Xích Khê thần nhân tất nhiên không chịu giao ra Ban Công Thố cho hắn tế đao, hừ lạnh một tiếng:
- Trảm Thần Huyền đao cũng không phải không thể tạm thời để cho ngươi bảo quản. Tương lai ngươi gặp phải huyền đao cắn trả, tự gánh lấy hậu quả.
Tần Mục thu lại cái hộp, ánh mắt chớp động:
- Xích Khê tiền bối nếu là Giám Trảm Quan của thời đại Xích Minh, thời gian quản lý món bảo vật này dài tới mười mấy vạn năm, như vậy ngươi nhất định biết làm thế nào mới có khả năng loại bỏ oán niệm quấn thân của cái hộp chứ?
Xích Khê suýt nữa tức nổ phổi:
- Ngươi trộm bảo bối của ta, còn muốn hỏi ta biện pháp sử dụng? Ngươi tại sao không đi cướp đi? Đúng rồi, ngươi chính là cướp được!
Tần Mục nhìn về phía Sơ tổ Nhân Hoàng, ý tứ là đánh lại Xích Khê một trận, buộc hắn nói ra biện pháp loại trừ oán niệm quấn thân.
Sơ tổ Nhân Hoàng hiểu rõ ý tứ của hắn, mặt lộ vẻ khó khăn, lắc đầu, nói:
- Đã đánh một trận đủ ngoan độc, không thể đánh lại. Tối đa sau này không cần huyền đao trong hộp là được. Loại hung vật này uống máu càng nhiều lại càng hung dữ, dù thế nào cũng không no được. Ngày nào đó ngươi giết ít người, nó uống không no máu, lại sẽ uống máu của ngươi.
Tần Mục bị dọa cho giật mình, nếu quả thực giống như lời Sơ tổ nói, nuôi thanh đao hung dữ này quả thật nguy hiểm vô cùng. Xích Minh Thiên Đình sử dụng loại hung vật này giết người, mỗi ngày chắc hẳn có không ít Thần Ma bị áp giải lên Trảm Thần đài Thần Ma, cho nên mới có thể nuôi được.
Nhưng dù vậy, trong lời nói của Xích Khê cũng có khủng hoảng rất lớn đối với thứ trong hộp, hiển nhiên hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế hộp nhỏ này!
Năm đó, hắn khống chế dị tinh ở La Phù Thiên gặp phải Ma tộc, cũng bởi vì cùng Ma tộc đại chiến bị thương mới bị Trảm Thần đài và Trảm Thần Huyền đao hấp thu khí huyết toàn thân, suýt nữa thân thể chết khô, không thể không tự phong biến thành thi thể khô quắt.
Có thể thấy được, cho dù nắm giữ pháp môn, thanh đao hung dữ này vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ có điều, bảo Tần Mục ném hộp nhỏ xuống, hắn cũng luyến tiếc không làm được.
Sơ tổ Nhân Hoàng nhìn về phía Xích Khê nói:
- Đạo huynh, hai bên chúng ta liên thủ, vẫn mong đạo huynh cùng Tần Nhân Hoàng nói chuyện, bàn bạc cho rõ ràng.
Xích Khê nhìn về phía Tần Mục, nhớ tới Tần Mục hạ độc với mình, hắn đột nhiên nói:
- Không liên thủ. Tiểu tử này quá thâm hiểm, cùng hắn liên thủ khẳng định sẽ bị tổn hại.
- Lão sư nói không sai!
Ban Công Thố từ phía xa hiện ra thân hình, cao giọng nói:
- Cùng hắn liên thủ, bị bán còn muốn thay hắn kiếm tiền, ta đã lĩnh hội đầy đủ!
Tần Mục giận dữ, lấy hộp nhỏ lại muốn mở ra, bắt hắn tế đao, Xích Khê thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi không giết được hắn, bị huyền đao giết chết chính là ngươi.
Tần Mục do dự, thu hồi hộp nhỏ, lúng ta lúng túng nói:
- Ta với đại tôn nhiều lần cùng sống cùng chết kề vai chiến đấu, đại tôn chính là huynh đệ ruột thịt của ta, ta làm sao xuống tay với hắn được?
Ban Công Thố giận không kìm chế được:
- Người nào là huynh đệ ruột thịt với ngươi? Ngươi đừng nên ngậm máu phun người!
Sơ tổ Nhân Hoàng đau đầu, hắn thực sự không muốn cùng Xích Khê đàm phán về việc hai bên liên minh.
Tần Mục đột nhiên cười nói:
- Nếu Xích Khê tiền bối không muốn nói cùng ta, như vậy nói chuyện cùng hoàng đế của Duyên Khang quốc thì thế nào? Thời đại hiện tại là thời đại Duyên Khang, ngươi làm sứ giả thời đại Xích Minh, do Duyên Khang hoàng đế tự mình tới nói chuyện với ngươi, coi như là đủ tôn trọng.
Trong lòng Xích Khê thoáng động, gật đầu, nói:
- Đi gặp hoàng đế trước, thuật tạo hóa kia ngươi cần phải truyền cho ta.
Sơ tổ Nhân Hoàng đang muốn gật đầu, Tần Mục lắc đầu, Sơ tổ Nhân Hoàng lúc này mới ngậm miệng không nói.
Ánh mắt của Tần Mục chớp động:
- Nghe nói thời đại Xích Minh còn có một vị thần tử Xích Minh? Hắn chắc hẳn là mới là người chủ sự? Chúng ta nói chuyện điều kiện trước, về phần thuật tạo hóa, Sơ tổ có thể giúp ngươi trị liệu cho tộc nhân của ngươi, xem có thể cứu bọn họ, khiến cho bọn họ khôi phục ký ức hay không. Nhưng trước khi nhìn thấy thần tử Xích Minh, không có khả năng truyền cho ngươi.
Xích Khê đành miễn cưỡng, nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường đi gặp hoàng đế!
Tần Mục nhìn về phía Xích Minh Trấn Thiên Lâu, chỉ thấy các loại thần binh dưới lầu chồng chất giống như núi, trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc:
- Nếu có thể đi nhặt mấy cái cũng được, còn có cái Tạo Hóa Thần Luân này, loại thần bánh xe này phát động ngược, sợ rằng chính là phong ấn thân thể nguyên thần, thay đổi pháp môn giống loài. Nếu rơi ở trong tay ta, sử dụng đối phó với kẻ địch, cũng vô cùng tốt...
Tạo Hóa Thần Luân bị người của thời đại Xích Minh xem trở thành một công cụ giải phong, nhưng mà ở trong mắt Tần Mục, thứ này tuyệt đối là đại sát khí khó có thể tưởng tượng được. Thần bánh xe nghịch chuyển, phù văn chiếu vào đối thủ, chỉ sợ Thần Ma bình thường cũng sẽ bị ánh sáng phù văn thay đổi thân thể và cấu tạo nguyên thần, biến thành giống loài khác, không có bao nhiêu thực lực.
Càng mấu chốt hơn chính là, loại thần công này là công kích bốn phương tám hướng, trong phạm vi trăm nghìn dặm đều sẽ bị phù văn soi sáng đến. Nếu sử dụng ở trong chiến trường Thần Ma, chắc hẳn không bao lâu, tất cả Thần Ma đều sẽ biến thành từng con cá lớn từng hải quái, mặc cho người ta giết chết!
Đây mới là tác dụng kỳ diệu của tạo hóa Huyền Công!
Xích Khê bọn họ chỉ dùng để giải phong, thực sự là tài lớn dùng vào việc nhỏ!
- Đến kinh thành, phải bảo hoàng đế thu thần bánh xe này vào tay mới được!
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Xích Khê mạnh mẽ phát động pháp lực, chỉ thấy từng thanh thần binh dưới Trấn Thiên Lâu bay lên, lại tự treo ở trên hàng nghìn tầng lầu kia, trông đẹp mắt vô cùng.
Xích Khê chợt quát một tiếng, vận chuyển pháp lực, chỉ thấy thần lâu nguy nga nghìn trượng càng lúc càng nhỏ, từ từ bay lên, rơi vào trong tay hắn. Thần lâu hiện lên bảo quang mười màu, giống như là từng hào quang xoay tròn vây quanh tiểu lâu.
Tần Mục cực kỳ hâm mộ.
Xích Khê gọi Ban Công Thố, mọi người rời khỏi đáy biển Thần Thành, lập tức lên đường chạy tới Duyên Khang.
Tốc độ của Sơ tổ Nhân Hoàng và Xích Khê đều rất nhanh, dẫn theo Tần Mục cùng Ban Công Thố bay đi, so với thuyền của Phạm Vân Tiêu còn nhanh hơn rất nhiều lần, dãy núi phía dưới nhanh chóng lui về phía sau. Mấy canh giờ sau, bọn họ lại đi tới kinh thành của Duyên Khang.
Tần Mục ban đầu dự định tìm cơ hội giết chết Ban Công Thố tế đao, cũng không thể tìm được cơ hội.
- Thật là muốn giết mấy người...
Người thiếu niên sờ sờ cái hộp nhỏ trong túi Thao Thiết, thầm nghĩ.
Ban Công Thố một đường chờ đợi lo lắng, e sợ cho Tần Mục đột nhiên trở nên hung bạo giết hắn, cũng may Xích Khê bảo vệ hắn rất chặt chẽ.
Đợi đi tới kinh thành, Sơ tổ Nhân Hoàng cùng Xích Khê trực tiếp hạ xuống trước hoàng cung, Tần Mục gọi một vị thị vệ hoàng cung, bảo hắn tiến vào trong thông báo. Sau một lúc lâu, Nhạn Tri Khuê cuống quít từ trong hoàng cung chạy mau ra đón, cười nói:
- Tần Nhân Hoàng, các vị, bệ hạ đang ở trên triều chờ sứ giả của thời đại Xích Minh! Mau mời...
Tần Mục nghiêm nghị nói:
- Nhạn đại nhân, mời dẫn đường.
Nhạn Tri Khuê đi ở phía trước dẫn đường, hắn quay đầu lại nhìn Xích Khê ba đầu sáu tay, trong lòng rét lạnh, khẽ nói:
- Sứ giả của thời đại Xích Minh? Lai lịch thế nào?
Tần Mục khẽ nói:
- Ba mươi lăm vạn năm trước, thời đại Xích Minh thành lập Thiên Đình, sau đó Thiên Đình rơi xuống Nam Hải, chỉ có một phần nhỏ Thần Ma chạy ra ngoài. Vị Xích Khê này là Giám Trảm Quan của Thiên Đình thời đại kia, thực lực Chân Thần hoặc Thiên Thần.
Trong lòng Nhạn Tri Khuê rét lạnh.
Đợi đi tới triều đình, Duyên Phong đế đã ngồi ở trên long ỷ, Xích Khê leo lên điện cúi người chào, nói:
- Sứ giả của Xích Minh Thiên Đình Xích Khê, ra mắt người đứng đầu Duyên Khang!
Duyên Phong đế giơ tay lên cười nói:
- Đứng lên mà nói. Sứ giả của tiền triều, không thể thất lễ, ban thưởng ngồi. Sơ tổ Nhân Hoàng của Nhân Hoàng điện, tiểu vương có lễ!
Hắn đứng dậy nhìn về phía Sơ tổ Nhân Hoàng chào. Sơ tổ trả lễ, nói:
- Nhân Hoàng chỉ là hư danh, bệ hạ lại là thiên tử, không cần khách khí.
Duyên Phong đế phân phó nói:
- Mời Nhân Hoàng ngồi.
Bên cạnh có thị vệ đưa đến ghế ngồi. Xích Khê ngồi xuống, Ban Công Thố đứng hầu ở bên trái, Sơ tổ Nhân Hoàng cũng ngồi xuống.
Ánh mắt của Duyên Phong đế lưu chuyển, rơi vào trên người Tần Mục, có chút đau đầu, cười nói:
- Tần ái khanh, ngươi đến gần đây. Trẫm đã lâu không gặp ngươi, ngươi tới bên cạnh trẫm nói.
Tần Mục leo lên Kim Loan điện, đi tới bên cạnh long ỷ, đứng ở phía bên phải của hoàng đế.
Vẻ mặt Duyên Phong đế tươi cười, tiếng giống như muỗi kêu:
- Chuyện gì xảy ra? Lai lịch thế nào? Thời đại Xích Minh là thời đại nào? Chuyện xảy ra cách đây bao lâu rồi?
Tinh thần của Tần Mục dao động rất nhỏ, lấy phương pháp khai thông tinh thần của Thiên Vũ tộc, nói ra tiền căn hậu quả một lần, nói:
- Bệ hạ, Xích Khê muốn cầu cạnh chúng ta, có thể dùng công phu sư tử ngoạm.
Duyên Phong đế yên lòng, cười ha ha nói:
- Xích Minh Thiên Đình chìm nghỉm ở Nam Hải, trẫm sớm đã biết, cũng từng bóp cổ tay thở dài vài thần triều ngày xưa huy hoàng không còn tồn tại. Trẫm thường xuyên đi tới Nam Hải nhớ lại tiền bối tiên hiền, thấy trong biển có cá lớn ba đầu bơi tới bơi lui, không nhịn được xúc động rơi lệ. Chưa từng nghĩ tới, hôm nay có thể nhìn thấy được cao nhân của thời đại Xích Minh! Xích Khê tiên sinh, ngươi ở xa tới là khách, nếu muốn cùng Duyên Khang liên minh, điều này tất nhiên là vô cùng tốt. Chỉ là Duyên Khang là nước yếu, bản thân khó bảo toàn, bên ngoài còn có Ma tộc đang làm ác ở Thái Hoàng Thiên, bên trong có tượng đá Thần Ma của Thiên Đình sống lại bất cứ lúc nào. Loạn trong giặc ngoài, trẫm ở trong nước thực sự thiếu một ít bảo vật trấn áp số mệnh...
Tần Mục ho khan một tiếng, nói:
- Bệ hạ, trong tay của Xích Khê tiên sinh chính là đang nắm giữ bảo vật trấn cung của thời đại Xích Minh, có tất cả nghìn tầng, thần binh có tới mười vạn thậm chí trăm vạn, chính là Xích Minh Trấn Thiên Lâu.
Sắc mặt của Xích Khê thoáng đổi, nhét Xích Minh Trấn Thiên Lâu vào trong tay áo, nói:
- Bệ hạ, thần là sứ giả, lần này đến đây tiếp kiến không có mang theo bảo vật gì...
Thân thể Duyên Phong đế hơi nghiêng, khẽ nói:
- Tần ái khanh, sứ giả đến đây gặp trẫm, không có mang theo cống phẩm gì sao?
Tần Mục do dự một chút, đè thấp tiếng nói:
- Nghèo.
Duyên Phong đế bừng tỉnh hiểu ra, nói:
- Liên minh này không có thành ý.
Xích Khê nhíu mày, cắn răng, dự định lấy ra Xích Minh Trấn Thiên Lâu làm cống phẩm dâng lên. Ban Công Thố vội vàng khẽ nói:
- Lão sư không nên bị bọn họ kích tướng, hoàng đế này và họ Tần đều cùng một loại, một bụng đầy ý nghĩ xấu! Lão sư chỉ cần ném ra thứ gì đó là được.
Xích Khê nhẫn nại xuống, lấy từ trong Xích Minh Trấn Thiên Lâu ra một khối ngọc bội hình con rồng, nói:
- Chút lễ mọn, dâng cho bệ hạ!
Có vị quan cầm tiến lên, Duyên Phong đế quan sát ngọc bội, đột nhiên ngọc bội chia ra làm sáu, hóa thành sáu con chân long ở trong triều bay lượn, chân long dừng múa, từng người quấn quanh trên cây cột.
Trong lòng Duyên Phong đế thầm mừng rỡ, Tần Mục kéo kéo long bào, len lén kín đáo đưa cho hắn một tờ giấy, khẽ nói:
- Bệ hạ, chín trâu mất sợi lông! Vi thần trên đường viết ra một danh sách, bệ hạ sử dụng danh sách này cùng hắn đàm phán.
Duyên Phong đế lặng lẽ mở tờ giấy, mắt rồng trợn trừng:
- Tần ái khanh, đây là nghèo sao? Duyên Khang quốc của trẫm đập nồi bán sắt cũng không có nhiều tài phú như vậy!
Cho dù hắn là hoàng đế của Duyên Khang quốc, nhìn thấy danh sách như vậy cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
- Sứ giả đường xa đến đây, vẫn mong đi xuống nghỉ tạm trước đã.
Duyên Phong đế lấy lại bình tĩnh, nói:
- Việc liên minh cụ thể thế nào, sẽ để Nhạn Thi đại nhân nói. Bãi triều.
Dứt lời, hắn vội vàng đứng dậy đi về phía sau điện, đi được hai bước hắn lại quay đầu nhìn về phía Tần Mục dùng sức khoát tay áo, đầu hất một cái.
Tần Mục đi theo phía sau. Khi hai người đi tới hậu điện, Duyên Phong đế cầm theo long bào, dậm chân nói:
- Có nhiều như thế sao?
Tần Mục vội vàng nói:
- Rất nhanh lại nghèo thôi.
Duyên Phong đế khoa chân múa tay, bước nhanh như bay, cười ha ha nói:
- Quốc sư đang chiến đấu ở Thái Hoàng Thiên, đánh tới quốc khố của trẫm cũng sắp trống rỗng, hiện tại cuối cùng cũng có tiền tới!
Tần Mục ngạc nhiên:
- Hoàng đế đã nghèo tới phát điên rồi... Ừ, không biết Thiên Thánh giáo có còn tiền hay không, có cần chia cho hắn một ít lãi hay không?
- Trảm Thần Huyền đao cũng không phải không thể tạm thời để cho ngươi bảo quản. Tương lai ngươi gặp phải huyền đao cắn trả, tự gánh lấy hậu quả.
Tần Mục thu lại cái hộp, ánh mắt chớp động:
- Xích Khê tiền bối nếu là Giám Trảm Quan của thời đại Xích Minh, thời gian quản lý món bảo vật này dài tới mười mấy vạn năm, như vậy ngươi nhất định biết làm thế nào mới có khả năng loại bỏ oán niệm quấn thân của cái hộp chứ?
Xích Khê suýt nữa tức nổ phổi:
- Ngươi trộm bảo bối của ta, còn muốn hỏi ta biện pháp sử dụng? Ngươi tại sao không đi cướp đi? Đúng rồi, ngươi chính là cướp được!
Tần Mục nhìn về phía Sơ tổ Nhân Hoàng, ý tứ là đánh lại Xích Khê một trận, buộc hắn nói ra biện pháp loại trừ oán niệm quấn thân.
Sơ tổ Nhân Hoàng hiểu rõ ý tứ của hắn, mặt lộ vẻ khó khăn, lắc đầu, nói:
- Đã đánh một trận đủ ngoan độc, không thể đánh lại. Tối đa sau này không cần huyền đao trong hộp là được. Loại hung vật này uống máu càng nhiều lại càng hung dữ, dù thế nào cũng không no được. Ngày nào đó ngươi giết ít người, nó uống không no máu, lại sẽ uống máu của ngươi.
Tần Mục bị dọa cho giật mình, nếu quả thực giống như lời Sơ tổ nói, nuôi thanh đao hung dữ này quả thật nguy hiểm vô cùng. Xích Minh Thiên Đình sử dụng loại hung vật này giết người, mỗi ngày chắc hẳn có không ít Thần Ma bị áp giải lên Trảm Thần đài Thần Ma, cho nên mới có thể nuôi được.
Nhưng dù vậy, trong lời nói của Xích Khê cũng có khủng hoảng rất lớn đối với thứ trong hộp, hiển nhiên hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế hộp nhỏ này!
Năm đó, hắn khống chế dị tinh ở La Phù Thiên gặp phải Ma tộc, cũng bởi vì cùng Ma tộc đại chiến bị thương mới bị Trảm Thần đài và Trảm Thần Huyền đao hấp thu khí huyết toàn thân, suýt nữa thân thể chết khô, không thể không tự phong biến thành thi thể khô quắt.
Có thể thấy được, cho dù nắm giữ pháp môn, thanh đao hung dữ này vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ có điều, bảo Tần Mục ném hộp nhỏ xuống, hắn cũng luyến tiếc không làm được.
Sơ tổ Nhân Hoàng nhìn về phía Xích Khê nói:
- Đạo huynh, hai bên chúng ta liên thủ, vẫn mong đạo huynh cùng Tần Nhân Hoàng nói chuyện, bàn bạc cho rõ ràng.
Xích Khê nhìn về phía Tần Mục, nhớ tới Tần Mục hạ độc với mình, hắn đột nhiên nói:
- Không liên thủ. Tiểu tử này quá thâm hiểm, cùng hắn liên thủ khẳng định sẽ bị tổn hại.
- Lão sư nói không sai!
Ban Công Thố từ phía xa hiện ra thân hình, cao giọng nói:
- Cùng hắn liên thủ, bị bán còn muốn thay hắn kiếm tiền, ta đã lĩnh hội đầy đủ!
Tần Mục giận dữ, lấy hộp nhỏ lại muốn mở ra, bắt hắn tế đao, Xích Khê thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi không giết được hắn, bị huyền đao giết chết chính là ngươi.
Tần Mục do dự, thu hồi hộp nhỏ, lúng ta lúng túng nói:
- Ta với đại tôn nhiều lần cùng sống cùng chết kề vai chiến đấu, đại tôn chính là huynh đệ ruột thịt của ta, ta làm sao xuống tay với hắn được?
Ban Công Thố giận không kìm chế được:
- Người nào là huynh đệ ruột thịt với ngươi? Ngươi đừng nên ngậm máu phun người!
Sơ tổ Nhân Hoàng đau đầu, hắn thực sự không muốn cùng Xích Khê đàm phán về việc hai bên liên minh.
Tần Mục đột nhiên cười nói:
- Nếu Xích Khê tiền bối không muốn nói cùng ta, như vậy nói chuyện cùng hoàng đế của Duyên Khang quốc thì thế nào? Thời đại hiện tại là thời đại Duyên Khang, ngươi làm sứ giả thời đại Xích Minh, do Duyên Khang hoàng đế tự mình tới nói chuyện với ngươi, coi như là đủ tôn trọng.
Trong lòng Xích Khê thoáng động, gật đầu, nói:
- Đi gặp hoàng đế trước, thuật tạo hóa kia ngươi cần phải truyền cho ta.
Sơ tổ Nhân Hoàng đang muốn gật đầu, Tần Mục lắc đầu, Sơ tổ Nhân Hoàng lúc này mới ngậm miệng không nói.
Ánh mắt của Tần Mục chớp động:
- Nghe nói thời đại Xích Minh còn có một vị thần tử Xích Minh? Hắn chắc hẳn là mới là người chủ sự? Chúng ta nói chuyện điều kiện trước, về phần thuật tạo hóa, Sơ tổ có thể giúp ngươi trị liệu cho tộc nhân của ngươi, xem có thể cứu bọn họ, khiến cho bọn họ khôi phục ký ức hay không. Nhưng trước khi nhìn thấy thần tử Xích Minh, không có khả năng truyền cho ngươi.
Xích Khê đành miễn cưỡng, nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường đi gặp hoàng đế!
Tần Mục nhìn về phía Xích Minh Trấn Thiên Lâu, chỉ thấy các loại thần binh dưới lầu chồng chất giống như núi, trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc:
- Nếu có thể đi nhặt mấy cái cũng được, còn có cái Tạo Hóa Thần Luân này, loại thần bánh xe này phát động ngược, sợ rằng chính là phong ấn thân thể nguyên thần, thay đổi pháp môn giống loài. Nếu rơi ở trong tay ta, sử dụng đối phó với kẻ địch, cũng vô cùng tốt...
Tạo Hóa Thần Luân bị người của thời đại Xích Minh xem trở thành một công cụ giải phong, nhưng mà ở trong mắt Tần Mục, thứ này tuyệt đối là đại sát khí khó có thể tưởng tượng được. Thần bánh xe nghịch chuyển, phù văn chiếu vào đối thủ, chỉ sợ Thần Ma bình thường cũng sẽ bị ánh sáng phù văn thay đổi thân thể và cấu tạo nguyên thần, biến thành giống loài khác, không có bao nhiêu thực lực.
Càng mấu chốt hơn chính là, loại thần công này là công kích bốn phương tám hướng, trong phạm vi trăm nghìn dặm đều sẽ bị phù văn soi sáng đến. Nếu sử dụng ở trong chiến trường Thần Ma, chắc hẳn không bao lâu, tất cả Thần Ma đều sẽ biến thành từng con cá lớn từng hải quái, mặc cho người ta giết chết!
Đây mới là tác dụng kỳ diệu của tạo hóa Huyền Công!
Xích Khê bọn họ chỉ dùng để giải phong, thực sự là tài lớn dùng vào việc nhỏ!
- Đến kinh thành, phải bảo hoàng đế thu thần bánh xe này vào tay mới được!
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Xích Khê mạnh mẽ phát động pháp lực, chỉ thấy từng thanh thần binh dưới Trấn Thiên Lâu bay lên, lại tự treo ở trên hàng nghìn tầng lầu kia, trông đẹp mắt vô cùng.
Xích Khê chợt quát một tiếng, vận chuyển pháp lực, chỉ thấy thần lâu nguy nga nghìn trượng càng lúc càng nhỏ, từ từ bay lên, rơi vào trong tay hắn. Thần lâu hiện lên bảo quang mười màu, giống như là từng hào quang xoay tròn vây quanh tiểu lâu.
Tần Mục cực kỳ hâm mộ.
Xích Khê gọi Ban Công Thố, mọi người rời khỏi đáy biển Thần Thành, lập tức lên đường chạy tới Duyên Khang.
Tốc độ của Sơ tổ Nhân Hoàng và Xích Khê đều rất nhanh, dẫn theo Tần Mục cùng Ban Công Thố bay đi, so với thuyền của Phạm Vân Tiêu còn nhanh hơn rất nhiều lần, dãy núi phía dưới nhanh chóng lui về phía sau. Mấy canh giờ sau, bọn họ lại đi tới kinh thành của Duyên Khang.
Tần Mục ban đầu dự định tìm cơ hội giết chết Ban Công Thố tế đao, cũng không thể tìm được cơ hội.
- Thật là muốn giết mấy người...
Người thiếu niên sờ sờ cái hộp nhỏ trong túi Thao Thiết, thầm nghĩ.
Ban Công Thố một đường chờ đợi lo lắng, e sợ cho Tần Mục đột nhiên trở nên hung bạo giết hắn, cũng may Xích Khê bảo vệ hắn rất chặt chẽ.
Đợi đi tới kinh thành, Sơ tổ Nhân Hoàng cùng Xích Khê trực tiếp hạ xuống trước hoàng cung, Tần Mục gọi một vị thị vệ hoàng cung, bảo hắn tiến vào trong thông báo. Sau một lúc lâu, Nhạn Tri Khuê cuống quít từ trong hoàng cung chạy mau ra đón, cười nói:
- Tần Nhân Hoàng, các vị, bệ hạ đang ở trên triều chờ sứ giả của thời đại Xích Minh! Mau mời...
Tần Mục nghiêm nghị nói:
- Nhạn đại nhân, mời dẫn đường.
Nhạn Tri Khuê đi ở phía trước dẫn đường, hắn quay đầu lại nhìn Xích Khê ba đầu sáu tay, trong lòng rét lạnh, khẽ nói:
- Sứ giả của thời đại Xích Minh? Lai lịch thế nào?
Tần Mục khẽ nói:
- Ba mươi lăm vạn năm trước, thời đại Xích Minh thành lập Thiên Đình, sau đó Thiên Đình rơi xuống Nam Hải, chỉ có một phần nhỏ Thần Ma chạy ra ngoài. Vị Xích Khê này là Giám Trảm Quan của Thiên Đình thời đại kia, thực lực Chân Thần hoặc Thiên Thần.
Trong lòng Nhạn Tri Khuê rét lạnh.
Đợi đi tới triều đình, Duyên Phong đế đã ngồi ở trên long ỷ, Xích Khê leo lên điện cúi người chào, nói:
- Sứ giả của Xích Minh Thiên Đình Xích Khê, ra mắt người đứng đầu Duyên Khang!
Duyên Phong đế giơ tay lên cười nói:
- Đứng lên mà nói. Sứ giả của tiền triều, không thể thất lễ, ban thưởng ngồi. Sơ tổ Nhân Hoàng của Nhân Hoàng điện, tiểu vương có lễ!
Hắn đứng dậy nhìn về phía Sơ tổ Nhân Hoàng chào. Sơ tổ trả lễ, nói:
- Nhân Hoàng chỉ là hư danh, bệ hạ lại là thiên tử, không cần khách khí.
Duyên Phong đế phân phó nói:
- Mời Nhân Hoàng ngồi.
Bên cạnh có thị vệ đưa đến ghế ngồi. Xích Khê ngồi xuống, Ban Công Thố đứng hầu ở bên trái, Sơ tổ Nhân Hoàng cũng ngồi xuống.
Ánh mắt của Duyên Phong đế lưu chuyển, rơi vào trên người Tần Mục, có chút đau đầu, cười nói:
- Tần ái khanh, ngươi đến gần đây. Trẫm đã lâu không gặp ngươi, ngươi tới bên cạnh trẫm nói.
Tần Mục leo lên Kim Loan điện, đi tới bên cạnh long ỷ, đứng ở phía bên phải của hoàng đế.
Vẻ mặt Duyên Phong đế tươi cười, tiếng giống như muỗi kêu:
- Chuyện gì xảy ra? Lai lịch thế nào? Thời đại Xích Minh là thời đại nào? Chuyện xảy ra cách đây bao lâu rồi?
Tinh thần của Tần Mục dao động rất nhỏ, lấy phương pháp khai thông tinh thần của Thiên Vũ tộc, nói ra tiền căn hậu quả một lần, nói:
- Bệ hạ, Xích Khê muốn cầu cạnh chúng ta, có thể dùng công phu sư tử ngoạm.
Duyên Phong đế yên lòng, cười ha ha nói:
- Xích Minh Thiên Đình chìm nghỉm ở Nam Hải, trẫm sớm đã biết, cũng từng bóp cổ tay thở dài vài thần triều ngày xưa huy hoàng không còn tồn tại. Trẫm thường xuyên đi tới Nam Hải nhớ lại tiền bối tiên hiền, thấy trong biển có cá lớn ba đầu bơi tới bơi lui, không nhịn được xúc động rơi lệ. Chưa từng nghĩ tới, hôm nay có thể nhìn thấy được cao nhân của thời đại Xích Minh! Xích Khê tiên sinh, ngươi ở xa tới là khách, nếu muốn cùng Duyên Khang liên minh, điều này tất nhiên là vô cùng tốt. Chỉ là Duyên Khang là nước yếu, bản thân khó bảo toàn, bên ngoài còn có Ma tộc đang làm ác ở Thái Hoàng Thiên, bên trong có tượng đá Thần Ma của Thiên Đình sống lại bất cứ lúc nào. Loạn trong giặc ngoài, trẫm ở trong nước thực sự thiếu một ít bảo vật trấn áp số mệnh...
Tần Mục ho khan một tiếng, nói:
- Bệ hạ, trong tay của Xích Khê tiên sinh chính là đang nắm giữ bảo vật trấn cung của thời đại Xích Minh, có tất cả nghìn tầng, thần binh có tới mười vạn thậm chí trăm vạn, chính là Xích Minh Trấn Thiên Lâu.
Sắc mặt của Xích Khê thoáng đổi, nhét Xích Minh Trấn Thiên Lâu vào trong tay áo, nói:
- Bệ hạ, thần là sứ giả, lần này đến đây tiếp kiến không có mang theo bảo vật gì...
Thân thể Duyên Phong đế hơi nghiêng, khẽ nói:
- Tần ái khanh, sứ giả đến đây gặp trẫm, không có mang theo cống phẩm gì sao?
Tần Mục do dự một chút, đè thấp tiếng nói:
- Nghèo.
Duyên Phong đế bừng tỉnh hiểu ra, nói:
- Liên minh này không có thành ý.
Xích Khê nhíu mày, cắn răng, dự định lấy ra Xích Minh Trấn Thiên Lâu làm cống phẩm dâng lên. Ban Công Thố vội vàng khẽ nói:
- Lão sư không nên bị bọn họ kích tướng, hoàng đế này và họ Tần đều cùng một loại, một bụng đầy ý nghĩ xấu! Lão sư chỉ cần ném ra thứ gì đó là được.
Xích Khê nhẫn nại xuống, lấy từ trong Xích Minh Trấn Thiên Lâu ra một khối ngọc bội hình con rồng, nói:
- Chút lễ mọn, dâng cho bệ hạ!
Có vị quan cầm tiến lên, Duyên Phong đế quan sát ngọc bội, đột nhiên ngọc bội chia ra làm sáu, hóa thành sáu con chân long ở trong triều bay lượn, chân long dừng múa, từng người quấn quanh trên cây cột.
Trong lòng Duyên Phong đế thầm mừng rỡ, Tần Mục kéo kéo long bào, len lén kín đáo đưa cho hắn một tờ giấy, khẽ nói:
- Bệ hạ, chín trâu mất sợi lông! Vi thần trên đường viết ra một danh sách, bệ hạ sử dụng danh sách này cùng hắn đàm phán.
Duyên Phong đế lặng lẽ mở tờ giấy, mắt rồng trợn trừng:
- Tần ái khanh, đây là nghèo sao? Duyên Khang quốc của trẫm đập nồi bán sắt cũng không có nhiều tài phú như vậy!
Cho dù hắn là hoàng đế của Duyên Khang quốc, nhìn thấy danh sách như vậy cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
- Sứ giả đường xa đến đây, vẫn mong đi xuống nghỉ tạm trước đã.
Duyên Phong đế lấy lại bình tĩnh, nói:
- Việc liên minh cụ thể thế nào, sẽ để Nhạn Thi đại nhân nói. Bãi triều.
Dứt lời, hắn vội vàng đứng dậy đi về phía sau điện, đi được hai bước hắn lại quay đầu nhìn về phía Tần Mục dùng sức khoát tay áo, đầu hất một cái.
Tần Mục đi theo phía sau. Khi hai người đi tới hậu điện, Duyên Phong đế cầm theo long bào, dậm chân nói:
- Có nhiều như thế sao?
Tần Mục vội vàng nói:
- Rất nhanh lại nghèo thôi.
Duyên Phong đế khoa chân múa tay, bước nhanh như bay, cười ha ha nói:
- Quốc sư đang chiến đấu ở Thái Hoàng Thiên, đánh tới quốc khố của trẫm cũng sắp trống rỗng, hiện tại cuối cùng cũng có tiền tới!
Tần Mục ngạc nhiên:
- Hoàng đế đã nghèo tới phát điên rồi... Ừ, không biết Thiên Thánh giáo có còn tiền hay không, có cần chia cho hắn một ít lãi hay không?
/1208
|