Tần Mục rúc đầu về, quan sát xung quanh. Nếu không phải hắn phá hỏng quy định của Đại Khư, bị dị thú trong di tích ép, hắn cũng sẽ không tùy tiện xông vào trong bóng tối.
Hắn hồn nhiên chưa từng nghĩ tới, mình cũng có ngày bước vào bóng tối này, tự mình bước vào bóng tối, cùng dựa vào tượng đá hoặc cái rương che chở, cảm xúc hoàn toàn không giống nhau.
Hắn cảm giác được mình giống như là dung nhập vào trong bóng tối, như cá gặp nước, nước sữa giao hòa, mình chính là một phần của bóng tối.
Trong ánh mắt của hắn, bóng tối không còn là bóng tối đơn thuần, mà giống như sương mù, mơ hồ.
- Đây cũng không phải là bóng tối chân chính, mà là một loại vật chất kỳ lạ.
Tần Mục kinh ngạc, hắn vẫn vô cùng hiếu kỳ đối với bóng tối của Đại Khư nhưng mà khổ nổi tu vi cảnh giới không đủ, không có cách nào tiến vào trong bóng tối. Hơn nữa, cho dù là có đầy đủ thực lực tiến vào bóng tối, chắc hẳn cũng không có cách nào phát hiện ra huyền bí của bóng tối. Bởi vì cường giả thành thần như thôn trưởng, Tinh Ngạn vậy mới ép lui bóng tối, không cho bóng tối tới gần người.
Ép lui bóng tối, nhưng rất khó phát hiện ra chân tướng của bóng tối.
Tần Mục là dung nhập bóng tối, dễ dàng hơn phát hiện bóng tối rốt cuộc là cái gì.
Thôn trưởng từng có suy đoán, bóng tối Đại Khư không phải là bóng tối chân chính, là thế giới kia cùng Đại Khư chồng chất lên nhau, thôn trưởng gọi nó là ám giới.
Sau đó, thôn trưởng phát hiện, trong Đại Khư tồn tại không chỉ một ám giới, mà nhiều ám giới.
Hắn cũng gọi Phong Đô là ám giới.
Chỉ có điều theo hiểu rõ của Tần Mục đối với Phong Đô, hắn phát hiện ra một bí mật khác. Phong Đô quả thật có thể gọi là ám giới, nhưng Phong Đô chắc hẳn là chỉ là một góc thuộc về ám giới, chỗ thế giới của Phong Đô chính là U Đô.
U Đô là một ám giới trong Đại Khư.
U Đô và Phong Đô đều là chỗ đang di động, không ngừng thay đổi phương hướng vị trí, vẫn chưa hoàn toàn bao trùm Đại Khư. Hoàn toàn bao trùm Đại Khư, chắc là một ám giới khác.
Hiện tại, Tần Mục bước vào bóng tối, hắn phát hiện ra một chân tướng khác của bóng tối Đại Khư: Bóng tối là vật chất kỳ lạ nào đó.
- Ta từ vách núi gãy Đại Khư tiến vào thế giới kia, phát hiện ban ngày cùng đêm tối của thế giới kia vừa vặn ngược lại với ban ngày và đêm tối của Đại Khư, bởi vậy có một suy đoán lớn mật.
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, nhớ tới những gì mình nhìn thấy và suy đoán ở trong hoang mạc màu vàng kim.
Thế giới kia chính là chỗ hắn tránh né Tinh Ngạn đi thời đại Thượng Hoàng Đại Khư, một mảnh hoang mạc màu vàng kim. Trong hoang mạc cũng có phân ra đêm tối cùng ban ngày, nhưng vừa vặn ngược lại cùng đêm tối và ban ngày của Đại Khư.
Bởi vậy Tần Mục suy đoán, bóng tối là từ Đại Khư thời đại Thượng Hoàng trào lên. Lúc mặt trời xuống núi, bóng tối thông qua vết nứt, từ Đại Khư của Thượng Hoàng chảy tới Đại Khư của Khai Hoàng. Đại Khư của Thượng Hoàng biến thành ban ngày, Đại Khư của Khai Hoàng biến thành bóng tối. Đợi đến khi mặt trời mọc, bóng tối lại thông qua vết nứt chảy quay về Đại Khư của Thượng Hoàng.
Hai Đại Khư hợp thành một dòng cát chảy, bóng tối chính là cát chảy trong bình cát, lưu chuyển lẫn nhau.
Đây là suy đoán của hắn.
Chỉ có điều khi đó hắn đang bị Tinh Ngạn truy sát, hơn nữa lúc đó chỉ có Ban Công Thố ở gần, bởi vậy hắn không nói ra suy đoán này.
Mà bây giờ, hắn thân đang ở trong bóng tối, phát hiện bóng tối giống như là vật chất kỳ lạ nào đó, đã xác minh suy đoán này của hắn.
- Nếu ngăn chặn vết nứt của vách núi cắt ngang nam bắc, có phải sẽ ngăn được bóng tối ở Đại Khư trong Thượng Hoàng, từ đó về sau Đại Khư của Khai Hoàng lại không có bóng tối xâm nhập hay không?
Tần Mục chớp chớp mắt, cảm thấy phương pháp này có tính khả thi, song có thể thành công hay không, vậy không được biết.
Hơn nữa, vách núi dài như vậy, có rất nhiều vết nứt, không chỉ là một thế giới, bịt thế nào là vấn đề lớn nhất.
- Bịt cũng không phải là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề. Biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề là hiểu rõ bản chất của bóng tối, giải quyết được loại bóng tối có thể cắn nuốt sinh mệnh khác này.
Tần Mục cẩn thận quan sát vật chất hắc ám, loại vật chất này giống như là sương mù có hình không có chất, có thể nhìn thấy được từng hạt tròn trong bóng tối. Những hạt tròn màu đen này có hình, nhưng không phải là thực chất, có thể xuyên qua da.
- Vật chất kỳ quái!
Tần Mục kinh ngạc, hắn điều động một tia nguyên khí, sử dụng nguyên khí cố định một phần vật chất hắc ám trên không trung. Bàn tay chạm qua vật chất hắc ám bị cố định, hoàn toàn không có cảm giác trở ngại gì, mình cũng không có cảm giác được va chạm vào thứ gì.
- Rốt cuộc là chất liệu gì? Nó có đặc tính gì?
Tần Mục đang suy tư, đột nhiên trong di tích truyền đến giọng nói khẩn trương của Long Kỳ Lân:
- Giáo chủ, còn sống không?
Âm thanh có vẻ rất xa, giống như là cách một bức tường thật dày truyền đến, Tần Mục cao giọng nói:
- Yên tâm, còn sống, sáng sớm ngày mai lại cho ngươi ăn.
- Ồ.
Long Kỳ Lân đáp một tiếng, giải thích:
- Ta không phải lo lắng chuyện bữa ăn sáng. Ta là lo lắng cho sự an nguy của giáo chủ. Nếu giáo chủ không có việc gì, như vậy ta lại ngủ. Giáo chủ chơi xong lập tức trở về, ngày mai còn phải làm cơm.
Tần Mục nghiên cứu một hồi, trước sau không có cách nào hiểu rõ được loại vật chất hắc ám này là gì. Đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy được trong bóng tối có yêu ma quỷ quái.
Ở xung quanh hắn truyền đến những tiếng xì xào bàn tán. Có rất nhiều yêu ma quỷ quái ẩn nấp thân hình ở trong bóng đêm, nấp ở trong bóng tối của núi đá, giấu ở trong bóng tối của rừng cây đang lặng lẽ quan sát hắn, thỉnh thoảng truyền đến những tiếng tất tất. Những yêu ma quỷ quái này ở trong bóng tối giống như xuất quỷ nhập thần di chuyển không ngừng, từ một bóng tối này nhảy đến một bóng tối khác với tốc độ cực nhanh, cho dù là Tần Mục phát động mắt thần cũng rất khó thấy rõ động tác của bọn chúng.
Đột nhiên, trong mơ hồ hắn có thể thấy được có tiếng gì đó giống như có kẻ đang tiến lại gần.
Những bóng dáng đó như hư như thực, ào ào quay lại. Đó cũng không phải là yêu ma quỷ quái, mà là người!
Là bóng người!
- Trong bóng tối làm sao có thể có người được?
Trong lòng Tần Mục thoáng chấn động, vội vàng đuổi về phía trước. Trừ hắn ra, có thể đi lại ở trong bóng đêm đi chỉ có thể là tồn tại nắm giữ thực lực giống như thần chỉ, ví dụ như thôn trưởng, ví dụ như Tinh Ngạn. Hoặc chính là có vài thứ có thể tản ra thần quang, ví dụ như cái rương của Tinh Ngạn, sử dụng xương thần và da của Thao Thiết để chế luyện thành.
Bọn họ tiến vào bóng tối đều sẽ tản ra thần quang, ép cho bóng tối lui ra.
Nhưng mà bóng người trong bóng tối cũng không ép bóng tối lui lại. Bọn họ giống như Tần Mục, cùng bóng tối hòa làm một thể, so với Tần Mục càng cổ quái hơn, bọn họ hình như là do bóng tối tạo thành.
Tần Mục theo một bóng dáng đuổi về phía trước. Bóng dáng phía trước kia hình như cũng rất hiếu kỳ đối với hắn, ngừng lại, hình như đang chờ đợi hắn đến.
Tần Mục đuổi về phía trước, hiếu kỳ quan sát bóng dáng màu đen đối diện. Bóng dáng kia đã nghiêng đầu quan sát hắn, bóng đen rũ xuống hai đường tóc thật dài.
Đây là một thiếu nữ, tuy rằng chỉ có thể nhìn ra đường nét, nhưng có thể nhìn ra được tuổi của nàng cũng không lớn.
Nàng xòe bàn tay ra, hình như muốn chạm đến Tần Mục. Tần Mục cũng đưa tay ra, tay của hai người đụng vào nhau, lại xuyên qua nhau, cũng không thực sự chạm được vào nhau.
Thiếu nữ trong bóng tối hình như cảm thấy kinh ngạc, nói một câu gì đó. Bên tai Tần Mục nghe được là tiếng xì xào, căn bản nghe không rõ nàng đang nói cái gì.
- Cổ quái như vậy sao?
Tần Mục vô cùng kinh ngạc, vò đầu nói:
- Ngươi có thể nghe được ta đang nói cái gì sao?
Nữ hài kia chắc hẳn cũng không có cách nào nghe hiểu được hắn đang nói cái gì. Tiếng của bọn họ bị lực lượng đặc biệt vặn vẹo. Đột nhiên, nữ hài kia ngồi xổm người xuống, hai cái bím tóc rũ xuống, nàng vươn tay viết gì đó trên mặt đất.
Tần Mục cúi đầu nhìn lại, lại chỉ có thể nhìn thấy được ánh sáng màu đen vặn vẹo lưu chuyển ở trên mặt đất, không nhìn ra bất kỳ văn tự gì.
Hắn cũng trên mặt đất viết một hàng chữ. Thiếu nữ bóng đen kia lắc đầu, biểu thị mình cũng không có cách nào thấy rõ hắn viết là gì.
Linh quang của Tần Mục thoáng động, thi triển ra đạo pháp thần thông, rút kiếm ra chính là một chiêu Kiếm Lý Sơn Hà. Nhưng nữ hài kia vẫn lắc đầu, biểu thị không có cách nào nhìn thấy được hắn đang làm gì.
Tần Mục hoàn toàn không có cách nào.
Đột nhiên, thiếu nữ bóng đen kia chạy về phía trước, chạy ra được vài bước nàng lại ngừng lại, nhìn về phía hắn vẫy tay.
Tần Mục đuổi theo về phía trước, hai người chạy một chút dừng một chút, qua hồi lâu, thiếu nữ bóng đen kia ngừng lại. Tần Mục đập vào trên người nàng, xuyên qua thân thể nàng, hắn vội vàng dừng bước lại, thiếu chút nữa ngã vào vách đá vạn trượng phía trước.
Thiếu nữ kia muốn nắm lấy tay hắn, lại không nắm được. Cũng may Tần Mục lập tức ổn định thân hình, lúc này mới không có rơi vào vách núi.
Thiếu nữ kia chỉ vào phía trước, tâm thần Tần Mục chấn động mạnh. Hắn chỉ thấy ở dưới vách núi phía trước hắn, từng thành thị mỹ lệ ở trong bóng tối mọc lên như rừng. Kiến trúc cao lớn nguy nga tràn ngập phong cách của dị vực, thành thị rộng lớn bao la hùng vĩ như vậy, lúc trước hắn ở Đại Khư lại chưa từng thấy qua.
- Kỳ quái, trong Đại Khư căn bản không có thành thị này, chẳng lẽ lại ám giới thật sự vọt tới bao trùm Đại Khư?
Tần Mục khẽ nhíu mày, nếu vật chất hắc ám có thể lưu chuyển ở giữa Đại Khư của Khai Hoàng và Đại Khư của Thượng Hoàng, như vậy sẽ ngăn vật chất hắc ám ở Thượng Hoàng trong Đại Khư. Chẳng phải là ngay cả ám giới này cũng ngăn cản ở Đại Khư trong Thượng Hoàng?
Ngăn chặn vết nứt trên vách núi, thật sự có thể ngăn chặn một thế giới sao?
- Bóng tối Đại Khư, còn muốn phức tạp hơn so với ta tưởng tượng, chỉ sợ không chặn nổi.
Hắn vừa nghĩ tới đây, đột nhiên thiếu nữ bóng đen kia phóng người nhảy lên một cái, từ trên vách núi vạn trượng nhảy xuống, như giẫm trên đất bằng từ trong không trung lao thẳng đến thành thị dưới vách núi.
Tần Mục cũng nhảy lên lao như bay, đuổi theo bước chân của nàng. Sau một lúc lâu, hai người tới trong thành, Tần Mục phóng tầm mắt nhìn lại. Chỉ thấy bên trong thành rất phồn hoa, có nhiều người lui tới ồn ào náo nhiệt, nhưng trong mắt hắn, những người này đều là từng bóng đen.
Nếu đổi những bóng đen thành nhân loại chân thật, như vậy ở đây chắc là đô thị vô cùng phồn hoa.
Hắn vẫn nhìn thấy được Thần Ma cao lớn trong bóng tối, đứng sừng sững ở trên những kiến trúc cao lầu, cảnh giác nhìn xung quanh.
Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ, mơ hồ cảm thấy nơi đó có chút không đúng.
Hắn gặp qua cảnh tượng tương tự.
Hắn xuyên qua, trở lại Bách Long thành bốn vạn năm trước, Bách Long thành Thần Ma chính là canh gác xung quanh như vậy, chỉ có điều Thần Ma canh gác Bách Long thành chính là bóng tối phía ngoài thành.
Như vậy, chỗ thành thị trong bóng tối này lại là đang canh gác cái gì?
Thiếu nữ bóng đen dẫn theo hắn đi xuyên qua trong thành thị, trong thành mỗi một bóng người màu đen đều đang nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ. Chắc hẳn ở trong mắt bọn họ, hình thái của Tần Mục cũng rất quỷ dị, bởi vậy bọn họ mới không khỏi liếc mắt nhìn.
Bọn họ đi qua từng con đường, đi tới một phủ đệ tương đối khí thế, không tầm thường trong thành. Trong tòa phủ đệ này đột nhiên có một bóng người vô cùng to lớn từ từ bay lên, mở bốn cánh tay, bảo vệ phủ đệ. Hình như bởi vì Tần Mục đến, vị thần chỉ này đang bảo vệ phủ đệ của mình tránh cho Tần Mục tà ma này xâm nhập.
Thiếu nữ bóng đen kia phóng người nhảy lên, nhảy đến trên bàn tay của vị thần chỉ hắc ám này. Nàng nhảy như bay, đi tới đầu vai của thần chỉ hắc ám này, nói với hắn cái gì đó.
Vị thần chỉ này nghiêng đầu, quan sát Tần Mục, mở miệng nói nhưng truyền tới trong tai của Tần Mục lại biến thành âm thanh xì xào, hắn không có cách nào nghe hiểu lời của thần chỉ này.
Sau một lúc lâu, vị thần chỉ này thả tay xuống, ra hiệu Tần Mục đứng ở trên lòng bàn tay của hắn. Tần Mục do dự một chút, giẫm lên trên, nhưng cái gì cũng giẫm không được, suýt nữa xuyên qua lòng bàn tay hắn. Tần Mục vội vàng phát động thần thông, lúc này mới trôi lơ lửng ở trên lòng bàn tay của hắn.
Vị thần chỉ bóng tối này kinh ngạc, giơ tay kia lên, sử dụng một đầu ngón tay đâm vào Tần Mục. Đầu ngón tay xuyên qua thân thể của Tần Mục, cũng không chạm vào hắn.
Thần chỉ bóng tối vò đầu, cũng không rõ tại sao lại phát sinh loại chuyện này.
- Điều này cũng quá cổ quái!
Trong lòng Tần Mục thầm giật mình:
- Ngay cả Thần Ma không gì không làm được cũng không chạm được vào ta!
Đột nhiên, trong thành vô cùng hoảng loạn, vị thần chỉ bóng đêm này bỏ thiếu nữ bóng đen xuống, lập tức bay lên trời, lao về phía cửa thành.
Tần Mục vội vàng đuổi theo thiếu nữ bóng đen, hai người chạy đến chỗ cao, đã thấy không gian ngoài thành lắc lư. Đột nhiên xuất hiện mỗi một cửa động màu đen, từng vị ma thần hình thể khổng lồ xấu xí không chịu nổi đang từ trong những cửa động đó bò ra ngoài, dẫn theo vô số ma tộc lao về phía những tòa thành thị tuyệt đẹp này.
Một trận đại chiến bạo phát.
Cũng không lâu lắm, thành thị bị công phá, vô số ma vật giống như nước thủy triều tràn vào trong thành, ở trong ngõ phố chiến đấu chém giết.
Tần Mục theo thiếu nữ bóng đen kia tránh né khắp nơi. Bên trong thành hoàn toàn đại loạn, khắp nơi đều là uy năng thần thông và linh binh không ngừng bắn ra, khắp nơi đều là cung điện tòa nhà sụp xuống.
Một đêm này dài dằng dặc. Đột nhiên, chỉ nghe có tiếng gà gáy truyền đến. Trong lòng của Tần Mục thoáng chấn động. Tiếp theo lại thấy bóng tối điên cuồng phun ra, thành thị đang điên cuồng phun ra, những ma thần đó dẫn theo yêu ma quỷ quái điên cuồng lui lại, chui vào trong từng cửa động không gian biến mất.
Bị bóng tối điên cuồng phun ra xông đến khiến thân hình của Tần Mục lắc lư một cái. Hắn đang muốn nắm lấy thiếu nữ bóng đen bên cạnh, đột nhiên thiếu nữ giống như thành thị hóa thành từng luồng khí đen theo bóng tối đi xa, biến mất.
Một luồng ánh sáng mặt trời chiếu xuống, rọi sáng xung quanh hắn. Tần Mục nhìn lại xung quanh, nơi này là một mảnh núi non trùng điệp, căn bản không có khả năng có thành thị xuất hiện ở nơi này.
- Giáo chủ! Giáo chủ!
Tiếng kêu của Long Kỳ Lân truyền đến. Tần Mục theo tiếng nói đi tới, cuối cùng tìm được chỗ di tích bọn họ ở lại tối hôm qua. Long Kỳ Lân nhìn thấy hắn, vội vàng ngậm chậu rửa mặt đi tới, thả chậu rửa mặt ra, lắc lắc cái đuôi, cười làm lành nói:
- Giáo chủ, nên ăn sáng thôi, đã muộn một lúc lâu rồi.
Tần Mục quay đầu lại nhìn lại xung quanh. Những gì xảy ra tối hôm qua thoáng cái giống như một giấc mơ.
- Đại Khư này thật cổ quái. Lẽ nào ta đêm qua thật sự tiến vào thế giới kia?
Hắn hồn nhiên chưa từng nghĩ tới, mình cũng có ngày bước vào bóng tối này, tự mình bước vào bóng tối, cùng dựa vào tượng đá hoặc cái rương che chở, cảm xúc hoàn toàn không giống nhau.
Hắn cảm giác được mình giống như là dung nhập vào trong bóng tối, như cá gặp nước, nước sữa giao hòa, mình chính là một phần của bóng tối.
Trong ánh mắt của hắn, bóng tối không còn là bóng tối đơn thuần, mà giống như sương mù, mơ hồ.
- Đây cũng không phải là bóng tối chân chính, mà là một loại vật chất kỳ lạ.
Tần Mục kinh ngạc, hắn vẫn vô cùng hiếu kỳ đối với bóng tối của Đại Khư nhưng mà khổ nổi tu vi cảnh giới không đủ, không có cách nào tiến vào trong bóng tối. Hơn nữa, cho dù là có đầy đủ thực lực tiến vào bóng tối, chắc hẳn cũng không có cách nào phát hiện ra huyền bí của bóng tối. Bởi vì cường giả thành thần như thôn trưởng, Tinh Ngạn vậy mới ép lui bóng tối, không cho bóng tối tới gần người.
Ép lui bóng tối, nhưng rất khó phát hiện ra chân tướng của bóng tối.
Tần Mục là dung nhập bóng tối, dễ dàng hơn phát hiện bóng tối rốt cuộc là cái gì.
Thôn trưởng từng có suy đoán, bóng tối Đại Khư không phải là bóng tối chân chính, là thế giới kia cùng Đại Khư chồng chất lên nhau, thôn trưởng gọi nó là ám giới.
Sau đó, thôn trưởng phát hiện, trong Đại Khư tồn tại không chỉ một ám giới, mà nhiều ám giới.
Hắn cũng gọi Phong Đô là ám giới.
Chỉ có điều theo hiểu rõ của Tần Mục đối với Phong Đô, hắn phát hiện ra một bí mật khác. Phong Đô quả thật có thể gọi là ám giới, nhưng Phong Đô chắc hẳn là chỉ là một góc thuộc về ám giới, chỗ thế giới của Phong Đô chính là U Đô.
U Đô là một ám giới trong Đại Khư.
U Đô và Phong Đô đều là chỗ đang di động, không ngừng thay đổi phương hướng vị trí, vẫn chưa hoàn toàn bao trùm Đại Khư. Hoàn toàn bao trùm Đại Khư, chắc là một ám giới khác.
Hiện tại, Tần Mục bước vào bóng tối, hắn phát hiện ra một chân tướng khác của bóng tối Đại Khư: Bóng tối là vật chất kỳ lạ nào đó.
- Ta từ vách núi gãy Đại Khư tiến vào thế giới kia, phát hiện ban ngày cùng đêm tối của thế giới kia vừa vặn ngược lại với ban ngày và đêm tối của Đại Khư, bởi vậy có một suy đoán lớn mật.
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, nhớ tới những gì mình nhìn thấy và suy đoán ở trong hoang mạc màu vàng kim.
Thế giới kia chính là chỗ hắn tránh né Tinh Ngạn đi thời đại Thượng Hoàng Đại Khư, một mảnh hoang mạc màu vàng kim. Trong hoang mạc cũng có phân ra đêm tối cùng ban ngày, nhưng vừa vặn ngược lại cùng đêm tối và ban ngày của Đại Khư.
Bởi vậy Tần Mục suy đoán, bóng tối là từ Đại Khư thời đại Thượng Hoàng trào lên. Lúc mặt trời xuống núi, bóng tối thông qua vết nứt, từ Đại Khư của Thượng Hoàng chảy tới Đại Khư của Khai Hoàng. Đại Khư của Thượng Hoàng biến thành ban ngày, Đại Khư của Khai Hoàng biến thành bóng tối. Đợi đến khi mặt trời mọc, bóng tối lại thông qua vết nứt chảy quay về Đại Khư của Thượng Hoàng.
Hai Đại Khư hợp thành một dòng cát chảy, bóng tối chính là cát chảy trong bình cát, lưu chuyển lẫn nhau.
Đây là suy đoán của hắn.
Chỉ có điều khi đó hắn đang bị Tinh Ngạn truy sát, hơn nữa lúc đó chỉ có Ban Công Thố ở gần, bởi vậy hắn không nói ra suy đoán này.
Mà bây giờ, hắn thân đang ở trong bóng tối, phát hiện bóng tối giống như là vật chất kỳ lạ nào đó, đã xác minh suy đoán này của hắn.
- Nếu ngăn chặn vết nứt của vách núi cắt ngang nam bắc, có phải sẽ ngăn được bóng tối ở Đại Khư trong Thượng Hoàng, từ đó về sau Đại Khư của Khai Hoàng lại không có bóng tối xâm nhập hay không?
Tần Mục chớp chớp mắt, cảm thấy phương pháp này có tính khả thi, song có thể thành công hay không, vậy không được biết.
Hơn nữa, vách núi dài như vậy, có rất nhiều vết nứt, không chỉ là một thế giới, bịt thế nào là vấn đề lớn nhất.
- Bịt cũng không phải là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề. Biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề là hiểu rõ bản chất của bóng tối, giải quyết được loại bóng tối có thể cắn nuốt sinh mệnh khác này.
Tần Mục cẩn thận quan sát vật chất hắc ám, loại vật chất này giống như là sương mù có hình không có chất, có thể nhìn thấy được từng hạt tròn trong bóng tối. Những hạt tròn màu đen này có hình, nhưng không phải là thực chất, có thể xuyên qua da.
- Vật chất kỳ quái!
Tần Mục kinh ngạc, hắn điều động một tia nguyên khí, sử dụng nguyên khí cố định một phần vật chất hắc ám trên không trung. Bàn tay chạm qua vật chất hắc ám bị cố định, hoàn toàn không có cảm giác trở ngại gì, mình cũng không có cảm giác được va chạm vào thứ gì.
- Rốt cuộc là chất liệu gì? Nó có đặc tính gì?
Tần Mục đang suy tư, đột nhiên trong di tích truyền đến giọng nói khẩn trương của Long Kỳ Lân:
- Giáo chủ, còn sống không?
Âm thanh có vẻ rất xa, giống như là cách một bức tường thật dày truyền đến, Tần Mục cao giọng nói:
- Yên tâm, còn sống, sáng sớm ngày mai lại cho ngươi ăn.
- Ồ.
Long Kỳ Lân đáp một tiếng, giải thích:
- Ta không phải lo lắng chuyện bữa ăn sáng. Ta là lo lắng cho sự an nguy của giáo chủ. Nếu giáo chủ không có việc gì, như vậy ta lại ngủ. Giáo chủ chơi xong lập tức trở về, ngày mai còn phải làm cơm.
Tần Mục nghiên cứu một hồi, trước sau không có cách nào hiểu rõ được loại vật chất hắc ám này là gì. Đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy được trong bóng tối có yêu ma quỷ quái.
Ở xung quanh hắn truyền đến những tiếng xì xào bàn tán. Có rất nhiều yêu ma quỷ quái ẩn nấp thân hình ở trong bóng đêm, nấp ở trong bóng tối của núi đá, giấu ở trong bóng tối của rừng cây đang lặng lẽ quan sát hắn, thỉnh thoảng truyền đến những tiếng tất tất. Những yêu ma quỷ quái này ở trong bóng tối giống như xuất quỷ nhập thần di chuyển không ngừng, từ một bóng tối này nhảy đến một bóng tối khác với tốc độ cực nhanh, cho dù là Tần Mục phát động mắt thần cũng rất khó thấy rõ động tác của bọn chúng.
Đột nhiên, trong mơ hồ hắn có thể thấy được có tiếng gì đó giống như có kẻ đang tiến lại gần.
Những bóng dáng đó như hư như thực, ào ào quay lại. Đó cũng không phải là yêu ma quỷ quái, mà là người!
Là bóng người!
- Trong bóng tối làm sao có thể có người được?
Trong lòng Tần Mục thoáng chấn động, vội vàng đuổi về phía trước. Trừ hắn ra, có thể đi lại ở trong bóng đêm đi chỉ có thể là tồn tại nắm giữ thực lực giống như thần chỉ, ví dụ như thôn trưởng, ví dụ như Tinh Ngạn. Hoặc chính là có vài thứ có thể tản ra thần quang, ví dụ như cái rương của Tinh Ngạn, sử dụng xương thần và da của Thao Thiết để chế luyện thành.
Bọn họ tiến vào bóng tối đều sẽ tản ra thần quang, ép cho bóng tối lui ra.
Nhưng mà bóng người trong bóng tối cũng không ép bóng tối lui lại. Bọn họ giống như Tần Mục, cùng bóng tối hòa làm một thể, so với Tần Mục càng cổ quái hơn, bọn họ hình như là do bóng tối tạo thành.
Tần Mục theo một bóng dáng đuổi về phía trước. Bóng dáng phía trước kia hình như cũng rất hiếu kỳ đối với hắn, ngừng lại, hình như đang chờ đợi hắn đến.
Tần Mục đuổi về phía trước, hiếu kỳ quan sát bóng dáng màu đen đối diện. Bóng dáng kia đã nghiêng đầu quan sát hắn, bóng đen rũ xuống hai đường tóc thật dài.
Đây là một thiếu nữ, tuy rằng chỉ có thể nhìn ra đường nét, nhưng có thể nhìn ra được tuổi của nàng cũng không lớn.
Nàng xòe bàn tay ra, hình như muốn chạm đến Tần Mục. Tần Mục cũng đưa tay ra, tay của hai người đụng vào nhau, lại xuyên qua nhau, cũng không thực sự chạm được vào nhau.
Thiếu nữ trong bóng tối hình như cảm thấy kinh ngạc, nói một câu gì đó. Bên tai Tần Mục nghe được là tiếng xì xào, căn bản nghe không rõ nàng đang nói cái gì.
- Cổ quái như vậy sao?
Tần Mục vô cùng kinh ngạc, vò đầu nói:
- Ngươi có thể nghe được ta đang nói cái gì sao?
Nữ hài kia chắc hẳn cũng không có cách nào nghe hiểu được hắn đang nói cái gì. Tiếng của bọn họ bị lực lượng đặc biệt vặn vẹo. Đột nhiên, nữ hài kia ngồi xổm người xuống, hai cái bím tóc rũ xuống, nàng vươn tay viết gì đó trên mặt đất.
Tần Mục cúi đầu nhìn lại, lại chỉ có thể nhìn thấy được ánh sáng màu đen vặn vẹo lưu chuyển ở trên mặt đất, không nhìn ra bất kỳ văn tự gì.
Hắn cũng trên mặt đất viết một hàng chữ. Thiếu nữ bóng đen kia lắc đầu, biểu thị mình cũng không có cách nào thấy rõ hắn viết là gì.
Linh quang của Tần Mục thoáng động, thi triển ra đạo pháp thần thông, rút kiếm ra chính là một chiêu Kiếm Lý Sơn Hà. Nhưng nữ hài kia vẫn lắc đầu, biểu thị không có cách nào nhìn thấy được hắn đang làm gì.
Tần Mục hoàn toàn không có cách nào.
Đột nhiên, thiếu nữ bóng đen kia chạy về phía trước, chạy ra được vài bước nàng lại ngừng lại, nhìn về phía hắn vẫy tay.
Tần Mục đuổi theo về phía trước, hai người chạy một chút dừng một chút, qua hồi lâu, thiếu nữ bóng đen kia ngừng lại. Tần Mục đập vào trên người nàng, xuyên qua thân thể nàng, hắn vội vàng dừng bước lại, thiếu chút nữa ngã vào vách đá vạn trượng phía trước.
Thiếu nữ kia muốn nắm lấy tay hắn, lại không nắm được. Cũng may Tần Mục lập tức ổn định thân hình, lúc này mới không có rơi vào vách núi.
Thiếu nữ kia chỉ vào phía trước, tâm thần Tần Mục chấn động mạnh. Hắn chỉ thấy ở dưới vách núi phía trước hắn, từng thành thị mỹ lệ ở trong bóng tối mọc lên như rừng. Kiến trúc cao lớn nguy nga tràn ngập phong cách của dị vực, thành thị rộng lớn bao la hùng vĩ như vậy, lúc trước hắn ở Đại Khư lại chưa từng thấy qua.
- Kỳ quái, trong Đại Khư căn bản không có thành thị này, chẳng lẽ lại ám giới thật sự vọt tới bao trùm Đại Khư?
Tần Mục khẽ nhíu mày, nếu vật chất hắc ám có thể lưu chuyển ở giữa Đại Khư của Khai Hoàng và Đại Khư của Thượng Hoàng, như vậy sẽ ngăn vật chất hắc ám ở Thượng Hoàng trong Đại Khư. Chẳng phải là ngay cả ám giới này cũng ngăn cản ở Đại Khư trong Thượng Hoàng?
Ngăn chặn vết nứt trên vách núi, thật sự có thể ngăn chặn một thế giới sao?
- Bóng tối Đại Khư, còn muốn phức tạp hơn so với ta tưởng tượng, chỉ sợ không chặn nổi.
Hắn vừa nghĩ tới đây, đột nhiên thiếu nữ bóng đen kia phóng người nhảy lên một cái, từ trên vách núi vạn trượng nhảy xuống, như giẫm trên đất bằng từ trong không trung lao thẳng đến thành thị dưới vách núi.
Tần Mục cũng nhảy lên lao như bay, đuổi theo bước chân của nàng. Sau một lúc lâu, hai người tới trong thành, Tần Mục phóng tầm mắt nhìn lại. Chỉ thấy bên trong thành rất phồn hoa, có nhiều người lui tới ồn ào náo nhiệt, nhưng trong mắt hắn, những người này đều là từng bóng đen.
Nếu đổi những bóng đen thành nhân loại chân thật, như vậy ở đây chắc là đô thị vô cùng phồn hoa.
Hắn vẫn nhìn thấy được Thần Ma cao lớn trong bóng tối, đứng sừng sững ở trên những kiến trúc cao lầu, cảnh giác nhìn xung quanh.
Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ, mơ hồ cảm thấy nơi đó có chút không đúng.
Hắn gặp qua cảnh tượng tương tự.
Hắn xuyên qua, trở lại Bách Long thành bốn vạn năm trước, Bách Long thành Thần Ma chính là canh gác xung quanh như vậy, chỉ có điều Thần Ma canh gác Bách Long thành chính là bóng tối phía ngoài thành.
Như vậy, chỗ thành thị trong bóng tối này lại là đang canh gác cái gì?
Thiếu nữ bóng đen dẫn theo hắn đi xuyên qua trong thành thị, trong thành mỗi một bóng người màu đen đều đang nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ. Chắc hẳn ở trong mắt bọn họ, hình thái của Tần Mục cũng rất quỷ dị, bởi vậy bọn họ mới không khỏi liếc mắt nhìn.
Bọn họ đi qua từng con đường, đi tới một phủ đệ tương đối khí thế, không tầm thường trong thành. Trong tòa phủ đệ này đột nhiên có một bóng người vô cùng to lớn từ từ bay lên, mở bốn cánh tay, bảo vệ phủ đệ. Hình như bởi vì Tần Mục đến, vị thần chỉ này đang bảo vệ phủ đệ của mình tránh cho Tần Mục tà ma này xâm nhập.
Thiếu nữ bóng đen kia phóng người nhảy lên, nhảy đến trên bàn tay của vị thần chỉ hắc ám này. Nàng nhảy như bay, đi tới đầu vai của thần chỉ hắc ám này, nói với hắn cái gì đó.
Vị thần chỉ này nghiêng đầu, quan sát Tần Mục, mở miệng nói nhưng truyền tới trong tai của Tần Mục lại biến thành âm thanh xì xào, hắn không có cách nào nghe hiểu lời của thần chỉ này.
Sau một lúc lâu, vị thần chỉ này thả tay xuống, ra hiệu Tần Mục đứng ở trên lòng bàn tay của hắn. Tần Mục do dự một chút, giẫm lên trên, nhưng cái gì cũng giẫm không được, suýt nữa xuyên qua lòng bàn tay hắn. Tần Mục vội vàng phát động thần thông, lúc này mới trôi lơ lửng ở trên lòng bàn tay của hắn.
Vị thần chỉ bóng tối này kinh ngạc, giơ tay kia lên, sử dụng một đầu ngón tay đâm vào Tần Mục. Đầu ngón tay xuyên qua thân thể của Tần Mục, cũng không chạm vào hắn.
Thần chỉ bóng tối vò đầu, cũng không rõ tại sao lại phát sinh loại chuyện này.
- Điều này cũng quá cổ quái!
Trong lòng Tần Mục thầm giật mình:
- Ngay cả Thần Ma không gì không làm được cũng không chạm được vào ta!
Đột nhiên, trong thành vô cùng hoảng loạn, vị thần chỉ bóng đêm này bỏ thiếu nữ bóng đen xuống, lập tức bay lên trời, lao về phía cửa thành.
Tần Mục vội vàng đuổi theo thiếu nữ bóng đen, hai người chạy đến chỗ cao, đã thấy không gian ngoài thành lắc lư. Đột nhiên xuất hiện mỗi một cửa động màu đen, từng vị ma thần hình thể khổng lồ xấu xí không chịu nổi đang từ trong những cửa động đó bò ra ngoài, dẫn theo vô số ma tộc lao về phía những tòa thành thị tuyệt đẹp này.
Một trận đại chiến bạo phát.
Cũng không lâu lắm, thành thị bị công phá, vô số ma vật giống như nước thủy triều tràn vào trong thành, ở trong ngõ phố chiến đấu chém giết.
Tần Mục theo thiếu nữ bóng đen kia tránh né khắp nơi. Bên trong thành hoàn toàn đại loạn, khắp nơi đều là uy năng thần thông và linh binh không ngừng bắn ra, khắp nơi đều là cung điện tòa nhà sụp xuống.
Một đêm này dài dằng dặc. Đột nhiên, chỉ nghe có tiếng gà gáy truyền đến. Trong lòng của Tần Mục thoáng chấn động. Tiếp theo lại thấy bóng tối điên cuồng phun ra, thành thị đang điên cuồng phun ra, những ma thần đó dẫn theo yêu ma quỷ quái điên cuồng lui lại, chui vào trong từng cửa động không gian biến mất.
Bị bóng tối điên cuồng phun ra xông đến khiến thân hình của Tần Mục lắc lư một cái. Hắn đang muốn nắm lấy thiếu nữ bóng đen bên cạnh, đột nhiên thiếu nữ giống như thành thị hóa thành từng luồng khí đen theo bóng tối đi xa, biến mất.
Một luồng ánh sáng mặt trời chiếu xuống, rọi sáng xung quanh hắn. Tần Mục nhìn lại xung quanh, nơi này là một mảnh núi non trùng điệp, căn bản không có khả năng có thành thị xuất hiện ở nơi này.
- Giáo chủ! Giáo chủ!
Tiếng kêu của Long Kỳ Lân truyền đến. Tần Mục theo tiếng nói đi tới, cuối cùng tìm được chỗ di tích bọn họ ở lại tối hôm qua. Long Kỳ Lân nhìn thấy hắn, vội vàng ngậm chậu rửa mặt đi tới, thả chậu rửa mặt ra, lắc lắc cái đuôi, cười làm lành nói:
- Giáo chủ, nên ăn sáng thôi, đã muộn một lúc lâu rồi.
Tần Mục quay đầu lại nhìn lại xung quanh. Những gì xảy ra tối hôm qua thoáng cái giống như một giấc mơ.
- Đại Khư này thật cổ quái. Lẽ nào ta đêm qua thật sự tiến vào thế giới kia?
/1208
|