CHƯƠNG 12
Cơ thể cô không còn cảm giác gì nữa, chỉ có thể chết lặng xoa nắn môi thịt.
Cho đến khi Chu Đạc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ “Còn một phút nữa.”
Cuối cùng Nhiếp Thư Diêu lập tức trở nên căng thẳng, cô sợ cơ hội tuột khỏi tay mình, dưới tình thế cấp bách cô tuyệt vọng ngồi lên đùi Chu Đạc, tay của người đàn ông đặt lên đùi trong của cô, cô nghiêng người sang một bên, cố gắng tránh né tay của đối phương. Nhưng trong lúc né tránh, cô chợt nghĩ tới điều gì đó, cử động hông, miệng huyệt lập tức nhắm ngay ngón tay của người kia ngồi xuống.
Chu Đạc cảm giác được trong lòng bàn tay của mình truyền tới cảm giác ấm áp, ẩm ướt thẩm vào trong lòng bàn tay anh, Nhiếp Thư Diêu vặn vẹo eo, liên tục di chuyển lên xuống, cô đặt tay mình lên vai người đàn ông, ánh mắt không thể né tránh chỉ có thể nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của người đàn ông trước mặt.
Khớp xương của người đàn ông cọ vào điểm nhạy cảm của cô, xa hơn về phía trước là đồng hồ lạnh lẽo, nóng lạnh luân phiên, công tắc trên cơ thể cô giống như đã được bật lên, cô cọ mấy cái, miệng huyệt trở nên ướt át. Dâm thủy̠ chảy vào lòng bàn tay của người đàn ông, khi cô đang cọ lên tay Chu Đạc, đối phương cũng có ý muốn rút tay về.
Trong mắt anh không có du͙c vọng, vẻ mặt lãnh đạm như đang xem một vở hài kịch.
Nhiếp Thư Diêu lo lắng nắm lấy tay anh, vừa thở hổn hển vừa nói "Anh..."
Cô nên cầu xin anh cho cô một đứa con hoặc nói anh đừng rút tay về.
Nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ đến năm phút anh đặt ra, hiện tại cô chỉ quan tâm xem anh có phản ứng hay không.
Tay còn lại của cô chạm vào háng anh, thứ kia vẫn nằm im giống như đang ngủ động, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Trong lòng Nhiếp Thư Diêu co rúm lại, cô không còn quan tâm tới bất cứ điều gì nữa, nắm lấy tay phải của người đàn ông ấn lên ngực mình, cô lại ngồi lên tay trái của người đàn ông, sự căng thẳng và hoảng loạn trước nay chưa từng có khiến động tác của cô mất đi trật tự. Cô di chuyển hai cái lập tức dừng lại, cầm lấy ngón tay của người đàn ông đặt trước miệng huyệt nhỏ hẹp của mình, sau đó từ từ ngồi xuống.
Đường hầm ẩm ướt, nóng bức và chật hẹp, mới chỉ đút một ngón tay vào trong đã khiến cô khó chịu nhíu mày.
Hai cơ thể rất gần nhau, ánh mắt không tránh khỏi va chạm, cô không giấu diếm nhìn vào mắt anh, cô muốn cầu xin anh làm chuyện đó với mình một lần nhưng lại không thể nói ra. Thấy sắp hết thời gian, cô mới miễn cưỡng gọi anh một tiếng "Anh..."
/345
|