Ngữ điệu Hắc Lục thực trầm tĩnh, nhưng không biết vì sao, mặt Diệp Xuyên lại nóng lên. “Thực xin lỗi, Hắc ca.” Hắc Lục bình tĩnh khiến Diệp Xuyên cảm thấy có chút ngượng ngùng, “Tôi nói vậy có phải là quá đáng hay không?” Hắc Lục yên lặng nhìn cậu, đáy mắt chậm rãi hiện lên nét cười, “Không sao. Tôi cảm thấy cậu như vậy rất tốt. Chuyện gì cũng đều hỏi thẳng cả.” Diệp Xuyên sửng sốt một chút, bán tín bán nghi hỏi : “Thật sao?” Hắc Lục nhẹ nhàng gật đầu, “Thật mà.” Diệp Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng bất giác thả lỏng, “Tôi biết mình nói như vậy chẳng phải dễ nghe. Có điều. . .” Hắc Lục nhịn nửa ngày, rốt cuộc tìm được một cơ hội thích hợp vươn tay xoa nhẹ bờ môi cậu. Môi Diệp Xuyên bình thường đã rất đẹp, lúc mỉm cười đường nét đôi môi cong lên thành một vòng cung thập phần duyên dáng, ngây ngô lại gợi cảm. Ngón tay đặt trên hai cánh môi, xúc cảm co dãn rõ ràng trên đầu ngón tay, giống như một trái sơ ri vừa chín tới, tươi mát mà căng mọng. Hắc Lục kềm lòng không được nhẹ nhàng ấn một cái, mãi đến khi chạm vào ánh mắt có chút kinh ngạc của Diệp Xuyên, mới tỉnh rụi thu tay lại. “Giáp mặt nói vẫn hơn chứ, ở sau lưng ngược lại trong lòng toàn những ý nghĩ hỗn tạp linh tinh.” Hắc Lục không tự chủ được chà xát ngón trỏ, xúc cảm mượt mà tinh tế vẫn đang cố chấp đọng lại trên đầu ngón tay, chân thật đến dọa người. “Phật gia nói phải tu mười năm mới có thể chung thuyền, quen nhau cũng cần có duyên phận. Nếu trong tay tôi có được tin tức này, phải dành cho người mà mình quen biết, đó là đương nhiên không phải sao? Hay là. . . Em không xem tôi là bằng hữu?” “Tính tình của tôi là vậy đó, chịu thiệt cũng phải ăn ở chỗ sáng. Anh đừng để ý.” Diệp Xuyên không tự chủ được liếm liếm vành môi, cậu không phải là một thiếu niên ngây thơ, không hiểu sự đời. Nhìn động tác như lơ đãng kia của Hắc Lục có ý gì, trong lòng cậu rất rõ ràng. “Trước kia tôi chỉ biết chịu đựng, vô luận gặp phải chuyện gì đều trân mình gánh lấy, kết quả là đem mọi chuyện làm cho hỏng bét.” Diệp Xuyên nhìn thẳng vào mặt người đàn ông phía trước, vẻ mặt thật thà, trong ánh mắt lại mang theo một chút hoang mang, “Hắc ca, anh như vậy. . . Tôi sẽ hoài nghi anh đối với tôi không phải là không có ý đồ.” “Ý đồ sao.” Hắc Lục có chút đăm chiêu rồi nở nụ cười, “Tôi rất thích tính cách của em, diện mạo cũng rất hợp gu. Huống chi tôi mang họ Hắc chứ không phải họ Liễu, đối với em có ý đồ thì cũng bình thường mà?” “Anh lấy chuyện Đức Ngôn. . .” Diệp Xuyên vô cùng cảnh giác nhìn hắn, “Để ra điều kiện với tôi sao?!” Cho dù Hắc Lục trả lời thế nào cũng không làm Diệp Xuyên có cảm giác bị tổn thương. Diệp Xuyên nghĩ rằng, nhận hay không cũng là do chính mình lựa chọn, nhưng làm như đối phương vậy, hẳn mới là phản ứng bình thường. Vốn hai người là những kẻ xa lạ, dành quá nhiều tâm tư giúp mình như vậy, nếu nói không có gì thì thật là vô lý. “Không, không.” Hắc Lục lắc đầu nở nụ cười, “Em xem nhẹ tôi quá rồi, Diệp Xuyên. Tôi sẽ không lấy bất cứ cái gì để ra điều kiện với em. Tôi chưa bao giờ lẫn lộn giữa công và tư cả. Giúp em sắp xếp cuộc nói chuyện với Mặc Ngôn xem như là sự đầu tư, điều này tôi cũng đã nói qua. Về phần ý đồ của tôi đối với em. . . Nếu em có thể suy nghĩ một chút, tôi sẽ rất vui. Nhưng nếu từ chối, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đối với quyết định của tôi.” Diệp Xuyên nhìn hắn, trong lòng có chút hoang mang. “Đương nhiên.” Hắc Lục hơi nhếch khóe miệng, có vẻ như muốn cười, “Tôi hy vọng em có thể cân nhắc.” Phải thừa nhận rằng, khi hắn thần sắc thản nhiên nói ra hai chữ cân nhắc này, con tim của Diệp Xuyên đang bị buộc chặt bất giác được buông lỏng. Người này cũng không dùng từ ngữ hoa mỹ để tô vẽ cho những dụng ý của mình, việc công, việc tư, cả hai phương diện hắn đều nói rất rõ ràng, sau đó trao quyền lựa chọn cho đối phương. Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy mình cũng có một chút hiểu biết đối với người đàn ông ngồi trước mặt này : Hắn có lẽ sẽ làm chuyện xấu, nhưng sẽ không làm chuyện ám muội đâm lén sau lưng. Ấn tượng của Diệp Xuyên đối với người đối diện cũng không tệ lắm, chín chắn, lịch lãm, mỗi khi ở cùng với hắn cảm thấy vui vẻ. Diệp Xuyên có chút ngượng ngùng gật đầu, “Là tôi nghĩ sai rồi. Thật có lỗi, Hắc ca. Lời anh nói tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.” “Nếu cuộc nói chuyện hôm nay đều đã hiểu rõ rồi.” Hắc Lục đưa tay nhéo nhéo cằm của cậu, “Anh bạn nhỏ, có thể đi ngủ được chưa, hiện tại đã rất khuya.” Trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ lo lắng, cũng không giống như có ý định sàm sỡ mình, ngược lại giọng điệu mang theo một chút trêu tức, giống như đang đùa giỡn sủng vật, làm cho người ta không có cách nào nổi giận với hắn. Diệp Xuyên né về phía sau, có chút bất đắc dĩ oán giận nói, “Động tác này của anh là đùa giỡn với mèo con hả?” Có lẽ cuộc nói chuyện vừa rồi có một chút biến hóa vi diệu, Diệp Xuyên cũng không phát hiện trong giọng nói của mình mang theo ngữ điệu mà chỉ khi ở trước mặt người vô cùng thân thiết mới thể hiện ra mà thôi. Hắc Lục cười ha hả, “Một đứa trẻ thì cũng giống như động vật nhỏ mà.” “Ai nhỏ a.” Diệp Xuyên không phục, tính cả hai đời cậu và Hắc Lục cùng tuổi mới đúng, “Tôi sắp hai mươi rồi.” “Nhưng tôi lại gần ba mươi cơ. So với tôi, em chính là một thằng nhóc còn gì.” “Nhóc đâu mà nhóc.” Diệp Xuyên ngay lập tức xù lông, “Tôi. . . Tâm hồn tôi bằng tuổi với anh đó!” Hắc Lục cười đến nỗi phun bia ra ngoài. Diệp Xuyên vội vàng rút khăn giấy ra lau bia văng trên bàn trà, miệng nhịn không được nói thầm, “Anh cứ cười đi, tôi đây sẽ không phụng bồi.” Hắc Lục nén cười xoa xoa đầu của cậu, “Đi ngủ thôi, trong phòng khách chăn mền này nọ tôi đều lấy cho em hết rồi.” Diệp Xuyên ném khăn giấy trong tay xuống, vừa mới đứng lên, cánh tay lại bị cầm lấy. Không đợi cậu quay đầu lại, đã bắt lấy cổ tay cậu dùng sức xoay cậu về phía sau, Diệp Xuyên bị dép lê vướng chân, gần như là trực tiếp ngồi ở trên đùi Hắc Lục. “Anh làm gì vậy?” Diệp Xuyên bị động tác đột ngột này làm cho hoảng sợ. Nhưng không đợi cậu giãy dụa đứng lên, hai cánh tay liền từ phía sau ôm lấy, đưa cậu ghìm vào trong ngực. Người đàn ông phía sau đem cằm đặt trên đầu vai cậu, nhỏ giọng nói : “Tôi vừa mới nghĩ đến mình đã xem nhẹ một vấn đề.” Trái tim trong lồng ngực nhảy lên thật mạnh, Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khan, “Vấn đề. . . gì?” Hô hấp của Hắc Lục gần sát bên tai, ấm áp, mỗi một hơi thở đều giống như có cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua tim của Diệp Xuyên. Cảm giác hơi ngưa ngứa. “Vừa rồi em nói là sẽ cân nhắc, ý có phải là. . .” Thanh âm Hắc Lục khàn khàn thuần hậu, tản ra dụ hoặc của một ly Black Russian, “Ấn tượng của em đối với tôi cũng không tệ lắm?” “Anh muốn hiểu như vậy cũng được.” Diệp Xuyên bất giác quay đầu, muốn né khỏi hơi thở nóng bỏng của hắn. Hắc Lục thấp giọng cười, “Nếu là vậy, tôi cảm thấy chúng ta có thể làm sâu sự hiểu biết thêm một chút.” Diệp Xuyên ngọ nguậy một hồi, nhưng không tránh khỏi đôi tay choàng trên lưng mình, “Anh nói hiểu biết gì chứ?” “Chính là như vầy.” Hắc Lục đưa một bàn tay lên nâng cằm của cậu, nhẹ nhàng xoay về phía mình, buộc cậu phải đối diện với mình. Đồng tử của Hắc Lục thuần một màu đen, thâm trầm và sắc bén, giống như các góc cạnh của viên kim cương đen đã được cắt gọt. Lúc không cười sẽ lộ ra lãnh ý, cười rộ lên lại khiến người ta cảm thấy có hai ngọn lửa nhảy múa trong đồng tử, vô cùng chói mắt. “Nhìn tôi.” Thanh âm của Hắc Lục lộ ra một chút mê hoặc, “Nhìn thật sâu vào mắt tôi.” Diệp Xuyên giống như chú ếch bị rắn độc dụ dỗ, gần như mê muội nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu hun hút này. “Sau đó. . .” Hắc Lục đưa một ngón tay mang tính ám chỉ ở trên bờ môi của cậu nhẹ nhàng cọ xát, “Sau đó chúng ta làm một chút chuyện có thể làm sâu sắc thêm sự hiểu biết đi.” Cố ý làm chậm tốc độ, ngữ điệu lưu chuyển yếu tố kích tình ái muội khó tả. Diệp Xuyên mơ mơ màng màng cảm thấy mình có lẽ là thật sự bị mê hoặc, nhìn khuôn mặt của Hắc Lục từng chút một kề sát vào, trong lòng cư nhiên không muốn né tránh chút nào. Đôi môi ấm áp dán vào bờ môi của cậu, nhẹ nhàng cọ xát, nhưng không có tiến thêm một bước nào. Thật giống như, người đàn ông này đã đem tất cả quyền chủ động giao cho chính mình, nhận lấy hay cự tuyệt đều do cậu quyết định. Diệp Xuyên không biết đối với Hắc Lục mà nói, rốt cuộc sự trao quyền này có nghĩa là quá để tâm hay không thèm để ý. Nhưng sự tiếp xúc bé nhỏ này lại khiến cậu vô thức sinh ra một chút tham luyến. Trên môi người này có hương vị mà mình thích, vị cay đắng nhàn nhạt của bia cùng với hơi thở có mùi thuốc lá khô ráo mà lại ấm áp. Diệp Xuyên vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên bờ môi của hắn, Hắc Lục cúi đầu thở dốc một tiếng, tựa như là thô bạo xoay mình cậu lại, đặt mạnh trên sô pha rồi chìm đắm trong nụ hôn sau đó.
/85
|