Lúc Bách Phú tỉnh lại, thì đã là ba ngày sau.
Cô suýt chút nữa cho rằng bản thân mình sẽ phải cả đời ngủ sâu trong cơn ác mộng đáng sợ mà lại thương cảm đó, vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại được nữa. Lúc mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy ánh nắng tươi đẹp, Bách Phú hạnh phúc đến nỗi thực muốn được hôn lên chiếc má đáng yêu của lão thiên, cảm tạ ông đã chiếu cố đến mình tốt như vậy.
Trong tay của Bách Phú, vẫn còn nắm lấy một hạt trân châu — một hạt trân châu màu đen to cỡ bằng móng tay trên ngón tay cái. Đây chính là giọt nước mắt độc nhất của tiểu quỷ đáng thương, vì sự bất hạnh của bản thân, cũng vì thâm tình của phụ thân mà rơi xuống. Tiểu quỷ này vốn không hề hư, kỳ thực cũng chỉ là một vật hy sinh đáng thương mà thôi. Nhưng nó lại không hề nghĩ rằng, sự dây dưa của chính nó đã đem lại nguy hiểm biết bao cho hai cha con Ninh gia.
Bách Phú cẩn thận cất viên trân châu đó đi. Cô cũng đã nghe Dịch Đạo mới quay về nói rằng, tiểu quỷ đó đã tan như tro tàn rồi. Còn viên trân châu trong tay mình đây là dấu tích duy nhất còn lại của nó trên cuộc đời này. Bách Phú biết, tâm nguyện duy nhất của tiểu quỷ là có thể được gặp lại phụ thân và nương của mình, nhưng, đã không còn có thể nữa.
Cứ nghĩ đến hơi nóng cuồn cuộn trong lò nung và nỗi đau khổ tận cùng khi bị người thân mình bán đứng, từng giọt từng giọt lệ từ trong mắt Bách Phú lại rơi xuống, bọc lấy viên trân châu đen nhánh kia, được đắm mình trong nước mắt, viên trân châu lại càng sáng hơn.
Dịch Đạo nói với Bách Phú rằng, nước mắt của quỷ là thứ đồ tà ác nhất trong thiên hạ, hơn nữa còn rất dễ dàng mà lôi kéo những thứ không sạch sẽ đến. Nhưng Bách Phú không nỡ vứt đi, không phải vì vẻ đẹp của nó, mà là bởi vì câu chuyện thê lương trong đó.
Ai cũng không nghĩ tới được, rằng chính viên trân châu tà ác mà người đời sợ hãi đó, sau này sẽ lại cứu được Bách Phú một mạng.
Trong suốt ba ngày Bách Phú hôn mê đó, Lăng Hạo – Ninh Tiêu – Trương Dương luôn túc trực bên cạnh cô. Nhất là Lăng Hạo, anh ta suýt nữa thì đã xông thẳng lên trên núi, đi tìm Bạch Long đại sư trực tiếp đến cứu Bách Phú. May mà Bách Phú kịp thời tỉnh lại, nếu không, Lăng Hạo nhất định sẽ làm một trận long trời lở đất ở chỗ của Bạch Long đại sư mất.
Nghe thấy Dịch Đạo phun nước miếng ra vì thuật lại, Bách Phú trong tim cảm thấy ngọt ngào hẳn lên, cô đã rõ ràng cảm nhận được sự quan tâm của Lăng Hạo dành cho mình.
Còn cha của Ninh Tiêu — Ninh Chấn Hoa, còn có cả người trung thành yêu thầm ông — vú Từ, đều đã bình an vô sự. Chỉ là hiện giờ Ninh Chấn Hoa đã biết được tâm ý của vú Từ đối với mình, cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
Hê hê, cứ nghĩ tới ánh mắt mang theo nước mắt ẩn ý đưa tình của vú Từ, lại còn cả gương mặt lúng túng khó xử của Ninh Chấn Hoa, cả bộ dạng ông trốn tránh lửa tình nóng rực kia nữa, ha ha ha ha , đúng thực là rất buồn cười !
Có điều , không biết có phải do phải chịu đựng mang theo tiểu quỷ kia quá lâu, mà Ninh Chấn Hoa thường xuyên cảm thấy sau cổ và eo lưng đều đau nhức. Ninh Tiêu hiếu thuận còn đặc biệt đi đến chỗ sư phụ mát- xa tập xoa bóp, để giúp cha mình giảm bớt được cơn đau. Tình cảm hai cha con họ thực là càng ngày càng tốt, làm Lăng Hạo ở bên cạnh ngưỡng mộ vô cùng.
Trương Dương cũng chỉ bị thương nhẹ. Có điều, cho đến lúc này anh ta vẫn cứ mãi vì chuyện không thể bảo vệ được Bách Phú cho tốt mà cảm thấy có lỗi, thành ra lại cứ bám dính lấy Dịch Đạo, muốn bái Dịch Đạo làm thầy, để học pháp thuật. Dịch Đạo không chịu nổi sự đeo bám đó mà đành bất lực nhận Trương Dương làm một tiểu tốt, đáp ứng sau này lúc làm pháp nhất định sẽ đưa anh ta theo để học tập.
Tất cả rất nhanh đã quay về lại như bình thường. Song, ai cũng không ngờ được rằng, chịu ảnh hưởng lớn nhất của chuyện này, ngược lại là Kỷ Nhan chẳng hề gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.
Thực ra, sau khi từ cổ mộ trở về, Bách Phú đã trở thành cái gai vô hình trong tim Kỷ Nhan.
Kỷ Nhan bình thường cũng cảm thấy bản thân thực nực cười. Cô ta quả thực đã đối mặt với quá nhiều quá nhiều những đối thủ mạnh rồi, nhưng cái cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ dường này, Kỷ Nhan trước giờ lại chưa từng phải trải qua.
Mà loại nguy hiểm này lại có thể tới từ một thủ hạ không thể so bì nhan sắc hay tư cách — Trần Bách Phú !
Từ lúc Kỷ Nhan biết đến quan hệ của Bách Phú và Lăng Hạo, khi Lăng Hạo tặng cho Bách Phú chiếc vòng phật bảo vệ của mình, cảm giác bất an đã bắt đầu xuất hiện rồi. Bách Phú có lẽ không biết được, nhưng Kỷ Nhan đã được nghe Lăng lão gia kể về lai lịch của chuỗi vòng phật này.
Chuỗi vòng phật châu này là của cha mẹ Lăng Hạo để lại cho anh ta.
Lúc còn nhỏ, Lăng Hạo thường xuyên vô cớ mà khóc quấy không ngừng. Sau khi Bạch Long đại sư đã giúp anh ta bói quẻ, bèn nói với Lăng lão gia, Lăng Hạo kiếp trước sát nghiệt quá nặng, cho nên đến kiếp này sẽ thường xuyên bị vong hồn dã quỷ quấy rầy. Vì thế cha của Lăng Hạo bèn đặc biệt lấy ra vật bảo hộ của mình do Bạch Long đại sư đưa cho, chuỗi vòng phỉ thúy phật châu linh lực rất cao cường kia đeo lên tay Lăng Hạo. Nói ra cũng kỳ quái, nhưng kể từ lúc đeo lên chuỗi vòng đó, tiểu Lăng Hạo quả thực không còn bất kỳ phản ứng nào kỳ lạ nữa. Nhưng, vào ngày thứ ba sau khi cha Lăng Hạo đưa cho tiểu Lăng Hạo chuỗi vòng kia , thì gặp phải tai nạn. Trên xe còn có mẹ của tiểu Lăng Hạo, hai người chết ngay tại chỗ. Khi qua đời, hai người họ còn nắm chặt lấy tay nhau.
Cho đến tận bây giờ, Lăng Hạo vẫn luôn cảm thấy cái chết của cha mẹ, là do chính mình gây ra. Bởi vì Bạch Long đại sư sớm đã tính được rằng Lăng phụ sẽ có một kiếp nạn lớn, cho nên mới tặng cho ông chuỗi vòng độc nhất vô nhị phật châu đó, song người làm cha là Lăng phụ lại đem chuỗi vòng cứu mạng đó tặng cho lại con trai mình.
Kỷ Nhan lúc đó còn coi chuyện chuỗi vòng phật châu trừ tà này là một câu chuyện cười mà nghe, căn bản là không hề để trong tâm. Nhưng sau khi trải qua những chuyện kỳ lạ trong cổ mộ kia, Kỷ Nhan mới biết được, hóa ra chuyện của quỷ thần, là không thể không tin.
Nút thắt trong tim Lăng Hạo, Kỷ Nhan vẫn rất rõ ràng. Bởi vì đã từng phải chịu tổn thương, nên anh ta mới không yêu nữa, sợ hãi lại lần nữa phải chịu đựng sự đau khổ khi mất đi tình yêu. Từ đó, Lăng Hạo từ nhỏ vốn luôn cô độc lại cũng không chịu cam tâm cô đơn, cho nên nữ nhân bên cạnh anh ta mãi mãi chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, một người lại đổi một người.
Kỳ thực, anh ta khi chịu kết hôn với mình, bất quá cũng chỉ vì sự áy náy với trách nhiệm vì cô đã từng cứu anh ta, còn với thâm tình mà mình dành cho anh ta thì chẳng thể được tính vào.
Đây là điểm mà Kỷ Nhan để tâm đến Bách Phú. Bách Phú chẳng hề xinh đẹp, cũng không giỏi giang. Lăng Hạo lại đối với Bách Phú khác hoàn toàn, sự đối tốt của anh ta với Bách Phú, chẳng có lý do gì cả, cũng không có nguyên nhân. Thậm chí đến anh ta cũng chẳng thể nói rõ được tại sao, song anh ta vẫn thích ở gần Bách Phú.
Lần này lại như thế, cứ nghĩ tới chuyện Lăng Hạo túc trực bên Bách Phú suốt ba ngày ba đêm, trái tim Kỷ Nhan lại đau đến như đang bị bóp chặt lại vậy.
Bản thân cô cũng nguyện ý mà cùng sống cùng chết với anh ta. Nhưng tại sao, anh ta lại không nguyện ý nói ra lời trong đáy tim chứ ?
Còn bản thân cô thì sao ?
Kỷ Nhan thê lương liếc nhìn bàn tay không có chỉ tay của mình, trong lòng chua xót khổ sở vô hạn.
Từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Hạo, Kỷ Nhan đã biết bản thân đã vĩnh viễn trở thành tù nhân của anh ta, rơi vào trong nhu tình như có lại như không của anh đó. Dù cho anh đối với bản thân mình khi gần khi xa, dù cho anh có liên tiếp phản bội, nhưng bản thân vẫn say mê trong đó, không cách nào dứt ra được. Song , bất luận là cô có làm gì, thì cuối cùng anh vẫn không hề để ý đến.
Cuối cùng, trong một lần hỏa hoạn, nhìn thấy Lăng Hạo đang bị nhốt trong phòng, bản thân cô đã có cơ hội.
Kỳ thực lúc đó, Lăng Hạo không hề cầu cứu cô, thậm chí còn mỉm cười giơ tay lên bảo cô nhanh đi đi. Nhưng cứ nghĩ tới, đây là lần cuối cùng được nhìn thấy nụ cười của anh, trái tim cô, lại đau đến không cách nào khống chế được. Vì thế, cô gắng sức mà cầm lên một thanh sắt đã bị lửa nung đến đỏ lên để mở cho được chiếc khóa đã bị lửa thiêu không còn ra hình dạng gì kia nữa.
Sau khi bị thương, Lăng Hạo đã ở bên cạnh cô đúng suốt một tháng. Mất đi vân tay trên hai lòng bàn tay, nhưng bản thân cô lại không hề hối hận dù chỉ một chút, thậm chí còn thấy có chút may mắn. Bởi vì chút trả giá này, đã đổi lại được ánh mắt khác xưa của Lăng Hạo.
Một tháng đó, là những tháng ngày hạnh phúc nhất của Kỷ Nhan từ khi sinh ra. Nhu tình của anh ta như nước, che chở chu toàn, làm trái tim cô không ngừng nảy lên. Do bàn tay đã bị bỏng, mà anh ta chăm sóc bón cho cô ăn cơm, uống nước … …ha, thật không ngờ được con người lạnh lùng như anh ta mà cũng có mặt ôn nhu đến vậy.
Cứ nghĩ tới những chuyện tốt đẹp đã qua đó, Kỷ Nhan lại không nhịn được mà mỉm cười một mình. Ánh mắt lúc bình thường luôn sắc bén giờ biến thành dịu dàng vô hạn, giống như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn. Đôi cánh môi hồng nhuận cong lên thành một đường cong đẹp mê hồn, hai bên má cũng có thêm hai mảng hồng hồng xinh đẹp. Trong ánh mắt mông lung kia cũng lóe lên tia sáng động lòng người, song tia sáng đó chỉ vì một người … …một người không hề hoàn toàn yêu cô.
Mặc dù biết rõ bản thân mình không thể nào nắm giữ được trái tim Lăng Hạo, nhưng Kỷ Nhan đã rất mãn nguyện. Cô biết, Lăng Hạo tuyệt đối không phải là người dễ dàng hứa hẹn, giờ đã nói ra lời hứa hẹn thì anh nhất định sẽ làm được ! Bởi vì , anh chính là người như thế.
Hôn một cái lên chiếc nhẫn mỹ lệ trong suốt trên ngón tay, Kỷ Nhan lại cảm thấy như mình có đầy sức mạnh.
Cô nhẹ nhàng nói với chính mình : “Trần Bách Phú, tôi nhất định sẽ không thua cô đâu !”
Cô suýt chút nữa cho rằng bản thân mình sẽ phải cả đời ngủ sâu trong cơn ác mộng đáng sợ mà lại thương cảm đó, vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại được nữa. Lúc mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy ánh nắng tươi đẹp, Bách Phú hạnh phúc đến nỗi thực muốn được hôn lên chiếc má đáng yêu của lão thiên, cảm tạ ông đã chiếu cố đến mình tốt như vậy.
Trong tay của Bách Phú, vẫn còn nắm lấy một hạt trân châu — một hạt trân châu màu đen to cỡ bằng móng tay trên ngón tay cái. Đây chính là giọt nước mắt độc nhất của tiểu quỷ đáng thương, vì sự bất hạnh của bản thân, cũng vì thâm tình của phụ thân mà rơi xuống. Tiểu quỷ này vốn không hề hư, kỳ thực cũng chỉ là một vật hy sinh đáng thương mà thôi. Nhưng nó lại không hề nghĩ rằng, sự dây dưa của chính nó đã đem lại nguy hiểm biết bao cho hai cha con Ninh gia.
Bách Phú cẩn thận cất viên trân châu đó đi. Cô cũng đã nghe Dịch Đạo mới quay về nói rằng, tiểu quỷ đó đã tan như tro tàn rồi. Còn viên trân châu trong tay mình đây là dấu tích duy nhất còn lại của nó trên cuộc đời này. Bách Phú biết, tâm nguyện duy nhất của tiểu quỷ là có thể được gặp lại phụ thân và nương của mình, nhưng, đã không còn có thể nữa.
Cứ nghĩ đến hơi nóng cuồn cuộn trong lò nung và nỗi đau khổ tận cùng khi bị người thân mình bán đứng, từng giọt từng giọt lệ từ trong mắt Bách Phú lại rơi xuống, bọc lấy viên trân châu đen nhánh kia, được đắm mình trong nước mắt, viên trân châu lại càng sáng hơn.
Dịch Đạo nói với Bách Phú rằng, nước mắt của quỷ là thứ đồ tà ác nhất trong thiên hạ, hơn nữa còn rất dễ dàng mà lôi kéo những thứ không sạch sẽ đến. Nhưng Bách Phú không nỡ vứt đi, không phải vì vẻ đẹp của nó, mà là bởi vì câu chuyện thê lương trong đó.
Ai cũng không nghĩ tới được, rằng chính viên trân châu tà ác mà người đời sợ hãi đó, sau này sẽ lại cứu được Bách Phú một mạng.
Trong suốt ba ngày Bách Phú hôn mê đó, Lăng Hạo – Ninh Tiêu – Trương Dương luôn túc trực bên cạnh cô. Nhất là Lăng Hạo, anh ta suýt nữa thì đã xông thẳng lên trên núi, đi tìm Bạch Long đại sư trực tiếp đến cứu Bách Phú. May mà Bách Phú kịp thời tỉnh lại, nếu không, Lăng Hạo nhất định sẽ làm một trận long trời lở đất ở chỗ của Bạch Long đại sư mất.
Nghe thấy Dịch Đạo phun nước miếng ra vì thuật lại, Bách Phú trong tim cảm thấy ngọt ngào hẳn lên, cô đã rõ ràng cảm nhận được sự quan tâm của Lăng Hạo dành cho mình.
Còn cha của Ninh Tiêu — Ninh Chấn Hoa, còn có cả người trung thành yêu thầm ông — vú Từ, đều đã bình an vô sự. Chỉ là hiện giờ Ninh Chấn Hoa đã biết được tâm ý của vú Từ đối với mình, cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
Hê hê, cứ nghĩ tới ánh mắt mang theo nước mắt ẩn ý đưa tình của vú Từ, lại còn cả gương mặt lúng túng khó xử của Ninh Chấn Hoa, cả bộ dạng ông trốn tránh lửa tình nóng rực kia nữa, ha ha ha ha , đúng thực là rất buồn cười !
Có điều , không biết có phải do phải chịu đựng mang theo tiểu quỷ kia quá lâu, mà Ninh Chấn Hoa thường xuyên cảm thấy sau cổ và eo lưng đều đau nhức. Ninh Tiêu hiếu thuận còn đặc biệt đi đến chỗ sư phụ mát- xa tập xoa bóp, để giúp cha mình giảm bớt được cơn đau. Tình cảm hai cha con họ thực là càng ngày càng tốt, làm Lăng Hạo ở bên cạnh ngưỡng mộ vô cùng.
Trương Dương cũng chỉ bị thương nhẹ. Có điều, cho đến lúc này anh ta vẫn cứ mãi vì chuyện không thể bảo vệ được Bách Phú cho tốt mà cảm thấy có lỗi, thành ra lại cứ bám dính lấy Dịch Đạo, muốn bái Dịch Đạo làm thầy, để học pháp thuật. Dịch Đạo không chịu nổi sự đeo bám đó mà đành bất lực nhận Trương Dương làm một tiểu tốt, đáp ứng sau này lúc làm pháp nhất định sẽ đưa anh ta theo để học tập.
Tất cả rất nhanh đã quay về lại như bình thường. Song, ai cũng không ngờ được rằng, chịu ảnh hưởng lớn nhất của chuyện này, ngược lại là Kỷ Nhan chẳng hề gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.
Thực ra, sau khi từ cổ mộ trở về, Bách Phú đã trở thành cái gai vô hình trong tim Kỷ Nhan.
Kỷ Nhan bình thường cũng cảm thấy bản thân thực nực cười. Cô ta quả thực đã đối mặt với quá nhiều quá nhiều những đối thủ mạnh rồi, nhưng cái cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ dường này, Kỷ Nhan trước giờ lại chưa từng phải trải qua.
Mà loại nguy hiểm này lại có thể tới từ một thủ hạ không thể so bì nhan sắc hay tư cách — Trần Bách Phú !
Từ lúc Kỷ Nhan biết đến quan hệ của Bách Phú và Lăng Hạo, khi Lăng Hạo tặng cho Bách Phú chiếc vòng phật bảo vệ của mình, cảm giác bất an đã bắt đầu xuất hiện rồi. Bách Phú có lẽ không biết được, nhưng Kỷ Nhan đã được nghe Lăng lão gia kể về lai lịch của chuỗi vòng phật này.
Chuỗi vòng phật châu này là của cha mẹ Lăng Hạo để lại cho anh ta.
Lúc còn nhỏ, Lăng Hạo thường xuyên vô cớ mà khóc quấy không ngừng. Sau khi Bạch Long đại sư đã giúp anh ta bói quẻ, bèn nói với Lăng lão gia, Lăng Hạo kiếp trước sát nghiệt quá nặng, cho nên đến kiếp này sẽ thường xuyên bị vong hồn dã quỷ quấy rầy. Vì thế cha của Lăng Hạo bèn đặc biệt lấy ra vật bảo hộ của mình do Bạch Long đại sư đưa cho, chuỗi vòng phỉ thúy phật châu linh lực rất cao cường kia đeo lên tay Lăng Hạo. Nói ra cũng kỳ quái, nhưng kể từ lúc đeo lên chuỗi vòng đó, tiểu Lăng Hạo quả thực không còn bất kỳ phản ứng nào kỳ lạ nữa. Nhưng, vào ngày thứ ba sau khi cha Lăng Hạo đưa cho tiểu Lăng Hạo chuỗi vòng kia , thì gặp phải tai nạn. Trên xe còn có mẹ của tiểu Lăng Hạo, hai người chết ngay tại chỗ. Khi qua đời, hai người họ còn nắm chặt lấy tay nhau.
Cho đến tận bây giờ, Lăng Hạo vẫn luôn cảm thấy cái chết của cha mẹ, là do chính mình gây ra. Bởi vì Bạch Long đại sư sớm đã tính được rằng Lăng phụ sẽ có một kiếp nạn lớn, cho nên mới tặng cho ông chuỗi vòng độc nhất vô nhị phật châu đó, song người làm cha là Lăng phụ lại đem chuỗi vòng cứu mạng đó tặng cho lại con trai mình.
Kỷ Nhan lúc đó còn coi chuyện chuỗi vòng phật châu trừ tà này là một câu chuyện cười mà nghe, căn bản là không hề để trong tâm. Nhưng sau khi trải qua những chuyện kỳ lạ trong cổ mộ kia, Kỷ Nhan mới biết được, hóa ra chuyện của quỷ thần, là không thể không tin.
Nút thắt trong tim Lăng Hạo, Kỷ Nhan vẫn rất rõ ràng. Bởi vì đã từng phải chịu tổn thương, nên anh ta mới không yêu nữa, sợ hãi lại lần nữa phải chịu đựng sự đau khổ khi mất đi tình yêu. Từ đó, Lăng Hạo từ nhỏ vốn luôn cô độc lại cũng không chịu cam tâm cô đơn, cho nên nữ nhân bên cạnh anh ta mãi mãi chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, một người lại đổi một người.
Kỳ thực, anh ta khi chịu kết hôn với mình, bất quá cũng chỉ vì sự áy náy với trách nhiệm vì cô đã từng cứu anh ta, còn với thâm tình mà mình dành cho anh ta thì chẳng thể được tính vào.
Đây là điểm mà Kỷ Nhan để tâm đến Bách Phú. Bách Phú chẳng hề xinh đẹp, cũng không giỏi giang. Lăng Hạo lại đối với Bách Phú khác hoàn toàn, sự đối tốt của anh ta với Bách Phú, chẳng có lý do gì cả, cũng không có nguyên nhân. Thậm chí đến anh ta cũng chẳng thể nói rõ được tại sao, song anh ta vẫn thích ở gần Bách Phú.
Lần này lại như thế, cứ nghĩ tới chuyện Lăng Hạo túc trực bên Bách Phú suốt ba ngày ba đêm, trái tim Kỷ Nhan lại đau đến như đang bị bóp chặt lại vậy.
Bản thân cô cũng nguyện ý mà cùng sống cùng chết với anh ta. Nhưng tại sao, anh ta lại không nguyện ý nói ra lời trong đáy tim chứ ?
Còn bản thân cô thì sao ?
Kỷ Nhan thê lương liếc nhìn bàn tay không có chỉ tay của mình, trong lòng chua xót khổ sở vô hạn.
Từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Hạo, Kỷ Nhan đã biết bản thân đã vĩnh viễn trở thành tù nhân của anh ta, rơi vào trong nhu tình như có lại như không của anh đó. Dù cho anh đối với bản thân mình khi gần khi xa, dù cho anh có liên tiếp phản bội, nhưng bản thân vẫn say mê trong đó, không cách nào dứt ra được. Song , bất luận là cô có làm gì, thì cuối cùng anh vẫn không hề để ý đến.
Cuối cùng, trong một lần hỏa hoạn, nhìn thấy Lăng Hạo đang bị nhốt trong phòng, bản thân cô đã có cơ hội.
Kỳ thực lúc đó, Lăng Hạo không hề cầu cứu cô, thậm chí còn mỉm cười giơ tay lên bảo cô nhanh đi đi. Nhưng cứ nghĩ tới, đây là lần cuối cùng được nhìn thấy nụ cười của anh, trái tim cô, lại đau đến không cách nào khống chế được. Vì thế, cô gắng sức mà cầm lên một thanh sắt đã bị lửa nung đến đỏ lên để mở cho được chiếc khóa đã bị lửa thiêu không còn ra hình dạng gì kia nữa.
Sau khi bị thương, Lăng Hạo đã ở bên cạnh cô đúng suốt một tháng. Mất đi vân tay trên hai lòng bàn tay, nhưng bản thân cô lại không hề hối hận dù chỉ một chút, thậm chí còn thấy có chút may mắn. Bởi vì chút trả giá này, đã đổi lại được ánh mắt khác xưa của Lăng Hạo.
Một tháng đó, là những tháng ngày hạnh phúc nhất của Kỷ Nhan từ khi sinh ra. Nhu tình của anh ta như nước, che chở chu toàn, làm trái tim cô không ngừng nảy lên. Do bàn tay đã bị bỏng, mà anh ta chăm sóc bón cho cô ăn cơm, uống nước … …ha, thật không ngờ được con người lạnh lùng như anh ta mà cũng có mặt ôn nhu đến vậy.
Cứ nghĩ tới những chuyện tốt đẹp đã qua đó, Kỷ Nhan lại không nhịn được mà mỉm cười một mình. Ánh mắt lúc bình thường luôn sắc bén giờ biến thành dịu dàng vô hạn, giống như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn. Đôi cánh môi hồng nhuận cong lên thành một đường cong đẹp mê hồn, hai bên má cũng có thêm hai mảng hồng hồng xinh đẹp. Trong ánh mắt mông lung kia cũng lóe lên tia sáng động lòng người, song tia sáng đó chỉ vì một người … …một người không hề hoàn toàn yêu cô.
Mặc dù biết rõ bản thân mình không thể nào nắm giữ được trái tim Lăng Hạo, nhưng Kỷ Nhan đã rất mãn nguyện. Cô biết, Lăng Hạo tuyệt đối không phải là người dễ dàng hứa hẹn, giờ đã nói ra lời hứa hẹn thì anh nhất định sẽ làm được ! Bởi vì , anh chính là người như thế.
Hôn một cái lên chiếc nhẫn mỹ lệ trong suốt trên ngón tay, Kỷ Nhan lại cảm thấy như mình có đầy sức mạnh.
Cô nhẹ nhàng nói với chính mình : “Trần Bách Phú, tôi nhất định sẽ không thua cô đâu !”
/198
|