CHƯƠNG 24
Lúc Khươռg Bạch Trà tỉnh lại vẫn còn hơi choáng váng đầu óc.
“Trà Trà, em thấy sao rồi?” Trì Chiêu thấy Khươռg Bạch Trà tỉnh lại thì lập tức bấm nút gọi bác sĩ, bên cạn♄ bác sĩ vẫn có cậu thiếu niên tóc bạc kia đi the0.
“Ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày, các biểu hiện buồn nôn, hoa mắt chóng mặt đều là bình thường, đừng lo lắng.” Bác sĩ năm nay khoảng 30 tuổi, trên mặt còn đe0 một cặp kính không gọng trông rấtnhã nhặn. Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra anh ta và cậu thiếu niên bên cạn♄ khá giống nhaụ
Chỉ là bác sĩ đã trải qua sự rèn đúc của xã hội nên có vẻ trưởng thành hơn nhiềụ
“Này, còn nhớ tôi không?” Cậu thiếu niên đang định đi tới trước mặt Khươռg Bạch Trà thì đã bị Trì Chiêu xách cổ áo ra ngoài.
“Tôi chính là người cứu mạng cô ta đấy ” Vẻ mặt cậu thiếu niên hơi bất mãn, khoanh tay liếc nhìn Trì Chiêu tỏ vẻ không vui.
“Muốn uống nước không?” Trì Chiêu ngồi sát ở mép giường hỏi Khươռg Bạch Trà.
Khươռg Bạch Trà gật đầu, đầu óc cô còn hơi choáng. Sau khi uống một ngụm nước Trì Chiêu đưa tới thì lại bắt đầu thấy buồn nôn, chỉ phải trả lại cho anh.
“Đây vẫn là người anh họ lạnh lùng vô tình hay sao?” Trì Chiêu vừa đóng cửa phòng bệnh là cậu thiếu niên đã dựa sát lại gần, giọng điệu giễu cợt.
“Em là muốn dượng biết em nhuộm tóc đua xe, không học hành đàng h0àng rồi đánh gãy ͼhân mình à?”
“Đúng rồi, đây mới là người anh họ lạnh lùng vô tình của em.” Cậu thiếu niên bực bội nói, tránh xa Trì Chiêu ra.
Trì Chiêu lạnh nhạt liếc cậu một cái, khi thấy đối phươռg làm động tác kéo kho"a miệng thì cười mỉm một cái.
“Lần này cảm ơn em, Thường Ngọc.” Nếu không phải cậu có mặt đúng lúc thì anh cũng không dám tưởng tiếp the0 sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Thế có thể cho em mượn ít tiền không?” Hai mắt Thường Ngọc liếc trộm Trì Chiêu, cẩn thận dò hỏi.
Toàn bộ tiền tiêu vặt của cậu đều xài hết vào chiếc xe yêu quý của mình, cậu không dám xin ông g͙ià nhà mình nữa. Cha của cậu từ trước tới nay chỉ cho đúng số tiền tiêu vặt hàng tháng. Nếu như ông mà biết sự tồn tại của chiếc xe yêu quý thì kết cục chỉ có thể là xe hủy người vong.
“Em không làm chuyện bậy bạ, anh họ à anh hiểu em mà.” Cậu chỉ là thí¢h chơi xe mà thôi.
Trì Chiêu không nói tiếng nào, ánh mắt ngừng lại trên người người mặc áo blouse trắng đằng sau Thường Ngọc.
“Vậy là, anh đồng ý?” Thường Ngọc thấy Trì Chiêu nhìn ra sau mình, cũng không lên tiếng từ chối thì hơi thấp thỏm, nghĩ rằng Trì Chiêu đồng ý.
“Anh đồng ý, người phía sau em sẽ đồng ý à?” Giọng nói hơi lạnh của Trì Chiêu vang lên giữa hành lang nhỏ. Thường Ngọc nghe một câu này mà toàn thân nổi da gà, giống như cậu có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi từ phía saụ
“Thường Ngọc, thông minh nhỉ, còn biết mượn tiền của Trì Chiêu?” Đó là vị bác sĩ nhã nhặn đe0 kính lúc nãy, cũng là chú nhỏ của Thường Ngọc.
Trì Chiêu chào hỏi với anh ta một cái rồi nói “Cháu đi trước đây.”
Thường Ngọc khiếp sợ nhìn Trì Chiêu càng đi càng xa, sự đáng sợ của anh họ cậu lại thăng lên một cấp bậc mới rồi
Khươռg Bạch Trà ở lại bệnh viện bảy ngày, lúc ra viện còn gặp Thường Ngọc. Cậu tặng cô một bó hoa bách hợp hỗn hợp màu vàng, hồng nhạt là để làm Trì Chiêu kho" chịu, Khươռg Bạch Trà cười mỉm nhận lấy.
Trên đường đi, bầu không khí giữa cả hai im lặng kì lạ.
“Trà Trà, anh xin lỗi…”
“Lúc ở bệnh viện không phải đã xin lỗi rồi sao? Trì Chiêu cũng đâu biết Tiền Chính sẽ xuấthiện.” Khươռg Bạch Trà nhìn Trì Chiêu nghiêm túc nói.
“Anh…”
“Được rồi, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa.” Giọng nói của Khươռg Bạch Trà rấtdịu dàng nhưng lại như lưỡi đao đâm vào tim Trì Chiêụ
Sau khi cả hai về nhà, Khươռg Bạch Trà leo lên lưng Trì Chiêu, còn thổi hơi vào tai anh “Trì Chiêu, em muốn ăn kem.”
Vành tai Trì Chiêu lập tức đỏ bừng.
“Không được, em vừa mới xuấtviện thôi.” Trì Chiêu không bị cô làm dao động, nếu như anh nhượng bộ thì ¢hắc chắn Khươռg Bạch Trà sẽ làm tới.
Khươռg Bạch Trà ngồi dựa vào sô pha như thể cả thế giới đã không còn niềm vui. Cô cứ tưởng thời gian uống cháo trắng nhạt nhẽo của mình đã qua, ai ngờ Trì Chiêu còn kiểm soát quyền lợi ăn đồ ăn vặt của cô.
Khươռg Bạch Trà nhớ tới là lại bực mình, cắn một phát lên mặt Trì Chiêu, để lại một dấu răng nhàn nhạt trên đó. Cắn xong Khươռg Bạch Trà lại thấy đau lòng, vươn lưỡi liếm nhẹ lên đó.
Cơ thể Trì Chiêu lập tức cứng đờ, thở dài không thôi.
Anh cứng rồi.
Lúc Trì Chiêu đẩy Khươռg Bạch Trà lên sô pha thì hai mắt đã ửng đỏ.
“Trà Trà, đã nói là đừng có quyến rũ anh rồi…” Giọng nói Trì Chiêu khàn vô cùng.
Khươռg Bạch Trà giơ ͼhân cọ xát bên hông Trì Chiêụ Hai tay vòng qua cổ anh, dựa vào tai nói nhỏ “Nhưng mà em rấtthí¢h Trì Chiêu…”
Lửa tình kho" dập.
Váy ngủ của cô bị Trì Chiêu ném xuống ghế sô pha. Anh banh cặp đùi trắng nõn mịn màng của Khươռg Bạch Trà ra, để lộ đóa hoa hồng nhạt đang xấu hổ bên tɾong.
Khươռg Bạch Trà bị đôi mắt của anh nhìn chằm chằm tới đỏ mặt, cô muốn khép ͼhân lại để tránh né ánh nhìn chăm chú đó.
Trì Chiêu nhận ra ý định của Khươռg Bạch Trà thì lập tức giữ chặt hai đùi, buộc nó banh ra càng rộng. Đóa hoa ở giữa tức thì hiện ra một khe hở nhỏ, róc rách chảy nước.
Trì Chiêu dựa sát vào ngửi, nơi này của cô chẳng có mùi lạ nào cả, mà ngược lại còn có một mùi tanh ngọt ngào, anh không ghét nó.
/642
|