Chỉ với một câu nhẹ nhàng bâng quơ hết sức giản đơn, đã lược bớt quá khứ chất chồng thương tích. Nếu không có chấp niệm sâu nặng, sao có thể vẽ được bức họa như thế, hoàn thành rồi thì chấp niệm lại càng sâu. Cuối cùng, chỉ có thể nhờ bên ngoài phá hủy bức họa ấy, hủy đi chấp niệm không tên, mới có thể giúp Cố Kiến Thâm đột phá cảnh giới mới.
Cố Kiến Thâm hóa thành hình người, nâng niu ngọc giản Tiểu Bạch trong lòng bàn tay: “Cho nên ta mới không muốn em tới Tâm Vực.”
Thẩm Thanh Huyền cũng hóa thành hình người, ngả vào người hắn: “Ngươi định giấu ta cả đời ư?”
Cố Kiến Thâm nói: “Không cố ý giấu em, nhưng không nhất thiết phải nhắc tới.”
“Cần chứ.” Thẩm Thanh Huyền cầm tay hắn hôn lên, “Ta muốn biết mọi thứ về ngươi.”
Quá khứ hạnh phúc, ký ức đau khổ, chấp niệm không cách nào từ bỏ, luyến lưu không biết nguyên nhân, y nên được biết tất cả.
Thực chất hai người chỉ là thần thức, vậy nên khi Thẩm Thanh Huyền hôn tay hắn, Cố Kiến Thâm không cảm nhận được, nhưng nhìn bức tranh này, lại có thể mường tượng được xúc cảm ấm lòng kia.
Cố Kiến Thâm cười thật bình thản: “Đi thôi, dẫn em đi xem.”
Hai mắt Thẩm Thanh Huyền sáng rực, Cố Kiến Thâm cúi đầu hôn y: “Không cho phép cười ta.”
Thẩm Thanh Huyền: “Tuyệt đối không!”
Cố Kiến Thâm thở dài: “Chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, sắp tới lúc em chứng kiến thời điểm ngu nhất của lão công nhà em rồi.”
Hắn cố tình dùng ngữ điệu ung dung khi nói, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại không có cách nào xem nó là thản nhiên.
Bức chân dung này được Cố Kiến Thâm thả ra, cũng do hắn thu về. Người Tâm Vực đều bảo Cố Kiến Thâm sợ bức họa này khốn nhiễu tâm chúng tu sĩ, cho nên mới mang về hủy, để mọi người có thể thoát khỏi nó và hoàn toàn buông tay.
Nhưng thực tế, hắn đem nó về, đặt ở tẩm cung trong rất nhiều năm.
Không tu hành, không màng chính sự, mặc kệ tất cả, tựa như cây tùng bách trơ trọi trên núi, ngắm nhìn chân trời mịt mờ nơi xa xôi.
Thẩm Thanh Huyền không kiềm được hỏi Cố Kiến Thâm: “Lúc này người đang nghĩ gì?”
Cố Kiến Thâm nói: “Còn nghĩ được thì hay biết mấy, đáng sợ là ta chẳng nghĩ nổi được điều gì.”
Nhìn người trong họa, nhìn Thẩm Thanh Huyền tồn tại rồi lại như không tồn tại, Cố Kiến Thâm không nhớ được bất kỳ điều gì, hắn cảm thấy mình nên nhớ ra, song vẫn không có gì cả.
Đối với tu sĩ Tâm Vực, tình trạng này có thể nói rất trí mạng. Bởi vì hắn hoài nghi tâm mình.
Rõ ràng chẳng có gì, trống rỗng, hoàn toàn lạ lẫm; nhưng tâm hắn lại nói hắn biết rằng: có chứ, nó rực rỡ và rất đỗi quen thuộc.
Chính vì sự tương phản ấy, chẳng trách nghĩa phụ Cố Kiến Thâm lại hủy bức họa ấy đi. Nếu không hủy nó, sợ rằng tu vi nửa đời của Cố Kiến Thâm sẽ bị gặm nhấm hầu như không còn.
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền đã có hiểu biết nhất định về Tâm Vực, nghe xong lập tức lạnh cả lưng.
Cố Kiến Thâm ôm y: “Không sao, tất cả đã qua rồi.”
Thẩm Thanh Huyền không dám nghĩ Cố Kiến Thâm đã trải qua việc này như thế nào.
Cuộc đời dài dằng dặc này của họ, chỉ cần có một bước sai lầm, sẽ liên tục chịu bi kịch.
Đáng buồn hơn là, họ sẽ không biết mình bỏ lỡ nhau cho đến lúc chết.
Thẩm Thanh Huyền kìm lòng chẳng đặng mà lặp lại lời Cố Kiến Thâm: “Ừ, đã qua lâu rồi.”
Cố Kiến Thâm không muốn để Thẩm Thanh Huyền xem đoạn ký ức này, bởi vì không muốn y đau lòng như hắn.
Hắn đã chẳng thể nhớ rõ tâm trạng của mình khi ấy, cơ bản chính là hành động điên rồ, phân không rõ không gian và thời gian, cũng không rõ tâm và mạch suy nghĩ, mọi thứ cứ rối như tơ vò, vuốt hoài không suôn, sau cùng giãy dụa một cách vô lực, cam nguyện hãm sâu trong bùn lầy.
Về sau họa không còn nữa, hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng ấy.
Không nhớ nổi Thẩm Thanh Huyền, cũng không nhớ nổi quá khứ từng trải — hắn nắm quyền kiểm soát tâm, nhờ thế đột phá đại thừa kỳ.
Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm nán lại Tâm Vực một thời gian, đợi tới khi Mộc Huân biến hình, trở về Tinh Hải một chuyến. Tử thủy yêu quay lại, đương nhiên không gặp được ngân lang. Thực ra y không để tâm quá nhiều, chủ yếu trở về Tinh Hải cũng vì nhớ nhung đám trân châu của mình, muốn tìm một nơi thật đẹp để an bài chúng. Hiềm nỗi, khi y ngẩng đầu nhìn sang Vọng Tẫn, biết đâu trong lòng lại nhớ đến đôi mắt xanh thẳm như bầu trời của ngân lang kia.
Chỉ tiếc y chỉ nhìn một cái như thế rồi thôi. Mộc Huân không chần chừ, thu dọn xong lập tức về Thiên Đạo, đến Vạn Tú sơn, theo sư phụ và các sư huynh bắt đầu cuộc đời dài dằng dặc của thánh nhân Khinh Nhiễm.
Gần như cùng lúc tử thủy yêu vừa rời khỏi Tinh Hải, Loạn Ưng cũng trở lại.
Mối thù của tộc ngân lang đã được báo, Loạn Ưng tự do, đã có đủ dũng khí đến tìm con sói tím xinh đẹp kia.
Tiếc rằng, người bảo hắn lấy thân báo đáp không còn ở đây nữa.
Âu cũng là lẽ đương nhiên, thời gian qua lâu nhường ấy, ai sẽ mãi đứng chờ một kẻ xa lạ không để lại bất kỳ hứa hẹn? Loạn Ưng không thất vọng, chỉ thấy tiếc nuối, thậm chí không thể báo đáp ơn cứu mạng của y.
Thế rồi gần ngàn năm sau, cứ cách mười năm Loạn Ưng lại tới nơi này, nhìn nơi họ gặp gỡ, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc dần nhạt nhòa nọ.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nói với Cố Kiến Thâm: “Loạn Ưng si tình thật đấy.”
Cố Kiến Thâm mạnh dạn nhận vơ: “Ta dạy đó.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Hai người lại đến xem Mộc Huân, khác với Loạn Ưng nhớ mãi không quên, tử thủy yêu đã hoàn toàn quên bẵng chuyện “lấy thân báo đáp”, y nghịch trời nghịch đất, nghịch tới nổi ba ngày không bị đánh sẽ lại nhảy lên mái nhà lật ngói.
Cố Kiến Thâm trêu chọc: “Còn đây là em dạy đó.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Trên thực tế, Cố Kiến Thâm nói vậy là không đúng, bởi vì Thẩm Thanh Huyền can thiệp rất ít vào việc quản giáo Mộc Huân, mang người về rồi, y chỉ thu xếp ổn thỏa rồi bế quan ngay.
Sau này có Hạ Đình làm huynh trưởng như cha, đúng giờ xử lý tiểu sư đệ.
Chẳng trách mấy ngàn năm sau Mộc Huân cứ gặp Hạ Đình là lại rén, bởi do bóng ma trước đây sâu quá mà.
Hạ Chỉ Qua nghiêm khắc, đánh người không chút qua loa, đánh tử thủy yêu khóc oa oa.
Cố Kiến Thâm bình luận: “Quả nhiên không nên luyện Phong Tâm quyết.”
Nhớ Thẩm Thanh Huyền nghịch ngợm năm đó của Vạn Pháp tông, vì luyện Phong Tâm quyết mà thành Liên Hoa tôn chủ lạnh mặt lạnh tâm.
Nhớ cục nắm Tiểu Bạch năm đó thích trộm túi càn khôn, thích xem người ta hôn giờ cũng tu thành cái dạng này.
Thẩm Thanh Huyền nhìn Hạ Đình, thật sự không tài nào nhìn ra dáng vẻ năm ấy.
Cơ mà nhớ lại năm đó nhặt được hắn, nhìn hắn co ro bất an, Thẩm Thanh Huyền lại đau lòng không sao tả xiết.
Y nói với Cố Kiến Thâm: “Là Hạ Đình chủ động yêu cầu tu hành Phong Tâm quyết.”
Cố Kiến Thâm: “Hắn đã quên hết chuyện năm đó rồi.”
Tại sự kiện Lan Phất quốc, nắm Tiểu Bạch cũng bị thương, Cố Kiến Thâm cứu hắn, cho nên Hạ Đình cũng quên sạch toàn bộ.
Thẩm Thanh Huyền: “Có lẽ … tâm vẫn còn nhớ.”
Không muốn bị bỏ rơi, không muốn rời khỏi người thân thuộc, cho nên ngưng tâm tu luyện, vượt qua giới hạn tu hành hiện tại của giới tu chân, đột phá đại thừa kỳ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
…
Khi gặp lại, tử thủy yêu và ngân lang đã ở hai thân phận đối địch.
Mộc Huân thành thánh, lần đầu trùng kích đại thừa kỳ lại gặp bình cảnh, Xích Dương Tử bấm tay, tính ra đoạn “tình duyên” khi còn bé năm ấy.
Mộc Huân ngạc nhiên: “Một câu xưa lắc như vậy mà cũng tính?”
Xích Dương Tử chỉ vào tim y: “Vẫn luôn bị ngươi giấu trong này.”
Mộc Huân lên án: “Nhị sư huynh, ngươi lại xem thiên cơ!”
Xích Dương Tử hốt hoảng, vội che miệng y: “Nhỏ giọng chút coi, da ngươi dày không sợ bị đánh chứ ta thì sợ đó.”
Mộc Huân hầm hừ: “Ai bảo ngươi không làm việc đàng hoàng, xem mấy thứ không đứng đắn của Tâm Vực.”
Xích Dương Tử nói: “Tổ tông ta ơi, ngươi mau câm mồm, đây là ghi chép do chính tay Đế tôn sáng tác, sáng tác đó, ngươi hiểu không!”
Mộc Huân càng hung hăng: “Còn Đế tôn nữa chứ! Cố Cửu Uyên là ma đế, ma đế đầu tiên từ thiên cổ!”
Xích Dương Tử sợ Mộc Huân ồn ào dụ đại sư huynh ra, đành thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, ta giúp ngươi qua kiếp này, trợ ngươi lên đại thừa.”
Mộc Huân mừng quýnh: “Thật không? Ta có thể đột phá đại thừa trước sư huynh ư?”
Xích Dương Tử: “Chắc là … vậy …”
Mộc Huân cười “tà mị”: “Chờ ta đại thừa, xem sư huynh còn đánh được ta nữa không!”
Xích Dương Tử tủi thân hết sức, sư huynh hắn nào có phải người, sư đệ cũng không phải nốt, tốc độ tu hành nhanh hơn hắn gấp ba, người bình thường như hắn thật là đáng thương.
Cố Kiến Thâm nói với Thẩm Thanh Huyền: “Hai đồ đệ này của em thú vị thật đấy.”
Thẩm Thanh Huyền: “Hạ Đình và Mộc Huân có tư chất cao, nhưng Xích Dương Tử mới là đứa thông minh thực sự.”
Khi Thiên Đạo và Tâm Vực vẫn trong quan hệ giằng co, Xích Dương Tử lại có thể tiếp thu lý niệm của Tâm Vực, còn tôn trọng quan điểm của trường phái khác, phải nói rất phi phàm.
Sau khi hai tên kia thương lượng một phen, Mộc Huân liền tới Tâm Vực “tình cờ gặp” Loạn Ưng.
Xích Dương Tử biết cả đống tà thuật, chẳng biết tìm đâu ra hạt châu giúp Mộc Huân thay đổi thể chất, đổi số mệnh Thiên Đạo của y thành Tâm Vực. Thế là, Mộc Huân nghênh ngang tiến vào Tâm Vực, dọc đường còn nhàn nhã phát tợn, mua cả đống thứ to nhỏ.
Sau đó y còn tới hội đấu giá, mua một viên trân châu cực lớn, chỉ khổ cho người tranh giá với y, một viên trân chân không giá trị bị thét giá trên trời.
Đường đường một trong Tam Thánh chẳng nhẽ thiếu tiền? Mộc Huân dứt khoát tăng gấp đôi, dám đoạt trân châu của ta hả.
Người ta thường bảo có tiền không lộ, hành động này của y quá gây sự chú ý.
Cố Kiến Thâm khẽ giải thích với Thẩm Thanh Huyền: “Thành trấn này thuộc quyền sở hữu của Loạn Ưng.”
Thẩm Thanh Huyền đã hiểu: “Mộc Huân cố tình gây rắc rối?”
Cố Kiến Thâm trầm tư, đưa ra suy đoán: “Có lẽ y muốn … được anh hùng cứu mỹ nhân?”
Mộc Huân một thân một mình, tu vi nom có vẻ không cao, lại còn có tiền như thế, tu sĩ Tâm Vực không phải kẻ ngu, sao có thể không đến vơ vét kho báu di động kia?
Dự là Xích Dương Tử tính cho Mộc Huân hết rồi, hai người biết được hành tung gần đây của Loạn Ưng, Mộc Huân định đẩy bản thân vào nguy hiểm, sau đó được Loạn Ưng cứu?
Mặc dù tình tiết hơi bị khiếm nhã, nhưng cực kỳ hữu dụng, tốt xấu gì đoạn nhân duyên ngàn dặm này cũng được dẫn lối.
Thẩm Thanh Huyền dằn lòng đi theo, Mộc Huân rêu rao khắp nơi thế kia, tất nhiên là bị theo dõi, y vờ như không biết, cứ lắc lư ngông nghênh ngoài đường. Ra đến vùng ngoại ô, kẻ tặc lập tức lao vào cướp, Mộc Huân hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhận ra tiếng động đằng xa, lập tức lộ vẻ mặt làm như hốt hoảng lắm.
Thẩm Thanh Huyền bình luận: “Diễn xuất kiểu này chỉ được ba điểm, không thể nhiều hơn.”
Cố Kiến Thâm nhịn không được bật cười thành tiếng.
Mặc dù hành động của Mộc Huân khốn nạn đến không thể khốn nạn hơn, nhưng vẫn thành công dụ được ngân lang.
Thực ra chẳng cần diễn, cũng không cần cất công như thế, chỉ cần Mộc Huân mang đôi mắt tím này xuất hiện trước mặt Loạn Ưng, nhất định ngân lang sẽ mất hồn mất vía ngay lập tức.
Cố Kiến Thâm hóa thành hình người, nâng niu ngọc giản Tiểu Bạch trong lòng bàn tay: “Cho nên ta mới không muốn em tới Tâm Vực.”
Thẩm Thanh Huyền cũng hóa thành hình người, ngả vào người hắn: “Ngươi định giấu ta cả đời ư?”
Cố Kiến Thâm nói: “Không cố ý giấu em, nhưng không nhất thiết phải nhắc tới.”
“Cần chứ.” Thẩm Thanh Huyền cầm tay hắn hôn lên, “Ta muốn biết mọi thứ về ngươi.”
Quá khứ hạnh phúc, ký ức đau khổ, chấp niệm không cách nào từ bỏ, luyến lưu không biết nguyên nhân, y nên được biết tất cả.
Thực chất hai người chỉ là thần thức, vậy nên khi Thẩm Thanh Huyền hôn tay hắn, Cố Kiến Thâm không cảm nhận được, nhưng nhìn bức tranh này, lại có thể mường tượng được xúc cảm ấm lòng kia.
Cố Kiến Thâm cười thật bình thản: “Đi thôi, dẫn em đi xem.”
Hai mắt Thẩm Thanh Huyền sáng rực, Cố Kiến Thâm cúi đầu hôn y: “Không cho phép cười ta.”
Thẩm Thanh Huyền: “Tuyệt đối không!”
Cố Kiến Thâm thở dài: “Chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, sắp tới lúc em chứng kiến thời điểm ngu nhất của lão công nhà em rồi.”
Hắn cố tình dùng ngữ điệu ung dung khi nói, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại không có cách nào xem nó là thản nhiên.
Bức chân dung này được Cố Kiến Thâm thả ra, cũng do hắn thu về. Người Tâm Vực đều bảo Cố Kiến Thâm sợ bức họa này khốn nhiễu tâm chúng tu sĩ, cho nên mới mang về hủy, để mọi người có thể thoát khỏi nó và hoàn toàn buông tay.
Nhưng thực tế, hắn đem nó về, đặt ở tẩm cung trong rất nhiều năm.
Không tu hành, không màng chính sự, mặc kệ tất cả, tựa như cây tùng bách trơ trọi trên núi, ngắm nhìn chân trời mịt mờ nơi xa xôi.
Thẩm Thanh Huyền không kiềm được hỏi Cố Kiến Thâm: “Lúc này người đang nghĩ gì?”
Cố Kiến Thâm nói: “Còn nghĩ được thì hay biết mấy, đáng sợ là ta chẳng nghĩ nổi được điều gì.”
Nhìn người trong họa, nhìn Thẩm Thanh Huyền tồn tại rồi lại như không tồn tại, Cố Kiến Thâm không nhớ được bất kỳ điều gì, hắn cảm thấy mình nên nhớ ra, song vẫn không có gì cả.
Đối với tu sĩ Tâm Vực, tình trạng này có thể nói rất trí mạng. Bởi vì hắn hoài nghi tâm mình.
Rõ ràng chẳng có gì, trống rỗng, hoàn toàn lạ lẫm; nhưng tâm hắn lại nói hắn biết rằng: có chứ, nó rực rỡ và rất đỗi quen thuộc.
Chính vì sự tương phản ấy, chẳng trách nghĩa phụ Cố Kiến Thâm lại hủy bức họa ấy đi. Nếu không hủy nó, sợ rằng tu vi nửa đời của Cố Kiến Thâm sẽ bị gặm nhấm hầu như không còn.
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền đã có hiểu biết nhất định về Tâm Vực, nghe xong lập tức lạnh cả lưng.
Cố Kiến Thâm ôm y: “Không sao, tất cả đã qua rồi.”
Thẩm Thanh Huyền không dám nghĩ Cố Kiến Thâm đã trải qua việc này như thế nào.
Cuộc đời dài dằng dặc này của họ, chỉ cần có một bước sai lầm, sẽ liên tục chịu bi kịch.
Đáng buồn hơn là, họ sẽ không biết mình bỏ lỡ nhau cho đến lúc chết.
Thẩm Thanh Huyền kìm lòng chẳng đặng mà lặp lại lời Cố Kiến Thâm: “Ừ, đã qua lâu rồi.”
Cố Kiến Thâm không muốn để Thẩm Thanh Huyền xem đoạn ký ức này, bởi vì không muốn y đau lòng như hắn.
Hắn đã chẳng thể nhớ rõ tâm trạng của mình khi ấy, cơ bản chính là hành động điên rồ, phân không rõ không gian và thời gian, cũng không rõ tâm và mạch suy nghĩ, mọi thứ cứ rối như tơ vò, vuốt hoài không suôn, sau cùng giãy dụa một cách vô lực, cam nguyện hãm sâu trong bùn lầy.
Về sau họa không còn nữa, hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng ấy.
Không nhớ nổi Thẩm Thanh Huyền, cũng không nhớ nổi quá khứ từng trải — hắn nắm quyền kiểm soát tâm, nhờ thế đột phá đại thừa kỳ.
Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm nán lại Tâm Vực một thời gian, đợi tới khi Mộc Huân biến hình, trở về Tinh Hải một chuyến. Tử thủy yêu quay lại, đương nhiên không gặp được ngân lang. Thực ra y không để tâm quá nhiều, chủ yếu trở về Tinh Hải cũng vì nhớ nhung đám trân châu của mình, muốn tìm một nơi thật đẹp để an bài chúng. Hiềm nỗi, khi y ngẩng đầu nhìn sang Vọng Tẫn, biết đâu trong lòng lại nhớ đến đôi mắt xanh thẳm như bầu trời của ngân lang kia.
Chỉ tiếc y chỉ nhìn một cái như thế rồi thôi. Mộc Huân không chần chừ, thu dọn xong lập tức về Thiên Đạo, đến Vạn Tú sơn, theo sư phụ và các sư huynh bắt đầu cuộc đời dài dằng dặc của thánh nhân Khinh Nhiễm.
Gần như cùng lúc tử thủy yêu vừa rời khỏi Tinh Hải, Loạn Ưng cũng trở lại.
Mối thù của tộc ngân lang đã được báo, Loạn Ưng tự do, đã có đủ dũng khí đến tìm con sói tím xinh đẹp kia.
Tiếc rằng, người bảo hắn lấy thân báo đáp không còn ở đây nữa.
Âu cũng là lẽ đương nhiên, thời gian qua lâu nhường ấy, ai sẽ mãi đứng chờ một kẻ xa lạ không để lại bất kỳ hứa hẹn? Loạn Ưng không thất vọng, chỉ thấy tiếc nuối, thậm chí không thể báo đáp ơn cứu mạng của y.
Thế rồi gần ngàn năm sau, cứ cách mười năm Loạn Ưng lại tới nơi này, nhìn nơi họ gặp gỡ, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc dần nhạt nhòa nọ.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nói với Cố Kiến Thâm: “Loạn Ưng si tình thật đấy.”
Cố Kiến Thâm mạnh dạn nhận vơ: “Ta dạy đó.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Hai người lại đến xem Mộc Huân, khác với Loạn Ưng nhớ mãi không quên, tử thủy yêu đã hoàn toàn quên bẵng chuyện “lấy thân báo đáp”, y nghịch trời nghịch đất, nghịch tới nổi ba ngày không bị đánh sẽ lại nhảy lên mái nhà lật ngói.
Cố Kiến Thâm trêu chọc: “Còn đây là em dạy đó.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Trên thực tế, Cố Kiến Thâm nói vậy là không đúng, bởi vì Thẩm Thanh Huyền can thiệp rất ít vào việc quản giáo Mộc Huân, mang người về rồi, y chỉ thu xếp ổn thỏa rồi bế quan ngay.
Sau này có Hạ Đình làm huynh trưởng như cha, đúng giờ xử lý tiểu sư đệ.
Chẳng trách mấy ngàn năm sau Mộc Huân cứ gặp Hạ Đình là lại rén, bởi do bóng ma trước đây sâu quá mà.
Hạ Chỉ Qua nghiêm khắc, đánh người không chút qua loa, đánh tử thủy yêu khóc oa oa.
Cố Kiến Thâm bình luận: “Quả nhiên không nên luyện Phong Tâm quyết.”
Nhớ Thẩm Thanh Huyền nghịch ngợm năm đó của Vạn Pháp tông, vì luyện Phong Tâm quyết mà thành Liên Hoa tôn chủ lạnh mặt lạnh tâm.
Nhớ cục nắm Tiểu Bạch năm đó thích trộm túi càn khôn, thích xem người ta hôn giờ cũng tu thành cái dạng này.
Thẩm Thanh Huyền nhìn Hạ Đình, thật sự không tài nào nhìn ra dáng vẻ năm ấy.
Cơ mà nhớ lại năm đó nhặt được hắn, nhìn hắn co ro bất an, Thẩm Thanh Huyền lại đau lòng không sao tả xiết.
Y nói với Cố Kiến Thâm: “Là Hạ Đình chủ động yêu cầu tu hành Phong Tâm quyết.”
Cố Kiến Thâm: “Hắn đã quên hết chuyện năm đó rồi.”
Tại sự kiện Lan Phất quốc, nắm Tiểu Bạch cũng bị thương, Cố Kiến Thâm cứu hắn, cho nên Hạ Đình cũng quên sạch toàn bộ.
Thẩm Thanh Huyền: “Có lẽ … tâm vẫn còn nhớ.”
Không muốn bị bỏ rơi, không muốn rời khỏi người thân thuộc, cho nên ngưng tâm tu luyện, vượt qua giới hạn tu hành hiện tại của giới tu chân, đột phá đại thừa kỳ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
…
Khi gặp lại, tử thủy yêu và ngân lang đã ở hai thân phận đối địch.
Mộc Huân thành thánh, lần đầu trùng kích đại thừa kỳ lại gặp bình cảnh, Xích Dương Tử bấm tay, tính ra đoạn “tình duyên” khi còn bé năm ấy.
Mộc Huân ngạc nhiên: “Một câu xưa lắc như vậy mà cũng tính?”
Xích Dương Tử chỉ vào tim y: “Vẫn luôn bị ngươi giấu trong này.”
Mộc Huân lên án: “Nhị sư huynh, ngươi lại xem thiên cơ!”
Xích Dương Tử hốt hoảng, vội che miệng y: “Nhỏ giọng chút coi, da ngươi dày không sợ bị đánh chứ ta thì sợ đó.”
Mộc Huân hầm hừ: “Ai bảo ngươi không làm việc đàng hoàng, xem mấy thứ không đứng đắn của Tâm Vực.”
Xích Dương Tử nói: “Tổ tông ta ơi, ngươi mau câm mồm, đây là ghi chép do chính tay Đế tôn sáng tác, sáng tác đó, ngươi hiểu không!”
Mộc Huân càng hung hăng: “Còn Đế tôn nữa chứ! Cố Cửu Uyên là ma đế, ma đế đầu tiên từ thiên cổ!”
Xích Dương Tử sợ Mộc Huân ồn ào dụ đại sư huynh ra, đành thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, ta giúp ngươi qua kiếp này, trợ ngươi lên đại thừa.”
Mộc Huân mừng quýnh: “Thật không? Ta có thể đột phá đại thừa trước sư huynh ư?”
Xích Dương Tử: “Chắc là … vậy …”
Mộc Huân cười “tà mị”: “Chờ ta đại thừa, xem sư huynh còn đánh được ta nữa không!”
Xích Dương Tử tủi thân hết sức, sư huynh hắn nào có phải người, sư đệ cũng không phải nốt, tốc độ tu hành nhanh hơn hắn gấp ba, người bình thường như hắn thật là đáng thương.
Cố Kiến Thâm nói với Thẩm Thanh Huyền: “Hai đồ đệ này của em thú vị thật đấy.”
Thẩm Thanh Huyền: “Hạ Đình và Mộc Huân có tư chất cao, nhưng Xích Dương Tử mới là đứa thông minh thực sự.”
Khi Thiên Đạo và Tâm Vực vẫn trong quan hệ giằng co, Xích Dương Tử lại có thể tiếp thu lý niệm của Tâm Vực, còn tôn trọng quan điểm của trường phái khác, phải nói rất phi phàm.
Sau khi hai tên kia thương lượng một phen, Mộc Huân liền tới Tâm Vực “tình cờ gặp” Loạn Ưng.
Xích Dương Tử biết cả đống tà thuật, chẳng biết tìm đâu ra hạt châu giúp Mộc Huân thay đổi thể chất, đổi số mệnh Thiên Đạo của y thành Tâm Vực. Thế là, Mộc Huân nghênh ngang tiến vào Tâm Vực, dọc đường còn nhàn nhã phát tợn, mua cả đống thứ to nhỏ.
Sau đó y còn tới hội đấu giá, mua một viên trân châu cực lớn, chỉ khổ cho người tranh giá với y, một viên trân chân không giá trị bị thét giá trên trời.
Đường đường một trong Tam Thánh chẳng nhẽ thiếu tiền? Mộc Huân dứt khoát tăng gấp đôi, dám đoạt trân châu của ta hả.
Người ta thường bảo có tiền không lộ, hành động này của y quá gây sự chú ý.
Cố Kiến Thâm khẽ giải thích với Thẩm Thanh Huyền: “Thành trấn này thuộc quyền sở hữu của Loạn Ưng.”
Thẩm Thanh Huyền đã hiểu: “Mộc Huân cố tình gây rắc rối?”
Cố Kiến Thâm trầm tư, đưa ra suy đoán: “Có lẽ y muốn … được anh hùng cứu mỹ nhân?”
Mộc Huân một thân một mình, tu vi nom có vẻ không cao, lại còn có tiền như thế, tu sĩ Tâm Vực không phải kẻ ngu, sao có thể không đến vơ vét kho báu di động kia?
Dự là Xích Dương Tử tính cho Mộc Huân hết rồi, hai người biết được hành tung gần đây của Loạn Ưng, Mộc Huân định đẩy bản thân vào nguy hiểm, sau đó được Loạn Ưng cứu?
Mặc dù tình tiết hơi bị khiếm nhã, nhưng cực kỳ hữu dụng, tốt xấu gì đoạn nhân duyên ngàn dặm này cũng được dẫn lối.
Thẩm Thanh Huyền dằn lòng đi theo, Mộc Huân rêu rao khắp nơi thế kia, tất nhiên là bị theo dõi, y vờ như không biết, cứ lắc lư ngông nghênh ngoài đường. Ra đến vùng ngoại ô, kẻ tặc lập tức lao vào cướp, Mộc Huân hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhận ra tiếng động đằng xa, lập tức lộ vẻ mặt làm như hốt hoảng lắm.
Thẩm Thanh Huyền bình luận: “Diễn xuất kiểu này chỉ được ba điểm, không thể nhiều hơn.”
Cố Kiến Thâm nhịn không được bật cười thành tiếng.
Mặc dù hành động của Mộc Huân khốn nạn đến không thể khốn nạn hơn, nhưng vẫn thành công dụ được ngân lang.
Thực ra chẳng cần diễn, cũng không cần cất công như thế, chỉ cần Mộc Huân mang đôi mắt tím này xuất hiện trước mặt Loạn Ưng, nhất định ngân lang sẽ mất hồn mất vía ngay lập tức.
/224
|