Tần Mục đi tới, anh tư bộc phát, cái gọi là người dựa vào ăn mặc Phật dựa vào cà sa, bộ quần áo này mặc trên người hắn cực kỳ vừa vặn, vượt qua không biết bao nhiêu lần bộ đồ bằng da thú kia.
Khúc Hương chủ cười nói: Tay nghề của công tử quá tuyệt, ngay cả ta đều muốn giữ công tử lại tiệm vải để làm thợ may đây.
Tần Mục cười nói: Đây là tay nghề của bà bà, ta cũng chỉ cố gắng học theo thôi.
Khúc Hương chủ cười nói: Công tử, tuy vải vóc này đao thương bất nhập, thế nhưng không phòng ngự được các loại hình linh binh như mũi châm, kính xin công tử lưu ý.
Tần Mục gật đầu, cảm ơn ý tốt của hắn.
Khúc Hương chủ vỗ tay một cái, gọi một gã sai vặt tới, thấp giọng dặn dò vài câu, gã sai vặt kia lấy tới một túi tiền, giao cho Tần Mục. Khúc Hương chủ cười nói: Công tử, tuy túi tiền này không nhiều, nhưng là tấm lòng thành của thuộc hạ.
Tần Mục chỉ nắm một ít trong túi tiền, ước chừng một trăm đồng, cười nói: Ta đạt được bảo vật trấn điếm của ngươi, đã hài lòng, ngươi thu lại tiền của ngươi đi.
Khúc Hương chủ vâng dạ, nói: Chính là phấn hồng đưa giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng, Long Nha tiễn vẫn cung phụng ở chỗ này của ta, rất ít sử dụng. Công tử may đồ quá tốt, không bằng liền thu đi.
Tần Mục vội vã chối từ, Khúc Hương chủ chỉ đành coi như thôi.
Phong Tú Vân đưa Tần Mục đến khách sạn, cũng cáo từ rời đi, nói: Công tử, ngày mai bến tàu mở ra, đội buôn sẽ rời đi Mật Thủy quan, công tử nhớ kỹ phải đi theo đội buôn, mấy ngày nay quả thực rất không yên ổn.
Tần Mục cảm ơn.
Đến buổi tối, Hồ Linh Nhi thắp sáng ngọn đèn, Tần Mục dựa vào ánh nến giơ bàn tay lên, trên găng tay, một sợi dây giống như linh xà nhô đầu ra, sau đó dần dần biến lớn, cũng không lâu lắm hắn thấy rõ chữ trong Đại Dục Thiên Ma kinh, cẩn thận cân nhắc.
Đại Dục Thiên Ma kinh là kinh điển có thể thành Thần thành Ma, Tần Mục ra ngoài, Tư bà bà giao quyển kinh thư này cho hắn, nhưng không có dạy hắn tu luyện như thế nào, mà là để chính hắn tìm hiểu.
Bà bà nói Đại Dục Thiên Ma kinh vốn là thánh nhân trên trời hạ xuống trần gian, định dùng môn công pháp này giáo hóa chúng sinh, tiếc rằng môn công pháp này quá dễ dàng luyện sai, vì lẽ đó bị gọi là Thiên Ma kinh.
Tần Mục tinh tế kiểm tra quy tắc chung của Đại Dục Thiên Ma kinh, mở đầu quy tắc chung của Ma điển này chính là lời tuyên truyền giác ngộ.
Đạo của Thánh nhân, không tách rời bách tính hàng ngày, hễ ai khác thường, đều là dị đoan! Thẳng thắn làm việc, thuận theo tự nhiên, chính là đạo.
Tần Mục sợ hết hồn, ý tứ của những lời này là, bách tính không thể sử dụng thì tất cả đạo lý, bất kể là đạo của Thần, của Ma hay của Phật, đều là dị đoan!
Chỉ cần có thể để cho bách tính sử dụng hằng ngày, đó là chính đạo.
Cái gì gọi là chính đạo, thẳng thắn làm việc, thuận theo tự nhiên.
Mở đầu liền hung mãnh như vậy, chẳng trách sẽ bị người gọi là Ma điển!
Tuy nhiên, câu nói này cũng đặt nền móng vững chắc cho Thiên Ma giáo, Thiên Ma giáo ba trăm sáu mươi đường, đường chủ đều là xuất từ ba trăm sáu mươi ngành nghề của phố phường thế tục, đều là bách tính hàng ngày, bình thường có thể thấy. Mà thần thông ba trăm sáu mươi đường sử dụng, cũng đều được sử dụng hằng ngày, ví như đường chủ Vũ đường làm phép gọi mưa, giải quyết khô hạn cho bách tính.
Đây là tiết mục cây nhà lá vườn, mà đạo của Thần Phật lại là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc.
Tần Mục lại cảm thấy quy tắc chung của Đại Dục Thiên Ma kinh không phải không có lý, chỉ là quả thực dễ hiểu sai.
Công pháp của Đại Dục Thiên Ma kinh đa dạng, các loại kỳ công, các loại thần thông, muốn người phải suy nghĩ, muôn màu muôn vẻ, để Tần Mục nhìn hoa cả mắt, nghẹn họng trân trối.
Chỉ là, Tần Mục tách găng tay thành một sợi dây, nhìn từ đầu tới đuôi, lông mày lại càng lúc càng nhíu chặt, Đại Dục Thiên Ma kinh này vậy mà không phải là công pháp xuyên suốt từ đầu đến cuối!
Công pháp, công pháp, chia làm công và pháp, thí dụ như Bá thể Tam đan công của Tần Mục, đây là công, là động lực bên trong, mà pháp là các loại như đao pháp giết heo, Thâu Thiên cước pháp, Lôi Âm Bát thức, pháp là pháp môn phát huy được uy lực của công.
Nếu như pháp muốn phát huy ra toàn bộ uy lực, liền cần phải có công tương ứng.
Chẳng hạn như Lôi Âm Bát thức, cần phải có Như Lai Đại Thừa kinh mới có thể phát huy hoàn toàn uy lực của nó được.
Tuy công và pháp trong Đại Dục Thiên Ma kinh rất nhiều, nhưng không có một công pháp nào có thể thống lĩnh toàn bộ pháp môn, điều này liền vạn vạn không xứng với tên gọi Ma điển có thể thành Ma thành Thần rồi!
Đại Dục Thiên Ma kinh không đầy đủ!
Tần Mục lập tức nghĩ đến điểm quan trọng, tuy rằng Đại Dục Thiên Ma kinh phong phú toàn diện, thế nhưng khuyết thiếu công pháp thống nhất, công pháp thần thông quá nhiều, dẫn đến mỗi một loại công pháp thần thông đều rất tốt, đều rất lợi hại, thế nhưng tu luyện mỗi một loại công pháp đều sẽ tiêu tốn rất nhiều tinh lực, do đó không cách nào hoàn toàn luyện thành Đại Dục Thiên Ma kinh.
Bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh, chủng loại công và pháp nhiều đến ngàn loại, hầu như mỗi một loại pháp đều tương ứng một loại công, không có một loại công nào có thể đủ thống nhất điều động toàn bộ pháp!
Tạo thành tình huống như thế chỉ có một khả năng, đó chính là Đại Dục Thiên Ma kinh không đầy đủ.
Thế nhưng Đại Dục Thiên Ma kinh không thể không đầy đủ, môn công pháp này được Thiên Ma giáo coi như trân bảo, là công pháp trấn giáo, nhất định sẽ có một môn công pháp có thể thống nhất những công pháp thần thông này. Bằng không, Thiên Ma giáo cũng sẽ không nhọc nhằn khổ sở truy tìm bà bà bốn mươi năm... Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, lại tiếp tục xem Đại Dục Thiên Ma kinh từ đầu tới đuôi một lần, chỉ là vẫn không có nhìn ra manh mối, sau đó hắn kiểm tra ngược từ sau đến trước, vẫn không có phát hiện gì.
Cuối cùng thì bí quyết của Đại Dục Thiên Ma kinh nằm ở đâu? Có thể bà bà cũng không có phát hiện công pháp thống nhất của Đại Dục Thiên Ma kinh.
Tần Mục rơi vào trầm tư, trong chín vị trưởng giả của Tàn Lão thôn, cảnh giới của Tư bà bà thấp nhất, chắc là bà cũng không thể thống nhất lại được công pháp Đại Dục Thiên Ma kinh phong phú toàn diện này.
Chắc bà chỉ tuyển chọn tu luyện trong đó vài loại công pháp, miễn cho tu luyện quá nhiều công pháp, mất không thời gian và tinh lực của bản thân.
Một người muốn khi còn sống học hết hơn ngàn loại công cùng pháp trong Đại Dục Thiên Ma kinh, đồng thời tu luyện tới tinh thông, hầu như là chuyện không có thể làm được.
Lẽ nào ở trong hộp ngọc mà các đời tổ sư phong ấn kia?
Tần Mục lật qua lật lại bao quần áo, từ bên trong tìm ra hộp ngọc, cái hộp ngọc này cũng bị Tư bà bà nhét vào, Tần Mục thử mở hộp ngọc ra, tuy nhiên trên hộp ngọc có rất nhiều bùa chú phong ấn, lúc Tư bà bà đại náo Tương Long thành đã từng nói bùa chú phía trên này là phong ấn của các đời Giáo chủ Thiên Ma giáo.
Tần Mục nắm một tấm bùa chú, nhẹ nhàng kéo một cái, bùa chú kia lại bị hắn dễ dàng kéo ra.
Tần Mục ngẩn ngơ, lật xem mặt trái lá bùa, trên đó viết vài chữ: Giả, hì hì.
Bà bà thật biết đùa...
Tần Mục lắc lắc đầu, gỡ hết những bùa chú khác, mở hộp ra nhìn lại, trong hộp chẳng có cái gì cả.
Không có công pháp thống nhất, ai có thể luyện thành Đại Dục Thiên Ma kinh?
Hắn không khỏi đau đầu, tính toán chốc lát, thầm nghĩ: Công pháp của ta là Bá thể Tam đan công, đã có công pháp, cần gì phải tìm kiếm pháp môn thống nhất của Đại Dục Thiên Ma kinh? Ta dùng Bá thể Tam đan công để thống nhất, không biết có thể hay không?
Hắn nghĩ tới liền làm, triển khai Đại Dục Thiên Ma kinh, tìm được một môn pháp thuật, gọi là Hành Vũ quyết, cũng không lâu lắm hắn liền học xong môn pháp thuật này.
Hắn đẩy cửa sổ ra, nhìn một chút bóng tối bên ngoài, không khỏi chần chờ một chút, lập tức bừng tỉnh lại: Nơi này đã không phải là địa giới của Đại Khư, bóng tối bên ngoài là bóng tối bình thường, trên đường còn có người đi, không cần phải sợ hãi.
Tần Mục yên tâm lại, từ trong cửa sổ nhảy ra, đưa tay bám mái nhà, nhẹ nhàng dùng lực, vươn mình nhảy lên nóc khách sạn.
Một luồng gió từ trong cửa sổ thổi tới, Bạch Hồ ngồi trên gối bay ra, bị yêu phong thổi thổi, cái gối bay tới nóc nhà, rơi vào bên người Tần Mục.
Trên trời là cái gì? Con hồ ly này đột nhiên kêu lên sợ hãi, chỉ vào mặt trăng trên trời kêu lên, vừa kinh vừa sợ.
Đó là mặt trăng.
Tần Mục giương mắt nhìn lại, ánh mắt mơ màng, nói: Hẳn là mặt trăng chứ? Lúc ban ngày ta từng thấy mặt trăng, có chút giống mặt trăng này...
Hắn cũng không dám khẳng định, khi còn bé Tư bà bà chỉ vào một cái quả cầu màu bạc nhạt giữa bầu trời ban ngày, nói cho hắn đó là mặt trăng, lúc buổi tối rất sáng. Tuy nhiên từ nhỏ đến lớn, Tần Mục chưa bao giờ từng thấy mặt trăng lúc buổi tối.
Buổi tối của Đại Khư, là bóng tối hoàn toàn, căn bản không nhìn thấy giữa bầu trời có cái gì. Đồng dạng, buổi tối của Đại Khư cũng không có ngôi sao.
Mặt trăng trong trẻo, chính là mười sáu tháng năm, mặt trăng đang tròn.
Dưới ánh trăng, Tần Mục khống chế Hành Vũ quyết, lập tức bầu trời trên khách sạn mây khói bốc lên, tiếp theo từng giọt mưa bắt đầu rơi tí tách tí tách.
Tần Mục vung tay một cái, toàn bộ nước mưa lập tức ngừng lại, từng sợi mưa lơ lửng trên không trung, giống như thời gian đang ngừng lại.
Hồ Linh Nhi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhảy lên, đụng vào những sợi mưa này, khiến da lông của mình ướt nhẹp, vội vã trở về trong khách sạn, khống chế pháp thuật hong khô da lông của mình.
Nóc nhà, Tần Mục biến hóa thủ pháp, nguyên khí khống chế Hành Vũ quyết, kích thích sợi mưa, lập tức từng sợi mưa phát ra âm luật dễ nghe như tiếng sáo trúc, âm luật vang lên, chỉ thấy nước mưa hóa thành những con dao nước vô cùng sắc bén đánh về phía không trung!
Những dao nước này bắn ra mười mấy trượng mới giảm tốc độ, một lần nữa hóa thành nước chảy!
Nơi này là địa phương tụ tập của thương nhân, phần nhiều là thương nhân, hắn tu luyện pháp thuật ở đây cũng không có người hỏi đến.
Vẫn không được, không đủ thông thuận.
Tần Mục di động bước chân, liên tục kích thích sợi mưa, trong mưa, mấy trăm thanh binh đao đan xen, va chạm, sát khí tràn đầy, Hồ Linh Nhi lại từ bên trong cửa sổ khách sạn bay ra, vỗ móng vuốt đầy lông luôn mồm khen hay!
Hành Vũ quyết có công pháp của mình, Tần Mục dùng Bá thể Tam đan công khống chế, luôn cảm giác khó có thể hoàn toàn phát huy hết uy lực của Hành Vũ quyết.
Uy lực pháp thuật của hắn cũng đã rất khả quan, nhưng đây là bởi vì tu vi của hắn cực kỳ mạnh mẽ, nếu đổi lại là pháp môn thích hợp, thì uy lực của pháp môn này nhất định có thể càng mạnh hơn!
Khúc Hương chủ cười nói: Tay nghề của công tử quá tuyệt, ngay cả ta đều muốn giữ công tử lại tiệm vải để làm thợ may đây.
Tần Mục cười nói: Đây là tay nghề của bà bà, ta cũng chỉ cố gắng học theo thôi.
Khúc Hương chủ cười nói: Công tử, tuy vải vóc này đao thương bất nhập, thế nhưng không phòng ngự được các loại hình linh binh như mũi châm, kính xin công tử lưu ý.
Tần Mục gật đầu, cảm ơn ý tốt của hắn.
Khúc Hương chủ vỗ tay một cái, gọi một gã sai vặt tới, thấp giọng dặn dò vài câu, gã sai vặt kia lấy tới một túi tiền, giao cho Tần Mục. Khúc Hương chủ cười nói: Công tử, tuy túi tiền này không nhiều, nhưng là tấm lòng thành của thuộc hạ.
Tần Mục chỉ nắm một ít trong túi tiền, ước chừng một trăm đồng, cười nói: Ta đạt được bảo vật trấn điếm của ngươi, đã hài lòng, ngươi thu lại tiền của ngươi đi.
Khúc Hương chủ vâng dạ, nói: Chính là phấn hồng đưa giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng, Long Nha tiễn vẫn cung phụng ở chỗ này của ta, rất ít sử dụng. Công tử may đồ quá tốt, không bằng liền thu đi.
Tần Mục vội vã chối từ, Khúc Hương chủ chỉ đành coi như thôi.
Phong Tú Vân đưa Tần Mục đến khách sạn, cũng cáo từ rời đi, nói: Công tử, ngày mai bến tàu mở ra, đội buôn sẽ rời đi Mật Thủy quan, công tử nhớ kỹ phải đi theo đội buôn, mấy ngày nay quả thực rất không yên ổn.
Tần Mục cảm ơn.
Đến buổi tối, Hồ Linh Nhi thắp sáng ngọn đèn, Tần Mục dựa vào ánh nến giơ bàn tay lên, trên găng tay, một sợi dây giống như linh xà nhô đầu ra, sau đó dần dần biến lớn, cũng không lâu lắm hắn thấy rõ chữ trong Đại Dục Thiên Ma kinh, cẩn thận cân nhắc.
Đại Dục Thiên Ma kinh là kinh điển có thể thành Thần thành Ma, Tần Mục ra ngoài, Tư bà bà giao quyển kinh thư này cho hắn, nhưng không có dạy hắn tu luyện như thế nào, mà là để chính hắn tìm hiểu.
Bà bà nói Đại Dục Thiên Ma kinh vốn là thánh nhân trên trời hạ xuống trần gian, định dùng môn công pháp này giáo hóa chúng sinh, tiếc rằng môn công pháp này quá dễ dàng luyện sai, vì lẽ đó bị gọi là Thiên Ma kinh.
Tần Mục tinh tế kiểm tra quy tắc chung của Đại Dục Thiên Ma kinh, mở đầu quy tắc chung của Ma điển này chính là lời tuyên truyền giác ngộ.
Đạo của Thánh nhân, không tách rời bách tính hàng ngày, hễ ai khác thường, đều là dị đoan! Thẳng thắn làm việc, thuận theo tự nhiên, chính là đạo.
Tần Mục sợ hết hồn, ý tứ của những lời này là, bách tính không thể sử dụng thì tất cả đạo lý, bất kể là đạo của Thần, của Ma hay của Phật, đều là dị đoan!
Chỉ cần có thể để cho bách tính sử dụng hằng ngày, đó là chính đạo.
Cái gì gọi là chính đạo, thẳng thắn làm việc, thuận theo tự nhiên.
Mở đầu liền hung mãnh như vậy, chẳng trách sẽ bị người gọi là Ma điển!
Tuy nhiên, câu nói này cũng đặt nền móng vững chắc cho Thiên Ma giáo, Thiên Ma giáo ba trăm sáu mươi đường, đường chủ đều là xuất từ ba trăm sáu mươi ngành nghề của phố phường thế tục, đều là bách tính hàng ngày, bình thường có thể thấy. Mà thần thông ba trăm sáu mươi đường sử dụng, cũng đều được sử dụng hằng ngày, ví như đường chủ Vũ đường làm phép gọi mưa, giải quyết khô hạn cho bách tính.
Đây là tiết mục cây nhà lá vườn, mà đạo của Thần Phật lại là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc.
Tần Mục lại cảm thấy quy tắc chung của Đại Dục Thiên Ma kinh không phải không có lý, chỉ là quả thực dễ hiểu sai.
Công pháp của Đại Dục Thiên Ma kinh đa dạng, các loại kỳ công, các loại thần thông, muốn người phải suy nghĩ, muôn màu muôn vẻ, để Tần Mục nhìn hoa cả mắt, nghẹn họng trân trối.
Chỉ là, Tần Mục tách găng tay thành một sợi dây, nhìn từ đầu tới đuôi, lông mày lại càng lúc càng nhíu chặt, Đại Dục Thiên Ma kinh này vậy mà không phải là công pháp xuyên suốt từ đầu đến cuối!
Công pháp, công pháp, chia làm công và pháp, thí dụ như Bá thể Tam đan công của Tần Mục, đây là công, là động lực bên trong, mà pháp là các loại như đao pháp giết heo, Thâu Thiên cước pháp, Lôi Âm Bát thức, pháp là pháp môn phát huy được uy lực của công.
Nếu như pháp muốn phát huy ra toàn bộ uy lực, liền cần phải có công tương ứng.
Chẳng hạn như Lôi Âm Bát thức, cần phải có Như Lai Đại Thừa kinh mới có thể phát huy hoàn toàn uy lực của nó được.
Tuy công và pháp trong Đại Dục Thiên Ma kinh rất nhiều, nhưng không có một công pháp nào có thể thống lĩnh toàn bộ pháp môn, điều này liền vạn vạn không xứng với tên gọi Ma điển có thể thành Ma thành Thần rồi!
Đại Dục Thiên Ma kinh không đầy đủ!
Tần Mục lập tức nghĩ đến điểm quan trọng, tuy rằng Đại Dục Thiên Ma kinh phong phú toàn diện, thế nhưng khuyết thiếu công pháp thống nhất, công pháp thần thông quá nhiều, dẫn đến mỗi một loại công pháp thần thông đều rất tốt, đều rất lợi hại, thế nhưng tu luyện mỗi một loại công pháp đều sẽ tiêu tốn rất nhiều tinh lực, do đó không cách nào hoàn toàn luyện thành Đại Dục Thiên Ma kinh.
Bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh, chủng loại công và pháp nhiều đến ngàn loại, hầu như mỗi một loại pháp đều tương ứng một loại công, không có một loại công nào có thể đủ thống nhất điều động toàn bộ pháp!
Tạo thành tình huống như thế chỉ có một khả năng, đó chính là Đại Dục Thiên Ma kinh không đầy đủ.
Thế nhưng Đại Dục Thiên Ma kinh không thể không đầy đủ, môn công pháp này được Thiên Ma giáo coi như trân bảo, là công pháp trấn giáo, nhất định sẽ có một môn công pháp có thể thống nhất những công pháp thần thông này. Bằng không, Thiên Ma giáo cũng sẽ không nhọc nhằn khổ sở truy tìm bà bà bốn mươi năm... Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, lại tiếp tục xem Đại Dục Thiên Ma kinh từ đầu tới đuôi một lần, chỉ là vẫn không có nhìn ra manh mối, sau đó hắn kiểm tra ngược từ sau đến trước, vẫn không có phát hiện gì.
Cuối cùng thì bí quyết của Đại Dục Thiên Ma kinh nằm ở đâu? Có thể bà bà cũng không có phát hiện công pháp thống nhất của Đại Dục Thiên Ma kinh.
Tần Mục rơi vào trầm tư, trong chín vị trưởng giả của Tàn Lão thôn, cảnh giới của Tư bà bà thấp nhất, chắc là bà cũng không thể thống nhất lại được công pháp Đại Dục Thiên Ma kinh phong phú toàn diện này.
Chắc bà chỉ tuyển chọn tu luyện trong đó vài loại công pháp, miễn cho tu luyện quá nhiều công pháp, mất không thời gian và tinh lực của bản thân.
Một người muốn khi còn sống học hết hơn ngàn loại công cùng pháp trong Đại Dục Thiên Ma kinh, đồng thời tu luyện tới tinh thông, hầu như là chuyện không có thể làm được.
Lẽ nào ở trong hộp ngọc mà các đời tổ sư phong ấn kia?
Tần Mục lật qua lật lại bao quần áo, từ bên trong tìm ra hộp ngọc, cái hộp ngọc này cũng bị Tư bà bà nhét vào, Tần Mục thử mở hộp ngọc ra, tuy nhiên trên hộp ngọc có rất nhiều bùa chú phong ấn, lúc Tư bà bà đại náo Tương Long thành đã từng nói bùa chú phía trên này là phong ấn của các đời Giáo chủ Thiên Ma giáo.
Tần Mục nắm một tấm bùa chú, nhẹ nhàng kéo một cái, bùa chú kia lại bị hắn dễ dàng kéo ra.
Tần Mục ngẩn ngơ, lật xem mặt trái lá bùa, trên đó viết vài chữ: Giả, hì hì.
Bà bà thật biết đùa...
Tần Mục lắc lắc đầu, gỡ hết những bùa chú khác, mở hộp ra nhìn lại, trong hộp chẳng có cái gì cả.
Không có công pháp thống nhất, ai có thể luyện thành Đại Dục Thiên Ma kinh?
Hắn không khỏi đau đầu, tính toán chốc lát, thầm nghĩ: Công pháp của ta là Bá thể Tam đan công, đã có công pháp, cần gì phải tìm kiếm pháp môn thống nhất của Đại Dục Thiên Ma kinh? Ta dùng Bá thể Tam đan công để thống nhất, không biết có thể hay không?
Hắn nghĩ tới liền làm, triển khai Đại Dục Thiên Ma kinh, tìm được một môn pháp thuật, gọi là Hành Vũ quyết, cũng không lâu lắm hắn liền học xong môn pháp thuật này.
Hắn đẩy cửa sổ ra, nhìn một chút bóng tối bên ngoài, không khỏi chần chờ một chút, lập tức bừng tỉnh lại: Nơi này đã không phải là địa giới của Đại Khư, bóng tối bên ngoài là bóng tối bình thường, trên đường còn có người đi, không cần phải sợ hãi.
Tần Mục yên tâm lại, từ trong cửa sổ nhảy ra, đưa tay bám mái nhà, nhẹ nhàng dùng lực, vươn mình nhảy lên nóc khách sạn.
Một luồng gió từ trong cửa sổ thổi tới, Bạch Hồ ngồi trên gối bay ra, bị yêu phong thổi thổi, cái gối bay tới nóc nhà, rơi vào bên người Tần Mục.
Trên trời là cái gì? Con hồ ly này đột nhiên kêu lên sợ hãi, chỉ vào mặt trăng trên trời kêu lên, vừa kinh vừa sợ.
Đó là mặt trăng.
Tần Mục giương mắt nhìn lại, ánh mắt mơ màng, nói: Hẳn là mặt trăng chứ? Lúc ban ngày ta từng thấy mặt trăng, có chút giống mặt trăng này...
Hắn cũng không dám khẳng định, khi còn bé Tư bà bà chỉ vào một cái quả cầu màu bạc nhạt giữa bầu trời ban ngày, nói cho hắn đó là mặt trăng, lúc buổi tối rất sáng. Tuy nhiên từ nhỏ đến lớn, Tần Mục chưa bao giờ từng thấy mặt trăng lúc buổi tối.
Buổi tối của Đại Khư, là bóng tối hoàn toàn, căn bản không nhìn thấy giữa bầu trời có cái gì. Đồng dạng, buổi tối của Đại Khư cũng không có ngôi sao.
Mặt trăng trong trẻo, chính là mười sáu tháng năm, mặt trăng đang tròn.
Dưới ánh trăng, Tần Mục khống chế Hành Vũ quyết, lập tức bầu trời trên khách sạn mây khói bốc lên, tiếp theo từng giọt mưa bắt đầu rơi tí tách tí tách.
Tần Mục vung tay một cái, toàn bộ nước mưa lập tức ngừng lại, từng sợi mưa lơ lửng trên không trung, giống như thời gian đang ngừng lại.
Hồ Linh Nhi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhảy lên, đụng vào những sợi mưa này, khiến da lông của mình ướt nhẹp, vội vã trở về trong khách sạn, khống chế pháp thuật hong khô da lông của mình.
Nóc nhà, Tần Mục biến hóa thủ pháp, nguyên khí khống chế Hành Vũ quyết, kích thích sợi mưa, lập tức từng sợi mưa phát ra âm luật dễ nghe như tiếng sáo trúc, âm luật vang lên, chỉ thấy nước mưa hóa thành những con dao nước vô cùng sắc bén đánh về phía không trung!
Những dao nước này bắn ra mười mấy trượng mới giảm tốc độ, một lần nữa hóa thành nước chảy!
Nơi này là địa phương tụ tập của thương nhân, phần nhiều là thương nhân, hắn tu luyện pháp thuật ở đây cũng không có người hỏi đến.
Vẫn không được, không đủ thông thuận.
Tần Mục di động bước chân, liên tục kích thích sợi mưa, trong mưa, mấy trăm thanh binh đao đan xen, va chạm, sát khí tràn đầy, Hồ Linh Nhi lại từ bên trong cửa sổ khách sạn bay ra, vỗ móng vuốt đầy lông luôn mồm khen hay!
Hành Vũ quyết có công pháp của mình, Tần Mục dùng Bá thể Tam đan công khống chế, luôn cảm giác khó có thể hoàn toàn phát huy hết uy lực của Hành Vũ quyết.
Uy lực pháp thuật của hắn cũng đã rất khả quan, nhưng đây là bởi vì tu vi của hắn cực kỳ mạnh mẽ, nếu đổi lại là pháp môn thích hợp, thì uy lực của pháp môn này nhất định có thể càng mạnh hơn!
/1208
|