Anh Đào không còn nơi nào để đi, chỉ đành quay về nhà của mình. Đứng mãi hồi lâu ở cửa, Anh Đào vẫn chỉ đành bất đắc dĩ mà mang nặng nỗi lòng, mở cửa ra.
Trong phòng, là bóng tối dầy đặc như đã dự liệu. Anh Đào mở rộng cửa, để ánh sáng ở bên ngoài có thể chiếu vào nhiều thêm một chút, cho đến khi đèn trong phòng đã được bật hết cả lên, cô ta mới đóng cửa lại. Nhưng, dù cho trong phòng đèn sáng như ban ngày, mà theo tiếng cửa được đóng lại, Anh Đào vẫn có một cảm giác bị cách ly cô độc và sợ hãi.
Anh Đào dùng sức cắn cắn bờ môi, lấy hết dũng khí, bước đến bên tủ lạnh lấy một cốc nước lạnh, để uống thuốc mà bác sĩ đã kê cho cô ta.
Mười mấy phút qua đi, thuốc đã dần dần có tác dụng, Anh Đào trong tim dần dần bình tĩnh được trở lại. Cô ta cẩn thận bước vào cửa phòng tắm, ló đầu vào xem xét, thấy không có gì kỳ quái, bèn vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa, rồi chui vào ngay trong chăn.
Có lẽ do tác dụng của thuốc đủ để mang lại cho con người ta cảm giác an toàn, Anh Đào đã nằm gọn trong chăn lòng cũng được an định rất nhiều. Suốt mấy ngày nay không được ngủ ngon, giờ thêm vào tác dụng của thuốc, nên dần dần thiếp đi.
+++ +++ +++ +++ +++
Mở mắt ra một lần nữa, Anh Đào lại đứng trước cánh cửa lớn bằng gỗ màu đỏ. So với lần trước nhìn thấy, rõ ràng là mới hơn. Trong cánh cửa đó tiếng người rộn ràng, không hề kém lần trước đến đây chút nào.
Cửa, không hề báo trước mở ra. Những hành lang quanh co bên trong, đang được treo đèn lồng đỏ thẳng tắp, trong hỉ khánh lại ngấm ngầm có cả chút kỳ quái nữa.
Anh Đào đứng ngây ra ở trước cửa, đây rốt cuộc là cảnh thực việc thực, hay chỉ là ảo giác trong mộng ? Anh Đào lúc này đã hoàn toàn không còn phân biệt được nữa. Trong cánh cửa đôi lúc lại truyền đến âm thanh nô đùa vui vẻ của hài đồng, âm thanh chúc rượu của nam nhân, tiếng cười nhẹ nhàng kiều diễm của nữ nhân, tiếng nghe không rõ của người già nữa … …
Một gia đình thật náo nhiệt … … Anh Đào từ trong lòng thực sự rất ngưỡng mộ.
Anh Đào từ nhỏ đã lớn lên trong một hoàn cảnh lạnh lẽo, cha cô ta sớm đã qua đời, chỉ còn lại mẹ và cô ta. Mặc dù sau đó, lại có một cô chị họ Bách Phú, nhưng tính tình thờ ơ đã không thể thay đổi được nữa. Mẹ cô ta lại rất thiên vị, điểm này Anh Đào cũng công nhận. Chị họ đến nhà rõ ràng chính là một người giúp việc không ăn lương, từ việc dọn dẹp, giặt quần áo, làm cơm … …tất cả đều là chị họ làm, mẹ còn luôn đay nghiến Bách Phú, cảm thấy là mình đã quá mạo hiểm tính mạng, thu nhận một sao quả tạ qua cửa đã là việc rất vĩ đại.
Mặc dù Anh Đào cũng cảm thấy không công bằng, nhưng thế giới này chính là không công bằng như vậy. Ai mà quan tâm hết được đến ai ?
Bách Phú ? Hừm, đến cái tên cũng nhà quê ! Thật chẳng hiểu bà ngoại sao lại đặt cái tên này cho chị họ. Nói gì mà … …tên này có thể loại trừ sát nghiệt của Bách Phú ở khiếp trước, đem lại cho chị họ thêm phúc thêm thọ … … Thực nếu chỉ cần đặt một cái tên là tránh được tai họa, vậy thì bác trai và bác gái sao lại chết thảm như thế ? Hơn nữa, điều làm Anh Đào không phục nhất là, Bách Phú rõ ràng bình thường đến không thể bình thường thêm được, nhưng mọi người lại cứ vây lấy xung quanh, quan tâm đến chị họ, những điều này đều là những thứ mà Anh Đào khát vọng mà không cách nào có được, từ nhỏ đến lớn cứ luôn như vậy.
Vì vậy Anh Đào đặc biệt ghét Bách Phú !
“Đây … …là ghen tị sao ?” Anh Đào từng tự hỏi chính mình. Nhưng lại chẳng có bất cứ đáp án nào. Cũng đều do Anh Đào trước giờ chưa từng phải ghen tỵ với bất kỳ ai, bao gồm cả Kỷ Nhan toàn mỹ đến gần như không có tỳ vết kia.
Kỳ thực, trong tim Anh Đào cũng vô cùng khát vọng tình bạn và tình thương cùng với một gia đình náo nhiệt, cô ta có thể làm nũng trước mặt người già, ra oai trước mặt trẻ nhỏ. Nhưng, cô ta vẫn thừa kế tính ích kỷ và lạnh lùng từ mẹ mình, điểm này cô ta trước giờ chưa từng phủ nhận. Cho nên cô ta vô cùng thích xem “Hồng Lâu Mộng” , “Tôi yêu nhà tôi” , hay là “Những người đàn ông nhà ông chủ nhà tắm” ( đây là phim gia đình của HQ ) . Đại khái cũng chính vì thế, mà Anh Đào vẫn luôn hi vọng có nhiều người đến thương yêu cô ta, còn bản thân sẽ được tận hưởng hết tình yêu hạnh phúc và sự vui vẻ. Tạo lập một gia đình nhỏ đầy hạnh phúc, sinh càng nhiều con càng tốt, chính là mục đích lớn nhất trong đời Anh Đào.
Trong lòng dâng lên sự dao động, Anh Đào rất muốn đi vào xem xem, gia đình hạnh phúc kia là như thế nào. Dù sao … …đấy cũng là thứ mà mình luôn mong đợi nhưng chưa từng được cảm nhận, chỉ nhìn một cái thôi là được rồi.
Anh Đào hoàn toàn quên đi sự sợ hãi trong lòng cùng với nguy hiểm có thể xảy ra, không để ý gì hơn bước chân vào trong cửa.
Đi xuyên qua một khu vườn to cùng hành lang, tiếng cười, tiếng hát … …càng lúc càng vang, cũng càng lúc càng gần hơn.
Nơi này thực sự là to quá … …trong giếng trời còn có không ít những hòn giả sơn to to nhỏ nhỏ cùng với không ít hoa hoa cỏ cỏ. Anh Đào lại chẳng có tâm tình nhìn ngắm, chỉ chăm chú đi theo hướng phát ra âm thanh.
Nhìn thấy rồi, cô ta đã nhìn thấy rồi !
Anh Đào vui mừng nhìn cảnh tượng vui vẻ nhộn nhịp trong phòng : hai người già tóc bạc phơ đang cười lớn nắm lấy bàn tay của những đứa cháu nhỏ; mấy người phụ nữ đang thân thiết ngồi ở bên cạnh vừa làm việc thêu thùa vừa nói những chuyện trong nhà ngoài ngõ với tiền bối ; mấy người đàn ông đang uống rượu nói khoác về những điều mình nhìn thấy hoặc nghe kể ; mấy đứa trẻ đang vui vẻ chạy qua chạy lại xung quanh, tranh giành đồ chơi trong tay nhau … …
Tiếng vui cười trong phòng, cũng truyền nhiễm vào trong Anh Đào vẫn luôn lạnh lùng kia. Cô ta thực sự hi vọng mình có thể trở thành một người trong đó, cùng hòa nhập vào đại gia đình hòa thuận này.
Chỉ là … …y phục mà họ mặc có chút kỳ quái, nhưng lại không nghĩ ra được là kỳ lạ ở điểm nào.
“Anh Đào … …”
Thiếu nữ áo xanh không biết từ lúc nào đã tới bên người Anh Đào, đang thân thiết gọi cô ta. Thiếu nữ vẫn mặc bộ quần áo màu xanh có chút bắt mắt kia, trông qua thấy thật mong manh yếu ớt.
Anh Đào vui vẻ cười cười với cô bé một cái, thiếu nữ áo xanh một bên giơ tay ra vẫy gọi cô ta, một bên bước đến bên người trưởng lão, thân thiết làm nũng. Không nghe thấy thiếu nữ áo xanh nói những gì, chỉ trông thấy ánh mắt tất cả mọi người đều quay về phía Anh Đào đang đứng ở cửa.
Anh Đào nhất thời trở thành trọng tâm bất an di chuyển chân, không biết phải làm thế nào mới được.
“Vào đây, vào đây đi … …” Mọi người cùng nhiệt tình vẫy gọi Anh Đào.
Kinh ngạc vì nhận được sủng ái như vậy Anh Đào mỉm cười nhấc một chân lên. Đột nhiên, toàn bộ căn phòng đó tối om, đến đèn lồng trên cửa và hành lang cũng tắt hết cả.
Trong phòng truyền đến những âm thanh thống khổ và cầu cứu, bi thảm mà lăng lệ vô cùng, Anh Đào lờ mờ hiểu được, dường như đang xảy ra chuyện đáng sợ gì đó !
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Nhưng bên trong quá tối, căn bản là không nhìn rõ được chút nào, còn Anh Đào đang sợ hãi đến tay chân mềm nhũn, làm gì còn dám bước vào bên trong nhìn một cái.
Bỗng, từ trong phòng có một cánh tay giơ ra, nắm chặt lấy cổ chân của Anh Đào … …quần áo trên cánh tay đó đều đã rách nát không tưởng, có điều nhìn màu sắc là biết được chính của thiếu nữ áo xanh kia.
“Cứu cứu tôi … …cứu tôi … …đau quá … …”
Tiếp theo cánh tay đó, lại xuất hiện gương mặt của thiếu nữ áo xanh. Chính xác mà nói, thì chỉ có nửa cái đầu ! Bởi vì từ xương gò má bên phải sang bên góc gò má bên trái đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa, chỉ còn nhìn thấy bộ óc trắng ởn cùng đầy những mạch máu tươi… …
“A ~ ~ ~ ” Anh Đào cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết mà lăng lệ , “Thả tôi ra ! Thả tôi ra !”
Trong phòng, là bóng tối dầy đặc như đã dự liệu. Anh Đào mở rộng cửa, để ánh sáng ở bên ngoài có thể chiếu vào nhiều thêm một chút, cho đến khi đèn trong phòng đã được bật hết cả lên, cô ta mới đóng cửa lại. Nhưng, dù cho trong phòng đèn sáng như ban ngày, mà theo tiếng cửa được đóng lại, Anh Đào vẫn có một cảm giác bị cách ly cô độc và sợ hãi.
Anh Đào dùng sức cắn cắn bờ môi, lấy hết dũng khí, bước đến bên tủ lạnh lấy một cốc nước lạnh, để uống thuốc mà bác sĩ đã kê cho cô ta.
Mười mấy phút qua đi, thuốc đã dần dần có tác dụng, Anh Đào trong tim dần dần bình tĩnh được trở lại. Cô ta cẩn thận bước vào cửa phòng tắm, ló đầu vào xem xét, thấy không có gì kỳ quái, bèn vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa, rồi chui vào ngay trong chăn.
Có lẽ do tác dụng của thuốc đủ để mang lại cho con người ta cảm giác an toàn, Anh Đào đã nằm gọn trong chăn lòng cũng được an định rất nhiều. Suốt mấy ngày nay không được ngủ ngon, giờ thêm vào tác dụng của thuốc, nên dần dần thiếp đi.
+++ +++ +++ +++ +++
Mở mắt ra một lần nữa, Anh Đào lại đứng trước cánh cửa lớn bằng gỗ màu đỏ. So với lần trước nhìn thấy, rõ ràng là mới hơn. Trong cánh cửa đó tiếng người rộn ràng, không hề kém lần trước đến đây chút nào.
Cửa, không hề báo trước mở ra. Những hành lang quanh co bên trong, đang được treo đèn lồng đỏ thẳng tắp, trong hỉ khánh lại ngấm ngầm có cả chút kỳ quái nữa.
Anh Đào đứng ngây ra ở trước cửa, đây rốt cuộc là cảnh thực việc thực, hay chỉ là ảo giác trong mộng ? Anh Đào lúc này đã hoàn toàn không còn phân biệt được nữa. Trong cánh cửa đôi lúc lại truyền đến âm thanh nô đùa vui vẻ của hài đồng, âm thanh chúc rượu của nam nhân, tiếng cười nhẹ nhàng kiều diễm của nữ nhân, tiếng nghe không rõ của người già nữa … …
Một gia đình thật náo nhiệt … … Anh Đào từ trong lòng thực sự rất ngưỡng mộ.
Anh Đào từ nhỏ đã lớn lên trong một hoàn cảnh lạnh lẽo, cha cô ta sớm đã qua đời, chỉ còn lại mẹ và cô ta. Mặc dù sau đó, lại có một cô chị họ Bách Phú, nhưng tính tình thờ ơ đã không thể thay đổi được nữa. Mẹ cô ta lại rất thiên vị, điểm này Anh Đào cũng công nhận. Chị họ đến nhà rõ ràng chính là một người giúp việc không ăn lương, từ việc dọn dẹp, giặt quần áo, làm cơm … …tất cả đều là chị họ làm, mẹ còn luôn đay nghiến Bách Phú, cảm thấy là mình đã quá mạo hiểm tính mạng, thu nhận một sao quả tạ qua cửa đã là việc rất vĩ đại.
Mặc dù Anh Đào cũng cảm thấy không công bằng, nhưng thế giới này chính là không công bằng như vậy. Ai mà quan tâm hết được đến ai ?
Bách Phú ? Hừm, đến cái tên cũng nhà quê ! Thật chẳng hiểu bà ngoại sao lại đặt cái tên này cho chị họ. Nói gì mà … …tên này có thể loại trừ sát nghiệt của Bách Phú ở khiếp trước, đem lại cho chị họ thêm phúc thêm thọ … … Thực nếu chỉ cần đặt một cái tên là tránh được tai họa, vậy thì bác trai và bác gái sao lại chết thảm như thế ? Hơn nữa, điều làm Anh Đào không phục nhất là, Bách Phú rõ ràng bình thường đến không thể bình thường thêm được, nhưng mọi người lại cứ vây lấy xung quanh, quan tâm đến chị họ, những điều này đều là những thứ mà Anh Đào khát vọng mà không cách nào có được, từ nhỏ đến lớn cứ luôn như vậy.
Vì vậy Anh Đào đặc biệt ghét Bách Phú !
“Đây … …là ghen tị sao ?” Anh Đào từng tự hỏi chính mình. Nhưng lại chẳng có bất cứ đáp án nào. Cũng đều do Anh Đào trước giờ chưa từng phải ghen tỵ với bất kỳ ai, bao gồm cả Kỷ Nhan toàn mỹ đến gần như không có tỳ vết kia.
Kỳ thực, trong tim Anh Đào cũng vô cùng khát vọng tình bạn và tình thương cùng với một gia đình náo nhiệt, cô ta có thể làm nũng trước mặt người già, ra oai trước mặt trẻ nhỏ. Nhưng, cô ta vẫn thừa kế tính ích kỷ và lạnh lùng từ mẹ mình, điểm này cô ta trước giờ chưa từng phủ nhận. Cho nên cô ta vô cùng thích xem “Hồng Lâu Mộng” , “Tôi yêu nhà tôi” , hay là “Những người đàn ông nhà ông chủ nhà tắm” ( đây là phim gia đình của HQ ) . Đại khái cũng chính vì thế, mà Anh Đào vẫn luôn hi vọng có nhiều người đến thương yêu cô ta, còn bản thân sẽ được tận hưởng hết tình yêu hạnh phúc và sự vui vẻ. Tạo lập một gia đình nhỏ đầy hạnh phúc, sinh càng nhiều con càng tốt, chính là mục đích lớn nhất trong đời Anh Đào.
Trong lòng dâng lên sự dao động, Anh Đào rất muốn đi vào xem xem, gia đình hạnh phúc kia là như thế nào. Dù sao … …đấy cũng là thứ mà mình luôn mong đợi nhưng chưa từng được cảm nhận, chỉ nhìn một cái thôi là được rồi.
Anh Đào hoàn toàn quên đi sự sợ hãi trong lòng cùng với nguy hiểm có thể xảy ra, không để ý gì hơn bước chân vào trong cửa.
Đi xuyên qua một khu vườn to cùng hành lang, tiếng cười, tiếng hát … …càng lúc càng vang, cũng càng lúc càng gần hơn.
Nơi này thực sự là to quá … …trong giếng trời còn có không ít những hòn giả sơn to to nhỏ nhỏ cùng với không ít hoa hoa cỏ cỏ. Anh Đào lại chẳng có tâm tình nhìn ngắm, chỉ chăm chú đi theo hướng phát ra âm thanh.
Nhìn thấy rồi, cô ta đã nhìn thấy rồi !
Anh Đào vui mừng nhìn cảnh tượng vui vẻ nhộn nhịp trong phòng : hai người già tóc bạc phơ đang cười lớn nắm lấy bàn tay của những đứa cháu nhỏ; mấy người phụ nữ đang thân thiết ngồi ở bên cạnh vừa làm việc thêu thùa vừa nói những chuyện trong nhà ngoài ngõ với tiền bối ; mấy người đàn ông đang uống rượu nói khoác về những điều mình nhìn thấy hoặc nghe kể ; mấy đứa trẻ đang vui vẻ chạy qua chạy lại xung quanh, tranh giành đồ chơi trong tay nhau … …
Tiếng vui cười trong phòng, cũng truyền nhiễm vào trong Anh Đào vẫn luôn lạnh lùng kia. Cô ta thực sự hi vọng mình có thể trở thành một người trong đó, cùng hòa nhập vào đại gia đình hòa thuận này.
Chỉ là … …y phục mà họ mặc có chút kỳ quái, nhưng lại không nghĩ ra được là kỳ lạ ở điểm nào.
“Anh Đào … …”
Thiếu nữ áo xanh không biết từ lúc nào đã tới bên người Anh Đào, đang thân thiết gọi cô ta. Thiếu nữ vẫn mặc bộ quần áo màu xanh có chút bắt mắt kia, trông qua thấy thật mong manh yếu ớt.
Anh Đào vui vẻ cười cười với cô bé một cái, thiếu nữ áo xanh một bên giơ tay ra vẫy gọi cô ta, một bên bước đến bên người trưởng lão, thân thiết làm nũng. Không nghe thấy thiếu nữ áo xanh nói những gì, chỉ trông thấy ánh mắt tất cả mọi người đều quay về phía Anh Đào đang đứng ở cửa.
Anh Đào nhất thời trở thành trọng tâm bất an di chuyển chân, không biết phải làm thế nào mới được.
“Vào đây, vào đây đi … …” Mọi người cùng nhiệt tình vẫy gọi Anh Đào.
Kinh ngạc vì nhận được sủng ái như vậy Anh Đào mỉm cười nhấc một chân lên. Đột nhiên, toàn bộ căn phòng đó tối om, đến đèn lồng trên cửa và hành lang cũng tắt hết cả.
Trong phòng truyền đến những âm thanh thống khổ và cầu cứu, bi thảm mà lăng lệ vô cùng, Anh Đào lờ mờ hiểu được, dường như đang xảy ra chuyện đáng sợ gì đó !
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Nhưng bên trong quá tối, căn bản là không nhìn rõ được chút nào, còn Anh Đào đang sợ hãi đến tay chân mềm nhũn, làm gì còn dám bước vào bên trong nhìn một cái.
Bỗng, từ trong phòng có một cánh tay giơ ra, nắm chặt lấy cổ chân của Anh Đào … …quần áo trên cánh tay đó đều đã rách nát không tưởng, có điều nhìn màu sắc là biết được chính của thiếu nữ áo xanh kia.
“Cứu cứu tôi … …cứu tôi … …đau quá … …”
Tiếp theo cánh tay đó, lại xuất hiện gương mặt của thiếu nữ áo xanh. Chính xác mà nói, thì chỉ có nửa cái đầu ! Bởi vì từ xương gò má bên phải sang bên góc gò má bên trái đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa, chỉ còn nhìn thấy bộ óc trắng ởn cùng đầy những mạch máu tươi… …
“A ~ ~ ~ ” Anh Đào cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết mà lăng lệ , “Thả tôi ra ! Thả tôi ra !”
/198
|