Bách Phú đang hoang mang rối loạn chạy từ trong văn phòng ra, thì gặp Ninh Tiêu.
Vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười như ánh mắt trời của Ninh Tiêu, đám mây đen trong lòng Bách Phú như trong chốc lát đã biến mất toàn bộ : “Sao anh lại đến đây ?”
“Để cho cô và anh họ xem một bức ảnh. “
“Bức ảnh ?”
“Ừm. Là của Tiếu Ích Triết cầm từ cục cảnh sát ra.”
“Oh.”
Sau khi gặp Lăng Hạo, Ninh Tiêu lấy ra bức ảnh đó, kỳ thực dụng ý của anh ta là muốn mượn thế lực của Lăng Hạo, giúp điều tra xem kẻ tạo ra thảm án diệt môn này là ai.
Lăng Hạo xem xong, đem bức ảnh cho Bách Phú.
Bách Phú vừa nhìn thấy, lập tức ngây ra, không dám động đậy nữa.
“Làm sao thế?” Lăng Hạo vô cùng lo lắng hỏi, gương mặt trắng bệch của Bách Phú kỳ thực làm hai người họ sợ chết đi được.
“Tôi ……tôi biết người này.” Bách Phú có chút kinh hoàng nói, “Hắn ta chính là Sở Phương.”
“Sở Phương!” Lăng Hạo và Ninh Tiêu đồng loạt kêu lên.
Ninh Tiêu không thể tin được hỏi : “Không thể nào chứ ? Sở Phương nếu có thể sống đến hiện tại ít nhất cũng phải hơn một trăm tuổi, người trong bức ảnh này nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi. Sao có thể ?”
“Tôi không nhận nhầm đâu.” Bách Phú kiên định nói, “Khi còn ở thôn Nhạn Đề trong căn nhà gỗ đỏ tôi đã nhìn thấy hắn, hơn nữa trước giờ cũng chưa từng quên được. Hắn nhất định là Sở Phương !”
Lăng Hạo nhìn thấy sự kiên định này của Bách Phú, cũng nói : “Thời gian này những chuyện không ngờ được chúng ta gặp cũng đâu có ít, thêm một chuyện cũng không phải là không có khả năng. Mặc dù chỉ có một mình Bách Phú từng gặp qua Sở Phương, nhưng anh vẫn tin cô ấy. Hơn nữa hiện trường vụ hỏa hoạn đó chúng ta cũng đều đã nhìn thấy, thật đúng là không hề bình thường, tuy ệt đối không thể là chuyện mà ‘con người’ có thể làm ra được .”
Nhớ tới đám cháy lạnh như băng kia, lại nghĩ tới những thi thể bị cháy đen co quắp, rồi nghĩ tới cuộn da người đã không thấy nữa, Ninh Tiêu cũng than một tiếng, đến anh họ lý trí như thế đều ủng hộ Bách Phú, cũng có thể Bách Phú nói đúng.
Lăng Hạo cùng với Ninh Tiêu lập tức gửi đi thông tin trong phạm vi thế lực của mình, tất cả đều truy tra tin tức của người tên Sở Phương trên bức ảnh.
Vốn định buổi tối sẽ cùng đi tìm Tiếu Ích Triết,để nói chuyện với ông ta một lần nữa. Nhưng, Lăng Hạo lại nói mình có việc, vì vậy Ninh Tiêu chỉ có thể cùng với Bách Phú và Trương Dương tới chỗ ở mới của Tiếu Ích Triết, một khu nhà trọ cao cấp thuộc tiểu khu Di Lan.
Tới địa chỉ mà Tiếu Ích Triết đã đưa cho Ninh Tiêu, đứng trước cửa ấn chuông rất lâu, mà không hề có hồi đáp nào.
“Mọi người có ngửi thấy mùi gì đó không ?” Bách Phú tối tăm nói, một mùi máu tươi cứ liên tục lảng vảng quanh mũi cô, làm cô khó chịu đến mức buồn nôn.
Ninh Tiêu và Trương Dương khó hiểu cùng nhìn Bách Phú.
Bách Phú trong lòng lại như đang bị một tảng đá lớn đè lên, buồn bực vô cùng, rõ ràng đang không cách nào hô hấp nổi. Cô lùi lại sau một bước, bịt chặt mũi lại, cố gắng hết sức để hô hấp nói : “Một mùi máu tanh.”
Ninh Tiêu cùng Trương Dương vừa nghe như vậy trong lòng kinh hoảng, điên cuồng gõ cửa song vẫn không hề có ai trả lời.
“Có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.” Ninh Tiêu vừa nói, vừa chạy xuống dưới lầu để tìm nhân viên quản lý.
Rất nhanh, người quản lý đã cầm công cụ lên trên lầu.
Lúc này, mùi máu tanh đã càng lúc càng nồng đậm hơn, người quản lý gõ cửa thêm mấy lần, xác định là không có ai ra mở cửa, mới dùng công cụ để mở cửa chính ra.
Cửa vừa mở ra, một mùi máu tanh nồng cùng với hàn khí xông thẳng ra phía bên ngoài.
Bách Phú vừa muốn nhìn vào bên trong, đã lập tức bị Trương Dương dùng tay bịt chặt mắt cô lại, sống chết cũng không chịu buông tay.
Điều này cũng không trách Trương Dương được, anh ta quả thực cũng rất sợ cảnh tượng trước mắt lúc này sẽ dọa đến Bách Phú.
Không sai, Bách Phú đúng là đã nhìn thấy không ít hiện trường máu me, nhưng cảnh tượng tàn khốc trước mắt lúc này không biết cô liệu có thể chịu đựng nổi hay không, cũng liệu có chống đỡ được không nữa.
Tiếu Ích Triết hay nói hay cười kia, giờ đã biến thành một thi thể lạnh băng.
Thi thể bị treo tít trên trần nhà cao cao, trên bức tường xinh đẹp bị vấy lên vô số những giọt máu to nhỏ, còn trên sàn nhà bóng loáng lúc này đã bị máu của Tiếu Ích Triết chảy ra làm cho không nhận ra được màu sắc lúc ban đầu nữa.
Trên thi thể trắng bệch kia lúc này bị che phủ dầy đặc những lỗ máu, trên mặt cũng không khác gì, dường như đã bị con gì đó cắn vậy. Một con mắt còn từ bên trong hốc mắt rớt ra ngoài, đang đong đưa trên gò má trắng dã vỡ nát.
Nếu không phải đã gặp qua Tiếu Ích Triết mấy lần, thì e là Ninh Tiêu và Trương Dương khó mà nhận ra được ông ta.
Mấy người quản lý nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này, lập tức nôn ọe không thôi.
May mà Bách Phú kịp thời được Trương Dương che kín mắt rồi đưa cô đến một chỗ cách xa đó, căn bản là không hề bị ảnh hưởng gì. Chỉ có Trương Dương với Ninh Tiêu xui xẻo, trong tim không ngừng cảm thấy buồn nôn, dù cho sau đó bụng réo ầm ỹ, cũng không thể ăn được chút gì.
*
Ở bên này Lăng Hạo đang hẹn cùng Kỷ Nhan ăn cơm tại nhà hàng.
“Anh gần đây vẫn khỏe chứ.”
Kỷ Nhan ép xuống trái tim đang đập thình thịch hỏi, cô không rõ Lăng Hạo tại sao lại hẹn mình ra nơi này, thậm chí còn đang lo lắng không biết Lăng Hạo có phải vì muốn chia tay với mình hay không, vì vậy cứ không dám đi. Sau, cũng lại là Dịch Đạo khuyến khích cô, nói Lăng Hạo nhất định là biết lỗi , hối hận rồi, nên mới muốn đặc biệt tìm chút lãng mạn để quay lại với cô, nghe vậy cô mới có dũng khí đi đến đây.
Kỷ Nhan còn đặc biệt mặc một bộ váy màu phấn nhạt lộ ngực, không còn phong cách cao ngạo vốn có thường ngày nữa, mà giờ như một thiếu nữ thanh khiết trong trẻo.
Nghe thấy Kỷ Nhan hỏi, Lăng Hạo không trả lời, lại tự mình rót rượu cho Kỷ Nhan : “Ở Party ngày hôm đó, anh thấy em với Dịch Đạo đi với nhau … …hai người … …”
Kỷ Nhan sửng sốt, lập tức có chút vui vẻ trong lòng, anh ấy đang ghen hay sao ?
“Bọn em là bạn, Dịch Đạo là một người tốt.” Kỷ Nhan nhẹ nhàng trả lời.
“Đúng vậy, anh cũng cảm thấy như thế.” Lăng Hạo uống một ngụm rượu, chậm rãi nói tiếp : “Cậu ta hình như rất thích em.”
“Sao thế được.” Kỷ Nhan nhỏ giọng biện bách, nhưng trong lòng lại rõ ràng hiểu tình cảm của Dịch Đạo dành cho mình. Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh ta lại đặc biệt chú ý đến từng cái nhíu mày, từng nụ cười, từng cử động của cô.
Lăng Hạo chỉ cười cười với Kỷ Nhan : “Không sao cả, có cậu ta ở bên cạnh em là anh yên tâm nhiều rồi.”
Nghe thấy câu nói này, Kỷ Nhan trong lòng lập tức trầm xuống, một dự cảm đáng sợ đang đổ ập về phía cô, đến hô hấp dường như cũng khó khăn hơn nhiều. Cô dùng tay run rẩy nắm chặt lấy di động của mình, cố gắng mạnh mẽ nói : “Xin lỗi, em vừa nhớ ra còn có việc, thật ngại quá phải đi trước đây.”
“Đừng như vậy. ” Lăng Hạo gọi Kỷ Nhan lại, song không hề nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn vào ly rượu trên tay mình, “Trốn tránh không phải là cách giải quyết tốt. Chúng ta cũng đừng trốn chạy nữa.”
Kỷ Nhan bất động, đến run rẩy cũng không còn nữa, cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Lăng Hạo giờ cũng đã không còn.
Lăng Hạo tiếp tục nói: “Em nói anh đối với Bách Phú không bình thường, anh đã từng phủ nhận. Nhưng hiện giờ anh muốn thú thực với em, trong lòng anh Bách Phú đúng là rất đặc biệt, tại sao như vậy chính anh cũng không hiểu được nữa … …nhất là hiện giờ, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh đều cảm thấy hình như từ rất lâu rất lâu trước đây, cô ấy đã được khắc ở trong tim mình vậy, muốn quên cũng không cách nào quên được.”
“Anh đã từng cố gắng, thật đấy. Nỗ lực để quên cô ấy đi, nhưng anh không thể. Anh cứ luôn không nhịn được mà muốn nhìn thấy cô ấy, muốn biết lúc này cô ấy đang làm gì. Dù cho có đang ở bên cạnh em, anh cũng vẫn như vậy.”
“Anh đã từng nói sẽ chăm sóc em cả đời này, nhưng hiện giờ anh đành thất hứa … …”
“Anh biết một câu ‘xin lỗi’ chẳng thể bù đắp lại được gì cho em … …kiếp sau anh sẽ hoàn trả tất cả lại cho em, được không ?”
Lời Lăng Hạo vừa dứt, một cái tát của Kỷ Nhan đã rơi xuống mặt anh ta : “Trả lại ? Anh có trả lại được hay không ? ! Kiếp này anh không trả nổi, đến kiếp sau anh cũng chẳng thể trả được đâu !!!”
Vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười như ánh mắt trời của Ninh Tiêu, đám mây đen trong lòng Bách Phú như trong chốc lát đã biến mất toàn bộ : “Sao anh lại đến đây ?”
“Để cho cô và anh họ xem một bức ảnh. “
“Bức ảnh ?”
“Ừm. Là của Tiếu Ích Triết cầm từ cục cảnh sát ra.”
“Oh.”
Sau khi gặp Lăng Hạo, Ninh Tiêu lấy ra bức ảnh đó, kỳ thực dụng ý của anh ta là muốn mượn thế lực của Lăng Hạo, giúp điều tra xem kẻ tạo ra thảm án diệt môn này là ai.
Lăng Hạo xem xong, đem bức ảnh cho Bách Phú.
Bách Phú vừa nhìn thấy, lập tức ngây ra, không dám động đậy nữa.
“Làm sao thế?” Lăng Hạo vô cùng lo lắng hỏi, gương mặt trắng bệch của Bách Phú kỳ thực làm hai người họ sợ chết đi được.
“Tôi ……tôi biết người này.” Bách Phú có chút kinh hoàng nói, “Hắn ta chính là Sở Phương.”
“Sở Phương!” Lăng Hạo và Ninh Tiêu đồng loạt kêu lên.
Ninh Tiêu không thể tin được hỏi : “Không thể nào chứ ? Sở Phương nếu có thể sống đến hiện tại ít nhất cũng phải hơn một trăm tuổi, người trong bức ảnh này nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi. Sao có thể ?”
“Tôi không nhận nhầm đâu.” Bách Phú kiên định nói, “Khi còn ở thôn Nhạn Đề trong căn nhà gỗ đỏ tôi đã nhìn thấy hắn, hơn nữa trước giờ cũng chưa từng quên được. Hắn nhất định là Sở Phương !”
Lăng Hạo nhìn thấy sự kiên định này của Bách Phú, cũng nói : “Thời gian này những chuyện không ngờ được chúng ta gặp cũng đâu có ít, thêm một chuyện cũng không phải là không có khả năng. Mặc dù chỉ có một mình Bách Phú từng gặp qua Sở Phương, nhưng anh vẫn tin cô ấy. Hơn nữa hiện trường vụ hỏa hoạn đó chúng ta cũng đều đã nhìn thấy, thật đúng là không hề bình thường, tuy ệt đối không thể là chuyện mà ‘con người’ có thể làm ra được .”
Nhớ tới đám cháy lạnh như băng kia, lại nghĩ tới những thi thể bị cháy đen co quắp, rồi nghĩ tới cuộn da người đã không thấy nữa, Ninh Tiêu cũng than một tiếng, đến anh họ lý trí như thế đều ủng hộ Bách Phú, cũng có thể Bách Phú nói đúng.
Lăng Hạo cùng với Ninh Tiêu lập tức gửi đi thông tin trong phạm vi thế lực của mình, tất cả đều truy tra tin tức của người tên Sở Phương trên bức ảnh.
Vốn định buổi tối sẽ cùng đi tìm Tiếu Ích Triết,để nói chuyện với ông ta một lần nữa. Nhưng, Lăng Hạo lại nói mình có việc, vì vậy Ninh Tiêu chỉ có thể cùng với Bách Phú và Trương Dương tới chỗ ở mới của Tiếu Ích Triết, một khu nhà trọ cao cấp thuộc tiểu khu Di Lan.
Tới địa chỉ mà Tiếu Ích Triết đã đưa cho Ninh Tiêu, đứng trước cửa ấn chuông rất lâu, mà không hề có hồi đáp nào.
“Mọi người có ngửi thấy mùi gì đó không ?” Bách Phú tối tăm nói, một mùi máu tươi cứ liên tục lảng vảng quanh mũi cô, làm cô khó chịu đến mức buồn nôn.
Ninh Tiêu và Trương Dương khó hiểu cùng nhìn Bách Phú.
Bách Phú trong lòng lại như đang bị một tảng đá lớn đè lên, buồn bực vô cùng, rõ ràng đang không cách nào hô hấp nổi. Cô lùi lại sau một bước, bịt chặt mũi lại, cố gắng hết sức để hô hấp nói : “Một mùi máu tanh.”
Ninh Tiêu cùng Trương Dương vừa nghe như vậy trong lòng kinh hoảng, điên cuồng gõ cửa song vẫn không hề có ai trả lời.
“Có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.” Ninh Tiêu vừa nói, vừa chạy xuống dưới lầu để tìm nhân viên quản lý.
Rất nhanh, người quản lý đã cầm công cụ lên trên lầu.
Lúc này, mùi máu tanh đã càng lúc càng nồng đậm hơn, người quản lý gõ cửa thêm mấy lần, xác định là không có ai ra mở cửa, mới dùng công cụ để mở cửa chính ra.
Cửa vừa mở ra, một mùi máu tanh nồng cùng với hàn khí xông thẳng ra phía bên ngoài.
Bách Phú vừa muốn nhìn vào bên trong, đã lập tức bị Trương Dương dùng tay bịt chặt mắt cô lại, sống chết cũng không chịu buông tay.
Điều này cũng không trách Trương Dương được, anh ta quả thực cũng rất sợ cảnh tượng trước mắt lúc này sẽ dọa đến Bách Phú.
Không sai, Bách Phú đúng là đã nhìn thấy không ít hiện trường máu me, nhưng cảnh tượng tàn khốc trước mắt lúc này không biết cô liệu có thể chịu đựng nổi hay không, cũng liệu có chống đỡ được không nữa.
Tiếu Ích Triết hay nói hay cười kia, giờ đã biến thành một thi thể lạnh băng.
Thi thể bị treo tít trên trần nhà cao cao, trên bức tường xinh đẹp bị vấy lên vô số những giọt máu to nhỏ, còn trên sàn nhà bóng loáng lúc này đã bị máu của Tiếu Ích Triết chảy ra làm cho không nhận ra được màu sắc lúc ban đầu nữa.
Trên thi thể trắng bệch kia lúc này bị che phủ dầy đặc những lỗ máu, trên mặt cũng không khác gì, dường như đã bị con gì đó cắn vậy. Một con mắt còn từ bên trong hốc mắt rớt ra ngoài, đang đong đưa trên gò má trắng dã vỡ nát.
Nếu không phải đã gặp qua Tiếu Ích Triết mấy lần, thì e là Ninh Tiêu và Trương Dương khó mà nhận ra được ông ta.
Mấy người quản lý nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này, lập tức nôn ọe không thôi.
May mà Bách Phú kịp thời được Trương Dương che kín mắt rồi đưa cô đến một chỗ cách xa đó, căn bản là không hề bị ảnh hưởng gì. Chỉ có Trương Dương với Ninh Tiêu xui xẻo, trong tim không ngừng cảm thấy buồn nôn, dù cho sau đó bụng réo ầm ỹ, cũng không thể ăn được chút gì.
*
Ở bên này Lăng Hạo đang hẹn cùng Kỷ Nhan ăn cơm tại nhà hàng.
“Anh gần đây vẫn khỏe chứ.”
Kỷ Nhan ép xuống trái tim đang đập thình thịch hỏi, cô không rõ Lăng Hạo tại sao lại hẹn mình ra nơi này, thậm chí còn đang lo lắng không biết Lăng Hạo có phải vì muốn chia tay với mình hay không, vì vậy cứ không dám đi. Sau, cũng lại là Dịch Đạo khuyến khích cô, nói Lăng Hạo nhất định là biết lỗi , hối hận rồi, nên mới muốn đặc biệt tìm chút lãng mạn để quay lại với cô, nghe vậy cô mới có dũng khí đi đến đây.
Kỷ Nhan còn đặc biệt mặc một bộ váy màu phấn nhạt lộ ngực, không còn phong cách cao ngạo vốn có thường ngày nữa, mà giờ như một thiếu nữ thanh khiết trong trẻo.
Nghe thấy Kỷ Nhan hỏi, Lăng Hạo không trả lời, lại tự mình rót rượu cho Kỷ Nhan : “Ở Party ngày hôm đó, anh thấy em với Dịch Đạo đi với nhau … …hai người … …”
Kỷ Nhan sửng sốt, lập tức có chút vui vẻ trong lòng, anh ấy đang ghen hay sao ?
“Bọn em là bạn, Dịch Đạo là một người tốt.” Kỷ Nhan nhẹ nhàng trả lời.
“Đúng vậy, anh cũng cảm thấy như thế.” Lăng Hạo uống một ngụm rượu, chậm rãi nói tiếp : “Cậu ta hình như rất thích em.”
“Sao thế được.” Kỷ Nhan nhỏ giọng biện bách, nhưng trong lòng lại rõ ràng hiểu tình cảm của Dịch Đạo dành cho mình. Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh ta lại đặc biệt chú ý đến từng cái nhíu mày, từng nụ cười, từng cử động của cô.
Lăng Hạo chỉ cười cười với Kỷ Nhan : “Không sao cả, có cậu ta ở bên cạnh em là anh yên tâm nhiều rồi.”
Nghe thấy câu nói này, Kỷ Nhan trong lòng lập tức trầm xuống, một dự cảm đáng sợ đang đổ ập về phía cô, đến hô hấp dường như cũng khó khăn hơn nhiều. Cô dùng tay run rẩy nắm chặt lấy di động của mình, cố gắng mạnh mẽ nói : “Xin lỗi, em vừa nhớ ra còn có việc, thật ngại quá phải đi trước đây.”
“Đừng như vậy. ” Lăng Hạo gọi Kỷ Nhan lại, song không hề nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn vào ly rượu trên tay mình, “Trốn tránh không phải là cách giải quyết tốt. Chúng ta cũng đừng trốn chạy nữa.”
Kỷ Nhan bất động, đến run rẩy cũng không còn nữa, cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Lăng Hạo giờ cũng đã không còn.
Lăng Hạo tiếp tục nói: “Em nói anh đối với Bách Phú không bình thường, anh đã từng phủ nhận. Nhưng hiện giờ anh muốn thú thực với em, trong lòng anh Bách Phú đúng là rất đặc biệt, tại sao như vậy chính anh cũng không hiểu được nữa … …nhất là hiện giờ, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh đều cảm thấy hình như từ rất lâu rất lâu trước đây, cô ấy đã được khắc ở trong tim mình vậy, muốn quên cũng không cách nào quên được.”
“Anh đã từng cố gắng, thật đấy. Nỗ lực để quên cô ấy đi, nhưng anh không thể. Anh cứ luôn không nhịn được mà muốn nhìn thấy cô ấy, muốn biết lúc này cô ấy đang làm gì. Dù cho có đang ở bên cạnh em, anh cũng vẫn như vậy.”
“Anh đã từng nói sẽ chăm sóc em cả đời này, nhưng hiện giờ anh đành thất hứa … …”
“Anh biết một câu ‘xin lỗi’ chẳng thể bù đắp lại được gì cho em … …kiếp sau anh sẽ hoàn trả tất cả lại cho em, được không ?”
Lời Lăng Hạo vừa dứt, một cái tát của Kỷ Nhan đã rơi xuống mặt anh ta : “Trả lại ? Anh có trả lại được hay không ? ! Kiếp này anh không trả nổi, đến kiếp sau anh cũng chẳng thể trả được đâu !!!”
/198
|