Diệp Xuyên không đến phòng khám của Nghiêm Hàn thay băng đổi thuốc, cũng không có ngốc mà chạy tới phòng y tế trong trường, tìm tới một phòng khám tư nhân gần trường học. Loại phòng khám nhỏ này mở ra là để dành cho mấy người sợ phiền toái, phương thức chung là một bên giao tiền một bên xem bệnh, có đôi khi cũng không cần bệnh án, rất sạch sẽ gọn gàng. Đối với Diệp Xuyên mà nói, đến nơi này thay băng không chỉ có thuận tiện, quan trọng nhất là sẽ không mắc nợ ân tình. Bởi vì không muốn làm cho Đào Âm hiểu lầm, Diệp Xuyên nhờ cậu ta thay mình tìm Nghiêm Hàn lấy hóa đơn. Kết quả vào lúc ban đêm, ngay khi vừa tắt đèn, Diệp Xuyên mới lên giường thì nhận được cuộc gọi của Đào Âm, truyền lại lời của Nghiêm Hàn rằng, ông chủ của quán bar đã bỏ qua, cậu không cần phải đền tiền. Ông chủ quán bar hẳn chính là Hắc Lục. Diệp Xuyên thực không biết chút gì về người nọ, cho nên có hơi khó hiểu đối với tin tức vừa nghe này. Đang do dự không biết có nên hỏi Nghiêm Hàn hay không, thì hắn đã điện thoại tới, nghe thanh âm không được cao hứng cho lắm, vừa mở miệng liền hỏi : “Tại sao cậu lại cuốn Tiểu Đào vào chuyện này?” Diệp Xuyên nhìn điện thoại trong tay, có chút buồn bực, chẳng lẽ Nghiêm Hàn ngại mình cuốn Đào Âm dính dáng vào hắc đạo chăng? Hay cảm thấy mình chuyển lời qua Đào Âm là hành vi quanh co lòng vòng không rõ ràng? Diệp Xuyên cân nhắc trước sau, quyết định không quan tâm đến vấn đề này. Nghiêm Hàn nghĩ như thế nào cậu không để ý, quan trọng là đừng để Đào Âm có bất cứ hiểu lầm gì với mình là được. “Đào Âm nói không cần đền tiền, là có ý gì?” Nghiêm Hàn im lặng một hồi, mới khẽ thở dài nói, “Không có ý gì cả. Hắc Lục đem tiền tôi đưa cho quản lý trả lại. Còn nói chỉ có chút tiền, đều là người một nhà, không cần phải tỏ ra xa lạ như vậy.” Diệp Xuyên không biết nên cư xử như thế nào đối với việc này. Vô luận là Hắc Lục hay Nghiêm Hàn không phải trong giới hắc đạo nhưng cũng không hẳn là ở ngoài sáng, cậu đều không nhìn thấu, vì thế cũng vô phương suy đoán lợi ích bọn họ nhận được trong mỗi quyết định của mình. “Đừng suy nghĩ nhiều.” Nghiêm Hàn trái lại còn an ủi cậu, “Hắc Lục vốn không thiếu tiền. Dù sao cậu cũng là học sinh, con người hắn là như vậy, chỉ cần cậu lễ độ cung kính, nể mặt một chút, hắn sẽ không chấp nhặt với trẻ con.” Diệp Xuyên nhớ lại tình hình lúc gặp mặt Hắc Lục, cảm thấy người kia cho mình ấn tượng rất giống một con sói đầu đàn. Tuy rằng không biết tâm cơ thủ đoạn như thế nào, nhưng có thể cảm giác được hắn hẳn không phải là một người bụng dạ hẹp hòi. Hoặc là Hắc Lục quyết định như vậy cũng là vì nể mặt Nghiêm Hàn. Dù sao thân phận của anh ta là bác sĩ, Hắc Lục nhất định sau này còn phải cần đến. Đang trong lúc ngây người thì nghe ngoài cửa có tiếng kêu to : “Diệp Xuyên phòng 407, dưới lầu có người cần gặp.” Diệp Xuyên nói tiếng cám ơn với Nghiêm Hàn, gác điện thoại chạy xuống cầu thang mới phát hiện, mình không hề quen biết với người thanh niên đứng chờ dưới lầu ký túc xá. Người này khoảng hai mươi tuổi, mặc áo sơmi và quần dài, xem bề ngoài giống như viên chức bình thường đi làm ở các công ty lớn. “Cậu là Diệp thiếu gia?” Thanh niên mỉm cười với Diệp Xuyên, “Tôi là trợ lý của Hắc tiên sinh.” “Hắc tiên sinh?” Diệp Xuyên sửng sốt một chút, “Ý anh là. . . Hắc ca?” Thanh niên mỉm cười, “Sự việc lần trước trong quán bar, Hắc tiên sinh đã giải quyết xong. Ngài ấy kêu tôi tới nói với Diệp thiếu gia một tiếng, cậu không cần phải lo ngại chuyện gì, cứ an tâm học hành là được rồi.” Diệp Xuyên biết ý của hắn là không cần sợ có người đến trả thù, vội vàng đáp : “Cám ơn Hắc ca.” Từ trong túi, vị trợ lý lấy ra một bao thư nhỏ xinh đưa tới, “Đây là món quà nhỏ Hắc tiên sinh tặng cho Diệp thiếu gia, nhà hàng khách sạn đều có thể dùng được. Bất cứ khi nào Diệp thiếu gia có thời gian rảnh đều có thể đến, chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh.” Diệp Xuyên đoán được cái này hẳn là thẻ hội viên VIP, chần chờ một chút mới đưa tay nhận lấy, “Phiền anh thay tôi gởi lời cám ơn đến Hắc ca.” Trợ lý gật gật đầu, nói ngủ ngon xong liền xoay người rời đi. Diệp Xuyên mở cái phong bì màu xanh ra, bên trong quả nhiên là một tấm card được làm rất tinh xảo. Diệp Xuyên vừa chầm chậm trở về phòng, vừa lật qua lật lại nhìn tấm card trong tay. Hắc Lục đã không bắt đền tiền, lại còn cho người tặng cậu một cái thẻ VIP, hẳn đều là nể mặt Nghiêm Hàn. Diệp Xuyên càng nghĩ, càng cảm thấy mình về sau chỉ cần không sử dụng cái thẻ hội viên này, Nghiêm Hàn bên kia hẳn là cũng sẽ không mắc nợ ân tình của người khác. Về phần ân tình mà mình nợ Nghiêm Hàn. . . Diệp Xuyên nghĩ, có lẽ tìm một cơ hội mời hắn ăn bữa cơm. Đến lúc đó dẫn theo Đàm Lâm, La Kiện, cũng kêu cả Đào Âm cùng đi nữa. Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, miễn cho mọi người trong lòng đều nghi ngờ. Về sau. . . Diệp Xuyên thở dài, sau này vẫn nên tránh xa hai vị kia một chút. Chuyện mời khách ăn cơm, bởi vì Nghiêm Hàn bận việc, cộng thêm vấn đề xếp lớp của La Kiện có chút trở ngại, cho nên mãi đến ngày một tháng mười, nghỉ lễ quốc khánh dài hạn mới sắp xếp được. Lúc này Thiệu Khải cũng vừa xong đợt huấn luyện quân sự, Diệp Xuyên dứt khoát kêu réo hắn đến, cùng nhau ăn cơm ở một quán hải sản. Diệp Xuyên nhìn không ra, Nghiêm Hàn đối với sự sắp xếp như vậy có vừa lòng hay không. Cậu chỉ cảm thấy Nghiêm Hàn ở trước mặt người khác cố ý bày ra dáng vẻ tao nhã rất có sức mê hoặc. Nói chuyện với ai đều mang nét tươi cười, khi người khác mời rượu thì uống rất thoải mái, căn bản Diệp Xuyên nhìn không thấu ý nghĩ của hắn. Đào Âm ngồi ở bên cạnh hắn lại có vẻ thật cao hứng, làm cho mấy người không quen biết với Nghiêm Hàn nảy sinh hứng thú quan sát nghiên cứu. Diệp Xuyên ngồi đối diện với hai người bọn họ, nhìn thái độ vui rạo rực của Đào Âm, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời. Có lẽ đứa nhỏ này có thể theo đuổi được Nghiêm Hàn, mà cũng có khi kết quả là công dã tràng, nhưng nhìn phản ứng hiện tại của cậu ta, bảo Đào Âm chủ động buông tay, chỉ sợ là rất khó. Chuyện tình cảm luôn là như vậy, một bên đánh một bên tình nguyện chịu, không ai có thể giúp được gì. Nếu có khuyên bảo thì cũng chỉ như gió thổi bên tai, nghe vào rồi cũng thế mà thôi. Cho dù lúc ấy có xúc động, bất quá chỉ là nhất thời. Tỷ như Đào Âm, mặc kệ ở sau lưng khóc lóc thê thảm thế nào, nhìn thấy Nghiêm Hàn là cười híp cả mắt. Thông qua điện thoại, Thiệu Khải đã biết chuyện Diệp Xuyên đánh nhau. Hắn biết Diệp Xuyên có thể gây chuyện, nhưng lại không nghĩ tới, cậu mới vừa chân ướt chân ráo đến B thị một cái liền đánh nhau to đến vậy, nên cũng bắt chước Diệp Xuyên cùng nhau kính Nghiêm Hàn một ly. Cơm nước xong còn chưa đến chín giờ, Nghiêm Hàn muốn đưa Đào Âm về trường, La Kiện cũng đón xe chạy đến quán bar thay ca. Diệp Xuyên không muốn đi chung xe cùng Nghiêm Hàn, nên lấy cớ là có việc muốn nói với Thiệu Khải, lôi kéo thêm Đàm Lâm không có việc gì làm cùng đến phố ăn đêm. Diệp Xuyên rất rành rẽ khu vực phố ăn đêm ở gần làng đại học thành B, dẫn theo hai người tìm được vị trí quen thuộc mà cậu đã đến rất nhiều lần, lại kêu thêm bia và một đống thức ăn, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một cái. Nói thật, lúc nãy trước khi chia tay, ánh mắt ý vị thâm trường của Nghiêm Hàn làm cho cậu ăn mà không có tư vị gì, giống như tất cả những suy nghĩ cẩn thận trong tâm tư của Diệp Xuyên hắn đều biết rõ ràng, vì thế cố ý bày ra một tư thái khoan dung để đối đãi với cậu. Thật giống như, giữa hắn và Diệp Xuyên thật sự có cái gì đó ám muội không thể diễn tả bằng lời. “May nhờ có Nghiêm ca giúp đỡ a.” Đàm Lâm cụng ly với hai người, thực cảm khái nói : “Còn có Tiểu Đào nữa, sau này phải thường xuyên mời cậu ấy đến phòng ký túc xá của chúng ta chơi. Đúng rồi, cả cậu cũng vậy.” Câu sau cùng là nói với Thiệu Khải. Thiệu Khải tập quân sự trở về cả người gầy đi không ít, đen như than, có điều rắn chắc hẳn ra, trạng thái tinh thần thì khỏi cần phải nói, rất lạc quan. Nghe Đàm Lâm nói vậy, cười đáp : “Đương nhiên rồi. Tính tình Tiểu Xuyên không tốt, các cậu ở chung, đừng chấp nhất nhé.” Đàm Lâm vội vàng xua tay, “Thôi đi, phải nói là cậu ấy bao dung cho tớ thì có.” Dứt lời hạ thấp giọng, xích lại gần Thiệu Khải nói : “Tên đó không phải là người có tính khiết phích đấy chứ, quá là yêu sạch sẽ luôn. Quần áo tớ vừa mới thay ra, quay đi quay lại đã không thấy nữa, lúc đầu tớ còn buồn bực, hồi nào giờ đâu có nghe nói ký túc xá có chuyện thần bí gì a. Sau mới phát hiện thì ra đều bị cậu ấy bỏ vào ngâm xà phòng trong phòng tắm, làm tớ. . . không muốn giặt cũng đâu có được.” Thiệu Khải cười to, thật ra Diệp Xuyên không có tính khiết phích. Bất quá hắn biết Diệp Xuyên trước đây ở cùng bà nội nhiều năm, công việc nhà làm rất thuần thục nhanh nhẹn. Cánh gà nướng xiên rất nhanh được mang lên, ba người vừa ăn vừa tán gẫu, rượu mới uống chưa được một nửa, Thiệu Khải đột nhiên hỏi Diệp Xuyên, “Hôm nay cái tên bác sĩ họ Nghiêm, cùng với Tiểu Đào ngồi bên cạnh hắn, là một đôi phải không?” Đàm Lâm đang ngậm trong miệng một cái cánh gà ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn Diệp Xuyên, Diệp Xuyên chỉ sửng sốt một chút, cũng không cảm thấy bất ngờ gì. Biểu hiện của Đào Âm thế kia, chỉ cần để ý một chút thì ai cũng có thể nhìn ra được, huống chi là Thiệu Khải. Ánh mắt của Thiệu Khải bẩm sinh có tiềm chất của một cảnh sát, mắt nhìn người cũng độc đáo, dễ chấp nhận. Ở kiếp trước cũng vậy, Diệp Xuyên chưa từng đề cập qua với hắn vấn đề tính hướng của mình, nhưng khi hắn biết chuyện của cậu và Lý Hành Tung, Thiệu Khải cũng không kinh ngạc gì mấy, thật giống như trong lòng đã sớm biết rõ điều này. “Tớ cũng không rõ.” Diệp Xuyên vụng về nói : “Bác sĩ Nghiêm là học trò của ông bác Tiểu Đào, mối quan hệ rất gần đi.” Thiệu Khải có chút nuối tiếc thở dài, “Vậy sao, thế mà tớ còn nghĩ bác sĩ kia thoạt nhìn không tồi. . .” Diệp Xuyên nhìn hắn bằng nửa con mắt, “Không tồi thì sao? Giữ lại cho chính mình?” Đàm Lâm lúc này mới chậm chạp hiểu ra, nhớ tới lúc trước vui đùa trong ký túc xá, cười cười châm biếm, “Vậy cũng không được, Tiểu Xuyên quen biết trước. Phải để dành cho cậu ấy.” “Tớ đã nói có muốn tìm cũng phải là một người như Kiều Phong, không hề nói cần một Bình Nhất Chỉ a.” Diệp Xuyên nhìn y, lại thấy nụ cười có vẻ xấu xa trên mặt Thiệu Khải, cảm thấy ù ù cạc cạc, “Tớ nói này, tình ý bắn ra bốn phía như vậy, các cậu một chút áp lực cũng không có là sao?” “Có lẽ là ngày đó đi gay bar đã được khai sáng.” Đàm Lâm dang tay làm điệu bộ hết cách rồi, “Mà cũng có thể não tớ trời sinh dư ra một tế bào cởi mở.” “Còn về phần tớ.” Thiệu Khải cười nói : “Hồi lúc cậu học năm nhất trung học, có một nam sinh học năm ba viết thư tình cho cậu, kết quả tên đưa thư dùm cho hắn lại không biết mặt cậu, cho nên nhờ tớ chuyển giao. Thời điểm đó tớ mới biết, khuôn mặt nhỏ nhắn này chẳng những hấp dẫn nữ sinh, mà còn mời gọi cả nam sinh.” Diệp Xuyên há to miệng. Khó trách Thiệu Khải lại biểu hiện bình tĩnh như vậy, thì ra năm nhất trung học đã biết rồi, “Sao tớ lại không biết chuyện này nhỉ?” “Tớ xé đi mà.” Thiệu Khải vẻ mặt thản nhiên, “Khi đó cậu còn nhỏ, không thể nói chuyện yêu đương.” “Đồ dư hơi.” Diệp Xuyên trừng mắt, cũng không biết nói gì cho phải. Đàm Lâm vỗ bàn cười ngặt nghẽo. “Kỳ thật tớ cũng đã suy nghĩ rất lâu.” Thiệu Khải lại nói : “Rốt cuộc đã thông suốt rồi, giờ tớ lại cảm thấy cậu quen với đàn ông hợp hơn. Cậu xấu tính như vậy, một cô gái nhỏ bình thường làm sao mà khuất phục được cái đồ ưa nổi khùng nhà cậu chứ.” Đàm Lâm vẫn còn đang cười, bất quá trong lòng cũng mơ hồ hiểu được chuyện bọn họ đang đàm luận rất có khả năng. . . không chỉ là vui đùa. Vấn đề này y chưa từng nghĩ qua, cũng không biết nên cư xử như thế nào. Bất quá, thời điểm khi y thử đem giả thuyết này đặt lên người Diệp Xuyên, thì cảm thấy cũng không quá khó để tiếp nhận. Diệp Xuyên và mình, dù sao cũng là cùng đánh nhau mới thành bằng hữu, tính cách người này sảng khoái, lại rất có trách nhiệm, một người bạn tuyệt vời. Dù sao đây cũng là việc riêng tư, không có bao nhiêu quan hệ với mình. Đàm Lâm nghĩ, đàn ông với đàn ông thì đã sao chứ.
/85
|