Buổi tối, Phương Bình tự nhiên nổi hứng làm một bàn thức ăn ngon cho Lý Kính Thù, cũng quên bẵng chuyện lúc nãy anh lén lấy một cây hoa bỉ ngạn đỏ của cô để ở bàn làm việc. Lý Kính Thù sau một hồi sốc nặng, cuối cùng ngồi vào bàn thưởng thức món ăn do cô nấu:
Phương Bình, chuyện anh nói mấy hôm trước em suy nghĩ thế nào rồi?
Ừm... cũng được. Em thấy hay là cứ như vầy đi, đợi đến cuối đông chúng ta hẳn đi. Như thế sẽ có thể ngắm hoa anh đào rồi!
Lại là mùa xuân của 1 năm sau đó.
Nhật Bản vừa vặn đầu xuân, hoa anh đào nở nộ giữa nắng trời. Những cánh hoa màu hồng phấn nhẹ nhàng bay trong gió, anh và cô đứng dưới gốc cây hoa anh đào.
Nhìn cứ như tuyết rơi ấy nhỉ?...
Lúc đó Lý Kính Thù không cảm thấy như vậy, anh cho rằng hoa anh đào và bông tuyết thì có gì giống như chứ?
Anh không thấy như thế...
Khi anh thốt ra câu nói đó, cũng không biết vẻ mặt của Phương Bình thế nào, chỉ biết cô cứ thế im lặng, chỉ nhìn về phía những cánh hoa anh đào tung bay. Cho đến rất lâu sau này, khi anh đứng tại nơi này ngắm nhìn những cánh hoa anh đào bay trong gió, anh mới biết cô nói rất đúng. Chỉ là lúc đó anh không nhận ra, khi anh nhắm nghiền đôi mắt, đôi tay cố giữ chặt những bông hoa anh đào như cố lưu giữ kí ức về cô. Bên tai anh dường như lại vang lên câu nói năm đó, Nhìn cứ như tuyết rơi ấy nhỉ?... . Lý Kính Thù cũng không còn phủ nhận điều đó nữa, Có lẽ thế...
Lý Kính Thù sẽ mãi mãi chẳng thể biết được bất cứ điều gì trước khi cô ra đi, thứ anh còn lại chỉ là những hoài niệm đã trở thành máu thịt hòa vào con tim, thứ anh còn lại chỉ có khu vườn hoa bỉ ngạn tràn đầy sức sống mãnh liệt, những bông hoa anh đào tung bay dưới bầu trời ngợp nắng và cả bức thư đã ố vàng cô để lại. Và thứ mà anh còn lại cũng chỉ là những tháng năm ít ỏi đầy hoài niệm. Giá như cuộc đời này sẽ không chia ly, như thế anh sẽ có thể mãi mãi ở bên cô, nhưng mà làm gì có hai từ 'giá như' kia chứ. Giống như cô đã từng nói với anh, Trạm cuối của cuộc đời làm gì có ai có thể đi cùng nhau...
Rất lâu sau này, khi Lý Kính Thù mắc bệnh ung thư nằm trên giường bệnh, có lẽ anh đã biết được cảm giác sợ hãi của cái chết. Anh nói, Nếu như tớ có cơ hội, nhất định sẽ giữ cô ấy ở lại bên mình... nhưng tớ lại không còn cơ hội, bởi vì tớ chỉ có thể đi đến đây thôi. Bọn tớ lại sắp được ở bên nhau rồi...
Cho dù anh và cô có cố gắng đến thế nào đi nữa thì cuối cùng kết quả vẫn sẽ là hư không. Cuộc đời sẽ không để chúng ta dễ dàng đến với nhau, mặc dù đã cố gắng thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của sinh mệnh. Cuộc đời là một cái bóng vô hình, mà chúng ta lại bị bao trùm bởi cái bóng khổng lồ ấy, cho đến cuối cùng cũng chỉ bị bóng đêm nuốt chửng.
Lý Kính Thù và Phương Bình cũng giống như điệp khúc của bản tình ca, đẹp đẽ như thế, đáng nhớ như thế. Nhưng kết quả vẫn chỉ là một bản tình ca đầy hoài niệm.
Thời gian hai mươi năm đủ để quên đi tất cả, nhưng cô lại quyết định không quên, còn anh lại cố chấp níu giữ. Hai mươi năm đủ để anh và cô bắt đầu lại một câu chuyện mới, nhưng cả hai lại chọn cố chấp quay đầu. Một lần rồi lại một lần giở bức thư đã ố vàng ấy ra, những dòng chữ ngay ngắn lay động lòng người, nước mắt vẫn cứ thế mà trào ra khóe mắt. Đọng lại trên mi, giống như những giọt sương sớm. Thật ra anh rất muốn quên đi những chuyện đã qua, như lời cô nói hãy quên đi cô bắt đầu lại một tương lai khác. Ngày mai sẽ luôn chờ anh, nhưng mỗi đêm cô đơn tĩnh lặng, giở bức thư của cô ra, anh vẫn không thể nào quên đi được. Cô nói: Cuối cùng em cũng đợi được anh!
Anh khỏe không? Mười năm rồi nhỉ? Anh đã quên em hay chưa? Đôi lúc rất hy vọng anh sẽ quên đi em, nhưng cũng hy vọng anh đừng quên em. Rốt cuộc em phải làm sao đây? Những bông hoa tuyết ở đây lại giống như những bông hoa anh đào bay trong gió năm nào. Em thật nhớ bầu không khí ấm áp năm nào ở Tokyo, nhưng đáng tiếc em không thể quay về được nữa. Anh còn nhớ chứ? Nhìn bông hoa tuyết này cứ như hoa anh đào rơi ấy,...
Lý Kính Thù nhìn theo bóng của Phương Bình, giọng anh ấm áp đến kì lạ: Phương Bình! Hay là đợi đến hết mùa xuân chúng ta hẳn về?
Không đâu, mùa xuân của Nhật Bản đặc biệt lâu. Em và anh còn rất nhiều việc, đợi một vài ngày nữa rồi chúng ta quay về!
Những ngày tháng tươi đẹp nhất cuộc đời cứ thế lẳng lặng trôi qua. Mãi cho đến sau này, khi cả hai bất chợt quay đầu, có lẽ sẽ bắt gặp đâu đó chợt xuất hiện hình ảnh của bản thân.
Chiếc máy bay cất cánh thẳng lên trời, len qua tầng mây trắng. Ánh nắng chiếu vào trong chiếc máy bay qua cửa sổ thủy tinh, làm cho những tia nắng trở nên lấp lánh kỳ lạ. Phương Bình lặng lẽ tựa vào bờ vai anh, ngủ thiếp đi. Giá như thời gian sẽ mãi dừng lại tại thời khắc này, như thế sẽ không cần đối diện với phong ba phía trước. Lúc đó, Lý Kính Thù luôn tin rằng, chỉ cần có cô ở bên cạnh, anh nhất định sẽ có thể vượt qua tất thảy mọi chông gai của cuộc đời, cho dù tương lai phía trước còn mịt mù thế nào, chỉ cần khi anh quay đầu có cô ở sau lưng ủng hộ, anh nhất định có thể vượt qua được. Nhưng anh lại không ngờ, định mệnh sẽ bất ngờ giáng cho cả anh và cô một đòn chí mạng.
Phương Bình, chuyện anh nói mấy hôm trước em suy nghĩ thế nào rồi?
Ừm... cũng được. Em thấy hay là cứ như vầy đi, đợi đến cuối đông chúng ta hẳn đi. Như thế sẽ có thể ngắm hoa anh đào rồi!
Lại là mùa xuân của 1 năm sau đó.
Nhật Bản vừa vặn đầu xuân, hoa anh đào nở nộ giữa nắng trời. Những cánh hoa màu hồng phấn nhẹ nhàng bay trong gió, anh và cô đứng dưới gốc cây hoa anh đào.
Nhìn cứ như tuyết rơi ấy nhỉ?...
Lúc đó Lý Kính Thù không cảm thấy như vậy, anh cho rằng hoa anh đào và bông tuyết thì có gì giống như chứ?
Anh không thấy như thế...
Khi anh thốt ra câu nói đó, cũng không biết vẻ mặt của Phương Bình thế nào, chỉ biết cô cứ thế im lặng, chỉ nhìn về phía những cánh hoa anh đào tung bay. Cho đến rất lâu sau này, khi anh đứng tại nơi này ngắm nhìn những cánh hoa anh đào bay trong gió, anh mới biết cô nói rất đúng. Chỉ là lúc đó anh không nhận ra, khi anh nhắm nghiền đôi mắt, đôi tay cố giữ chặt những bông hoa anh đào như cố lưu giữ kí ức về cô. Bên tai anh dường như lại vang lên câu nói năm đó, Nhìn cứ như tuyết rơi ấy nhỉ?... . Lý Kính Thù cũng không còn phủ nhận điều đó nữa, Có lẽ thế...
Lý Kính Thù sẽ mãi mãi chẳng thể biết được bất cứ điều gì trước khi cô ra đi, thứ anh còn lại chỉ là những hoài niệm đã trở thành máu thịt hòa vào con tim, thứ anh còn lại chỉ có khu vườn hoa bỉ ngạn tràn đầy sức sống mãnh liệt, những bông hoa anh đào tung bay dưới bầu trời ngợp nắng và cả bức thư đã ố vàng cô để lại. Và thứ mà anh còn lại cũng chỉ là những tháng năm ít ỏi đầy hoài niệm. Giá như cuộc đời này sẽ không chia ly, như thế anh sẽ có thể mãi mãi ở bên cô, nhưng mà làm gì có hai từ 'giá như' kia chứ. Giống như cô đã từng nói với anh, Trạm cuối của cuộc đời làm gì có ai có thể đi cùng nhau...
Rất lâu sau này, khi Lý Kính Thù mắc bệnh ung thư nằm trên giường bệnh, có lẽ anh đã biết được cảm giác sợ hãi của cái chết. Anh nói, Nếu như tớ có cơ hội, nhất định sẽ giữ cô ấy ở lại bên mình... nhưng tớ lại không còn cơ hội, bởi vì tớ chỉ có thể đi đến đây thôi. Bọn tớ lại sắp được ở bên nhau rồi...
Cho dù anh và cô có cố gắng đến thế nào đi nữa thì cuối cùng kết quả vẫn sẽ là hư không. Cuộc đời sẽ không để chúng ta dễ dàng đến với nhau, mặc dù đã cố gắng thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của sinh mệnh. Cuộc đời là một cái bóng vô hình, mà chúng ta lại bị bao trùm bởi cái bóng khổng lồ ấy, cho đến cuối cùng cũng chỉ bị bóng đêm nuốt chửng.
Lý Kính Thù và Phương Bình cũng giống như điệp khúc của bản tình ca, đẹp đẽ như thế, đáng nhớ như thế. Nhưng kết quả vẫn chỉ là một bản tình ca đầy hoài niệm.
Thời gian hai mươi năm đủ để quên đi tất cả, nhưng cô lại quyết định không quên, còn anh lại cố chấp níu giữ. Hai mươi năm đủ để anh và cô bắt đầu lại một câu chuyện mới, nhưng cả hai lại chọn cố chấp quay đầu. Một lần rồi lại một lần giở bức thư đã ố vàng ấy ra, những dòng chữ ngay ngắn lay động lòng người, nước mắt vẫn cứ thế mà trào ra khóe mắt. Đọng lại trên mi, giống như những giọt sương sớm. Thật ra anh rất muốn quên đi những chuyện đã qua, như lời cô nói hãy quên đi cô bắt đầu lại một tương lai khác. Ngày mai sẽ luôn chờ anh, nhưng mỗi đêm cô đơn tĩnh lặng, giở bức thư của cô ra, anh vẫn không thể nào quên đi được. Cô nói: Cuối cùng em cũng đợi được anh!
Anh khỏe không? Mười năm rồi nhỉ? Anh đã quên em hay chưa? Đôi lúc rất hy vọng anh sẽ quên đi em, nhưng cũng hy vọng anh đừng quên em. Rốt cuộc em phải làm sao đây? Những bông hoa tuyết ở đây lại giống như những bông hoa anh đào bay trong gió năm nào. Em thật nhớ bầu không khí ấm áp năm nào ở Tokyo, nhưng đáng tiếc em không thể quay về được nữa. Anh còn nhớ chứ? Nhìn bông hoa tuyết này cứ như hoa anh đào rơi ấy,...
Lý Kính Thù nhìn theo bóng của Phương Bình, giọng anh ấm áp đến kì lạ: Phương Bình! Hay là đợi đến hết mùa xuân chúng ta hẳn về?
Không đâu, mùa xuân của Nhật Bản đặc biệt lâu. Em và anh còn rất nhiều việc, đợi một vài ngày nữa rồi chúng ta quay về!
Những ngày tháng tươi đẹp nhất cuộc đời cứ thế lẳng lặng trôi qua. Mãi cho đến sau này, khi cả hai bất chợt quay đầu, có lẽ sẽ bắt gặp đâu đó chợt xuất hiện hình ảnh của bản thân.
Chiếc máy bay cất cánh thẳng lên trời, len qua tầng mây trắng. Ánh nắng chiếu vào trong chiếc máy bay qua cửa sổ thủy tinh, làm cho những tia nắng trở nên lấp lánh kỳ lạ. Phương Bình lặng lẽ tựa vào bờ vai anh, ngủ thiếp đi. Giá như thời gian sẽ mãi dừng lại tại thời khắc này, như thế sẽ không cần đối diện với phong ba phía trước. Lúc đó, Lý Kính Thù luôn tin rằng, chỉ cần có cô ở bên cạnh, anh nhất định sẽ có thể vượt qua tất thảy mọi chông gai của cuộc đời, cho dù tương lai phía trước còn mịt mù thế nào, chỉ cần khi anh quay đầu có cô ở sau lưng ủng hộ, anh nhất định có thể vượt qua được. Nhưng anh lại không ngờ, định mệnh sẽ bất ngờ giáng cho cả anh và cô một đòn chí mạng.
/14
|