Tiếng cười lớn của Sở Phương khiến cho Bách Phú nhất thời dâng lên một dự cảm rất xấu.
Thợ săn muốn xông qua đứng cạnh Bách Phú, song câu nói “quan tâm loạn ý” quả nhiên một chút cũng không hề sai. Chỉ một chút phân tâm này, Thợ săn đã bị Sở Phương đánh trả một đạo ánh sáng xanh làm ngã gục.
Đạo quang này đánh trực tiếp vào cột sống của Thợ săn, đau đến mức làm cho anh ta không thể nhúc nhích được nữa.
Sở Phương không thèm để ý đến Thợ săn đã không còn có thể uy hiếp đến mình , bước những bước lớn về hướng Bách Phú.
“Hừm hừm” Sở Phương hừ lạnh hai tiếng, xem xét gương mặt của Bách Phú và vết thương ở lòng bàn tay nói : “Tìm ngươi lâu lắm rồi, cuối cùng ta cũng đã tìm thấy được.”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Sở Phương, Bách Phú trong tim nháy mắt rơi xuống đáy vực. Sở Phương tùy ý phẩy tay một cái trước mắt Bách Phú, cô lập tức mất đi tri giác.
Cứ như thế, Sở Phương mang Bách Phú đang hôn mê đi mất, mà Thợ săn thì chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ những cảnh này, cảm giác nhục nhã cùng phẫn nộ khủng khiếp khiến anh ta uất đến ngất đi.
Sau khi Sở Phương đưa Bách Phú đi rồi, một bóng đen khác lại quét tới.
Hắn nhìn qua Thợ săn đang nằm trên mặt đất, nhè nhẹ lắc lắc gương mặt tuấn mỹ, sau đó không nói tiếng nào lập tức rời đi.
*
Lúc này, Lăng Hạo đang nhàm chán nhìn vào bản công vụ báo cáo của công ty.
Đột nhiên, không biết vì sao, tim anh ra đột nhiên đau đớn, đau đến mức khiến anh ta không thể thở nổi. Anh ta nắm chặt lấy phần y phục nơi ngực trái, hận không thể lập tức móc trái tim mình ra.
Qua một lúc lâu, hô hấp của Lăng Hạo mới dần dần bình ổn trở lại, trên gương mặt trắng bệch của anh ta đầy những hạt mồ hôi to đang rơi xuống. Lăng Hạo thật vất vả mới trở lại được như bình thường đứng thở hổn hển, trong lòng dần nổi lên bất an.
Lăng Hạo đứng dậy, không ngừng đi đi lại lại. Tim, đã không còn đau đớn, song lại bắt đầu một cảm giác trầm trọng vô cùng kỳ quái. Anh ta giống như một con mèo dự cảm được cơn động đất sắp tới, mặc dù tai họa còn chưa đến, nhưng cũng không cách nào bình tĩnh được.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi !
Lăng Hạo tự nói với lòng mình !
*
Còn Dịch Đạo và Kỷ Nhan lúc này cùng đang ăn đồ ăn vặt xem tivi.
Thương thế của anh ta giờ đã khá hơn nhiều, hai ngày này Kỷ Nhan cũng không đi làm, trừ buổi tối trở về nhà ngủ, thời gian còn lại cô đều ở khách sạn bầu bạn với Dịch Đạo. Dù sao, Dịch Đạo cũng là vì cô mới bị thương thành ra thế này.
Mấy ngày này chính là những ngày hạnh phúc nhất của Dịch Đạo kể từ khi chào đời, mặc dù anh ta biết rõ trong lòng Kỷ Nhan căn bản không hề có vị trí nào dành cho mình. Song Kỷ Nhan chịu bỏ bê mọi việc mà đến chăm sóc anh ta, đã đủ khiến cho anh ta mãn nguyện. Thực không thể ngờ tới, lại có thể được mỹ nữ mà anh ta ngưỡng mộ bầu bạn như vậy. Điều này từ lúc còn nhỏ, đến mơ anh ta cũng chưa từng dám mơ.
Còn Kỷ Nhan, mấy ngày này tâm trạng cô từ hỗn loạn cũng đã dần bình tĩnh trở lại, song vẫn chưa thể buông được tình yêu đối với Lăng Hạo.
Đúng vậy, cô yêu anh ta. Anh ta là người cô yêu nhất trên thế gian này, không ai có thể bảo cô từ bỏ, cô cũng tuyệt đối không thể từ bỏ !
“Khát không ?” Dịch Đạo hỏi, anh ta thấy Kỷ Nhan liên tục ăn khoai tây chiên, sợ cô bị nóng, song lại sợ cô giận, chỉ đành khuyên cô uống thêm chút nước.
Kỷ Nhan dịu dàng cười một cái, gật gật đầu.
Dịch Đạo vội vàng nhanh chân chạy đi rót cốc nước cho Kỷ Nhan.
Haiz, lại đến tiết mục quảng cáo !
Kỷ Nhan mất kiên nhẫn cầm lấy điều khiển từ xa muốn đổi kênh khác, nhưng chiếc điều khiển đang cầm chắc trong tay bỗng đột nhiên rơi xuống trên mặt đất.
Cùng lúc đó, cốc nước Dịch Đạo mới rót cũng rơi xuống đất vỡ tan tành, âm thanh thủy tinh vỡ vụn khiến Kỷ Nhan kinh sợ.
Qua một lúc, Dịch Đạo mới đi về phía Kỷ Nhan hỏi : “Cô không sao chứ.”
“Không sao.” Kỷ Nhan miễn cưỡng cười cười, cố gắng không để cho Dịch Đạo nhìn ra được mình có chút gì khác thường.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi.” Dịch Đạo lẩm bẩm, nở nụ cười khó coi rồi ngồi xuống sofa, hoàn toàn quên mất chuyện đi rót nước cho Kỷ Nhan.
Hai người họ không còn lòng dạ nào làm việc gì khác, cùng không ngừng nhớ lại cái cảm giác hết hồn vừa rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
*
Có cảm giác khác thường không chỉ có họ, mà đến Ninh Tiêu cũng cảm nhận thấy cực kỳ bất an.
Lúc đó Ninh Tiêu đang lái xe, trên xe còn có Đặng Hân. Chỉ là không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, mà anh ta lại có thể lái xe lên vỉa hè dành cho người đi bộ, suýt chút nữa là đâm phải một cụ già râu tóc bạc phơ.
Đặng Hân sợ chết khiếp không ngừng xin lỗi cụ già, như sợ cụ sẽ truy cứu trách nhiệm với Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu lại không thể động đậy ngồi nguyên trên vị trí lái xe, giống như đã bị đóng đinh vào đó vậy, chỉ có một đôi mắt đang không ngừng hoảng loạn, như sợ hãi, như lo lắng, lại như có chút hưng phấn … …
Đặng Hân mồ hôi chảy đầy đầu thật vất vả mới khuyên nhủ được cụ già, nhìn đến Ninh Tiêu vẫn đang mất hồn mất vía, cảm thấy thực nghi hoặc : Anh ta sao thế không biết ?
*
Lăng Hạo sau khi đã hồi phục lại tinh thần vội vàng gọi điện thoại cho Bách Phú, song điện thoại của cô kêu rất lâu mà không thấy có ai bắt máy. Dự cảm bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, giống như cảm nhân thấy điều gì đó vậy.
Đang lúc này, đột nhiên điện thoại của Lăng Hạo vang lên, anh ta vội vàng nhận điện thoại, trong lòng thầm cầu xin là điện thoại của Bách Phú gọi tới. Chỉ là, cú điện thoại khiến anh ta hưng phấn vạn phần này lại là của Kỷ Nhan.
“Anh có sao không ?”
“Anh không sao .”
“Anh … …mấy ngày nay vẫn khỏe chứ ?”
Lăng Hạo mất kiên nhẫn nhíu nhíu mày, mặc dù trong lòng anh ta thấy có lỗi với Kỷ Nhan, song lúc này sự vướng bận tâm tư với Bách Phú của anh ta còn vượt xa hơn nhiều sự áy náy dành cho Kỷ Nhan. Trong đầu lúc này cũng chỉ có một tâm niệm, đó là nhanh chóng tìm ra Bách Phú, dùng đôi mắt chính mình xác nhận cô ấy được an toàn.
“Xin lỗi, anh còn rất bận, không nói nữa.”
*
Khi Lăng Hạo không chờ Kỷ Nhan nói thêm mà cúp điện thoại, sự phẫn hận của Kỷ Nhan dành cho Bách Phú cũng tăng thêm tới mức cực hạn.
Lần này Kỷ Nhan sở dĩ chịu buông xuống lòng tự tôn, chủ động gọi điện thoại cho Lăng Hạo, hoàn toàn là vì sự lo lắng trong lòng đã chiếm thế thượng phong. Song, cô lại hoàn toàn không ngờ được Lăng Hạo tuyệt tình đến vậy, đến dành cho cô cơ hội nói mấy câu cũng không chịu.
Trực giác nói với Kỷ Nhan, sự tuyệt tình này của Lăng Hạo nhất định là vì Bách Phú !
Trần Bách Phú ! Cô đã một tay phá hủy hạnh phúc của tôi, cướp đi người đàn ông mà tôi yêu nhất trên đời này … …tôi tuyệt đối không tha thứ cho cô !
Nhìn thấy đôi bàn tay đang phát run rẩy của Kỷ Nhan, Dịch Đạo rõ ràng đau lòng, lại có chút không biết phải làm sao. Anh ta quả thực không biết nói gì để an ủi cô, bởi vì giờ phút này dù có nói gì cũng chẳng thể giúp đỡ được Kỷ Nhan, nỗi đau của cô ấy chỉ vì một người, mà người đó lại chẳng phải anh ta.
“Tôi với anh ấy chia tay rồi.”
Kỷ Nhan thản nhiên nói một câu khiến Dịch Đạo choáng váng, ngây ngốc nhìn cô, anh ta thực không thể ngờ Kỷ Nhan và Lăng Hạo lại đi đến bước này. Nhìn Kỷ Nhan đang đau thương, Dịch Đạo lần đầu thấy vô cùng phản cảm với Lăng Hạo.
“Anh có biết anh ấy vì ai mà chia tay với tôi không ?” Kỷ Nhan tiếp túc nói, “Ha ha … ….anh nhất định không thể tưởng tượng được đâu.”
Lúc này Kỷ Nhan cười lạnh một cái, “Tôi cũng không thể ngờ tới được. Cô ta chính là Trần – Bách – Phú.”
“Bách Phú ? Không thể nào, Bách Phú không bao giờ làm chuyện như vậy cả !” Dịch Đạo mặc dù tin tưởng Kỷ Nhan hơn chính mình, nhưng nếu nói Bách Phú đơn thuần kia lại là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người khác, có đánh chết anh ta cũng không thể tin.
Kỷ Nhan bất đắc dĩ cười cười nói : “Nếu là trước đây tôi cũng không tin … …anh không cảm thấy sao ? Bách Phú ngày càng xinh đẹp, thông minh hơn … …so sánh với cô ấy, tôi một chút ưu thế cũng chẳng có được. Mà kỳ thực trong lòng của Lăng Hạo. … …tôi vốn dĩ đã chẳng là gì.”
“Sao lại có thể như thế ? Cô xinh đẹp, lại giỏi giang, còn … …yêu anh ta đến vậy, cô làm sao có thể chẳng là gì được ?” Dịch Đạo đỏ mặt cãi lại.
“Cảm ơn anh.” Lời nói của Dịch Đạo dù sao cũng khiến cho Kỷ Nhan thấy có chút an ủi, ít nhất hiện cũng có một người đàn ông thực lòng quan tâm đến cô. Mặc dù, đây không phải là người mà cô cần tới.
Thợ săn muốn xông qua đứng cạnh Bách Phú, song câu nói “quan tâm loạn ý” quả nhiên một chút cũng không hề sai. Chỉ một chút phân tâm này, Thợ săn đã bị Sở Phương đánh trả một đạo ánh sáng xanh làm ngã gục.
Đạo quang này đánh trực tiếp vào cột sống của Thợ săn, đau đến mức làm cho anh ta không thể nhúc nhích được nữa.
Sở Phương không thèm để ý đến Thợ săn đã không còn có thể uy hiếp đến mình , bước những bước lớn về hướng Bách Phú.
“Hừm hừm” Sở Phương hừ lạnh hai tiếng, xem xét gương mặt của Bách Phú và vết thương ở lòng bàn tay nói : “Tìm ngươi lâu lắm rồi, cuối cùng ta cũng đã tìm thấy được.”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Sở Phương, Bách Phú trong tim nháy mắt rơi xuống đáy vực. Sở Phương tùy ý phẩy tay một cái trước mắt Bách Phú, cô lập tức mất đi tri giác.
Cứ như thế, Sở Phương mang Bách Phú đang hôn mê đi mất, mà Thợ săn thì chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ những cảnh này, cảm giác nhục nhã cùng phẫn nộ khủng khiếp khiến anh ta uất đến ngất đi.
Sau khi Sở Phương đưa Bách Phú đi rồi, một bóng đen khác lại quét tới.
Hắn nhìn qua Thợ săn đang nằm trên mặt đất, nhè nhẹ lắc lắc gương mặt tuấn mỹ, sau đó không nói tiếng nào lập tức rời đi.
*
Lúc này, Lăng Hạo đang nhàm chán nhìn vào bản công vụ báo cáo của công ty.
Đột nhiên, không biết vì sao, tim anh ra đột nhiên đau đớn, đau đến mức khiến anh ta không thể thở nổi. Anh ta nắm chặt lấy phần y phục nơi ngực trái, hận không thể lập tức móc trái tim mình ra.
Qua một lúc lâu, hô hấp của Lăng Hạo mới dần dần bình ổn trở lại, trên gương mặt trắng bệch của anh ta đầy những hạt mồ hôi to đang rơi xuống. Lăng Hạo thật vất vả mới trở lại được như bình thường đứng thở hổn hển, trong lòng dần nổi lên bất an.
Lăng Hạo đứng dậy, không ngừng đi đi lại lại. Tim, đã không còn đau đớn, song lại bắt đầu một cảm giác trầm trọng vô cùng kỳ quái. Anh ta giống như một con mèo dự cảm được cơn động đất sắp tới, mặc dù tai họa còn chưa đến, nhưng cũng không cách nào bình tĩnh được.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi !
Lăng Hạo tự nói với lòng mình !
*
Còn Dịch Đạo và Kỷ Nhan lúc này cùng đang ăn đồ ăn vặt xem tivi.
Thương thế của anh ta giờ đã khá hơn nhiều, hai ngày này Kỷ Nhan cũng không đi làm, trừ buổi tối trở về nhà ngủ, thời gian còn lại cô đều ở khách sạn bầu bạn với Dịch Đạo. Dù sao, Dịch Đạo cũng là vì cô mới bị thương thành ra thế này.
Mấy ngày này chính là những ngày hạnh phúc nhất của Dịch Đạo kể từ khi chào đời, mặc dù anh ta biết rõ trong lòng Kỷ Nhan căn bản không hề có vị trí nào dành cho mình. Song Kỷ Nhan chịu bỏ bê mọi việc mà đến chăm sóc anh ta, đã đủ khiến cho anh ta mãn nguyện. Thực không thể ngờ tới, lại có thể được mỹ nữ mà anh ta ngưỡng mộ bầu bạn như vậy. Điều này từ lúc còn nhỏ, đến mơ anh ta cũng chưa từng dám mơ.
Còn Kỷ Nhan, mấy ngày này tâm trạng cô từ hỗn loạn cũng đã dần bình tĩnh trở lại, song vẫn chưa thể buông được tình yêu đối với Lăng Hạo.
Đúng vậy, cô yêu anh ta. Anh ta là người cô yêu nhất trên thế gian này, không ai có thể bảo cô từ bỏ, cô cũng tuyệt đối không thể từ bỏ !
“Khát không ?” Dịch Đạo hỏi, anh ta thấy Kỷ Nhan liên tục ăn khoai tây chiên, sợ cô bị nóng, song lại sợ cô giận, chỉ đành khuyên cô uống thêm chút nước.
Kỷ Nhan dịu dàng cười một cái, gật gật đầu.
Dịch Đạo vội vàng nhanh chân chạy đi rót cốc nước cho Kỷ Nhan.
Haiz, lại đến tiết mục quảng cáo !
Kỷ Nhan mất kiên nhẫn cầm lấy điều khiển từ xa muốn đổi kênh khác, nhưng chiếc điều khiển đang cầm chắc trong tay bỗng đột nhiên rơi xuống trên mặt đất.
Cùng lúc đó, cốc nước Dịch Đạo mới rót cũng rơi xuống đất vỡ tan tành, âm thanh thủy tinh vỡ vụn khiến Kỷ Nhan kinh sợ.
Qua một lúc, Dịch Đạo mới đi về phía Kỷ Nhan hỏi : “Cô không sao chứ.”
“Không sao.” Kỷ Nhan miễn cưỡng cười cười, cố gắng không để cho Dịch Đạo nhìn ra được mình có chút gì khác thường.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi.” Dịch Đạo lẩm bẩm, nở nụ cười khó coi rồi ngồi xuống sofa, hoàn toàn quên mất chuyện đi rót nước cho Kỷ Nhan.
Hai người họ không còn lòng dạ nào làm việc gì khác, cùng không ngừng nhớ lại cái cảm giác hết hồn vừa rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
*
Có cảm giác khác thường không chỉ có họ, mà đến Ninh Tiêu cũng cảm nhận thấy cực kỳ bất an.
Lúc đó Ninh Tiêu đang lái xe, trên xe còn có Đặng Hân. Chỉ là không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, mà anh ta lại có thể lái xe lên vỉa hè dành cho người đi bộ, suýt chút nữa là đâm phải một cụ già râu tóc bạc phơ.
Đặng Hân sợ chết khiếp không ngừng xin lỗi cụ già, như sợ cụ sẽ truy cứu trách nhiệm với Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu lại không thể động đậy ngồi nguyên trên vị trí lái xe, giống như đã bị đóng đinh vào đó vậy, chỉ có một đôi mắt đang không ngừng hoảng loạn, như sợ hãi, như lo lắng, lại như có chút hưng phấn … …
Đặng Hân mồ hôi chảy đầy đầu thật vất vả mới khuyên nhủ được cụ già, nhìn đến Ninh Tiêu vẫn đang mất hồn mất vía, cảm thấy thực nghi hoặc : Anh ta sao thế không biết ?
*
Lăng Hạo sau khi đã hồi phục lại tinh thần vội vàng gọi điện thoại cho Bách Phú, song điện thoại của cô kêu rất lâu mà không thấy có ai bắt máy. Dự cảm bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, giống như cảm nhân thấy điều gì đó vậy.
Đang lúc này, đột nhiên điện thoại của Lăng Hạo vang lên, anh ta vội vàng nhận điện thoại, trong lòng thầm cầu xin là điện thoại của Bách Phú gọi tới. Chỉ là, cú điện thoại khiến anh ta hưng phấn vạn phần này lại là của Kỷ Nhan.
“Anh có sao không ?”
“Anh không sao .”
“Anh … …mấy ngày nay vẫn khỏe chứ ?”
Lăng Hạo mất kiên nhẫn nhíu nhíu mày, mặc dù trong lòng anh ta thấy có lỗi với Kỷ Nhan, song lúc này sự vướng bận tâm tư với Bách Phú của anh ta còn vượt xa hơn nhiều sự áy náy dành cho Kỷ Nhan. Trong đầu lúc này cũng chỉ có một tâm niệm, đó là nhanh chóng tìm ra Bách Phú, dùng đôi mắt chính mình xác nhận cô ấy được an toàn.
“Xin lỗi, anh còn rất bận, không nói nữa.”
*
Khi Lăng Hạo không chờ Kỷ Nhan nói thêm mà cúp điện thoại, sự phẫn hận của Kỷ Nhan dành cho Bách Phú cũng tăng thêm tới mức cực hạn.
Lần này Kỷ Nhan sở dĩ chịu buông xuống lòng tự tôn, chủ động gọi điện thoại cho Lăng Hạo, hoàn toàn là vì sự lo lắng trong lòng đã chiếm thế thượng phong. Song, cô lại hoàn toàn không ngờ được Lăng Hạo tuyệt tình đến vậy, đến dành cho cô cơ hội nói mấy câu cũng không chịu.
Trực giác nói với Kỷ Nhan, sự tuyệt tình này của Lăng Hạo nhất định là vì Bách Phú !
Trần Bách Phú ! Cô đã một tay phá hủy hạnh phúc của tôi, cướp đi người đàn ông mà tôi yêu nhất trên đời này … …tôi tuyệt đối không tha thứ cho cô !
Nhìn thấy đôi bàn tay đang phát run rẩy của Kỷ Nhan, Dịch Đạo rõ ràng đau lòng, lại có chút không biết phải làm sao. Anh ta quả thực không biết nói gì để an ủi cô, bởi vì giờ phút này dù có nói gì cũng chẳng thể giúp đỡ được Kỷ Nhan, nỗi đau của cô ấy chỉ vì một người, mà người đó lại chẳng phải anh ta.
“Tôi với anh ấy chia tay rồi.”
Kỷ Nhan thản nhiên nói một câu khiến Dịch Đạo choáng váng, ngây ngốc nhìn cô, anh ta thực không thể ngờ Kỷ Nhan và Lăng Hạo lại đi đến bước này. Nhìn Kỷ Nhan đang đau thương, Dịch Đạo lần đầu thấy vô cùng phản cảm với Lăng Hạo.
“Anh có biết anh ấy vì ai mà chia tay với tôi không ?” Kỷ Nhan tiếp túc nói, “Ha ha … ….anh nhất định không thể tưởng tượng được đâu.”
Lúc này Kỷ Nhan cười lạnh một cái, “Tôi cũng không thể ngờ tới được. Cô ta chính là Trần – Bách – Phú.”
“Bách Phú ? Không thể nào, Bách Phú không bao giờ làm chuyện như vậy cả !” Dịch Đạo mặc dù tin tưởng Kỷ Nhan hơn chính mình, nhưng nếu nói Bách Phú đơn thuần kia lại là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người khác, có đánh chết anh ta cũng không thể tin.
Kỷ Nhan bất đắc dĩ cười cười nói : “Nếu là trước đây tôi cũng không tin … …anh không cảm thấy sao ? Bách Phú ngày càng xinh đẹp, thông minh hơn … …so sánh với cô ấy, tôi một chút ưu thế cũng chẳng có được. Mà kỳ thực trong lòng của Lăng Hạo. … …tôi vốn dĩ đã chẳng là gì.”
“Sao lại có thể như thế ? Cô xinh đẹp, lại giỏi giang, còn … …yêu anh ta đến vậy, cô làm sao có thể chẳng là gì được ?” Dịch Đạo đỏ mặt cãi lại.
“Cảm ơn anh.” Lời nói của Dịch Đạo dù sao cũng khiến cho Kỷ Nhan thấy có chút an ủi, ít nhất hiện cũng có một người đàn ông thực lòng quan tâm đến cô. Mặc dù, đây không phải là người mà cô cần tới.
/198
|