Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 55 - Chương 53

/78


Dường như Biên Du lắp bắp kinh hãi, không nhịn được đoán: “Ai? Lưu Minh à?”

Mẫn Gia Sênh sửng sốt, cười ra tiếng, “... Không phải.”

“Vậy là ai?” Biên Du đã nói hết tất cả các tên thành viên nam trong đội biện luận, nhưng đều bị Mẫn Gia Sênh phủ nhận.

Cuối cùng, Biên Du do dự, “Vậy… vậy không phải là Tưởng Tây Trì chứ?”

“Đương nhiên không phải.” Mẫn Gia Sênh cười cười, “Học trưởng, lừa anh rồi, anh không biết đâu, là bạn cấp hai của em.”

“Không ở trường học của chúng ta.”

Mẫn Gia Sênh cúi đầu, mũi giày cọ cọ nền gạch, “Dạ...”

Biên Du gãi đầu, “Là người như thế nào?”

Qua một hồi lâu, Mẫn Gia Sênh mới mở miệng: “... Tuổi trẻ khí phách, tùy ý. Bắt đầu từ cấp hai, liền thách thức với giáo viên. Khi ngồi cùng bàn với em, bình thường không có việc gì liền thích ngủ, trừ tiết văn ra, các tiết khác đều sẽ ngủ…”

Biên Du nở nụ cười, “Nghe qua không giống như là học sinh tốt.”

Mẫn Gia Sênh lắc đầu, “Không... Tuy rằng thoạt nhìn giương nanh múa vuốt, nhưng nội tâm vô cùng điềm đạm. Khi em học cấp hai, không gọi bằng tên này, mà em tên là Mẫn Thắng Nam. Chính là… Thắng Nam, tức con trai là thắng tất cả, cha em trọng nam khinh nữ…”

Biên Du hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng Tưởng Tây Trì nghe hiểu.

“... Em vẫn luôn không thích cái tên Mẫn Thắng Nam này, có một lần, trong lúc vô tình em nhắc tới chuyện này với bạn ấy. Bạn ấy nói, không thích thì đổi tên thôi. Em thất thần, em nói cha mẹ em sẽ không đồng ý. Bạn ấy nói, “không phải họ muốn cậu thi trường ngoại ngữ Mặc Thành sao… Trường ngoại ngữ Mặc Thành là trường tốt nhất ở chỗ kia của chúng ta, vậy cậu cứ mượn việc này mà làm điều kiện, thương lượng với họ.” Em hỏi bạn ấy, sửa thế nào cho tốt? Bạn ấy nói, cái gì cũng được, còn một năm, có thể từ từ suy nghĩ. Khi đó, bạn ấy đang đọc “Đoản Ca Hành” của Tào Tháo, “Tôi có khách quý, khảy đèn sắt thổi khèn (tiếng hán là Sênh).” Em muốn, cái tên đó.”

Biên Du thở dài, “... Sao hai người cứ cho anh nếm cảm giác thất bại hoài vậy.”

Mẫn Gia Sênh cười ra tiếng.

“Vậy... Vậy em thổ lộ với cậu ấy chưa?”

“Không, không phải tất cả thích đều cần nói ra miệng. Có thể lớn lên cùng với bạn ấy, em cảm thấy phần cảm tình này, đã hơn tình yêu bình thường rồi.”

“Cậu ấy có bạn gái à?”

“... Có tình cảm rất sâu đậm với người yêu của bạn ấy. Bạn ấy đã trải qua rất nhiều đau khổ, bây giờ thật không dễ dàng mà có thể đứng lên. Em tuyệt đối sẽ không quấy rầy bạn ấy… cả đời làm bạn, khi bạn ấy cần thì giúp đỡ bạn ấy, em cảm thấy như vậy đủ rồi.”

Biên Du nhìn cô ấy, “... Vậy em không có dự tính khác sao?”

“Dự tính hả... Sau này gặp được người mình thích, chắc chắn sẽ không bài xích.”

Biên Du cười khổ, “Đại học C nhiều thanh niên tuấn tú như vậy, không có người em để ý tới sao?”

Mẫn Gia Sênh khẽ cười một tiếng, “Bởi vì bạn ấy… thật sự rất tốt, rất tốt. Hồi cấp hai, tính em hướng nội, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, lúc bị người khác cười nhạo, bạn ấy đập bàn đứng lên, nói cười cái gì cười, tuy giọng nói của cậu rất lớn, nhưng trong óc đều chứa shit…”

Biên Du cười ha ha.

Ánh đèn đường chiếu lên phía sau cô ấy, từ bên chân kéo ra một bóng thật dài.

Vẻ mặt cô ấy vừa dịu dàng vừa chuyên tâm.

“... Không thể gặp được người nào tốt hơn bạn ấy nữa.”

Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm.

Đãn vị quân cố, trầm ngâm chí kim. (*)

(*) Tuổi học trò cổ áo xanh, rầu rầu lòng ta.

Chính vì mi, mà ta trầm ngâm cho đến hôm nay.

Phương Huỳnh ăn đậu hũ nướng xong, ngồi xổm bên ven đường đợi một hồi lâu, Tưởng Tây Trì mới trở về.

Cô nhìn thấy bóng người chạy tới dưới bóng cây ngô đồng, đứng lên, “Cậu xảy ra chuyện gì thế, đưa ví tiền đến châu Phi luôn hả…”

Nói còn chưa dứt lời, đầu bị Tưởng Tây Trì cốc một.

“Đau... Làm gì vậy?”

“Đánh thay người khác… không có gì, đi thôi.” Tưởng Tây Trì nắm tay cô.

“Ai? Thay ai đánh? Ai hận tớ như vậy?”

Tưởng Tây Trì liếc nhìn cô, tức giận không hiểu, cũng không đợi đến “về nhà trừng trị” gì đó, đẩy cánh tay cô ra, trực tiếp đè cô lên thân cây.

Bóng cây lắc lư, có mấy vì sao đang rọi xuống.

Phương Huỳnh bị anh hôn thở không được, dùng sức đẩy anh ra, “A Trì…”

“Sau này.” Tưởng Tây Trì cảnh cáo, “Đừng tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“...” Phương Huỳnh thật sự không phục, “Tớ trêu hoa ghẹo nguyệt hồi nào? Tớ đến đại học C lâu như vậy, nam sinh trong lớp tớ còn chưa quen hết!”

“Không giới hạn trong nam sinh.”

Phương Huỳnh trừng lớn mắt, “... Cậu quản nhiều quá đấy! Khi cậu đến tiệm net bật phim đen cùng với nam sinh trong lớp, tớ có nói cái gì sao?”

Tưởng Tây Trì không tranh luận, nắm lấy tay cô, kéo về nhà.

—— hôm nay trong lúc vô tình nghe được cuộc đối thoại này, anh sẽ xem như không biết gì cả.

Phương Huỳnh rút khỏi đội biện luận, thời gian rảnh nhiều hơn một chút.

Cô càng có nhiều thời gian đọc sách, kế hoạch học tập cũng có thể sắp xếp càng dễ hơn… chỉ hối hận không sớm rút khỏi một chút.

Tiến vào tuần ôn tập, phần lớn các tiết đều dừng lại.

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì một người


/78

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status