Ba ngày sau khi họ tụ tập, Đặng Hân lại nói cho Bách Phú biết : Tống Tuyết Phi tự sát. Có điều may mà được hàng xóm về kịp thời phát hiện, mới cứu lại được tính mạng.
“Vì sao chứ ?”
Bách Phú giật mình lớn tiếng hỏi, thu hút không ít những ánh nhìn xung quanh. Nhưng Bách Phú căn bản không hề để ý đến những điều này, cô làm sao cũng không thể hiểu được, Tô Tuyết Phi vừa mới thực hiện được mộng ước của mình, cô ấy làm sao có thể tự sát chứ ? Nhớ tới gương mặt dù không xinh đẹp, nhưng kiên cường kìa, nhớ tới cô gái quật cường khiến cho người ta thấy thương tâm đó, Bách Phú lại vô cùng sa sút.
Vất vả lắm mới tới giờ tan tầm, Bách Phú như bay chạy ra ngoài, cùng Đặng Hân tới tầng tám của bệnh viện, nơi Tống Tuyết Phi đang nằm.
Khi hai người họ tới nơi, Tống Tuyết Phi vừa mới tỉnh lại, trên cổ vệt dây thừng vẫn còn, trên cổ tay còn được bọc một lớp vải dầy, không cần hỏi, cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng thảm thương lúc đó.
“Tuyết Phi, cậu sao lại nghĩ quẩn thế ?” Đặng Hân đau lòng lớn tiếng oán trách hỏi.
Tống Tuyết Phi nằm trên chiếc giường bệnh trắng muốt miễn cưỡng mỉm cười : “Xin lỗi, đã để cho các cậu phải lo lắng.”
Bách Phú cũng hỏi han : “Rốt cuộc là có chuyện gì ? Sao cư nhiên lại muốn chết thế ?”
“Tớ … …tớ cũng không biết tại vì sao nữa … …tớ cứ luôn nghe thấy như có người đang nói liên tục bên tại mình : ngươi đáng chết, ngươi không xứng được sống trên đời này, ngươi đúng là đồ dâm phụ không biết xấu hổ … …”
“Gì chứ ? Là ai ? Sao lại có thể nói những lời đó ! Nói cho tớ biết, tớ sẽ đi giúp cậu chửi mắng cho nó một trận !” Đặng Hân tức đến suýt thì nhảy dựng lên.
Bách Phú cũng tức giận đến nghẹn đỏ cả gương mặt, nắm chặt bàn tay nhỏ lại, bộ dạng hận vô cùng cái kẻ không biết là ai kia.
“Không có ai … …” Tống Tuyết Phi nhỏ giọng nói.
“Không có ai ? Nghĩa là sao ?” Đặng Hân và Bách Phú không hiểu ra làm sao cả.
Tống Tuyết Phi bất đắc dĩ giải thích : “Tớ chỉ nghe được có người không ngừng ở bên tai nói những lời này, nhưng lại chẳng hề nhìn thấy ai cả.”
Đặng Hân và Bách Phú liếc nhìn nhau một cái, nhỏ giọng hỏi : “Có phải cậu là do áp lực quá lớn, nên mới sinh ra ảo giác hay không ?”
“Tớ không biết nữa.” Tống Tuyết Phi mệt mỏi nhắm hai mắt lại. “Gần đây tớ đều không có cách nào nghỉ ngơi được, giọng nói đó cứ không ngừng quấn lấy tớ. Tớ thực sự cảm thấy rất mệt, thực sự rất mệt … …”
Không muốn quấy rầy Tống Tuyết Phi nghỉ ngơi, Đặng Hân và Bách Phú cùng lui ra khỏi phòng bệnh, đi đến chỗ bác sỹ để hỏi han bệnh tình của bạn mình. May mà bác sỹ cũng nói Tống Tuyết Phi có thể là do ảo giác mới làm ra chuyện ngốc nghếch, lúc này hai người họ mới an tâm được chút ít.
“Quen biết Tống Tuyết Phi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tớ thấy bộ dáng mệt mỏi của cậu ấy. Trước giờ cậu ấy luôn tinh thần hưng phấn, khi chúng tớ lười biếng ngủ, cậu ấy lại không bao giờ. Chúng tớ còn nói lén sau lưng cậu ấy là ‘nữ siêu nhân’ nữa cơ .”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Đặng Hân, Bách Phú an ủi vỗ vỗ vai cô : “Không sao đâu, có lẽ Tống Tuyết Phi quá mệt mỏi, nghỉ ngơi rồi sẽ ổn thôi.”
Đặng Hân gật đầu, cùng Bách Phú đi ra phía ngoài cửa chính.
Đúng lúc này, chuyện khiến hai người họ không thể ngờ đã xảy ra. Chỉ nghe ‘bang’ một tiếng lớn, một vật thể đã từ trên không trung rơi xuống. Suýt nữa thì trực tiếp rơi đúng vào người Đặng Hân đang u buồn đi ở phía trước, may mà Bách Phú phản ứng nhanh, kéo cô lại, nếu không e là hậu quả khó lường.
Nhưng, cảnh tượng trước mặt còn khiến hai người họ hoảng sợ hơn !
Hóa ra thứ rơi xuống đó là một cơn người, mà còn chính là Tống Tuyết Phi vừa nói chuyện với Đặng Hân và Bách Phú !
Tống Tuyết Phí nghiêng mặt, đang đối diện thẳng vào hai người, con mắt mở to, máu tươi như thủy triều hướng về phía Bách Phú và Đặng Hân chảy trào ra. Ngây ra một khắc, rồi Đặng Hân sợ hãi kêu thét lên thối lui về phía sau, khóc rống lên.
Bách Phú lại như một búp bê gỗ, nhìn chằm chằm như cũ vào Tống Tuyết Phi đang bất động nằm kia. Bách Phú biết, Tống Tuyết Phi đang trừng to mắt, kỳ thực là nhìn thẳng vào cô.
Mà trong đầu Bách Phú lúc này hiện lên hình ảnh, cũng chính là vừa nãy khi cô giữ Đặng Hân kéo lại, nụ cười quỷ dị của Tống Tuyết Phi lộ ra khi đang rơi xuống mặt đất.
Làm sao mà cô có thể nhìn thấy cô ấy cười được chứ ?
Bách Phú không ngừng hỏi mình vấn đề này. Với tốc độ rơi xuống mà nói, cô làm sao có thể nhìn được gương mặt đang cười của Tống Tuyết Phi ? Nhưng … …cô đúng là đã nhìn thấy. Đó tuyệt đối không phải là ảo giác, cô thậm chí còn nhìn thấy được những tơ máu đỏ trong mắt Tống Tuyết Phi, cùng với những vết chân chim nhỏ nơi khóe mắt.
Nghĩ đến đây, Bách Phú lại rùng mình một cái, tơ máu ? Vết chân chim? Vừa nãy lúc còn ở trong phòng bệnh gần đến như thế cô còn không để ý đến, vừa nãy làm sao cô có thể nhìn thấy rõ ràng đến vậy ?
Không đợi Bách Phú suy nghĩ thông suốt, những bác sỹ trong bệnh viện đã nhanh chóng đem Tống Tuyết Phi đưa đi.
Kết quả không làm người ta vui được, Tống Tuyết Phi đã chết.
Sau khi cha mẹ của Tống Tuyết Phi đến, tiếng khóc thê lương của họ càng khiến Bách Phú và Đặng Hân thêm phần bi thương. Ở lại rất lâu sau, hai người họ mới trở về.
Bách Phú ngay đến cơm tối cũng không ăn, đã trực tiếp đi thẳng lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve linh hoa, một lần lại một lần tua lại cảnh tượng kinh khủng trong đầu mình, hơn nữa còn chậm rãi tháo mắt kính xuống, trong mắt cô quét qua một tia hàn ý lạnh như băng.
Một chút không cẩn thận, ngón tay Bách Phú đã bị lá cây linh hoa cào xước một vết, cô nhíu hai đầu lông mày, không cử động, để mặc cho máu trên ngón tay mình nhỏ xuống trên cánh hoa kiều diễm.
Phát hiện Bách Phú còn chưa ăn uống gì, Trương Dương và Anh Đào cùng tìm lý do để qua thăm cô, thấy cô không xảy ra chuyện gì, chỉ đành đi ra ngoài.
Dịch Đạo cũng đã về, có điều như đang rầu rĩ không vui, cũng không ai dám mở miệng để hỏi anh ta, dù sao chuyện Kỷ Nhan yêu thương ai, mọi người trong lòng đều rõ, hơn nữa cũng không ai muốn đi khơi ra vết thương của con người đáng thương này.
Bách Phú nằm ở trên giường, nói với chính mình không được nghĩ đến chuyện của hôm nay nữa, nhưng những hình ảnh đó vấn như bộ phim, liên tục tua đi tua lại trong đầu cô.
“Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề chứ ?” Bách Phú kêu lên một tiếng, lấy chăn trùm kín lên đầu mình.
*
Ngày hôm sau, khi đến khách sạn, Bách Phú thấy gần như mọi tờ báo đều có bài tít về cái chết thảm của Tống Tuyết Phi, mà chuyện Tống Tuyết Phi sau khi biểu diễn ba ngày cũng đã hoàn toàn bị bại lộ ra trước mắt mọi người.
Hóa ra, đằng sau sự huy hoàng đó lại có nhiều chua xót và bất đắc dĩ đến vậy.
Từ sau đêm biểu diễn đó, đối với Tống Tuyết Phi mà nói không phải chỉ có chê bai mà thậm chí còn có cả sự nhục mạ ngày càng nghiêm trọng, nhất là những lời mắng chửi trên mạng, càn làm cho người ta không thể chịu đựng nổi, thực không hiểu Tống Tuyết Phi đã làm thế nào mà chịu đựng được.
Ví dụ :
“Nhìn thấy cô được làm nữ diễn viên chính là tôi có tự tin rồi, bởi vì hóa ra con ếch mà cũng có cơ hội chắp thêm cánh để giả làm thiên nga. Ha ha !”
“Xin cô luôn ! Xấu như thế kia thì đừng có ra ngoài dọa người khác chứ ! Nhìn cô diễn xong, mà dọa tôi suốt cả đêm bị ác mộng !”
“Mỗi lần nhìn thấy cô nhảy múa trên sân khấu, tôi lại nghĩ đến một loài động vật : con cóc ! ”
“Cút về đi, cô không có tư cách đứng ở sân khấu trung ương, sự tồn tại của cô chỉ làm cho người ta khinh thường nó thôi !”
“Cô mà còn dám chạy ra dọa người ! Tôi gặp, tôi sẽ đánh cho cô phải chạy về mới thôi !”
… …
Đây chỉ là một góc của núi băng, còn rất nhiều rất nhiều những câu thóa mạ độc ác nữa, Bách Phú không dám xem thêm.
Haiz, Tuyết Phi đáng thương, cô ấy chẳng qua chỉ muốn thực hiện được mơ ước của chính mình mà thôi, tại sao lại có nhiều người dẫm lên ước mơ của người khác đến vậy chứ ? Huống hồ nếu không nhìn vào dung mạo, Tuyết Phi quả thực là một diễn viên múa cực kỳ ưu tú. Cho dù họ là người xem, cho dù đã bỏ tiền mua vé, cũng làm gì có cái quyền tùy ý vũ nhục người khác chứ ? Hơn nữa còn lấy danh nghĩa ” dám nói, con người có gì mà không dám nói ” làm bộ trên mạng nữa, thực đúng là khiến cho người ta khinh bỉ !
Bách Phú nhìn tờ báo, tức đến nỗi bức bách hết cả người. Cô chỉ là một người ngoài mà còn thấy như thế này, vậy Tống Tuyết Phi khi nhìn thấy những thứ này sẽ cảm thấy thế nào chứ ? Cô ấy là vì những thứ này mà tự sát sao ?
Nhớ tới gương mặt gần như trắng bệch của cha mẹ Tống Tuyết Phi ở bệnh viện, nếu họ nhìn thấy những lời nhục mạ mà con gái mình phải chịu đựng khi còn sống, nhất định sẽ đau lòng đến chết mất thôi !
“Vì sao chứ ?”
Bách Phú giật mình lớn tiếng hỏi, thu hút không ít những ánh nhìn xung quanh. Nhưng Bách Phú căn bản không hề để ý đến những điều này, cô làm sao cũng không thể hiểu được, Tô Tuyết Phi vừa mới thực hiện được mộng ước của mình, cô ấy làm sao có thể tự sát chứ ? Nhớ tới gương mặt dù không xinh đẹp, nhưng kiên cường kìa, nhớ tới cô gái quật cường khiến cho người ta thấy thương tâm đó, Bách Phú lại vô cùng sa sút.
Vất vả lắm mới tới giờ tan tầm, Bách Phú như bay chạy ra ngoài, cùng Đặng Hân tới tầng tám của bệnh viện, nơi Tống Tuyết Phi đang nằm.
Khi hai người họ tới nơi, Tống Tuyết Phi vừa mới tỉnh lại, trên cổ vệt dây thừng vẫn còn, trên cổ tay còn được bọc một lớp vải dầy, không cần hỏi, cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng thảm thương lúc đó.
“Tuyết Phi, cậu sao lại nghĩ quẩn thế ?” Đặng Hân đau lòng lớn tiếng oán trách hỏi.
Tống Tuyết Phi nằm trên chiếc giường bệnh trắng muốt miễn cưỡng mỉm cười : “Xin lỗi, đã để cho các cậu phải lo lắng.”
Bách Phú cũng hỏi han : “Rốt cuộc là có chuyện gì ? Sao cư nhiên lại muốn chết thế ?”
“Tớ … …tớ cũng không biết tại vì sao nữa … …tớ cứ luôn nghe thấy như có người đang nói liên tục bên tại mình : ngươi đáng chết, ngươi không xứng được sống trên đời này, ngươi đúng là đồ dâm phụ không biết xấu hổ … …”
“Gì chứ ? Là ai ? Sao lại có thể nói những lời đó ! Nói cho tớ biết, tớ sẽ đi giúp cậu chửi mắng cho nó một trận !” Đặng Hân tức đến suýt thì nhảy dựng lên.
Bách Phú cũng tức giận đến nghẹn đỏ cả gương mặt, nắm chặt bàn tay nhỏ lại, bộ dạng hận vô cùng cái kẻ không biết là ai kia.
“Không có ai … …” Tống Tuyết Phi nhỏ giọng nói.
“Không có ai ? Nghĩa là sao ?” Đặng Hân và Bách Phú không hiểu ra làm sao cả.
Tống Tuyết Phi bất đắc dĩ giải thích : “Tớ chỉ nghe được có người không ngừng ở bên tai nói những lời này, nhưng lại chẳng hề nhìn thấy ai cả.”
Đặng Hân và Bách Phú liếc nhìn nhau một cái, nhỏ giọng hỏi : “Có phải cậu là do áp lực quá lớn, nên mới sinh ra ảo giác hay không ?”
“Tớ không biết nữa.” Tống Tuyết Phi mệt mỏi nhắm hai mắt lại. “Gần đây tớ đều không có cách nào nghỉ ngơi được, giọng nói đó cứ không ngừng quấn lấy tớ. Tớ thực sự cảm thấy rất mệt, thực sự rất mệt … …”
Không muốn quấy rầy Tống Tuyết Phi nghỉ ngơi, Đặng Hân và Bách Phú cùng lui ra khỏi phòng bệnh, đi đến chỗ bác sỹ để hỏi han bệnh tình của bạn mình. May mà bác sỹ cũng nói Tống Tuyết Phi có thể là do ảo giác mới làm ra chuyện ngốc nghếch, lúc này hai người họ mới an tâm được chút ít.
“Quen biết Tống Tuyết Phi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tớ thấy bộ dáng mệt mỏi của cậu ấy. Trước giờ cậu ấy luôn tinh thần hưng phấn, khi chúng tớ lười biếng ngủ, cậu ấy lại không bao giờ. Chúng tớ còn nói lén sau lưng cậu ấy là ‘nữ siêu nhân’ nữa cơ .”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Đặng Hân, Bách Phú an ủi vỗ vỗ vai cô : “Không sao đâu, có lẽ Tống Tuyết Phi quá mệt mỏi, nghỉ ngơi rồi sẽ ổn thôi.”
Đặng Hân gật đầu, cùng Bách Phú đi ra phía ngoài cửa chính.
Đúng lúc này, chuyện khiến hai người họ không thể ngờ đã xảy ra. Chỉ nghe ‘bang’ một tiếng lớn, một vật thể đã từ trên không trung rơi xuống. Suýt nữa thì trực tiếp rơi đúng vào người Đặng Hân đang u buồn đi ở phía trước, may mà Bách Phú phản ứng nhanh, kéo cô lại, nếu không e là hậu quả khó lường.
Nhưng, cảnh tượng trước mặt còn khiến hai người họ hoảng sợ hơn !
Hóa ra thứ rơi xuống đó là một cơn người, mà còn chính là Tống Tuyết Phi vừa nói chuyện với Đặng Hân và Bách Phú !
Tống Tuyết Phí nghiêng mặt, đang đối diện thẳng vào hai người, con mắt mở to, máu tươi như thủy triều hướng về phía Bách Phú và Đặng Hân chảy trào ra. Ngây ra một khắc, rồi Đặng Hân sợ hãi kêu thét lên thối lui về phía sau, khóc rống lên.
Bách Phú lại như một búp bê gỗ, nhìn chằm chằm như cũ vào Tống Tuyết Phi đang bất động nằm kia. Bách Phú biết, Tống Tuyết Phi đang trừng to mắt, kỳ thực là nhìn thẳng vào cô.
Mà trong đầu Bách Phú lúc này hiện lên hình ảnh, cũng chính là vừa nãy khi cô giữ Đặng Hân kéo lại, nụ cười quỷ dị của Tống Tuyết Phi lộ ra khi đang rơi xuống mặt đất.
Làm sao mà cô có thể nhìn thấy cô ấy cười được chứ ?
Bách Phú không ngừng hỏi mình vấn đề này. Với tốc độ rơi xuống mà nói, cô làm sao có thể nhìn được gương mặt đang cười của Tống Tuyết Phi ? Nhưng … …cô đúng là đã nhìn thấy. Đó tuyệt đối không phải là ảo giác, cô thậm chí còn nhìn thấy được những tơ máu đỏ trong mắt Tống Tuyết Phi, cùng với những vết chân chim nhỏ nơi khóe mắt.
Nghĩ đến đây, Bách Phú lại rùng mình một cái, tơ máu ? Vết chân chim? Vừa nãy lúc còn ở trong phòng bệnh gần đến như thế cô còn không để ý đến, vừa nãy làm sao cô có thể nhìn thấy rõ ràng đến vậy ?
Không đợi Bách Phú suy nghĩ thông suốt, những bác sỹ trong bệnh viện đã nhanh chóng đem Tống Tuyết Phi đưa đi.
Kết quả không làm người ta vui được, Tống Tuyết Phi đã chết.
Sau khi cha mẹ của Tống Tuyết Phi đến, tiếng khóc thê lương của họ càng khiến Bách Phú và Đặng Hân thêm phần bi thương. Ở lại rất lâu sau, hai người họ mới trở về.
Bách Phú ngay đến cơm tối cũng không ăn, đã trực tiếp đi thẳng lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve linh hoa, một lần lại một lần tua lại cảnh tượng kinh khủng trong đầu mình, hơn nữa còn chậm rãi tháo mắt kính xuống, trong mắt cô quét qua một tia hàn ý lạnh như băng.
Một chút không cẩn thận, ngón tay Bách Phú đã bị lá cây linh hoa cào xước một vết, cô nhíu hai đầu lông mày, không cử động, để mặc cho máu trên ngón tay mình nhỏ xuống trên cánh hoa kiều diễm.
Phát hiện Bách Phú còn chưa ăn uống gì, Trương Dương và Anh Đào cùng tìm lý do để qua thăm cô, thấy cô không xảy ra chuyện gì, chỉ đành đi ra ngoài.
Dịch Đạo cũng đã về, có điều như đang rầu rĩ không vui, cũng không ai dám mở miệng để hỏi anh ta, dù sao chuyện Kỷ Nhan yêu thương ai, mọi người trong lòng đều rõ, hơn nữa cũng không ai muốn đi khơi ra vết thương của con người đáng thương này.
Bách Phú nằm ở trên giường, nói với chính mình không được nghĩ đến chuyện của hôm nay nữa, nhưng những hình ảnh đó vấn như bộ phim, liên tục tua đi tua lại trong đầu cô.
“Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề chứ ?” Bách Phú kêu lên một tiếng, lấy chăn trùm kín lên đầu mình.
*
Ngày hôm sau, khi đến khách sạn, Bách Phú thấy gần như mọi tờ báo đều có bài tít về cái chết thảm của Tống Tuyết Phi, mà chuyện Tống Tuyết Phi sau khi biểu diễn ba ngày cũng đã hoàn toàn bị bại lộ ra trước mắt mọi người.
Hóa ra, đằng sau sự huy hoàng đó lại có nhiều chua xót và bất đắc dĩ đến vậy.
Từ sau đêm biểu diễn đó, đối với Tống Tuyết Phi mà nói không phải chỉ có chê bai mà thậm chí còn có cả sự nhục mạ ngày càng nghiêm trọng, nhất là những lời mắng chửi trên mạng, càn làm cho người ta không thể chịu đựng nổi, thực không hiểu Tống Tuyết Phi đã làm thế nào mà chịu đựng được.
Ví dụ :
“Nhìn thấy cô được làm nữ diễn viên chính là tôi có tự tin rồi, bởi vì hóa ra con ếch mà cũng có cơ hội chắp thêm cánh để giả làm thiên nga. Ha ha !”
“Xin cô luôn ! Xấu như thế kia thì đừng có ra ngoài dọa người khác chứ ! Nhìn cô diễn xong, mà dọa tôi suốt cả đêm bị ác mộng !”
“Mỗi lần nhìn thấy cô nhảy múa trên sân khấu, tôi lại nghĩ đến một loài động vật : con cóc ! ”
“Cút về đi, cô không có tư cách đứng ở sân khấu trung ương, sự tồn tại của cô chỉ làm cho người ta khinh thường nó thôi !”
“Cô mà còn dám chạy ra dọa người ! Tôi gặp, tôi sẽ đánh cho cô phải chạy về mới thôi !”
… …
Đây chỉ là một góc của núi băng, còn rất nhiều rất nhiều những câu thóa mạ độc ác nữa, Bách Phú không dám xem thêm.
Haiz, Tuyết Phi đáng thương, cô ấy chẳng qua chỉ muốn thực hiện được mơ ước của chính mình mà thôi, tại sao lại có nhiều người dẫm lên ước mơ của người khác đến vậy chứ ? Huống hồ nếu không nhìn vào dung mạo, Tuyết Phi quả thực là một diễn viên múa cực kỳ ưu tú. Cho dù họ là người xem, cho dù đã bỏ tiền mua vé, cũng làm gì có cái quyền tùy ý vũ nhục người khác chứ ? Hơn nữa còn lấy danh nghĩa ” dám nói, con người có gì mà không dám nói ” làm bộ trên mạng nữa, thực đúng là khiến cho người ta khinh bỉ !
Bách Phú nhìn tờ báo, tức đến nỗi bức bách hết cả người. Cô chỉ là một người ngoài mà còn thấy như thế này, vậy Tống Tuyết Phi khi nhìn thấy những thứ này sẽ cảm thấy thế nào chứ ? Cô ấy là vì những thứ này mà tự sát sao ?
Nhớ tới gương mặt gần như trắng bệch của cha mẹ Tống Tuyết Phi ở bệnh viện, nếu họ nhìn thấy những lời nhục mạ mà con gái mình phải chịu đựng khi còn sống, nhất định sẽ đau lòng đến chết mất thôi !
/198
|