Chuyển ngữ: Bibon
“Ý? Sao em nhanh thế đã ra rồi?” Trương Dương nhìn thấy Bách Phú đi ra vô cùng kinh ngạc hỏi.
Bách Phú khi nhìn thấy Trương Dương cũng kinh ngạc không kém: “Em còn chưa hỏi anh đấy, sao anh còn chưa về, không phải đã nói anh đi về nghỉ trước đi sao?”
“Anh không mệt, cho nên ngồi đây nghe nhạc chút.”
“Bên trong chẳng vui lắm, chúng ta đi thôi.”
“Được rồi, anh đưa em đi ăn đồ Tây nhé?”
“Em thích đi ăn sủi cảo hơn.”
“Được.”
Ninh Tiêu đuổi theo ra tới cửa nhìn thấy Bách Phú đã lên xe của Trương Dương, trong lòng thấy an tâm không ít. Khi trở về phòng ăn, anh ta lần đầu tiên liếc nhìn Lăng Hạo với ánh mắt không hài lòng. Mà trong suốt buổi tối hôm đó, Lăng Hạo cũng không nói thêm một lời nào nữa.
Ngược lại có hai anh em họ Triệu nhất là người anh trai Triệu Văn Uyên lại vô cùng sôi nổi, anh ta vào lúc mới lập nghiệp đã được Lăng lão gia giúp đỡ không ít, lần này đến đây mang theo sự cảm kích và tôn kính hết lòng từ anh ta. Em trai Triệu Hải Uyên lại không nói gì nhiều, dường như tinh thần không được tốt lắm.
Bữa tiệc mừng thọ tám mươi của Lăng lão gia cứ như vậy mà kết thúc, mặc dù ai nấy đều vui vẻ chúc mừng Lăng lão gia, song Lăng Hạo sắc mặt vẫn không hề chuyển biến tốt lên.
Vừa mới ngồi lên xe, Lăng Hạo đã không đừng được quay sang Kỷ Nhan để hỏi, thậm chí không màng tới chuyện Lăng lão gia vẫn còn ở bên cạnh mình: “Chuyện hôm nay lại là do em làm đúng không?”
Kỷ Nhan không hề lên tiếng, ngược lại Lăng lão gia lại nói : “Không có quan hệ gì với Nhan Nhan cả, là do ông sắp xếp. Ông không hề hoan nghênh cô gái tên Bách Phú đó, ông cũng hi vọng cháu và cô ta hiểu rõ điều này.”
Lăng Hạo nhìn vào người ông mà mình luôn tôn kính, nhẹ nhàng nói: “Ông biết không? Cháu cảm thấy mình thật chẳng giống một người đàn ông.” Nói xong, anh ta kêu dừng xe một mình rời đi.
Lăng lão gia hiền từ cười với Kỷ Nhan, an ủi: “Nhan Nhan à, tâm tình của cháu ông rất hiểu. Hạo Hạo chỉ là một đứa trẻ, khó tránh được có lúc ham chơi một chút. Song có một vài chuyện mất nhiều hơn được vẫn nên tránh đi thì tốt hơn, làm thế chỉ khiến nó càng lúc càng rời xa cháu thôi. Nếu có một ngày, đến ông nội đây nó cũng không để tâm nữa, thì cháu định thế nào?”
Đôi mắt Kỷ Nhan đỏ hồng lên, cô cúi đầu có chút bất lực nói: “Cháu chỉ mong cô ta biết đường tự rút lui. Ông không biết bộ dáng cô ta khi gặp Lăng Hạo đâu … …cháu thực sự sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.”
“Ông nội biết cháu đã phải chịu nhiều ủy khuất, yên tâm, ông nội nhất định sẽ cố hết sức để giúp đỡ cháu.”
“Ông nội, cháu cảm ơn ông.” Kỷ Nhan ngoan ngoãn thuận theo mỉm cười, trong lòng lại là một tâm tình khác hẳn.
*
Lăng Hạo sau khi rời đi trực tiếp tới thẳng nhà Bách Phú, chuẩn bị để nói lời xin lỗi với cô. Vừa hay, Dịch Đạo và Thợ săn đi ra ngoài uống rượu, Trương Dương mệt mỏi đã ngủ như chết, chỉ còn Anh Đào đang cho cá ăn ngoài sân ra mở cửa cho Lăng Hạo.
“Sao anh lại đến đây?” Anh Đào vui mừng hỏi.
“Ừm… …Bách Phú đã về nhà chưa?” Lăng Hạo nói thẳng mục đích đến đây của mình.
Anh Đào có chút kinh ngạc, mỉm cười nói khẽ: “Chị họ đang ở trong phòng vẫn chưa ngủ, mau lên đi.”
“Sao cô biết được cô ấy vẫn chưa ngủ?”
“Bởi vì chị ấy vẫn chưa tắm mà.” Anh Đào nghịch ngợm mỉm cười với Lăng Hạo.
Lăng Hạo nghe thế đi thẳng lên phòng Bách Phú, song lại nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ. Linh hoa xinh đẹp kiều diễm trước giờ đang vươn dài cổ, miệng mở lớn, chuẩn bị cắn vào ngón tay Bách Phú.
“Cẩn thận!”
Lăng Hạo theo trực giác xông lên, dùng tay che chắn, kết quả lại thành người bị linh hoa cắn thay cho Bách Phú.
Đầu ngón tay đau nhói, theo đó là một cảm giác đau đớn vô cùng truyền thẳng tới tim. Lăng Hạo nắm lấy vùng ngực trái, gương mặt trắng bệch, dọa Bách Phú sợ đến rơi cả nước mắt.
“Lăng Hạo, anh có sao không?” Bách Phú vòng tay đỡ lấy Lăng Hạo, nước mắt lúc này đã rơi đầy gương mặt trắng bệch của cô. Cô nhìn nhìn đầu ngón tay của mình, tối qua cô cũng bị linh hoa cắn một cái, song chỉ đau một chút rồi qua ngay. Song Lăng Hạo sao lại đau đớn đến nông nỗi này? Liệu anh ấy có bị sao không?
Rất nhanh, cơn đau nhói đến tận xương tủy đã qua đi, y phục trên người Lăng Hạo cũng bị mồ hôi thấm ướt hết cả, đôi môi không còn chút huyết sắc đang không ngừng run rẩy. Lăng Hạo nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của Bách Phú, Bách Phú cũng nhìn vào đôi mắt thâm tình của Lăng Hạo. Đột nhiên, một luồng điện mạnh mẽ đồng thời xuyên thẳng vào trái tim họ, mang theo nỗi đau đớn âm ỷ… …
Thực vừa khéo, Dịch Đạo đúng lúc này đẩy cửa bước vào, vừa hay nhìn được ánh mắt thâm tình của hai người họ.
“Hai người đang làm gì đấy?” Dịch Đạo tức giận xông đến chất vấn trước mặt hai người họ, cứ nghĩ tới sự ủy khuất mà Kỷ Nhan phải chịu đựng, là anh ta lại như thấy có một luồng lửa nóng xông thẳng lên trên não.
Lăng Hạo và Bách Phú liếc nhìn nhau một cái, lập tức đứng lên, cố gắng che giấu sự căng thẳng và hoảng loạn của chính mình, giống như thực sự đã làm chuyện gì có lỗi với lương tâm vậy.
“Anh mau về đi, tôi có lời muốn nói với Bách Phú.” Dịch Đạo lần đầu tiên không hề khách khí thế này nói chuyện với Lăng Hạo.
“Vậy tôi đi trước.” Lăng Hạo bất đắc dĩ bước ra phía cửa, cũng quên mất nói chuyện linh hoa biết cắn người cho Dịch Đạo.
Đợi Lăng Hạo đi rồi, Dịch Đạo mới dùng ánh mắt trách móc để xoáy vào trái tim Bách Phú: “Thực không ngờ cô lại thế này, lẽ nào cô không biết Lăng Hạo vốn có Kỷ Nhan rồi sao?”
“Tôi cũng không biết nữa, vừa nãy trong đầu tôi chỉ có một mảng trắng xóa, giống như bị điện giật vậy … …” Bách Phú trắng bệch cố gắng giải thích.
“Được rồi.” Dịch Đạo tức giận ngắt lời giải thích của Bách Phú. “Tôi mặc cô có bị điện giật hay sét đánh, song việc cô đi làm kẻ thứ ba phá hoại người khác như thế này là không thể được!”
Dịch Đạo nói xong phẫn nộ đá cửa đi ra ngoài, Bách Phú ngồi một lúc rồi chán nản đi vào phòng tắm.
Dòng nước tí tách như mưa rơi xuống mái tóc cũng khiến Bách Phú tỉnh táo ra không ít. Lúc nào cô vô cùng mâu thuẫn, vừa thấy có lỗi với Kỷ Nhan, song lại vừa không cách nào chống lại được cám dỗ chết người kia. Cảnh vừa xong cứ hiện ra liên tục trong đầu cô, sự căng thẳng của anh, nhịp tim của anh, hơi thở của anh, Bách Phú đều có thể cảm nhận được rõ ràng, cảm giác đó thực khó có thể dùng lời để miêu tả.
Bách Phú buồn bực mở to vòi nước, để cho dòng nước nóng xối xuống người mình, song chẳng thể biết được liệu có thể khiến cô tỉnh táo được hơn hay không?
Bách Phú tâm tình hoảng loạn căn bản không hề để ý được, lúc này ở bên ngoài lớp kính ngăn phòng tắm, đang có một cái bóng không ngừng ẩn hiện.
“Ý? Sao em nhanh thế đã ra rồi?” Trương Dương nhìn thấy Bách Phú đi ra vô cùng kinh ngạc hỏi.
Bách Phú khi nhìn thấy Trương Dương cũng kinh ngạc không kém: “Em còn chưa hỏi anh đấy, sao anh còn chưa về, không phải đã nói anh đi về nghỉ trước đi sao?”
“Anh không mệt, cho nên ngồi đây nghe nhạc chút.”
“Bên trong chẳng vui lắm, chúng ta đi thôi.”
“Được rồi, anh đưa em đi ăn đồ Tây nhé?”
“Em thích đi ăn sủi cảo hơn.”
“Được.”
Ninh Tiêu đuổi theo ra tới cửa nhìn thấy Bách Phú đã lên xe của Trương Dương, trong lòng thấy an tâm không ít. Khi trở về phòng ăn, anh ta lần đầu tiên liếc nhìn Lăng Hạo với ánh mắt không hài lòng. Mà trong suốt buổi tối hôm đó, Lăng Hạo cũng không nói thêm một lời nào nữa.
Ngược lại có hai anh em họ Triệu nhất là người anh trai Triệu Văn Uyên lại vô cùng sôi nổi, anh ta vào lúc mới lập nghiệp đã được Lăng lão gia giúp đỡ không ít, lần này đến đây mang theo sự cảm kích và tôn kính hết lòng từ anh ta. Em trai Triệu Hải Uyên lại không nói gì nhiều, dường như tinh thần không được tốt lắm.
Bữa tiệc mừng thọ tám mươi của Lăng lão gia cứ như vậy mà kết thúc, mặc dù ai nấy đều vui vẻ chúc mừng Lăng lão gia, song Lăng Hạo sắc mặt vẫn không hề chuyển biến tốt lên.
Vừa mới ngồi lên xe, Lăng Hạo đã không đừng được quay sang Kỷ Nhan để hỏi, thậm chí không màng tới chuyện Lăng lão gia vẫn còn ở bên cạnh mình: “Chuyện hôm nay lại là do em làm đúng không?”
Kỷ Nhan không hề lên tiếng, ngược lại Lăng lão gia lại nói : “Không có quan hệ gì với Nhan Nhan cả, là do ông sắp xếp. Ông không hề hoan nghênh cô gái tên Bách Phú đó, ông cũng hi vọng cháu và cô ta hiểu rõ điều này.”
Lăng Hạo nhìn vào người ông mà mình luôn tôn kính, nhẹ nhàng nói: “Ông biết không? Cháu cảm thấy mình thật chẳng giống một người đàn ông.” Nói xong, anh ta kêu dừng xe một mình rời đi.
Lăng lão gia hiền từ cười với Kỷ Nhan, an ủi: “Nhan Nhan à, tâm tình của cháu ông rất hiểu. Hạo Hạo chỉ là một đứa trẻ, khó tránh được có lúc ham chơi một chút. Song có một vài chuyện mất nhiều hơn được vẫn nên tránh đi thì tốt hơn, làm thế chỉ khiến nó càng lúc càng rời xa cháu thôi. Nếu có một ngày, đến ông nội đây nó cũng không để tâm nữa, thì cháu định thế nào?”
Đôi mắt Kỷ Nhan đỏ hồng lên, cô cúi đầu có chút bất lực nói: “Cháu chỉ mong cô ta biết đường tự rút lui. Ông không biết bộ dáng cô ta khi gặp Lăng Hạo đâu … …cháu thực sự sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.”
“Ông nội biết cháu đã phải chịu nhiều ủy khuất, yên tâm, ông nội nhất định sẽ cố hết sức để giúp đỡ cháu.”
“Ông nội, cháu cảm ơn ông.” Kỷ Nhan ngoan ngoãn thuận theo mỉm cười, trong lòng lại là một tâm tình khác hẳn.
*
Lăng Hạo sau khi rời đi trực tiếp tới thẳng nhà Bách Phú, chuẩn bị để nói lời xin lỗi với cô. Vừa hay, Dịch Đạo và Thợ săn đi ra ngoài uống rượu, Trương Dương mệt mỏi đã ngủ như chết, chỉ còn Anh Đào đang cho cá ăn ngoài sân ra mở cửa cho Lăng Hạo.
“Sao anh lại đến đây?” Anh Đào vui mừng hỏi.
“Ừm… …Bách Phú đã về nhà chưa?” Lăng Hạo nói thẳng mục đích đến đây của mình.
Anh Đào có chút kinh ngạc, mỉm cười nói khẽ: “Chị họ đang ở trong phòng vẫn chưa ngủ, mau lên đi.”
“Sao cô biết được cô ấy vẫn chưa ngủ?”
“Bởi vì chị ấy vẫn chưa tắm mà.” Anh Đào nghịch ngợm mỉm cười với Lăng Hạo.
Lăng Hạo nghe thế đi thẳng lên phòng Bách Phú, song lại nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ. Linh hoa xinh đẹp kiều diễm trước giờ đang vươn dài cổ, miệng mở lớn, chuẩn bị cắn vào ngón tay Bách Phú.
“Cẩn thận!”
Lăng Hạo theo trực giác xông lên, dùng tay che chắn, kết quả lại thành người bị linh hoa cắn thay cho Bách Phú.
Đầu ngón tay đau nhói, theo đó là một cảm giác đau đớn vô cùng truyền thẳng tới tim. Lăng Hạo nắm lấy vùng ngực trái, gương mặt trắng bệch, dọa Bách Phú sợ đến rơi cả nước mắt.
“Lăng Hạo, anh có sao không?” Bách Phú vòng tay đỡ lấy Lăng Hạo, nước mắt lúc này đã rơi đầy gương mặt trắng bệch của cô. Cô nhìn nhìn đầu ngón tay của mình, tối qua cô cũng bị linh hoa cắn một cái, song chỉ đau một chút rồi qua ngay. Song Lăng Hạo sao lại đau đớn đến nông nỗi này? Liệu anh ấy có bị sao không?
Rất nhanh, cơn đau nhói đến tận xương tủy đã qua đi, y phục trên người Lăng Hạo cũng bị mồ hôi thấm ướt hết cả, đôi môi không còn chút huyết sắc đang không ngừng run rẩy. Lăng Hạo nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của Bách Phú, Bách Phú cũng nhìn vào đôi mắt thâm tình của Lăng Hạo. Đột nhiên, một luồng điện mạnh mẽ đồng thời xuyên thẳng vào trái tim họ, mang theo nỗi đau đớn âm ỷ… …
Thực vừa khéo, Dịch Đạo đúng lúc này đẩy cửa bước vào, vừa hay nhìn được ánh mắt thâm tình của hai người họ.
“Hai người đang làm gì đấy?” Dịch Đạo tức giận xông đến chất vấn trước mặt hai người họ, cứ nghĩ tới sự ủy khuất mà Kỷ Nhan phải chịu đựng, là anh ta lại như thấy có một luồng lửa nóng xông thẳng lên trên não.
Lăng Hạo và Bách Phú liếc nhìn nhau một cái, lập tức đứng lên, cố gắng che giấu sự căng thẳng và hoảng loạn của chính mình, giống như thực sự đã làm chuyện gì có lỗi với lương tâm vậy.
“Anh mau về đi, tôi có lời muốn nói với Bách Phú.” Dịch Đạo lần đầu tiên không hề khách khí thế này nói chuyện với Lăng Hạo.
“Vậy tôi đi trước.” Lăng Hạo bất đắc dĩ bước ra phía cửa, cũng quên mất nói chuyện linh hoa biết cắn người cho Dịch Đạo.
Đợi Lăng Hạo đi rồi, Dịch Đạo mới dùng ánh mắt trách móc để xoáy vào trái tim Bách Phú: “Thực không ngờ cô lại thế này, lẽ nào cô không biết Lăng Hạo vốn có Kỷ Nhan rồi sao?”
“Tôi cũng không biết nữa, vừa nãy trong đầu tôi chỉ có một mảng trắng xóa, giống như bị điện giật vậy … …” Bách Phú trắng bệch cố gắng giải thích.
“Được rồi.” Dịch Đạo tức giận ngắt lời giải thích của Bách Phú. “Tôi mặc cô có bị điện giật hay sét đánh, song việc cô đi làm kẻ thứ ba phá hoại người khác như thế này là không thể được!”
Dịch Đạo nói xong phẫn nộ đá cửa đi ra ngoài, Bách Phú ngồi một lúc rồi chán nản đi vào phòng tắm.
Dòng nước tí tách như mưa rơi xuống mái tóc cũng khiến Bách Phú tỉnh táo ra không ít. Lúc nào cô vô cùng mâu thuẫn, vừa thấy có lỗi với Kỷ Nhan, song lại vừa không cách nào chống lại được cám dỗ chết người kia. Cảnh vừa xong cứ hiện ra liên tục trong đầu cô, sự căng thẳng của anh, nhịp tim của anh, hơi thở của anh, Bách Phú đều có thể cảm nhận được rõ ràng, cảm giác đó thực khó có thể dùng lời để miêu tả.
Bách Phú buồn bực mở to vòi nước, để cho dòng nước nóng xối xuống người mình, song chẳng thể biết được liệu có thể khiến cô tỉnh táo được hơn hay không?
Bách Phú tâm tình hoảng loạn căn bản không hề để ý được, lúc này ở bên ngoài lớp kính ngăn phòng tắm, đang có một cái bóng không ngừng ẩn hiện.
/198
|