Trong tay đạo sĩ nâng một cái la bàn, trong miệng lẩm bẩm vài từ, la bàn đang răng rắc răng rắc tự động xoay tròn, biến đổi ra từng ký hiệu.
Một tay của hòa thượng cầm một chuỗi tràng hạt, tràng hạt không ngừng chuyển động, từng hạt va chạm vào nhau lại phát ra một tiếng động nhỏ, tay kia hắn lại nâng một bát sắt đen, bên trong có mấy hạt linh đan, không biết có phải là do hóa duyên có được hay không.
Trang phục của hai người bọn họ đều rách nát, trang phục của đạo sĩ bị giặt tới đến trắng bệch, còn có mấy miếng vá, nhưng vẫn tính là sạch sẽ, trang phục của hòa thượng hình như không có sửa qua, xung quanh đều có gió lùa.
Xem ra hai người này đều sống không được tốt lắm.
Tần Mục không nhịn được hoài nghi:
- Thời đại này đã có đạo sĩ cùng hòa thượng sao?
Khai Hoàng chú ý tới hòa thượng cùng đạo sĩ, cũng giật mình.
Tần Mục tiến lên trước, Khai Hoàng cũng vội vàng tiến tới, lại nghe hòa thượng cùng đạo sĩ kia đang nói chuyện, hòa thượng nói:
- Vẫn là Dao Trì thịnh hội tốt, ta hóa được mấy hạt linh đan, tốt xấu có thể chi phí cho ăn mặc.
Sắc mặt Tần Mục cổ quái.
Đạo sĩ kia nói:
- Ngươi tạm thời đừng nói gì, ta vừa nghĩ đến một vấn đề thuật số, chờ ta diễn hóa xong đã.
Hòa thượng cười nói:
- Ngươi tính những cái này có tác dụng gì? Không bằng đi theo ta. Ta vừa mơ nhập đạo, trong giấc mộng cái gì cũng có, đại thế giới biến hóa hàng vạn hàng nghìn, có thể từ trong đó tìm được chân lý.
Đạo sĩ cũng không ngẩng đầu lên, vẫn đang phát động la bàn, nói:
- Giấc mộng xuân thu cuối cùng chỉ là hư ảo, chỉ có thuật số mới là đại đạo chân chính, ta cảm thấy vũ trụ vạn vật đều thành lập ở trên cơ sở của thuật số, chỉ cần nắm giữ thuật số, ta mới có thể hiểu được tất cả ảo diệu trong vũ trụ càn khôn. Thuật số tương lai nhất định có thể phóng ra tia sáng cường đại!
Hòa thượng đang định nói, nhìn thấy được Tần Mục và Khai Hoàng đi lên phía trước, vội vàng đưa cái bát sắt đen nhánh đến trước mặt hai người, run lên, mấy hạt linh đan trong bát sắt va chạm vào nhau phát ra những tiếng leng keng.
- Có duyên hay không duyên cũng bố thí một chút, sư huynh đệ chúng ta đã đói bụng nhiều ngày.
Hòa thượng nói.
Khai Hoàng lộ ra sắc mặt cổ quái, tìm kiếm một chút trong bọc hành lý, lấy ra mấy hạt linh đan đặt ở trong cái bát sắt.
- Người lương thiện có thiện báo.
Hòa thượng cười nói, sau đó nhìn Tần Mục.
Tần Mục cũng lấy ra một ít linh đan, chất đầu trong bát sắt.
Hòa thượng lắc đầu nói:
- Không cần nhiều như vậy. Ta hoá duyên là vì tu hành, chỉ cần lượng ăn trong một ngày, cho nhiều chính là làm chậm trễ việc tu hành của ta trong mấy ngày tới.
Dứt lời, hắn lấy ra linh đan, trả lại cho Tần Mục.
Tần Mục không tiếp, cười nói:
- Đại hòa thượng, đây là ngươi nên được. Chúng ta có duyên phận lớn, đợi đến tương lai ngươi gặp được một người tên là Mục, ngươi tự nhiên sẽ hiểu rõ.
Hòa thượng nhìn hắn một lát, nói:
- Vì sao thí chủ không rõ nói?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Lớn mơ thiên thu, ngươi đâu biết ngươi bây giờ không phải là trong mộng? Cần gì phải nói rõ? Trong giấc mộng có đại thế giới, trong giấc mộng biến ảo chúng sinh, đại hòa thượng tương lai tự sẽ hiểu rõ.
Hòa thượng nghi ngờ không giải thích được, cười nói:
- Mộng lớn thiên thu? Rất tốt, ta nói trúng tam muội.
Tần Mục nhìn về phía đạo sĩ đang đau khổ nghiên cứu, la bàn của đạo sĩ vô cùng phức tạp, tính toán biến hóa đã liên lụy đến vấn đề trung tâm của Thái Huyền Toán Kinh, chỉ là hắn muốn tự nhiên khai sáng ra một môn Toán Kinh, tất nhiên là vô cùng khó khăn.
Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng là khó khăn nhất, hơn nữa thời đại này còn không người nào có thể suy tính ra một môn điển tịch thuật số hoàn chỉnh.
Tần Mục giơ tay ra, ở trên la bàn gẩy vài cái.
Đạo sĩ kia vốn định đẩy tay hắn ra, nhưng ánh mắt rơi vào phía trên la bàn không khỏi hơi ngẩn người ra, mừng rỡ như điên:
- A! Vấn đề thuật số phiền phức làm khó ta nhiều ngày như vậy, không ngờ lại được giải như thế! Nhanh quá, nhanh quá! Vị sư huynh này, huynh làm sao suy nghĩ ra được loại giải pháp này?
Ánh mắt của hắn nóng bỏng, nhìn Tần Mục, hăng hái bừng bừng chờ đợi Tần Mục nói ra ý nghĩ giải đề.
Tần Mục nghiêm mặt nói:
- Chính là nhận được đạo nhân chỉ điểm, ta mới nghĩ ra loại giải pháp này. Cảm ơn!
Hắn cúi người cảm ơn.
Đạo sĩ hoảng hốt vội nói:
- Ngươi giúp ta giải vấn đề khó khăn, vì sao còn muốn cám ơn ta?
Tần Mục cười nói:
- Tương lai ngươi sẽ tự biết. Đạo nhân, tương lai ngươi gặp phải một người tên là Mục, ngươi sẽ biết.
Đạo sĩ ngẩn người một lát.
Tần Mục mỉm cười, bỏ qua bọn họ đi về dãy cung điện phía trước.
Khai Hoàng do dự một chút, đuổi kịp Tần Mục, khẽ nói:
- Con người ngươi tâm thuật bất chính, khó tránh khỏi quá biết lợi dụng cơ hội. Vừa rồi hòa thượng cùng đạo sĩ kia là hai vị tồn tại sau này sao? Ngươi hiện tại cho bọn họ mấy hạt linh đan, gẩy la bàn vài cái chính là muốn trong tương lai mượn lực lượng của bọn họ. Nếu như ngươi dùng những tâm tư này lênở...
Tần Mục cắt đoạn lời của hắn:
- Nếu như ngươi không dùng những tâm tư này suy đoán ý nghĩ của ta, mà sử dụng ở trên tương lai của ngươi, ngươi có thể cũng sẽ không...
Khai Hoàng giật mình, nói:
- Không cái gì?
Sắc mặt của Tần Mục buồn bã, lắc đầu nói:
- Không có gì. Ta là suy nghĩ bọn họ sau này là Đại Phạm Thiên và Đạo chủ Đạo môn, ngươi đáng lẽ phải đi kết giao với bọn họ, tương lai bọn họ sẽ trả lại cho ngươi đoạn thiện duyên này.
Khai Hoàng dường như suy nghĩ tới điều gì, thử dò xét nói:
- Ngươi biết ta? Ngươi biết sau này ta sẽ gặp phải chuyện gì sao? Ngươi là đến sau thời đại của ta sao?
Hắn thông minh hơn người, Tần Mục tuy rằng chỉ nói một đôi lời nhìn như không quan trọng, hắn lại có thể từ trong mấy câu nói đó suy đoán ra càng nhiều tin tức hữu dụng.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Ta không biết người nào mới thật sự là ngươi, ta chưa từng gặp qua ngươi. Ngươi quay về tìm hai người bọn họ đi.
Khai Hoàng do dự một chút, lắc đầu:
- Ta không giống ngươi, ta sẽ không cố ý chuẩn bị. Nếu như ta cố ý đi kết giao với bọn họ, nói không chừng sẽ thay đổi sau này, sau này biến hóa, nói không chừng ngay cả ta cũng sẽ không sinh ra, không còn tồn tại. Ta đã từng nói, ta chỉ là một người khách qua đường, ta tới chứng kiến lịch sử, ta rất muốn gặp một lần người sáng lập của văn minh hậu thế.
Trâu già đi theo sau lưng bọn họ, nghe được bọn họ nói chuyện, không khỏi nhíu mày, vừa rồi hai người này vẫn còn là một bộ dạng hận không thể đánh chết đối phương, hiện tại tự nhiên lại nói đến lời tri tâm.
- Trái tim của nam nhân lại giống như trời tháng sáu, thay đổi bất thường.
Trâu già do dự một chút, nhìn hòa thượng cùng đạo sĩ kia, thầm nghĩ:
- Ta có nên đi kết giao một chút hay không? Có lẽ tương lai có thể tìm được chỗ lăn lộn tốt hơn...
Tần Mục cùng Khai Hoàng đã đi xa, hắn không chú ý tới đi kết giap cùng hòa thượng và đạo sĩ nữa, vội vàng đuổi theo Tần Mục, thầm nghĩ:
- Dù sao có thời gian mấy tháng, đợi đến khi tâm tình của hai người bọn họ ổn định sau, ta sẽ cùng những tiên hiền viễn cổ này kết giao, sẽ nhận được lợi ích lớn lao! Hắc hắc, đến lúc đó lão gia cũng sẽ nhìn ta với cặp mắt khác xưa...
Hòa thượng và đạo sĩ nhìn theo bọn họ đi xa, đều lắc đầu, đạo sĩ nói:
- Thật là người kỳ quái. Chỉ có điều thành tựu thuật số của người này rất cao, chỉ sợ còn cao hơn ta. Nhưng hắn hình như vô tâm với điều này. Sư huynh, trải qua hắn chỉ điểm, ta cảm thấy ta sắp tìm được đường của ta!
Hòa thượng gật đầu, cười nói:
- Ta cũng sắp tìm được đường của ta.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười ha ha.
Tần Mục, Khai Hoàng và trâu già tiến vào cung điện Dao Trì bí cảnh này, nhưng lại thấy người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, trước sau không tìm được Âm Thiên Tử, nghĩ đến Âm Thiên Tử chắc hẳn là đi tìm Ngự Thiên Tôn.
Ngự Thiên Tôn mời hắn đến đây gặp mặt, quan hệ của hai người cũng không cạn.
Lần này, người đến đây tụ hội lại rất nhiều, rất nhiều người đều đang thảo luận xem lần này Ngự Thiên Tôn muốn tuyên bố chuyện lớn gì, có người nói là Ngự Thiên Tôn sắp khai sáng ra thần tàng thứ tám, có người nói là Ngự Thiên Tôn tìm được biện pháp khiến nguyên thần bất tử, còn có người nói là Ngự Thiên Tôn dự định thành thân vân vân, các loại cách nói đều có.
Tần Mục hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ thấy có rất nhiều thần thông giả túm năm tụm ba tập trung cùng một chỗ, dõng dạc nói tới lĩnh ngộ và tâm đắc của mình trong mấy ngày nay, ở trước mặt mọi người diễn luyện thần thông đạo pháp mình tìm hiểu được.
Hắn cùng với Khai Hoàng nghe một lát, hiện tại đạo pháp thần thông vẫn rất thô ráp, hơn nữa đơn giản, còn xa mới tinh xảo được bằng đạo pháp thần thông hậu thế, đối với bọn họ cũng không có nhiều ý nghĩa.
Chỉ có điều, đối với thời đại này, điều này lại không phải là chuyện đùa.
- Nếu ta nói ra công pháp thần thông của hậu thế chúng ta, chỉ sợ sẽ gây ra một hồi chấn động lớn.
Tần Mục lắc đầu, đạo pháp thần thông của hậu thế quá tinh diệu, nếu nói cho người thời đại này biết, khiến thiên hạ chấn động kinh ngạc ngược lại chỉ là chuyện nhỏ, thay đổi đối với sau này lại quá kinh khủng.
Hắn không thể mạo hiểm như vậy.
Hắn nhìn Khai Hoàng, Khai Hoàng đang suy đoán ra hắn là người sau này, lại nói với hắn không nên cố gắng thay đổi quá khứ, bây giờ muốn suy nghĩ một chút, lời Khai Hoàng nói quả thật có đạo lý của hắn.
Mọi người tụ hội nghe đến như mê như say, không ngừng có người trình bày đạo pháp thần thông của mình, chính là trăm hoa cạnh đặt, trăm nhà đua tiếng.
Có vài tư tưởng kỳ diệu khiến cho Tần Mục và Khai Hoàng cũng đột nhiên ngơ ngẩn, bất giác cẩn thận lắng nghe, đó là những hình thái đạo pháp thần thông mà ngay cả bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới.
Bởi vì người của đời sau đã ở vào trong hệ thống tu luyện thần tàng, không cần thúc đẩy suy nghĩ, chỉ cần làm từng bước tu luyện những gì tiền bối truyền lại, cũng có thể đạt được thành tựu rất cao, bởi vậy trái lại thiếu đi sức sáng tạo.
Nhưng người thời đại này lại không nhiều khuôn sáo như vậy, trái lại rất dễ dàng lại nhảy ra khỏi hệ thống tu luyện thần tàng, có đạo pháp thần thông khiến Tần Mục và Khai Hoàng cũng không thể tưởng tượng được.
Chỉ có điều, sở dĩ hậu thế không nhìn thấy được những thần thông đạo pháp này, cũng không phải là bởi vì những thần thông đạo pháp thất truyền hay không tốt, mà bởi vì trong lúc cạnh tranh cùng hệ thống tu luyện thần tàng, bọn họ thất bại, vì vậy mà thất truyền.
Hệ thống tu luyện thần tàng là dễ dàng học tập nhất, người ta dễ dàng tiếp nhận hệ thống tu luyện, chịu đựng thời gian thử thách, khi phần lớn mọi người đều tu luyện thần tàng, người tu luyện đường nhỏ khác lại biến thành rất ít, truyền thừa sẽ trở nên càng lúc càng khó khăn, cuối cùng thất truyền.
Tần Mục cùng Khai Hoàng lấn tới lấn lui ở trong đám người, muốn từ những người viễn cổ này nhận được càng nhiều ý nghĩ hữu dụng, lúc này bọn họ lại nghe được một giọng nói:
- Lăng Thiên Tôn! Lăng Thiên Tôn! Mới vừa rồi ngươi nói thời gian cũng không tồn tại, là đạo lý gì?
Tần Mục cùng Khai Hoàng gần như đồng thời nhìn về phía nơi đó, đã thấy rất nhiều thần thông giả vây quanh một nữ tử, nữ tử kia mặc trang phục rất đơn giản với phong cách cổ xưa, trên đầu tùy tiện cắm một cây trâm gài tóc bằng gỗ đào, trên chân đi giầy rơm, trên người là váy da báo, ngắn ngủn kỳ quái.
Tuy rằng lôi thôi lếch thếch, nàng lại có thẩm mỹ khác thường, có vẻ dã tính.
- Lăng Thiên Tôn mở ra lục hợp thần tàng lại là một nữ tử sao?
Tần Mục cùng Khai Hoàng hơi ngẩn người ra.
Nữ tử kia đang trình bày đạo lý của mình, không nhanh không chậm nói:
- Bất kỳ vật gì, bao gồm cả không gian cũng có vật chất, thần thông cũng là vật chất sắp xếp, tổ hợp lại, do hạt căn bản của nguyên khí hình thành tổ hợp khác nhau, giải thích đạo lý đại đạo, hình thành uy năng. Thời gian là vật chất sao? Cũng không phải, ngươi không tiếp xúc tới được thời gian, bởi vậy thời gian cũng không tồn tại.
Mọi người dường như suy nghĩ tới điều gì, có người lắc đầu, nhưng lại nghĩ không ra được lời nào phản bác.
Tần Mục đi ra phía trước, nói:
- Lăng Thiên Tôn, như vậy vì sao chúng ta lại già đi? Người đời vì sao lại sinh lão bệnh tử, chẳng lẽ không phải theo thời gian trôi qua lại trở nên già nua sao?
Lăng Thiên Tôn nhìn về phía hắn, đột nhiên rút cái trâm gài tóc của mình, cây đào gỗ này đã khô.
- Vị sư huynh này, ngươi xem cây trâm cài tóc này có phải đã chết già hay không?
Nàng hỏi.
Tần Mục gật đầu.
Lăng Thiên Tôn phát động thần thông, chỉ thấy đào gỗ không ngờ từ từ xanh, lại biến thành màu đỏ, tiếp theo nẩy mầm, mọc ra nụ hoa, từng đóa hoa đào từ trên cành cây khô sống lại bắt đầu nở rộ, lại có vài chiếc lá đào xuất hiện nảy chồi.
- Đây là ta hồi tưởng thời gian sao?
Lăng Thiên Tôn cười hỏi.
Tần Mục ngẩn người một lát, lắc đầu nói:
- Nàng chỉ là sử dụng thần thông tạo hóa thay đổi kết cấu của cây khô, khiến cho nó cải tử hoàn sinh... Chờ một chút, ta hiểu rõ ý của nàng!
Hắn lộ ra vẻ khó tin, thất thanh nói:
- Ý của nàng là, thời gian là ảo giác của chúng ta! Chúng ta sinh lão bệnh tử, thật ra đều do thân thể vật chất của chúng ta phát sinh biến hóa, thời gian không tồn tại, là vật chất biến hóa tạo thành biểu hiện giả dối!
Lăng Thiên Tôn vừa mừng vừa sợ nhìn hắn, vui vẻ nói:
- Ta cuối cùng cũng gặp phải một người có thể lý giải được lời của ta! Ta đã nói qua suy nghĩ của mình với đám người Ngự Thiên Tôn, bọn họ lại nói ta là hồ đồ! Ngươi là đạo hữu của ta! Không sai, thời gian không tồn tại, nếu thời gian tồn tại, như vậy trên đời lại sẽ có thần thông thời gian! Mà trên đời này cũng không có thần thông, thời gian có chỉ là vật chất thay đổi tạo thành biểu hiện giả dối! Ngươi gọi thần thông vừa rồi của ta là thần thông tạo hóa? Hai chữ tạo hóa, rất đúng! Thật tốt!
Nàng có tâm tư đơn thuần, khi nói thật tốt lại lộ ra tình cảm trong lòng, chưa từng có nhiều từ hình dung.
Tần Mục cảm thấy tâm thần chấn động mạnh, ngây người như phỗng đứng ở nơi đó, lẩm bẩm nói:
- Như vậy có khả năng có người trở lại quá khứ hay không?
- Quá khứ cũng không tồn tại, tồn tại chỉ là biến hóa vật chất.
Mắt của Lăng Thiên Tôn sáng lấp lánh:
- Nếu có vật chất có thể trở về hình thái, quá khứ như vậy lại có thể trở về đến viễn cổ, ta cho là như vậy. Ngươi có thể lý giải được ý của ta sao?
Đám người xung quanh vẫn khó có thể lý giải nàng, tiếng bàn luận truyền đến, phần nhiều là trách móc, có người khẽ nói:
- Lăng Thiên Tôn đã phát điên...
Lăng Thiên Tôn giận dữ, quát:
- Tương lai ta nhất định sẽ sáng tạo ra một loại thần thông, khiến cho vật chất vĩnh hằng dừng lại, chỉ cần đạp ở trên loại vật chất này, lại có thể nhìn thấy được quá khứ bây giờ cùng sau này của toàn bộ vũ trụ!
Một tay của hòa thượng cầm một chuỗi tràng hạt, tràng hạt không ngừng chuyển động, từng hạt va chạm vào nhau lại phát ra một tiếng động nhỏ, tay kia hắn lại nâng một bát sắt đen, bên trong có mấy hạt linh đan, không biết có phải là do hóa duyên có được hay không.
Trang phục của hai người bọn họ đều rách nát, trang phục của đạo sĩ bị giặt tới đến trắng bệch, còn có mấy miếng vá, nhưng vẫn tính là sạch sẽ, trang phục của hòa thượng hình như không có sửa qua, xung quanh đều có gió lùa.
Xem ra hai người này đều sống không được tốt lắm.
Tần Mục không nhịn được hoài nghi:
- Thời đại này đã có đạo sĩ cùng hòa thượng sao?
Khai Hoàng chú ý tới hòa thượng cùng đạo sĩ, cũng giật mình.
Tần Mục tiến lên trước, Khai Hoàng cũng vội vàng tiến tới, lại nghe hòa thượng cùng đạo sĩ kia đang nói chuyện, hòa thượng nói:
- Vẫn là Dao Trì thịnh hội tốt, ta hóa được mấy hạt linh đan, tốt xấu có thể chi phí cho ăn mặc.
Sắc mặt Tần Mục cổ quái.
Đạo sĩ kia nói:
- Ngươi tạm thời đừng nói gì, ta vừa nghĩ đến một vấn đề thuật số, chờ ta diễn hóa xong đã.
Hòa thượng cười nói:
- Ngươi tính những cái này có tác dụng gì? Không bằng đi theo ta. Ta vừa mơ nhập đạo, trong giấc mộng cái gì cũng có, đại thế giới biến hóa hàng vạn hàng nghìn, có thể từ trong đó tìm được chân lý.
Đạo sĩ cũng không ngẩng đầu lên, vẫn đang phát động la bàn, nói:
- Giấc mộng xuân thu cuối cùng chỉ là hư ảo, chỉ có thuật số mới là đại đạo chân chính, ta cảm thấy vũ trụ vạn vật đều thành lập ở trên cơ sở của thuật số, chỉ cần nắm giữ thuật số, ta mới có thể hiểu được tất cả ảo diệu trong vũ trụ càn khôn. Thuật số tương lai nhất định có thể phóng ra tia sáng cường đại!
Hòa thượng đang định nói, nhìn thấy được Tần Mục và Khai Hoàng đi lên phía trước, vội vàng đưa cái bát sắt đen nhánh đến trước mặt hai người, run lên, mấy hạt linh đan trong bát sắt va chạm vào nhau phát ra những tiếng leng keng.
- Có duyên hay không duyên cũng bố thí một chút, sư huynh đệ chúng ta đã đói bụng nhiều ngày.
Hòa thượng nói.
Khai Hoàng lộ ra sắc mặt cổ quái, tìm kiếm một chút trong bọc hành lý, lấy ra mấy hạt linh đan đặt ở trong cái bát sắt.
- Người lương thiện có thiện báo.
Hòa thượng cười nói, sau đó nhìn Tần Mục.
Tần Mục cũng lấy ra một ít linh đan, chất đầu trong bát sắt.
Hòa thượng lắc đầu nói:
- Không cần nhiều như vậy. Ta hoá duyên là vì tu hành, chỉ cần lượng ăn trong một ngày, cho nhiều chính là làm chậm trễ việc tu hành của ta trong mấy ngày tới.
Dứt lời, hắn lấy ra linh đan, trả lại cho Tần Mục.
Tần Mục không tiếp, cười nói:
- Đại hòa thượng, đây là ngươi nên được. Chúng ta có duyên phận lớn, đợi đến tương lai ngươi gặp được một người tên là Mục, ngươi tự nhiên sẽ hiểu rõ.
Hòa thượng nhìn hắn một lát, nói:
- Vì sao thí chủ không rõ nói?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Lớn mơ thiên thu, ngươi đâu biết ngươi bây giờ không phải là trong mộng? Cần gì phải nói rõ? Trong giấc mộng có đại thế giới, trong giấc mộng biến ảo chúng sinh, đại hòa thượng tương lai tự sẽ hiểu rõ.
Hòa thượng nghi ngờ không giải thích được, cười nói:
- Mộng lớn thiên thu? Rất tốt, ta nói trúng tam muội.
Tần Mục nhìn về phía đạo sĩ đang đau khổ nghiên cứu, la bàn của đạo sĩ vô cùng phức tạp, tính toán biến hóa đã liên lụy đến vấn đề trung tâm của Thái Huyền Toán Kinh, chỉ là hắn muốn tự nhiên khai sáng ra một môn Toán Kinh, tất nhiên là vô cùng khó khăn.
Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng là khó khăn nhất, hơn nữa thời đại này còn không người nào có thể suy tính ra một môn điển tịch thuật số hoàn chỉnh.
Tần Mục giơ tay ra, ở trên la bàn gẩy vài cái.
Đạo sĩ kia vốn định đẩy tay hắn ra, nhưng ánh mắt rơi vào phía trên la bàn không khỏi hơi ngẩn người ra, mừng rỡ như điên:
- A! Vấn đề thuật số phiền phức làm khó ta nhiều ngày như vậy, không ngờ lại được giải như thế! Nhanh quá, nhanh quá! Vị sư huynh này, huynh làm sao suy nghĩ ra được loại giải pháp này?
Ánh mắt của hắn nóng bỏng, nhìn Tần Mục, hăng hái bừng bừng chờ đợi Tần Mục nói ra ý nghĩ giải đề.
Tần Mục nghiêm mặt nói:
- Chính là nhận được đạo nhân chỉ điểm, ta mới nghĩ ra loại giải pháp này. Cảm ơn!
Hắn cúi người cảm ơn.
Đạo sĩ hoảng hốt vội nói:
- Ngươi giúp ta giải vấn đề khó khăn, vì sao còn muốn cám ơn ta?
Tần Mục cười nói:
- Tương lai ngươi sẽ tự biết. Đạo nhân, tương lai ngươi gặp phải một người tên là Mục, ngươi sẽ biết.
Đạo sĩ ngẩn người một lát.
Tần Mục mỉm cười, bỏ qua bọn họ đi về dãy cung điện phía trước.
Khai Hoàng do dự một chút, đuổi kịp Tần Mục, khẽ nói:
- Con người ngươi tâm thuật bất chính, khó tránh khỏi quá biết lợi dụng cơ hội. Vừa rồi hòa thượng cùng đạo sĩ kia là hai vị tồn tại sau này sao? Ngươi hiện tại cho bọn họ mấy hạt linh đan, gẩy la bàn vài cái chính là muốn trong tương lai mượn lực lượng của bọn họ. Nếu như ngươi dùng những tâm tư này lênở...
Tần Mục cắt đoạn lời của hắn:
- Nếu như ngươi không dùng những tâm tư này suy đoán ý nghĩ của ta, mà sử dụng ở trên tương lai của ngươi, ngươi có thể cũng sẽ không...
Khai Hoàng giật mình, nói:
- Không cái gì?
Sắc mặt của Tần Mục buồn bã, lắc đầu nói:
- Không có gì. Ta là suy nghĩ bọn họ sau này là Đại Phạm Thiên và Đạo chủ Đạo môn, ngươi đáng lẽ phải đi kết giao với bọn họ, tương lai bọn họ sẽ trả lại cho ngươi đoạn thiện duyên này.
Khai Hoàng dường như suy nghĩ tới điều gì, thử dò xét nói:
- Ngươi biết ta? Ngươi biết sau này ta sẽ gặp phải chuyện gì sao? Ngươi là đến sau thời đại của ta sao?
Hắn thông minh hơn người, Tần Mục tuy rằng chỉ nói một đôi lời nhìn như không quan trọng, hắn lại có thể từ trong mấy câu nói đó suy đoán ra càng nhiều tin tức hữu dụng.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Ta không biết người nào mới thật sự là ngươi, ta chưa từng gặp qua ngươi. Ngươi quay về tìm hai người bọn họ đi.
Khai Hoàng do dự một chút, lắc đầu:
- Ta không giống ngươi, ta sẽ không cố ý chuẩn bị. Nếu như ta cố ý đi kết giao với bọn họ, nói không chừng sẽ thay đổi sau này, sau này biến hóa, nói không chừng ngay cả ta cũng sẽ không sinh ra, không còn tồn tại. Ta đã từng nói, ta chỉ là một người khách qua đường, ta tới chứng kiến lịch sử, ta rất muốn gặp một lần người sáng lập của văn minh hậu thế.
Trâu già đi theo sau lưng bọn họ, nghe được bọn họ nói chuyện, không khỏi nhíu mày, vừa rồi hai người này vẫn còn là một bộ dạng hận không thể đánh chết đối phương, hiện tại tự nhiên lại nói đến lời tri tâm.
- Trái tim của nam nhân lại giống như trời tháng sáu, thay đổi bất thường.
Trâu già do dự một chút, nhìn hòa thượng cùng đạo sĩ kia, thầm nghĩ:
- Ta có nên đi kết giao một chút hay không? Có lẽ tương lai có thể tìm được chỗ lăn lộn tốt hơn...
Tần Mục cùng Khai Hoàng đã đi xa, hắn không chú ý tới đi kết giap cùng hòa thượng và đạo sĩ nữa, vội vàng đuổi theo Tần Mục, thầm nghĩ:
- Dù sao có thời gian mấy tháng, đợi đến khi tâm tình của hai người bọn họ ổn định sau, ta sẽ cùng những tiên hiền viễn cổ này kết giao, sẽ nhận được lợi ích lớn lao! Hắc hắc, đến lúc đó lão gia cũng sẽ nhìn ta với cặp mắt khác xưa...
Hòa thượng và đạo sĩ nhìn theo bọn họ đi xa, đều lắc đầu, đạo sĩ nói:
- Thật là người kỳ quái. Chỉ có điều thành tựu thuật số của người này rất cao, chỉ sợ còn cao hơn ta. Nhưng hắn hình như vô tâm với điều này. Sư huynh, trải qua hắn chỉ điểm, ta cảm thấy ta sắp tìm được đường của ta!
Hòa thượng gật đầu, cười nói:
- Ta cũng sắp tìm được đường của ta.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười ha ha.
Tần Mục, Khai Hoàng và trâu già tiến vào cung điện Dao Trì bí cảnh này, nhưng lại thấy người đến người đi, ồn ào náo nhiệt, trước sau không tìm được Âm Thiên Tử, nghĩ đến Âm Thiên Tử chắc hẳn là đi tìm Ngự Thiên Tôn.
Ngự Thiên Tôn mời hắn đến đây gặp mặt, quan hệ của hai người cũng không cạn.
Lần này, người đến đây tụ hội lại rất nhiều, rất nhiều người đều đang thảo luận xem lần này Ngự Thiên Tôn muốn tuyên bố chuyện lớn gì, có người nói là Ngự Thiên Tôn sắp khai sáng ra thần tàng thứ tám, có người nói là Ngự Thiên Tôn tìm được biện pháp khiến nguyên thần bất tử, còn có người nói là Ngự Thiên Tôn dự định thành thân vân vân, các loại cách nói đều có.
Tần Mục hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ thấy có rất nhiều thần thông giả túm năm tụm ba tập trung cùng một chỗ, dõng dạc nói tới lĩnh ngộ và tâm đắc của mình trong mấy ngày nay, ở trước mặt mọi người diễn luyện thần thông đạo pháp mình tìm hiểu được.
Hắn cùng với Khai Hoàng nghe một lát, hiện tại đạo pháp thần thông vẫn rất thô ráp, hơn nữa đơn giản, còn xa mới tinh xảo được bằng đạo pháp thần thông hậu thế, đối với bọn họ cũng không có nhiều ý nghĩa.
Chỉ có điều, đối với thời đại này, điều này lại không phải là chuyện đùa.
- Nếu ta nói ra công pháp thần thông của hậu thế chúng ta, chỉ sợ sẽ gây ra một hồi chấn động lớn.
Tần Mục lắc đầu, đạo pháp thần thông của hậu thế quá tinh diệu, nếu nói cho người thời đại này biết, khiến thiên hạ chấn động kinh ngạc ngược lại chỉ là chuyện nhỏ, thay đổi đối với sau này lại quá kinh khủng.
Hắn không thể mạo hiểm như vậy.
Hắn nhìn Khai Hoàng, Khai Hoàng đang suy đoán ra hắn là người sau này, lại nói với hắn không nên cố gắng thay đổi quá khứ, bây giờ muốn suy nghĩ một chút, lời Khai Hoàng nói quả thật có đạo lý của hắn.
Mọi người tụ hội nghe đến như mê như say, không ngừng có người trình bày đạo pháp thần thông của mình, chính là trăm hoa cạnh đặt, trăm nhà đua tiếng.
Có vài tư tưởng kỳ diệu khiến cho Tần Mục và Khai Hoàng cũng đột nhiên ngơ ngẩn, bất giác cẩn thận lắng nghe, đó là những hình thái đạo pháp thần thông mà ngay cả bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới.
Bởi vì người của đời sau đã ở vào trong hệ thống tu luyện thần tàng, không cần thúc đẩy suy nghĩ, chỉ cần làm từng bước tu luyện những gì tiền bối truyền lại, cũng có thể đạt được thành tựu rất cao, bởi vậy trái lại thiếu đi sức sáng tạo.
Nhưng người thời đại này lại không nhiều khuôn sáo như vậy, trái lại rất dễ dàng lại nhảy ra khỏi hệ thống tu luyện thần tàng, có đạo pháp thần thông khiến Tần Mục và Khai Hoàng cũng không thể tưởng tượng được.
Chỉ có điều, sở dĩ hậu thế không nhìn thấy được những thần thông đạo pháp này, cũng không phải là bởi vì những thần thông đạo pháp thất truyền hay không tốt, mà bởi vì trong lúc cạnh tranh cùng hệ thống tu luyện thần tàng, bọn họ thất bại, vì vậy mà thất truyền.
Hệ thống tu luyện thần tàng là dễ dàng học tập nhất, người ta dễ dàng tiếp nhận hệ thống tu luyện, chịu đựng thời gian thử thách, khi phần lớn mọi người đều tu luyện thần tàng, người tu luyện đường nhỏ khác lại biến thành rất ít, truyền thừa sẽ trở nên càng lúc càng khó khăn, cuối cùng thất truyền.
Tần Mục cùng Khai Hoàng lấn tới lấn lui ở trong đám người, muốn từ những người viễn cổ này nhận được càng nhiều ý nghĩ hữu dụng, lúc này bọn họ lại nghe được một giọng nói:
- Lăng Thiên Tôn! Lăng Thiên Tôn! Mới vừa rồi ngươi nói thời gian cũng không tồn tại, là đạo lý gì?
Tần Mục cùng Khai Hoàng gần như đồng thời nhìn về phía nơi đó, đã thấy rất nhiều thần thông giả vây quanh một nữ tử, nữ tử kia mặc trang phục rất đơn giản với phong cách cổ xưa, trên đầu tùy tiện cắm một cây trâm gài tóc bằng gỗ đào, trên chân đi giầy rơm, trên người là váy da báo, ngắn ngủn kỳ quái.
Tuy rằng lôi thôi lếch thếch, nàng lại có thẩm mỹ khác thường, có vẻ dã tính.
- Lăng Thiên Tôn mở ra lục hợp thần tàng lại là một nữ tử sao?
Tần Mục cùng Khai Hoàng hơi ngẩn người ra.
Nữ tử kia đang trình bày đạo lý của mình, không nhanh không chậm nói:
- Bất kỳ vật gì, bao gồm cả không gian cũng có vật chất, thần thông cũng là vật chất sắp xếp, tổ hợp lại, do hạt căn bản của nguyên khí hình thành tổ hợp khác nhau, giải thích đạo lý đại đạo, hình thành uy năng. Thời gian là vật chất sao? Cũng không phải, ngươi không tiếp xúc tới được thời gian, bởi vậy thời gian cũng không tồn tại.
Mọi người dường như suy nghĩ tới điều gì, có người lắc đầu, nhưng lại nghĩ không ra được lời nào phản bác.
Tần Mục đi ra phía trước, nói:
- Lăng Thiên Tôn, như vậy vì sao chúng ta lại già đi? Người đời vì sao lại sinh lão bệnh tử, chẳng lẽ không phải theo thời gian trôi qua lại trở nên già nua sao?
Lăng Thiên Tôn nhìn về phía hắn, đột nhiên rút cái trâm gài tóc của mình, cây đào gỗ này đã khô.
- Vị sư huynh này, ngươi xem cây trâm cài tóc này có phải đã chết già hay không?
Nàng hỏi.
Tần Mục gật đầu.
Lăng Thiên Tôn phát động thần thông, chỉ thấy đào gỗ không ngờ từ từ xanh, lại biến thành màu đỏ, tiếp theo nẩy mầm, mọc ra nụ hoa, từng đóa hoa đào từ trên cành cây khô sống lại bắt đầu nở rộ, lại có vài chiếc lá đào xuất hiện nảy chồi.
- Đây là ta hồi tưởng thời gian sao?
Lăng Thiên Tôn cười hỏi.
Tần Mục ngẩn người một lát, lắc đầu nói:
- Nàng chỉ là sử dụng thần thông tạo hóa thay đổi kết cấu của cây khô, khiến cho nó cải tử hoàn sinh... Chờ một chút, ta hiểu rõ ý của nàng!
Hắn lộ ra vẻ khó tin, thất thanh nói:
- Ý của nàng là, thời gian là ảo giác của chúng ta! Chúng ta sinh lão bệnh tử, thật ra đều do thân thể vật chất của chúng ta phát sinh biến hóa, thời gian không tồn tại, là vật chất biến hóa tạo thành biểu hiện giả dối!
Lăng Thiên Tôn vừa mừng vừa sợ nhìn hắn, vui vẻ nói:
- Ta cuối cùng cũng gặp phải một người có thể lý giải được lời của ta! Ta đã nói qua suy nghĩ của mình với đám người Ngự Thiên Tôn, bọn họ lại nói ta là hồ đồ! Ngươi là đạo hữu của ta! Không sai, thời gian không tồn tại, nếu thời gian tồn tại, như vậy trên đời lại sẽ có thần thông thời gian! Mà trên đời này cũng không có thần thông, thời gian có chỉ là vật chất thay đổi tạo thành biểu hiện giả dối! Ngươi gọi thần thông vừa rồi của ta là thần thông tạo hóa? Hai chữ tạo hóa, rất đúng! Thật tốt!
Nàng có tâm tư đơn thuần, khi nói thật tốt lại lộ ra tình cảm trong lòng, chưa từng có nhiều từ hình dung.
Tần Mục cảm thấy tâm thần chấn động mạnh, ngây người như phỗng đứng ở nơi đó, lẩm bẩm nói:
- Như vậy có khả năng có người trở lại quá khứ hay không?
- Quá khứ cũng không tồn tại, tồn tại chỉ là biến hóa vật chất.
Mắt của Lăng Thiên Tôn sáng lấp lánh:
- Nếu có vật chất có thể trở về hình thái, quá khứ như vậy lại có thể trở về đến viễn cổ, ta cho là như vậy. Ngươi có thể lý giải được ý của ta sao?
Đám người xung quanh vẫn khó có thể lý giải nàng, tiếng bàn luận truyền đến, phần nhiều là trách móc, có người khẽ nói:
- Lăng Thiên Tôn đã phát điên...
Lăng Thiên Tôn giận dữ, quát:
- Tương lai ta nhất định sẽ sáng tạo ra một loại thần thông, khiến cho vật chất vĩnh hằng dừng lại, chỉ cần đạp ở trên loại vật chất này, lại có thể nhìn thấy được quá khứ bây giờ cùng sau này của toàn bộ vũ trụ!
/1208
|