Khi ta buông được xuống, họ cũng được giải thoát!
Hiện giờ ta đã không còn ước nguyện nào khác, chỉ hi vọng mình có cơ hội được đầu thai chuyển kiếp, kiếp sau nếu có cơ hội gặp lại chàng, ta sẽ làm một thê tử tốt nhất. ~
*
Dựa theo lời kể của Mạn Hà, Bách Phú đã tìm được một bình sứ cổ tròn dưới lớp ván gỗ dài trong Từ Đường. Sau đó, Mậu Ly lấy tìm thấy trong bình sứ một lệnh bài, trên đó có viết một chữ “Trảm” lớn màu đỏ tươi.
Mậu Ly đem Mạn Hà nay đã cam tâm tình nguyện bị thu phục thu vào bên trong pháp bảo của mình, Trình Phong cứ chăm chú nhìn theo chiếc bình trong tay Mậu Ly, ánh mắt đó khiến Bách Phú dù chỉ là người ngoài cuộc cũng thấy đau lòng.
Tiếp đó, Bách Phú đem những việc mình biết về câu chuyện của Mạn Hà kể cho Trình Phong. Trình Phong sau khi nghe xong càng thêm trầm mặc, thân thể cứng ngắc, dùng lực nắm chặt chiếc lệnh bài trong tay mình giống như muốn đem nó nghiền nát ra vậy.
Bách Phú cũng không còn lòng dạ nào để ý nhiều hơn đến Trình Phong, cô hiện giờ vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Mạn Hà: Mạn Hà nói quen biết cô ư ? Vào một nghìn năm trước đây? Theo lời ám thị của cô ấy, thì hình như chính cô là người có liên quan trực tiếp đến đại nạn của Chung gia.
Khi đối mặt với Trình Phong, Bách Phú đã giấu nhẹm chuyện này. Cô thực sự không dám tin rằng sự thống khổ của Trình Phong hóa ra lại chính do mình mang tới.
Nghe qua lời giải thích của Dịch Đạo, Trình Phong rốt cuộc đã biết chỉ cần mười ba lời nguyền trên người Bách Phú được giải, là Mạn Hà có thể đi đầu thai. Mặc dù bọn họ đã hai kiếp liền không có duyên phận, nhưng ít nhất cũng có thể được gặp nhau ở kiếp sau, điều này cũng khiến Trình Phong được an ủi ít nhiều.
Trên đường đi về nhà, Trình Phong rốt cuộc cũng mở miệng hỏi được vấn đề khiến anh ta suy nghĩ: “Mọi người làm thề nào mà biết được Tề Kỳ … ..Mạn Hà có vấn đề?”
Dịch Đạo nhún nhún vai với Trình Phong rồi nói: “Kỳ thực tối hôm đó khi anh đưa cô ấy về nhà tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, có điều cuối cùng vẫn là Mậu Ly vén bức màn bí ẩn của chuyện này lên.”
Sau đó, Bách Phú lại lần nữa kể về chuyện này.
Hóa ra, ngày hôm đó Mậu Ly sau khi mời mọi người ăn cơm xong, bèn đưa Bách Phú tới một căn nhà hoang phế đã lâu. Ngôi nhà hoang cũ này ít nhất cũng đã mấy năm không có người động vào, chiếc khóa to cũ rỉ sét vẫn khóa chặt bên trên, còn bị phủ không ít bụi bặm, thực không rõ còn mở ra được nữa hay không.
“Anh nói sẽ đưa tôi đến một nơi, chính là nơi này sao?” Bách Phú không hiểu gì nhìn nhìn căn nhà cũ nát như sắp đung đưa trước mắt mình hỏi.
Mậu Ly nhìn nhìn bộ dạng chán ngán đang chu miệng hỏi của Bách Phú cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được mà hơi nhếch bờ môi, kiên nhẫn giải thích cho Bách Phú: “Nơi này chính là nơi ở của Tề Kỳ, vừa nãy ăn cơm tôi đã hỏi anh ta địa chỉ, cô cũng nghe rồi đấy.”
“Thật ư?” Lời nói của Mậu Ly khiến Bách Phú quá kinh ngạc, nơi này lẽ nào lại là nơi của người ở? Đáng tiếc sau khi nhìn kỹ tấm biển trên cửa nhà, Bách Phú trầm mặc hẳn.
“Đây là chuyện gì chứ?” Bách Phú hồ nghi hỏi.
“Cô còn chưa hiểu sao?” Mậu Ly dùng ánh mắt thâm sâu nhìn vào Bách Phú: “Tề Kỳ, căn bản không phải là con người. Còn những gì Trình Phong và mọi người ban nãy nhìn thấy tất cả chỉ là giả, bao gồm cả việc Tề Kỳ bị bắt cóc đi.”
“Cô còn chưa hiểu sao?” Mậu Ly dùng ánh mắt thâm sâu nhìn vào Bách Phú: “Tề Kỳ, căn bản không phải là con người. Còn những gì Trình Phong và mọi người ban nãy nhìn thấy tất cả chỉ là giả, bao gồm cả việc Tề Kỳ bị bắt cóc đi.”
*
Bách Phú nhất thời kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được? Cô ấy còn cùng chúng tôi câu tôm, cùng nướng thức ăn cơ mà! Hơn nữa, Trình Phong đối với cô ấy tốt như vậy.”
Để chứng minh rằng có lẽ Mậu Ly đã sai lầm, Bách Phú tự mình đi dọc con đường đó, gõ cửa hỏi từng nhà. Song tất cả mọi người đều nói với cô, con đường này không có ai tên gọi Tề Kỳ cả, mười năm nay không có một ai.
*
“Sau đó thì tôi gọi điện thoại cho Dịch Đạo.” Bách Phú nói tiếp với Trình Phong: “Chúng tôi biết mục đích của cô ấy là muốn đưa anh vào tròng, nên mới để Dịch Đạo giả vờ bị anh đánh lừa, rồi chúng tôi bám theo phía sau. Chúng tôi không hề muốn giấu anh, chỉ muốn giúp mà thôi… …”
Sắc mặt của Trình Phong suốt nãy giờ không có mấy biến chuyển, chỉ dùng âm thanh trầm thấp biểu thị muốn đi tới nhìn lại căn nhà cũ kia một chút. Tâm tình của anh ta vẫn tệ vô cùng, đến xe của mình cũng vứt lại chẳng quan tâm, cũng may, vì nếu để anh ta lái xe lúc này, e là khó mà lái được cho đàng hoàng.
Mậu Ly lãnh đạm nhìn Trình Phong một cái qua gương chiếu hậu, sau đó chuyển hướng xe đi tới khu vực căn nhà cũ kia.
“Không sai, chính là nơi này.” Trình Phong cười khổ nhẹ sờ lên cánh cửa gỗ cũ kỹ, giống như không nỡ rời. Chỉ đáng tiếc là cảnh còn đây mà người giờ đâu, đã không còn như cũ.
Dừng lại đó hồi lâu, Trình Phong mới quay người lại, dùng ánh mắt gần như cầu khẩn nhìn vào Mậu Ly hỏi: “Tôi … …còn có cơ hội gặp lại cô ấy không? Cô ấy liệu có phải chịu đựng đau khổ nữa không?”
Mậu Ly ngạc nhiên, không nói câu nào.
Có lẽ vì không thể chịu được dáng vẻ đáng thương của Trình Phong, Dịch Đạo vỗ vỗ vai anh ta nói: “Yên tâm đi, anh còn chưa nhìn ra sao? Pháp lực của người anh em này rất phi phàm, Mạn Hà của anh giao cho anh ta thì có thể hoàn toàn yên tâm được. Hơn nữa không phải tôi đã nói với anh rồi hay sao? Dù cho kiếp này không có duyên, nhưng kiếp sau vẫn sẽ gặp lại, đây gọi là số mệnh … …”
Nghe Dịch Đạo nói vậy, Bách Phú đột nhiên mở miệng hỏi: “Duyên phận kiếp này với kiếp trước có quan hệ rất chặt chẽ sao?”
“Đúng thế.” Dịch Đạo lập tức gật đầu nói: “Có lúc nào cô có cảm giác một ai đó rõ ràng cô mới chỉ gặp một lần, song lại thấy vô cùng quen thuộc chưa?”
Thấy Bách Phú gật gật đầu, Dịch Đạo lại nói: “Vậy không chừng người đó ở kiếp trước cô đã quen rồi, dù cho không phải người cô yêu thương, cũng sẽ có thể là bạn bè, người thân hoặc kẻ thù… …”
“Thật vậy sao?” Bách Phú tự mình lẩm bẩm câu này, vô lực cúi đầu xuống. Kỳ thực khiến cô có cảm giác này chỉ có một người mà thôi, nhưng người này lại chẳng hề thuộc về cô.
Mậu Ly lãnh đạm nhìn Bách Phú một cái, rồi lại chậm rãi dời ánh mắt đi, vẫn như lúc bình thường, khiến người ta khó mà dò đoán được tâm cơ.
Trong bốn người họ, chỉ có Dịch Đạo là vẫn nói không ngừng, cũng không biết anh ta sao lại hưng phấn đến thế. Lần đầu tiên, Dịch Đạo tiến sát lại gần Mậu Ly, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ của anh ta mà cảm thán: “Mậu Ly, anh được đấy, thực không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như thế mà anh đã lại tiến bộ hơn nhiều rồi… …còn cả thanh kiếm nhỏ màu đen kia nữa! Đó là dùng pháp lực để biến ra đúng không? Thực lợi hại quá mà!!! …
Hiện giờ ta đã không còn ước nguyện nào khác, chỉ hi vọng mình có cơ hội được đầu thai chuyển kiếp, kiếp sau nếu có cơ hội gặp lại chàng, ta sẽ làm một thê tử tốt nhất. ~
*
Dựa theo lời kể của Mạn Hà, Bách Phú đã tìm được một bình sứ cổ tròn dưới lớp ván gỗ dài trong Từ Đường. Sau đó, Mậu Ly lấy tìm thấy trong bình sứ một lệnh bài, trên đó có viết một chữ “Trảm” lớn màu đỏ tươi.
Mậu Ly đem Mạn Hà nay đã cam tâm tình nguyện bị thu phục thu vào bên trong pháp bảo của mình, Trình Phong cứ chăm chú nhìn theo chiếc bình trong tay Mậu Ly, ánh mắt đó khiến Bách Phú dù chỉ là người ngoài cuộc cũng thấy đau lòng.
Tiếp đó, Bách Phú đem những việc mình biết về câu chuyện của Mạn Hà kể cho Trình Phong. Trình Phong sau khi nghe xong càng thêm trầm mặc, thân thể cứng ngắc, dùng lực nắm chặt chiếc lệnh bài trong tay mình giống như muốn đem nó nghiền nát ra vậy.
Bách Phú cũng không còn lòng dạ nào để ý nhiều hơn đến Trình Phong, cô hiện giờ vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Mạn Hà: Mạn Hà nói quen biết cô ư ? Vào một nghìn năm trước đây? Theo lời ám thị của cô ấy, thì hình như chính cô là người có liên quan trực tiếp đến đại nạn của Chung gia.
Khi đối mặt với Trình Phong, Bách Phú đã giấu nhẹm chuyện này. Cô thực sự không dám tin rằng sự thống khổ của Trình Phong hóa ra lại chính do mình mang tới.
Nghe qua lời giải thích của Dịch Đạo, Trình Phong rốt cuộc đã biết chỉ cần mười ba lời nguyền trên người Bách Phú được giải, là Mạn Hà có thể đi đầu thai. Mặc dù bọn họ đã hai kiếp liền không có duyên phận, nhưng ít nhất cũng có thể được gặp nhau ở kiếp sau, điều này cũng khiến Trình Phong được an ủi ít nhiều.
Trên đường đi về nhà, Trình Phong rốt cuộc cũng mở miệng hỏi được vấn đề khiến anh ta suy nghĩ: “Mọi người làm thề nào mà biết được Tề Kỳ … ..Mạn Hà có vấn đề?”
Dịch Đạo nhún nhún vai với Trình Phong rồi nói: “Kỳ thực tối hôm đó khi anh đưa cô ấy về nhà tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, có điều cuối cùng vẫn là Mậu Ly vén bức màn bí ẩn của chuyện này lên.”
Sau đó, Bách Phú lại lần nữa kể về chuyện này.
Hóa ra, ngày hôm đó Mậu Ly sau khi mời mọi người ăn cơm xong, bèn đưa Bách Phú tới một căn nhà hoang phế đã lâu. Ngôi nhà hoang cũ này ít nhất cũng đã mấy năm không có người động vào, chiếc khóa to cũ rỉ sét vẫn khóa chặt bên trên, còn bị phủ không ít bụi bặm, thực không rõ còn mở ra được nữa hay không.
“Anh nói sẽ đưa tôi đến một nơi, chính là nơi này sao?” Bách Phú không hiểu gì nhìn nhìn căn nhà cũ nát như sắp đung đưa trước mắt mình hỏi.
Mậu Ly nhìn nhìn bộ dạng chán ngán đang chu miệng hỏi của Bách Phú cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịn không được mà hơi nhếch bờ môi, kiên nhẫn giải thích cho Bách Phú: “Nơi này chính là nơi ở của Tề Kỳ, vừa nãy ăn cơm tôi đã hỏi anh ta địa chỉ, cô cũng nghe rồi đấy.”
“Thật ư?” Lời nói của Mậu Ly khiến Bách Phú quá kinh ngạc, nơi này lẽ nào lại là nơi của người ở? Đáng tiếc sau khi nhìn kỹ tấm biển trên cửa nhà, Bách Phú trầm mặc hẳn.
“Đây là chuyện gì chứ?” Bách Phú hồ nghi hỏi.
“Cô còn chưa hiểu sao?” Mậu Ly dùng ánh mắt thâm sâu nhìn vào Bách Phú: “Tề Kỳ, căn bản không phải là con người. Còn những gì Trình Phong và mọi người ban nãy nhìn thấy tất cả chỉ là giả, bao gồm cả việc Tề Kỳ bị bắt cóc đi.”
“Cô còn chưa hiểu sao?” Mậu Ly dùng ánh mắt thâm sâu nhìn vào Bách Phú: “Tề Kỳ, căn bản không phải là con người. Còn những gì Trình Phong và mọi người ban nãy nhìn thấy tất cả chỉ là giả, bao gồm cả việc Tề Kỳ bị bắt cóc đi.”
*
Bách Phú nhất thời kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được? Cô ấy còn cùng chúng tôi câu tôm, cùng nướng thức ăn cơ mà! Hơn nữa, Trình Phong đối với cô ấy tốt như vậy.”
Để chứng minh rằng có lẽ Mậu Ly đã sai lầm, Bách Phú tự mình đi dọc con đường đó, gõ cửa hỏi từng nhà. Song tất cả mọi người đều nói với cô, con đường này không có ai tên gọi Tề Kỳ cả, mười năm nay không có một ai.
*
“Sau đó thì tôi gọi điện thoại cho Dịch Đạo.” Bách Phú nói tiếp với Trình Phong: “Chúng tôi biết mục đích của cô ấy là muốn đưa anh vào tròng, nên mới để Dịch Đạo giả vờ bị anh đánh lừa, rồi chúng tôi bám theo phía sau. Chúng tôi không hề muốn giấu anh, chỉ muốn giúp mà thôi… …”
Sắc mặt của Trình Phong suốt nãy giờ không có mấy biến chuyển, chỉ dùng âm thanh trầm thấp biểu thị muốn đi tới nhìn lại căn nhà cũ kia một chút. Tâm tình của anh ta vẫn tệ vô cùng, đến xe của mình cũng vứt lại chẳng quan tâm, cũng may, vì nếu để anh ta lái xe lúc này, e là khó mà lái được cho đàng hoàng.
Mậu Ly lãnh đạm nhìn Trình Phong một cái qua gương chiếu hậu, sau đó chuyển hướng xe đi tới khu vực căn nhà cũ kia.
“Không sai, chính là nơi này.” Trình Phong cười khổ nhẹ sờ lên cánh cửa gỗ cũ kỹ, giống như không nỡ rời. Chỉ đáng tiếc là cảnh còn đây mà người giờ đâu, đã không còn như cũ.
Dừng lại đó hồi lâu, Trình Phong mới quay người lại, dùng ánh mắt gần như cầu khẩn nhìn vào Mậu Ly hỏi: “Tôi … …còn có cơ hội gặp lại cô ấy không? Cô ấy liệu có phải chịu đựng đau khổ nữa không?”
Mậu Ly ngạc nhiên, không nói câu nào.
Có lẽ vì không thể chịu được dáng vẻ đáng thương của Trình Phong, Dịch Đạo vỗ vỗ vai anh ta nói: “Yên tâm đi, anh còn chưa nhìn ra sao? Pháp lực của người anh em này rất phi phàm, Mạn Hà của anh giao cho anh ta thì có thể hoàn toàn yên tâm được. Hơn nữa không phải tôi đã nói với anh rồi hay sao? Dù cho kiếp này không có duyên, nhưng kiếp sau vẫn sẽ gặp lại, đây gọi là số mệnh … …”
Nghe Dịch Đạo nói vậy, Bách Phú đột nhiên mở miệng hỏi: “Duyên phận kiếp này với kiếp trước có quan hệ rất chặt chẽ sao?”
“Đúng thế.” Dịch Đạo lập tức gật đầu nói: “Có lúc nào cô có cảm giác một ai đó rõ ràng cô mới chỉ gặp một lần, song lại thấy vô cùng quen thuộc chưa?”
Thấy Bách Phú gật gật đầu, Dịch Đạo lại nói: “Vậy không chừng người đó ở kiếp trước cô đã quen rồi, dù cho không phải người cô yêu thương, cũng sẽ có thể là bạn bè, người thân hoặc kẻ thù… …”
“Thật vậy sao?” Bách Phú tự mình lẩm bẩm câu này, vô lực cúi đầu xuống. Kỳ thực khiến cô có cảm giác này chỉ có một người mà thôi, nhưng người này lại chẳng hề thuộc về cô.
Mậu Ly lãnh đạm nhìn Bách Phú một cái, rồi lại chậm rãi dời ánh mắt đi, vẫn như lúc bình thường, khiến người ta khó mà dò đoán được tâm cơ.
Trong bốn người họ, chỉ có Dịch Đạo là vẫn nói không ngừng, cũng không biết anh ta sao lại hưng phấn đến thế. Lần đầu tiên, Dịch Đạo tiến sát lại gần Mậu Ly, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ của anh ta mà cảm thán: “Mậu Ly, anh được đấy, thực không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như thế mà anh đã lại tiến bộ hơn nhiều rồi… …còn cả thanh kiếm nhỏ màu đen kia nữa! Đó là dùng pháp lực để biến ra đúng không? Thực lợi hại quá mà!!! …
/198
|