Hắc Lục đẩy cửa lớn của nhà hàng ra, liếc mắt liền thấy Hắc Nhất Bằng ngồi ở một góc sáng sủa, trong đầu không khỏi nảy ra ý nghĩ quả nhiên là thế. Lúc Diệp Xuyên kêu lại đây mua hai lon coke, hắn đã có bao nhiêu nghi ngờ. Hắn biết kỳ thật Diệp Xuyên không thích uống coke, huống chi đối với bọn họ mà nói, nhà hàng là một nơi tương đối nhạy cảm. Bất quá, nếu thật sự gặp nhau, Hắc Lục cảm thấy cũng không có gì phải do dự, gặp mặt như vậy vốn cũng là lí do để mình tới đây. Đã qua thời gian cơm chiều, nhà hàng ngoại trừ Hắc Nhất Bằng cũng chỉ có một đôi vợ chồng khách du lịch hơi lớn tuổi và vị tiếp tân tuổi trung niên thường được gọi là chú Hoa đang ngồi cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm. Hắc Nhất Bằng cơ hồ cùng lúc nhìn thấy hắn. Hiển nhiên là rất kinh ngạc. Hắc Nhất Bằng mở to hai mắt ra nhìn, có chút hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, cư nhiên đã rời xa B thị mà vẫn gặp người này ở đây. Ảo giác tiên sinh ngồi xuống phía đối diện. Cũng đã lâu rồi mới được nhìn Hắc Nhất Bằng gần như vậy, nó dường như lại cao hơn rồi, mặt đối mặt như vầy, tầm mắt của hai người gần như ngang nhau. Điều này làm cho trong lòng Hắc Lục chợt sinh ra vài phần cảm khái, nếu bọn họ vẫn cứ bỏ phí thời gian, qua vài năm nữa nếu tình cờ gặp nhau có khi nào không nhận ra nhau. Hai anh em cách nhau một cái bàn ăn bằng gỗ thầm đánh giá lẫn nhau, ăn ý mười phần cùng duy trì trầm mặc. Đối với Hắc Lục mà nói, đây đã được xem là một khởi đầu khá tốt. “Hắc tiên sinh.” Chú Hoa đứng ở khoảng giữa nhà hàng tiếp đón hắn, “Cần mua cái gì vậy?” Hắc Lục dời tầm mắt khỏi khuôn mặt của Hắc Nhất Bằng, nhìn về phía chú Hoa đưa lên hai ngón tay, “Lấy cho tôi hai lon coke.” Nói xong liếc mắt sang Hắc Nhất Bằng đang cầm chai trà xanh trong tay, hỏi : “Nhóc có cần gì không?” Hắc Nhất Bằng lắc lắc đầu, “Không cần, cám ơn.” Một khi đã mở miệng nói chuyện, không khí giữa hai người dường như có vài dấu hiệu cởi mở hơn. Hắc Nhất Bằng hỏi : “Ai uống cái này?” “Diệp Xuyên.” Hắc Lục cầm coke từ trong tay chú Hoa, nói cảm ơn sau đó đặt chúng lên bàn, rất kiên nhẫn giải thích : “Kỳ thật em ấy cũng không thích uống món này, chỉ là. . . Phải, cố ý tạo một cơ hội mà thôi. Em ấy nghĩ rằng chúng ta cần phải ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng.” Hắc Nhất Bằng nhếch môi, vẻ như muốn cười mà cười không nổi hừ một tiếng, “Vậy mà em còn tưởng bạn học có chuyện gì mới hẹn mình đến đây nói chuyện chứ, ngồi nửa ngày thì ra là cái bẫy.” “Xin lỗi.” Hắc Lục nhớ tới sáng nay lúc vừa rời giường, từ cửa sổ phòng ngủ nhìn thấy bộ dáng Diệp Xuyên khi săn đón hai nữ sinh kia, bất giác hơi buồn cười, “Kỳ thật em ấy. . .” “Cậu ta thật đúng là người lắm thủ đoạn.” Hắc Nhất Bằng cười lạnh, “Ngay cả bạn học của em cũng bị lừa. . . Liên hợp bắt tay nhau để tạo cơ hội.” Biểu tình của Hắc Lục trầm xuống, “Nhất Bằng, Diệp Xuyên không chỉ là người yêu, mà còn là người nhà của anh. Anh hy vọng thái độ của em với em ấy có thể duy trì lễ phép cơ bản. Hơn nữa. . .” Hắc Lục tạm dừng, không tự chủ tăng thêm giọng điệu, “Anh không nhớ là giáo dục của nhà ta có dạy kiểu châm chọc khiêu khích người khác.” Hắc Nhất Bằng nghe được hai từ “Người nhà”, sắc mặt trở nên cứng ngắc hẳn lên. Trong lòng đã có chút không phục, theo bản năng liền ngoảnh mặt đi, “Em cũng chưa bao giờ biết anh còn có sở thích này.” “Không phải sở thích.” Hắc Lục cũng không hiểu được tại sao đề tài lại đi theo phương hướng kỳ lạ như vậy, điều này hoàn toàn vượt ra khỏi kế hoạch của hắn. Nhưng nếu như đã nói ra ở đây, cũng không cần phải cố ý trốn tránh. Cho dù nó không chấp nhận, Diệp Xuyên vẫn sẽ là bạn đời của mình, đây là sự thật mà Hắc Nhất Bằng sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt. “Nhất Bằng, hai chúng ta đều là người trưởng thành rồi, hơn nữa tương lai em còn là một cảnh sát. Anh nghĩ em hẳn là hiểu được, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống riêng của mình, chỉ cần không cướp của giết người phóng hỏa, không bắt cóc tống tiền, không vi phạm pháp luật là được. Sinh hoạt cá nhân của anh không cần bất kì ai chỉ vẽ. Nếu em không thể cam đoan mình sẽ giữ được sự tôn trọng cơ bản đối với anh và bạn đời, anh nghĩ, chúng ta cũng không cần nói chuyện thêm nữa.” Hắc Nhất Bằng bị hai câu giết người phóng hỏa, bắt cóc tống tiền chọc thẳng vào tim, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, “Ý em cũng không phải như vậy. Em chỉ cảm thấy. . . Cảm thấy. . . Mẹ không thể chấp nhận được. . .” Nói chưa dứt lời Hắc Nhất Bằng liền hận không thể đem đầu lưỡi của mình cắn đứt. Ánh mắt Hắc Lục chợt lạnh, hắn chăm chú nhìn Hắc Nhất Bằng một lát, dùng một loại ngữ điệu thản nhiên như nói chuyện của người xa lạ : “Nếu bà ấy thực sự xem mình là một người mẹ, năm đó sẽ không thờ ơ đứng nhìn sự tình này xảy ra với anh. Nếu bà ấy đã bỏ đi thân phận của một người mẹ, vậy thì cũng không có tư cách nêu lên ý kiến đối cuộc sống cá nhân của anh. Chấp nhận hay không đều chẳng có chút xíu quan hệ nào.” Đề tài không thể tránh khỏi rốt cục cũng được khơi ra, chuyện cũ bị bóc trần, ánh mắt của Hắc Nhất Bằng cho thấy sự đấu tranh trong vô vọng, “Diệp Xuyên nói. . . Đều là thật sự sao?” Hắc Lục bình tĩnh hỏi lại, “Em ấy nói gì?” “Cậu ấy nói anh bị ba ba bán đi, bị người của phòng giải phẩu nội tạng bất hợp pháp bắt. . .” Hắc Nhất Bằng nhìn Hắc Lục, trong ánh mắt dần dần lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hắn đã thấy được đáp án mà mình muốn kiểm chứng từ biểu tình của Hắc Lục. “Tại sao lại làm như vậy. . .” Hắc Nhất Bằng nện thật mạnh xuống mặt bàn. Hắc Lục làm động tác xin lỗi với những người khách ngồi ăn trong nhà hàng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy đôi mắt Hắc Nhất Bằng đã bắt đầu hơi đỏ lên. Kỳ thật nó. . . Vẫn còn là một thằng nhóc. Hắc Lục thở dài trong lòng, bỗng nhiên không muốn tiếp tục truy vấn chuyện cũ của cha mẹ mình ở trước mặt nó nữa, dù sao thì đây cũng là phần ký ức hắn không muốn nhớ lại. Đối với hai người kia, Hắc Lục đã không còn tâm tư để nghĩ đến. Bọn họ có công dưỡng dục, hắn cũng vì phần dưỡng dục này mà trả giá đau đớn thê thảm : Quỹ đạo cuộc sống bị xoay chuyển, tiền đồ chẳng còn, bị đẩy vào vòng lao lý nhận hết mọi sự nhục nhã, cái nhìn đối với thế giới cũng bởi vì vậy mà hoàn toàn thay đổi. Coi như là đã thanh toán xong. Hắc Lục nghĩ, không oán hận, cũng chẳng quan tâm. Cuộc sống dù sao cũng vẫn phải tiếp tục, lực chú ý của mình vẫn là nên dành cho người xứng đáng đi. “Anh hận họ sao?” Hắc Nhất Bằng nhìn hắn chằm chằm. Hắc Lục chậm rãi lắc đầu, “Đối với anh bọn họ đã không còn bất cứ ý nghĩa gì.” “Anh không muốn thừa nhận họ?” Trong mắt Hắc Nhất Bằng toát ra một tia cố chấp khác thường, “Kỳ thật sau khi anh đi, mẹ có đi tìm, mẹ nói. . .” “Đủ rồi!” Hắc Lục không khống chế được vỗ bàn đứng bật dậy. Chợt ý thức được mình luống cuống, Hắc Lục vùi mặt cọ xát vào lòng bàn tay, hạ thấp thanh âm, cố gắng dùng một giọng điệu bình tĩnh nói : “Em có biết lúc bà ấy đến thăm tù nói với anh điều gì hay không? Hả? Bà ấy nói biết rõ anh chịu ủy khuất, nhưng người kia đã chống đỡ toàn bộ gia đình, nuôi anh lớn, không có công lao cũng có khổ lao. . .” Hắc Nhất Bằng kinh ngạc nhìn hắn, biểu lộ ra vẻ kinh hãi. Khuôn mặt Hắc Lục hơi vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn, “Em có hiểu đây là ý gì hay không? Bà ấy muốn nói cho anh biết, người đàn ông kia đã nuôi anh lớn, cho nên ngay cả cái mạng cũng là của hắn, hắn muốn làm gì anh đều phải chấp nhận ! Thậm chí bà ấy còn nói anh không nên đả thương người ta, khiến cho trong nhà rước lấy phiền toái lớn như vậy. . .” Hắc Lục nhìn Hắc Nhất Bằng, nụ cười lạnh lùng đến khó tin, “Em xem, một người mẹ vĩ đại biết chừng nào, bà ấy nói con trai của mình và người đàn ông kia còn nhỏ, cần có một gia đình đầy đủ cha mẹ. Vì để cho con trai bé nhỏ có một gia đình trọn vẹn, vì để cho người đàn ông kia có thể tiếp tục chống đỡ gia đình, bà ta không nói hai lời đã có thể bỏ rơi. . . anh !” “Có lẽ với bà ta, anh là một người dư thừa. Ngay từ đầu đã không nên tồn tại.” Hắc Lục vỗ lên bàn một cái, đột nhiên trong lòng vô cùng khó chịu. Đối với Hắc Lục mà nói, cảnh thăm tù năm xưa làm cho hắn bị kích thích còn nhiều hơn khi bị cha dượng bán đứng. Chuyện cũ không thể chịu đựng nổi, Hắc Lục rất ít khi tự mình nhớ lại, cũng chưa từng đề cập qua với bất luận kẻ nào, thậm chí cũng không nói với Diệp Xuyên. Nhưng thực rõ ràng, Diệp Xuyên đã từ chuyện hắn kể mà có thể đoán được sự thật hắn bị mẹ mình bỏ rơi. Cùng lúc đó, Hắc Nhất Bằng cũng nhớ lại lời Diệp Xuyên nói trong buổi tiệc sinh nhật của Thiệu Khải : Yêu đàn ông là kỳ quái sao? Cậu cảm thấy anh ấy hẳn là nên yêu phụ nữ đúng không? Nhưng cậu có biết, người đầu tiên trên thế giới này phản bội anh ấy lại chính là nữ nhân đó, là bà mẹ thân yêu của cậu đấy. “Ý của mẹ không phải như vậy. . .” Hắc Nhất Bằng bất giác có chút hỗn loạn, “Mẹ nói. . .” “Em không tin?” Trong mắt Hắc Lục lóe lên tia bén nhọn. “Không phải không tin, em chỉ là. . .” Hắc Nhất Bằng nhìn sắc mặt đã chuyển sang vẻ lạnh nhạt của người đàn ông trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, bỏ qua ý định giải thích một điều gì đó. “Nếu bây giờ bọn họ nhận sai, anh cũng sẽ không chấp nhận bọn họ sao?” Hắc Lục dứt khoát gật đầu, “Phải.” “Vậy còn em?” Hắc Nhất Bằng đột nhiên có chút không thể xác định, “Anh cũng. . . hận em sao?” Hắc Lục nhìn chăm chú vào Hắc Nhất Bằng, biểu tình chậm rãi xảy ra biến hóa, trong ánh mắt cũng nhiều thêm một tia ấm áp, “Nhất Bằng, em chưa từng có lỗi với anh. Là anh, đã khiến em thất vọng.” Hắc Nhất Bằng choáng váng nhìn hắn, ủy khuất đè nén đã lâu giờ chợt như nước lũ làm vỡ đê. Hắc Nhất Bằng nhẹ nấc lên một tiếng, nước mắt lã chã rơi xuống. Diệp Xuyên thư thả ngâm mình tắm rửa, sau đó ôm một đống đồ ăn vặt vùi trong ổ chăn xem phim đĩa. Khách sạn cung cấp một ít đĩa phim cũ, bất quá toàn là phim hay. Diệp Xuyên xem hết [Mission Impossible], rồi xem lại [Nguy cơ tối cao], Hắc Lục vẫn chưa quay về. Diệp Xuyên cũng lười đợi hắn, tự mình ngủ trước. Ngủ thẳng đến nửa đêm, Diệp Xuyên mơ màng cảm thấy có người xốc chăn lên, một cơ thể lạnh lẽo tiến vào ôm lấy cậu. Diệp Xuyên ngửi được mùi quen thuộc, mắt cũng không mở ra lăn vào trong lòng hắn, miệng líu ríu hỏi : “Nói chuyện xong rồi? Hòa thuận rồi chứ?” Hắc Lục kéo cậu vào trong lòng rồi hôn lên, trong thanh âm lộ ra niềm vui sướng ít thấy, “Tốt rồi.” Diệp Xuyên trong cơn mê ngủ lại nghĩ tới một việc, “Coke của em đâu?” Hắc Lục dở khóc dở cười vỗ vào mông cậu một cái, “Hơn nửa đêm rồi còn muốn coke cái gì. Ngủ !” Diệp Xuyên từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn cố đưa bốn ngón tay lên kì kèo, “Ngày mai tăng gấp đôi.” Hắc Lục bắt lấy tay cậu đưa lên môi hôn, cúi đầu nhìn xuống, Diệp Xuyên tựa vào trước ngực hắn ngủ rồi, nét mặt đơn thuần điềm tĩnh, giống như một đứa bé. Không giống với lúc cậu tỉnh táo, biểu tình luôn mang theo vẻ xấu xa. Được rồi, kỳ thật em ấy chính là một thằng nhóc, cùng với em trai của mình không lớn hơn là bao, tính tình xấu xa cũng tương đương, hai thằng nhóc xấu xa ở chung còn có thể đánh nhau. . . Hắc Lục bất giác khẽ cười. Di động đặt ở tủ đầu giường run nhẹ, một cái tin được gởi vào. Hắc Lục cầm lên, là của Tiếu Nam gởi đến : Lão đại, ông nội nhỏ cùng lão Từ cãi nhau trở mặt, đã dọn ra phố Mười Ba. Hắc Lục hơi sửng sốt, bấm số gọi cho Tiếu Nam, điện thoại vang lên hai tiếng chuông đã được nhận. Thanh âm Tiếu Nam rõ ràng có chút kinh ngạc, “Em nói này lão đại, nửa đêm rồi, sao anh còn chưa ngủ a.” Hắc Lục và Hắc Nhất Bằng ngồi ở bên hồ nước tâm sự rất lâu, hai anh em bao nhiêu năm rồi không ngồi trò chuyện cùng nhau, căn bản ai cũng không chú ý tới thời gian. “Tiểu Quý xảy ra chuyện gì?” “Tiểu Quý giữa trưa tới tìm em, hỏi anh ở đâu.” Ngữ khí Tiếu Nam có vẻ khinh thường, “Em cũng đâu phải trợ lý của cậu ấy, sao phải nói cho cậu ấy biết. Cậu ấy lại hỏi có phải anh đi cùng với Diệp Xuyên không. Em liền nói, tôi chỉ là một trợ lý, không phải quản lý. Việc tư của lão đại không thuộc bổn phận của tôi, anh ấy đi với ai cũng không có báo cáo. . .” “Bớt nói sàm đi.” Hắc Lục phiền nhất việc tên trợ lý này lúc báo cáo tình hình ưa có tật xấu nói tào lao. “Được rồi, được rồi, nói ngắn gọn.” Tiếu Nam thực không tình nguyện đem lời nói đang bay bổng túm trở về, “Tiểu Quý đập phá văn phòng của em. Lão Từ và lão Hác lại khuyên can, kết quả bị Tiểu Quý quăng đồ trúng, lão Hác tức giận bỏ đi, lão Từ bị miễng thủy tinh Tiểu Quý quăng làm bị thương cánh tay, tức giận đến chửi thề. Cứ ầm ĩ như vậy rồi trở mặt.” “Tiểu Quý cứ như vậy dọn đi sao?” Hắc Lục nhíu mày. Chuyện này nghe qua cảm thấy có chút không thích hợp. “Tiểu Quý nói lão Từ là cố ý đuổi cậu ấy.” Tiếu Nam hừ lạnh, “Còn nói bọn lão Từ vẫn nhìn cậu ấy không vừa mắt, đã sớm muốn đuổi cậu ấy đi. Cũng không biết có phải bị chứng hoang tưởng hay không. . .” Hắc Lục cắt ngang lời hắn, “Cậu ấy dọn đến nơi nào?” “Khách sạn Hải Hoàng mới mở ở khu Đông.” Tiếu Nam giải thích : “Tiểu Quý quanh quẩn ở nội thành rất lâu, có một thời gian còn cắt đuôi người chúng ta phái theo. Đây là tin tức em vừa mới điều tra được, đã trễ thế này, em cũng không dám gọi điện thoại, nên chỉ nhắn tin cho anh.” Hắc Lục trầm tư một lát, rồi phân phó : “Cho người đi điều tra xem Hải Hoàng là ai làm chủ.” Tiếu Nam vội vàng đáp ứng. Hắc Lục lại hỏi : “Bên phía Diệp gia thì sao?” “Diệp gia không có động tĩnh gì, mọi người vẫn chưa quay về đâu.” Tiếu Nam do dự một chút, rồi nói : “Lão đại, em cảm thấy thằng nhóc Tiểu Quý kia không cần quan tâm nữa. Càng quan tâm, cậu ấy càng tự xem mình là người quan trọng.” Hắc Lục ừ một tiếng, “Tôi hiểu mà.” Không biết có phải là bị cuộc điện thoại kia quấy nhiễu, trong lòng bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Hắc Lục cúp điện thoại, thật cẩn thận kéo Diệp Xuyên đã lăn đến phía giường bên kia ôm vào trong lòng mình. Diệp Xuyên nhúc nhích vài cái, tìm được một tư thế thoải mái, thành thành thật thật làm ổ ở trong lòng hắn ngủ say sưa. Đêm đã khuya. Ánh trăng xuyên qua màn cửa nhạt màu trên song cửa, như thủy ngân chảy trên nền đất. Gió đêm lướt nhẹ qua núi, rừng cây ào ào rung động. Hắc Lục cúi người xuống, ở trong căn phòng yên tĩnh ôn nhu hôn người yêu của mình.
/85
|