huyền, ngoại trừ cái cuối cùng thì vẫn còn tám nhiệm vụ đang sáng, theo thứ tự là: cùng uống cùng say, không được nổi sát ý, hỏi xin Kim Long, ở cùng với nhau, đốt hương nhân duyên, nam canh nam dệt, nhận được hồi âm.
Thật ra những nhiệm vụ này không khó, chỉ cần Cố Kiến Thâm phối hợp, hoàn thành chúng là chuyện dễ dàng.
Lại nhìn nhiệm vụ của Cố Kiến Thâm, cái này đúng thật là một lời khó nói hết.
Của hắn cũng còn tám nhiệm vụ đang sáng, đều chưa hoàn thành giống Thẩm Thanh Huyền, nhưng nội dung lại không hoàn toàn giống nhau.
Nói mấy cái đơn giản trước, chẳng hạn như cùng uống cùng say và ở chung một chỗ là giống nhau.
Hiện giờ xem ra hỏi xin Kim Long không khó, chẳng qua đối với Cố Kiến Thâm ngả bài trước thì tương đối khó khăn, bởi vì trên ngọc giản đỏ viết rằng: Đưa cho Thẩm Thanh Huyền vật mà y yêu thích.
Nếu không phải hiện tại hai người so sánh nhiệm vụ, làm sao hắn biết được Thẩm Thanh Huyền thích thứ gì?
Nhận được hồi âm cũng tương đối đơn giản, tương ứng với viết thư cho Thẩm Thanh Huyền, cái này phải là Cố Kiến Thâm làm, cho nên chưa hoàn thành.
Mấy việc còn lại chẳng khác nào đòi mạng, Thẩm Thanh Huyền nhìn từng cái một, tràn đầy cảm xúc đồng tình với Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm chỉ nhiệm vụ thứ tư rồi sâu kín nói: “Thứ tư, tiêu trừ sát ý của Thẩm Thanh Huyền đối với ngươi. Sư thúc, ngươi có biết lúc ta nhìn thấy nhiệm vụ này vẫn sáng có tâm trạng thế nào không?”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Y còn có thể nói gì, dù sao hai người họ đều ngả bài, nhiệm vụ nát này vậy mà vẫn còn sáng.
Đề tài này không thỏa đáng, Thẩm Thanh Huyền quyết định nghiên cứu mấy nhiệm vụ bên dưới trước.
Vậy mà bên dưới cái sau lại càng sốt ruột hơn cái trước.
Độ khó khá thấp chính là châm hương nhân duyên, bên Cố Kiến Thâm viết là: Châm hương nhân duyên, vì Thẩm Thanh Huyền mà ý loạn tình mê.
Hình như không khó.
Tiếp xuống dưới chính là hình thức địa ngục.
Nam canh nam dệt của Thẩm Thanh Huyền, đối ứng với Cố Kiến Thâm là: Cho Thẩm Thanh Huyền một gia đình.
Cùng ngắm sao trên ngọc giản trắng, bên Cố Kiến Thâm thì là: Cùng nhau ngắm sao, đồng thời hái một ngôi sao nhỏ cho Thẩm Thanh Huyền.
Chuyện này …
Thẩm Thanh Huyền rất muốn nói một câu, hay là ngươi từ bỏ phi thăng đi.
Không đợi y mở miệng, như thể thấy rõ suy nghĩ của y, Cố Kiến Thâm lạnh giọng nói: “Nếu sư thúc không giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ không phối hợp với ngươi.”
Đừng thấy nhiệm vụ của Thẩm Thanh Huyền cái nào cũng siêu đơn giản, toàn bộ đều cần Cố Kiến Thâm phối hợp, nếu hắn không giúp y, vậy một viên gạch y cũng đừng mong dời.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta là loại người như thế ư? Ta đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”
Ngọc giản: Lúc nói lời này, đại lão à trái tim ngươi không đau sao!
“Có điều nói đi cũng phải nói lại.” Thẩm Thanh Huyền chỉ vào “một gia đình” cùng “ngôi sao nhỏ” nói: “Hai cái này có khả năng hoàn thành hả?”
Cố Kiến Thâm lại nhìn chằm chằm điều thứ tư: “Vậy cái này hoàn thành được không?”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Cố Kiến Thâm lại nói: “Ngươi ôm sát tâm với ta, chắc chắn sẽ không cùng say với ta, cho nên cùng uống cùng say cũng không cách nào hoàn thành.”
Thẩm Thanh Huyền đuối lý, đành phải nhắm mắt nói: “Xem mấy cái phía sau trước đã.”
Y nhìn đòi hỏi Kim Long, thế là nói: “Chúng ta làm cái này trước đi!”
Cố Kiến Thâm nói: “Được.” Y muốn, hắn đương nhiên sẽ cho y, một con rồng mà thôi.
Thẩm Thanh Huyền rất vui sướng: “Vậy giờ chúng ta tới Tâm Vực?”
Cố Kiến Thâm nắm tay y nói: “Đến đi.”
Nghĩ tới sẽ lập tức nhìn thấy Kim Long, tâm trạng Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tốt.
Cố Kiến Thâm lại thấy trong lòng nao nao, sao cứ có cảm giác đưa y Kim Long rồi, tối mình sẽ phải ngủ ngoài cửa?
Quên đi … Con rồng ngủ xuẩn kia tư chất kém, khổ người lớn như thế chỉ có thể quẩn quanh Vọng Tẫn, bình thường không cách nào đi theo, không có tính uy hiếp nào.
Nghĩ thế, Đế tôn Tâm Vực sau khi vào Vọng Tẫn bỗng nhiên giật mình.
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn: “Sao vậy?” Kim Long ở đâu? Rất chờ mong, nó lớn như vậy, phải xây cho nó một căn nhà lớn!
Cố Kiến Thâm: “Ngươi chờ ta một chút.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Được.”
Cố Kiến Thâm dịch chuyển tức thời tới sào huyệt Kim Long.
Sơn động to lớn kim quang bốn phía, Cố Kiến Thâm bước vào từng bước, sắc mặt ngày càng khó coi …
Vốn là chỗ con rồng ngốc kia ngủ, giờ lại có một thiếu niên tóc vàng mắt vàng lóe sáng đứng ở đó.
Cố Kiến Thâm: “…”
Thiếu niên thấy hắn mà vui quá chừng, một chân quỳ xuống, giòn giã nói: “Bệ hạ! Tiểu Kim rốt cục có thể hoá hình rồi!”
Cố Kiến Thâm nhìn chòng chọc nó, dường như thấy được tương lai.
Cái vẻ ngoài tóc vàng thuần túy, mắt vàng chói lóa, sáng ngời như ánh mặt trời này …
Khi nó vẫn còn là một con rồng, Thẩm Thanh Huyền đã nhớ mãi không quên, nếu để y nhìn thấy hình dáng thiếu niên này.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Cố Kiến Thâm vang lên mãnh liệt.
Không thể cho y.
Không thể tặng con Kim Long này.
Hắn không nói một lời, rời khỏi sơn động trong chớp mắt, để lại Kim Long mặt đầy mờ mịt: Tình huống gì vậy kìa?
Thẩm Thanh Huyền vẫn đang trông mong chờ đợi hắn.
Cố Kiến Thâm trở lại bên cạnh y nói: “Có thể đổi con khác không?”
Thẩm Thanh Huyền: “Gì?”
Cố Kiến Thâm nói: “Đổi rồng được không?”
Thẩm Thanh Huyền nhất thời lo lắng: “Nó xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Kiến Thâm thấy y như vậy, càng cảm thấy không thể đưa con rồng này ra ngoài.
Thế này còn gì gọi là tặng rồng nữa? Rõ ràng là đan nón xanh cho mình.
Cái gì gọi là hoàn thành hết toàn bộ nhiệm vụ còn lại? Cái gì gọi là không hoàn thành sẽ không tuyên bố nhiệm vụ mới?
Có phải muốn chết không, ngọc giản gà cay (rác rưởi)(*) này.
(*) Chữ gà cay tiếng Trung đọc gần giống âm của chữ rác rưởi.
Ngọc giản: QAQ!
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía người bên cạnh.
Cố Kiến Thâm cũng nhìn y.
Thật ra hai người đều rõ trong lòng.
Tu vi bậc này, đột phá quan ải, thấy thang trời bị tổn hại, đồng thời nhận được nhiệm vụ chữa trị.
Nói trắng ra là hai người họ đều biết rõ đối phương cũng đang dời gạch.
Chẳng qua không chịu nói toạc ra trước mà thôi.
Thẩm Thanh Huyền chờ Cố Kiến Thâm nói.
Cố Kiến Thâm chờ Thẩm Thanh Huyền nói.
Cuối cùng …
Hai người đồng thời mở miệng: “Lấy ngọc giản của ngươi ra nhìn thử xem?”
Thẩm Thanh Huyền cong môi, nụ cười rất nhạt nhưng vô cùng chân thật.
Cố Kiến Thâm bị y trêu cho lòng ngứa ngáy, quả nhiên trước đây y toàn giả cười.
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền không tệ, chủ động cho ngọc giản hiện hình: “Chính là tên nhóc này.”
Cố Kiến Thâm cũng lấy ngọc giản mình ra.
Thẩm Thanh Huyền vừa nhìn, nhất thời mắt sáng lên: “Thật là đẹp.”
Cố Kiến Thâm thầm nghĩ: Biết ngay sẽ thế mà.
Miếng ngọc giản này của hắn toàn thân đỏ tươi, hơn nữa khi sáng lên có thể phát ra một lớp sáng mỏng màu vàng. “Phú quý” như vậy, ban đầu Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy cay mắt, bây giờ yêu ai yêu cả đường đi, ngược lại giờ nhìn nó trông rất vừa mắt.
Ngọc giản Tiểu Hồng cũng rất cảm động.
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Có thể cho ta xem chút không?”
Hai người đã ngả bài tới mức này rồi, không cần thiết giấu giấu giếm giếm làm chi, Cố Kiến Thâm cực kỳ hào phóng: “Xem đi.”
Thực ra ngọc giản này tồn tại trong biển ý thức của họ, hình dạng chỉ là giả thể, ném đi cũng chẳng sao.
Thẩm Thanh Huyền rất thích nó, cầm trong tay xem đi xem lại, mãi đến khi thấy được nhiệm vụ bên trên.
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Ta có thể xem ngọc giản ngươi không?”
Thẩm Thanh Huyền hơi do dự.
Cố Kiến Thâm: “Sao đấy?”
“Ừ thì …” Thẩm Thanh Huyền uyển chuyển nói: “Ngươi cũng không dễ dàng gì.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Lúc này Cố Kiến Thâm vẫn còn chưa hiểu ý Thẩm Thanh Huyền, mãi tới khi hắn nhìn thấy ngọc giản của Thẩm Thanh Huyền.
Tu dưỡng tốt như Đế tôn Tâm Vực giờ phút này cũng muốn đánh ngọc giản.
Không phải đánh cái đứa của Thẩm Thanh Huyền, mà là của mình.
Đều là ngọc giản, sao lại chênh lệch lớn quá vậy?
Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền còn che chở đứa khốn nạn kia, y nắm chặt ngọc giản Tiểu Hồng bảo: “Nó cũng không phải cố ý.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Ngươi có thể dùng nó trút giận.”
Nó là ai? Nó đương nhiên là ngọc giản Tiểu Bạch của Thẩm Thanh Huyền!
Tiểu Bạch: QAQ!!!
Cố Kiến Thâm lắc đầu cười nhẹ: “Không nỡ.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Có gì mà không nỡ? Nát rồi còn có thể khôi phục, ngươi cứ việc đập nó.”
Cố Kiến Thâm nhìn ngọc giản màu trắng trong tay nói: “Nó là của ngươi, sao ta có thể cam lòng đập.”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Thẩm Thanh Huyền im lặng một hồi rồi nói tránh đi: “Chúng ta nhìn xem làm thế nào để giải quyết những nhiệm vụ còn sót lại đi.”
Cố Kiến Thâm nghe theo y: “Được.”
Nhìn nhiệm vụ của Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền quyết định sau này phải tốt với ngọc giản nát của mình hơn một tí …
Hiện giờ nhiệm vụ còn chưa hoàn thành của hai người họ gồm những việc như sau.
Trên ngọc giản trắng của Thẩm Thanh Huyền, ngoại trừ cái cuối cùng thì vẫn còn tám nhiệm vụ đang sáng, theo thứ tự là: cùng uống cùng say, không được nổi sát ý, hỏi xin Kim Long, ở cùng với nhau, đốt hương nhân duyên, nam canh nam dệt, nhận được hồi âm.
Thật ra những nhiệm vụ này không khó, chỉ cần Cố Kiến Thâm phối hợp, hoàn thành chúng là chuyện dễ dàng.
Lại nhìn nhiệm vụ của Cố Kiến Thâm, cái này đúng thật là một lời khó nói hết.
Của hắn cũng còn tám nhiệm vụ đang sáng, đều chưa hoàn thành giống Thẩm Thanh Huyền, nhưng nội dung lại không hoàn toàn giống nhau.
Nói mấy cái đơn giản trước, chẳng hạn như cùng uống cùng say và ở chung một chỗ là giống nhau.
Hiện giờ xem ra hỏi xin Kim Long không khó, chẳng qua đối với Cố Kiến Thâm ngả bài trước thì tương đối khó khăn, bởi vì trên ngọc giản đỏ viết rằng: Đưa cho Thẩm Thanh Huyền vật mà y yêu thích.
Nếu không phải hiện tại hai người so sánh nhiệm vụ, làm sao hắn biết được Thẩm Thanh Huyền thích thứ gì?
Nhận được hồi âm cũng tương đối đơn giản, tương ứng với viết thư cho Thẩm Thanh Huyền, cái này phải là Cố Kiến Thâm làm, cho nên chưa hoàn thành.
Mấy việc còn lại chẳng khác nào đòi mạng, Thẩm Thanh Huyền nhìn từng cái một, tràn đầy cảm xúc đồng tình với Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm chỉ nhiệm vụ thứ tư rồi sâu kín nói: “Thứ tư, tiêu trừ sát ý của Thẩm Thanh Huyền đối với ngươi. Sư thúc, ngươi có biết lúc ta nhìn thấy nhiệm vụ này vẫn sáng có tâm trạng thế nào không?”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Y còn có thể nói gì, dù sao hai người họ đều ngả bài, nhiệm vụ nát này vậy mà vẫn còn sáng.
Đề tài này không thỏa đáng, Thẩm Thanh Huyền quyết định nghiên cứu mấy nhiệm vụ bên dưới trước.
Vậy mà bên dưới cái sau lại càng sốt ruột hơn cái trước.
Độ khó khá thấp chính là châm hương nhân duyên, bên Cố Kiến Thâm viết là: Châm hương nhân duyên, vì Thẩm Thanh Huyền mà ý loạn tình mê.
Hình như không khó.
Tiếp xuống dưới chính là hình thức địa ngục.
Nam canh nam dệt của Thẩm Thanh Huyền, đối ứng với Cố Kiến Thâm là: Cho Thẩm Thanh Huyền một gia đình.
Cùng ngắm sao trên ngọc giản trắng, bên Cố Kiến Thâm thì là: Cùng nhau ngắm sao, đồng thời hái một ngôi sao nhỏ cho Thẩm Thanh Huyền.
Chuyện này …
Thẩm Thanh Huyền rất muốn nói một câu, hay là ngươi từ bỏ phi thăng đi.
Không đợi y mở miệng, như thể thấy rõ suy nghĩ của y, Cố Kiến Thâm lạnh giọng nói: “Nếu sư thúc không giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ không phối hợp với ngươi.”
Đừng thấy nhiệm vụ của Thẩm Thanh Huyền cái nào cũng siêu đơn giản, toàn bộ đều cần Cố Kiến Thâm phối hợp, nếu hắn không giúp y, vậy một viên gạch y cũng đừng mong dời.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta là loại người như thế ư? Ta đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”
Ngọc giản: Lúc nói lời này, đại lão à trái tim ngươi không đau sao!
“Có điều nói đi cũng phải nói lại.” Thẩm Thanh Huyền chỉ vào “một gia đình” cùng “ngôi sao nhỏ” nói: “Hai cái này có khả năng hoàn thành hả?”
Cố Kiến Thâm lại nhìn chằm chằm điều thứ tư: “Vậy cái này hoàn thành được không?”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Cố Kiến Thâm lại nói: “Ngươi ôm sát tâm với ta, chắc chắn sẽ không cùng say với ta, cho nên cùng uống cùng say cũng không cách nào hoàn thành.”
Thẩm Thanh Huyền đuối lý, đành phải nhắm mắt nói: “Xem mấy cái phía sau trước đã.”
Y nhìn đòi hỏi Kim Long, thế là nói: “Chúng ta làm cái này trước đi!”
Cố Kiến Thâm nói: “Được.” Y muốn, hắn đương nhiên sẽ cho y, một con rồng mà thôi.
Thẩm Thanh Huyền rất vui sướng: “Vậy giờ chúng ta tới Tâm Vực?”
Cố Kiến Thâm nắm tay y nói: “Đến đi.”
Nghĩ tới sẽ lập tức nhìn thấy Kim Long, tâm trạng Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tốt.
Cố Kiến Thâm lại thấy trong lòng nao nao, sao cứ có cảm giác đưa y Kim Long rồi, tối mình sẽ phải ngủ ngoài cửa?
Quên đi … Con rồng ngủ xuẩn kia tư chất kém, khổ người lớn như thế chỉ có thể quẩn quanh Vọng Tẫn, bình thường không cách nào đi theo, không có tính uy hiếp nào.
Nghĩ thế, Đế tôn Tâm Vực sau khi vào Vọng Tẫn bỗng nhiên giật mình.
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn: “Sao vậy?” Kim Long ở đâu? Rất chờ mong, nó lớn như vậy, phải xây cho nó một căn nhà lớn!
Cố Kiến Thâm: “Ngươi chờ ta một chút.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Được.”
Cố Kiến Thâm dịch chuyển tức thời tới sào huyệt Kim Long.
Sơn động to lớn kim quang bốn phía, Cố Kiến Thâm bước vào từng bước, sắc mặt ngày càng khó coi …
Vốn là chỗ con rồng ngốc kia ngủ, giờ lại có một thiếu niên tóc vàng mắt vàng lóe sáng đứng ở đó.
Cố Kiến Thâm: “…”
Thiếu niên thấy hắn mà vui quá chừng, một chân quỳ xuống, giòn giã nói: “Bệ hạ! Tiểu Kim rốt cục có thể hoá hình rồi!”
Cố Kiến Thâm nhìn chòng chọc nó, dường như thấy được tương lai.
Cái vẻ ngoài tóc vàng thuần túy, mắt vàng chói lóa, sáng ngời như ánh mặt trời này …
Khi nó vẫn còn là một con rồng, Thẩm Thanh Huyền đã nhớ mãi không quên, nếu để y nhìn thấy hình dáng thiếu niên này.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Cố Kiến Thâm vang lên mãnh liệt.
Không thể cho y.
Không thể tặng con Kim Long này.
Hắn không nói một lời, rời khỏi sơn động trong chớp mắt, để lại Kim Long mặt đầy mờ mịt: Tình huống gì vậy kìa?
Thẩm Thanh Huyền vẫn đang trông mong chờ đợi hắn.
Cố Kiến Thâm trở lại bên cạnh y nói: “Có thể đổi con khác không?”
Thẩm Thanh Huyền: “Gì?”
Cố Kiến Thâm nói: “Đổi rồng được không?”
Thẩm Thanh Huyền nhất thời lo lắng: “Nó xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Kiến Thâm thấy y như vậy, càng cảm thấy không thể đưa con rồng này ra ngoài.
Thế này còn gì gọi là tặng rồng nữa? Rõ ràng là đan nón xanh cho mình.
/224
|