Viên Minh đưa Nguyệt Cầm về cung. Hắn cho cô ngồi kiệu, còn bản thân mình thì đi bộ.Vừa đến phủ của hắn. Hắn vén màng đưa tay đỡ cô xuống. Nhưng Nguyệt Cầm khong thèm đưa tay, cô tự đi ra.
- Nguyệt Cầm! Muội sao vậy?- Thái tử nhìn cô như mong một lời giải thích cho hành động lúc nãy. Anh không thể hiểu được tại sao Nguyệt Cầm lại lạnh lùng với anh như vậy. Anh đâu phải là một thằng nghèo khổ, xấu xí đâu?
- Sao?- Giọng cô thật chanh chua. Cô thật sự khinh bỉ người đàn ông này. Bao nhiêu mĩ nữ mới đủ cho gã đàn ông dâm đãng. Trong sách sử luôn nói về bệ hạ lúc nào cũng oai phong lịch lãm nhưng có ai biết rằng đằng sau đó là một con người bản chất dâm đãng.
- Nguyệt Cầm! Muội sao vậy?- Thái tử nhìn cô như mong một lời giải thích cho hành động lúc nãy. Anh không thể hiểu được tại sao Nguyệt Cầm lại lạnh lùng với anh như vậy. Anh đâu phải là một thằng nghèo khổ, xấu xí đâu?
- Sao?- Giọng cô thật chanh chua. Cô thật sự khinh bỉ người đàn ông này. Bao nhiêu mĩ nữ mới đủ cho gã đàn ông dâm đãng. Trong sách sử luôn nói về bệ hạ lúc nào cũng oai phong lịch lãm nhưng có ai biết rằng đằng sau đó là một con người bản chất dâm đãng.
/44
|