Chuyển ngữ: Bibon
Nhìn thấy vẻ tức giận của Bạch sư phụ, Thạch Phương trong chốc lát như rơi thẳng xuống dưới giếng sâu, toàn thân lạnh ngắt.
“Ngươi có hiểu y thuật không? Ngươi sao có thể tùy tiện như thế đi chẩn bệnh cho bệnh nhân chứ? Nếu như người bệnh xảy ra chuyện gì, ngươi có gánh vác được hay không?”
Lời trách mắng của Bạch sư phụ giống như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Thạch Phương, cậu ta hiểu với y thuật của mình còn dám đi chẩn bệnh cho bệnh nhân như vậy là không đúng. Nhưng với tình hình mình rõ ràng có khả năng, cứu một người không thể kéo dài thời gian thêm nữa, thì có gì là không đúng? Lẽ nào lại cứ đứng nhìn người bệnh chết đi, đến một chút gì đó cũng không làm được hay sao?
Thạch Phương trong lòng vô cùng ủy khuất, song lại không cách nào nói ra. Cậu ta biết tính cách của Bạch sư phụ, tranh cãi không phải cách để Bạch sư phụ tiếp nhận được chuyện này.
“Hôm nay không cần ngươi nữa! Mau đi tới quỳ xuống trước mặt tổ tiên, không cho phép, thì ngươi không được phép đứng dậy!”
Thạch Phương nghe lời đi đến trước bàn thờ, nhẹ nhàng quỳ xuống, không nói bất cứ lời nào.
Mãn Xuân cô nương kia nhìn thấy ân nhân của mình bị trách phạt, gương mặt cuống quýt đến mức đỏ hết cả lên, vội vã cầu xin Bạch sư phụ nể tình.
Bạch sư phụ chỉ bình tĩnh nhìn nhìn Mãn Xuân, rồi đáp: “Xin lỗi cô nương, đây là quy định của chúng tôi. Nếu như nó còn không nghe lời, thì chỉ còn con đường rời khỏi đây mà thôi.”
Thấy Bạch sư phụ quả quyết như thế, Mãn Xuân chỉ đành ngừng lời, đứng ở bên cạnh tự trách mình nhìn về phía Thạch Phương.
Qua khoảng một tuần hương, Thạch Phương đang bị phạt quỳ kia chỉ cảm thấy chân đã đau nhức đến mức không còn cảm giác. Thân thể cũng không rõ vì sao nghiêng ngả, Thạch Phương chỉ cảm thấy trên đầu váng vất không ngừng.
Đúng lúc này, ca ca Thạch Ngọc trở về.
Nhìn thấy Thạch Phương đang phải quỳ trước bàn thờ, Thạch Ngọc thất kinh, vội vã đi tìm sư phụ để nói lý. Nhưng Bạch sư phụ kiên kiết như vậy nào dễ gì bị thuyết phục? Thạch Ngọc thất vọng bị sư phụ đuổi thẳng ra ngoài.
Đến trước tiểu đệ Thạch Phương gương mặt càng lúc càng trắng bệch, Thạch Ngọc đau lòng vô cùng. Anh ta không nói gì thêm, trực tiếp bước tới trước mặt Thạch Phương, cũng giống như đệ mình quỳ xuống trước bàn thờ tổ tiên.
“Tiểu đệ đừng sợ, ca ca sẽ ở bên đệ.”
Lời nói của Thạch Ngọc truyền vào trong tai Thạch Phương, song Thạch Phương lại chỉ cúi đầu im lặng.
Chưa được bao lâu, có tiếng thở dài nặng nề của Bạch sư phụ truyền ra từ trong phòng. Thấy sự kiên quyết của Thạch Ngọc, Bạch sư phụ cũng không trừng phạt tiểu đệ Thạch Phương nữa.
Nhìn hai huynh đệ lúc này đang đỡ nhau đứng dậy, Mãn Xuân nhịn không được nén lệ mỉm cười.
Song, Thạch Phương trong lòng lại không vì thế mà thả lỏng được, ngược lại càng thu mình hơn.
Câu chuyện vẫn tiếp diễn, Thạch Phương được miễn trừng phạt nhờ ca ca Thạch Ngọc lại không thể bỏ được tâm sự trong lòng, thái độ đối với ca ca cũng không còn thân thiết như xưa nữa, thậm chí còn có thái độ tránh né.
(Chung Chí ngược lại hoàn toàn hiểu được cảm giác này của Thạch Phương, đồng thời cũng vì Thạch Phương mà cảm thấy bất bình, oán hận Bạch sư phụ quá thiên vị. Vốn dĩ cậu ta đã là một người hay bệnh tật đáng thương, lớn lên lại không có được sự yêu quý của sư phụ. Cứu một mạng người, ngược lại còn bị trách mắng. Quan trọng hơn là, Bạch sư phụ cuối cùng không còn kiên quyết trách phạt Thạch Phương, hóa ra lại là vì thương đồ đệ Thạch Ngọc của mình. Điều này rõ ràng khiến tâm tình của Thạch Phương xấu đi rất nhiều, nếu đổi lại là anh ta, e là cũng khó mà chịu đựng được.)
Thạch Ngọc phát hiện ra Thạch Phương không vui, nhưng lại không có cách nào, chỉ đành mỗi ngày mua sách vở và quần áo để đổi lấy niềm vui của tiểu đệ mình. Song sắc mặt Thạch Phương càng lúc càng trắng xanh, thần sắc cũng ngày càng đi xuống, cứ như mơ hồ không tìm được phương hướng để đi … …
Đang lúc Chung Chí thấu hiểu nỗi lòng bất lực này của Thạch Phương, chờ đợi cảnh tượng tiếp theo, thì tiếng cười ái muội của một đôi nam nữ kéo anh ta tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
“Im miệng!” Chung Chí tức giận gầm lên. “Đến tiền đi thuê phòng ở khách sạn cũng không có mà đến đây à?”
Tiếng gầm lớn này khiến đôi nam nữ đang hò hẹn gần đó bị dọa đến chạy mất. Bọn họ nghi ngờ mà giận dữ trừng mắt với Chung Chí đang tức giận bừng bừng, song thấy không thắng được anh ta nên đành nhanh chóng đổi địa điểm hẹn hò khác.
Sau khi phát tiết, Chung Chí đang tức giận bừng bừng cũng bình tĩnh hơn, trong lòng giống như có thứ gì đó đang bao chặt lấy, không còn đau nữa. Lần đầu tiên, anh ta lại hi vọng mình nằm mơ được thoải mái, tất nhiên, là để được xem tiếp cảnh tượng trong kia.
Song đã không thể ngủ thêm, Chung Chí chỉ đành thở dài. Mặc dù biết giấc mơ kia không dễ gì tiếp tục, nhưng anh ta cũng thấy mình thoải mái hơn rất nhiều. Hóa ra, trên thế giới này không chỉ có một kẻ đáng thương là Chung Chí anh phải sống dưới cái bóng của anh mình. Chung Chí tự cười giễu chính mình, rồi khởi động xe lái đi. Anh ta cảm thấy trên người mình giống như có thêm một sức mạnh và dũng khí mới, sự việc Thạch Phương gặp phải trong giấc mơ khiến Chung Chí cảm thấy vô cùng đồng cảnh ngộ, cũng gián tiếp khiến anh ta giải tỏa được không ít áp lực.
Còn về Tần Chính kia … …Chung Chí không che giấu cười lạnh một cái.
*
Lăng Hạo ngoài nhược điểm không thể chấp nhận được là có quá nhiều bạn gái, còn lại anh ta thực sự là một người vô cùng có năng lực. Cũng không biết anh ta đã dùng cách gì, mà ông Tần Chính như con ngựa bất kham kia lại ngoan ngoãn đi nhận lỗi với Chung Chí. Đương nhiên, đây chính là sợi dây mà Lăng Hạo móc nối.
Bách Phú từng truy vấn Lăng Hạo, nhưng anh ta chỉ thần bí mỉm cười, chứ không chịu nói gì hơn. Song dù thế này, thì hảo cảm của Chung Chí đối với Lăng Hạo cũng tăng lên mấy phần, lại thêm vào thế lực địa vị của Lăng gia trong thương trường nơi đây. Lần này coi như đã từ thế bị động chuyển sang chủ động, như vậy, chuyện sau này cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
/198
|