“Tên tiểu tử này bị đánh thê thảm vậy, lẽ nào đã gặp phải nhân vật khủng khiếp nào ẩn nấp trong tàu?”
Ban Công Thố chạy lên truy sát, trong lòng có chút ngờ vực:
“Tuy nhiên nhân vật khủng khiếp đó không phải đã chạy rồi sao?”
Khi Trấn Tinh Quân bỏ chạy khỏi tàu, gây ra động tĩnh rất lớn, Ban Công Thố khi đó đang tìm tùy tùng tán lạc trong các phòng trên tàu, còn có một số tùy tùng đợi trên boong tàu, lúc Trấn Tinh Quân chạy ra khỏi tàu, đợi tới khi hắn tới boong tàu, người trên boong tàu đã mất tích, chắc đã bị cơn cuồng phong do Trấn Tinh Quân gây ra khi tháo chạy cuốn vào thế giới U Đô, không về lại được nữa.
Và đó là việc của hai tháng trước.
Thời gian này, Ban Công Thố dẫn mọi người đi lục tìm khắp các phòng, lấy đi hết những bảo vật có thể lấy được, chỉ có điều khi tới tìm phòng điều khiển thì bị cản trở, Long Kỳ Lân và hai huynh đệ dơi trắng cản ở bên ngoài, không đánh vào được.
Chỉ có một cánh cửa để vào phòng điều khiển, muốn vào thì nhất thiết phải vào từ cửa, Có điều thực lực của hai con dơi trắng và Long Kỳ Lân không hề yếu, trấn thủ sau cửa, cho dù là vu vương cảnh giới Sinh Tử cũng không thể đánh vào, mấy ngày nay bọn họ sử dụng cách đánh luân phiên khiến hai con dơi trắng và Long Kỳ Lân đều không được nghỉ ngơi.
Ban Công Thố vừa bước vào trong phòng lập tức phát động Vạn Hoàng Phiên, vô số phi hoàng xoay chuyển bảo vệ xung quanh người hắn.
Lúc này, sau lưng hắn vọng tới tiếng đóng cửa, Tần Mục xuất hiện sau cánh cửa, đóng cửa lại.
Ban Công Thố xông lên mười mấy bước rồi mới quay người lại, mỉm cười nói:
“Tần giáo chủ, ngươi dẫn ta tới đây có việc gì?”
Những vết bầm dập trên mặt Tần Mục là vết tích sau khi bị đánh đập, hắn phẫn nộ nói:
“Hai tháng nay ta bị đánh suốt, lòng tin bị đả kích nghiêm trọng. Lão đệ, ngươi cũng biết, một người thất bại nhiều lần, cứ thất bại mãi, tâm hồn sẽ méo mó, sẽ biến thái.”
Ban Công Thố kinh ngạc:
“Kẻ nào dám đánh Tần giáo chủ thành ra như vậy? Ta rất hiếu kì, trên thế gian này ngoài trừ ta ra vẫn còn có người liên tục đánh bại Tần giáo chủ, khiến Tần giáo chủ có cảm giác thất bại. Người đó lẽ nào là thần thông cảnh giới Thất Tinh.”
Tần Mục xoa vết thương trên mặt:
“Hắn thi triển tu vi cảnh giới Lục Hợp.”
Ban Công Thố càng kinh ngạc hơn, thở một hơi dài, khen ngợi:
“Người này bản lĩnh thật lợi hại.”
Tần Mục vô cùng thành khẩn nói:
“Vì thế lão đệ à, ta chỉ có thể nhân lúc nghỉ ngơi ra tìm ngươi. Để tránh khiến cho tâm hồn ta méo mó, tâm lí biến thái, ngươi hãy để ta đánh một trận xả giận có được không?”
Ban Công Thố cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống bàn tay cầm Vạn Hoàng Phiên, khẽ cười nói:
“Tần giáo chủ, từ trước tới giờ ta sẽ không đánh trận nào mà không chắc chắn cả, không chắc chắn thì phải giở thủ đoạn. Tuy nhiên ta thấy ngươi mặt mày lấm lét vẫy tay gọi ta, ta lập tức chạy tới, ngươi có biết vì sao không?”
Hắn ngẩng đầu, cười tự phụ:
“Hai tháng nay ta chăm chỉ khổ luyện, tiến bộ hơn nhiều so với hai tháng trước, ngươi cũng biết ta là đại tôn của Lâu Lan hoàng Kim Cung, đã chuyển thế mười tám lần. Tu hành hai tháng của ta bằng tu hành hai năm của ngươi! Ta chạy tới không phải để nghe ngươi phí lời, cũng không phải để ăn đòn, mà là để đánh chết ngươi!”
Hắn nổi giận đùng đùng, tóc đen dựng ngược, vung Vạn Hoàng Phiên tấn công Tần Mục, thét lên:
“Đánh chết tươi nhà ngươi! Mau giao mũ bạc ra, ta sẽ cho ngươi được chết thoải mái một chút!”
Keng keng keng…
Phi hoàng và kiếm vũ lao vào nhau, hoàng trùng màu vàng cánh mỏng như đao còn phi kiếm của Tần Mục thì nặng vô cùng, chỉ trong nháy mắt cả căn phòng đều là ánh lửa bay loạn xạ.
Trong kiếm quang và phi hoàng, Ban Công Thố cắm mạnh Vạn Hoàng Phiên xuống đất, bước chân thoăn thoắt trong kiếm vũ phi hoàng, thân hình liên tục biến đổi qua trái sang phải tiếp cận Tần Mục. Còn bộ pháp của Tần Mục biến hóa khôn lường, cũng nhanh chóng tiếp cận giữa kiếm vũ phi hoàng.
Căn phòng này không lớn, đặc biệt là đâu đâu cũng là tiếng va chạm giữa kiếm vũ và phi hoàng, chỉ cần một chút bất cẩn sẽ bị đâm trọng thương, thậm chí mất mạng.
Những ngày này Tần Mục và Ban Công Thố đều đang nghiên cứu làm thế nào khiến thần thông nhỏ hơn, tinh tế hơn, vì thế trong căn phòng nhỏ bé này, phi hoàng và phi kiếm của hai người đều cố gắng thu nhỏ hình thái, phi kiếm dài không quá ba tấc, phi hoàng dài cũng không quá năm ngón tay. Nhưng càng nhỏ càng nguy hiểm, xuyên qua vũ kiếm phi hoàng của đối phương nhất định phải có thị giác và khả năng phán đoán cực cao. Một lát sau hai người gặp nhau, quyền chưởng đan xen, kình lực bộc phát, trong phòng vang lên những tiếng sấm rền vang dội.
Ban Công Thố mỉm cười:
“Với tu vi hiện tại của ta… Hự!”
Hắn kêu lên một tiếng, cảm thấy sức mạnh khủng khiếp của đối phương, trong lòng không khỏi kinh ngạc, thời gian này hắn chăm chỉ khổ luyện, tu vi tăng mạnh, vốn tưởng rằng tu vi của mình sẽ có ưu thế tuyệt đối, không ngờ khi không dùng toàn lực, Tần Mục vẫn có phần chiếm thế thượng phong!
Sao có thể như vậy được?
Tên tiểu tử này cũng là chuyển thế sao?
Ngay lập tức hắn cảm nhận được điểm bất ổn, không phải Tần Mục vượt qua hắn về tu vi mà là nguyên khí của tên này trở lên thuần khiết hơn, hơn nữa việc vận dụng chiêu thức thần thông càng tiến bộ hơn, thân xác cũng mạnh hơn rất nhiều. Điều đó cũng có nghĩa là, Tần Mục có thể dùng ít nguyên khí để khiến thần thông của mình bộc phát ra uy lực mạnh hơn. Hắn đã đi trước mình về mức độ tinh tế của thần thông. Một đòn không trúng, sức mạnh rất ít phóng ra ngoài, khi đánh trúng, thần thông sẽ bộc phát mạnh hơn!
Ban Công Thố và Tần Mục cùng đi vào hành lang thần bí, hai người đều nhìn thấy những ấn kí thần thông thần binh trên tường nhưng đều là cưỡi ngựa xem hoa, nhìn qua một lượt, không đi sâu vào nghiên cứu. Giờ đây, trình độ của Tần Mục lại vượt qua hắn.
“Nguy rồi!”
Ban Công Thố giật mình, lập tức cảm thấy bất ổn. Tu vi của Tần Mục tăng lên, nguyên khí trở lên thuần khiết hơn, pháp lực tiêu hao ít hơn, kèm thêm thân xác cũng mạnh lên, trong tình trạng này, sức chiến đấu và sức bền của Tần Mục sẽ vượt qua hắn.
Mặc dù vượt qua không nhiều nhưng chỉ cần vượt qua một chút thôi cũng đủ để chiến thắng rồi!
Trong thời gian ngắn thì không sao nhưng thời gian kéo dài, hắn sẽ lâm vào nguy khốn!
Quả nhiên, đại chiêu của hai người va vào nhau, tám ngàn thanh kiếm và Vạn Hoàng Phiên vô cùng tổn hao pháp lực, khiến nguyên khí của họ nhanh chóng tiêu hao, số lượng phi kiếm và phi hoàng hai người có thể điều khiển đều đang giảm xuống.
Thể xác của Tần Mục vẫn rất mạnh mẽ, chiêu pháp biến hóa khôn lường, tung hoành ngang dọc, quyền cước dời non lấp bể, uy lực kinh người, đánh cho Ban Công Thố liên tục lùi lại sau.
Đột nhiên Ban Công Thố huých về phía sau, mở cửa một gian phòng, thừa cơ lăn vào trong phòng, lập tức đi đóng cửa, cửa phòng chưa kịp đóng thì một luồng sức mạnh phóng tới đánh bay hắn, dính lên tường đối diện!
“Giờ ta chỉ cầm cự tới khi thuộc hạ của ta tìm được ta, chỉ cần chúng tìm tới, tên tiểu tử này sẽ chết chắc!”
Ban Công Thố vẫn rất bình tĩnh, hai tháng qua, để tìm bảo vật và hành lang bí mật trên tàu, hắn cũng đã truyền cho mấy vu vương cách tính toán pháp thuật Không Gian Hợp Triệt.
Mấy vu vương đó chắc chắn sẽ có thể tìm tới đây!
Đương nhiên trí tuệ và thuật số của các vu vương không thể bằng hắn, muốn tìm tới đây phải mất một chút thời gian, hắn chỉ cần cầm cự tới khi họ tới là được.
Tần Mục ầm ầm đánh tới, liên tục tấn công, cùng hắn đánh giáp lá cà, lần này phi kiếm và phi hoàng của hai người càng ít hơn. Tần Mục điều khiển chín thanh kiếm, mỗi thanh đều vô cùng nhỏ bé, bay qua bay lại quanh người hắn giống như những con phi ngư dài bằng ngón tay, chín phi hoàng của Ban Công Thố cũng cực kì nhỏ, nhìn giống như một con châu chấu màu vàng.
Cho dù nguyên khí của họ hao tổn nghiêm trọng nhưng vẫn tấn công mãnh liệt, đặc biệt là khi đấm đá giáp lá cà, chỉ cần không thận trọng sẽ chết liền.
Ban Công Thố cẩn trọng ứng phó, tu vi vẫn tổn hao quá nhanh, cuối cùng tu vi cũng hao tổn hết.
Tu vi của Tần Mục cũng hao tổn hết nhưng thân xác vẫn giống như một con trâu khỏe mạnh, Ban Công Thố chỉ kịp đỡ được mười mấy đòn tấn công thì phòng thủ bị phá vỡ, ngay lập tức bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Tần Mục ấn hắn xuống đất để đánh, Ban Công Thố bị đánh tới mức không thể mở mắt, nói:
“Đánh hay lắm! Có giỏi ngươi đánh tiếp đi!”
Tần Mục đánh tiếp hai quyền đột nhiên nghe thấy phòng bên cạnh vọng tới tiếng mở cửa, giật mình lập tức dừng tay lại.
Ban Công Thố kêu lên:
“Đánh tiếp đi!”
Tần Mục thu dọn phi kiếm của mình, quay người bước đi, cười nói:
“Lão đệ, ta thoải mái rồi, hôm khác lại tới tìm ngươi. Đúng rồi, túi Thao Thiết trên eo ngươi, ta lấy rồi!”
Ban Công Thố giật mình kinh hãi, vội vàng xờ lên eo, toàn thân lạnh toát.
Túi Thao Thiết trên eo hắn đã không cánh mà bay!
Tần Mục lấy túi Thao Thiết của hắn xuống từ khi nào mà hắn không hề hay biết?
“Tay nghề của ta vẫn còn kém xa ông nội què, bằng không lột quần của hắn xuống hắn cũng không hề hay biết!”
Tần Mục tung qua tung lại túi Thao Thiết, thầm than thở, vẫn là ông nội què tay nghề cao siêu.
“Giết hắn cho ta!”
Giọng của Ban Công Thố vọng tới, mấy vu vương cuối cùng cũng tìm tới được căn phòng này.
Tần Mục mỉm cười, quay người đóng cửa phòng, tới phòng đầu tiên, thu đoạn phi kiếm rơi trên mặt đất bỏ vào túi Thao Thiết, rồi cất cả Vạn Hoàng Phiên đi.
Hắn mở túi Thao Thiết của Ban Công Thố ra xem, khẽ nhíu mày, bên trong không có sách trong thư phòng, đều là bảo bối, hương lư, bàn uống trà, giá nến trên tàu, xem ra Ban Công Thố không cất chỗ sách kia ở đây.
“Sách trên giá sách ghi chép những gì? Công pháp của thần hay là cái gì khác…”
Tần Mục buộc hai chiếc túi Thao Thiết vào eo, về lại thư phòng, trong lòng nhủ thầm:
“Đợi lần sau đánh hắn xả giận rồi hỏi xem hắn cất sách ở đâu.”
Ban Công Thố gắng gượng bước ra khỏi lầu gác lên boong tàu, nhìn thấy các vu vương đang nhìn mình với ánh mắt đăm chiêu, trong lòng lập tức hiểu liền, những người này thấy hắn bị Tần Mục đánh thành ra thế này, sự kính trọng hắn bắt đầu giảm đi.
Ban Công Thố thản nhiên nói:
“Tần giáo chủ cũng không dễ chịu hơn, bị ta đánh trọng thương. Ta biết tên họ của hắn, đợi ta hồi phục lại tu vi, sẽ làm phép lấy mạng hắn!”
Đợi hắn hồi phục lại tu vi sẽ lập tức làm phép, nhưng kì lạ là cho dù hắn biết tên họ Tần Mục nhưng vẫn không tìm được Tần Mục, như thể Tần Mục biến mất khỏi thế giới này.
Ban Công Thố lại làm phép, vu pháp của hắn vẫn không thể tìm được Tần Mục.
“Không thể nào, hắn ta rõ ràng vẫn ở trên tàu, vu pháp lại không tìm được hắn. Lẽ nào hắn trốn trong không gian bí mật nào đó, chặn hết cảm ứng vu pháp của ta?”
Tần Mục về lại trong tranh, người trong tranh tiếp tục dẫn chiêu cho hắn, cho dù Tần Mục vẫn liên tục thất bại nhưng thời gian cầm cự ngày càng dài.
Thời gian bất giác trôi đi, hôm nay đột nhiên tàu rung chuyển kịch liệt, cho dù ở trong thế giới trong tranh, Tần Mục vẫn cảm nhận được sự chấn động đó.
Ông lão trong tranh lộ vẻ lo lắng, gọi hắn ra, Tần Mục liền đi theo ông lão trong tranh rời khỏi tranh, nhanh chóng lên boong tàu.
Ở cách xa con tàu, vô số sinh linh U Đô đang lao về phía này còn con tàu thì đang tăng tốc bay đi.
Ông lão trong tranh đứng trên cửa nhìn Tần Mục vẫy tay.
Tần Mục ngạc nhiên, đã tới lúc ly biệt rồi sao?
Ban Công Thố chạy lên truy sát, trong lòng có chút ngờ vực:
“Tuy nhiên nhân vật khủng khiếp đó không phải đã chạy rồi sao?”
Khi Trấn Tinh Quân bỏ chạy khỏi tàu, gây ra động tĩnh rất lớn, Ban Công Thố khi đó đang tìm tùy tùng tán lạc trong các phòng trên tàu, còn có một số tùy tùng đợi trên boong tàu, lúc Trấn Tinh Quân chạy ra khỏi tàu, đợi tới khi hắn tới boong tàu, người trên boong tàu đã mất tích, chắc đã bị cơn cuồng phong do Trấn Tinh Quân gây ra khi tháo chạy cuốn vào thế giới U Đô, không về lại được nữa.
Và đó là việc của hai tháng trước.
Thời gian này, Ban Công Thố dẫn mọi người đi lục tìm khắp các phòng, lấy đi hết những bảo vật có thể lấy được, chỉ có điều khi tới tìm phòng điều khiển thì bị cản trở, Long Kỳ Lân và hai huynh đệ dơi trắng cản ở bên ngoài, không đánh vào được.
Chỉ có một cánh cửa để vào phòng điều khiển, muốn vào thì nhất thiết phải vào từ cửa, Có điều thực lực của hai con dơi trắng và Long Kỳ Lân không hề yếu, trấn thủ sau cửa, cho dù là vu vương cảnh giới Sinh Tử cũng không thể đánh vào, mấy ngày nay bọn họ sử dụng cách đánh luân phiên khiến hai con dơi trắng và Long Kỳ Lân đều không được nghỉ ngơi.
Ban Công Thố vừa bước vào trong phòng lập tức phát động Vạn Hoàng Phiên, vô số phi hoàng xoay chuyển bảo vệ xung quanh người hắn.
Lúc này, sau lưng hắn vọng tới tiếng đóng cửa, Tần Mục xuất hiện sau cánh cửa, đóng cửa lại.
Ban Công Thố xông lên mười mấy bước rồi mới quay người lại, mỉm cười nói:
“Tần giáo chủ, ngươi dẫn ta tới đây có việc gì?”
Những vết bầm dập trên mặt Tần Mục là vết tích sau khi bị đánh đập, hắn phẫn nộ nói:
“Hai tháng nay ta bị đánh suốt, lòng tin bị đả kích nghiêm trọng. Lão đệ, ngươi cũng biết, một người thất bại nhiều lần, cứ thất bại mãi, tâm hồn sẽ méo mó, sẽ biến thái.”
Ban Công Thố kinh ngạc:
“Kẻ nào dám đánh Tần giáo chủ thành ra như vậy? Ta rất hiếu kì, trên thế gian này ngoài trừ ta ra vẫn còn có người liên tục đánh bại Tần giáo chủ, khiến Tần giáo chủ có cảm giác thất bại. Người đó lẽ nào là thần thông cảnh giới Thất Tinh.”
Tần Mục xoa vết thương trên mặt:
“Hắn thi triển tu vi cảnh giới Lục Hợp.”
Ban Công Thố càng kinh ngạc hơn, thở một hơi dài, khen ngợi:
“Người này bản lĩnh thật lợi hại.”
Tần Mục vô cùng thành khẩn nói:
“Vì thế lão đệ à, ta chỉ có thể nhân lúc nghỉ ngơi ra tìm ngươi. Để tránh khiến cho tâm hồn ta méo mó, tâm lí biến thái, ngươi hãy để ta đánh một trận xả giận có được không?”
Ban Công Thố cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống bàn tay cầm Vạn Hoàng Phiên, khẽ cười nói:
“Tần giáo chủ, từ trước tới giờ ta sẽ không đánh trận nào mà không chắc chắn cả, không chắc chắn thì phải giở thủ đoạn. Tuy nhiên ta thấy ngươi mặt mày lấm lét vẫy tay gọi ta, ta lập tức chạy tới, ngươi có biết vì sao không?”
Hắn ngẩng đầu, cười tự phụ:
“Hai tháng nay ta chăm chỉ khổ luyện, tiến bộ hơn nhiều so với hai tháng trước, ngươi cũng biết ta là đại tôn của Lâu Lan hoàng Kim Cung, đã chuyển thế mười tám lần. Tu hành hai tháng của ta bằng tu hành hai năm của ngươi! Ta chạy tới không phải để nghe ngươi phí lời, cũng không phải để ăn đòn, mà là để đánh chết ngươi!”
Hắn nổi giận đùng đùng, tóc đen dựng ngược, vung Vạn Hoàng Phiên tấn công Tần Mục, thét lên:
“Đánh chết tươi nhà ngươi! Mau giao mũ bạc ra, ta sẽ cho ngươi được chết thoải mái một chút!”
Keng keng keng…
Phi hoàng và kiếm vũ lao vào nhau, hoàng trùng màu vàng cánh mỏng như đao còn phi kiếm của Tần Mục thì nặng vô cùng, chỉ trong nháy mắt cả căn phòng đều là ánh lửa bay loạn xạ.
Trong kiếm quang và phi hoàng, Ban Công Thố cắm mạnh Vạn Hoàng Phiên xuống đất, bước chân thoăn thoắt trong kiếm vũ phi hoàng, thân hình liên tục biến đổi qua trái sang phải tiếp cận Tần Mục. Còn bộ pháp của Tần Mục biến hóa khôn lường, cũng nhanh chóng tiếp cận giữa kiếm vũ phi hoàng.
Căn phòng này không lớn, đặc biệt là đâu đâu cũng là tiếng va chạm giữa kiếm vũ và phi hoàng, chỉ cần một chút bất cẩn sẽ bị đâm trọng thương, thậm chí mất mạng.
Những ngày này Tần Mục và Ban Công Thố đều đang nghiên cứu làm thế nào khiến thần thông nhỏ hơn, tinh tế hơn, vì thế trong căn phòng nhỏ bé này, phi hoàng và phi kiếm của hai người đều cố gắng thu nhỏ hình thái, phi kiếm dài không quá ba tấc, phi hoàng dài cũng không quá năm ngón tay. Nhưng càng nhỏ càng nguy hiểm, xuyên qua vũ kiếm phi hoàng của đối phương nhất định phải có thị giác và khả năng phán đoán cực cao. Một lát sau hai người gặp nhau, quyền chưởng đan xen, kình lực bộc phát, trong phòng vang lên những tiếng sấm rền vang dội.
Ban Công Thố mỉm cười:
“Với tu vi hiện tại của ta… Hự!”
Hắn kêu lên một tiếng, cảm thấy sức mạnh khủng khiếp của đối phương, trong lòng không khỏi kinh ngạc, thời gian này hắn chăm chỉ khổ luyện, tu vi tăng mạnh, vốn tưởng rằng tu vi của mình sẽ có ưu thế tuyệt đối, không ngờ khi không dùng toàn lực, Tần Mục vẫn có phần chiếm thế thượng phong!
Sao có thể như vậy được?
Tên tiểu tử này cũng là chuyển thế sao?
Ngay lập tức hắn cảm nhận được điểm bất ổn, không phải Tần Mục vượt qua hắn về tu vi mà là nguyên khí của tên này trở lên thuần khiết hơn, hơn nữa việc vận dụng chiêu thức thần thông càng tiến bộ hơn, thân xác cũng mạnh hơn rất nhiều. Điều đó cũng có nghĩa là, Tần Mục có thể dùng ít nguyên khí để khiến thần thông của mình bộc phát ra uy lực mạnh hơn. Hắn đã đi trước mình về mức độ tinh tế của thần thông. Một đòn không trúng, sức mạnh rất ít phóng ra ngoài, khi đánh trúng, thần thông sẽ bộc phát mạnh hơn!
Ban Công Thố và Tần Mục cùng đi vào hành lang thần bí, hai người đều nhìn thấy những ấn kí thần thông thần binh trên tường nhưng đều là cưỡi ngựa xem hoa, nhìn qua một lượt, không đi sâu vào nghiên cứu. Giờ đây, trình độ của Tần Mục lại vượt qua hắn.
“Nguy rồi!”
Ban Công Thố giật mình, lập tức cảm thấy bất ổn. Tu vi của Tần Mục tăng lên, nguyên khí trở lên thuần khiết hơn, pháp lực tiêu hao ít hơn, kèm thêm thân xác cũng mạnh lên, trong tình trạng này, sức chiến đấu và sức bền của Tần Mục sẽ vượt qua hắn.
Mặc dù vượt qua không nhiều nhưng chỉ cần vượt qua một chút thôi cũng đủ để chiến thắng rồi!
Trong thời gian ngắn thì không sao nhưng thời gian kéo dài, hắn sẽ lâm vào nguy khốn!
Quả nhiên, đại chiêu của hai người va vào nhau, tám ngàn thanh kiếm và Vạn Hoàng Phiên vô cùng tổn hao pháp lực, khiến nguyên khí của họ nhanh chóng tiêu hao, số lượng phi kiếm và phi hoàng hai người có thể điều khiển đều đang giảm xuống.
Thể xác của Tần Mục vẫn rất mạnh mẽ, chiêu pháp biến hóa khôn lường, tung hoành ngang dọc, quyền cước dời non lấp bể, uy lực kinh người, đánh cho Ban Công Thố liên tục lùi lại sau.
Đột nhiên Ban Công Thố huých về phía sau, mở cửa một gian phòng, thừa cơ lăn vào trong phòng, lập tức đi đóng cửa, cửa phòng chưa kịp đóng thì một luồng sức mạnh phóng tới đánh bay hắn, dính lên tường đối diện!
“Giờ ta chỉ cầm cự tới khi thuộc hạ của ta tìm được ta, chỉ cần chúng tìm tới, tên tiểu tử này sẽ chết chắc!”
Ban Công Thố vẫn rất bình tĩnh, hai tháng qua, để tìm bảo vật và hành lang bí mật trên tàu, hắn cũng đã truyền cho mấy vu vương cách tính toán pháp thuật Không Gian Hợp Triệt.
Mấy vu vương đó chắc chắn sẽ có thể tìm tới đây!
Đương nhiên trí tuệ và thuật số của các vu vương không thể bằng hắn, muốn tìm tới đây phải mất một chút thời gian, hắn chỉ cần cầm cự tới khi họ tới là được.
Tần Mục ầm ầm đánh tới, liên tục tấn công, cùng hắn đánh giáp lá cà, lần này phi kiếm và phi hoàng của hai người càng ít hơn. Tần Mục điều khiển chín thanh kiếm, mỗi thanh đều vô cùng nhỏ bé, bay qua bay lại quanh người hắn giống như những con phi ngư dài bằng ngón tay, chín phi hoàng của Ban Công Thố cũng cực kì nhỏ, nhìn giống như một con châu chấu màu vàng.
Cho dù nguyên khí của họ hao tổn nghiêm trọng nhưng vẫn tấn công mãnh liệt, đặc biệt là khi đấm đá giáp lá cà, chỉ cần không thận trọng sẽ chết liền.
Ban Công Thố cẩn trọng ứng phó, tu vi vẫn tổn hao quá nhanh, cuối cùng tu vi cũng hao tổn hết.
Tu vi của Tần Mục cũng hao tổn hết nhưng thân xác vẫn giống như một con trâu khỏe mạnh, Ban Công Thố chỉ kịp đỡ được mười mấy đòn tấn công thì phòng thủ bị phá vỡ, ngay lập tức bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Tần Mục ấn hắn xuống đất để đánh, Ban Công Thố bị đánh tới mức không thể mở mắt, nói:
“Đánh hay lắm! Có giỏi ngươi đánh tiếp đi!”
Tần Mục đánh tiếp hai quyền đột nhiên nghe thấy phòng bên cạnh vọng tới tiếng mở cửa, giật mình lập tức dừng tay lại.
Ban Công Thố kêu lên:
“Đánh tiếp đi!”
Tần Mục thu dọn phi kiếm của mình, quay người bước đi, cười nói:
“Lão đệ, ta thoải mái rồi, hôm khác lại tới tìm ngươi. Đúng rồi, túi Thao Thiết trên eo ngươi, ta lấy rồi!”
Ban Công Thố giật mình kinh hãi, vội vàng xờ lên eo, toàn thân lạnh toát.
Túi Thao Thiết trên eo hắn đã không cánh mà bay!
Tần Mục lấy túi Thao Thiết của hắn xuống từ khi nào mà hắn không hề hay biết?
“Tay nghề của ta vẫn còn kém xa ông nội què, bằng không lột quần của hắn xuống hắn cũng không hề hay biết!”
Tần Mục tung qua tung lại túi Thao Thiết, thầm than thở, vẫn là ông nội què tay nghề cao siêu.
“Giết hắn cho ta!”
Giọng của Ban Công Thố vọng tới, mấy vu vương cuối cùng cũng tìm tới được căn phòng này.
Tần Mục mỉm cười, quay người đóng cửa phòng, tới phòng đầu tiên, thu đoạn phi kiếm rơi trên mặt đất bỏ vào túi Thao Thiết, rồi cất cả Vạn Hoàng Phiên đi.
Hắn mở túi Thao Thiết của Ban Công Thố ra xem, khẽ nhíu mày, bên trong không có sách trong thư phòng, đều là bảo bối, hương lư, bàn uống trà, giá nến trên tàu, xem ra Ban Công Thố không cất chỗ sách kia ở đây.
“Sách trên giá sách ghi chép những gì? Công pháp của thần hay là cái gì khác…”
Tần Mục buộc hai chiếc túi Thao Thiết vào eo, về lại thư phòng, trong lòng nhủ thầm:
“Đợi lần sau đánh hắn xả giận rồi hỏi xem hắn cất sách ở đâu.”
Ban Công Thố gắng gượng bước ra khỏi lầu gác lên boong tàu, nhìn thấy các vu vương đang nhìn mình với ánh mắt đăm chiêu, trong lòng lập tức hiểu liền, những người này thấy hắn bị Tần Mục đánh thành ra thế này, sự kính trọng hắn bắt đầu giảm đi.
Ban Công Thố thản nhiên nói:
“Tần giáo chủ cũng không dễ chịu hơn, bị ta đánh trọng thương. Ta biết tên họ của hắn, đợi ta hồi phục lại tu vi, sẽ làm phép lấy mạng hắn!”
Đợi hắn hồi phục lại tu vi sẽ lập tức làm phép, nhưng kì lạ là cho dù hắn biết tên họ Tần Mục nhưng vẫn không tìm được Tần Mục, như thể Tần Mục biến mất khỏi thế giới này.
Ban Công Thố lại làm phép, vu pháp của hắn vẫn không thể tìm được Tần Mục.
“Không thể nào, hắn ta rõ ràng vẫn ở trên tàu, vu pháp lại không tìm được hắn. Lẽ nào hắn trốn trong không gian bí mật nào đó, chặn hết cảm ứng vu pháp của ta?”
Tần Mục về lại trong tranh, người trong tranh tiếp tục dẫn chiêu cho hắn, cho dù Tần Mục vẫn liên tục thất bại nhưng thời gian cầm cự ngày càng dài.
Thời gian bất giác trôi đi, hôm nay đột nhiên tàu rung chuyển kịch liệt, cho dù ở trong thế giới trong tranh, Tần Mục vẫn cảm nhận được sự chấn động đó.
Ông lão trong tranh lộ vẻ lo lắng, gọi hắn ra, Tần Mục liền đi theo ông lão trong tranh rời khỏi tranh, nhanh chóng lên boong tàu.
Ở cách xa con tàu, vô số sinh linh U Đô đang lao về phía này còn con tàu thì đang tăng tốc bay đi.
Ông lão trong tranh đứng trên cửa nhìn Tần Mục vẫy tay.
Tần Mục ngạc nhiên, đã tới lúc ly biệt rồi sao?
/1208
|