Chương 15
Tô Kiều Kiều bị anh làm cho sợ đến mức lảo đảo rời khỏi bậc thềm, đi vào phòng bếp mà không thèm quay đầu nhìn lại, để lại Lý Phong ngồi trên bậc thềm, nhớ lại đôi môi mềm mại của cô lúc nãy.
Xúc giác kia mềm mại ngọt ngào, mặc dù chỉ vội vàng lướt qua nhưng dường như anh cũng đã nếm được vị ngọt ngào giữa môi và răng của cô.
Lý Phong thè lưỡi liếm chỗ mà môi cô cọ qua, trong mắt lóe lên sự giằng co.
Anh biết làm như vậy là sai với chị dâu nhưng hôm nay người đàn ông kia nói không sai, anh cả chết thì cô tái hôn, quả phụ tái hôn, khả năng cao là không gặp được người tốt.
Nếu cô ấy chọn làm ở vậy, tất cả đàn ông trong làng sẽ thèm muốn cô ấy.
Không phải anh không biết ý mẹ, chỉ cần anh muốn, chờ anh cả chết rồi, anh và chị dâu có thể đường đường chính chính ở bên nhaụ
Khi đó, anh có thể bảo vệ cô và chăm sóc cô cả đời
Cơm chiều Tô Kiều Kiều bưng về phòng phía đông ăn, cô thật sự không muốn đối mặt với Lý Phong lúc này, cô cảm thấy anh có chút kỳ lạ.
Hai ngày tới sẽ là cực hình đối với Tô Kiều Kiều, ngày nào cô cũng mong mẹ chồng về sớm, không để cô và em chồng ở nhà đối mặt với nhau khó xử thêm.
Cô đã cố gắng hết sức để tránh mặt Lý Phong, trước khi anh thức dậy, cô đã chuẩn bị xong bữa ăn và dọn trên nhà chính, sau đó quay trở lại phòng phía đông mà không ra ngoài.
Mãi cho đến khi anh ra đồng, cô mới ra ngoài tắm rửa thu dọn, buổi tối anh về cũng như vậy, cô tự mình nấu cơm sớm tự ăn, trở về phòng phía đông ở lại.
Cô cố ý tránh anh, làm sao anh không biết, có khi anh về, gặp cô ở ngoài sân, cô cũng giả vờ như không thấy anh, quay vào phòng đông đóng chặt cửa lại.
Kiểu thờ ơ và né tránh này còn khó chịu hơn là giết chết anh.
Tô Kiều Kiều tìm quần áo đi tắm buổi tối nằm trên cửa sổ nhìn ra ngoài, phòng phía tây đèn sáng, nhưng đèn trong phòng tắm lại không bật, lúc này Lý chắc là đã tắm rửa xong và về phòng phía Tây rồi.
Để trốn tránh Lý Phong, mỗi ngày cô phải tính toán thời gian.
Cầm bộ quần áo sạch, cô nhẹ nhàng mở cửa đi về phía phòng tắm.
Phòng tắm được xây dựng bên cạnh phòng phía tây, đi qua đây cô phải cẩn thận hơn, sợ Lý Phong nghe thấy.
Cô đẩy cửa phòng tắm ra, bên trong tối om, cô đóng cửa không quên khóa lại, xoay người tìm công tắc đèn.
Không sờ được công tác, nhưng cô chạm vào một bức tường thịt ấm áp.
“A ” Tô Kiều Kiều sợ hãi hét lên, sau đó cô bị bức tường thịt đẩy vào cửa gỗ.
Trước mặt cô, Lý Phong ướt sũng đè cô xuống, giọng khàn khàn như dùng giấy nhám đánh bóng
“Chị dâu nhìn lén chú em tắm rửa à”
“Không, tôi không có, không có…..”
Tô Kiều Kiều sợ đến mức nói lắp, tại sao anh ấy không bật đèn khi tắm? Và còn không khóa cửa?
“Không có? Vậy chị lén lút làm gì?”
Lý Phong đứng trước mặt cô, cả người dán chặt vào người cô.
Trong bóng tối, Tô Kiều Kiều cảm thấy anh không mặc quần áo.
Tô Kiều Kiều chỉ có thể dựa vào cánh cửa phía sau cô để giữ khoảng cách với anh
“Sao chú đi tắm mà không bật đèn….Tôi nghĩ rằng không có người.”
Ngay sau đó, trong bóng tối yên lặng, một lúc sau, giọng nói khàn khàn của Lý Phong lại vang lên
“Nếu tôi bật đèn, chị có vào không?”
Tô Kiều Kiều giật mình và không biết trả lời như thế nào.
Lý Phong khàn giọng
“Hai ngày này chị luôn trốn tôi chị nghĩ rằng tôi không biết? Vì sao chị tránh tôi?”
Tô Kiều Kiều chỉ có thể cứng miệng
“Chị không trốn chú….”
“Không à?”
Lý Phong tự giễu cười, cúi người tựa cằm vào vai cô.
/116
|