Uyên là thần? Thế mà thần lại là Uyên?
Thẩm Thanh Huyền đột nhiên đánh mất khả năng suy nghĩ, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng người trước mắt là thật, xiêm y đỏ như hỏa diễm, mắt đỏ dịu dàng, môi mỏng cong lên mang theo nhiệt độ chỉ mình hắn có, sẽ không làm y bị bỏng mà còn sưởi ấm y.
Bất kể y nhìn thế nào, đây vẫn là Uyên, là Uyên mà y luôn tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ.
Uyên là thần? Nếu là thần, thì làm sao hắn lại bị bắt nạt, bị xa lánh, gặp cảnh ngộ bi thảm?
Không … Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng tỉnh hẳn, đây không phải Uyên, tuyệt đối không phải. Nếu thần là Uyên, vậy thì vì sao hắn lại đối xử với các loài hoa màu đỏ như thế, vì sao phải khiến họ chịu đau khổ, và vì sao không thể đối xử bình đẳng?
Uyên dịu dàng, cẩn thận nhường ấy, sao có thể là thần “lãnh khốc vô tình”.
Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn ra: “Ngươi không phải Uyên!”
Cố Kiến Thâm không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn cứ bình tĩnh nhìn y như thế.
Thẩm Thanh Huyền nhìn đau đáu vào hắn như muốn xuyên qua lớp ngụy trang: “Ngươi là thần, thần lực có thể giúp ngươi thay đổi ngoại hình tùy ý.”
Đúng là tiểu tuyết liên thông minh đáng yêu, Cố Kiến Thâm nhìn y, hỏi: “Em cảm thấy ta nên có ngoại hình thế nào?”
Câu nói ấy vô hình trung gợi nhắc Thẩm Thanh Huyền! Phải rồi, Kim Dương từng bảo, thần có tóc bạc mắt bạc, vô cùng thần thánh …
Mặc dù đến tận bây giờ Thẩm Thanh Huyền không hiểu được ý nghĩa của thần thánh, nhưng Uyên tuyệt đối không phải màu bạc, hắn là màu đỏ xinh đẹp!
Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi phải có tóc bạc mắt bạc!”
Cố Kiến Thâm nhìn y, từ tốn nói: “Giống như em sao?”
Hắn nói rất đỗi khẽ khàng, thái độ không quá xâm lược, thậm chí có thể gọi là dịu dàng, nhưng Thẩm Thanh Huyền có cảm giác như mình bị tóm lấy, đặt lên thớt, hoàn toàn bị hắn kiểm soát.
Như thể cả người y, trái tim y, mọi thứ của y đều bị hắn nhìn thấu.
Làm sao có thể! Làm sao hắn hiểu được y!
Thẩm Thanh Huyền tức giận: “Dù sao cũng không phải hình dáng của Uyên!”
Cố Kiến Thâm: “Em chưa từng gặp ta, sao có thể kết luận ta trông thế nào?”
Thẩm Thanh Huyền: “Bạn ta đã gặp ngươi rồi, cậu ấy nói ta biết!”
Cố Kiến Thâm: “Chẳng lẽ lời bạn em nói nhất định đúng sao?”
Thẩm Thanh Huyền giận cực kỳ: “Không được vũ nhục bạn ta, cậu ấy rất thật thà, tuyệt đối sẽ không gạt ta.”
“Ta vẫn chưa bảo cậu ta lừa em.” Cố Kiến Thâm nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng đầy bao dung và thương yêu, “Có điều thứ cậu ta nhìn thấy có nhất định sẽ như em thấy không?”
Thẩm Thanh Huyền ngẩn người.
Cố Kiến Thâm vẫn kiên nhẫn nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền hoảng hốt một cách khó hiểu, y dời mắt, không muốn đối diện đôi ngươi như hiểu thấu tất cả, vẫn cứ bướng bỉnh nói: “Bạn ta sẽ không gạt ta, Uyên cũng sẽ không gạt ta!”
“Không ai gạt em.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Ngươi đang gạt ta!”
Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Được rồi, em đừng giận, em đã không muốn ở đây, vậy thì quay về đi.”
Thẩm Thanh Huyền hơi bất ngờ: “Ta có thể rời khỏi?”
Cố Kiến Thâm: “Ta chưa từng ép em ở lại.”
Thẩm Thanh Huyền định nói: Chung quanh ta là một khoảng mịt mờ, ta nên rời khỏi đây thế nào. Chỉ tiếc y chưa kịp mở miệng, khoảng không kia đã biến mất. Y vẫn đứng giữa thánh điện, chung quanh là các thần thị và hoa nhi với vẻ mặt kinh ngạc.
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, ngẩng đầu thêm lần nữa, ánh vào mắt chỉ có vạt áo bị thánh quang làm cho mất đi màu sắc vốn có. Thẩm Thanh Huyền chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu thật nhanh, y siết chặt tay, từ chối tin đó là màu đỏ!
Thần không phải Uyên, Uyên không phải là thần!
“Em hiểu về hắn không?” Giọng nói bình thản của thần vẫn còn vang trong đầu y.
Móng tay Thẩm Thanh Huyền đâm vào lòng bàn tay, cưỡng ép vứt ý niệm đó ra khỏi đầu mình. Y hiểu, y hiểu người ấy!
Ngày thần mộc kết thúc, Thẩm Thanh Huyền trở thành tồn tại không ai dám tới gần.
Người gần với thần nhất xuất hiện ở thánh điện, rồi lại bị thần “trục xuất”.
Đừng nói là các loài hoa, ngay cả thần thị cũng cách y thật xa, thậm chí thần thị tộc tuyết liên cũng không hề nói với y câu nào. Có điều Thẩm Thanh Huyền không hề bận lòng, vốn dĩ y cũng không muốn qua lại với họ. Y vốn không thích họ, không nói lời nào y còn vui nữa kìa.
Y chỉ muốn đi tìm Uyên, trở lại con đường mình từng đi qua vô số lần, nhưng vẫn không đợi được người mình muốn gặp.
Thì ra con đường đã từng rất dài lúc y còn là tuyết liên lại ngắn đến thế, hóa ra mái vòm y từng cảm thấy cao vời vợi cũng chỉ có chừng này, thì ra hành lang gấp khúc trước đây y nhìn không thấy cuối, thực chất chỉ cần một cái liếc mắt là đủ.
“Thứ cậu ta nhìn thấy có nhất định sẽ như em thấy không?”
Giọng nói của thần lại quẩn quanh trong đầu y, Thẩm Thanh Huyền lắc đầu, muốn tống hết mớ hỗn độn ấy đi, song nó đã in dấu, làm sao có thể vứt bỏ? Không chỉ không vứt được, mà còn sinh thêm một “đồng loại”.
— Những gì hiện giờ ngươi nhìn thấy đều không giống trước kia.
Sắc mặt Thẩm Thanh Huyền trắng bệch, y không kiềm được khẽ gọi: “Uyên.”
Anh đang ở đâu?
Cố Kiến Thâm đứng từ xa, nhìn đôi mắt bàng hoàng của tiểu tuyết liên, cùng đôi môi tái nhợt và hai tay trắng tuyết siết chặt vì sốt ruột mà tim đau như thắt lại. Song hắn vẫn phải nhịn, không thể bước ra ôm y, không thể an ủi y, không thể để y tiếp tục hoài nghi tín ngưỡng của mình.
Hắn tạo ra thế giới này, mục đích giúp y xây dựng lại căn nguyên của mình.
May mà … hắn hiểu Thiên Đạo.
Thẩm Thanh Huyền không chỉ không tìm thấy Uyên, mà còn không tìm thấy Kim Dương. Các thần thị lảng tránh y, không trò chuyện với y, coi y thành kẻ trong suốt, nhưng họ cũng sẽ không ngăn cản y. Thẩm Thanh Huyền đi khắp mọi ngóc ngách trong thần điện, dù tìm tất cả những nơi có thể đi nhưng vẫn không thấy Uyên đâu, thế là y rời khỏi thần điện, định ra ngoài tìm thử. Không tìm được Uyên còn có thể tìm Kim Dương, hoa hướng dương rực rỡ kia.
Nhưng y cũng không tìm thấy Kim Dương, tất cả hoa nhi đều trốn y, chỉ cần y tới gần, bọn họ sẽ tránh thật xa, đừng nói là mở miệng nói chuyện, ngay cả nói chuyện cũng không dám.
Vì y cự tuyệt thần, vì y quay lưng lại với tín ngưỡng đã theo từ lúc sinh ra, vì y có tội.
Thẩm Thanh Huyền cho rằng Kim Dương sẽ không xa lánh mình, nhưng y không tìm thấy nó.
Có rất nhiều hoa hướng dương, tên Kim Dương cũng có rất nhiều, nhưng không phải tất cả hoa hướng dương tên Kim Dương đều là Kim Dương ở băng ốc cùng y, cho y thẻ kẹp sách và ốc biển.
Phải rồi … còn có hoa mạn châu sa, hoa mạn châu sa nhuộm đỏ thẻ kẹp sách.
Hiềm nỗi tất cả loài hoa đều trốn y, không nói với y dù chỉ là một câu.
Thẩm Thanh Huyền không tìm được Uyên, không tìm được Kim Dương, y trở lại băng thất mới ngạc nhiên phát hiện, thẻ kẹp sách và ốc biển cũng biến mất rồi.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không còn nữa? Y nhớ rõ như thế, sao có thể nói không có là không có?
Thần … trong lòng Thẩm Thanh Huyền dâng trào lửa giận, nhất định do thần làm!
Thẩm Thanh Huyền xông vào thánh điện, phẫn nộ thét với nơi thánh quang lập lòe: “Ngươi giấu họ đi đâu! Trả họ lại cho ta!”
Giọng nói trong trẻo của y như sao băng xẹt giữa trời đêm, làm cho thánh điện biến đổi trong nháy mắt.
Nam tử hồng y rời khỏi thần tọa, chầm chậm bước đến trước mặt y.
Trái tim Thẩm Thanh Huyền như bị đâm cho đau nhói, hai mắt bị tưởng niệm đong đầy bủa vây, song tay vẫn siết chặt, buộc mình phải bình tĩnh.
Cố Kiến Thâm rũ mắt nhìn y, thần thái vẫn là vẻ dịu dàng như trước: “Ta ở ngay trước mặt em.”
Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi không phải Uyên!”
Cố Kiến Thâm mỉm cười, khẽ nói: “Uyên rốt cuộc là ai?”
Thẩm Thanh Huyền không muốn dây dưa với hắn về vấn đề này, y nhíu mày: “Vậy Kim Dương đâu!”
Hoa hướng dương đã đi đâu?
Cố Kiến Thâm vươn tay, một chiếc bọc nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay, đối với hoa hướng dương, chiếc bọc này quá lớn, nhưng với thần thì lại quá đỗi nhỏ bé.
Thẩm Thanh Huyền giận cực: “Đây là của Kim Dương, ngươi quả nhiên giấu cậu ấy đi rồi.”
Cố Kiến Thâm lặp lại: “Ta ở ngay trước mặt em.”
Thẩm Thanh Huyền hiểu lời hắn, song lại không muốn hiểu, y mở to mắt, mờ mịt bất an mà nhìn hắn.
“Điều em thấy là sự thật sao?” Tay Cố Kiến Thâm che mắt y, cất giọng bên tai: “Có lẽ chỉ là giấc mơ của em mà thôi.”
Thẩm Thanh Huyền đột nhiên đánh mất khả năng suy nghĩ, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng người trước mắt là thật, xiêm y đỏ như hỏa diễm, mắt đỏ dịu dàng, môi mỏng cong lên mang theo nhiệt độ chỉ mình hắn có, sẽ không làm y bị bỏng mà còn sưởi ấm y.
Bất kể y nhìn thế nào, đây vẫn là Uyên, là Uyên mà y luôn tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ.
Uyên là thần? Nếu là thần, thì làm sao hắn lại bị bắt nạt, bị xa lánh, gặp cảnh ngộ bi thảm?
Không … Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng tỉnh hẳn, đây không phải Uyên, tuyệt đối không phải. Nếu thần là Uyên, vậy thì vì sao hắn lại đối xử với các loài hoa màu đỏ như thế, vì sao phải khiến họ chịu đau khổ, và vì sao không thể đối xử bình đẳng?
Uyên dịu dàng, cẩn thận nhường ấy, sao có thể là thần “lãnh khốc vô tình”.
Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn ra: “Ngươi không phải Uyên!”
Cố Kiến Thâm không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn cứ bình tĩnh nhìn y như thế.
Thẩm Thanh Huyền nhìn đau đáu vào hắn như muốn xuyên qua lớp ngụy trang: “Ngươi là thần, thần lực có thể giúp ngươi thay đổi ngoại hình tùy ý.”
Đúng là tiểu tuyết liên thông minh đáng yêu, Cố Kiến Thâm nhìn y, hỏi: “Em cảm thấy ta nên có ngoại hình thế nào?”
Câu nói ấy vô hình trung gợi nhắc Thẩm Thanh Huyền! Phải rồi, Kim Dương từng bảo, thần có tóc bạc mắt bạc, vô cùng thần thánh …
Mặc dù đến tận bây giờ Thẩm Thanh Huyền không hiểu được ý nghĩa của thần thánh, nhưng Uyên tuyệt đối không phải màu bạc, hắn là màu đỏ xinh đẹp!
Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi phải có tóc bạc mắt bạc!”
Cố Kiến Thâm nhìn y, từ tốn nói: “Giống như em sao?”
Hắn nói rất đỗi khẽ khàng, thái độ không quá xâm lược, thậm chí có thể gọi là dịu dàng, nhưng Thẩm Thanh Huyền có cảm giác như mình bị tóm lấy, đặt lên thớt, hoàn toàn bị hắn kiểm soát.
Như thể cả người y, trái tim y, mọi thứ của y đều bị hắn nhìn thấu.
Làm sao có thể! Làm sao hắn hiểu được y!
Thẩm Thanh Huyền tức giận: “Dù sao cũng không phải hình dáng của Uyên!”
Cố Kiến Thâm: “Em chưa từng gặp ta, sao có thể kết luận ta trông thế nào?”
Thẩm Thanh Huyền: “Bạn ta đã gặp ngươi rồi, cậu ấy nói ta biết!”
Cố Kiến Thâm: “Chẳng lẽ lời bạn em nói nhất định đúng sao?”
Thẩm Thanh Huyền giận cực kỳ: “Không được vũ nhục bạn ta, cậu ấy rất thật thà, tuyệt đối sẽ không gạt ta.”
“Ta vẫn chưa bảo cậu ta lừa em.” Cố Kiến Thâm nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng đầy bao dung và thương yêu, “Có điều thứ cậu ta nhìn thấy có nhất định sẽ như em thấy không?”
Thẩm Thanh Huyền ngẩn người.
Cố Kiến Thâm vẫn kiên nhẫn nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền hoảng hốt một cách khó hiểu, y dời mắt, không muốn đối diện đôi ngươi như hiểu thấu tất cả, vẫn cứ bướng bỉnh nói: “Bạn ta sẽ không gạt ta, Uyên cũng sẽ không gạt ta!”
“Không ai gạt em.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Ngươi đang gạt ta!”
Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Được rồi, em đừng giận, em đã không muốn ở đây, vậy thì quay về đi.”
Thẩm Thanh Huyền hơi bất ngờ: “Ta có thể rời khỏi?”
Cố Kiến Thâm: “Ta chưa từng ép em ở lại.”
Thẩm Thanh Huyền định nói: Chung quanh ta là một khoảng mịt mờ, ta nên rời khỏi đây thế nào. Chỉ tiếc y chưa kịp mở miệng, khoảng không kia đã biến mất. Y vẫn đứng giữa thánh điện, chung quanh là các thần thị và hoa nhi với vẻ mặt kinh ngạc.
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, ngẩng đầu thêm lần nữa, ánh vào mắt chỉ có vạt áo bị thánh quang làm cho mất đi màu sắc vốn có. Thẩm Thanh Huyền chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu thật nhanh, y siết chặt tay, từ chối tin đó là màu đỏ!
Thần không phải Uyên, Uyên không phải là thần!
“Em hiểu về hắn không?” Giọng nói bình thản của thần vẫn còn vang trong đầu y.
Móng tay Thẩm Thanh Huyền đâm vào lòng bàn tay, cưỡng ép vứt ý niệm đó ra khỏi đầu mình. Y hiểu, y hiểu người ấy!
Ngày thần mộc kết thúc, Thẩm Thanh Huyền trở thành tồn tại không ai dám tới gần.
Người gần với thần nhất xuất hiện ở thánh điện, rồi lại bị thần “trục xuất”.
Đừng nói là các loài hoa, ngay cả thần thị cũng cách y thật xa, thậm chí thần thị tộc tuyết liên cũng không hề nói với y câu nào. Có điều Thẩm Thanh Huyền không hề bận lòng, vốn dĩ y cũng không muốn qua lại với họ. Y vốn không thích họ, không nói lời nào y còn vui nữa kìa.
Y chỉ muốn đi tìm Uyên, trở lại con đường mình từng đi qua vô số lần, nhưng vẫn không đợi được người mình muốn gặp.
Thì ra con đường đã từng rất dài lúc y còn là tuyết liên lại ngắn đến thế, hóa ra mái vòm y từng cảm thấy cao vời vợi cũng chỉ có chừng này, thì ra hành lang gấp khúc trước đây y nhìn không thấy cuối, thực chất chỉ cần một cái liếc mắt là đủ.
“Thứ cậu ta nhìn thấy có nhất định sẽ như em thấy không?”
Giọng nói của thần lại quẩn quanh trong đầu y, Thẩm Thanh Huyền lắc đầu, muốn tống hết mớ hỗn độn ấy đi, song nó đã in dấu, làm sao có thể vứt bỏ? Không chỉ không vứt được, mà còn sinh thêm một “đồng loại”.
— Những gì hiện giờ ngươi nhìn thấy đều không giống trước kia.
Sắc mặt Thẩm Thanh Huyền trắng bệch, y không kiềm được khẽ gọi: “Uyên.”
Anh đang ở đâu?
Cố Kiến Thâm đứng từ xa, nhìn đôi mắt bàng hoàng của tiểu tuyết liên, cùng đôi môi tái nhợt và hai tay trắng tuyết siết chặt vì sốt ruột mà tim đau như thắt lại. Song hắn vẫn phải nhịn, không thể bước ra ôm y, không thể an ủi y, không thể để y tiếp tục hoài nghi tín ngưỡng của mình.
Hắn tạo ra thế giới này, mục đích giúp y xây dựng lại căn nguyên của mình.
May mà … hắn hiểu Thiên Đạo.
Thẩm Thanh Huyền không chỉ không tìm thấy Uyên, mà còn không tìm thấy Kim Dương. Các thần thị lảng tránh y, không trò chuyện với y, coi y thành kẻ trong suốt, nhưng họ cũng sẽ không ngăn cản y. Thẩm Thanh Huyền đi khắp mọi ngóc ngách trong thần điện, dù tìm tất cả những nơi có thể đi nhưng vẫn không thấy Uyên đâu, thế là y rời khỏi thần điện, định ra ngoài tìm thử. Không tìm được Uyên còn có thể tìm Kim Dương, hoa hướng dương rực rỡ kia.
Nhưng y cũng không tìm thấy Kim Dương, tất cả hoa nhi đều trốn y, chỉ cần y tới gần, bọn họ sẽ tránh thật xa, đừng nói là mở miệng nói chuyện, ngay cả nói chuyện cũng không dám.
Vì y cự tuyệt thần, vì y quay lưng lại với tín ngưỡng đã theo từ lúc sinh ra, vì y có tội.
Thẩm Thanh Huyền cho rằng Kim Dương sẽ không xa lánh mình, nhưng y không tìm thấy nó.
Có rất nhiều hoa hướng dương, tên Kim Dương cũng có rất nhiều, nhưng không phải tất cả hoa hướng dương tên Kim Dương đều là Kim Dương ở băng ốc cùng y, cho y thẻ kẹp sách và ốc biển.
Phải rồi … còn có hoa mạn châu sa, hoa mạn châu sa nhuộm đỏ thẻ kẹp sách.
Hiềm nỗi tất cả loài hoa đều trốn y, không nói với y dù chỉ là một câu.
Thẩm Thanh Huyền không tìm được Uyên, không tìm được Kim Dương, y trở lại băng thất mới ngạc nhiên phát hiện, thẻ kẹp sách và ốc biển cũng biến mất rồi.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không còn nữa? Y nhớ rõ như thế, sao có thể nói không có là không có?
Thần … trong lòng Thẩm Thanh Huyền dâng trào lửa giận, nhất định do thần làm!
Thẩm Thanh Huyền xông vào thánh điện, phẫn nộ thét với nơi thánh quang lập lòe: “Ngươi giấu họ đi đâu! Trả họ lại cho ta!”
Giọng nói trong trẻo của y như sao băng xẹt giữa trời đêm, làm cho thánh điện biến đổi trong nháy mắt.
Nam tử hồng y rời khỏi thần tọa, chầm chậm bước đến trước mặt y.
Trái tim Thẩm Thanh Huyền như bị đâm cho đau nhói, hai mắt bị tưởng niệm đong đầy bủa vây, song tay vẫn siết chặt, buộc mình phải bình tĩnh.
Cố Kiến Thâm rũ mắt nhìn y, thần thái vẫn là vẻ dịu dàng như trước: “Ta ở ngay trước mặt em.”
Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi không phải Uyên!”
Cố Kiến Thâm mỉm cười, khẽ nói: “Uyên rốt cuộc là ai?”
Thẩm Thanh Huyền không muốn dây dưa với hắn về vấn đề này, y nhíu mày: “Vậy Kim Dương đâu!”
Hoa hướng dương đã đi đâu?
Cố Kiến Thâm vươn tay, một chiếc bọc nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay, đối với hoa hướng dương, chiếc bọc này quá lớn, nhưng với thần thì lại quá đỗi nhỏ bé.
Thẩm Thanh Huyền giận cực: “Đây là của Kim Dương, ngươi quả nhiên giấu cậu ấy đi rồi.”
Cố Kiến Thâm lặp lại: “Ta ở ngay trước mặt em.”
Thẩm Thanh Huyền hiểu lời hắn, song lại không muốn hiểu, y mở to mắt, mờ mịt bất an mà nhìn hắn.
“Điều em thấy là sự thật sao?” Tay Cố Kiến Thâm che mắt y, cất giọng bên tai: “Có lẽ chỉ là giấc mơ của em mà thôi.”
/224
|