Qua hai ngày, Linh Dục Tú trở lại kinh thành, chờ hoàng đế an bài. Nàng đi cùng Tần Mục, đưa Tần Mục đến Thiên Thánh học cung, lúc này mới trở lại kinh thành.
Thiên Thánh học cung là sơn trang của Tư Bà Bà. Sau khi đánh với Tinh Ngạn một trận, đám người Tư bà bà, người câm điếc, người mù, dược sư lại ở tại chỗ này. Hoàng đế muốn mở bốn Đại Học cung, ngoại trừ Thái học viện là học phủ cao nhất, trong triều đình còn có đường chủ, hộ pháp, Thiên Vương của Thiên Thánh giáo. Vì vậy mới có Thiên Thánh học cung, Tần Mục vì vậy xây Thiên Thánh học cung ở chỗ này.
Hiện tại trong triều đình có rất nhiều người của Thiên Thánh giáo, từ Quốc sư, Vệ quốc công cho tới nơi nha dịch đầy tớ. Bởi vậy không cần Tần Mục tự mình đi tranh, có người sẽ giúp hắn tranh thủ.
Tư bà bà, câm điếc, người mù cũng đều trở thành Quốc Tử giám của Thiên Thánh học cung, thỉnh thoảng giảng bài, các Quốc Tử giám khác cũng bình thường là đường chủ của Thiên Thánh giáo.
Tần Mục đi tới Thiên Thánh học cung, thực sự đang học. Trong học cung không nhìn thấy được bóng người nào, chỉ có một đám giao long ở trong hồ chơi đùa chơi ầm ĩ. Nhìn thấy Tần Mục, đám giao long này đầu tiên là ngẩn người một lát, sau đó vù vù vù nhảy lên bờ.
Tần Mục thấy tình thế không ổn, lập tức nhanh chân lại bỏ chạy:
- Những giao long này không phải là bị Hương thánh nữ đưa trên Thánh Lâm sơn nuôi dưỡng sao? Thế nào lại đến đến Thiên Thánh học cung?
- Mã hắc! Mã hắc! Mã hắc!
Một đám giao long vui mừng hớn hở từ trước mặt Long Kỳ Lân và cái rương đuổi qua. Sau một lúc lâu, Tần Mục bị bắt, trên người treo đầy giao long, kéo thân thể mệt mỏi đi tới. Hơn mười con giao long treo ở trên người hắn, đầu rồng cọ cọ thân thể của hắn, sừng rồng ở trên cổ hắn tạo ra từng vết máu.
- Mã hắc...
Tiểu Giao Môn kề cận hắn, híp mắt, hình như mệt mỏi muốn ngủ.
Trên người Tần Mục ướt nhẹp, giống như là trong nước mới vớt ra vậy.
Long Kỳ Lân thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đột nhiên, đám giao long trên người Tần Mục đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía hắn. Long Kỳ Lân biết không ổn, lập tức nhanh chân chạy như điên.
- Mã hắc! Mã hắc! Mã hắc!
Một đám giao long vui sướng chạy qua trước mặt cái rương. Sau một lúc lâu, Tần Mục và cái rương nhìn thấy được Long Kỳ Lân vô cùng gian nan bò lại, trên cổ thân thể và hai tay, hai chân quấn đầy giao long.
- Mã hắc.
Những giao long cọ cọ Long Kỳ Lân, cọ đến mức tên mập hắn máu me đầm đìa.
- Mã hắc?
Một đám giao long ngửa đầu, tò mò nhìn cái rương.
Cái rương bước chân ra sau lưng Tần Mục, lúc này nó cũng biết không ổn, vội vàng bước chân ra lại chạy.
Một đám giao long từ trên người Long Kỳ Lân chuồn xuống, xông về phía cái rương, vui kêu lên:
- Mã hắc! Mã hắc! Mã hắc!
Long Kỳ Lân thở phào nhẹ nhõm, co quắp trên mặt đất, sau một lúc lâu, cái rương bước chân bịch bịch bịch chạy trở về. Long Kỳ Lân và Tần Mục trợn tròn hai mắt, đã thấy trên cái rương một con giao long cũng không có.
- Mã hắc...
Mở rương ra, bên trong thò ra mười mấy đầu rồng, đồng thời kêu lên, rất hài lòng.
Bộ dáng này khá là giống như một cái rương thò ra các đầu thủy tiên các loại màu sắc.
Cái rương có chút đắc ý, theo bọn họ, hình như nó không có cảm giác được những giao long này nặng bao nhiêu.
- Mục nhi đã trở về?
Tiếng chuông tan học vang lên, Tư bà bà đi ra một tòa đại điện dạy học, nhìn thấy Tần Mục vội vàng chào đón, cười nói:
- Đã nhiều ngày không gặp ngươi, ngươi làm đại tế tửu ngược lại đúng là một chưởng quỹ buông tay, bỏ những sĩ tử ở nơi này, một mình trốn, để cho chúng ta giúp ngươi trông coi.
Tần Mục ôm thật chặt nàng, nước mắt bất giác chảy ra:
- Bà bà!
Tư bà bà giật mình, cười nói:
- Chịu ủy khuất sao? Đại giáo chủ làm gì có được đạo lý khóc nhè? Ngươi còn là đại tế tửu của Thiên Thánh học cung, đừng khóc, khiến cho các sĩ tử nhìn thấy thì không được. Nói với bà bà một chút, bà bà làm chủ cho ngươi.
Tần Mục chỉ cảm thấy trong lòng trấn tĩnh lại, buông nàng ra, lắc đầu nói:
- Những giao long này là sao vậy? Không phải đưa đi Thánh Lâm sơn sao?
- Hương nha đầu vốn đưa bọn họ đến Thánh Lâm sơn, sau lại ngại những giao long mỗi ngày đều đòi ăn linh đan. Hơn nữa còn phải thay đổi đồ ăn đa dạng, quá phí tiền, vì vậy đưa bọn chúng trở về.
Tư bà bà nói:
- Hương nha đầu lòng dạ hẹp hòi, đối với túi tiền của Thánh giáo trông coi rất chặt. Chỉ có điều đặt ở học cung cũng tốt, các sĩ tử theo dược sư gia gia của ngươi học luyện đan, luyện ra linh đan vừa lúc cho bọn họ. Hơn nữa có những giao long này, danh tiếng của học cung cũng lớn. Những sĩ tử kia đến đây vẽ rồng, đến đây chế luyện linh binh hình rồng, hoặc tu luyện thần thông hình rồng, đều cần dùng đến bọn họ. Ngươi có chuyện gì xảy ra? Ai chọc giận ngươi? Người què! Dược sư! Người mù! Các ngươi đều qua đây, Mục nhi bị người khi dễ!
Ầm.
Không khí phát ra tiếng nổ lớn, người què trong lúc bất chợt xuất hiện ở bên cạnh Tần Mục, kinh ngạc nói:
- Ai dám khi dễ nhà ta Mục nhi? Chán sống rồi sao?
Tần Mục nói:
- Là Sơ tổ Nhân Hoàng, một vị Chân Thần. Què gia gia...
Người què rùng mình một cái, xoay người rời đi, người mù kéo hắn lại, cười nói:
- Người què, ngươi sợ rồi sao?
- Không sợ mới là lạ!
Người què thầm nói:
- Tinh Ngạn tên hỗn đản này không phải là Chân Thần, cũng đánh chúng ta thật quá đáng. Sơ tổ Nhân Hoàng là Chân Thần chân chính, chọc hắn không phải đi chịu chết sao?
Dược sư đi tới, suy tư nói:
- Sơ tổ Nhân Hoàng? Chân Thần? Hạ độc có thể giải quyết được sao?
Tần Mục lắc đầu:
- Ta muốn đường đường chính chính đánh bại hắn, ở trong cảnh giới tương đồng đánh bại hắn, hay nhất có thể đánh chết hắn.
Dược sư rùng mình một cái, nhún vai, nói:
- Bản lĩnh của ta vô dụng.
Người què thở dài:
- Ta cũng không có bản lĩnh này. Câm điếc?
- Câm điếc mấy ngày hôm trước đi ra ngoài.
Đồ Tể kéo hai đầu vạt áo đi tới, giọng điệu vang vọng:
- Người này thỉnh thoảng trốn, không biết đi nơi nào. Mục nhi, Chân Thần có bản lĩnh thế nào?
- Các mặt đều mạnh hơn ta. Chạy trốn nhanh hơn ta, lực lượng đầy đủ hơn so với ta. Một khối thần thịt, mắt thần cũng vượt qua mắt thần của ta. Nắm đấm của hắn có uy lực kinh người, đạo pháp thần thông cùng thân thể hòa làm một thể.
Sắc mặt của Tần Mục buồn bã:
- Hắn ở các mặt đều đã nhập đạo, ta duy nhất mạnh hơn hắn chính là pháp lực.
Người mù nhíu mày, nói:
- So với mắt thần của ta còn mạnh hơn?
Tần Mục khẽ gật đầu.
Cho dù là Đồ Tể không sợ trời không sợ đất lúc này cũng nhíu chặt chân mày, sau một lúc lâu, nói:
- Đao pháp của ta...
- Bị hắn dễ dàng phá giải.
Người điếc đã đi tới, nói:
- Họa đạo?
- Không có cơ hội thi triển.
- Thần thông của Thiên Thánh giáo?
Tư bà bà hỏi.
Tần Mục lắc đầu. Mọi người đều nhíu mày.
Người què khẩn trương nói:
- Ngươi chạy không được sao?
- Bị hắn đuổi kịp.
- Hạ độc... thôi đi, thôi đi.
Dược sư khoát tay áo, nói:
- Độc chết thần chỉ ta còn có nắm chắc, nhưng độc chết Chân Thần hoàn toàn không có nhược điểm, ta không nắm chắc.
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười:
- Các ngươi không cần vì chuyện của ta mà phiền lòng, ta mấy ngày nay đã suy nghĩ một chút. Ta cảm thấy cho dù hắn nhìn như vô địch nhưng năm ấy hắn từ trong chiến trường chạy thoát thân, nói rõ vẫn có người có bản lĩnh mạnh hơn hắn, hắn không phải vô địch. Ta nhất định có thể tìm được biện pháp vượt qua hắn.
Tư bà bà cười nói:
- Ngươi khó có được một lần trở về, lại ở học cung một thời gian ngắn, chúng ta giúp ngươi suy nghĩ một ít biện pháp.
Tần Mục gật đầu, đi bỏ hành lý.
Đám người Tư bà bà, Đồ Tể, người mù tập trung lại một chỗ. Nhìn bóng lưng của hắn, Đồ Tể cau mày nói:
- Ta lần đầu tiên nhìn thấy được hình dáng Mục nhi hoàn toàn không có lòng tin. Trước đây hắn lại không phải như vậy, từ trước hắn trước sau hoàn toàn tự tin, mà bây giờ...
Hắn lắc đầu.
Người mù liếc mắt:
- Chân Thần, thật sự đáng sợ như vậy sao? Có thể vượt qua được mắt thần của ta? Ta không tin tưởng cho lắm!
- Đã nhiều ngày rồi, rèn luyện hắn thôi!
Người điếc đột nhiên nói:
- Học không nên dừng, muốn không học lại chờ. Hiện tại hắn là giai đoạn muốn học. Mục nhi cùng Sơ tổ Nhân Hoàng quyết đấu, không chỉ là tu vi thực lực quyết đấu, đồng thời là đạo tâm quyết đấu. Hắn nếu có thể đi ra, đạo tâm đối với hắn tu dưỡng mà nói, chỉ sợ là lớn lao nâng cao. Nếu đi không ra, ta sợ rằng phách thể lại sẽ biến thành phế thể. Đã nhiều ngày, chúng ta rất thao luyện hắn, không thể để cho hắn phế!
Mọi người gật đầu.
Tần Mục dàn xếp xong, lại giống như trở lại Tàn Lão thôn. Đồ Tể, người mù, người điếc, người què và Tư bà bà thỉnh thoảng gọi tới hắn, cùng hắn so chiêu, ở trong học cung đánh cho long trời lở đất.
Trong học cung có một nửa sĩ tử là đến từ Thiên Thánh giáo, các sĩ tử khác cũng là từ các nơi đến học cung xin học. Đã nhiều ngày có thể nói là mở rộng tầm mắt, thấy được bản lĩnh của các vị Quốc Tử Giám giống như truyền kỳ vậy.
Mấy ngày sau, đám người Tư bà bà đều nhíu này. Tần Mục hiện tại sợ đầu sợ đuôi, không dám ra chiêu. Bình thường bị bọn họ hành hung, thỉnh thoảng phản công, chiêu pháp vô cùng tinh diệu nhưng công phân nửa lại thu về.
Đồ Tể giận dữ, đánh hắn một trận, lạnh lùng nói:
- Chiêu thức vì sao không đánh ra?
Tần Mục cũng không đánh trả, lắc đầu nói:
- Đều sai...
- Sai cũng phải đánh ra!
Tư bà bà vội vàng ngăn Đồ Tể, cả giận nói:
- Trạng thái của hắn không đúng, không nên đánh! Ngươi đánh hắn choáng váng thì phải làm sao bây giờ?
Người điếc gật đầu nói:
- Trong đầu hắn tích lũy quá nhiều thứ, nghĩ đến quá nhiều chuyện. Hiện tại chui vào trong ngõ cụt, chui không ra, ngươi đánh hắn như vậy cũng đánh không ra kết quả gì. Đợi đến khi chính hắn chui ra ngoài, hắn chính là đại tông sư.
Đồ Tể trừng mắt với ra bọn họ:
- Chui không ra thì phải làm sao?
Mọi người im lặng.
Tư bà bà nhìn về phía Tần Mục nói:
- Mục nhi, ngươi ở trong học cung học không được thứ gì, vẫn là ra ngoài đi bộ một chút, giải sầu một chút đi.
Tần Mục gật đầu, thu dọn bọc hành lý, ngây ngô đi ra khỏi học cung.
Người què đi theo hắn một khoảng thời gian, đã thấy Tần Mục đi loạn khắp nơi, không có gì trở ngại, lúc này mới yên tâm lại quay về học cung.
Ngày hôm đó, Tần Mục đi tới Dũng Giang, ngồi ở bên bờ, đột nhiên chỉ nghe một âm thanh từ phía sau lưng truyền đến:
- Họ Tần!
Tần Mục quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc trang phục hào hoa phú quý xuất hiện ở sau lưng mình. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn mình, bộ dạng chuẩn bị chạy trốn bất kỳ lúc nào.
- Là đại tôn sao?
Tần Mục quay đầu, tiếp tục nhìn nước sông.
Ban Công Thố chống quải trượng, một cái chân khác là chân con dê. Ban đầu dự định chỉ cần bị xông tới lại lập tức trốn nhưng thấy hắn vẫn ngồi ở bờ sông, hoàn toàn không có ý định ra tay với mình, không khỏi lớn mật lên. Hắn lặng lẽ tiếp cận, nói:
- Tần giáo chủ hình như có tâm sự gì? Chúng ta coi như là bằng hữu cũ, ngươi có tâm sự gì, không bằng nói với ta. Nói không chừng ta có thể giải quyết vấn đề khó khăn của ngươi.
Tần Mục vô cùng buồn chán, ném cục đá về phía trong con sông, nói:
- Ta đang suy nghĩ với cảnh giới tương đồng, làm thế nào mới có thể đánh bại một vị Chân Thần. Ta vẫn mãi không nghĩ ra được đáp án. Đại tôn, ngươi có thể dạy ta sao?
Ánh mắt của Ban Công Thố nhất thời sáng lên, tới gần từng chút một, cười nói:
- Thì ra là thế. Ngươi bây giờ nhất định đang cảm thấy rất sầu khổ? Cảm thấy mình rất vô dụng đi? Trên đời không có thứ gì khiến cho ngươi vui? Đã như vậy, sống sót còn có ý nghĩa gì? Để cho ta tới giúp ngươi kết liễu, ha hả...
Ầm.
Mặt sông mở ra, đầu rồng cực lớn của Hoạn Long Quân dựng thẳng lên thật cao, giống như một ngọn núi, râu rồng phiêu đãng, ở bên cạnh thân Ban Công Thố.
Thân thể của Ban Công Thố cứng đờ, sắc mặt vàng như nến, vội vàng xoay người rời đi:
- Quấy rầy, từ biệt!
Vừa dứt lời, nhanh như chớp hắn đã biến mất.
Hoạn Long Quân nhìn theo hắn đi xa, lắc đầu nói:
- Tiểu tử này còn trơn hơn cả cá trạch. Chủ công, sầu muộn của ngươi ta không có cách nào giải quyết. Ta tuy là thần chỉ nhưng giết chết Chân Thần, ta không có năng lực này.
Tần Mục thở dài, trên đỉnh núi phía sau, Bạch Khích thần chỉ không nhịn được vẫy vẫy đuôi, nói:
- Ta cũng không có năng lực này! Chủ công, có thể đổi sang một đỉnh núi không? Ngọn núi này quá nhỏ, miếu ta mới cao như vậy, ngay cả chân cũng không duỗi được!
Tần Mục đứng dậy, cưỡi Long Kỳ Lân dẫn theo cái rương rời đi.
- Tần Nhân Hoàng tới Tiểu Ngọc Kinh ta, là dự định tới Ngũ Khí đột phá Lục Hợp sao?
Thanh U sơn nhân vội vàng tới đón, cười nói:
- Trong Tiểu Ngọc Kinh của ta có ít ngày nay chưa có tới khách. Ngũ Khí điện, Lục Hợp điện đã sớm chờ đợi Nhân Hoàng đại giá quang lâm. Đúng rồi, có một việc còn chưa nói cho Tần Nhân Hoàng biết, mấy tháng trước tượng đá Sơ tổ Nhân Hoàng của Nhân Hoàng điện các ngươi đã sống lại, rời khỏi Tiểu Ngọc Kinh, không biết đi nơi nào đi.
Khóe mắt của Tần Mục giật giật, nói:
- Ta biết chuyện này, ta đã gặp hắn.
Thanh U sơn nhân lộ vẻ kinh ngạc, nói:
- Ngươi đã gặp hắn sao? Như vậy tượng đá của Tiều Phu thánh nhân sống lại, cũng rời khỏi Tiểu Ngọc Kinh, chuyện này ngươi có biết không?
Thiên Thánh học cung là sơn trang của Tư Bà Bà. Sau khi đánh với Tinh Ngạn một trận, đám người Tư bà bà, người câm điếc, người mù, dược sư lại ở tại chỗ này. Hoàng đế muốn mở bốn Đại Học cung, ngoại trừ Thái học viện là học phủ cao nhất, trong triều đình còn có đường chủ, hộ pháp, Thiên Vương của Thiên Thánh giáo. Vì vậy mới có Thiên Thánh học cung, Tần Mục vì vậy xây Thiên Thánh học cung ở chỗ này.
Hiện tại trong triều đình có rất nhiều người của Thiên Thánh giáo, từ Quốc sư, Vệ quốc công cho tới nơi nha dịch đầy tớ. Bởi vậy không cần Tần Mục tự mình đi tranh, có người sẽ giúp hắn tranh thủ.
Tư bà bà, câm điếc, người mù cũng đều trở thành Quốc Tử giám của Thiên Thánh học cung, thỉnh thoảng giảng bài, các Quốc Tử giám khác cũng bình thường là đường chủ của Thiên Thánh giáo.
Tần Mục đi tới Thiên Thánh học cung, thực sự đang học. Trong học cung không nhìn thấy được bóng người nào, chỉ có một đám giao long ở trong hồ chơi đùa chơi ầm ĩ. Nhìn thấy Tần Mục, đám giao long này đầu tiên là ngẩn người một lát, sau đó vù vù vù nhảy lên bờ.
Tần Mục thấy tình thế không ổn, lập tức nhanh chân lại bỏ chạy:
- Những giao long này không phải là bị Hương thánh nữ đưa trên Thánh Lâm sơn nuôi dưỡng sao? Thế nào lại đến đến Thiên Thánh học cung?
- Mã hắc! Mã hắc! Mã hắc!
Một đám giao long vui mừng hớn hở từ trước mặt Long Kỳ Lân và cái rương đuổi qua. Sau một lúc lâu, Tần Mục bị bắt, trên người treo đầy giao long, kéo thân thể mệt mỏi đi tới. Hơn mười con giao long treo ở trên người hắn, đầu rồng cọ cọ thân thể của hắn, sừng rồng ở trên cổ hắn tạo ra từng vết máu.
- Mã hắc...
Tiểu Giao Môn kề cận hắn, híp mắt, hình như mệt mỏi muốn ngủ.
Trên người Tần Mục ướt nhẹp, giống như là trong nước mới vớt ra vậy.
Long Kỳ Lân thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đột nhiên, đám giao long trên người Tần Mục đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía hắn. Long Kỳ Lân biết không ổn, lập tức nhanh chân chạy như điên.
- Mã hắc! Mã hắc! Mã hắc!
Một đám giao long vui sướng chạy qua trước mặt cái rương. Sau một lúc lâu, Tần Mục và cái rương nhìn thấy được Long Kỳ Lân vô cùng gian nan bò lại, trên cổ thân thể và hai tay, hai chân quấn đầy giao long.
- Mã hắc.
Những giao long cọ cọ Long Kỳ Lân, cọ đến mức tên mập hắn máu me đầm đìa.
- Mã hắc?
Một đám giao long ngửa đầu, tò mò nhìn cái rương.
Cái rương bước chân ra sau lưng Tần Mục, lúc này nó cũng biết không ổn, vội vàng bước chân ra lại chạy.
Một đám giao long từ trên người Long Kỳ Lân chuồn xuống, xông về phía cái rương, vui kêu lên:
- Mã hắc! Mã hắc! Mã hắc!
Long Kỳ Lân thở phào nhẹ nhõm, co quắp trên mặt đất, sau một lúc lâu, cái rương bước chân bịch bịch bịch chạy trở về. Long Kỳ Lân và Tần Mục trợn tròn hai mắt, đã thấy trên cái rương một con giao long cũng không có.
- Mã hắc...
Mở rương ra, bên trong thò ra mười mấy đầu rồng, đồng thời kêu lên, rất hài lòng.
Bộ dáng này khá là giống như một cái rương thò ra các đầu thủy tiên các loại màu sắc.
Cái rương có chút đắc ý, theo bọn họ, hình như nó không có cảm giác được những giao long này nặng bao nhiêu.
- Mục nhi đã trở về?
Tiếng chuông tan học vang lên, Tư bà bà đi ra một tòa đại điện dạy học, nhìn thấy Tần Mục vội vàng chào đón, cười nói:
- Đã nhiều ngày không gặp ngươi, ngươi làm đại tế tửu ngược lại đúng là một chưởng quỹ buông tay, bỏ những sĩ tử ở nơi này, một mình trốn, để cho chúng ta giúp ngươi trông coi.
Tần Mục ôm thật chặt nàng, nước mắt bất giác chảy ra:
- Bà bà!
Tư bà bà giật mình, cười nói:
- Chịu ủy khuất sao? Đại giáo chủ làm gì có được đạo lý khóc nhè? Ngươi còn là đại tế tửu của Thiên Thánh học cung, đừng khóc, khiến cho các sĩ tử nhìn thấy thì không được. Nói với bà bà một chút, bà bà làm chủ cho ngươi.
Tần Mục chỉ cảm thấy trong lòng trấn tĩnh lại, buông nàng ra, lắc đầu nói:
- Những giao long này là sao vậy? Không phải đưa đi Thánh Lâm sơn sao?
- Hương nha đầu vốn đưa bọn họ đến Thánh Lâm sơn, sau lại ngại những giao long mỗi ngày đều đòi ăn linh đan. Hơn nữa còn phải thay đổi đồ ăn đa dạng, quá phí tiền, vì vậy đưa bọn chúng trở về.
Tư bà bà nói:
- Hương nha đầu lòng dạ hẹp hòi, đối với túi tiền của Thánh giáo trông coi rất chặt. Chỉ có điều đặt ở học cung cũng tốt, các sĩ tử theo dược sư gia gia của ngươi học luyện đan, luyện ra linh đan vừa lúc cho bọn họ. Hơn nữa có những giao long này, danh tiếng của học cung cũng lớn. Những sĩ tử kia đến đây vẽ rồng, đến đây chế luyện linh binh hình rồng, hoặc tu luyện thần thông hình rồng, đều cần dùng đến bọn họ. Ngươi có chuyện gì xảy ra? Ai chọc giận ngươi? Người què! Dược sư! Người mù! Các ngươi đều qua đây, Mục nhi bị người khi dễ!
Ầm.
Không khí phát ra tiếng nổ lớn, người què trong lúc bất chợt xuất hiện ở bên cạnh Tần Mục, kinh ngạc nói:
- Ai dám khi dễ nhà ta Mục nhi? Chán sống rồi sao?
Tần Mục nói:
- Là Sơ tổ Nhân Hoàng, một vị Chân Thần. Què gia gia...
Người què rùng mình một cái, xoay người rời đi, người mù kéo hắn lại, cười nói:
- Người què, ngươi sợ rồi sao?
- Không sợ mới là lạ!
Người què thầm nói:
- Tinh Ngạn tên hỗn đản này không phải là Chân Thần, cũng đánh chúng ta thật quá đáng. Sơ tổ Nhân Hoàng là Chân Thần chân chính, chọc hắn không phải đi chịu chết sao?
Dược sư đi tới, suy tư nói:
- Sơ tổ Nhân Hoàng? Chân Thần? Hạ độc có thể giải quyết được sao?
Tần Mục lắc đầu:
- Ta muốn đường đường chính chính đánh bại hắn, ở trong cảnh giới tương đồng đánh bại hắn, hay nhất có thể đánh chết hắn.
Dược sư rùng mình một cái, nhún vai, nói:
- Bản lĩnh của ta vô dụng.
Người què thở dài:
- Ta cũng không có bản lĩnh này. Câm điếc?
- Câm điếc mấy ngày hôm trước đi ra ngoài.
Đồ Tể kéo hai đầu vạt áo đi tới, giọng điệu vang vọng:
- Người này thỉnh thoảng trốn, không biết đi nơi nào. Mục nhi, Chân Thần có bản lĩnh thế nào?
- Các mặt đều mạnh hơn ta. Chạy trốn nhanh hơn ta, lực lượng đầy đủ hơn so với ta. Một khối thần thịt, mắt thần cũng vượt qua mắt thần của ta. Nắm đấm của hắn có uy lực kinh người, đạo pháp thần thông cùng thân thể hòa làm một thể.
Sắc mặt của Tần Mục buồn bã:
- Hắn ở các mặt đều đã nhập đạo, ta duy nhất mạnh hơn hắn chính là pháp lực.
Người mù nhíu mày, nói:
- So với mắt thần của ta còn mạnh hơn?
Tần Mục khẽ gật đầu.
Cho dù là Đồ Tể không sợ trời không sợ đất lúc này cũng nhíu chặt chân mày, sau một lúc lâu, nói:
- Đao pháp của ta...
- Bị hắn dễ dàng phá giải.
Người điếc đã đi tới, nói:
- Họa đạo?
- Không có cơ hội thi triển.
- Thần thông của Thiên Thánh giáo?
Tư bà bà hỏi.
Tần Mục lắc đầu. Mọi người đều nhíu mày.
Người què khẩn trương nói:
- Ngươi chạy không được sao?
- Bị hắn đuổi kịp.
- Hạ độc... thôi đi, thôi đi.
Dược sư khoát tay áo, nói:
- Độc chết thần chỉ ta còn có nắm chắc, nhưng độc chết Chân Thần hoàn toàn không có nhược điểm, ta không nắm chắc.
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười:
- Các ngươi không cần vì chuyện của ta mà phiền lòng, ta mấy ngày nay đã suy nghĩ một chút. Ta cảm thấy cho dù hắn nhìn như vô địch nhưng năm ấy hắn từ trong chiến trường chạy thoát thân, nói rõ vẫn có người có bản lĩnh mạnh hơn hắn, hắn không phải vô địch. Ta nhất định có thể tìm được biện pháp vượt qua hắn.
Tư bà bà cười nói:
- Ngươi khó có được một lần trở về, lại ở học cung một thời gian ngắn, chúng ta giúp ngươi suy nghĩ một ít biện pháp.
Tần Mục gật đầu, đi bỏ hành lý.
Đám người Tư bà bà, Đồ Tể, người mù tập trung lại một chỗ. Nhìn bóng lưng của hắn, Đồ Tể cau mày nói:
- Ta lần đầu tiên nhìn thấy được hình dáng Mục nhi hoàn toàn không có lòng tin. Trước đây hắn lại không phải như vậy, từ trước hắn trước sau hoàn toàn tự tin, mà bây giờ...
Hắn lắc đầu.
Người mù liếc mắt:
- Chân Thần, thật sự đáng sợ như vậy sao? Có thể vượt qua được mắt thần của ta? Ta không tin tưởng cho lắm!
- Đã nhiều ngày rồi, rèn luyện hắn thôi!
Người điếc đột nhiên nói:
- Học không nên dừng, muốn không học lại chờ. Hiện tại hắn là giai đoạn muốn học. Mục nhi cùng Sơ tổ Nhân Hoàng quyết đấu, không chỉ là tu vi thực lực quyết đấu, đồng thời là đạo tâm quyết đấu. Hắn nếu có thể đi ra, đạo tâm đối với hắn tu dưỡng mà nói, chỉ sợ là lớn lao nâng cao. Nếu đi không ra, ta sợ rằng phách thể lại sẽ biến thành phế thể. Đã nhiều ngày, chúng ta rất thao luyện hắn, không thể để cho hắn phế!
Mọi người gật đầu.
Tần Mục dàn xếp xong, lại giống như trở lại Tàn Lão thôn. Đồ Tể, người mù, người điếc, người què và Tư bà bà thỉnh thoảng gọi tới hắn, cùng hắn so chiêu, ở trong học cung đánh cho long trời lở đất.
Trong học cung có một nửa sĩ tử là đến từ Thiên Thánh giáo, các sĩ tử khác cũng là từ các nơi đến học cung xin học. Đã nhiều ngày có thể nói là mở rộng tầm mắt, thấy được bản lĩnh của các vị Quốc Tử Giám giống như truyền kỳ vậy.
Mấy ngày sau, đám người Tư bà bà đều nhíu này. Tần Mục hiện tại sợ đầu sợ đuôi, không dám ra chiêu. Bình thường bị bọn họ hành hung, thỉnh thoảng phản công, chiêu pháp vô cùng tinh diệu nhưng công phân nửa lại thu về.
Đồ Tể giận dữ, đánh hắn một trận, lạnh lùng nói:
- Chiêu thức vì sao không đánh ra?
Tần Mục cũng không đánh trả, lắc đầu nói:
- Đều sai...
- Sai cũng phải đánh ra!
Tư bà bà vội vàng ngăn Đồ Tể, cả giận nói:
- Trạng thái của hắn không đúng, không nên đánh! Ngươi đánh hắn choáng váng thì phải làm sao bây giờ?
Người điếc gật đầu nói:
- Trong đầu hắn tích lũy quá nhiều thứ, nghĩ đến quá nhiều chuyện. Hiện tại chui vào trong ngõ cụt, chui không ra, ngươi đánh hắn như vậy cũng đánh không ra kết quả gì. Đợi đến khi chính hắn chui ra ngoài, hắn chính là đại tông sư.
Đồ Tể trừng mắt với ra bọn họ:
- Chui không ra thì phải làm sao?
Mọi người im lặng.
Tư bà bà nhìn về phía Tần Mục nói:
- Mục nhi, ngươi ở trong học cung học không được thứ gì, vẫn là ra ngoài đi bộ một chút, giải sầu một chút đi.
Tần Mục gật đầu, thu dọn bọc hành lý, ngây ngô đi ra khỏi học cung.
Người què đi theo hắn một khoảng thời gian, đã thấy Tần Mục đi loạn khắp nơi, không có gì trở ngại, lúc này mới yên tâm lại quay về học cung.
Ngày hôm đó, Tần Mục đi tới Dũng Giang, ngồi ở bên bờ, đột nhiên chỉ nghe một âm thanh từ phía sau lưng truyền đến:
- Họ Tần!
Tần Mục quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc trang phục hào hoa phú quý xuất hiện ở sau lưng mình. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn mình, bộ dạng chuẩn bị chạy trốn bất kỳ lúc nào.
- Là đại tôn sao?
Tần Mục quay đầu, tiếp tục nhìn nước sông.
Ban Công Thố chống quải trượng, một cái chân khác là chân con dê. Ban đầu dự định chỉ cần bị xông tới lại lập tức trốn nhưng thấy hắn vẫn ngồi ở bờ sông, hoàn toàn không có ý định ra tay với mình, không khỏi lớn mật lên. Hắn lặng lẽ tiếp cận, nói:
- Tần giáo chủ hình như có tâm sự gì? Chúng ta coi như là bằng hữu cũ, ngươi có tâm sự gì, không bằng nói với ta. Nói không chừng ta có thể giải quyết vấn đề khó khăn của ngươi.
Tần Mục vô cùng buồn chán, ném cục đá về phía trong con sông, nói:
- Ta đang suy nghĩ với cảnh giới tương đồng, làm thế nào mới có thể đánh bại một vị Chân Thần. Ta vẫn mãi không nghĩ ra được đáp án. Đại tôn, ngươi có thể dạy ta sao?
Ánh mắt của Ban Công Thố nhất thời sáng lên, tới gần từng chút một, cười nói:
- Thì ra là thế. Ngươi bây giờ nhất định đang cảm thấy rất sầu khổ? Cảm thấy mình rất vô dụng đi? Trên đời không có thứ gì khiến cho ngươi vui? Đã như vậy, sống sót còn có ý nghĩa gì? Để cho ta tới giúp ngươi kết liễu, ha hả...
Ầm.
Mặt sông mở ra, đầu rồng cực lớn của Hoạn Long Quân dựng thẳng lên thật cao, giống như một ngọn núi, râu rồng phiêu đãng, ở bên cạnh thân Ban Công Thố.
Thân thể của Ban Công Thố cứng đờ, sắc mặt vàng như nến, vội vàng xoay người rời đi:
- Quấy rầy, từ biệt!
Vừa dứt lời, nhanh như chớp hắn đã biến mất.
Hoạn Long Quân nhìn theo hắn đi xa, lắc đầu nói:
- Tiểu tử này còn trơn hơn cả cá trạch. Chủ công, sầu muộn của ngươi ta không có cách nào giải quyết. Ta tuy là thần chỉ nhưng giết chết Chân Thần, ta không có năng lực này.
Tần Mục thở dài, trên đỉnh núi phía sau, Bạch Khích thần chỉ không nhịn được vẫy vẫy đuôi, nói:
- Ta cũng không có năng lực này! Chủ công, có thể đổi sang một đỉnh núi không? Ngọn núi này quá nhỏ, miếu ta mới cao như vậy, ngay cả chân cũng không duỗi được!
Tần Mục đứng dậy, cưỡi Long Kỳ Lân dẫn theo cái rương rời đi.
- Tần Nhân Hoàng tới Tiểu Ngọc Kinh ta, là dự định tới Ngũ Khí đột phá Lục Hợp sao?
Thanh U sơn nhân vội vàng tới đón, cười nói:
- Trong Tiểu Ngọc Kinh của ta có ít ngày nay chưa có tới khách. Ngũ Khí điện, Lục Hợp điện đã sớm chờ đợi Nhân Hoàng đại giá quang lâm. Đúng rồi, có một việc còn chưa nói cho Tần Nhân Hoàng biết, mấy tháng trước tượng đá Sơ tổ Nhân Hoàng của Nhân Hoàng điện các ngươi đã sống lại, rời khỏi Tiểu Ngọc Kinh, không biết đi nơi nào đi.
Khóe mắt của Tần Mục giật giật, nói:
- Ta biết chuyện này, ta đã gặp hắn.
Thanh U sơn nhân lộ vẻ kinh ngạc, nói:
- Ngươi đã gặp hắn sao? Như vậy tượng đá của Tiều Phu thánh nhân sống lại, cũng rời khỏi Tiểu Ngọc Kinh, chuyện này ngươi có biết không?
/1208
|