Công pháp thống nhất của Đại Dục Thiên Ma kinh chỉ có một yêu cầu, đó chính là có thể thống nhất toàn bộ pháp thuật thần thông, kiếm pháp, chiến kỹ bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh, ngoài ra, còn phải bao gồm các loại huyền công như bảy thiên Tạo Hóa.
Làm được điểm này, mới có thể được gọi là thống nhất.
Sau khi các đời giáo chủ của Thiên Ma giáo được tiều phu truyền kinh trên đá thì đều phải tìm hiểu ra công pháp thống nhất của chính mình, tìm hiểu ra mới có thể ngồi vững vàng trên vị trí Giáo chủ.
Bằng không, loại môn phái không ngại chuyện thuộc hạ giết chết Giáo chủ như Thiên Ma giáo này thì chuyện đổi Giáo chủ liền sẽ biến thành chuyện bình thường.
Có thể trở thành Giáo chủ Thiên Ma giáo đều là tài hoa hơn người, mỗi một vị đều có thể được xem là nhân vật thiên tài, mặc dù là Giáo chủ Lệ Thiên Hành bị người lên án mê muội nữ sắc cũng là tồn tại tài trí hơn người, bằng không cũng không thể gieo tâm ma vào đạo tâm của Tư bà bà khiến ngay cả nhóm cường giả như trưởng thôn, người câm cũng không cách nào phá giải.
Có điều, khiến cho ba vị Thiên Vương trấn giáo khiếp sợ chính là, tốc độ Tần Mục tìm hiểu ra công pháp thống nhất không khỏi cũng quá nhanh một chút, chỉ trong thời gian ngăn ngắn mười mấy ngày, hắn cũng đã bước đầu tìm ra biên giới của công pháp thống nhất, bắt đầu dung hợp, hoà hợp.
Bọn họ không biết chính là, cái gọi là nguyên khí Bá thể này của Tần Mục không có bất kỳ thuộc tính gì, cũng tương tự có thể hóa thành nguyên khí có thuộc tính bất kỳ, hơn nữa cái gọi là Bá Thể Tam Đan công cũng không có bất kỳ thuộc tính nào, cũng tương tự có thể hóa thành thuộc tính bất kỳ.
Tần Mục chính là lấy Bá Thể Tam Đan công làm căn cơ, ở căn cơ bên trên thêm thêm bớt bớt, xâu chuỗi với giáo lý, lý niệm của Đại Dục Thiên Ma kinh, dung hợp ảo diệu bên trong kinh văn trên đá, để cho công pháp thống nhất của mình bước đầu thành hình.
Thẳng thắn làm việc, thuận theo tự nhiên, câu nói này được hắn phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy nói công pháp thống nhất của hắn là lấy Bá Thể Tam Đan công làm căn cơ, nhưng Bá Thể Tam Đan công không có cành cây, không có lá cây, công pháp bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh liền trở thành cành cây, pháp thuật, thần thông, kiếm pháp, chiến kỹ liền trở thành lá cây.
Hóa thành cây ngọc, thành tựu công pháp, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Sau một lát, Tần Mục giết tới dưới cây tùng bách, ba vị Thiên Vương trấn giáo đứng dưới cây vô cùng căng thẳng, e sợ hắn nhân lúc chính mình còn chưa sẵn sàng thì chém tới cây cổ thụ tượng trưng cho Thánh giáo này.
Không ngờ Tần Mục giết tới dưới cây cổ thụ nhưng lại không tiếp tục chém về phía cây tùng bách, mà là ngồi lên tảng đá Thánh nhân, xếp bằng lại rồi nhập định.
Nguyên khí lượn lờ quanh người hắn, Linh Thai động đậy, Ngũ Diệu đong đưa, từng vị thần ngũ hành bay lên rơi vào trên Ngũ Diệu tinh.
Hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hơi thở tựa như luồng sáng trắng, trong mắt chất chứa ánh sáng vàng, ngồi yên không động đậy.
Lục Thiên Vương đang muốn nói chuyện thì Sư Thiên Vương vội vã làm động tác im lặng, rón ra rón rén đi ra. Lục Thiên Vương và Ngọc Thiên Vương cũng liền vội vã thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi theo ông.
Thánh giáo chủ đời này thật không tầm thường đâu.
Sư Thiên Vương đi xa, quay đầu lại nhìn Tần Mục một chút, cảm khái nói: Ánh mắt của Tổ sư quả thực rất tinh tường, tương lai của Thánh giáo ta chỉ sợ muốn buộc trên người hắn. Tài hoa, ngộ tính bực này thực là thiên hạ ít có.
Vẫn là không sánh được Thánh nhân năm trăm năm mới gặp được một.
Ngọc Thiên Vương than thở: Nhân vật như quốc sư Duyên Khang là năm trăm năm mới gặp đấy...
Lục Thiên Vương nhìn sự tan hoang khắp núi rừng một chút, đó là khi Tần Mục đang tìm hiểu thì lao nhanh, dùng các loại pháp thuật thần thông đánh sập cây cối, có nhiều chỗ cây cối ngã xuống còn đang bốc cháy, nổ đùng đùng.
Thiên hạ ít có đương nhiên là không sánh được năm trăm năm mới gặp, dù sao năm trăm năm mới có thể xuất hiện một người. Vị Thánh giáo chủ này của chúng ta cái gì cũng tốt, chính là quá nghịch ngợm*.
*nguyên văn: 就是太能作了 = quá có thể làm.
Vị Thiên Vương trấn giáo này cảm khái nói: Chỉ khi Thánh Lâm sơn chúng ta bị Đạo môn cùng Đại Lôi Âm tự xâm lấn thì mới bị phá hỏng thành bộ dáng này chứ hả?
Đừng nói nữa, dù sao cũng là Giáo chủ do Tổ sư chọn. Có nghịch hơn nữa thì cũng phải nhịn. Đi, đi dập tắt lửa!
Tần Mục ngồi yên trên tảng đá Thánh nhân hơn nửa ngày mới bị cơn đói làm tỉnh lại, gọi Hồ Linh Nhi đi bắt hoẵng. Một người một cáo nhóm lửa nướng thịt hoẵng, chỉ ăn được nửa con hoẵng này thì Tần Mục và Hồ Linh Nhi đều không còn cảm thấy ngon.
Công tử ăn ngán rồi sao?
Tiểu hồ ly đang buồn bực ngán ngẩm xỉa răng nói: Ta thấy bên trong hồ xem cá có mấy con Ngư Long trông rất ngon miệng, được nuôi đến béo ngậy.
Ta cũng nhìn thấy, quả thực khiến người ta chảy dãi.
Tần Mục chần chờ một chút, nói: Chỉ sợ ta đánh không lại mấy con cá kia. Tuy nhiên dược sư gia gia nói rồi, đánh không lại thì hạ độc.
Hồ Linh Nhi hoan hô một tiếng, nhưng vừa hô được một nửa thì tiểu hồ ly vội vã im miệng, chỉ thấy ba vị Thiên Vương trấn giáo mặt tối sầm đang đứng phía sau bọn họ.
Tần Mục đứng dậy, cười nói: Mấy vị Thiên Vương đến khi nào vậy?
Vừa tới, vừa tới.
Vẻ mặt Sư Thiên Vương ôn hòa: Thánh giáo chủ tiếp tục từ từ ăn, không cần phải gấp gáp. Đúng rồi, mấy con Ngư Long trong hồ xem cá kia là do Giáo chủ đời thứ mười sáu thả nuôi. Năm đó Giáo chủ đời thứ mười sáu ở cạnh ao giảng pháp cho đệ tử, thả nuôi mấy con cá, mượn chuyện cá hóa rồng để chỉ điểm đệ tử, được xem là giai thoại, bèn để lại nuôi sống mấy con Ngư Long này. Thánh giáo chủ rảnh rỗi đến bên ao đếm một chút, tránh Ngư Long lặn mất.
Sắc mặt Tần Mục ửng đỏ, mấy con Ngư Long này không thể ăn sao?
Giáo chủ, thịt hoẵng thế nào? Lục Thiên Vương cười nói.
Cùng ngồi xuống ăn đi. Tần Mục mời nói.
Ba vị Thiên Vương trấn giáo cũng không khách khí, từng người ngồi xuống đất, chia thịt hoẵng rồi ăn. Ngọc Thiên Vương liếm mỡ còn dính lại trên đầu ngón tay một chút, cười nói: Mùi vị thật sự không tệ! Nếu ta không biết những này con hoẵng là Thánh Nữ đời trước thả nuôi thì ta cũng đã sớm ăn!
Là của Tư bà bà nuôi à...
Sắc mặt Tần Mục tối sầm lại, trên Thánh Lâm sơn này còn có thứ gì là có thể ăn được đây?
Lục Thiên Vương nhìn như lơ đãng nói: Vùng rừng núi mà Giáo chủ vừa phá hủy chính là được trồng từ thời Lão Tổ, cây vạn tuế sinh trưởng rất chậm, có thể cao như thế, to như thế thì phải sống vài ngàn năm.
Tần Mục đứng ngồi không yên, vùng rừng núi kia bị hắn phá huỷ tan hoang, chỉ còn dư lại vài cây vạn tuế cao chót vót bị đốt cháy khét đứng thẳng ở nơi đó.
Hoa Thánh Tâm trong cái bồn trước cửa Thánh Tâm điện kia không biết bị ai hái mất. Ngọc Thiên Vương cười híp mắt nói.
Tần Mục nhìn về phía Hồ Linh Nhi, Hồ Linh Nhi cúi đầu nhìn chằm chằm một khúc xương hoẵng, đuôi xù luôn luôn lúc ẩn lúc hiện lại yên tĩnh đến lạ kỳ.
Sư Thiên Vương nói: Còn có ngọn đèn dầu của Thiên Thú lâu, dầu vừng chứa bên trong cũng không biết bị ai uống trộm không ít.
Hồ Linh Nhi cảm giác được ánh mắt của Tần Mục đang nhìn chằm chằm vào đuôi cáo của mình, len lén giấu cái đuôi xuống dưới cái mông.
Tần Mục tằng hắng một cái, nói: Linh Nhi, đuôi cáo của ngươi lộ ra rồi.
Đâu?
Tiểu hồ ly kêu lên sợ hãi: Ta rõ ràng đã giấu đi rồi mà!
Lục Thiên Vương không nhanh không chậm nói: Bên trong vườn thuốc trước Dược Vương điện có một cây thuốc cổ xưa, bên trên mọc ra chín lá linh chi lớn tuyền một màu đồng đỏ, chiếc lá thứ chín bị gặm hơn nửa. Linh chi kia là dùng cây thuốc cổ bồi dưỡng ra, dược lực mạnh mẽ, bên trong có rất nhiều bào tử bay loạn chung quanh. Thỉnh thoảng bào tử sẽ nẩy mầm, mọc lên một cây linh chi nhỏ.
Trên đầu tiểu hồ ly nổ bụp một tiếng, mọc ra một chiếc lá non nho nhỏ, Hồ Linh Nhi giơ móng vuốt lên giả bộ vò đầu, lặng lẽ hái xuống đưa vào trong miệng, tự cho là thần không biết quỷ không hay, không ngờ giương mắt liền nhìn thấy Tần Mục và ba vị Thiên Vương trấn giáo đều đang nhìn mình chằm chằm.
Sư Thiên Vương nói: Còn có mấy viên ngọc châu Vân Nam khảm trên bình phong của Phiêu Vân các cũng biến mất, quá nửa là bị bóc ra...
Hồ Linh Nhi căng thẳng hẳn lên, vội vã che ba lô nhỏ trên lưng mình.
Tần Mục ho khan hai tiếng, đứng lên nói: Ba vị Thiên Vương, ta đã ở lại Thánh Lâm sơn rất nhiều ngày, đột nhiên nhớ tới ta vẫn còn là tiến sĩ thái học của Thái học viện mà lại không đến lớp được mấy lần. Ta định ngày hôm nay liền rời khỏi Thánh Lâm sơn, trở lại kinh thành.
Ba vị Thiên Vương trấn giáo đều thở phào nhẹ nhõm, Sư Thiên Vương nói: Về tình về lý, chúng ta đều muốn giữ Thánh giáo chủ ở lại đây tìm hiểu, nhưng dù sao thì việc học của Thánh giáo chủ cũng quan trọng hơn, chúng ta không nên giữ lại.
Ngọc Thiên Vương khách khí nói: Thánh giáo chủ, Thánh Lâm sơn chính là nhà của Giáo chủ, nhất định phải thường xuyên về nhà, không nên coi mình thành người ngoài.
Nhất định, nhất định.
Tần Mục khách khí nói: Làm Thánh giáo chủ đương nhiên là phải thường xuyên về đây đi lại xem xét một chút.
Cần chúng ta tiễn Thánh giáo chủ xuống núi không?
Không cần, không cần. Ba vị Thiên Vương dừng chân.
...
Công tử, hình như ngươi bị Thiên Vương trấn giáo ghét bỏ. Hồ Linh Nhi hấp háy mắt, nói.
Tần Mục nhìn nàng chằm chằm, tiểu hồ ly lại lặng lẽ giấu đuôi cáo của bản thân, Tần Mục yên lặng, lắc đầu nói: Tuy ngươi gieo rắc rối khắp nơi, nhưng đều là tai họa nhỏ, họa mà ta gây ra cũng không ít, hơn nữa còn lớn hơn ngươi, ta không mặt mũi nào mà dạy dỗ ngươi. Từ trước tới nay, chỉ sợ ta là Thánh giáo chủ đầu tiên của Thiên Thánh giáo bị thuộc hạ ghét bỏ, thôi, nếu đã tìm hiểu được gần xong công pháp thống nhất thì vẫn là nên xuống núi thôi.
Hồ Linh Nhi liền vội vàng gật đầu.
Tần Mục lại thí nghiệm mấy lần, cảm thấy đã nắm giữ được kỹ xảo của áo truyền tống, bèn ôm nàng vào trong ngực, nói: Lần này ta truyền tống cũng là không mấy chắc chắn, trong bao quần áo của ta còn một ít đan dược, lỡ như nguyên khí tiêu hao hết thì cũng kịp bổ sung.
Hồ Linh Nhi dán sát lên lồng ngực của hắn, không dám lơi lỏng, Tần Mục nhún người nhảy một cái, từ trên Thánh Lâm sơn nhảy xuống, bên tai lập tức truyền đến tiếng gió vù vù.
Thiếu niên vừa trùm cẩm y lại, người đã ào ào biến mất giữa không trung.
Ba vị Thiên Vương trấn giáo vội vã vọt tới bên cạnh chân núi, nhìn xuống dưới, nhưng không nhìn thấy hình dáng của Tần Mục.
Tu La Huyết đồng, mở!
Ngọc Thiên Vương đưa ngón trỏ ra, điểm lên mi tâm, bên trong hai con mắt tỏa ra ánh sáng màu đỏ, nhìn xuống dưới, tìm kiếm trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Tần Mục, thở phào nhẹ nhõm, nói: Thánh giáo chủ không việc gì, đã đến rìa cấm khu Tiêu Lôi vờn quanh Thánh Lâm sơn. Qua vùng cấm Tiêu Lôi kia liền coi như là bình an.
Đột nhiên Lục Thiên Vương khẽ nhúc nhích trong lòng, vội vàng hỏi: Hai vị sư huynh, các ngươi có nói cho Thánh giáo chủ, ở ngoài Thánh Lâm sơn có vùng cấm Tiêu Lôi hay không?
Ngọc Thiên Vương và Sư Thiên Vương hai mặt nhìn nhau, đều lắc lắc đầu. Sư Thiên Vương lúng túng nói: Lục sư đệ không có nhắc Thánh giáo chủ hả?
Lục Thiên Vương lắc đầu: Ta nghĩ các ngươi đã nói... Gay go rồi!
Sắc mặt ba vị Thiên Vương trấn giáo kịch biến, mỗi người vội vã nhún người nhảy xuống. Vùng cấm Tiêu Lôi chính là Giáo chủ các đời bố trí xuống dùng để bảo vệ vùng cấm của Thánh địa, nhìn từ bên ngoài thì không thấy chút tình huống khác thường nào, thế nhưng chỉ cần đi vào vùng cấm Tiêu Lôi thì sẽ gặp phải sự oanh kích của Bích Tiêu thiên lôi!
Đừng nói Tần Mục, coi như là cường giả cảnh giới Thiên Nhân mà rơi vào trong đó thì không chết cũng tàn phế!
Tu vi cỡ như Tần Mục này thì nhất định sẽ bị nổ thành tro tàn trước tiên!
Tốc độ của ba vị Thiên Vương trấn giáo rất nhanh, đi tới vùng cấm Tiêu Lôi, xông vào bên trong vùng cấm cứu người. Dù tu vi vô cùng tinh thuần của ba vị Thiên Vương mà cũng bị sét đánh đến mặt mũi cháy đen.
Cái khu sấm sét kia thật nguy hiểm.
Ở ngoài vùng cấm Tiêu Lôi, Tần Mục ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên trên không, lòng vẫn còn sợ hãi nói: May là ta dùng Thanh Tiêu Thiên Nhãn nhìn ra khu vực này ẩn giấu sấm sét, lập tức truyền tống ra ngoài. Ồ, hình như bên trong khu sấm sét đó có người...
Hắn không kịp nhìn kỹ thì thân hình đã rơi khỏi không trung, phía dưới chính là non xanh nước biếc của Duyên Khang quốc, bị từng đám từng đám mây che khuất, rất là đồ sộ.
Làm được điểm này, mới có thể được gọi là thống nhất.
Sau khi các đời giáo chủ của Thiên Ma giáo được tiều phu truyền kinh trên đá thì đều phải tìm hiểu ra công pháp thống nhất của chính mình, tìm hiểu ra mới có thể ngồi vững vàng trên vị trí Giáo chủ.
Bằng không, loại môn phái không ngại chuyện thuộc hạ giết chết Giáo chủ như Thiên Ma giáo này thì chuyện đổi Giáo chủ liền sẽ biến thành chuyện bình thường.
Có thể trở thành Giáo chủ Thiên Ma giáo đều là tài hoa hơn người, mỗi một vị đều có thể được xem là nhân vật thiên tài, mặc dù là Giáo chủ Lệ Thiên Hành bị người lên án mê muội nữ sắc cũng là tồn tại tài trí hơn người, bằng không cũng không thể gieo tâm ma vào đạo tâm của Tư bà bà khiến ngay cả nhóm cường giả như trưởng thôn, người câm cũng không cách nào phá giải.
Có điều, khiến cho ba vị Thiên Vương trấn giáo khiếp sợ chính là, tốc độ Tần Mục tìm hiểu ra công pháp thống nhất không khỏi cũng quá nhanh một chút, chỉ trong thời gian ngăn ngắn mười mấy ngày, hắn cũng đã bước đầu tìm ra biên giới của công pháp thống nhất, bắt đầu dung hợp, hoà hợp.
Bọn họ không biết chính là, cái gọi là nguyên khí Bá thể này của Tần Mục không có bất kỳ thuộc tính gì, cũng tương tự có thể hóa thành nguyên khí có thuộc tính bất kỳ, hơn nữa cái gọi là Bá Thể Tam Đan công cũng không có bất kỳ thuộc tính nào, cũng tương tự có thể hóa thành thuộc tính bất kỳ.
Tần Mục chính là lấy Bá Thể Tam Đan công làm căn cơ, ở căn cơ bên trên thêm thêm bớt bớt, xâu chuỗi với giáo lý, lý niệm của Đại Dục Thiên Ma kinh, dung hợp ảo diệu bên trong kinh văn trên đá, để cho công pháp thống nhất của mình bước đầu thành hình.
Thẳng thắn làm việc, thuận theo tự nhiên, câu nói này được hắn phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy nói công pháp thống nhất của hắn là lấy Bá Thể Tam Đan công làm căn cơ, nhưng Bá Thể Tam Đan công không có cành cây, không có lá cây, công pháp bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh liền trở thành cành cây, pháp thuật, thần thông, kiếm pháp, chiến kỹ liền trở thành lá cây.
Hóa thành cây ngọc, thành tựu công pháp, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Sau một lát, Tần Mục giết tới dưới cây tùng bách, ba vị Thiên Vương trấn giáo đứng dưới cây vô cùng căng thẳng, e sợ hắn nhân lúc chính mình còn chưa sẵn sàng thì chém tới cây cổ thụ tượng trưng cho Thánh giáo này.
Không ngờ Tần Mục giết tới dưới cây cổ thụ nhưng lại không tiếp tục chém về phía cây tùng bách, mà là ngồi lên tảng đá Thánh nhân, xếp bằng lại rồi nhập định.
Nguyên khí lượn lờ quanh người hắn, Linh Thai động đậy, Ngũ Diệu đong đưa, từng vị thần ngũ hành bay lên rơi vào trên Ngũ Diệu tinh.
Hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hơi thở tựa như luồng sáng trắng, trong mắt chất chứa ánh sáng vàng, ngồi yên không động đậy.
Lục Thiên Vương đang muốn nói chuyện thì Sư Thiên Vương vội vã làm động tác im lặng, rón ra rón rén đi ra. Lục Thiên Vương và Ngọc Thiên Vương cũng liền vội vã thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi theo ông.
Thánh giáo chủ đời này thật không tầm thường đâu.
Sư Thiên Vương đi xa, quay đầu lại nhìn Tần Mục một chút, cảm khái nói: Ánh mắt của Tổ sư quả thực rất tinh tường, tương lai của Thánh giáo ta chỉ sợ muốn buộc trên người hắn. Tài hoa, ngộ tính bực này thực là thiên hạ ít có.
Vẫn là không sánh được Thánh nhân năm trăm năm mới gặp được một.
Ngọc Thiên Vương than thở: Nhân vật như quốc sư Duyên Khang là năm trăm năm mới gặp đấy...
Lục Thiên Vương nhìn sự tan hoang khắp núi rừng một chút, đó là khi Tần Mục đang tìm hiểu thì lao nhanh, dùng các loại pháp thuật thần thông đánh sập cây cối, có nhiều chỗ cây cối ngã xuống còn đang bốc cháy, nổ đùng đùng.
Thiên hạ ít có đương nhiên là không sánh được năm trăm năm mới gặp, dù sao năm trăm năm mới có thể xuất hiện một người. Vị Thánh giáo chủ này của chúng ta cái gì cũng tốt, chính là quá nghịch ngợm*.
*nguyên văn: 就是太能作了 = quá có thể làm.
Vị Thiên Vương trấn giáo này cảm khái nói: Chỉ khi Thánh Lâm sơn chúng ta bị Đạo môn cùng Đại Lôi Âm tự xâm lấn thì mới bị phá hỏng thành bộ dáng này chứ hả?
Đừng nói nữa, dù sao cũng là Giáo chủ do Tổ sư chọn. Có nghịch hơn nữa thì cũng phải nhịn. Đi, đi dập tắt lửa!
Tần Mục ngồi yên trên tảng đá Thánh nhân hơn nửa ngày mới bị cơn đói làm tỉnh lại, gọi Hồ Linh Nhi đi bắt hoẵng. Một người một cáo nhóm lửa nướng thịt hoẵng, chỉ ăn được nửa con hoẵng này thì Tần Mục và Hồ Linh Nhi đều không còn cảm thấy ngon.
Công tử ăn ngán rồi sao?
Tiểu hồ ly đang buồn bực ngán ngẩm xỉa răng nói: Ta thấy bên trong hồ xem cá có mấy con Ngư Long trông rất ngon miệng, được nuôi đến béo ngậy.
Ta cũng nhìn thấy, quả thực khiến người ta chảy dãi.
Tần Mục chần chờ một chút, nói: Chỉ sợ ta đánh không lại mấy con cá kia. Tuy nhiên dược sư gia gia nói rồi, đánh không lại thì hạ độc.
Hồ Linh Nhi hoan hô một tiếng, nhưng vừa hô được một nửa thì tiểu hồ ly vội vã im miệng, chỉ thấy ba vị Thiên Vương trấn giáo mặt tối sầm đang đứng phía sau bọn họ.
Tần Mục đứng dậy, cười nói: Mấy vị Thiên Vương đến khi nào vậy?
Vừa tới, vừa tới.
Vẻ mặt Sư Thiên Vương ôn hòa: Thánh giáo chủ tiếp tục từ từ ăn, không cần phải gấp gáp. Đúng rồi, mấy con Ngư Long trong hồ xem cá kia là do Giáo chủ đời thứ mười sáu thả nuôi. Năm đó Giáo chủ đời thứ mười sáu ở cạnh ao giảng pháp cho đệ tử, thả nuôi mấy con cá, mượn chuyện cá hóa rồng để chỉ điểm đệ tử, được xem là giai thoại, bèn để lại nuôi sống mấy con Ngư Long này. Thánh giáo chủ rảnh rỗi đến bên ao đếm một chút, tránh Ngư Long lặn mất.
Sắc mặt Tần Mục ửng đỏ, mấy con Ngư Long này không thể ăn sao?
Giáo chủ, thịt hoẵng thế nào? Lục Thiên Vương cười nói.
Cùng ngồi xuống ăn đi. Tần Mục mời nói.
Ba vị Thiên Vương trấn giáo cũng không khách khí, từng người ngồi xuống đất, chia thịt hoẵng rồi ăn. Ngọc Thiên Vương liếm mỡ còn dính lại trên đầu ngón tay một chút, cười nói: Mùi vị thật sự không tệ! Nếu ta không biết những này con hoẵng là Thánh Nữ đời trước thả nuôi thì ta cũng đã sớm ăn!
Là của Tư bà bà nuôi à...
Sắc mặt Tần Mục tối sầm lại, trên Thánh Lâm sơn này còn có thứ gì là có thể ăn được đây?
Lục Thiên Vương nhìn như lơ đãng nói: Vùng rừng núi mà Giáo chủ vừa phá hủy chính là được trồng từ thời Lão Tổ, cây vạn tuế sinh trưởng rất chậm, có thể cao như thế, to như thế thì phải sống vài ngàn năm.
Tần Mục đứng ngồi không yên, vùng rừng núi kia bị hắn phá huỷ tan hoang, chỉ còn dư lại vài cây vạn tuế cao chót vót bị đốt cháy khét đứng thẳng ở nơi đó.
Hoa Thánh Tâm trong cái bồn trước cửa Thánh Tâm điện kia không biết bị ai hái mất. Ngọc Thiên Vương cười híp mắt nói.
Tần Mục nhìn về phía Hồ Linh Nhi, Hồ Linh Nhi cúi đầu nhìn chằm chằm một khúc xương hoẵng, đuôi xù luôn luôn lúc ẩn lúc hiện lại yên tĩnh đến lạ kỳ.
Sư Thiên Vương nói: Còn có ngọn đèn dầu của Thiên Thú lâu, dầu vừng chứa bên trong cũng không biết bị ai uống trộm không ít.
Hồ Linh Nhi cảm giác được ánh mắt của Tần Mục đang nhìn chằm chằm vào đuôi cáo của mình, len lén giấu cái đuôi xuống dưới cái mông.
Tần Mục tằng hắng một cái, nói: Linh Nhi, đuôi cáo của ngươi lộ ra rồi.
Đâu?
Tiểu hồ ly kêu lên sợ hãi: Ta rõ ràng đã giấu đi rồi mà!
Lục Thiên Vương không nhanh không chậm nói: Bên trong vườn thuốc trước Dược Vương điện có một cây thuốc cổ xưa, bên trên mọc ra chín lá linh chi lớn tuyền một màu đồng đỏ, chiếc lá thứ chín bị gặm hơn nửa. Linh chi kia là dùng cây thuốc cổ bồi dưỡng ra, dược lực mạnh mẽ, bên trong có rất nhiều bào tử bay loạn chung quanh. Thỉnh thoảng bào tử sẽ nẩy mầm, mọc lên một cây linh chi nhỏ.
Trên đầu tiểu hồ ly nổ bụp một tiếng, mọc ra một chiếc lá non nho nhỏ, Hồ Linh Nhi giơ móng vuốt lên giả bộ vò đầu, lặng lẽ hái xuống đưa vào trong miệng, tự cho là thần không biết quỷ không hay, không ngờ giương mắt liền nhìn thấy Tần Mục và ba vị Thiên Vương trấn giáo đều đang nhìn mình chằm chằm.
Sư Thiên Vương nói: Còn có mấy viên ngọc châu Vân Nam khảm trên bình phong của Phiêu Vân các cũng biến mất, quá nửa là bị bóc ra...
Hồ Linh Nhi căng thẳng hẳn lên, vội vã che ba lô nhỏ trên lưng mình.
Tần Mục ho khan hai tiếng, đứng lên nói: Ba vị Thiên Vương, ta đã ở lại Thánh Lâm sơn rất nhiều ngày, đột nhiên nhớ tới ta vẫn còn là tiến sĩ thái học của Thái học viện mà lại không đến lớp được mấy lần. Ta định ngày hôm nay liền rời khỏi Thánh Lâm sơn, trở lại kinh thành.
Ba vị Thiên Vương trấn giáo đều thở phào nhẹ nhõm, Sư Thiên Vương nói: Về tình về lý, chúng ta đều muốn giữ Thánh giáo chủ ở lại đây tìm hiểu, nhưng dù sao thì việc học của Thánh giáo chủ cũng quan trọng hơn, chúng ta không nên giữ lại.
Ngọc Thiên Vương khách khí nói: Thánh giáo chủ, Thánh Lâm sơn chính là nhà của Giáo chủ, nhất định phải thường xuyên về nhà, không nên coi mình thành người ngoài.
Nhất định, nhất định.
Tần Mục khách khí nói: Làm Thánh giáo chủ đương nhiên là phải thường xuyên về đây đi lại xem xét một chút.
Cần chúng ta tiễn Thánh giáo chủ xuống núi không?
Không cần, không cần. Ba vị Thiên Vương dừng chân.
...
Công tử, hình như ngươi bị Thiên Vương trấn giáo ghét bỏ. Hồ Linh Nhi hấp háy mắt, nói.
Tần Mục nhìn nàng chằm chằm, tiểu hồ ly lại lặng lẽ giấu đuôi cáo của bản thân, Tần Mục yên lặng, lắc đầu nói: Tuy ngươi gieo rắc rối khắp nơi, nhưng đều là tai họa nhỏ, họa mà ta gây ra cũng không ít, hơn nữa còn lớn hơn ngươi, ta không mặt mũi nào mà dạy dỗ ngươi. Từ trước tới nay, chỉ sợ ta là Thánh giáo chủ đầu tiên của Thiên Thánh giáo bị thuộc hạ ghét bỏ, thôi, nếu đã tìm hiểu được gần xong công pháp thống nhất thì vẫn là nên xuống núi thôi.
Hồ Linh Nhi liền vội vàng gật đầu.
Tần Mục lại thí nghiệm mấy lần, cảm thấy đã nắm giữ được kỹ xảo của áo truyền tống, bèn ôm nàng vào trong ngực, nói: Lần này ta truyền tống cũng là không mấy chắc chắn, trong bao quần áo của ta còn một ít đan dược, lỡ như nguyên khí tiêu hao hết thì cũng kịp bổ sung.
Hồ Linh Nhi dán sát lên lồng ngực của hắn, không dám lơi lỏng, Tần Mục nhún người nhảy một cái, từ trên Thánh Lâm sơn nhảy xuống, bên tai lập tức truyền đến tiếng gió vù vù.
Thiếu niên vừa trùm cẩm y lại, người đã ào ào biến mất giữa không trung.
Ba vị Thiên Vương trấn giáo vội vã vọt tới bên cạnh chân núi, nhìn xuống dưới, nhưng không nhìn thấy hình dáng của Tần Mục.
Tu La Huyết đồng, mở!
Ngọc Thiên Vương đưa ngón trỏ ra, điểm lên mi tâm, bên trong hai con mắt tỏa ra ánh sáng màu đỏ, nhìn xuống dưới, tìm kiếm trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Tần Mục, thở phào nhẹ nhõm, nói: Thánh giáo chủ không việc gì, đã đến rìa cấm khu Tiêu Lôi vờn quanh Thánh Lâm sơn. Qua vùng cấm Tiêu Lôi kia liền coi như là bình an.
Đột nhiên Lục Thiên Vương khẽ nhúc nhích trong lòng, vội vàng hỏi: Hai vị sư huynh, các ngươi có nói cho Thánh giáo chủ, ở ngoài Thánh Lâm sơn có vùng cấm Tiêu Lôi hay không?
Ngọc Thiên Vương và Sư Thiên Vương hai mặt nhìn nhau, đều lắc lắc đầu. Sư Thiên Vương lúng túng nói: Lục sư đệ không có nhắc Thánh giáo chủ hả?
Lục Thiên Vương lắc đầu: Ta nghĩ các ngươi đã nói... Gay go rồi!
Sắc mặt ba vị Thiên Vương trấn giáo kịch biến, mỗi người vội vã nhún người nhảy xuống. Vùng cấm Tiêu Lôi chính là Giáo chủ các đời bố trí xuống dùng để bảo vệ vùng cấm của Thánh địa, nhìn từ bên ngoài thì không thấy chút tình huống khác thường nào, thế nhưng chỉ cần đi vào vùng cấm Tiêu Lôi thì sẽ gặp phải sự oanh kích của Bích Tiêu thiên lôi!
Đừng nói Tần Mục, coi như là cường giả cảnh giới Thiên Nhân mà rơi vào trong đó thì không chết cũng tàn phế!
Tu vi cỡ như Tần Mục này thì nhất định sẽ bị nổ thành tro tàn trước tiên!
Tốc độ của ba vị Thiên Vương trấn giáo rất nhanh, đi tới vùng cấm Tiêu Lôi, xông vào bên trong vùng cấm cứu người. Dù tu vi vô cùng tinh thuần của ba vị Thiên Vương mà cũng bị sét đánh đến mặt mũi cháy đen.
Cái khu sấm sét kia thật nguy hiểm.
Ở ngoài vùng cấm Tiêu Lôi, Tần Mục ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên trên không, lòng vẫn còn sợ hãi nói: May là ta dùng Thanh Tiêu Thiên Nhãn nhìn ra khu vực này ẩn giấu sấm sét, lập tức truyền tống ra ngoài. Ồ, hình như bên trong khu sấm sét đó có người...
Hắn không kịp nhìn kỹ thì thân hình đã rơi khỏi không trung, phía dưới chính là non xanh nước biếc của Duyên Khang quốc, bị từng đám từng đám mây che khuất, rất là đồ sộ.
/1208
|