Từ khi Thiên Yết sang Mĩ đến giờ cũng đã hai tháng trôi qua. Trong thời gian đó, cậu lúc nào cũng bận bù đầu bù cổ với những công việc mà ông nội giao cho. Một phần là để xem thực lực của cháu trai, một phần cũng là giúp ông hoàn thành mớ công việc chất đống.
Mỗi lần như vậy, khi trở về phòng mình sau một ngày làm việc, Thiên Yết sẽ lại gọi cho Kim Ngưu, có ngày thì cô chủ động gọi cho cậu. Nghe những lời dịu dàng đầy quan tâm của cô, những lời dặn dò rằng cậu không được cố quá sức, cậu đôi khi lại bất giác mỉm cười.
Quan hệ giữa Thiên Yết và Kim Ngưu bây giờ là quan hệ bạn trai bạn gái, không còn là bạn cùng lớp đơn thuần nữa. Mỗi lần nghĩ như thế, cậu lại thấy hạnh phúc. Và khi nói cho cô, cô sẽ mắng cậu ngay vì xấu hổ. Cùng nhau trò chuyện với cô, Thiên Yết phần nào quên mất cơn mệt mỏi của mình.
Vậy là, tuần sau cậu sẽ về?
Ừm, mọi việc đã được giải quyết ổn thoả rồi mà!
Tựa lưng vào thành giường, bàn tay vẫn còn đặt trên bàn phím laptop trước mặt, tay còn lại cầm chặt điện thoại đang áp vào bên tai. Thỉnh thoảng, Thiên Yết lại cười nhẹ.
Chẳng biết từ bao giờ, cậu bắt đầu cười nhiều hơn.
Vậy hay quá! Vậy cậu có thể đi chung với mọi người rồi!!
Giọng vui vẻ hớn hở của Kim Ngưu ở đầu dây bên kia khiến Thiên Yết để ý một chút, và ngạc nhiên một chút.
Đi đâu cơ?
Đi tham quan! Trường mình tổ chức đi tham quan đó! Lớp mình sẽ đi cùng với lớp của Nhân Mã~!
Lớp của Tiểu Sư Nhi và Song Tử?
Kim Ngưu nghe giọng có vẻ rất vui nhỉ?
Đương nhiên rồi! Cậu không biết đâu, tớ thích mấy chuyến đi tập thể này lắm luôn!
Ai bảo cậu không biết rằng Kim Ngưu thực chất hoạt bát và thích những hoạt động ngoại khoá. Dù sao, Thiên Yết cũng đã dõi theo cô từ khi hai đứa còn học lớp mười.
Kim Ngưu này.
Thiên Yết có thể nghe thấy tiếng hỏi lại của cô, cậu khẽ mỉm cười.
Tớ thích cậu!
Một giây im lặng trôi qua, và đầu dây bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì. Cho đến khi giọng nói có phần tức giận của Kim Ngưu vang lên.
Cậu.. Cậu nói nhảm gì đó!? S-Sao tự nhiên lại nói như vậy hả?!
Kim Ngưu đang xấu hổ. Là thẹn quá hoá giận.
Tớ chỉ nói thật lòng tớ! Không lẽ Kim Ngưu không thích t-
Im ngay!!
Trong đầu Thiên Yết dễ dàng mường tượng được những biểu hiện của Kim Ngưu bây giờ. Cô quá dễ đoán, nhất là với một người tinh ý có thừa như cậu.
Nhưng bao giờ cũng tớ nói, tớ muốn nghe Ngưu nói cơ!
Cái...?! Cậu quá lắm rồi nha! Tớ nói là được chứ gì? Được rồi, tớ thích cậu, Kim Ngưu thích Thiên Yết!! Được chưa?!
Thiên Yết không ngăn được mình phì cười, cười đến chảy cả nước mắt.
Tớ đùa cậu chút thôi mà!
Thấy chưa, trêu cô thực rất vui.
Đáng ghét! Tớ cúp đây! Không thèm nói với cậu nữa!
Tay lau mắt, Thiên Yết đặt điện thoại sang bên. Cậu dựa hẳn vào thành giường và nhìn bâng quơ lên trần nhà, rồi tự mình mỉm cười.
***
Kim Ngưu bây giờ chỉ thiếu điều muốn bay thẳng sang đó cho Thiên Yết một trận, đương nhiên là trong trường hợp nếu cô có điều kiện, hay có ai đó tài trợ cho.
Đôi lúc, Kim Ngưu chợt thấy nhớ Triệu Thiên Yết trước kia. Một hội trưởng hội học sinh lạnh lùng ít nói, vô cảm băng lãnh, ít cười và không biết đùa là gì. A, còn cậu của bây giờ còn biết trêu cho cô giận dữ, chưa kể còn cười vui vẻ như đúng rồi!
Nghĩ một lúc, Kim Ngưu với tay lấy cái điện thoại để gần đó và bắt đầu nhắn tin với Song Tử.
Cô mắng vốn cho biết!
***
Thiên Yết ngồi trên ghế sofa to tướng đặt ở chính giữa phòng làm việc, tay lẫn mắt đều dán chặt vào chiếc máy tính xách tay trước mặt. Những ngón tay của cậu linh hoạt lướt trên bàn phím, thỉnh thoảng lại mở vài tập tài liệu đặt gần đó.
Ta có nhìn nhầm không nhỉ? Con từ khi sang đây, so với lúc trước có gì đó vui vẻ hơn?
Người vừa nói là người đang ngồi trên bàn làm việc, hai tay chống lên bàn khoanh lại và đỡ lấy cầm. Phong thái trên người toát ra sự quyền lực khiến người ta vừa kính nể vừa kiêng dè. Trên khuôn mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn là đôi mắt màu khói lạnh nhạt và từng trải, lúc này đang nhìn chằm chằm cậu con trai ngồi trước mặt.
Người này là đương kim chủ tịch của tập đoàn họ Triệu, và là người đứng đầu hiện tại của Triệu gia. Đương nhiên, cũng là ông nội của Thiên Yết. Đôi mắt khói của cậu cũng là thừa hưởng từ ông.
Trước câu hỏi của ông nội, Thiên Yết bình thản đưa mắt nhìn ông, rồi lại chậm rãi quay về màn hình máy tính xách tay. Tay của cậu vẫn đều đều đánh trên bàn phím.
Không hẳn ạ. Con chỉ vui vì sự hùng mạnh của tập đoàn chúng ta thôi.
Trừ khi Thiên Yết bị điên, không thì cậu có mất trí cũng không nói ra lý do là vì Kim Ngưu.
Triệu chủ tịch hai mắt nhắm hờ, thanh âm trầm đầy uy quyền đều đặn vang lên.
Nhờ có con sang đây, dù chỉ một thời gian ngắn nhưng công việc của tập đoàn đã được giải quyết rất nhiều!
Ông đã quá khen rồi, con chỉ làm những gì mình nên làm.
Ông nội cậu sẽ không bao giờ khen người không có năng lực, cũng không bao giờ quá lạm dụng lời khen của mình. Bấy nhiêu năm ngồi trên chiếc ghế của người lãnh đạo tạo nên một vị chủ tịch lạnh lùng và đôi phần vô cảm.
Con rất giống với ba của con trước đây. Biết điều và đáng tin cậy, cho đến khi nó vì một con đàn bà chẳng ra gì mà chống đối ta, thậm chí là chống đối cả dòng họ!
Những ngón tay đang lướt trên bàn phím máy tính xách tay chợt khựng lại trong vài giây, đôi mắt cũng thôi sự dao động, Thiên Yết tiếp tục công việc như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Dù vậy, tâm trí cậu lại vì lời của ông nội mà suy nghĩ. Đến một đứa trẻ còn phần nào nhận ra thì làm sao cậu có thể không hiểu ý của ông.
Trong số những đứa con của Triệu chủ tịch, người ông thương nhất là ba của Thiên Yết, và đứa cháu ông yêu nhất cũng là cậu. Nhưng càng thương bao nhiêu, càng yêu bao nhiêu, ông lại càng căm ghét mẹ cậu bấy nhiêu.
Thiên Yết không khó chịu, cũng không ghét bỏ ông nội. Cậu chỉ là, hơi buồn một chút thôi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa chợt vang lên. Theo lệnh chủ tịch, người bước vào đầy kính trọng lúc này là trợ lí của ông.
Xin thứ lỗi thưa chủ tịch, đã đến giờ ngài gặp mặt đối tác của chúng ta rồi ạ!
Gạt những tập hồ sơ trên bàn sang một bên, Triệu chủ tịch chậm rãi đứng dậy và rời khỏi bàn làm việc của ông. Cùng lúc đó, Thiên Yết cũng gập chiếc máy tính xách tay của mình lại.
Con cũng ra ngoài một chút đây. Gặp ông sau ạ!
Đáp lại câu chào lễ phép của cháu trai, chủ tịch nở nụ cười nhẹ trong vài giây.
***
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của ông nội, Thiên Yết trở về phòng mình, sau đó lại bước xuống dưới nhà. Tuy nhiên, chỉ vừa mới đi đến cầu thang, cậu đã đụng mặt với người thuộc gia tộc họ Triệu. Và như không có chuyện gì xảy ra, cậu liền lách sang bên và tiếp tục bước đi.
Đó là nếu hai vợ chồng kia không lên tiếng.
Người thừa kế của dòng họ lại vô phép tắc đến mức không thèm chào hỏi người trong nhà sao?
Đúng là đồ con hoang! Chẳng biết kính trên nhường dưới gì cả!
Ngoại trừ việc chân khựng lại, còn lại Thiên Yết hoàn toàn không biểu lộ ra điều gì, dù là sự khó chịu hay tức giận. Cậu thậm chí còn bình thản dùng đôi mắt không chút dao động nào của mình nhìn hai vợ chồng kia. Thiên Yết gật nhẹ đầu.
Chào chú thím, chúc hai người một ngày tốt lành. Mong thứ lỗi cho con, con bây giờ phải ra ngoài có việc!
Mày!
Và cứ thế, cậu thản nhiên bước qua hai người họ, mặc kệ ánh mắt viên đạn chán ghét và những lời chua ngoa phía sau lưng mình.
Dù sao, Thiên Yết cũng đã quen với những điều có phần cay độc này rồi. Miễn là họ không vượt quá mức, bằng không cậu vẫn có thể xem như chưa có gì.
Thiên Yết không nhu nhược, không yếu đuối. Bởi vì nếu muốn, với vị trí là người thừa kế của mình, cậu hoàn toàn có thể dễ dàng gạt bỏ bọn họ.
Dù là sau này hay bây giờ. Cậu chỉ là, không muốn rước thêm bất cứ phiền phức nào vào người nữa.
***
Ngồi trên taxi, Thiên Yết bâng quơ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Không giống như quê hương của cậu, nước Mĩ luôn hiện đại và nhộn nhịp theo đúng bản chất của nó. Không quá ồn ào và náo nhiệt, nhưng không hiểu sao vẫn khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Điều khiến Thiên Yết bận tâm không phải những lời của chú thím cậu, cũng không phải khó chịu vì bị ghẻ lạnh. Chỉ là, cậu có phần để tâm đến chuyện gặp đối tác của ông nội.
Thiên Yết biết người hôm nay sẽ cùng ông cậu bàn công việc là ai. Không chỉ biết, mà còn là biết rất rõ nữa kìa.
Cậu bất giác thở hắt ra một cái.
Lúc này, chiếc taxi chở cậu dừng lại. Sau khi trả tiền cho tài xế, Thiên Yết mở cửa bước ra ngoài, mắt hơi ngước lên nhìn địa điểm trước mặt, cho đến khi mắt cậu bị ánh nắng làm chói.
Nơi này là một trong những chi nhánh nổi tiếng nhất của tập đoàn hùng mạnh nhà họ Triệu.
Không gian bên trong đầy sáng sủa và đôi chút nhộn nhịp. Thiên Yết đưa mắt nhìn những người đang bàn công việc gần đó, hay những nhân viên tất bật liên tục. Dù chỉ là một chi nhánh thì ở bất kì đâu, năng suất làm việc của Triệu thị luôn thật tuyệt vời.
Cho hỏi, cậu cần gì?
Mắt nhìn sang cô gái đứng quầy tiếp tân, Thiên Yết lại nhìn bâng quơ đâu đâu sang hướng khác.
Tôi muốn gặp tổng giám đốc.
Cậu có hẹn trước với ngài không ạ?
Thiên Yết suy nghĩ một hồi rồi chầm chậm lấc đầu.
Tôi không.
Cô gái kia chớp mắt vài cái rồi chợt mím chặt lấy môi. Cô nãy giờ vì vẻ ngoài chói sáng của người con trai trước mắt mà có phần lúng túng.
Xin lỗi, nếu không có hẹn trước, tôi thật sự không thể-
Đợi một chút!
Người vừa lên tiếng ngắt lời cô gái không phải Thiên Yết, thay vào đó là một người đàn ông trung niên mặc vét đang đi về phía cậu. Vừa nhìn thấy ông, cô gái lập tức cúi đầu chào.
X-Xin chào phó tổng!
Cô đi làm việc đi, cứ để cậu bé này cho tôi!
Thiên Yết có thể nhận ra người này, vì chính cậu cũng biết đó là ai. Vẻ mặt giãn ra một chút, đôi mắt có phần ôn hoà hơn, cậu hơi gật đầu chào ông. Hai người họ sau vài câu nói chuyện bắt đầu đi cùng nhau, nhìn có thể đoán ra ngay là người quen.
Cô gái tiếp tân lúc này vẫn còn ngơ ngác nhìn theo, cho đến khi bị bạn mình huých nhẹ vào hông.
Cô làm gì vậy? À mà, cô mới vào làm nên không biết cũng phải!
Tôi không biết gì cơ?
Cái cậu con trai ấy chính là người thừa kế của Triệu thị, tập đoàn mẹ của công ty chúng ta đấy!
Đã ngơ ngác càng thêm ngơ ngác, cô gái mất một lúc lâu mới hiểu hết.
Vậy cậu ấy là... của tổng giám đốc? Nhưng, tổng giám đốc trẻ lắm mà. Làm sao...?
***
Nơi Thiên Yết đang ngồi hiện tại là trên ghế sofa trong phòng làm việc của người đứng đầu chi nhánh. Còn người ngồi đối diện cậu lúc này, một người đàn ông ngoài ba mươi lịch lãm phong độ, chỉ có mỗi đôi mắt trầm lắng tia buồn, chính là vị tổng giám đốc mà cậu muốn gặp.
Cũng chính là ba của Thiên Yết.
Có con khi chỉ mới là học sinh cấp ba, nên dù con trai đã học lớp mười một, ông Triệu vẫn còn rất trẻ, trẻ đến mức nhiều người ở tuổi ông bây giờ vẫn còn chưa lập gia đình. Hiện tại, ông đang quản lý chi nhánh của gia đình, thay vì làm việc ở tập đoàn mẹ.
Lâu quá không gặp, Thiên Yết!
Mắt Thiên Yết nhìn ba trong vài giây, sau đó lại lơ đễnh nhìn vào tách cafe trước mặt.
Thật sự thì, kí ức của cậu về ba mình mờ nhạt lắm. Ông rời bỏ mẹ con cậu từ khi Thiên Yết còn chưa thành hình, tận khi cậu sinh ra và lớn lên cũng chưa một lần gặp mặt.
Vâng, con nghĩ vậy.
Lần đầu tiên và cũng là cuối cùng Thiên Yết gặp ông Triệu là vào buổi tiệc sinh nhật năm năm trước của cậu. Dù vậy khi đó, khi vô tình bắt gặp ông trong đám đông, không hiểu tại sao, Thiên Yết vẫn có thể nhận ra ngay, rằng ông là ba của cậu.
Sau khi bị ông nội cùng gia đình đưa ra nước ngoài du học, đã có một thời gian ông Triệu bị chứng trầm cảm nặng đến mức thể xác lẫn tâm trí đều mơ màng hệt như một kẻ vô hồn. Dù hiện tại, mọi thứ đã dần đi vào trật tự vốn có của nó, ông vẫn chưa thể bình thản đối mặt với con trai của chính mình.
Sao con lại đến tìm ba?
Tay Thiên Yết lắc tách cafe nãy giờ vẫn không hề dừng lại, chỉ có ánh mắt và suy nghĩ là lệch đi.
Con cũng không biết nữa. Có lẽ, con muốn gặp ba, con nghĩ vậy.
Cảm ơn con!
Một khoảng im lặng bao lấy căn phòng, cho đến khi có người lên tiếng.
Ba này, con-
Thiên Yết, ba-
Nhưng không phải một, mà là cả hai, sau đó lại tiếp tục im lặng nhìn nhau. Ông Triệu hơi mỉm cười, đầu gật nhẹ một cái.
Con chỉ muốn hỏi, đã bao giờ ba có ý nghĩ ghét bỏ hay muốn bỏ rơi mẹ con con hay chưa. Vì nó có phần ngớ ngẩn, cho nên-
Chưa bao giờ, và cũng sẽ không bao giờ!
Ông Triệu tay cầm tách cafe của mình uống một hớp to, rồi lại dùng tay khác xoa xoa thái dương của mình. Ông bất giác thở dài.
Thật sự thì nếu có thể quay lại, ba chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay mẹ con ra! Dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa!
Bà ngoại của Thiên Yết từng nói, người buông bỏ và rời khỏi người kia trước chính là ba cậu. Ông đã chọn một tương lai rộng mở thay cho cuộc sống bên cạnh người ông yêu thương cùng đứa con chưa chào đời của ông.
Nhưng sự thật thế nào, có lẽ ngoài người trong cuộc ra sẽ không ai có thể biết được.
Khi mẹ con bảo rằng cô ấy có thai, ba đã vừa mừng vừa lo. Ai mà nghĩ một thằng nhóc cấp ba lại sắp làm cha chứ! Dù vậy, ba và mẹ của con đều đã tự hứa rằng, dù cho có chuyện gì xảy ra cũng phải cho con được chào đời!
Có thể vì khi đó ông Triệu suy nghĩ quá đơn giản và ngây thơ đến mức không nghĩ đến hai từ trách nhiệm. Hoặc cũng có thể, bao nhiêu sợ hãi của ông đều đã dồn vào một chuyện, cũng là chướng ngại vật lớn nhất.
Nhà họ Triệu.
Ba quá yếu đuối! Quá nhu nhược! Lời hứa với mẹ con ba đã không thể thực hiện, lại còn khiến cô ấy bị tổn thương và một mình sinh con ra. Cũng do ba, con mới mất đi cả ba và mẹ! Nếu lúc đó ba kiên định hơn, hay ít nhất bản lĩnh hơn một chút, chắc chắn sẽ không để ai ức hiếp mẹ con con!
Thiên Yết có thể đọc được trong từng biểu hiện của ông, trong từng lời nói của ông, trong cả đôi mắt kia sự ân hận không hề nhỏ. Nụ cười buồn có phần chua chát của ông Triệu càng khiến cậu không biết phải nói gì.
Cậu chỉ biết, cậu tin ông.
Đôi lúc con nghĩ, tại sao mình không hận ba và mẹ. Hai người bỏ rơi con từ khi con còn rất nhỏ, lấy đi của con quyền được ba mẹ yêu thương! Nhưng dù vậy, con quả thật vẫn không thể giận hai người.
Trong bất giác, Thiên Yết không ngăn được mình mỉm cười.
Vả lại, nếu không như vậy, con có lẽ sẽ không thể gặp được những người mà con yêu quý, hay cô gái đã khiến con rung động.
Cái gì cũng có mặt xấu và mặt tốt của nó, chuyện này cũng vậy. Không phải cậu thấy vui, Thiên Yết chỉ là không muốn nghĩ mãi về những thứ tiêu cực như vậy.
Mắt ông Triệu vẫn nhìn chằm chằm con trai mình, cho đến khi ông bật cười.
Con yêu cô bé ấy chứ?
Con không biết. Con không biết chắc chắn rằng con có yêu cô ấy hay không, nhưng con có thích, thích rất nhiều!
Yêu một người, Thiên Yết dù dành cho Kim Ngưu tình cảm sâu nặng bao nhiêu vẫn không cho phép mình tuỳ tiện nói ra. Hình ảnh cô hiện ra trong tâm trí lúc này bất giác khiến cậu vô thức mỉm cười.
Và con sẽ bảo vệ cô ấy! Bằng mọi giá cũng sẽ bảo vệ cô ấy!
Ánh mắt ngạc nhiên chợt chuyển sang tin cậy dịu dàng, ông Triệu hơi rướn người về phía trước, bàn tay đặt lên ân cần xoa đầu Triệu Thiên Yết.
Phải rồi, như cậu đã nói, cậu sẽ bảo vệ Kim Ngưu!
Dù cho cậu là người nhà họ Triệu, dù cho cậu là người thừa kế của Triệu gia, dù phải đánh đổi bất kì thứ gì, Triệu Thiên Yết cũng nhất định bảo vệ cô.
Mỗi lần như vậy, khi trở về phòng mình sau một ngày làm việc, Thiên Yết sẽ lại gọi cho Kim Ngưu, có ngày thì cô chủ động gọi cho cậu. Nghe những lời dịu dàng đầy quan tâm của cô, những lời dặn dò rằng cậu không được cố quá sức, cậu đôi khi lại bất giác mỉm cười.
Quan hệ giữa Thiên Yết và Kim Ngưu bây giờ là quan hệ bạn trai bạn gái, không còn là bạn cùng lớp đơn thuần nữa. Mỗi lần nghĩ như thế, cậu lại thấy hạnh phúc. Và khi nói cho cô, cô sẽ mắng cậu ngay vì xấu hổ. Cùng nhau trò chuyện với cô, Thiên Yết phần nào quên mất cơn mệt mỏi của mình.
Vậy là, tuần sau cậu sẽ về?
Ừm, mọi việc đã được giải quyết ổn thoả rồi mà!
Tựa lưng vào thành giường, bàn tay vẫn còn đặt trên bàn phím laptop trước mặt, tay còn lại cầm chặt điện thoại đang áp vào bên tai. Thỉnh thoảng, Thiên Yết lại cười nhẹ.
Chẳng biết từ bao giờ, cậu bắt đầu cười nhiều hơn.
Vậy hay quá! Vậy cậu có thể đi chung với mọi người rồi!!
Giọng vui vẻ hớn hở của Kim Ngưu ở đầu dây bên kia khiến Thiên Yết để ý một chút, và ngạc nhiên một chút.
Đi đâu cơ?
Đi tham quan! Trường mình tổ chức đi tham quan đó! Lớp mình sẽ đi cùng với lớp của Nhân Mã~!
Lớp của Tiểu Sư Nhi và Song Tử?
Kim Ngưu nghe giọng có vẻ rất vui nhỉ?
Đương nhiên rồi! Cậu không biết đâu, tớ thích mấy chuyến đi tập thể này lắm luôn!
Ai bảo cậu không biết rằng Kim Ngưu thực chất hoạt bát và thích những hoạt động ngoại khoá. Dù sao, Thiên Yết cũng đã dõi theo cô từ khi hai đứa còn học lớp mười.
Kim Ngưu này.
Thiên Yết có thể nghe thấy tiếng hỏi lại của cô, cậu khẽ mỉm cười.
Tớ thích cậu!
Một giây im lặng trôi qua, và đầu dây bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì. Cho đến khi giọng nói có phần tức giận của Kim Ngưu vang lên.
Cậu.. Cậu nói nhảm gì đó!? S-Sao tự nhiên lại nói như vậy hả?!
Kim Ngưu đang xấu hổ. Là thẹn quá hoá giận.
Tớ chỉ nói thật lòng tớ! Không lẽ Kim Ngưu không thích t-
Im ngay!!
Trong đầu Thiên Yết dễ dàng mường tượng được những biểu hiện của Kim Ngưu bây giờ. Cô quá dễ đoán, nhất là với một người tinh ý có thừa như cậu.
Nhưng bao giờ cũng tớ nói, tớ muốn nghe Ngưu nói cơ!
Cái...?! Cậu quá lắm rồi nha! Tớ nói là được chứ gì? Được rồi, tớ thích cậu, Kim Ngưu thích Thiên Yết!! Được chưa?!
Thiên Yết không ngăn được mình phì cười, cười đến chảy cả nước mắt.
Tớ đùa cậu chút thôi mà!
Thấy chưa, trêu cô thực rất vui.
Đáng ghét! Tớ cúp đây! Không thèm nói với cậu nữa!
Tay lau mắt, Thiên Yết đặt điện thoại sang bên. Cậu dựa hẳn vào thành giường và nhìn bâng quơ lên trần nhà, rồi tự mình mỉm cười.
***
Kim Ngưu bây giờ chỉ thiếu điều muốn bay thẳng sang đó cho Thiên Yết một trận, đương nhiên là trong trường hợp nếu cô có điều kiện, hay có ai đó tài trợ cho.
Đôi lúc, Kim Ngưu chợt thấy nhớ Triệu Thiên Yết trước kia. Một hội trưởng hội học sinh lạnh lùng ít nói, vô cảm băng lãnh, ít cười và không biết đùa là gì. A, còn cậu của bây giờ còn biết trêu cho cô giận dữ, chưa kể còn cười vui vẻ như đúng rồi!
Nghĩ một lúc, Kim Ngưu với tay lấy cái điện thoại để gần đó và bắt đầu nhắn tin với Song Tử.
Cô mắng vốn cho biết!
***
Thiên Yết ngồi trên ghế sofa to tướng đặt ở chính giữa phòng làm việc, tay lẫn mắt đều dán chặt vào chiếc máy tính xách tay trước mặt. Những ngón tay của cậu linh hoạt lướt trên bàn phím, thỉnh thoảng lại mở vài tập tài liệu đặt gần đó.
Ta có nhìn nhầm không nhỉ? Con từ khi sang đây, so với lúc trước có gì đó vui vẻ hơn?
Người vừa nói là người đang ngồi trên bàn làm việc, hai tay chống lên bàn khoanh lại và đỡ lấy cầm. Phong thái trên người toát ra sự quyền lực khiến người ta vừa kính nể vừa kiêng dè. Trên khuôn mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn là đôi mắt màu khói lạnh nhạt và từng trải, lúc này đang nhìn chằm chằm cậu con trai ngồi trước mặt.
Người này là đương kim chủ tịch của tập đoàn họ Triệu, và là người đứng đầu hiện tại của Triệu gia. Đương nhiên, cũng là ông nội của Thiên Yết. Đôi mắt khói của cậu cũng là thừa hưởng từ ông.
Trước câu hỏi của ông nội, Thiên Yết bình thản đưa mắt nhìn ông, rồi lại chậm rãi quay về màn hình máy tính xách tay. Tay của cậu vẫn đều đều đánh trên bàn phím.
Không hẳn ạ. Con chỉ vui vì sự hùng mạnh của tập đoàn chúng ta thôi.
Trừ khi Thiên Yết bị điên, không thì cậu có mất trí cũng không nói ra lý do là vì Kim Ngưu.
Triệu chủ tịch hai mắt nhắm hờ, thanh âm trầm đầy uy quyền đều đặn vang lên.
Nhờ có con sang đây, dù chỉ một thời gian ngắn nhưng công việc của tập đoàn đã được giải quyết rất nhiều!
Ông đã quá khen rồi, con chỉ làm những gì mình nên làm.
Ông nội cậu sẽ không bao giờ khen người không có năng lực, cũng không bao giờ quá lạm dụng lời khen của mình. Bấy nhiêu năm ngồi trên chiếc ghế của người lãnh đạo tạo nên một vị chủ tịch lạnh lùng và đôi phần vô cảm.
Con rất giống với ba của con trước đây. Biết điều và đáng tin cậy, cho đến khi nó vì một con đàn bà chẳng ra gì mà chống đối ta, thậm chí là chống đối cả dòng họ!
Những ngón tay đang lướt trên bàn phím máy tính xách tay chợt khựng lại trong vài giây, đôi mắt cũng thôi sự dao động, Thiên Yết tiếp tục công việc như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Dù vậy, tâm trí cậu lại vì lời của ông nội mà suy nghĩ. Đến một đứa trẻ còn phần nào nhận ra thì làm sao cậu có thể không hiểu ý của ông.
Trong số những đứa con của Triệu chủ tịch, người ông thương nhất là ba của Thiên Yết, và đứa cháu ông yêu nhất cũng là cậu. Nhưng càng thương bao nhiêu, càng yêu bao nhiêu, ông lại càng căm ghét mẹ cậu bấy nhiêu.
Thiên Yết không khó chịu, cũng không ghét bỏ ông nội. Cậu chỉ là, hơi buồn một chút thôi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa chợt vang lên. Theo lệnh chủ tịch, người bước vào đầy kính trọng lúc này là trợ lí của ông.
Xin thứ lỗi thưa chủ tịch, đã đến giờ ngài gặp mặt đối tác của chúng ta rồi ạ!
Gạt những tập hồ sơ trên bàn sang một bên, Triệu chủ tịch chậm rãi đứng dậy và rời khỏi bàn làm việc của ông. Cùng lúc đó, Thiên Yết cũng gập chiếc máy tính xách tay của mình lại.
Con cũng ra ngoài một chút đây. Gặp ông sau ạ!
Đáp lại câu chào lễ phép của cháu trai, chủ tịch nở nụ cười nhẹ trong vài giây.
***
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của ông nội, Thiên Yết trở về phòng mình, sau đó lại bước xuống dưới nhà. Tuy nhiên, chỉ vừa mới đi đến cầu thang, cậu đã đụng mặt với người thuộc gia tộc họ Triệu. Và như không có chuyện gì xảy ra, cậu liền lách sang bên và tiếp tục bước đi.
Đó là nếu hai vợ chồng kia không lên tiếng.
Người thừa kế của dòng họ lại vô phép tắc đến mức không thèm chào hỏi người trong nhà sao?
Đúng là đồ con hoang! Chẳng biết kính trên nhường dưới gì cả!
Ngoại trừ việc chân khựng lại, còn lại Thiên Yết hoàn toàn không biểu lộ ra điều gì, dù là sự khó chịu hay tức giận. Cậu thậm chí còn bình thản dùng đôi mắt không chút dao động nào của mình nhìn hai vợ chồng kia. Thiên Yết gật nhẹ đầu.
Chào chú thím, chúc hai người một ngày tốt lành. Mong thứ lỗi cho con, con bây giờ phải ra ngoài có việc!
Mày!
Và cứ thế, cậu thản nhiên bước qua hai người họ, mặc kệ ánh mắt viên đạn chán ghét và những lời chua ngoa phía sau lưng mình.
Dù sao, Thiên Yết cũng đã quen với những điều có phần cay độc này rồi. Miễn là họ không vượt quá mức, bằng không cậu vẫn có thể xem như chưa có gì.
Thiên Yết không nhu nhược, không yếu đuối. Bởi vì nếu muốn, với vị trí là người thừa kế của mình, cậu hoàn toàn có thể dễ dàng gạt bỏ bọn họ.
Dù là sau này hay bây giờ. Cậu chỉ là, không muốn rước thêm bất cứ phiền phức nào vào người nữa.
***
Ngồi trên taxi, Thiên Yết bâng quơ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Không giống như quê hương của cậu, nước Mĩ luôn hiện đại và nhộn nhịp theo đúng bản chất của nó. Không quá ồn ào và náo nhiệt, nhưng không hiểu sao vẫn khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Điều khiến Thiên Yết bận tâm không phải những lời của chú thím cậu, cũng không phải khó chịu vì bị ghẻ lạnh. Chỉ là, cậu có phần để tâm đến chuyện gặp đối tác của ông nội.
Thiên Yết biết người hôm nay sẽ cùng ông cậu bàn công việc là ai. Không chỉ biết, mà còn là biết rất rõ nữa kìa.
Cậu bất giác thở hắt ra một cái.
Lúc này, chiếc taxi chở cậu dừng lại. Sau khi trả tiền cho tài xế, Thiên Yết mở cửa bước ra ngoài, mắt hơi ngước lên nhìn địa điểm trước mặt, cho đến khi mắt cậu bị ánh nắng làm chói.
Nơi này là một trong những chi nhánh nổi tiếng nhất của tập đoàn hùng mạnh nhà họ Triệu.
Không gian bên trong đầy sáng sủa và đôi chút nhộn nhịp. Thiên Yết đưa mắt nhìn những người đang bàn công việc gần đó, hay những nhân viên tất bật liên tục. Dù chỉ là một chi nhánh thì ở bất kì đâu, năng suất làm việc của Triệu thị luôn thật tuyệt vời.
Cho hỏi, cậu cần gì?
Mắt nhìn sang cô gái đứng quầy tiếp tân, Thiên Yết lại nhìn bâng quơ đâu đâu sang hướng khác.
Tôi muốn gặp tổng giám đốc.
Cậu có hẹn trước với ngài không ạ?
Thiên Yết suy nghĩ một hồi rồi chầm chậm lấc đầu.
Tôi không.
Cô gái kia chớp mắt vài cái rồi chợt mím chặt lấy môi. Cô nãy giờ vì vẻ ngoài chói sáng của người con trai trước mắt mà có phần lúng túng.
Xin lỗi, nếu không có hẹn trước, tôi thật sự không thể-
Đợi một chút!
Người vừa lên tiếng ngắt lời cô gái không phải Thiên Yết, thay vào đó là một người đàn ông trung niên mặc vét đang đi về phía cậu. Vừa nhìn thấy ông, cô gái lập tức cúi đầu chào.
X-Xin chào phó tổng!
Cô đi làm việc đi, cứ để cậu bé này cho tôi!
Thiên Yết có thể nhận ra người này, vì chính cậu cũng biết đó là ai. Vẻ mặt giãn ra một chút, đôi mắt có phần ôn hoà hơn, cậu hơi gật đầu chào ông. Hai người họ sau vài câu nói chuyện bắt đầu đi cùng nhau, nhìn có thể đoán ra ngay là người quen.
Cô gái tiếp tân lúc này vẫn còn ngơ ngác nhìn theo, cho đến khi bị bạn mình huých nhẹ vào hông.
Cô làm gì vậy? À mà, cô mới vào làm nên không biết cũng phải!
Tôi không biết gì cơ?
Cái cậu con trai ấy chính là người thừa kế của Triệu thị, tập đoàn mẹ của công ty chúng ta đấy!
Đã ngơ ngác càng thêm ngơ ngác, cô gái mất một lúc lâu mới hiểu hết.
Vậy cậu ấy là... của tổng giám đốc? Nhưng, tổng giám đốc trẻ lắm mà. Làm sao...?
***
Nơi Thiên Yết đang ngồi hiện tại là trên ghế sofa trong phòng làm việc của người đứng đầu chi nhánh. Còn người ngồi đối diện cậu lúc này, một người đàn ông ngoài ba mươi lịch lãm phong độ, chỉ có mỗi đôi mắt trầm lắng tia buồn, chính là vị tổng giám đốc mà cậu muốn gặp.
Cũng chính là ba của Thiên Yết.
Có con khi chỉ mới là học sinh cấp ba, nên dù con trai đã học lớp mười một, ông Triệu vẫn còn rất trẻ, trẻ đến mức nhiều người ở tuổi ông bây giờ vẫn còn chưa lập gia đình. Hiện tại, ông đang quản lý chi nhánh của gia đình, thay vì làm việc ở tập đoàn mẹ.
Lâu quá không gặp, Thiên Yết!
Mắt Thiên Yết nhìn ba trong vài giây, sau đó lại lơ đễnh nhìn vào tách cafe trước mặt.
Thật sự thì, kí ức của cậu về ba mình mờ nhạt lắm. Ông rời bỏ mẹ con cậu từ khi Thiên Yết còn chưa thành hình, tận khi cậu sinh ra và lớn lên cũng chưa một lần gặp mặt.
Vâng, con nghĩ vậy.
Lần đầu tiên và cũng là cuối cùng Thiên Yết gặp ông Triệu là vào buổi tiệc sinh nhật năm năm trước của cậu. Dù vậy khi đó, khi vô tình bắt gặp ông trong đám đông, không hiểu tại sao, Thiên Yết vẫn có thể nhận ra ngay, rằng ông là ba của cậu.
Sau khi bị ông nội cùng gia đình đưa ra nước ngoài du học, đã có một thời gian ông Triệu bị chứng trầm cảm nặng đến mức thể xác lẫn tâm trí đều mơ màng hệt như một kẻ vô hồn. Dù hiện tại, mọi thứ đã dần đi vào trật tự vốn có của nó, ông vẫn chưa thể bình thản đối mặt với con trai của chính mình.
Sao con lại đến tìm ba?
Tay Thiên Yết lắc tách cafe nãy giờ vẫn không hề dừng lại, chỉ có ánh mắt và suy nghĩ là lệch đi.
Con cũng không biết nữa. Có lẽ, con muốn gặp ba, con nghĩ vậy.
Cảm ơn con!
Một khoảng im lặng bao lấy căn phòng, cho đến khi có người lên tiếng.
Ba này, con-
Thiên Yết, ba-
Nhưng không phải một, mà là cả hai, sau đó lại tiếp tục im lặng nhìn nhau. Ông Triệu hơi mỉm cười, đầu gật nhẹ một cái.
Con chỉ muốn hỏi, đã bao giờ ba có ý nghĩ ghét bỏ hay muốn bỏ rơi mẹ con con hay chưa. Vì nó có phần ngớ ngẩn, cho nên-
Chưa bao giờ, và cũng sẽ không bao giờ!
Ông Triệu tay cầm tách cafe của mình uống một hớp to, rồi lại dùng tay khác xoa xoa thái dương của mình. Ông bất giác thở dài.
Thật sự thì nếu có thể quay lại, ba chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay mẹ con ra! Dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa!
Bà ngoại của Thiên Yết từng nói, người buông bỏ và rời khỏi người kia trước chính là ba cậu. Ông đã chọn một tương lai rộng mở thay cho cuộc sống bên cạnh người ông yêu thương cùng đứa con chưa chào đời của ông.
Nhưng sự thật thế nào, có lẽ ngoài người trong cuộc ra sẽ không ai có thể biết được.
Khi mẹ con bảo rằng cô ấy có thai, ba đã vừa mừng vừa lo. Ai mà nghĩ một thằng nhóc cấp ba lại sắp làm cha chứ! Dù vậy, ba và mẹ của con đều đã tự hứa rằng, dù cho có chuyện gì xảy ra cũng phải cho con được chào đời!
Có thể vì khi đó ông Triệu suy nghĩ quá đơn giản và ngây thơ đến mức không nghĩ đến hai từ trách nhiệm. Hoặc cũng có thể, bao nhiêu sợ hãi của ông đều đã dồn vào một chuyện, cũng là chướng ngại vật lớn nhất.
Nhà họ Triệu.
Ba quá yếu đuối! Quá nhu nhược! Lời hứa với mẹ con ba đã không thể thực hiện, lại còn khiến cô ấy bị tổn thương và một mình sinh con ra. Cũng do ba, con mới mất đi cả ba và mẹ! Nếu lúc đó ba kiên định hơn, hay ít nhất bản lĩnh hơn một chút, chắc chắn sẽ không để ai ức hiếp mẹ con con!
Thiên Yết có thể đọc được trong từng biểu hiện của ông, trong từng lời nói của ông, trong cả đôi mắt kia sự ân hận không hề nhỏ. Nụ cười buồn có phần chua chát của ông Triệu càng khiến cậu không biết phải nói gì.
Cậu chỉ biết, cậu tin ông.
Đôi lúc con nghĩ, tại sao mình không hận ba và mẹ. Hai người bỏ rơi con từ khi con còn rất nhỏ, lấy đi của con quyền được ba mẹ yêu thương! Nhưng dù vậy, con quả thật vẫn không thể giận hai người.
Trong bất giác, Thiên Yết không ngăn được mình mỉm cười.
Vả lại, nếu không như vậy, con có lẽ sẽ không thể gặp được những người mà con yêu quý, hay cô gái đã khiến con rung động.
Cái gì cũng có mặt xấu và mặt tốt của nó, chuyện này cũng vậy. Không phải cậu thấy vui, Thiên Yết chỉ là không muốn nghĩ mãi về những thứ tiêu cực như vậy.
Mắt ông Triệu vẫn nhìn chằm chằm con trai mình, cho đến khi ông bật cười.
Con yêu cô bé ấy chứ?
Con không biết. Con không biết chắc chắn rằng con có yêu cô ấy hay không, nhưng con có thích, thích rất nhiều!
Yêu một người, Thiên Yết dù dành cho Kim Ngưu tình cảm sâu nặng bao nhiêu vẫn không cho phép mình tuỳ tiện nói ra. Hình ảnh cô hiện ra trong tâm trí lúc này bất giác khiến cậu vô thức mỉm cười.
Và con sẽ bảo vệ cô ấy! Bằng mọi giá cũng sẽ bảo vệ cô ấy!
Ánh mắt ngạc nhiên chợt chuyển sang tin cậy dịu dàng, ông Triệu hơi rướn người về phía trước, bàn tay đặt lên ân cần xoa đầu Triệu Thiên Yết.
Phải rồi, như cậu đã nói, cậu sẽ bảo vệ Kim Ngưu!
Dù cho cậu là người nhà họ Triệu, dù cho cậu là người thừa kế của Triệu gia, dù phải đánh đổi bất kì thứ gì, Triệu Thiên Yết cũng nhất định bảo vệ cô.
/106
|