Thẩm Thanh Huyền chuẩn bị tâm lý đầy đủ, rõ ràng Cố Phi đã nhận ra rồi … ầy … thiệt là một lời khó nói hết.
Mặc dù Cố Phi vô cùng cảm kích y, tuy rằng y và lão công thân mật là chuyện thiên kinh nghĩa địa.
Nhưng phải nói thế nào đây? Sợ rằng sau này xấu hổ sẽ quấn thân như gió rồi.
So ra thì Cố Phi trông tự nhiên hơn, còn lo lắng cho thân thể của Thẩm Thanh Huyền – đương nhiên cô sẽ không nhắc.
Thẩm Thanh Huyền: “Ngồi đi.”
Cố Phi bắt chuyện rất tự nhiên: “Mấy năm nay em vất vả rồi.”
Nhìn gia nghiệp, thân phận to lớn cùng với thân thủ kinh người và coi thường mạng người kia, đủ để thấy mười tám năm qua, Thẩm Thanh Huyền đã phải sống những tháng ngày liếm máu trên dao như thế nào.
Một thiếu niên cơ khổ không nơi nương tựa, mang theo một đứa bé – đến cùng đã trải qua những chông chênh và đau khổ gì mới có thể đi đến ngày hôm nay, thật sự khó mà tưởng tượng.
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Đó không là gì cả.”
Y nói thật, nhưng người khác nghe vào lại cho đó là khiêm tốn.
Hai người trò chuyện về những chuyện xảy ra mấy năm nay, mặc dù đã lâu nhưng tình cảm là thứ rất kỳ diệu, đôi khi sẽ bị bão cát thời gian mài mòn không còn sót lại gì, thảng hoặc lại tích lũy theo thời gian trở nên ngày càng sâu đậm.
Hiển nhiên Thẩm Thanh Huyền và Cố Phi thuộc vế sau.
Đặc biệt là sau khi cùng trải qua cửu tử nhất sinh, giờ đây họ chính là người tin tưởng nhau nhất.
Tán gẫu một hồi, lúng túng qua đi, Thẩm Thanh Huyền hắng giọng vào chủ đề chính.
“Có lẽ Tiểu Thâm thích em.”
Y cứ thẳng thừng nói ra như thế, mặc dù không nhìn vào mắt Cố Phi, nhưng giọng nói coi như vẫn bình tĩnh: “Lúc còn ở căn cứ, ý thức nó vẫn rõ ràng, gọi tên em, còn bày tỏ tâm ý.”
Y đã đề phòng khả năng Cố Phi khó thể chấp nhận, nào ngờ cô lại bảo: “Chị biết.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Phi mỉm cười, người phụ nữ gần bốn mươi vẫn giữ nguyên dung mạo hồi đôi mươi, nhưng ánh mắt trầm lắng hơn trước, cô nói: “Lúc bọn em vừa đi ra chị đã nhận thấy.”
Mọi người thường bảo trực giác của người mẹ rất tốt, hoặc là giác quan thứ sáu của người phụ nữ, khi gặp Cố Kiến Thâm, chứng kiến ánh mắt hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, cô đã hiểu.
Cố Kiến Thâm thích Thẩm Thanh Huyền, không phải chuyện ngày một ngày hai.
Thẩm Thanh Huyền không khỏi cảm thấy mắc cỡ, nói: “Rõ ràng vậy ư …”
“Em để bụng không?” Cố Phi hỏi y.
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, không hiểu cô có ý gì.
Cố Phi lại nói: “Em có để bụng khi Tiểu Thâm ôm tình cảm như thế với em không?”
Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới rõ, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Cố Phi tiếp tục nói: “Em đừng gượng ép bản thân, Tiểu Thâm không phải trách nhiệm của em, em đã vì nó mà làm quá nhiều, em …”
Cô còn chưa nói hết lời, Thẩm Thanh Huyền đã không kìm được hỏi lại cô: “Chị không thấy khó chấp nhận sao?”
Trước khi chưa gặp Cố Kiến Thâm, cô hoàn toàn không nghĩ đến hướng này, nhưng thấy hắn rồi, và sau khi bắt gặp ánh mắt hắn, cô lại cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau, không có quan hệ huyết thống, lại chỉ có mình đối phương, khi còn bé thì không có gì, nhưng đến thời kỳ trưởng thành lại rất khó nói.
Chưa kể dung mạo Thẩm Thanh Huyền xuất chúng thế kia, Cố Kiến Thâm hãy còn ngây thơ, có một người tốt như thế ở bên cạnh, sao có thể không động lòng?
Cố Phi nói thế làm Thẩm Thanh Huyền lấy làm xấu hổ.
Đương nhiên, có đánh chết y cũng không nói ra chuyện trước giờ mình vẫn tự nhận là bố hắn.
Dù gì y không nhắc, Cố Kiến Thâm cũng không nhắc, những người khác cũng không có tư cách đề cập, cho nên … cứ để Cố Phi hiểu lầm vậy đi!
Chủ đề lại kéo trở về, Cố Phi hỏi y: “Em để ý không?”
Thẩm Thanh Huyền biết vì sao cô lại hỏi thế, suy cho cùng với tình huống hiện giờ, Cố Kiến Thâm là người chủ động, còn Thẩm Thanh Huyền ấy à …
Thẩm Thanh Huyền do dự, đáp ba phải sao cũng được: “Tiểu Thâm là người rất quan trọng với em …”
Sao y có thể không biết xấu hổ nói mình không những không ngại, mà còn rất mừng nữa kìa? Dù gì Cố Kiến Thâm vẫn còn trong vỏ bọc non nớt, y là người trưởng thành, bản thân có tình cảm với đứa trẻ do một tay mình nuôi lớn quá là kỳ cục rồi.
Cố Phi nói: “Em không vì vậy mà ghét nó thì tốt rồi.”
Cố Phi thật sự rất tin tưởng và tôn trọng y, cũng rõ phẩm chất của y, cho nên căn bản không nghĩ lung tung, chỉ sợ uất ức Thẩm Thanh Huyền, khiến y khó xử, sợ y nhân nhượng Cố Kiến Thâm vô điều kiện.
Thẩm Thanh Huyền có thích Cố Phi hay không thì Cố Phi không biết, nhưng cô sẽ không để hắn tổn thương y.
Một người cho họ cuộc sống mới, Cố Phi không thể phụ lòng, cũng không cho phép Cố Kiến Thâm phụ bạc y.
Thẩm Thanh Huyền không kìm lòng được mà hỏi cô: “Chị thật sự không để ý ư? Cố Kiến Thâm thích đàn ông, còn thích một tên lớn tuổi hơn nó nhiều đến vậy.”
Cố Phi nói: “Mười tám năm qua là thời gian quan trọng nhất, chị đã không ở bên cạnh chăm sóc nó, thì có tư cách gì quyết định cuộc đời nó?”
Thẩm Thanh Huyền lập tức ngẩn người.
Cố Phi mỉm cười, nói tiếp: “Đương nhiên, dù chị có là người mẹ đủ tư cách, chị cũng sẽ không can thiệp vào việc này. Sinh nó nuôi nó, là trách nhiệm và nghĩa vụ của chị, nhưng cuộc đời là của chính nó, vì sao chị phải áp đặt suy nghĩ của mình thêm gánh nặng lên người nó?”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt rõ lâu, sau đó mới ngưng trọng nói: “Chị là người mẹ đủ tư cách, cực kỳ đủ tư cách!”
Cố Phi mỉm cười từ đáy lòng: “Cảm ơn em.”
Thẩm Thanh Huyền thật sự nghĩ vậy, thậm chí còn cảm thấy nếu năm đó Cố Phi không bị thương, không hôn mê, Cố Kiến Thâm phát triển dưới sự nuôi dạy của cô thì có lẽ sẽ thoải mái hơn, cởi mở hơn, phần hắc ám trong xương có lẽ sẽ được tình thương ấm áp của mẹ chữa lành.
Con người cần phải có đủ tình cảm. Y cho hắn tình yêu, còn Cố Phi cho hắn tình thân.
May mà mọi thứ không quá muộn, đời người mấy chục năm, họ còn có thể bầu bạn thật lâu.
Mấy ngày sau, mỗi ngày vẫn trôi qua như trước kia.
Cố Phi không cố tình gần gũi với Cố Kiến Thâm, nhưng cô thường dùng ánh mắt dịu dàng dõi theo hắn.
Thế thì quá tốt, hơn mười năm ngăn cách, dù gì cũng cần thời gian để làm dịu từ từ. Thân mật quá mức ngược lại sẽ khiến hai bên lúng túng, chầm chậm ở chung mới có thể tìm lại những gì đã mất đi.
Buổi sáng, Thẩm Thanh Huyền nói: “Em đã đồng ý với Tiểu Thâm sẽ dẫn nó đi nghỉ phép, chị Phi đi cùng chứ?”
Mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng tay Cố Kiến Thâm khựng lại thấy rõ.
Cố Phi mỉm cười, ôn hòa nói: “Sức khỏe chị không tốt nên không theo đâu, mấy đứa đi chơi vui nhé.”
Trái tim Cố Kiến Thâm nảy lên.
Thẩm Thanh Huyền: “Cũng phải, bọn em sẽ không ở quá lâu đâu.”
Cố Phi: “Hiếm khi mới được ngày nghỉ, mấy đứa nên chơi cho đã đi.”
Thẩm Thanh Huyền đá Cố Kiến Thâm dưới bàn một cái, lúc này Cố Kiến Thâm mới hoàn hồn rồi nói: “Bọn con sẽ mau về thôi.”
Nghe hắn nói, Cố Phi nhất thời vui mừng, đáp: “Ừ, nhớ mang quà về nhé.”
Cố Kiến Thâm đáp: “Nhất định.”
Thẩm Thanh Huyền bình tĩnh thu chân về.
Cố Kiến Thâm lại thấy mất mát một xíu … nhưng khi nghĩ về chuyến du lịch kế tiếp, hắn lại ngập tràn chờ mong.
Quay về đã lâu, Thẩm Thanh Huyền chưa từng ở riêng với hắn.
Hắn không biết chắc suy nghĩ của Thẩm Thanh Huyền, cũng không rõ tương lai sẽ ra sao.
Ác mộng trẻ tuổi gần ngay trước mắt, nhưng vì chuyện hoang đường ở căn cứ mà dường như không còn đáng sợ nữa.
Thẩm Thanh Huyền biết tấm lòng của hắn mà vẫn không tỏ ra ghê tởm, vậy hắn có nên ôm hy vọng không?
Cố Phi đã tỉnh, hai người ở chung với nhau như chị em, cho nên giữa họ thật sự không có gì, đúng không?
Hay là Thẩm Thanh Huyền giấu tâm sự quá sâu?
Cố Kiến Thâm suy nghĩ rất nhiều, trong lòng lúc thì ngọt ngào lúc thì chua xót, khó thể nói hết một lời.
Thẩm Thanh Huyền cố ý bỏ bê hắn, dù gì cũng cần thời gian để giảm xóc … không thì kỳ quặc lắm.
Nghỉ phép chính là cơ hội tốt nhất, cho y cơ hội tách khỏi Cố Phi và nói cho rõ với Cố Kiến Thâm.
Như đã hẹn trước đó, Thẩm Thanh Huyền dẫn Cố Kiến Thâm đi “Vạn Tú sơn”.
Vạn Tú sơn này cũng thuộc dạng tập hợp mọi thứ xinh đẹp, mùa hạ lại càng ngợp ngợp những cành lá, rất hợp với cái tên Vạn Tú của nó. (Vạn Tú nghĩa là vạn hoa vạn cây)
Thẩm Thanh Huyền: “Chúng ta leo lên đi.”
Cố Kiến Thâm tất nhiên đồng ý.
Hai người lên bậc thang, bước từng bước kiên định và vững vàng.
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào?”
Cố Kiến Thâm đang bước thiếu chút nữa giẫm hụt.
Thẩm Thanh Huyền nhanh tay lẹ mắt, lập tức giữ chặt hắn: “Chỉ có một thân bắp thịt, sao không để ý gì hết vậy?”
Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy nơi bị bàn tay mát rượi của y làm “phỏng”, thấp giọng đáp: “Không nhớ nữa.”
Đáp án này … Thẩm Thanh Huyền kìm lòng không đặng mà cong môi, nhưng vẫn tiếp tục trêu hắn: “Vậy là thích quá lâu rồi?”
Cố Kiến Thâm không dám thừa nhận, dù gì khi đó quan hệ hai người vẫn là cha con.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn bối rối mà buồn cười không thôi, đứng trên hắn một bậc thang rồi nhìn hắn: “Cậu cảm thấy tôi thích cậu không?”
Cố Kiến Thâm ngẩng phắt đầu, vì ngược sáng nên không thấy rõ cảm xúc trên mặt y.
Dưới bóng râm, hình như Thẩm Thanh Huyền đã mỉm cười và nói: “Chúng ta thi đi.”
Câu nói quá đỗi quen thuộc kia, hệt như lần đầu họ đến bờ biển nghỉ phép, Thẩm Thanh Huyền từng nói một câu giống như thế.
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Nếu tôi thắng …”
Thẩm Thanh Huyền: “Nếu cậu thắng, tôi sẽ nói cậu biết, chuyện cậu muốn biết nhất.”
Đôi mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên sáng ngời: “Chuyện gì cũng được ư?”
“Gì cũng được,” Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt, “Điều kiện tiên quyết là cậu phải thắng.”
Cố Kiến Thâm đáp: “Được!”
Hắn vừa dứt tiếng, Thẩm Thanh Huyền đã leo lên đỉnh núi nhanh hơn một bước.
Nếu so sánh thì Cố Kiến Thâm không thắng được y, mặc dù thân thể hai người đều có chất lượng hàng đầu, song kiểu gì Thẩm Thanh Huyền cũng đã dốc lòng “tu luyện” hơn mười năm, sao Cố Kiến Thâm một thân cơ bắp có thể so bì.
Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn dẫn trước, bất kể Cố Kiến Thâm đã đẩy tốc độ lên cao nhất, y vẫn dẫn trước hắn.
Thấy đỉnh núi ngày càng gần, thắng bại sắp được quyết định.
Cố Kiến Thâm lại chẳng hề có ý định từ bỏ, hắn dùng sức chạy về trước, dùng tốc độ người thường khó thể tưởng tượng, cố gắng đuổi theo Thẩm Thanh Huyền.
Còn vài bước nữa là đến đỉnh núi, Thẩm Thanh Huyền chợt quay đầu, nhìn Cố Kiến Thâm ở phía sau.
Y hỏi hắn: “Biết rõ thất bại vẫn không muốn bỏ cuộc sao?”
Cố Kiến Thâm nói: “Không.” Chuyện có liên quan đến y, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Chẳng ngờ Thẩm Thanh Huyền lại nói một câu không liên quan: “Tôi lớn hơn cậu mười bảy tuổi.”
Cố Kiến Thâm không lên tiếng, hắn vẫn đang cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thấy hai người sắp sửa sóng vai, Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên ấn trán hắn.
Hai người chênh nhau hai bậc thang.
Thẩm Thanh Huyền nhìn xuống, tựa như muốn nhìn vào đáy lòng hắn: “Cậu có thể thắng, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Cố Kiến Thâm ngửa đầu, mồ hôi trên trán tăng thêm sự gợi cảm lên ngũ quan anh tuấn, hắn nói: “Anh nói đi.”
Thẩm Thanh Huyền nắm tay kéo hắn lại gần, sau đó đẩy lên những bậc thang cuối cùng.
Cố Kiến Thâm đứng trên đỉnh núi, đổi thành Thẩm Thanh Huyền ngước nhìn hắn.
Dung mạo hắn phơi bày dưới ánh mặt trời, đẹp đến nỗi cảnh đẹp phía sau phải làm nền.
Y hỏi hắn: “Cố Kiến Thâm, nếu tôi chết, cậu có thể chết cùng tôi không?”
Mặc dù Cố Phi vô cùng cảm kích y, tuy rằng y và lão công thân mật là chuyện thiên kinh nghĩa địa.
Nhưng phải nói thế nào đây? Sợ rằng sau này xấu hổ sẽ quấn thân như gió rồi.
So ra thì Cố Phi trông tự nhiên hơn, còn lo lắng cho thân thể của Thẩm Thanh Huyền – đương nhiên cô sẽ không nhắc.
Thẩm Thanh Huyền: “Ngồi đi.”
Cố Phi bắt chuyện rất tự nhiên: “Mấy năm nay em vất vả rồi.”
Nhìn gia nghiệp, thân phận to lớn cùng với thân thủ kinh người và coi thường mạng người kia, đủ để thấy mười tám năm qua, Thẩm Thanh Huyền đã phải sống những tháng ngày liếm máu trên dao như thế nào.
Một thiếu niên cơ khổ không nơi nương tựa, mang theo một đứa bé – đến cùng đã trải qua những chông chênh và đau khổ gì mới có thể đi đến ngày hôm nay, thật sự khó mà tưởng tượng.
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Đó không là gì cả.”
Y nói thật, nhưng người khác nghe vào lại cho đó là khiêm tốn.
Hai người trò chuyện về những chuyện xảy ra mấy năm nay, mặc dù đã lâu nhưng tình cảm là thứ rất kỳ diệu, đôi khi sẽ bị bão cát thời gian mài mòn không còn sót lại gì, thảng hoặc lại tích lũy theo thời gian trở nên ngày càng sâu đậm.
Hiển nhiên Thẩm Thanh Huyền và Cố Phi thuộc vế sau.
Đặc biệt là sau khi cùng trải qua cửu tử nhất sinh, giờ đây họ chính là người tin tưởng nhau nhất.
Tán gẫu một hồi, lúng túng qua đi, Thẩm Thanh Huyền hắng giọng vào chủ đề chính.
“Có lẽ Tiểu Thâm thích em.”
Y cứ thẳng thừng nói ra như thế, mặc dù không nhìn vào mắt Cố Phi, nhưng giọng nói coi như vẫn bình tĩnh: “Lúc còn ở căn cứ, ý thức nó vẫn rõ ràng, gọi tên em, còn bày tỏ tâm ý.”
Y đã đề phòng khả năng Cố Phi khó thể chấp nhận, nào ngờ cô lại bảo: “Chị biết.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Phi mỉm cười, người phụ nữ gần bốn mươi vẫn giữ nguyên dung mạo hồi đôi mươi, nhưng ánh mắt trầm lắng hơn trước, cô nói: “Lúc bọn em vừa đi ra chị đã nhận thấy.”
Mọi người thường bảo trực giác của người mẹ rất tốt, hoặc là giác quan thứ sáu của người phụ nữ, khi gặp Cố Kiến Thâm, chứng kiến ánh mắt hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, cô đã hiểu.
Cố Kiến Thâm thích Thẩm Thanh Huyền, không phải chuyện ngày một ngày hai.
Thẩm Thanh Huyền không khỏi cảm thấy mắc cỡ, nói: “Rõ ràng vậy ư …”
“Em để bụng không?” Cố Phi hỏi y.
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, không hiểu cô có ý gì.
Cố Phi lại nói: “Em có để bụng khi Tiểu Thâm ôm tình cảm như thế với em không?”
Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới rõ, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Cố Phi tiếp tục nói: “Em đừng gượng ép bản thân, Tiểu Thâm không phải trách nhiệm của em, em đã vì nó mà làm quá nhiều, em …”
Cô còn chưa nói hết lời, Thẩm Thanh Huyền đã không kìm được hỏi lại cô: “Chị không thấy khó chấp nhận sao?”
Trước khi chưa gặp Cố Kiến Thâm, cô hoàn toàn không nghĩ đến hướng này, nhưng thấy hắn rồi, và sau khi bắt gặp ánh mắt hắn, cô lại cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau, không có quan hệ huyết thống, lại chỉ có mình đối phương, khi còn bé thì không có gì, nhưng đến thời kỳ trưởng thành lại rất khó nói.
Chưa kể dung mạo Thẩm Thanh Huyền xuất chúng thế kia, Cố Kiến Thâm hãy còn ngây thơ, có một người tốt như thế ở bên cạnh, sao có thể không động lòng?
Cố Phi nói thế làm Thẩm Thanh Huyền lấy làm xấu hổ.
Đương nhiên, có đánh chết y cũng không nói ra chuyện trước giờ mình vẫn tự nhận là bố hắn.
Dù gì y không nhắc, Cố Kiến Thâm cũng không nhắc, những người khác cũng không có tư cách đề cập, cho nên … cứ để Cố Phi hiểu lầm vậy đi!
Chủ đề lại kéo trở về, Cố Phi hỏi y: “Em để ý không?”
Thẩm Thanh Huyền biết vì sao cô lại hỏi thế, suy cho cùng với tình huống hiện giờ, Cố Kiến Thâm là người chủ động, còn Thẩm Thanh Huyền ấy à …
Thẩm Thanh Huyền do dự, đáp ba phải sao cũng được: “Tiểu Thâm là người rất quan trọng với em …”
Sao y có thể không biết xấu hổ nói mình không những không ngại, mà còn rất mừng nữa kìa? Dù gì Cố Kiến Thâm vẫn còn trong vỏ bọc non nớt, y là người trưởng thành, bản thân có tình cảm với đứa trẻ do một tay mình nuôi lớn quá là kỳ cục rồi.
Cố Phi nói: “Em không vì vậy mà ghét nó thì tốt rồi.”
Cố Phi thật sự rất tin tưởng và tôn trọng y, cũng rõ phẩm chất của y, cho nên căn bản không nghĩ lung tung, chỉ sợ uất ức Thẩm Thanh Huyền, khiến y khó xử, sợ y nhân nhượng Cố Kiến Thâm vô điều kiện.
Thẩm Thanh Huyền có thích Cố Phi hay không thì Cố Phi không biết, nhưng cô sẽ không để hắn tổn thương y.
Một người cho họ cuộc sống mới, Cố Phi không thể phụ lòng, cũng không cho phép Cố Kiến Thâm phụ bạc y.
Thẩm Thanh Huyền không kìm lòng được mà hỏi cô: “Chị thật sự không để ý ư? Cố Kiến Thâm thích đàn ông, còn thích một tên lớn tuổi hơn nó nhiều đến vậy.”
Cố Phi nói: “Mười tám năm qua là thời gian quan trọng nhất, chị đã không ở bên cạnh chăm sóc nó, thì có tư cách gì quyết định cuộc đời nó?”
Thẩm Thanh Huyền lập tức ngẩn người.
Cố Phi mỉm cười, nói tiếp: “Đương nhiên, dù chị có là người mẹ đủ tư cách, chị cũng sẽ không can thiệp vào việc này. Sinh nó nuôi nó, là trách nhiệm và nghĩa vụ của chị, nhưng cuộc đời là của chính nó, vì sao chị phải áp đặt suy nghĩ của mình thêm gánh nặng lên người nó?”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt rõ lâu, sau đó mới ngưng trọng nói: “Chị là người mẹ đủ tư cách, cực kỳ đủ tư cách!”
Cố Phi mỉm cười từ đáy lòng: “Cảm ơn em.”
Thẩm Thanh Huyền thật sự nghĩ vậy, thậm chí còn cảm thấy nếu năm đó Cố Phi không bị thương, không hôn mê, Cố Kiến Thâm phát triển dưới sự nuôi dạy của cô thì có lẽ sẽ thoải mái hơn, cởi mở hơn, phần hắc ám trong xương có lẽ sẽ được tình thương ấm áp của mẹ chữa lành.
Con người cần phải có đủ tình cảm. Y cho hắn tình yêu, còn Cố Phi cho hắn tình thân.
May mà mọi thứ không quá muộn, đời người mấy chục năm, họ còn có thể bầu bạn thật lâu.
Mấy ngày sau, mỗi ngày vẫn trôi qua như trước kia.
Cố Phi không cố tình gần gũi với Cố Kiến Thâm, nhưng cô thường dùng ánh mắt dịu dàng dõi theo hắn.
Thế thì quá tốt, hơn mười năm ngăn cách, dù gì cũng cần thời gian để làm dịu từ từ. Thân mật quá mức ngược lại sẽ khiến hai bên lúng túng, chầm chậm ở chung mới có thể tìm lại những gì đã mất đi.
Buổi sáng, Thẩm Thanh Huyền nói: “Em đã đồng ý với Tiểu Thâm sẽ dẫn nó đi nghỉ phép, chị Phi đi cùng chứ?”
Mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng tay Cố Kiến Thâm khựng lại thấy rõ.
Cố Phi mỉm cười, ôn hòa nói: “Sức khỏe chị không tốt nên không theo đâu, mấy đứa đi chơi vui nhé.”
Trái tim Cố Kiến Thâm nảy lên.
Thẩm Thanh Huyền: “Cũng phải, bọn em sẽ không ở quá lâu đâu.”
Cố Phi: “Hiếm khi mới được ngày nghỉ, mấy đứa nên chơi cho đã đi.”
Thẩm Thanh Huyền đá Cố Kiến Thâm dưới bàn một cái, lúc này Cố Kiến Thâm mới hoàn hồn rồi nói: “Bọn con sẽ mau về thôi.”
Nghe hắn nói, Cố Phi nhất thời vui mừng, đáp: “Ừ, nhớ mang quà về nhé.”
Cố Kiến Thâm đáp: “Nhất định.”
Thẩm Thanh Huyền bình tĩnh thu chân về.
Cố Kiến Thâm lại thấy mất mát một xíu … nhưng khi nghĩ về chuyến du lịch kế tiếp, hắn lại ngập tràn chờ mong.
Quay về đã lâu, Thẩm Thanh Huyền chưa từng ở riêng với hắn.
Hắn không biết chắc suy nghĩ của Thẩm Thanh Huyền, cũng không rõ tương lai sẽ ra sao.
Ác mộng trẻ tuổi gần ngay trước mắt, nhưng vì chuyện hoang đường ở căn cứ mà dường như không còn đáng sợ nữa.
Thẩm Thanh Huyền biết tấm lòng của hắn mà vẫn không tỏ ra ghê tởm, vậy hắn có nên ôm hy vọng không?
Cố Phi đã tỉnh, hai người ở chung với nhau như chị em, cho nên giữa họ thật sự không có gì, đúng không?
Hay là Thẩm Thanh Huyền giấu tâm sự quá sâu?
Cố Kiến Thâm suy nghĩ rất nhiều, trong lòng lúc thì ngọt ngào lúc thì chua xót, khó thể nói hết một lời.
Thẩm Thanh Huyền cố ý bỏ bê hắn, dù gì cũng cần thời gian để giảm xóc … không thì kỳ quặc lắm.
Nghỉ phép chính là cơ hội tốt nhất, cho y cơ hội tách khỏi Cố Phi và nói cho rõ với Cố Kiến Thâm.
Như đã hẹn trước đó, Thẩm Thanh Huyền dẫn Cố Kiến Thâm đi “Vạn Tú sơn”.
Vạn Tú sơn này cũng thuộc dạng tập hợp mọi thứ xinh đẹp, mùa hạ lại càng ngợp ngợp những cành lá, rất hợp với cái tên Vạn Tú của nó. (Vạn Tú nghĩa là vạn hoa vạn cây)
Thẩm Thanh Huyền: “Chúng ta leo lên đi.”
Cố Kiến Thâm tất nhiên đồng ý.
Hai người lên bậc thang, bước từng bước kiên định và vững vàng.
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào?”
Cố Kiến Thâm đang bước thiếu chút nữa giẫm hụt.
Thẩm Thanh Huyền nhanh tay lẹ mắt, lập tức giữ chặt hắn: “Chỉ có một thân bắp thịt, sao không để ý gì hết vậy?”
Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy nơi bị bàn tay mát rượi của y làm “phỏng”, thấp giọng đáp: “Không nhớ nữa.”
Đáp án này … Thẩm Thanh Huyền kìm lòng không đặng mà cong môi, nhưng vẫn tiếp tục trêu hắn: “Vậy là thích quá lâu rồi?”
Cố Kiến Thâm không dám thừa nhận, dù gì khi đó quan hệ hai người vẫn là cha con.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn bối rối mà buồn cười không thôi, đứng trên hắn một bậc thang rồi nhìn hắn: “Cậu cảm thấy tôi thích cậu không?”
Cố Kiến Thâm ngẩng phắt đầu, vì ngược sáng nên không thấy rõ cảm xúc trên mặt y.
Dưới bóng râm, hình như Thẩm Thanh Huyền đã mỉm cười và nói: “Chúng ta thi đi.”
Câu nói quá đỗi quen thuộc kia, hệt như lần đầu họ đến bờ biển nghỉ phép, Thẩm Thanh Huyền từng nói một câu giống như thế.
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Nếu tôi thắng …”
Thẩm Thanh Huyền: “Nếu cậu thắng, tôi sẽ nói cậu biết, chuyện cậu muốn biết nhất.”
Đôi mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên sáng ngời: “Chuyện gì cũng được ư?”
“Gì cũng được,” Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt, “Điều kiện tiên quyết là cậu phải thắng.”
Cố Kiến Thâm đáp: “Được!”
Hắn vừa dứt tiếng, Thẩm Thanh Huyền đã leo lên đỉnh núi nhanh hơn một bước.
Nếu so sánh thì Cố Kiến Thâm không thắng được y, mặc dù thân thể hai người đều có chất lượng hàng đầu, song kiểu gì Thẩm Thanh Huyền cũng đã dốc lòng “tu luyện” hơn mười năm, sao Cố Kiến Thâm một thân cơ bắp có thể so bì.
Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn dẫn trước, bất kể Cố Kiến Thâm đã đẩy tốc độ lên cao nhất, y vẫn dẫn trước hắn.
Thấy đỉnh núi ngày càng gần, thắng bại sắp được quyết định.
Cố Kiến Thâm lại chẳng hề có ý định từ bỏ, hắn dùng sức chạy về trước, dùng tốc độ người thường khó thể tưởng tượng, cố gắng đuổi theo Thẩm Thanh Huyền.
Còn vài bước nữa là đến đỉnh núi, Thẩm Thanh Huyền chợt quay đầu, nhìn Cố Kiến Thâm ở phía sau.
Y hỏi hắn: “Biết rõ thất bại vẫn không muốn bỏ cuộc sao?”
Cố Kiến Thâm nói: “Không.” Chuyện có liên quan đến y, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Chẳng ngờ Thẩm Thanh Huyền lại nói một câu không liên quan: “Tôi lớn hơn cậu mười bảy tuổi.”
Cố Kiến Thâm không lên tiếng, hắn vẫn đang cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thấy hai người sắp sửa sóng vai, Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên ấn trán hắn.
Hai người chênh nhau hai bậc thang.
Thẩm Thanh Huyền nhìn xuống, tựa như muốn nhìn vào đáy lòng hắn: “Cậu có thể thắng, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Cố Kiến Thâm ngửa đầu, mồ hôi trên trán tăng thêm sự gợi cảm lên ngũ quan anh tuấn, hắn nói: “Anh nói đi.”
Thẩm Thanh Huyền nắm tay kéo hắn lại gần, sau đó đẩy lên những bậc thang cuối cùng.
Cố Kiến Thâm đứng trên đỉnh núi, đổi thành Thẩm Thanh Huyền ngước nhìn hắn.
Dung mạo hắn phơi bày dưới ánh mặt trời, đẹp đến nỗi cảnh đẹp phía sau phải làm nền.
Y hỏi hắn: “Cố Kiến Thâm, nếu tôi chết, cậu có thể chết cùng tôi không?”
/224
|