Hai người yêu nhau không cần sự khởi đầu ầm ĩ, không cần sự lãng mạn kinh thiên động địa, chỉ cần được ở bên nhau đã là thỏa mãn lắm rồi.
Chung Lăng bắt đầu nhớ đến Hạ Dương những lúc rảnh rỗi. Mỗi lần nhớ đến anh, cô lại tủm tỉm cười, cảm giác ngọt ngào đó trào dâng trong lòng, không thể giấu nổi.
Tư Mẫn cũng nói: “Chung Lăng, nhìn nhà ngươi hạnh phúc như một cô nàng đang sống trong tình yêu”. Chung Lăng không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đưa tay lên má tự hỏi: “Có thật là rõ mồn một như vậy không nhỉ?”
Những lúc họp hành, hai người không hẹn mà luôn ngồi đối diện với nhau. Chỉ một ánh mắt, một nụ cười đã có thể thay cho ngàn lời muốn nói.
Buổi trưa hẹn nhau ở một quán ăn nhỏ cách công ty bốn, năm con đường để tận hưởng giây phút dành riêng cho nhau.
Những lúc có thời gian rỗi, nhắn tin, gọi điện thoại hoặc lên MSN chat với nhau vài câu, hoặc lợi dụng việc công thành việc riêng, gọi đối phương sang phòng làm việc của mình, kể cả không nói gì, được nhìn nhau một lát cũng là tốt rồi.
Bản thân Chung Lăng không thể ngờ rằng mình lại rơi vào chuyện tình công sở trước bao con mắt của đồng nghiệp. Mặc dù công ty không có quy định giấy trắng mực đen không cho phép nhân viên yêu nhau, nhưng cũng đã có một trường hợp, một trong hai người bị khuyên là nên xin chuyển công tác.
Trước vấn đề này Hạ Dương cũng không để tâm, anh nói với giọng rất bất cần rằng, nếu một người buộc phải chuyển thì anh sẽ đi, đi đâu chẳng tìm được cơ hội phát triển, dù gì cũng tốt hơn là cứ lén lén lút lút thế này. Nhưng Chung Lăng lại kiên quyết phản đối, một là cô không muốn công khai mối quan hệ của họ sớm như vậy, hai là công việc của hai người bận như vậy, giả dụ mỗi người một nơi thì e rằng cả tuần chẳng được gặp nhau một lần.
Chung Lăng đã nói như vậy thì Hạ Dương đành chiều theo ý cô, những ngày tháng sống trong nỗi thấp thỏm và hồi hộp vẫn phải tiếp tục kéo dài.
Trong một thời gian khá dài, Đường Tranh không có động tĩnh gì. Chung Lăng chỉ nhận được một tin nhắn của anh ta: Nếu chịu bỏ cuộc ở đây thì đó không phải là anh. Mặc dù là số điện thoại lạ, nhưng Chung Lăng biết chắc chắn là tin nhắn của Đường Tranh.
Ngoài tin nhắn đó ra, Đường Tranh như người bốc hơi khỏi trần gian, tạm thời biến mất trước tầm nhìn của Chung Lăng.
Chung Lăng đã quen với việc hằng ngày sau khi hết giờ làm việc, đi một vòng xa đến đằng sau siêu thị đợi Hạ Dương, sau đó lén lút lên ô tô như làm việc gì mờ ám, rồi đến một siêu thị nằm khá sâu để mua đồ ăn, sau đó về nhà Hạ Dương, anh phụ trách nấu nướng, cô đảm nhận phụ bếp. Ăn cơm, nghe nhạc, xem DVD, những lúc vui vẻ lại xuống sân đi dạo, đi xem phim hoặc ra quán cà phê ngồi một lúc, cuối cùng Hạ Dương đưa cô về nhà.
Thế nên mới nói thói quen là một sự tồn tại đáng sợ, đến nỗi khi Hạ Dương bị cử đi công tác ở Tây An, Chung Lăng tự nhiên mất phương hướng.
Nói thực là trong lòng cô rất không muốn để Hạ Dương phải đi xa, nhưng nhân viên kỹ thuật ở chi nhánh Tây An không thể phát hiện ra sự cố của mấy cỗ máy đó, Hạ Dương đành phải đích thân ra trận.
Chung Lăng lề mề hồi lâu ở văn phòng mới về nhà, vừa bước vào cổng khu nhà liền bị Diêu Thiên Thiên đang tung tăng chân sáo túm ngay lại: “Chị Chung Lăng ăn cơm chưa?”
“Chị chưa.” Chung Lăng đáp.
Diêu Thiên Thiên liền vỗ ngực: “Đi theo em, em mời chị ăn cơm”.
Chung Lăng chưa kịp đứng vững thì đã bị kéo đi, vừa đi cô vừa ngó xung quanh: “Anh chàng Thẩm Hạo của em đâu, sao không đi cùng em?”
“Đi công tác rồi.” Diêu Thiên Thiên nói với vẻ rất tội nghiệp. “Mau lên chị, em sắp chết đói rồi.”
Hóa ra đồng bệnh tương liên, Chung Lăng đành cười.
Diêu Thiên Thiên giơ tay vẫy một chiếc taxi, Chung Lăng cười hỏi: “Em đói quá hoa mắt à, sao không tìm một nhà hàng nào gần gần ăn luôn cho tiện?”
“Tại Thẩm Hạo nhà em chiều quá nên em sinh hư, đồ ăn bình thường em không ăn được.” Mặc dù miệng thì trách móc, nhưng trong lòng Diêu Thiên Thiên lại vui hơn bao giờ hết.
Chung Lăng liếc cô bé một cái: “Cứ nũng nịu đi tiểu thư”.
Diêu Thiên Thiên không hề tỏ ra ngại ngùng: “Em đang đợi ngày phản công đây”.
Mặt Chung Lăng đỏ ửng, rốt cuộc là mặt cô không dày bằng mặt Diêu Thiên Thiên.
Nơi Diêu Thiên Thiên đưa Chung Lăng đến, càng nhìn càng thấy quen.
Mãi cho đến khi chủ quán cười tươi như hoa đón họ vào trong, cô mới hiểu ra vấn đề, đây chính là quán Canh Ngon Thẩm Thị mà lần trước Hạ Dương đưa cô đến.
Quả đại bác mà Diêu Thiên Thiên bắn ngay sau đó đã khiến Chung Lăng choáng váng. Cô bé nói với chủ quán: “Ba, con làm phiền ba quá”.
Rõ ràng là chủ quán cũng đã nhận ra Chung Lăng, ông ghé vào tai Diêu Thiên Thiên nói nhỏ mấy câu, cô bé liền há hốc miệng, vội hỏi: “Bạn gái của Hạ Dương là chị hả?”
Chung Lăng chết điếng, sự việc khiến cô phải vất vả đủ đường để che giấu đã bị vạch trần một cách dễ dàng. May mà Diêu Thiên Thiên và cô không cùng một công ty, chưa đến mức tồi tệ nhất.
Diêu Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Chung Lăng hồi lâu, lúc thì mặt mày hớn hở, lúc thì miệng lại cười cười, một lúc sau lại bụm miệng cười thầm, khiến Chung Lăng sởn hết gai ốc.
“Muốn biết chuyện gì em cứ hỏi, đừng cười nữa.” Chung Lăng chống tay lên trán thở dài.
“Hi hi hi, ha ha ha, hê hê hê, hơ hơ hơ…” Diêu Thiên Thiên cười như sắp ngã lăn ra đất. “Từ lâu em rất muốn giới thiệu anh Hạ Dương cho chị, lần trước ba em bảo Hạ Dương có người yêu rồi, em còn thắc mắc hồi lâu, hóa ra hai người có duyên với nhau thật.”
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Chung Lăng còn chưa hết sửng sốt, không biết phải tiếp lời thế nào.
Diêu Thiên Thiên liền huých khuỷu tay vào cô: “Khai mau, hai người cấu kết với nhau thế nào hả?”
Chưng Lăng liền lườm một cái: “Cấu kết là thế nào, bọn chị là đồng nghiệp”.
“Hả, thế sao em chưa bao giờ gặp chị?” Diêu Thiên Thiên trợn mắt hỏi.
“Chị đến Thượng Hải chưa đầy nửa năm.”
“Thảo nào, nghiệp vụ của bọn em với công ty chị đã được bàn giao cho tổ khác từ mấy tháng trước.”
“Thiên Thiên, em cố gắng giữ bí mật cho chị nhé.” Chung Lăng trịnh trọng đề nghị.
“Công ty chị không cho phép nhân viên yêu nhau đúng không?” Diêu Thiên Thiên xuýt xoa: “May mà công ty em còn khá nhân văn, nếu không em và Thẩm Hạo tèo mất”.
Chung Lăng chỉ biết mỉm cười trừ.
Chủ quán sai người bê lên bốn đĩa thức ăn, một bát canh nóng hổi, Diêu Thiên Thiên cảm ơn dẻo quẹo: “Ba vất vả quá”.
“Vất vả gì đâu, con và thằng Hạo thỉnh thoảng về nhà ăn cơm là ba mẹ mừng lắm rồi.”
Diêu Thiên Thiên gật đầu như gà mổ thóc: “Chắc chắn rồi ạ”.
Chung Lăng cười nói: “Trông em chẳng giống ba em gì cả”.
Diêu Thiên Thiên bình thản đáp: “Giống có mà gay à, đó là ba của Thẩm Hạo”.
“Vậy hả.” Chung Lăng nói tiếp, giọng lộ rõ vẻ trêu chọc: “Không những em là cao thủ trong việc trị chồng mà có vẻ như quan hệ với bố mẹ chồng cũng khá ổn”.
Diêu Thiên Thiên quệt tay lên mặt hỏi: “Chị có muốn nghe chuyện hài của em không?”
Chung Lăng lập tức lấy lại tinh thần: “Kể mau đi”.
Diêu Thiên Thiên kể lại chuyện cô và Thẩm Hạo quen nhau thế nào, khi kể đến đoạn lần đầu tiên gặp bố mẹ chồng tương lai ở đây, lúc đó Thẩm Hạo còn lừa cô rằng hai vị này là khách hàng quan trọng của công ty, cô còn tưởng là thật, đến khi hai người đã xác lập quan hệ, cô đến nhà Thẩm Hạo chơi mới giật bắn mình, lưỡi líu hết lại, hồi lâu không thốt ra được lời nào.
Chung Lăng nghe mà ngẩn tò te.
Diêu Thiên Thiên kể rất say sưa: “Mẹ chồng em còn thử lòng em bằng cách muốn giới thiệu cậu con trai cho em, không còn gì để nói đúng không?”
Chung Lăng mím môi.
“Nhưng họ là người rất dễ chịu, hóm hỉnh, tiếp xúc với họ thấy rất thoải mái.” Diêu Thiên Thiên cười tươi như hoa, không phải để tâm đến chuyện mẹ chồng nàng dâu là cảm nhận lớn nhất của cô sau khi lấy chồng.
Chung Lăng thực sự mừng cho cô bé, đồng thời cô cũng bắt đầu mơ về cuộc sống vợ chồng như thần tiên của mình.
Ăn cơm xong, Diêu Thiên Thiên có việc phải về nhà mẹ đẻ, Chung Lăng liền tự bắt xe về nhà.
Xe vừa vào đến sân, điện thoại của Chung Lăng liền đổ chuông. Đó là tiếng chuông cô đặt riêng cho Hạ Dương, cô vội vàng trả tiền xe rồi móc ngay điện thoại trong túi xách ra, cười tủm tỉm: “A lô”.
“Em đang làm gì vậy?” Giọng Hạ Dương vẫn uể oải như ngày thường.
Chung Lăng nheo mắt lại với vẻ rất hả hê: “Em ăn cơm ở ngoài, vừa về đến nhà”.
“Ăn ngon không?” Hạ Dương hỏi.
“Ngon.” Dư âm vẫn còn đến tận bây giờ.
“So với anh nấu thì thế nào?”
Lúc đầu Chung Lăng định đả kích anh chàng, nhưng lại sợ bị kích quá độ, mất hết nhiệt huyết, sau này không ai nấu ăn cho cô nữa, và thế là đành phải kìm lại: “Tương đương”.
Hạ Dương cười hơ hơ: “Ăn xong mặt mày hớn hở, tinh thần phởn chí thế kia chắc phải là đầu bếp của khách sạn năm sao nấu nhỉ?”
Chung Lăng cười mắt biến thành hình vòng cung: “Không phải là đầu bếp mấy sao, thực ra anh cũng quen đấy, là…”, đột nhiên cô lấy lại cảnh giác: “Sao anh lại biết được vẻ mặt của em?”. Điện thoại của cô không có chức năng video call, điều đó có nghĩa rằng… cô chợt quay phắt lại, dưới hàng cây ngô đồng dài của Pháp, một chiếc bóng cao lênh khênh tay trái xách ca táp, tay phải cầm điện thoại di động đang từ từ bước tới.
Áo sơ mi đen và chiếc quần bò đã bạc, rất bình thường, giản dị, nhưng là ngọc thụ lâm phong, nét mặt tuy hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ niềm vui và sự hân hoan.
Mừng đến phát điên, mặt mày hớn hở đều là những cụm từ không thể biểu đạt hết tâm trạng của Chung Lăng trong giây phút này. Lúc này đây, trong lòng như có đóa hoa đang nở rộ, ngoài mỉm cười ra, cô chỉ biết hỏi một câu: “Sao anh lại về giờ này?
“Việc giải quyết xong rồi còn ở lại đó làm gì.”
“Nhanh vậy hả?” Chung Lăng hỏi vói vẻ không tin.
Hạ Dương tỏ vẻ rất tự phụ: “Có anh ra tay còn không nhanh à”.
Chung Lăng liếc xéo anh chàng, miệng lẩm bẩm: “Hai cỗ máy còi cũng đáng tự hào thế sao?”
Hạ Dương gật đầu liên hồi: “Phu nhân nói đúng, kể cả phu nhân nói sai cũng là đúng”.
Chung Lăng phì cười, mắng: “Chỉ giỏi khua môi múa mép, ai là phu nhân của anh hả?”
Hạ Dương liền lại gần, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống bờ môi cô, rồi nói bằng giọng rất mờ ám: “Không phải phu nhân đã biết từ lâu thói khua môi múa mép của ta rồi đó sao?”
Hai má Chung Lăng đỏ rực như mây chiều, cô mắng: “đồ lưu manh”, nhưng hai chân cảm giác chùng xuống, nhẹ nhàng tựa trước ngực anh.
Ánh mắt sâu thẳm của Hạ Dương thoáng hiện lên ý cười, cằm dụi vào trán cô, ghé sát xuống nói nhỏ: “Anh nhớ em nhiều lắm!”
Hai tay Chung Lăng bám chặt bờ vai Hạ Dương, thì thầm từng lời bên tai anh: “Em cũng thế”.
“Em nói gì vậy, anh nghe không rõ.” Hạ Dương giả vờ ngoáy tai, cười rất ranh mãnh.
Được voi còn đòi tiên, Chung Lăng trợn mắt lườm một cái rồi giận dỗi bước vào khu nhà.
Hạ Dương cười giả lả bước theo sau.
Việc đầu tiên Hạ Dương làm sau khi bước vào nhà là lục tủ lạnh, khó khăn lắm mới tìm được một túi sủi cảo đông lạnh, cho vào nồi luộc chín, ăn ngấu nghiến cho hết cơn đói mới nói: “Đói dã man”.
Chung Lăng liếc anh một cái: “Sao các fan hâm mộ ở Tây An không mời anh ăn cơm à?”
“Chung Lăng”, đột nhiên Hạ Dương nghiêm giọng hỏi: “Túi sủi cảo vừa nãy đã hết hạn sử dụng chưa nhỉ?”
Chung Lăng sững lại: “Sao có chuyện đó được? Tuần trước mới ra siêu thị mua mà. Anh đợi để em xem hạn sử dụng ghi trên bao bì đã”.
Hạ Dương cố nhịn cười: “Không bị hỏng mà sao chua thế?”
Chung Lăng vẫn chưa hiểu được ẩn ý trong câu nói của Hạ Dương, lục tìm túi sủi cảo trong thùng rác rồi thắc mắc: “Chưa hết hạn sử dụng, còn mấy tháng nữa cơ”.
“Rõ ràng là chua mà, chua hơn cả dấm1, hôm nào anh phải đến siêu thị hỏi tội họ mới được.” Vai Hạ Dương rung lên, nhịn cười khá khổ sở.
Chung Lăng ngẫm nghĩ hồi lâu mới hiểu ra hóa ra mình lại bị anh chơi xấu một vố. Cô hậm hực xông đến, bạnh hai má Hạ Dương ra: “Ai bảo anh hà hiếp em”, vẫn chưa hả giận, cô lại đá Hạ Dương một cái.
Ai ngờ do lâu ngày không tập thể thao, khả năng giữ thăng bằng quá kém, vừa tung chân đá, liền ngã ngay vào lòng Hạ Dương.
“Phu nhân nhiệt tình hơn lửa.” Hạ Dương vừa đỡ lấy cô vừa không quên chọc thêm mấy câu.
Hơi thở ấm áp phả vào mang tai, hơi ngứa, Chung Lăng liền đẩy Hạ Dương ra: “Đừng đùa nữa”.
Giây tiếp theo, nụ hôn của Hạ Dương đã ập xuống cùng hơi thở nóng bỏng, gấp gáp.
Trong tích tắc, Chung Lăng mất hết mọi sức lực.
1 Người Trung Quốc dùng từ “ăn dấm” để nói về hành động ghen tuôrig.
Hạ Dương vòng tay qua eo cô, từ ngoài tiến vào trong, chậm rãi thưởng thức, từng chút từng chút một.
Đang ngơ ngẩn thì môi anh đã cắn nhẹ vào khuyên tai của cô, Chung Lăng rùng mình, ánh mắt ngất ngây gợn sóng.
Đôi môi Hạ Dương lướt nhẹ trên cần cổ mềm mại, trắng ngần của cô.
Chung Lăng thấy toàn thân mềm nhũn.
Đôi môi nóng bỏng của anh lướt đến đâu, cơ thể cô liền bốc cháy đến đó.
Bàn tay vuôt ve làn da mịn màng như sứ trắng của cô, Chung Lăng cảm thấy nghẹt thở, cố gắng mãi mới thốt ra được một câu: “Em, em xin lỗi, em vẫn chưa có sự chuẩn bị”.
Ánh mắt Hạ Dương sâu thẳm, anh buông cô ra, giọng trầm ấm: “Không sao”.
Chung Lăng sờ lên đôi môi nóng hổi của mình, hít một hơi thật sâu.
Hạ Dương vuốt mái tóc rối bời của cô rồi cài cúc cổ áo cho cô, hôn nhẹ lện ngón tay cô: “Thế anh về nhé”.
“Để em tiễn anh ra cửa.”
“Ừ.” Hạ Dương hất nhẹ hàm: “Em ngủ sớm đi”.
“Vâng.”
Hạ Dương đột nhiên quay đi, khẽ mấp máy môi: “Em còn nợ anh một good night kiss”.
Chung Lăng vội đuổi anh chàng ra ngoài, nếu nụ hôn này mà ướt át quá thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nụ cười đáng ghét của Hạ Dương bị chặn ngoài cửa, Chung Lăng tựa lưng vào cửa thở phào, hơi thở và nhiệt độ của cơ thể anh vẫn đang còn đọng trên môi cô.
Đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại quay vào phòng khách cô mới sững lại, ca táp của Hạ Dương vẫn đang nằm ngay ngắn dưới nền nhà như đang chọc tức cô.
Đang định gọi điện cho Hạ Dương thì điện thoại lại đổ chuông.
Hạ Dương yên tĩnh dựa vào cửa, giọng cười cười: “Anh lại quay lại”.
Chung Lăng để Hạ Dương vào nhà, giọng cố tỏ vẻ thoải mái: “Anh lấy đồ rồi về đi”.
“Haiz, sao anh nghe câu này cứ thấy thế nào ấy.” Hạ Dương khẽ nhếch miệng.
Chung Lăng ngửa mặt lên nhìn anh: “Thế nào là sao?”
“Giống như một đôi anh chị sống với nhau lâu ngày rồi chia tay, chị đuổi anh ra khỏi nhà và nói câu đó.” Giọng Hạ Dương rất tửng tưng.
Chung Lăng liền bĩu môi: “Đừng có mà tưởng bở”.
“Thế… anh về thật đấy.” Hạ Dương nhướn mày, ý cười lộ rõ trong đáy mắt.
“Về đi, về ngay đi, đừng có mà quay lại nữa đấy.” Giọng điệu này thể hiện rõ vẻ nũng nịu, dịu dàng, không giống vẻ xua đuổi mà như vờ tha để bắt.
“Ok.” Hạ Dương nhún vai, Chung Lăng liền đẩy anh ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Dường như củng đoán ra được Hạ Dương sẽ không bỏ cuộc, năm phút sau cô lại mở cửa ra, quả nhiên anh vẫn đứng ở vị trí vừa nãy, nhìn cô mỉm cười.
“Anh đúng là mặt trơ trán bóng thật!” Chung Lăng nói. Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh, nhớ đến việc anh không quản vất vả đêm hôm quay về, Chung Lăng lại thấy mềm lòng, nói với giọng bất lực: “Thôi anh vào đi”.
Không cần đợi đến lệnh của cô, Hạ Dương đã nghiễm nhiên xách ca táp chui vào phòng.
Chung Lăng bèn cảnh cáo: “Anh đi tắm rồi ngủ ghế sofa”.
“Tuân lệnh.” Hạ Dương cợt nhả chui ngay vào nhà tắm.
Đợi một hồi lâu mà Hạ Dương vẫn chưa tắm xong, Chung Lăng đang định lên tiếng cảnh báo tiền điện, tiền nước, tiển lò sưởi anh chàng phải trả hết thì Hạ Dương đã bẽn lẽn thò đầu ra.
“Hơ hơ.” Anh chàng cười ngại ngùng.
Chung Lăng liền châ't vân: “Tắm lâu quá thành ngớ ngẩn à?”
“Hê hê, lấy hộ anh bộ quần áo với.” Hạ Dương tru miệng hướng về phía chiếc ca táp.
“Suốt ngày nhớ nhớ quên quên.” Chung Lăng dẩu môi càu nhàu.
Cô lục ca táp: “Bộ nào?”
“Tùy em.”
Chung Lăng lại bị một hộp quà xinh xắn cuốn hút, lén mở ra xem, đỏ là một đôi trai gái được điêu khắc bằng gỗ khá xinh xắn. Nhìn kỹ thấy đôi mắt cô gái có nét giống với cô, còn chàng trai khôi ngô phóng khoáng, rất giống Hạ Dương. Cô cưòi tủm tỉm, thầm rủa: “Ranh ma thật”.
“Chung Lăng, em không lấy quần áo vào cho anh thì anh khoác khăn tắm đi ra đấy.” Phía ngoài vọng lại giọng nói uể oải của Hạ Dương.
“Có ngay, có ngay.” Chung Lăng đặt hộp quà trở lại chỗ cũ, lấy đại một bộ quần áo, quay đi, mặt đỏ bừng giơ tay ra: “Này, cầm lấy”.
Hạ Dương cười khì khì đón lấy, một lát sau chỉnh tề đi ra.
Áo may ô quần đùi, trông rất có dáng dấp, Chung Lăng mặt đỏ tía tai đẩy anh trở lại nhà tắm: “Mặc ít quá, ô nhiễm môi trường”.
Hạ Dương bình thản đáp: “Có phải em chưa bao giờ nhìn thấy đâu”.
Chung Lăng nghĩ thấy cũng phải, nhưng vẫn không cho phép anh chàng tùy tiện ở nhà cô. Cô nghĩ một lát rồi nói: “Anh đợi em”. Rồi cô chạy vào phòng ngủ mang ra một bộ đồ ngủ, đưa cho Hạ Dương và ra lệnh: “Mặc vào”.
Hạ Dương liền cười: “Đồ ngủ của em sao anh mặc được”.
“Của con trai đấy” Chung Lăng không để tâm đến Hạ Dương nữa mà rót cho mình một cốc nước lạnh rồi uống, ổn định lại tinh thần.
Sắc mặt Hạ Dương có sự thay đổi nhưng Chung Lăng hoàn toàn không hề hay biết. Sau khi mặc xong quần áo ngủ đi ra, Hạ Dương ngồi trên trế sofa không hề nói nửa lời.
“Anh uống gì? Coca nhé?” Chung Lăng đã quen uống nước lọc, mấy lon coca đó là do Diêu Thiên Thiên nhét vào cho cô, nghe nói thỉnh thoảng uống đồ có ga có thể hỗ trợ trong việc điều hòa cảm xúc. Cũng chỉ có Diêu Thiên Thiên mới nghĩ ra ngôn luận quỷ quái này.
“Gì cũng được.” Giọng Hạ Dương rất lạnh nhạt.
Chung Lăng nhiều lúc ngờ nghệch, nhưng có những lúc lại rất tinh ranh, cô chỉ nghĩ một lát, liền hiểu ngay ra nguyên nhân khiến Hạ Dương thay đổi thái độ. Cô mỉm cười, bắt chước giọng châm chọc của Hạ Dương ban nãy nói: “Ngày mai nhớ nhắc em đến siêu thị tính sổ bọn họ nhé”.
Hạ Dương ngẩn người.
“Có kẻ sau khi ăn sủi cảo xong, vị chua bốc lên tận đầu, chỉ tiếc rằng món dấm mà anh ta ăn lại không đúng chỗ.” Chung Lăng thủng thẳng ngước mắt lên nhìn Hạ Dương.
Hạ Dương hậm hực nhưng lại không chịu thừa nhận.
Vốn Chung Lăng là người có lòng tự ái cao, ở nước ngoài bao nhiêu năm như vậy, mới dần dần bỏ được cái tính đó, nếu là trước đây thì cô sẽ chẳng buồn giải thích, nhưng hiện tại cô không muốn lãng phí thời gian vào các cuộc chiến tranh lạnh vô vị. Cô vừa nghịch móng tay vừa đủng đỉnh nói: “Bộ quần áo ngủ là đợt trước em mua cho Chung Khải, lâu rồi không gặp nó nên anh mới được vớ bở đó. Thế mà anh…”
Chưa nói dứt lời, Hạ Dương đã dùng cách của mình chặn ngay họng cô lại.
Chung Lăng chưa kịp phản đối đã bị nhấn chìm trong nụ hôn say đắm của anh.
Một lát sau, Hạ Dương mỉm cười tự giễu: “Có phải anh nhỏ mọn quá không?”
Chung Lăng gật đầu cái rụp, liếc mắt nhìn sang: “Coi như biết được điểm yếu của mình”.
“Sau này sẽ không thế nữa.” Hạ Dương hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng của cô.
“Người ta đang bị tổn thương nặng nề, anh lấy cái gì để đền đây?” Hiếm khi Chung Lăng nũng nịu như vậy, túm cổ áo Hạ Dương bắt đền.
“Tặng em cái này hay lắm.”
Chung Lăng liền xòe tay ra: “Còn không lấy ra đây mau”.
Hạ Dương thôi không cười nữa, mở ca táp ra rồi lôi ngay chiếc hộp ra, dúi vào tay Chung Lăng: “Mở ra xem đi”.
Vừa nãy vội chỉ nhìn lướt qua, bây giờ mới phát hiện ra hai người này mặc bộ trang phục cung đình, hình như là tạo hình hoàng đế hoàng hậu thời cổ đại. Chung Lăng cười cười: “Sao cơ, lại mơ ước cuộc sống năm thê bảy thiếp hả?”
“Có phu nhân là đủ lắm rồi.” Hạ Dương nói rất hiên ngang, sắc mặt không hề thay đổi.
Chung Lăng lườm anh một cái, bóc hộp rồi mang vào phòng ngủ, đặt ở đầu giường, rồi cô chạm nhẹ vào mũi người gỗ, nụ cười rạng ngời hạnh phúc.
Hạ Dương bước vào, Chung Lăng liền bê chăn gối cho anh, mím môi nói: “Phòng khách là của anh”.
“Ok”, Hạ Dương lại hôn nhẹ lên má Chung Lăng rồi ngoan ngoãn ôm đồ ra ngoài.
Chung Lăng nằm sấp trên giường chat với Quách Chỉ Quân một lát, dỏng tai lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, mọi thứ yên tĩnh nằm ngoài dự đoán của cô. Cô rón rén bước ra ngoài phòng khách, Hạ Dương nằm nghiêng trên ghế sofa và đã ngủ thiếp đi.
Cô khẽ mỉm cười, nhấc cánh tay anh đang thò ra ngoài để vào trong chăn.
Dáng ngủ của Hạ Dương rất ngoan hiền, không giống vói vẻ lãng tử thường ngày của anh. Ý cười thoáng hiện trên khóe mắt anh, dường như đang trải qua một giấc mơ rất thú vị.
Chung Lăng nâng cằm anh lên và ngắm nhìn khuôn mặt ngoan hiền của anh. Xét về tướng mạo, những người đàn ông mà Chung Lăng đã từng tiếp xúc đều khá đẹp trai. Như trường hợp Đường Tranh, cũng là một Đông Gioăng, nhưng mắt Hạ Dương rất dài, có một vẻ đẹp dịu dàng, vẻ khôi ngô của Tống Minh Chí không kém gì Hạ Dương, anh cũng hết lòng với cô, nhưng không hiểu sao cô không có cảm giác gì.
Chỉ có Hạ Dương, ấm áp, nhiệt tình như nắng hạ, có thể bao dung tất cả mọi cái của cô, dần dần sưởi ấm trái tim băng giá của cô.
Chung Lăng nhếch miệng cười tủm tỉm. Hai người yêu nhau cảm giác thật tuyệt vời biết bao, đây là điều mà cô chưa bao giờ được cảm nhận.
“Có cần lau nước miếng không?” Tiếng cười châm chọc vang lên bên tai cô.
Chung Lăng giật mình ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm vẫn còn đang ngái ngủ. Chung Lăng đỏ bừng mặt vừa xấu hổ vừa tức: “Anh giả vờ ngủ hả?”
Hạ Dương liền nhún vai: “Bị em đánh thức chứ”.
Chung Lăng hậm hực “xí” một tiếng, lao vào phòng ngủ như chạy trốn, để lại tiếng cười thích thú sau lưng.
Nhưng đêm dài dằng dặc, mĩ sắc trước mặt, làm sao có thể thanh thản chợp mắt.
Sáng sơm, Chung Lăng bị tiếng gõ cửa đánh thức: “Không dậy là anh vào đấy”.
Đêm qua đầu óc cô hưng phấn, không hề cảm thấy buồn ngủ, trằn trọc hồi lâu, đến tầm ba, bốn giờ mới thiếp đi được một lúc. Lúc này đang díp hết mắt lại, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, chỉ ậm ờ một câu rồi bò dậy, vừa ngáp vừa ra mở cửa.
Hạ Dương đã thay quần áo xong xuôi, sơ mi thẳng thớm, tinh thần phấn chấn, mỉm cười nói: “Đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng”.
Tranh thủ lúc Hạ Dương không để ý, Chung Lăng liền liếc trộm một cái thì thấy trứng ốp lết, bánh mì nướng, cháo hoa, dưa muối, rất thịnh soạn.
“Đừng nhìn anh bằng con mắt sùng bái như thế, mặc dù anh biết mình có bản lĩnh biến phế thành bảo.”
Chung Lăng không phản bác, trong tủ lạnh có những đồ ăn gì, cô cũng không rõ nữa, với tài cán của cô, chắc chắn sẽ không nấu được bữa ăn sáng như thế. Nhưng thực sự cô không ưa gì kẻ mặt dày hơn tường thành như Hạ Dương. Cô trợn mắt lườm anh một cái rồi ngoãn ngoãn đi đánh răng rửa mặt.
Hai người đánh gần như sạch bách cháo và dưa, nếu bụng không no kềnh thì chắc hai miếng bánh mì cuối cùng cũng bị xử lý nốt.
Lúc xách túi ra cửa, đột nhiên trong đầu Chung Lăng nảy ra một ý nghĩ: Mặc dù quyền chủ động nằm trong tay người khác, nhưng cảm giác không phải mó tay đến cái gì mà vẫn có người bê đồ ăn sáng đến thật tuyệt vời làm sao.
Đứng trước cửa nhà đối diện đang đóng im ỉm, Chung Lăng thấy thật là may vì hôm qua Diêu Thiên Thiên không về nhà, nếu không rõ ràng là giữa cô và Hạ Dương không xảy ra chuyện gì, nhưng chắc là sẽ bị cái đầu không sánh được với người bình thường của cô nàng tự động xuyên tạc.
Khi taxi chạy đến khu vực cách công ty hai con đường nữa, Chung Lăng liền bảo taxi dừng xe rồi quay sang nói với Hạ Dương: “Em xuống chỗ này nhé”.
Hạ Dương nhìn cô, không nói gì.
Chung Lăng liền nói thêm: “Hai đứa mình mà vào cùng một lúc, mọi người sẽ nghi ngờ đấy”.
“Chung Lăng”, Hạ Dương khẽ thở dài, “đi với anh là điều đáng xấu hổ thế sao?”.
“Em không có ý đó.” Đôi mắt đẹp đó nhìn cô kèm theo một chút giễu cợt, Chung Lăng vội phản bác theo bản năng.
Hạ Dương khẽ cười một tiếng.
Chung Lăng mím chặt môi.
Hai bên cứ giằng co như vậy.
Lái xe liền hỏi: “Anh chị có định xuống không đây? Chỗ này không được đỗ xe lâu”.
Hạ Dương liền mở cửa ra: “Thôi để anh xuống, em cứ ngồi xe đến thẳng công ty đi”.
Chung Lăng chưa kịp phản đối, Hạ Dương đã bỏ đi.
“Đi thôi.” Chung Lăng cắn môi, trong lòng vô cùng ấm ức.
Cả buổi sáng, Chung Lăng làm việc trong tình trạng thấp thỏm không yên. Báo cáo tình hình công việc trong chuyến đi Tây An lần này, Hạ Dương cũng không nói gì nhiều với cô.
Mặc dù trong lòng cảm thấy hẫng hụt, nhưng Chung Lăng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi.
Khó khăn lắm mới đợi đến giờ nghỉ trưa, Chung Lăng chán chường gạt đống giấy tờ trên bàn sang một bên, gọi vào số máy phòng Hạ Dương, nhưng không có ai nghe máy.
Cô nghĩ một lát rồi vẫn quyết định sẽ đến địa điểm hay ăn trưa với Hạ Dương để xem sao.
Đúng lúc lại gặp Tư Mẫn trong thang máy, Tư Mẫn nhiệt tình chào hỏi: “Cùng đi ăn trưa luôn nhé?”
Chung Lăng cố gắng vắt óc nghĩ xem có cách nào từ chối ý tốt của bạn mà không để mất lòng, Tư Mẫn mỉm cười: “Nếu cậu có việc thì cứ đi đi, không nhất thiết phải theo ý tớ đâu”.
“Lần sau tớ sẽ mời cậu đi ăn.” Chung Lăng vô cùng cảm kích trước sự thấu tình đạt lý của bạn.
“Chắc chắn tớ sẽ gọi món đắt nhất cho cậu sạt nghiệp thì thôi.” Tư Mẫn cười, mắt biến thành một dòng kẻ.
Chung Lăng vừa cười vừa vỗ vai bạn, thang máy xuống tầng dưới cùng là cô vội vàng đi ra.
Điều khiến Chung Lăng sửng sốt là, cô không nhìn thấy Hạ Dương ở quán ăn nhỏ mà cô và anh thường đến, nhưng lại vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Thích Đình Đình lủi thủi một mình ở đó.
Phản ứng đầu tiên của cô là, địa bàn này đã không còn an toàn nữa, cần phải phải tìm chỗ khác để hẹn với Hạ Dương. Sau đó lại chợt nghĩ, hôm nay cũng là cơ hội tốt để làm thân với Thích Đình Đình.
Thích Đình Đình là người lạnh lùng, kiêu ngạo, đi đâu chỉ đi một mình, ở công ty cũng không có bạn thân, thực ra Chung Lăng cũng không dám chắc là có tiếp cận được cô ấy hay không.
“Hây, đúng lúc thế.” Câu cửa miệng có thể dùng ở tất cả mọi nơi, mặc dù quá bình thường nhưng Chung Lăng cũng không kịp nghĩ gì thêm.
Thích Đình Đình cười rất bình thản: “Ồ, giám đốc cũng thích đồ ăn vặt ở đây à?”
Chung Lăng ngồi xuống đối diện với Thích Đình Đình và gọi một suất cơm đơn giản.
“Đúng vậy, tôi ngồi luôn ở đây nhé?”
“Sếp ngồi đi.”
Thích Đình Đình nhai rất chậm rãi, từng động tác rất duyên dáng, thanh cao.
“Sao không đi ăn với mọi người?” Chung Lăng hỏi.
“Giám đốc cũng chẳng thế còn gì?” Thích Đình Đình cười cười, không ngại ngần mà đáp trả luôn.
Chung Lăng mỉm cười, đúng là một cô nàng ngạo mạn. Cô không hề để tâm mà tiếp tục gợi chuyện để nói: “Bình thường sau khi hết giờ làm việc cậu thường đi đâu giải trí?”
Thích Đình Đình khẽ ngước mắt lên: “Tôi không có bạn”, rồi lại nói tiếp: “Cũng không cần bạn bè”.
Nhưng dường như Chung Lăng không hề sửng sốt mà chậm rãi đáp: “Trước đây mình cũng như vậy”.
“Vậy hả?” Dường như Thích Đình Đình có vẻ hào hứng hơn: “Nguyên nhân nào dẫn đến tình trạng đó?”
Chung Lăng khẽ thở dài: “Không giấu gì cậu, mình đã từng bị người bạn thân nhất gây tổn thương, thế nên cảm thấy bạn bè không đáng tin cậy, thà không có bạn còn hơn”.
“Cô ta cướp bạn trai của sếp à? Vở kịch lâm ly bi đát đó cũng xảy ra với sếp sao?” Thích Đình Đình nói với giọng rất giễu cợt, nét mặt lộ rõ vẻ không tin.
“Không phải”, Chung Lăng ngừng một lát rồi cười buồn: “Cô ta trở thành mẹ kế của mình”.
Thích Đình Đình im lặng.
Một lúc sau, cô nói với vẻ biết lỗi: “Xin lỗi, đáng lẽ không nên gợi lại chuyện buồn của sếp”.
“Không sao, chuyện đã qua rồi.” Chung Lăng mỉm cười, đúng vậy, đã trôi qua thật rồi, kể từ khi Hạ Dương xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô đã rất ít khi chìm đắm vào những chuyện của quá khứ, ngày hôm nay, cô có thể thản nhiên đối mặt với chuyện cũ.
Thích Đình Đình chủ động đưa tay ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô thể hiện sự an ủi.
“Thế còn cậu thì sao?” Chung Lăng hỏi, cô thấy tò mò vì một cô gái xinh đẹp, giỏi giang như Thích Đình Đình cũng có lúc để lộ vẻ u buồn.
“Nói ra chắc sếp không tin.” Thích Đình Đình nhìn về phía xa xăm, mím môi, nụ cười tỏ vẻ bất lực.
Chung Lăng đổi sang tư thế ngồi khác: “Mình sẵn sàng nghe đây”.
“Bạn trai của bạn thân mình thích mình.” Nếu vẻ hẫng hụt không lộ rõ trong đôi mắt Thích Đình Đình thì chắc chắn Chung Lăng sẽ tưởng cô bạn đồng nghiệp của mình đang nói đùa.
Thích Đình Đình vén lọn tóc đang xõa bên má ra sau tai, trông rất dễ thương.
Thích Đình Đình có dáng người dong dỏng, đôi mắt đen và hàm răng trắng muôt, mỗi lần mỉm cười lại khiến đối phương mê mẩn. Chung Lăng thất thần trong giây lát, thầm nghĩ bụng: Nếu cô là đàn ông, chắc chắn cô cũng sẽ say nắng.
“Lúc đầu bị bạn thân coi là kẻ thù, sau đó thì ngày càng bị nhiều người xa lánh, đến bây giờ, mình chẳng có người bạn nào nữa.” Thích Đình Đình tựa người vào ghế mép khẽ nhếch lên tỏ thái độ bất cần.
Chung Lăng không dám nói mình có thể thấu hiểu mọi cảm nhận của cô, nhưng trên thực tế, đối với tất cả mọi người, nỗi cô đơn và lẻ loi do không có bạn là vô cùng khổ sở. Lúc vui không có người chia sẻ, khi buồn không có ai an ủi, sợ nhất là lúc muốn tâm sự không tìm được ai để giãi bày. Mấy năm đầu ở Anh là quãng thời gian khổ sở nhất của cô, chính những email của Chỉ Quân, ba ngày một email, đã giúp cô vượt qua được những đêm dài dằng dặc. Một số chuyện có thể kế cho người yêu, nhưng cũng có một số điều chỉ có thể tâm sự với bạn thân. Cô nghĩ, cô có thể hiểu tâm trạng của Thích Đình Đình. Bề ngoài thanh cao, lãnh đạm là lớp bảo vệ tốt nhất.
Chung Lăng nở một nụ cười chân thành: “Thế cậu nghĩ mình có đủ tư cách để làm bạn với cậu hay không?”
Thích Đình Đình mỉm cười nhìn cô một lượt từ đầu đến chân: “Sếp hả?”
“Sao cơ? Không đủ tư cách à?” Chung Lăng cau mày.
“Sếp không sợ bị mình cướp mất người yêu à?”
Còn lâu Chung Lăng mới lo chuyện đó, Hạ Dương và Thích Đình Đình là đồng nghiệp của nhau lâu như vậy mà không có tia lửa tình nào bắn ra, điều đó chứng tỏ hai người không hợp nhau. Cô “xí” một tiếng rồi cười: “Thôi cứ đợi mình có người yêu đã rồi tính sau”.
Thích Đình Đình cười khúc khích, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng thân mật.
Tình bạn giữa con gái với con gái rất kỳ diệu, khi đã trở thành bạn thì không có chuyện gì là không nói, rủ rỉ rù rì. Đang chuyện trò rôm rả thì nhìn đồng hồ đã hết giờ nghỉ trưa.
Thích Đình Đình lè lưỡi: “Bọn mình về thôi”.
Chung Lăng gật đầu. Vô tình cô lại liếc về phía cô và Hạ Dương hay ngồi liền chạm ngay ánh mắt sáng như sao băng của anh.
Hạ Dương không nói gì mà chỉ làm động tác ra hiệu cho cô xem điện thoại, Chung Lăng gật đầu, miệng chợt nở một nụ cười, tự nhiên tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.
“Chuyện buổi sáng là lỗi của anh.” Đây là tin nhắn Hạ Dương gửi cho cô.
Chung Lăng liền reply ngay: “Em cũng có chỗ chưa ổn”.
“Tối vẫn địa điểm cũ nhé.”
“Ok.” Chung Lăng gật đầu mỉm cười, mọi nỗi u ám trong lòng đều lập tức tan biến.
Thích Đình Đình uể oải ngước mắt lên, điệu bộ này có nét khá giống với Hạ Dương. “Người yêu hả?” Không đợi Chung Lăng trả lời, cô lại hỏi tiếp: “Trông cái vẻ mặt ngời ngời kia, tình cảm chắc mặn nồng lắm hả?”
Chung Lăng lấy ngón tay xoa xoa màn hình điện thoại rồi cười rất rạng rỡ.
“Đừng có bao giờ dắt hắn ta đến gặp đây nhé, nếu không sẽ phải tự chịu mọi hậu quả đây.” Thích Đình Đình mỉm cười châm chọc.
“Có giỏi thì đi mà cướp.” Chung Lăng dừng mấy giây rồi nói tiếp: “Đỡ phải mệt đầu”.
Thích Đình Đình bật cười: “Haiz, con gái đúng là nói có thành không”.
“Lẽ nào nàng không phải là con gái ư?” Chung Lăng lườm cô bạn.
“Mình với cậu giống nhau thế nào được, đây mình đồng da sắt, trải qua trăm phen lửa đạn, gan lì có hạng rồi.”
Chung Lăng vừa thấy tức, vừa thấy buồn cười.
Buổi chiều đột nhiên Tư Mẫn buzz Chung Lăng trên MSN: Quỳ xin hai xu đây.
Chung Lăng: Hả ???? Cô dùng liền một lúc bốn dấu hỏi để thể hiện sự thắc mắc của mình.
Tớ mua đồ trên Taobao, lại thiếu mất hai xu nên không thể thanh toán, hôm nay đi làm vội, lại quên mang ví, đành phải chờ cậu cứu mạng đây.
Tư Man nói liền một mạch, cuối cùng còn bắn sang một icon thể hiện nóng lòng như lửa đốt.
Chung Lăng thực sự bị cô nàng đánh bại, vội đăng nhập Alipay chuyển cho cô nàng hai hào.
Tư Mẫn không trả lời, chắc đang bận thanh toán. Một lát sau, Tư Mẫn thở phào nói: Ok rồi.
Chung Lăng khóc dở mếu dở: Hai xu lẻ mà cửa hàng không bớt cho à?
Haiz. Tư Mẫn thở dài. cửa hàng này bán chặt lắm, không được bớt một xu nào, chết một nỗi là đây lại cứ thích mua đồ của họ.
Mua gì vậy?
Son Dior, shop bán hơn 300 tệ, mua trên Taobao chỉ 222,22 tệ thôi, rất kinh tế.
Mỗi lần tìm được món đồ ưng ý trên Taobao, Tư Mẫn phấn chấn mấy ngày liền.
Hàng xịn không? Chung Lăng tỏ thái độ nghi ngờ.
Tớ mua của nhà này mấy lần rồi, chắc không có vấn đề gì đâu, hôm nào nhận được đồ sẽ mang cho cậu xem.
Hai hôm trước, Chung Lăng mới mua một thỏi son Dior 730 ở siêu thị, mất 320 tệ, nghĩ lại thấy xót của. Mặc dù cô không thiếu tiền, nhưng tiết kiệm được vẫn nên tiết kiệm, đây mới là truyền thông tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.
Chỉ có điều cô nghĩ nát óc vẫn không thế nghĩ ra con số 222,22 tệ đó rốt cuộc là lấy ở đâu ra, chỉ có thể nói cửa hàng quá giỏi.
Gần đến giờ tan làm, phụ trách các bộ phận lại lục tục nhận được điện thoại của Tôn Vi, thư ký của Hướng Huy, thông báo cho mọi người biết mười phút sau sang phòng hội nghị để họp. Nghe nói phó tổng giám đốc giới thiệu với mọi người đồng nghiệp:
Chung Lăng không nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ thắc mắc rốt cuộc là vị đồng nghiệp nào mà sếp lại trọng thị như vậy.
Trước cửa phòng hội nghị, tranh thủ lúc mọi người không để ý, Hạ Dương liền dúi vào tay Chung Lăng một đồ vật.
Sau khi yên vị, Chung Lăng liền mở giấy gói ra xem, hóa ra là một đĩa CD. Bài hát chính là Yesterday mà cô thích, hóa ra buổi trưa Hạ Dương rời văn phòng sớm là để mua CD này, anh muốn dùng nó để nói hộ lòng mình, Chung Lăng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Ánh mắt Hạ Dương liếc sang, Chung Lăng giả vờ bình thản, nét mặt không hề thay đổi. Lúc này đây, cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Hướng Huy xuất hiện khá muộn, cùng vào với anh còn có một người đàn ông mặc sơ mi màu xanh lam.
Mọi người xung quanh còn chưa có phản ứng gì, Chung Lãng đã sững sờ.
Mặc dù lâu ngày không gặp, nhưng cô không nhận nhầm, huống chi chiếc áo sơ mi đó là cô đích thân mua cho anh ta.
“Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là vị đồng nghiệp mới đến làm việc ở bộ phận thị trường.” Hướng Huy liếc một lượt rồi dừng lại trước Chung Lăng.
Cô không thể ngờ đến nước cờ này, mặt lập tức biến sắc.
“Tôi là Đường Tranh, rất mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người.” Đường Tranh nói với giọng rất thoải mái.
Thích Đình Đình cười tươi như hoa, huých nhẹ khuỷu tay vào Chung Lăng, thì thầm: “Lại có thêm một chàng Đông Gioăng rồi, tuyệt quá”. Không hề phát hiện ra sắc mặt Chung Lăng tái đi, rõ ràng là người thì ở đây mà đầu óc để đâu đâu.
Với tư cách là trưởng phòng thị trường, dĩ nhiên là Phương Nhiên cũng phải lên tiếng: “Xin chào, tôi là Phương Nhiên”. Cô bình thản nói.
“Phương Nhiên là lãnh đạo trực tiếp của cậu, cậu phải tạo quan hệ tốt với cô ấy đó nhé.” Hướng Huy nói tếu, chắc muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng.
Mọi người đều bật cười, chỉ có Chung Lăng là vẻ mặt vô cảm. Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay ra: “Tôi là Chung Lăng, hoan nghênh anh đã gia nhập Hiển Dịch”.
Đường Tranh đĩnh đạc nói: “Sau này rất mong giám đốc chỉ giáo”.
“Rất sẵn sàng.” Bề ngoài dường như không có gì bất thường, tuy nhiên trong lòng Chung Lăng đã dậy sóng từ lâu. Đường Tranh từ bỏ địa vị và mức lương hậu hĩnh ở Anh, tình nguyện về nước làm một nhân viên bình thường, hành động này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Với những gì mà cô hiểu về Đường Tranh thì anh ta sẽ không làm chuyện đó. Còn về việc tại sao anh ta lại về đây, đáp án không cần nói cũng đã đủ biết.
“Sếp tổng, vẫn theo lệ cũ chứ ạ?” Tư Mẫn mím môi cười nói.
Hướng Huy cười trầm tư: “Ăn tối và hát Karaoke?”
“Em sẽ sắp xếp ngay.” Tư Mẫn nhanh nhẹn đáp.
“Thôi tạm thời thế đã, lát nữa Tư Mẫn thông báo cho mọi người địa điểm.” Hướng Huy chậm rãi nói.
“Dạ vâng.”
“Tôi hơi mệt, muốn về nhà nghỉ sớm, chắc sếp cho phép chứ.” Chung Lăng đột nhiên lên tiếng, chĩa ngay mũi nhọn vào Hướng Huy. Cô không bỏ qua việc Hướng Huy và Đường Tranh đưa mắt nhìn nhau, bất giác thầm cười khẩy.
Nụ cười trên môi Hướng Huy chợt tắt: “Sức khỏe là trên hết, cô cứ về nhà nghỉ đi”.
Hạ Dương thấy hơi lạ, đây chính là cơ hội để Chung Lăng giao lưu tình cảm với đồng nghiệp, tại sao cô lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Nghĩ đến đây, anh liền móc điện thoại ra, bấm mấy chữ rồi ấn nút ok.
Trên đường trở lại phòng làm việc, cảm thấy điện thoại trong tay rung lên một hồi, mở ra xem thì đúng là tin nhắn của Hạ Dương: “Em mệt thế nào?”
“Hơi đau đầu”, Chung Lăng nói dối.
Hạ Dương lập tức lo lắng: “Để anh đưa em đi khám bác sĩ”.
“Không cần, về ngủ một giấc là hết thôi.”
Hạ Dương theo vào phòng làm việc của Chung Lăng rồi thận trọng đóng cửa lại: “Để anh đưa em về nhé”.
Chung Lăng bật cười: “Không yếu liễu đào tơ đến mức đó đâu, anh cứ đi chơi với mọi người đi”.
“Không, em mệt anh làm sao chơi vui được, thôi cứ để anh đưa em về, tiện thể nấu cái gì em ăn cho nhanh khỏe.”
“Khỏe nữa thì có mà phát phì mất.” Chung Lăng trách móc. Kể từ khi ở bên Hạ Dương, ăn no ngủ kỹ, đầu óc thoải mái, cân nặng của cô tăng không ít.
Hạ Dương mỉm cười nhìn cô: “Em chẳng béo tí nào cả. Mau thu dọn đồ đạc đi, anh đợi em ở chỗ cũ nhé”.
Chung Lăng hạnh phúc nheo mắt lại: “Ok”.
Hạ Dương vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm thì bị Thích Đình Đình chặn lại. Rồi cô ngang nhiên mở cửa xe ra: “Xe em hỏng rồi, tiện thể đáp xe chùa”.
Chưa nói dứt lời, Bành Húc cũng đã lên xe: “Hê hê, cho quá giang cái”.
Hạ Dương không biết phải làm thế nào, hai vị kia đã lên xe rồi, không thể đuổi xuống. Nhưng anh đã hẹn với Chung Lăng, biết làm thế nào đây.
May mà Chung Lăng đã biết hết mọi chuyện, cô liền nhắn tin: “Em tự bắt xe về, anh không phải lo cho em đâu”.
Hạ Dương cười tươi như hoa, nhắn lại: “Em đi cẩn thận nhé”.
Đến khách sạn rồi sao có thể thoát thân. Vừa nói câu có việc phải đi, liền bị Bành Húc lôi xuống, Thích Đình Đình đứng bên hùa vào: “Không có Hạ Dương tham gia, bầu không khí rất nhạt nhẽo”.
Hạ Dương bất lực đưa tay sờ lên mũi: “Tôi chẳng biết mình biến thành VIP từ bao giờ nữa”.
“Bây giờ biết cũng chưa muộn đâu” Bành Húc hợp lực với Thích Đình Đình kéo Hạ Dương vào phòng ăn.
Hạ Dương đành phải ngồi xuống nhắn tin cho Chưng Lăng.
Chung Lăng cũng không kỳ vọng Hạ Dương về được với cô. Những chuyện tiếp khách, vui chơi như thế này, nhiều lúc không muốn cũng không được, cô đã nhiều lần phải trải qua. Cô mua một bát hoành thánh trong cửa hàng dưới khu nhà, coi như là bữa tối rồi suy nghĩ lại mọi vấn đề. Những ngày tiếp theo, ra chạm mặt, vào chạm mặt với Đường Tranh, phải cư xử thế nào để không ảnh hưởng đến công việc, càng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Hạ Dương.
Cô đã chuẩn bị sẵn các phương án, nhưng cuộc đời thường không chiều theo ý người.
Trong lúc đang móc chìa khóa trước cửa nhà thì Diêu Thiên Thiên không biết từ xó xỉnh nào đó chui ra, vỗ vai Chung Lăng một cái: “Hi chị!”
Chung Lăng đang chìm trong dòng suy nghĩ, giật nảy mình trưóc cái vỗ của Diêu Thiên Thiên, bát hoành thánh liền đổ ngay xuống đất, nước canh bắn tung tóe.
Diêu Thiên Thiên lè lưõi: “Ôi sorry chị”.
“Không sao” Chung Lăng hiền lành cười.
“Sang nhà em ăn cơm đi, coi như em tạ lỗi với chị.”
“Đâu có nghiêm trọng đến mức đó.” Chung Lăng xoa dịu.
Diêu Thiên Thiên không để tâm đến lời cô nói mà kéo ngay cô sang nhà mình: “Cuối cùng em đã tìm được cớ mời chị sang tham quan nhà em, thôi chiều em một lần đi”.
“Ok, ok.” Chung Lăng giơ tay đầu hàng.
Bước vào cửa chỉ thấy tiếng xẻng chiên chạm vào chảo kêu lách cách và tiếng dầu ăn kêu xì xèo. Chung Lăng bật cười, mọi người đều nói phụ nữ Thượng Hải hạnh phúc nhất vì khoản vào bếp nấu nướng thường đàn ông phụ trách. Quả nhiên không sai, nhà Diêu Thiên Thiên như vậy, nhà cô cũng thế.
“Chị cứ ngồi đây nhé, sẽ xong ngay thôi.” Diêu Thiên Thiên lấy một lon coca trong tủ lạnh ra đưa cho cô.
Chung Lăng tủm tỉm cười: “Em không đưa chị đi tham quan nhà à?”
Diêu Thiên Thiên cười rất vô tư: “Ok”.
Phòng ngủ, nhà tắm, ban công và bếp đều rất bình thường, đến khi sang phòng làm việc, Chung Lăng mới thấy choáng. Căn phòng không rộng nhưng bày bốn chiếc máy tính, hai máy bàn, hai máy xách tay.
“Nhà em có hai người mà sao nhiều máy tính thế?” Cô thắc mắc.
“Chơi game mà.” Diêu Thiên Thiên đã lao ngay vào trang game của mình.
“Nhưng cũng không cần thiết phải nhiều như thế?'
“Laptop là phục vụ cho công việc, tiện mang đi mang lại, máy bàn cấu hình cao, chơi game mới đã.” Diêu Thiên Thiên nói có vẻ rất nhà nghề, nhưng hồi đầu cũng rất lơ ngơ, may mà Thẩm Hạo biết cách dạy dỗ.
Chung Lăng vội lắc đầu: “Đồi bại quá”.
“Hê hê”, nụ cười của DiêuThiên ngọt như người mẫu trên các tấm biển quảng cáo. “Chị không biết đó thôi, em và Thầm Hạo quen nhau qua game Online đấy.”
“Đính chính một chút, trước khi chơi game đã từng gặp nhau.” Thẩm Hạo tần ngần thò đầu vào, trong tay vẫn cầm chiếc xẻng chiên, cười tủm tỉm nói. Mặc dù đứng nấu ăn trong bếp nhưng anh vẫn dòng tai nghe ngóng động tĩnh trong này.
“Đúng vậy, anh là sếp của em mà, điều này đáng để anh phải khoe khoang sao?” Diêu Thiên Thiên vớ lấy chiếc gối ôm, ném về phía Thẩm Hạo, ném thế nào mà trúng ngay đầu anh chàng. Chiếc gối khá mềm, ném trúng cũng không đau, nhưng Thẩm Hạo lại giả đò gào lớn: “Bày mưu giết chồng, bạo lực gia đình”.
Chung Lăng đứng bên cười khúc khích.
“Mau đi nấu cơm ngay.” Diêu Thiên Thiên hậm hực chỉ đạo.
“Tuân lệnh phu nhân.”
Diêu Thiên Thiên đang định nói câu gì đó, Thẩm Hạo lại thò đầu vào, ấm ức bĩu môi: “Chung Lăng, em hỏi Thiên Thiên xem lần đầu tiên gặp anh, nàng ta đã đổi xử với anh như thế nào!!”
Diêu Thiên Thiên lại vớ một đồ vật ném ra ngoài, lần này là chiếc dép của cô.
Thẩm Hạo kêu lên thảm thiết rồi chạy mất tiêu.
Trí tò mò nổi lên, Chung Lăng liền hỏi: “Chị rất muốn biết em đã bắt nạt Thẩm Hạo như thế nào?”
“Đâu phải mỗi em bắt nạt anh ấy, anh ấy bắt nạt em cũng có ít đâu?” Diêu Thiên Thiên hậm hực.
“Nhung lần nào gặp hai người chị đều thấy em xỏ mũi anh chàng.” Chung Lăng nhịn cười nói.
Diêu Thiên Thiên ngại ngùng chớp chớp mắt, hình như đúng là như vậy. “Chị muốn biết thật hả?”
Chung Lăng liền gật đầu ngay, chuyện của hai người này chắc là rất thú vị.
“Hôm nay bản cô nương đang vui nên sẽ đáp ứng yêu cầu của thính giả.” Diêu Thiên Thiên bật cười.
Chung Lăng cũng cười theo, nghe xong câu chuyện như sao Hỏa đâm vào Trái đất trong lần gặp gỡ đầu tiên của Diêu Thiên Thiên và Thẩm Hạo, cô cười ngặt nghẽo, cuộc gặp gỡ như thế đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng đối phương, muốn quên cũng khó.
Nhớ lại cảnh tượng đó, Diêu Thiên Thiên cũng cười như nắc nẻ. Thẩm Hạo chỉ nghe thấy tiếng cười nhưng không biết hai người đang nói chuyện gì, đành phải gãi đầu giậm chân mà không biết làm thế nào.
Chung Lăng đặt tay lên trán cười, lần đầu tiên cô và Hạ Dương gặp nhau như thế nào nhỉ.
Trời mưa như trút nước, cô nhìn nhầm chiếc xe cà tàng của anh thành xe taxi, câu đầu tiên nói với anh là: “Bệnh viện RJ”.
Anh chỉ mỉm cười, hảo tâm đưa cô đến bệnh viện rồi mới nói với cô rằng: “Đây không phải là xe taxi”.
Không ai ngờ, đây là khởi đầu cho duyên phận của họ.
Diêu Thiên Thiên liền khoác vào tay Chung Lăng, cười hỏi: “Sao mặt chị đỏ vậy, lại nhớ anh Hạ Dương rồi hả?”
Chung Lăng liếc cô bé một cái, bị nhắc như vậy, nỗi nhớ dành cho Hạ Dương dường như lại nhiều hơn.
“Bà xã ơi, ăn cơm thôi.” Cuối cùng Thẩm Hạo đã tranh thủ được thời cơ quay lại phòng làm việc.
Thẩm Hạo ai oán nhìn bàn tay nhỏ nhắn của vợ yêu ngoắc vào cánh tay người khác, mặc dù đó là con gái nhưng trong lòng vẫn thấy hậm hực.
Tay nghề của Thẩm Hạo cũng rất khá, lời đánh giá công bằng của Chung Lăng là không hề thua kém Hạ Dương.
Đàn ông Thượng Hải đúng là làm mưa nơi công sở, làm gió trong góc bếp.
Chung Lăng liền hỏi: “Thiên Thiên, bao giờ bọn em định có em bé?”
Diêu Thiên Thiên chưa kịp nói gì, Thẩm Hạo đã đáp tranh: “Thế giới hai người tuyệt biết bao, tội gì phải sinh con”.
“Nếu không có con, sau này già sẽ buồn lắm.” Chung Lăng nói với vẻ rất nghiêm túc, dường như rất thâu hiểu điểu đó. Bản thân cô cũng thích trẻ con, nhưng chỉ là con của người khác, nếu bản thân phải mang thai, sinh con, nghĩ đến cô đã cảm thấy sợ. Thế nên bụng nghĩ một đằng, miệng lại nói một nẻo.
“Xí.” Diêu Thiên Thiên buông đũa xuông, bực bội nói: “Chị Chung Lăng có biết lý do anh ấy không muốn có con là gì không?”
“Là gì vậy?”
“Hừ, anh tự nói đi.” Thiên Thiên chỉ vào Thẩm Hạo phẫn nộ nói.
Chung Lăng thấy tình hình có vẻ không ổn, liền vội xoa dịu tình hình: “Hai người còn trẻ mà, chưa phải vội lắm”.
“Không phải lý do này!”
“Thế chắc là anh ấy còn muốn được chơi thêm mấy năm nữa, đây cũng là điều bình thường mà.” Chung Lăng tủm tỉm cười, hai người này như hai đứa trẻ con, không còn thiếu trò gì.
Diêu Thiên Thiên cười khẩy rồi hỏi: “Em nói hay là anh nói đây?”
“Anh nói thì có sao.” Thẩm Hạo nhún vai. “Anh sợ nhóc con làm vỡ cái bình sứ đời Thanh của anh, món đó hiếm lắm đấy!”
“…” Chung Lăng sững lại: “Bình hoa nào?”
Diêu Thiên Thiên liền hậm hực dẩu mỏ hất hàm về phía phòng khách.
Chung Lăng nhìn về phía đó, quả nhiên thấy một bình hoa lớn cao bằng nửa người đặt trong phòng khách, cô chợt nhớ vừa nãy vào nhà hình như còn vịn tay vào đó, nghĩ lại mới thấy giật thột.
“Lý do đó mà anh cũng nói ra được, em thấy ngượng thay cho anh.” Diêu Thiên Thiên nhìn với ánh mắt phẫn nộ.
Thẩm Hạo chỉ cười hềnh hệch.
“Sau này đừng có hối hận đấy.”
“Thì anh sợ em vất vả mà, thôi thế mình cứ đẻ, đẻ luôn cả bầy cho bõ công, từ nay trở đi bắt đầu phấn đấu nhé.”
“Anh là đồ biến thái!” Thẩm Hạo không hề để ý đến khách, Diêu Thiên Thiên mặt đỏ như quả cà chua. “Đang có khách mà anh… í, chị Chung Lăng đâu rồi?”
Chung Lăng đã lủi từ lúc họ bắt đầu mắng yêu nhau. Cô đâu có vô duyên đến mức phá hoại kế hoạch đúc người vĩ đại của bọn họ.
Xem phim truyền hình một lát là thấy chán, khoảng hơn mười giờ, chuông cửa nhà Chung Lăng đổ, cô mở cửa ra, Hạ Dương đang đứng dựa vào cửa, chiếc áo khoác vắt trên cánh tay, hỏi với vẻ rất tội nghiệp: “Em có sẵn lòng cho kẻ vô gia cư này vào nhà không?”
Dù đã cố nhưng Chung Lăng vẫn không nhịn được cười: “Sao anh lại chầy cối thế nhỉ?”
“Ca táp để ở chỗ em, anh không có quần áo thay.” Hạ Dương hùng hồn phân bua.
Chung Lăng vừa tức vừa buồn cười: “Nhà anh hết quần áo rồi hả? Đi công tác một ngày mà anh phải mang hết quần áo đi ư?”
“Chứ sao nữa” Hạ Dương liền chui qua cánh tay Chung Lăng đi vào trong, chỉ trong tích tắc đã nằm ườn trên ghế sofa, cười rất giảo hoạt và hả hê.
Chung Lăng không biết làm thế nào, liền lấy chân đá: “Anh còn không mau đi tắm đi, người toàn mùi rượu”.
“Đâu thể thế được, anh là công dân tốt tuân thủ pháp luật, nếu phải lái xe thì không bao giờ động vào giọt rượu nào” Hạ Dương giơ tay ôm Chung Lăng vào lòng, hôn lên môi cô, ậm ờ nói: “Em ngửi đi, làm gì có mùi rượu”.
Nụ hôn nóng bỏng ngọt ngào đó đã nuốt chửng hơi thở của cô, đâu còn đầu óc để nghĩ đến chuyện khác nữa.
Hạ Dương ôm chặt Chung Lăng, đột nhiên cười nói: “Vừa nãy ở quán karaoke, Tư Mẫn chọn một bài hát tên là Cùng anh, anh nghe câu đầu tiên mà choáng”.
Chung Lăng đang chăm chú ngoáy cốc cà phê: “Vậy hả? Câu nào?”
Hạ Dương nghiêm giọng nói: “Lời bài hát đáng lẽ phải là Anh lại hút thuốc sau khi đã cai, nhưng anh nghe thành Anh lại hút thuốc đi xin1 của ai, nghĩ bụng sao người này lại nghèo túng đến thế, huống chi điếu thuốc này đã bị hút hết, chỉ còn lại đầu mẩu, còn cho ai được nữa”.
Chưa nói dứt lời, Chung Lăng đã phì cười.
Hạ Dương vội vuốt lưng cho cô.
Chung Lăng ôm bụng mà cười: “Nhắc đến chuyện này em mới nhớ một lần em nghe đoạn phim quảng cáo ở tàu điện ngầm của hãng đồ ăn nhanh Mc Donald, cô gái đó nói Sản phẩm mới đây rất nhanh, em lại nghe thành Bệnh tim mạch đây, em còn nghĩ bụng, ăn đồ ăn mà bị bệnh tim mạch thì có mà gay to à. Tư Mẫn nghe lại còn giỏi hơn, cô ấy bảo: rõ ràng nói là Bệnh thần kinh đây, Đới Hiểu Lam thì nghe thành Đồ sưu tầm đây, cả ba đứa chẳng ai đoán đúng cả”.
Hạ Dương cười như sắp đứt hơi, vừa cười vừa chỉ vào Chung Lăng.
“Ờ”, Chung Lăng nói tiếp: “Để làm đồ sưu tầm không sợ bị thiu nhỉ”.
1 Trong tiếng Trung tồn tại hiện tượng từ đồng âm, động từ “cai” và động từ “xin” phát âm giống nhau nên dễ gây hiểu lầm.
Đáng lẽ Hạ Dương không nên uống cà phê trong lúc này, cà phê phụt hết ra ngoài.
Chung Lăng nhìn vết cà phê trên chiếc váy ngủ, hét lớn: “Hạ Dương!”
Thấy tình hình không ổn, Hạ Dương liền lủi ngay: “Anh đi tắm đây”.
Đến khi Hạ Dương tắm gội xong xuôi, cơn giận của Chung Lăng cũng đã nguôi ngoai. Cô thay sang một chiếc váy ngủ sạch khác, kết nối mạng Internet, dùng bút cảm ứng check mail. Giữa chừng lại nhận được một tin nhắn của Tống Minh Chí, hẹn cô đi ăn, đi xem phim. Cũng như mấy lần trước, Chung Lăng lại lựa lời từ chối.
Hạ Dương lặng lẽ ngồi xuống bên cô, mắt liếc nhìn danh sách dài dằng dặc những người cần liên hệ, há miệng, định nói gì đó xong lại thôi.
Chung Lăng đã phát hiện ra hành động của anh từ lâu, liền hỏi: “Anh định nói gì hả?”
“Có lẽ là không nên nói.” Hạ Dương mỉm cười.
Chung Lăng liền huých anh một cái: “Nói đi, tính anh có bao giờ úp úp mở mở như vậy đâu”.
“Em phải hứa với anh là không được giận đâu đấy.” Hạ Dương rụt rè nhìn cô.
“Ok”, nghĩ lại thấy không cam lòng, Chung Lăng bổ sung thêm: “Trong mắt anh, em nhỏ mọn như vậy sao?”
“Thì cứ phòng trước như vậy.”
“Xí, cũng không biết tối qua ai nhỏ mọn.”
Hạ Dương đảo mắt một vòng rồi cười khan hai tiếng.
“Nói đi, không nói là em giận đấy.” Chung Lăng khẽ nhếch mép lên.
“Đường Tranh, đồng nghiệp mới đến làm việc ở bộ phận thị trường bọn em…”
Cái tên này đột ngột rót vào tai Chung Lăng, nụ cười trên môi cô lập tức tắt ngấm.
Hạ Dương không phát hiện ra mà nói tiếp: “Anh ta hát rất nhiều bài hát tiếng Anh, toàn là những bài em thích”.
“Thế thì sao?” vẻ u ám thoáng hiện trên khuôn mặt cô.
“Có lẽ anh hơi cả nghĩ chăng.” Hạ Dương trao cho cô một nụ cười yên tâm.
Ánh mắt Chung Lăng đượm vẻ u buồn, thà là thẳng thắn tâm sự với Hạ Dương còn hơn là để anh đoán già đoán non. Cô nói: “Anh đoán không sai đâu, Đường Tranh là người yêu cũ của em”.
Hạ Dương không tỏ vẻ gì là sửng sốt.
“Anh ấy đến Hiển Dịch, chắc là vẫn muốn níu kéo em. Nhưng em có thể thẳng thắn nói với anh rằng, em sẽ không chấp nhận anh ta nữa.” Giọng Chung Lăng lộ rõ vẻ tự giễu. “Bất luận anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, em chỉ nói vậy thôi.”
Hạ Dương cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, Chung Lăng liền khéo léo tránh sang một bên, đôi môi anh liền chạm vào vai cô. Hạ Dương cười khẽ, túm chặt tay cô làm lại lần nữa, Chung Lăng giận dỗi quay mặt đi. Nhưng bất luận cô tránh thế nào, anh vẫn dễ dàng tìm được môi cô. Trước mặt Hạ Dương, cô không đủ sức chống cự.
Ngày hôm sau, Hạ Dương lái xe chở Chung Lăng đi làm rồi tự giác đỗ xe tại vị trí cách công ty không xa.
Chung Lăng nhướn mày cười, châm chọc: “Hôm nay độ lượng quá nhỉ”.
Hạ Dương nửa đùa nửa thật: “Đâu dám nhỏ mọn nữa”.
Chung Lăng liền ghé môi vào, hôn tượng trưng lên má anh: “Thưởng cho anh đó nhé”.
“Phần thưởng này hời hợt quá.” Hạ Dương hậm hực tố cáo, nhưng Chung Lăng vờ như không nghe thấy.
Chung Lăng giải quyết một số giấy tờ, nhận mấy cú điện thoại, trả lời mấy email rồi hẹn thời gian gặp gỡ với khách hàng, sau đó lại chat mấy câu tình cảm với Hạ Dương trên MSN một lúc, chẳng mấy chốc đã hết buổi sáng.
Tư Mẫn cười tủm tỉm đẩy cửa vào: “Mau ra xem này, son Dior gửi về rồi đấy”.
“Nhanh vậy hả?”
“Ừ, thì cùng thành phố mà.”
Chung Lăng so sánh thỏi son của mình với thỏi son của Tư Mẫn, hình dáng, màu sắc, độ mịn và cảm giác khi bôi lên môi không có gì khác biệt. “Lát nữa gửi cho tớ địa chỉ cửa hàng nhé.”
Tư Mẫn vô cùng đắc ý, phấn khởi hơn cả được lĩnh lương: “Ok”.
Lúc này, điện thoại nội bộ đổ chuông, Chung Lăng liền nghe máy, giọng Đường Tranh vui vẻ cất lên ở đầu bên kia điện thoại: “Lát nữa cùng đi ăn trưa nhé?”
Chung Lăng liếc Tư Mẫn, hạ thấp giọng đáp: “Sorry, em có hẹn rồi”.
“Ồ, thế lần sau vậy.” Không hề tỏ ra bực mình, thái độ của Đường Tranh khiến Chung Lăng không biết phải làm thế nào.
Chung Lăng vừa định rời văn phòng thì Đới Hiểu Lam gõ cửa bước vào: “Giám đốc, ngày mai chị họ em sinh em bé, em xin chị nghỉ một ngày”.
“Ok.” Chung Lăng không bao giờ gây khó dễ với cấp dưới trong chuyện này.
Cuối cùng đã giải tán được tất cả mọi người Chung Lăng nhanh chân rảo bước đến điểm hẹn. Do hôm qua gặp Thích Đình Đình ở quán họ thường ăn, nên sau khi bàn bạc, Chung Lăng và Hạ Dương quyết định đổi sang địa bàn khác, à không, điểm hẹn khác.
Hạ Dương đã đợi khá lâu, vừa nhìn thấy cô mặt mày rạng rỡ, cười tươi như hoa, đủ để hớp hồn người khác: “Sáng em bận lắm hả?”
“Lúc chuẩn bị đi em lại có chút việc.”
“Gọi đồ ăn nhé.”
Chung Lăng gật đầu, Hạ Dương gọi nhân viên phục vụ đến.
Vừa ngước mắt lên thì chạm đúng ánh mắt cười cười của Thích Đình Đình, Chung Lăng giật bắt người, nhung vẫn phải lấy tinh thần để đối phó: “Đúng lúc thế? Ngồi luôn đi”.
“Mình không khách khí đâu đấy.” Thích Đình Đình liền an tọa ngay, mắt liếc Chung Lăng và Hạ Dương, miệng hơi mỉm cười.
“Cười cái gì vậy?” Chung Lăng giả nai.
“Hai người, hê hê.” Thích Đình Đình chỉ cười trừ.
Chung Lăng không biết phải giải thích thế nào.
“Ê, đừng có mà nghĩ linh tinh nhé, tôi và sếp đang bàn công chuyện.” Hạ Dương nhướn mày, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.
Nụ cười của Thích Đình Đình đầy vẻ mờ ám: “Đây chưa nói gì đâu nhé, sao đồng chí lại biết đây đang nghĩ gì”.
“Bất kể đồng chí đang nghĩ gì, cứ phải có cái gì ăn trước đã, gọi món đi.” Hạ Dương đẩy thực đơn cho Thích Đình Đĩnh rồi trợn mắt nhìn.
“Định bịt miệng đây hả?” Thích Đình Đình cười cười nói với giọng châm chọc: “Hình như chỗ này chưa đủ đẳng cấp”.
Chung Lăng vờ hắng giọng.
Hạ Dương liền tiếp lời: “Thôi đồng chí thích nói gì cứ việc nói”.
“Hê, ngượng quá hóa bực rồi hả.” Khó khăn lắm Thích Đình Đình mới tìm được cơ hội trêu chọc anh chàng, kể cả là cô hiểu lầm thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
“Thức ăn lên hết rồi.” Chung Lăng giả vờ lảng sang chuyện khác.
Thích Đình Đình cười rất khoa trương, ghét sát vào tai Chung Lăng nói: “Có con mắt đấy, mình không cướp được anh chàng Hạ Dương này đâu”.
Mặt Chung Lăng nóng bừng: “Đừng nói linh tinh”.
“Ý cậu muốn nói là cậu không có con mắt hay sớm muộn gì Hạ Dương sẽ bị mình cưa đổ?” Nụ cười của Thích Đình Đình lộ rõ vẻ đắc ý và đanh đá.
Chung Lăng biết dù đáp thế nào cũng sẽ sa vào bẫy của cô nàng/ thế nên quyết định không nói gì nữa mà cặm cụi ăn.
Thích Đình Đình không tra khảo thêm nữa, cầm đũa tập trung thanh toán món cá nấu cay mà cô thích nhất.
Trước khi hết giờ làm việc, Chung Lăng sực nhớ ra mấy ngày nữa là sinh nhật của Chỉ Quân, bèn thông báo cho Hạ Dương.
Do buổi chiều Hạ Dương đến chỗ khách hàng nên không dám đảm bảo về mặt thời gian, Chung Lăng một mình lang thang khắp siêu thị Hằng Long, siêu thị Trung Tín Thái Phú và siêu thị Mai Long Trấn. Không tìm được món quà nào cho Chỉ Quân, nhưng mình thì mua thêm được không ít quần áo. Nghĩ cũng thấy ngại, cô liền lên tầng bốn, định mua cho Hạ Dương một chiếc caravat.
Cô đang cầm một chiếc caravat màu xanh sapphire và ướm thử lên chiếc áo comple thì đột nhiên nghe thấy tiếng reo: “Chung Lăng”.
Chung Lãng ngước mắt lên, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ: “Diệp Tử”
“Hai người quen nhau à?” Người sửng sốt hơn cả là Hướng Huy.
“Sếp ạ.” Thái độ của Chung Lăng không vồn vã cũng không lạnh nhạt.
Diệp Tử vui vẻ khoác tay Chung Lăng: “Lâu lắm rồi không gặp chị, hôm nào đến chỗ Chỉ Quân chơi đi”.
So với thái độ trước Hướng Huy, Chung Lăng tỏ ra nhiệt tình với Diệp Tử hơn hẳn: “Ok, chị cũng rất nhớ em”.
Lần gặp gỡ vô tình ở bệnh viện lần trước đã khiến hai người như bạn cũ lâu ngày không được gặp, lần này gặp lại, dường như có rất nhiều chuyện để nói. Hướng Huy như người thừa, đành phải ngoan ngoãn đứng xách đồ, không nói xen vào được câu nào.
“Chị chọn caravat cho bạn trai à? Để em làm tham mưu cho” Diệp Tử cười khúc khích nói.
Ánh mắt Hướng Huy như vô tình liếc về phía Chung Lăng, cô đã cảm nhận được điều đó và phủ nhận: “Mua cho em trai chị thôi”.
“Chiếc caravat chị đang cầm đẹp đấy, vừa trang trọng lại thoáng đãng.” Diệp Tử nói.
“Anh hùng có con mắt khá giống nhau mà.” Chung Lăng mỉm cười rồi quay sang cô bán hàng: “Chị gói giúp chiếc này”.
Diệp Tử đang xách một chiếc túi giấy của hãng Clinique trên tay, Chung Lăng liền cười: “Em cũng thích hãng này à, Chỉ Quân cũng thích lắm”.
“Em mua cho chị ấy đây” Diệp Tử đưa mắt nhìn xuống. “Quà sinh nhật mà”.
“Lúc đầu chị cũng định mua quà sinh nhật cho cô nàng, nhưng cuối cùng.. ” Chung Lăng cười đau khổ nhìn đống túi to túi nhỏ trên tay.
Diệp Tử cười lớn: “Đó là thiên tính của phụ nữ mà”.
“Chọn quà khó thật đấy, Diệp Tử nghĩ hộ chị đi.”
“Em thấy tặng tiền vẫn là dễ nhất, nhưng anh ấy bảo như thế thì thực dụng quá.” Diệp Tử liếc Hướng Huy một cái, “Cuối cùng chọn bộ đồ chăm sóc da”.
Hướng Huy liền khoác tay lên vai Diệp Tử, ánh mắt lộ rõ ý cười dịu dàng.
Chung Lăng cũng mỉm cười theo.
“Hoặc là tặng nước hoa, mĩ phẩm, quần áo là ba thứ không người phụ nữ nào chê cả.” Diệp Từ nghĩ một lát rồi nói.
Chung Lăng ngẫm nghĩ: “Cũng được đó”.
Sau khi cùng cô lựa chọn một lọ nước hoa có mùi thơm trang nhã, Diệp Tử lại nhiệt tình mời: “Chẳng mấy khi có dịp thế này, hay cùng đi ăn với bọn em đi”.
Chung Lăng bấm thời gian đoán Hạ Dương sắp đến rồi, bèn từ chối: “Chị còn có chút việc, để hôm khác nhé”.
“Vâng, thôi để hôm khác vậy” Diệp Tử vẫy tay: “Bọn em đi nhé”.
Hướng Huy cũng lên tiếng chào cô.
Bên tai vẫn loáng thoáng tiếng hai người đó nói chuyện.
“Bọn em sao lại quen nhau vậy?”
“Đây là bí mật của con gái chúng em, liên quan gì đến anh.”
Bóng hai người vừa khuất thì Chung Lăng nhận được điện thoại của Hạ Dương.
“Em đang ở đâu vậy?” Giọng anh lộ rõ ý cười.
“Tầng hai siêu thị Mai Long Trần.”
“Đợi anh lên nhé.”
“Không cần đâu, đồ em mua đủ rồi, anh cứ đứng trước cổng đợi em.”
Chung Lăng khẽ thở phào.
“Chậc, đại shopping đấy.” Vừa nhìn thấy cô, Hạ Dương liền cười lớn.
“Còn không mau đỡ hộ em, thật chẳng ga lăng gì cả.” Chung Lăng hậm hực nói.
Hạ Dương vội vàng đón lấy đống đồ, đặt vào ghế sau xe, nụ cười rất ranh mãnh.
“Đi đâu em?” Hạ Dương cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
“Về nhà.” Đi bộ mấy tiếng đồng hồ, sau khi ngồi lên xe, Chung Lăng không còn muốn nhúc nhích.
“Anh đã ăn gì đâu, giờ về nhà nấu cũng muộn rồi, hay là tìm chỗ nào kiếm cái gì ăn đi.”
Chung Lăng liền lườm anh một cái: “Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn”.
Hạ Dương nén cười, nắm chặt tay cô: “Được thôi, lát nữa em đừng ăn nhé”.
“Em không ăn để anh ăn hết à.”
Sau khi xe chạy được một đoạn đường, Chung Lăng liền nói: “Tự nhiên lại thèm ăn pizza”.
“Sao không nói sớm.” Hạ Dương đến một ngã ba quay đầu xe, quay trở lại một đoạn rồi đỗ xe, kéo Chung Lăng vào Pizza Hut.
“Pizza có gì mà ngon? Ở nước ngoài bao nhiêu năm mà em chưa thấy chán à?”
“Không hiểu sao tự nhiên lại thấy nhớ” Chung Lăng thu ánh mắt về, mỉm cười.
Hạ Dương lắc đầu với vẻ bất lực.
Đủ các món ăn vặt được bày đầy bàn, Chung Lăng cười tươi như một đứa trẻ.
Hạ Dương nhìn cô bằng ánh mắt đầy trìu mến, tay vuốt nhẹ tóc cô.
“Hi hi, lần này thì ta bắt được tận tay rồi nhá.” Đột nhiên có người từ cửa xông vào, khẩu khí như bắt được quả tang ông chồng lên giường với người đàn bà khác.
“Thích Đình Đình” Chung Lăng giật bắn mình, không hiểu sao đi đâu cũng chạm trán cô nàng này!
“Em không theo dõi bọn anh đó chứ?” Hạ Dương nhún vai.
“Xí, còn lâu em mới lãng nhách như vậy, nhà em ở gần đây.” Thích Đình Đình nghiêng người về phía trước, cười rất duyên dáng. “Đây gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.”
Chung Lăng không kìm được liền lên tiếng: “Ê, tụi này không phải tội phạm bỏ trốn đâu nhé”.
Hạ Dương thì nói: “Khoa nói của em ghớm thật đấy”.
Nụ cười thích thú hiện trên môi Thích Đình Đình: “Buổi trưa còn chối, giờ thì hết đường cãi nhé, ngay cả ông trời cũng muốn vạch tội hai người”. Thích Đình Đình tay chống nạnh, cười rất đắc ý, làm mất cả hình ảnh thục nữ.
Cô bé đứng cạnh cô từ nãy đến giờ mới kéo ống quần cô: “Dì ơi, cháu thích ăn cái kia”.
Chung Lăng giờ mới phát hiện ra Thích Đình Đình còn dắt theo một cô bé chừng năm, sáu tuổi, vội nhường chỗ nói: “Gọi nhiều món lắm, ngồi xuống ăn cùng đi”.
“Lại dùng chiêu này để bịt miệng người ta đấy.”
Hạ Dương cắt một miếng bánh pizza: “Có phải mời đồng chí đâu”, anh đưa cho cô bé và nói: “Bé con có thích ăn cái này không?”
Cô bé không trả lời.
Thích Đình Đình thấy lạ, cô bé này có bất lịch sự đến thế đâu, và thế là cô lại hỏi: “Bé Đào thích ăn cái này đúng không?”
Cô bé liền gật đầu.
“Thế sao vừa nãy không chịu trả lời chú?”
“Vì cháu muốn ăn hai miếng cơ.” Bé Đào trả lời rất đĩnh đạc.
Chung Lăng trợn tròn mắt.
Thích Đình Đình phụt ngay miếng nước trong miệng ra ngoài.
Hạ Dương liền xoa đầu bé Đào: “Nhóc này ranh quá”.
Bé Đào ăn hết pizza rồi lại nhìn chằm chằm vào miếng bánh ngọt Tiramisu1 trước mặt Chung Lăng.
Hạ Dương vui vẻ nháy mắt nói: “Bé Đào này, chỉ cần cháu trả lời cho chú một câu hỏi thì món bánh kia sẽ thuộc về cháu”.
Bé Đào liền vỗ ngực: “Chú hỏi đi”.
“Đừng có mà hỏi câu quá khó, bé Đào mới sáu tuổi thôi”
“Yên tâm đi.” Hạ Dương nửa đùa nửa thật hỏi: “Cháu có biết trên thế giới có bao nhiêu quốc gia không?”
“Dĩ nhiên là cháu biết chứ.” Bé Đào trề môi nói.
“Vậy hả?” Hạ Dương có vẻ bất ngờ, câu hỏi này đâu phải dễ trả lời. “Cháu nói đi, có những nước nào?” Anh thầm nghĩ, một đứa trẻ mới sáu tuổi nói ra được tên năm, sáu nước đã là giỏi lắm rồi.
Cô bé liếc Hạ Dương với ánh mắt không thèm chấp: “Hai quốc gia, Trung Quốc và nước ngoài”.
1 Loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của Italy.
“Ha ha ha ha.” Thích Đình Đình bật cười trước. “Hạ Dương, hóa ra cũng có lúc anh bị chơi xỏ nhỉ, bé Đào trả lời giỏi lắm, về nhà dì sẽ có phần thưởng.”
Hạ Dương toát mồ hôi: “Câu này cũng được tính hả?”
“Dĩ nhiên là được tính rồi.”
Ý cười thoáng hiện trong ánh mắt trong trẻo của Chung Lăng.
Hạ Dương không biết phản bác thế nào, đành phải ngoan ngoãn chuyển giao món bánh Tiramisu.
Bé Đào ăn rất ngon lành rồi nheo mắt với vẻ hài lòng, mới có mấy tuổi mà đôi mắt bồ câu đủ để hớp hồn nhiều người.
“Bé Đào trông giống cậu nhỉ.” Chung Lăng cười nói.
“Dĩ nhiên rồi, sau này chắc chắn cũng sẽ nghiêng nước nghiêng thành.” Thích Đình Đình không hề ngại ngần, mặt dày hơn cả tường thành.
Nhưng dù gì vẫn là trẻ con, chơi đùa một lát bé Đào đã ngáp ngắn ngáp dài, Thích Đình Đình liền bế cô bé lên, véo yêu vào má nói: “Thôi đội này phải về đây”.
“Đợi đã.” Chung Lăng kéo cô lại, ngần ngừ một lát mới nói: “Bí mật nhé”.
“Hơ hơ”, Thích Đình Đình nháy mắt, “Mình có nhìn thấy gì đâu”.
Chung Lăng yên tâm hơn.
Thích Đình Đình liền nắm bàn tay nhỏ nhắn của bé Đào nói: “Chào cô chú đi con”.
Bé Đào vẫy tay với đôi mắt ngái ngủ: “Con chào chú, chào chị”.
“Phì!” Thích Đình Đình liền châm chọc: “Hạ Dương, xem ra đến ngày phải bảo dưỡng rồi”.
“Hừ.”
Về đến nhà rồi mà Hạ Dương vẫn hậm hực không vui nói: “Con bé trả thù anh vì anh hỏi câu hóc búa đó mà”.
“Nó bé như thế anh chấp làm gì.” Chung Lăng cười thích thú.
“Không phải anh chấp vặt, mà là câu nói của nó biến anh thành bề trên của em.” Hạ Dương bất bình nói.
Chung Lăng vẫn chưa hết cười: “Thế chẳng phải nâng anh lên một tầm cao mới à?”
Hạ Dương cười rất gian giảo: “Nào, gọi câu chú nghe xem sao”.
“Biến.” Chung Lăng thầm nghĩ, mình là thục nữ, không được chửi bậy.
“Haiz, hỏi thật nhé, có phải nhìn anh già hơn em nhiều không?” Đợi đến khi Chung Lăng tắm xong ra ngoài, Hạ Dương vẫn còn chưa hết thắc mắc.
“Anh định làm gì hả?” Chung Lăng lây chân đá anh.
“Kem dưỡng da em để ở đâu, cho anh mượn dùng.” Hạ Dương giả lả ghé sát vào.
“Biến!” Không thể chịu đựng được nữa, cũng không cần phải chịu đựng nữa.
“Bành Húc giới thiệu cho anh một bộ phim, cùng xem nhé.” Hạ Dương lôi từ trong cặp ra một đĩa DVD rồi nhanh nhẹn đút vào đầu đĩa.
Phản ứng đầu tiên của Chung Lăng là Bành Húc giới thiệu thì chẳng có cái gì hay ho, tai lập tức đỏ rần lên.
“Em nóng à?” Hạ Dương thắc mắc.
“Không.” Chung Lăng ấp úng.
“Thế ngồi xuống xem đi.” Hạ Dương kéo cô vào lòng.
Chung Lăng mặt đỏ, tim đập thình thịch: “Anh là kẻ lưu manh, em không thèm xem cái đó với anh”.
Hạ Dương ngẩn người: “Sao anh lại là thằng lưu manh?”
Mặt Chung Lăng nóng bừng: “Cái đó anh phải tự biết”.
Hạ Dương nghĩ một lát rồi chợt hiểu ra vấn đề. Ý cười lộ rõ trong mắt anh, dường như nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng cô: “Chỉ là bộ phim ma thôi mà, em tưởng là gì?”
“Phim ma hả?” Chung Lăng liền ngồi thẳng người dậy.
“Ừ.”
“Vậy à.” Đúng là suy bụng ta ra bụng người. Chung Lăng xấu hổ nhìn xuống, mặt càng đỏ hơn.
Đôi môi Hạ Dương lướt nhẹ bên tai cô: “Thế em tưởng là gì?”
“Không có gì.” Dưới ánh đèn mờ ảo đầy vẻ mờ ám, tim cô đập thình thịch, vội gạt đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, để nhịp thở được trở lại bình thường nói: “Thôi xem đi”.
Đây là bộ phim ma của Hồng Kông thập kỷ 80, do Châu Nhuận Phát, Diệp Thiến Văn và Hoàng Bách Minh đóng.
Màu sắc và chất lượng không thể sánh được với phim bây giờ, nhưng Chung Lăng và Hạ Dương vẫn xem rất say sưa.
Xem được một nửa, đột nhiên Hạ Dương lên tiếng: “Ấy, sao em không sợ à?”
“Tại sao em phải sợ chứ?” Chung Lăng thắc mắc.
“Em sợ thì anh có thể phát huy thế mạnh của anh, đâu có không mảnh đất dụng võ như bây giờ.” Hạ Dương cười rất ranh mãnh.
Chung Lăng hứ một tiếng rồi cười: “Có phải em nên sà vào lòng anh, để anh thừa cơ làm việc xấu đúng không”.
“Hề hề.” Nụ cười của Hạ Dương thực sự hớp hồn người khác mà không chịu đền mạng.
Đột nhiên Chung Lăng nảy ra một kế, cô rất ít khi nghĩ ra những trò đùa như vậy, có thể là do ở bên Hạ Dương lâu ngày, tâm trạng dần trẻ trung và thoải mái hơn.
Tranh thủ lúc Hạ Dương đang xem chăm chú, cô liền len lén thò tay ra, bóp mạnh vào cổ họng anh: “Ma này”.
Hạ Dương giật nảy mình người bật dậy, hét một tiếng thất thanh, mắt trợn lên rồi ngất xỉu.
“Anh…”, lúc đầu Chung Lăng còn tưởng Hạ Dương giả vờ, vỗ tay vào mặt anh nhưng không có phản ứng gì, lúc này cô mới cuống lên. Cô vội vàng đứng dậy định gọi Diêu Thiên Thiên và Thẩm Hạo ở phòng đối diện giúp một tay thì đã bị Hạ Dương lôi lại nằm đè lên người.
“Dám dọa anh hả, anh phải phạt một trận mới được.” Hạ Dương ghì siết môi cô.
Chung Lăng lúng búng nói: “Em chỉ định trêu anh thôi mà”.
Chưa nói dứt lời thì môi cô đã bị nuốt trọn trong nụ hôn nóng bỏng, da diết của Hạ Dương.
Chung Lăng bắt đầu nhớ đến Hạ Dương những lúc rảnh rỗi. Mỗi lần nhớ đến anh, cô lại tủm tỉm cười, cảm giác ngọt ngào đó trào dâng trong lòng, không thể giấu nổi.
Tư Mẫn cũng nói: “Chung Lăng, nhìn nhà ngươi hạnh phúc như một cô nàng đang sống trong tình yêu”. Chung Lăng không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đưa tay lên má tự hỏi: “Có thật là rõ mồn một như vậy không nhỉ?”
Những lúc họp hành, hai người không hẹn mà luôn ngồi đối diện với nhau. Chỉ một ánh mắt, một nụ cười đã có thể thay cho ngàn lời muốn nói.
Buổi trưa hẹn nhau ở một quán ăn nhỏ cách công ty bốn, năm con đường để tận hưởng giây phút dành riêng cho nhau.
Những lúc có thời gian rỗi, nhắn tin, gọi điện thoại hoặc lên MSN chat với nhau vài câu, hoặc lợi dụng việc công thành việc riêng, gọi đối phương sang phòng làm việc của mình, kể cả không nói gì, được nhìn nhau một lát cũng là tốt rồi.
Bản thân Chung Lăng không thể ngờ rằng mình lại rơi vào chuyện tình công sở trước bao con mắt của đồng nghiệp. Mặc dù công ty không có quy định giấy trắng mực đen không cho phép nhân viên yêu nhau, nhưng cũng đã có một trường hợp, một trong hai người bị khuyên là nên xin chuyển công tác.
Trước vấn đề này Hạ Dương cũng không để tâm, anh nói với giọng rất bất cần rằng, nếu một người buộc phải chuyển thì anh sẽ đi, đi đâu chẳng tìm được cơ hội phát triển, dù gì cũng tốt hơn là cứ lén lén lút lút thế này. Nhưng Chung Lăng lại kiên quyết phản đối, một là cô không muốn công khai mối quan hệ của họ sớm như vậy, hai là công việc của hai người bận như vậy, giả dụ mỗi người một nơi thì e rằng cả tuần chẳng được gặp nhau một lần.
Chung Lăng đã nói như vậy thì Hạ Dương đành chiều theo ý cô, những ngày tháng sống trong nỗi thấp thỏm và hồi hộp vẫn phải tiếp tục kéo dài.
Trong một thời gian khá dài, Đường Tranh không có động tĩnh gì. Chung Lăng chỉ nhận được một tin nhắn của anh ta: Nếu chịu bỏ cuộc ở đây thì đó không phải là anh. Mặc dù là số điện thoại lạ, nhưng Chung Lăng biết chắc chắn là tin nhắn của Đường Tranh.
Ngoài tin nhắn đó ra, Đường Tranh như người bốc hơi khỏi trần gian, tạm thời biến mất trước tầm nhìn của Chung Lăng.
Chung Lăng đã quen với việc hằng ngày sau khi hết giờ làm việc, đi một vòng xa đến đằng sau siêu thị đợi Hạ Dương, sau đó lén lút lên ô tô như làm việc gì mờ ám, rồi đến một siêu thị nằm khá sâu để mua đồ ăn, sau đó về nhà Hạ Dương, anh phụ trách nấu nướng, cô đảm nhận phụ bếp. Ăn cơm, nghe nhạc, xem DVD, những lúc vui vẻ lại xuống sân đi dạo, đi xem phim hoặc ra quán cà phê ngồi một lúc, cuối cùng Hạ Dương đưa cô về nhà.
Thế nên mới nói thói quen là một sự tồn tại đáng sợ, đến nỗi khi Hạ Dương bị cử đi công tác ở Tây An, Chung Lăng tự nhiên mất phương hướng.
Nói thực là trong lòng cô rất không muốn để Hạ Dương phải đi xa, nhưng nhân viên kỹ thuật ở chi nhánh Tây An không thể phát hiện ra sự cố của mấy cỗ máy đó, Hạ Dương đành phải đích thân ra trận.
Chung Lăng lề mề hồi lâu ở văn phòng mới về nhà, vừa bước vào cổng khu nhà liền bị Diêu Thiên Thiên đang tung tăng chân sáo túm ngay lại: “Chị Chung Lăng ăn cơm chưa?”
“Chị chưa.” Chung Lăng đáp.
Diêu Thiên Thiên liền vỗ ngực: “Đi theo em, em mời chị ăn cơm”.
Chung Lăng chưa kịp đứng vững thì đã bị kéo đi, vừa đi cô vừa ngó xung quanh: “Anh chàng Thẩm Hạo của em đâu, sao không đi cùng em?”
“Đi công tác rồi.” Diêu Thiên Thiên nói với vẻ rất tội nghiệp. “Mau lên chị, em sắp chết đói rồi.”
Hóa ra đồng bệnh tương liên, Chung Lăng đành cười.
Diêu Thiên Thiên giơ tay vẫy một chiếc taxi, Chung Lăng cười hỏi: “Em đói quá hoa mắt à, sao không tìm một nhà hàng nào gần gần ăn luôn cho tiện?”
“Tại Thẩm Hạo nhà em chiều quá nên em sinh hư, đồ ăn bình thường em không ăn được.” Mặc dù miệng thì trách móc, nhưng trong lòng Diêu Thiên Thiên lại vui hơn bao giờ hết.
Chung Lăng liếc cô bé một cái: “Cứ nũng nịu đi tiểu thư”.
Diêu Thiên Thiên không hề tỏ ra ngại ngùng: “Em đang đợi ngày phản công đây”.
Mặt Chung Lăng đỏ ửng, rốt cuộc là mặt cô không dày bằng mặt Diêu Thiên Thiên.
Nơi Diêu Thiên Thiên đưa Chung Lăng đến, càng nhìn càng thấy quen.
Mãi cho đến khi chủ quán cười tươi như hoa đón họ vào trong, cô mới hiểu ra vấn đề, đây chính là quán Canh Ngon Thẩm Thị mà lần trước Hạ Dương đưa cô đến.
Quả đại bác mà Diêu Thiên Thiên bắn ngay sau đó đã khiến Chung Lăng choáng váng. Cô bé nói với chủ quán: “Ba, con làm phiền ba quá”.
Rõ ràng là chủ quán cũng đã nhận ra Chung Lăng, ông ghé vào tai Diêu Thiên Thiên nói nhỏ mấy câu, cô bé liền há hốc miệng, vội hỏi: “Bạn gái của Hạ Dương là chị hả?”
Chung Lăng chết điếng, sự việc khiến cô phải vất vả đủ đường để che giấu đã bị vạch trần một cách dễ dàng. May mà Diêu Thiên Thiên và cô không cùng một công ty, chưa đến mức tồi tệ nhất.
Diêu Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Chung Lăng hồi lâu, lúc thì mặt mày hớn hở, lúc thì miệng lại cười cười, một lúc sau lại bụm miệng cười thầm, khiến Chung Lăng sởn hết gai ốc.
“Muốn biết chuyện gì em cứ hỏi, đừng cười nữa.” Chung Lăng chống tay lên trán thở dài.
“Hi hi hi, ha ha ha, hê hê hê, hơ hơ hơ…” Diêu Thiên Thiên cười như sắp ngã lăn ra đất. “Từ lâu em rất muốn giới thiệu anh Hạ Dương cho chị, lần trước ba em bảo Hạ Dương có người yêu rồi, em còn thắc mắc hồi lâu, hóa ra hai người có duyên với nhau thật.”
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Chung Lăng còn chưa hết sửng sốt, không biết phải tiếp lời thế nào.
Diêu Thiên Thiên liền huých khuỷu tay vào cô: “Khai mau, hai người cấu kết với nhau thế nào hả?”
Chưng Lăng liền lườm một cái: “Cấu kết là thế nào, bọn chị là đồng nghiệp”.
“Hả, thế sao em chưa bao giờ gặp chị?” Diêu Thiên Thiên trợn mắt hỏi.
“Chị đến Thượng Hải chưa đầy nửa năm.”
“Thảo nào, nghiệp vụ của bọn em với công ty chị đã được bàn giao cho tổ khác từ mấy tháng trước.”
“Thiên Thiên, em cố gắng giữ bí mật cho chị nhé.” Chung Lăng trịnh trọng đề nghị.
“Công ty chị không cho phép nhân viên yêu nhau đúng không?” Diêu Thiên Thiên xuýt xoa: “May mà công ty em còn khá nhân văn, nếu không em và Thẩm Hạo tèo mất”.
Chung Lăng chỉ biết mỉm cười trừ.
Chủ quán sai người bê lên bốn đĩa thức ăn, một bát canh nóng hổi, Diêu Thiên Thiên cảm ơn dẻo quẹo: “Ba vất vả quá”.
“Vất vả gì đâu, con và thằng Hạo thỉnh thoảng về nhà ăn cơm là ba mẹ mừng lắm rồi.”
Diêu Thiên Thiên gật đầu như gà mổ thóc: “Chắc chắn rồi ạ”.
Chung Lăng cười nói: “Trông em chẳng giống ba em gì cả”.
Diêu Thiên Thiên bình thản đáp: “Giống có mà gay à, đó là ba của Thẩm Hạo”.
“Vậy hả.” Chung Lăng nói tiếp, giọng lộ rõ vẻ trêu chọc: “Không những em là cao thủ trong việc trị chồng mà có vẻ như quan hệ với bố mẹ chồng cũng khá ổn”.
Diêu Thiên Thiên quệt tay lên mặt hỏi: “Chị có muốn nghe chuyện hài của em không?”
Chung Lăng lập tức lấy lại tinh thần: “Kể mau đi”.
Diêu Thiên Thiên kể lại chuyện cô và Thẩm Hạo quen nhau thế nào, khi kể đến đoạn lần đầu tiên gặp bố mẹ chồng tương lai ở đây, lúc đó Thẩm Hạo còn lừa cô rằng hai vị này là khách hàng quan trọng của công ty, cô còn tưởng là thật, đến khi hai người đã xác lập quan hệ, cô đến nhà Thẩm Hạo chơi mới giật bắn mình, lưỡi líu hết lại, hồi lâu không thốt ra được lời nào.
Chung Lăng nghe mà ngẩn tò te.
Diêu Thiên Thiên kể rất say sưa: “Mẹ chồng em còn thử lòng em bằng cách muốn giới thiệu cậu con trai cho em, không còn gì để nói đúng không?”
Chung Lăng mím môi.
“Nhưng họ là người rất dễ chịu, hóm hỉnh, tiếp xúc với họ thấy rất thoải mái.” Diêu Thiên Thiên cười tươi như hoa, không phải để tâm đến chuyện mẹ chồng nàng dâu là cảm nhận lớn nhất của cô sau khi lấy chồng.
Chung Lăng thực sự mừng cho cô bé, đồng thời cô cũng bắt đầu mơ về cuộc sống vợ chồng như thần tiên của mình.
Ăn cơm xong, Diêu Thiên Thiên có việc phải về nhà mẹ đẻ, Chung Lăng liền tự bắt xe về nhà.
Xe vừa vào đến sân, điện thoại của Chung Lăng liền đổ chuông. Đó là tiếng chuông cô đặt riêng cho Hạ Dương, cô vội vàng trả tiền xe rồi móc ngay điện thoại trong túi xách ra, cười tủm tỉm: “A lô”.
“Em đang làm gì vậy?” Giọng Hạ Dương vẫn uể oải như ngày thường.
Chung Lăng nheo mắt lại với vẻ rất hả hê: “Em ăn cơm ở ngoài, vừa về đến nhà”.
“Ăn ngon không?” Hạ Dương hỏi.
“Ngon.” Dư âm vẫn còn đến tận bây giờ.
“So với anh nấu thì thế nào?”
Lúc đầu Chung Lăng định đả kích anh chàng, nhưng lại sợ bị kích quá độ, mất hết nhiệt huyết, sau này không ai nấu ăn cho cô nữa, và thế là đành phải kìm lại: “Tương đương”.
Hạ Dương cười hơ hơ: “Ăn xong mặt mày hớn hở, tinh thần phởn chí thế kia chắc phải là đầu bếp của khách sạn năm sao nấu nhỉ?”
Chung Lăng cười mắt biến thành hình vòng cung: “Không phải là đầu bếp mấy sao, thực ra anh cũng quen đấy, là…”, đột nhiên cô lấy lại cảnh giác: “Sao anh lại biết được vẻ mặt của em?”. Điện thoại của cô không có chức năng video call, điều đó có nghĩa rằng… cô chợt quay phắt lại, dưới hàng cây ngô đồng dài của Pháp, một chiếc bóng cao lênh khênh tay trái xách ca táp, tay phải cầm điện thoại di động đang từ từ bước tới.
Áo sơ mi đen và chiếc quần bò đã bạc, rất bình thường, giản dị, nhưng là ngọc thụ lâm phong, nét mặt tuy hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ niềm vui và sự hân hoan.
Mừng đến phát điên, mặt mày hớn hở đều là những cụm từ không thể biểu đạt hết tâm trạng của Chung Lăng trong giây phút này. Lúc này đây, trong lòng như có đóa hoa đang nở rộ, ngoài mỉm cười ra, cô chỉ biết hỏi một câu: “Sao anh lại về giờ này?
“Việc giải quyết xong rồi còn ở lại đó làm gì.”
“Nhanh vậy hả?” Chung Lăng hỏi vói vẻ không tin.
Hạ Dương tỏ vẻ rất tự phụ: “Có anh ra tay còn không nhanh à”.
Chung Lăng liếc xéo anh chàng, miệng lẩm bẩm: “Hai cỗ máy còi cũng đáng tự hào thế sao?”
Hạ Dương gật đầu liên hồi: “Phu nhân nói đúng, kể cả phu nhân nói sai cũng là đúng”.
Chung Lăng phì cười, mắng: “Chỉ giỏi khua môi múa mép, ai là phu nhân của anh hả?”
Hạ Dương liền lại gần, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống bờ môi cô, rồi nói bằng giọng rất mờ ám: “Không phải phu nhân đã biết từ lâu thói khua môi múa mép của ta rồi đó sao?”
Hai má Chung Lăng đỏ rực như mây chiều, cô mắng: “đồ lưu manh”, nhưng hai chân cảm giác chùng xuống, nhẹ nhàng tựa trước ngực anh.
Ánh mắt sâu thẳm của Hạ Dương thoáng hiện lên ý cười, cằm dụi vào trán cô, ghé sát xuống nói nhỏ: “Anh nhớ em nhiều lắm!”
Hai tay Chung Lăng bám chặt bờ vai Hạ Dương, thì thầm từng lời bên tai anh: “Em cũng thế”.
“Em nói gì vậy, anh nghe không rõ.” Hạ Dương giả vờ ngoáy tai, cười rất ranh mãnh.
Được voi còn đòi tiên, Chung Lăng trợn mắt lườm một cái rồi giận dỗi bước vào khu nhà.
Hạ Dương cười giả lả bước theo sau.
Việc đầu tiên Hạ Dương làm sau khi bước vào nhà là lục tủ lạnh, khó khăn lắm mới tìm được một túi sủi cảo đông lạnh, cho vào nồi luộc chín, ăn ngấu nghiến cho hết cơn đói mới nói: “Đói dã man”.
Chung Lăng liếc anh một cái: “Sao các fan hâm mộ ở Tây An không mời anh ăn cơm à?”
“Chung Lăng”, đột nhiên Hạ Dương nghiêm giọng hỏi: “Túi sủi cảo vừa nãy đã hết hạn sử dụng chưa nhỉ?”
Chung Lăng sững lại: “Sao có chuyện đó được? Tuần trước mới ra siêu thị mua mà. Anh đợi để em xem hạn sử dụng ghi trên bao bì đã”.
Hạ Dương cố nhịn cười: “Không bị hỏng mà sao chua thế?”
Chung Lăng vẫn chưa hiểu được ẩn ý trong câu nói của Hạ Dương, lục tìm túi sủi cảo trong thùng rác rồi thắc mắc: “Chưa hết hạn sử dụng, còn mấy tháng nữa cơ”.
“Rõ ràng là chua mà, chua hơn cả dấm1, hôm nào anh phải đến siêu thị hỏi tội họ mới được.” Vai Hạ Dương rung lên, nhịn cười khá khổ sở.
Chung Lăng ngẫm nghĩ hồi lâu mới hiểu ra hóa ra mình lại bị anh chơi xấu một vố. Cô hậm hực xông đến, bạnh hai má Hạ Dương ra: “Ai bảo anh hà hiếp em”, vẫn chưa hả giận, cô lại đá Hạ Dương một cái.
Ai ngờ do lâu ngày không tập thể thao, khả năng giữ thăng bằng quá kém, vừa tung chân đá, liền ngã ngay vào lòng Hạ Dương.
“Phu nhân nhiệt tình hơn lửa.” Hạ Dương vừa đỡ lấy cô vừa không quên chọc thêm mấy câu.
Hơi thở ấm áp phả vào mang tai, hơi ngứa, Chung Lăng liền đẩy Hạ Dương ra: “Đừng đùa nữa”.
Giây tiếp theo, nụ hôn của Hạ Dương đã ập xuống cùng hơi thở nóng bỏng, gấp gáp.
Trong tích tắc, Chung Lăng mất hết mọi sức lực.
1 Người Trung Quốc dùng từ “ăn dấm” để nói về hành động ghen tuôrig.
Hạ Dương vòng tay qua eo cô, từ ngoài tiến vào trong, chậm rãi thưởng thức, từng chút từng chút một.
Đang ngơ ngẩn thì môi anh đã cắn nhẹ vào khuyên tai của cô, Chung Lăng rùng mình, ánh mắt ngất ngây gợn sóng.
Đôi môi Hạ Dương lướt nhẹ trên cần cổ mềm mại, trắng ngần của cô.
Chung Lăng thấy toàn thân mềm nhũn.
Đôi môi nóng bỏng của anh lướt đến đâu, cơ thể cô liền bốc cháy đến đó.
Bàn tay vuôt ve làn da mịn màng như sứ trắng của cô, Chung Lăng cảm thấy nghẹt thở, cố gắng mãi mới thốt ra được một câu: “Em, em xin lỗi, em vẫn chưa có sự chuẩn bị”.
Ánh mắt Hạ Dương sâu thẳm, anh buông cô ra, giọng trầm ấm: “Không sao”.
Chung Lăng sờ lên đôi môi nóng hổi của mình, hít một hơi thật sâu.
Hạ Dương vuốt mái tóc rối bời của cô rồi cài cúc cổ áo cho cô, hôn nhẹ lện ngón tay cô: “Thế anh về nhé”.
“Để em tiễn anh ra cửa.”
“Ừ.” Hạ Dương hất nhẹ hàm: “Em ngủ sớm đi”.
“Vâng.”
Hạ Dương đột nhiên quay đi, khẽ mấp máy môi: “Em còn nợ anh một good night kiss”.
Chung Lăng vội đuổi anh chàng ra ngoài, nếu nụ hôn này mà ướt át quá thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nụ cười đáng ghét của Hạ Dương bị chặn ngoài cửa, Chung Lăng tựa lưng vào cửa thở phào, hơi thở và nhiệt độ của cơ thể anh vẫn đang còn đọng trên môi cô.
Đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại quay vào phòng khách cô mới sững lại, ca táp của Hạ Dương vẫn đang nằm ngay ngắn dưới nền nhà như đang chọc tức cô.
Đang định gọi điện cho Hạ Dương thì điện thoại lại đổ chuông.
Hạ Dương yên tĩnh dựa vào cửa, giọng cười cười: “Anh lại quay lại”.
Chung Lăng để Hạ Dương vào nhà, giọng cố tỏ vẻ thoải mái: “Anh lấy đồ rồi về đi”.
“Haiz, sao anh nghe câu này cứ thấy thế nào ấy.” Hạ Dương khẽ nhếch miệng.
Chung Lăng ngửa mặt lên nhìn anh: “Thế nào là sao?”
“Giống như một đôi anh chị sống với nhau lâu ngày rồi chia tay, chị đuổi anh ra khỏi nhà và nói câu đó.” Giọng Hạ Dương rất tửng tưng.
Chung Lăng liền bĩu môi: “Đừng có mà tưởng bở”.
“Thế… anh về thật đấy.” Hạ Dương nhướn mày, ý cười lộ rõ trong đáy mắt.
“Về đi, về ngay đi, đừng có mà quay lại nữa đấy.” Giọng điệu này thể hiện rõ vẻ nũng nịu, dịu dàng, không giống vẻ xua đuổi mà như vờ tha để bắt.
“Ok.” Hạ Dương nhún vai, Chung Lăng liền đẩy anh ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Dường như củng đoán ra được Hạ Dương sẽ không bỏ cuộc, năm phút sau cô lại mở cửa ra, quả nhiên anh vẫn đứng ở vị trí vừa nãy, nhìn cô mỉm cười.
“Anh đúng là mặt trơ trán bóng thật!” Chung Lăng nói. Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh, nhớ đến việc anh không quản vất vả đêm hôm quay về, Chung Lăng lại thấy mềm lòng, nói với giọng bất lực: “Thôi anh vào đi”.
Không cần đợi đến lệnh của cô, Hạ Dương đã nghiễm nhiên xách ca táp chui vào phòng.
Chung Lăng bèn cảnh cáo: “Anh đi tắm rồi ngủ ghế sofa”.
“Tuân lệnh.” Hạ Dương cợt nhả chui ngay vào nhà tắm.
Đợi một hồi lâu mà Hạ Dương vẫn chưa tắm xong, Chung Lăng đang định lên tiếng cảnh báo tiền điện, tiền nước, tiển lò sưởi anh chàng phải trả hết thì Hạ Dương đã bẽn lẽn thò đầu ra.
“Hơ hơ.” Anh chàng cười ngại ngùng.
Chung Lăng liền châ't vân: “Tắm lâu quá thành ngớ ngẩn à?”
“Hê hê, lấy hộ anh bộ quần áo với.” Hạ Dương tru miệng hướng về phía chiếc ca táp.
“Suốt ngày nhớ nhớ quên quên.” Chung Lăng dẩu môi càu nhàu.
Cô lục ca táp: “Bộ nào?”
“Tùy em.”
Chung Lăng lại bị một hộp quà xinh xắn cuốn hút, lén mở ra xem, đỏ là một đôi trai gái được điêu khắc bằng gỗ khá xinh xắn. Nhìn kỹ thấy đôi mắt cô gái có nét giống với cô, còn chàng trai khôi ngô phóng khoáng, rất giống Hạ Dương. Cô cưòi tủm tỉm, thầm rủa: “Ranh ma thật”.
“Chung Lăng, em không lấy quần áo vào cho anh thì anh khoác khăn tắm đi ra đấy.” Phía ngoài vọng lại giọng nói uể oải của Hạ Dương.
“Có ngay, có ngay.” Chung Lăng đặt hộp quà trở lại chỗ cũ, lấy đại một bộ quần áo, quay đi, mặt đỏ bừng giơ tay ra: “Này, cầm lấy”.
Hạ Dương cười khì khì đón lấy, một lát sau chỉnh tề đi ra.
Áo may ô quần đùi, trông rất có dáng dấp, Chung Lăng mặt đỏ tía tai đẩy anh trở lại nhà tắm: “Mặc ít quá, ô nhiễm môi trường”.
Hạ Dương bình thản đáp: “Có phải em chưa bao giờ nhìn thấy đâu”.
Chung Lăng nghĩ thấy cũng phải, nhưng vẫn không cho phép anh chàng tùy tiện ở nhà cô. Cô nghĩ một lát rồi nói: “Anh đợi em”. Rồi cô chạy vào phòng ngủ mang ra một bộ đồ ngủ, đưa cho Hạ Dương và ra lệnh: “Mặc vào”.
Hạ Dương liền cười: “Đồ ngủ của em sao anh mặc được”.
“Của con trai đấy” Chung Lăng không để tâm đến Hạ Dương nữa mà rót cho mình một cốc nước lạnh rồi uống, ổn định lại tinh thần.
Sắc mặt Hạ Dương có sự thay đổi nhưng Chung Lăng hoàn toàn không hề hay biết. Sau khi mặc xong quần áo ngủ đi ra, Hạ Dương ngồi trên trế sofa không hề nói nửa lời.
“Anh uống gì? Coca nhé?” Chung Lăng đã quen uống nước lọc, mấy lon coca đó là do Diêu Thiên Thiên nhét vào cho cô, nghe nói thỉnh thoảng uống đồ có ga có thể hỗ trợ trong việc điều hòa cảm xúc. Cũng chỉ có Diêu Thiên Thiên mới nghĩ ra ngôn luận quỷ quái này.
“Gì cũng được.” Giọng Hạ Dương rất lạnh nhạt.
Chung Lăng nhiều lúc ngờ nghệch, nhưng có những lúc lại rất tinh ranh, cô chỉ nghĩ một lát, liền hiểu ngay ra nguyên nhân khiến Hạ Dương thay đổi thái độ. Cô mỉm cười, bắt chước giọng châm chọc của Hạ Dương ban nãy nói: “Ngày mai nhớ nhắc em đến siêu thị tính sổ bọn họ nhé”.
Hạ Dương ngẩn người.
“Có kẻ sau khi ăn sủi cảo xong, vị chua bốc lên tận đầu, chỉ tiếc rằng món dấm mà anh ta ăn lại không đúng chỗ.” Chung Lăng thủng thẳng ngước mắt lên nhìn Hạ Dương.
Hạ Dương hậm hực nhưng lại không chịu thừa nhận.
Vốn Chung Lăng là người có lòng tự ái cao, ở nước ngoài bao nhiêu năm như vậy, mới dần dần bỏ được cái tính đó, nếu là trước đây thì cô sẽ chẳng buồn giải thích, nhưng hiện tại cô không muốn lãng phí thời gian vào các cuộc chiến tranh lạnh vô vị. Cô vừa nghịch móng tay vừa đủng đỉnh nói: “Bộ quần áo ngủ là đợt trước em mua cho Chung Khải, lâu rồi không gặp nó nên anh mới được vớ bở đó. Thế mà anh…”
Chưa nói dứt lời, Hạ Dương đã dùng cách của mình chặn ngay họng cô lại.
Chung Lăng chưa kịp phản đối đã bị nhấn chìm trong nụ hôn say đắm của anh.
Một lát sau, Hạ Dương mỉm cười tự giễu: “Có phải anh nhỏ mọn quá không?”
Chung Lăng gật đầu cái rụp, liếc mắt nhìn sang: “Coi như biết được điểm yếu của mình”.
“Sau này sẽ không thế nữa.” Hạ Dương hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng của cô.
“Người ta đang bị tổn thương nặng nề, anh lấy cái gì để đền đây?” Hiếm khi Chung Lăng nũng nịu như vậy, túm cổ áo Hạ Dương bắt đền.
“Tặng em cái này hay lắm.”
Chung Lăng liền xòe tay ra: “Còn không lấy ra đây mau”.
Hạ Dương thôi không cười nữa, mở ca táp ra rồi lôi ngay chiếc hộp ra, dúi vào tay Chung Lăng: “Mở ra xem đi”.
Vừa nãy vội chỉ nhìn lướt qua, bây giờ mới phát hiện ra hai người này mặc bộ trang phục cung đình, hình như là tạo hình hoàng đế hoàng hậu thời cổ đại. Chung Lăng cười cười: “Sao cơ, lại mơ ước cuộc sống năm thê bảy thiếp hả?”
“Có phu nhân là đủ lắm rồi.” Hạ Dương nói rất hiên ngang, sắc mặt không hề thay đổi.
Chung Lăng lườm anh một cái, bóc hộp rồi mang vào phòng ngủ, đặt ở đầu giường, rồi cô chạm nhẹ vào mũi người gỗ, nụ cười rạng ngời hạnh phúc.
Hạ Dương bước vào, Chung Lăng liền bê chăn gối cho anh, mím môi nói: “Phòng khách là của anh”.
“Ok”, Hạ Dương lại hôn nhẹ lên má Chung Lăng rồi ngoan ngoãn ôm đồ ra ngoài.
Chung Lăng nằm sấp trên giường chat với Quách Chỉ Quân một lát, dỏng tai lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, mọi thứ yên tĩnh nằm ngoài dự đoán của cô. Cô rón rén bước ra ngoài phòng khách, Hạ Dương nằm nghiêng trên ghế sofa và đã ngủ thiếp đi.
Cô khẽ mỉm cười, nhấc cánh tay anh đang thò ra ngoài để vào trong chăn.
Dáng ngủ của Hạ Dương rất ngoan hiền, không giống vói vẻ lãng tử thường ngày của anh. Ý cười thoáng hiện trên khóe mắt anh, dường như đang trải qua một giấc mơ rất thú vị.
Chung Lăng nâng cằm anh lên và ngắm nhìn khuôn mặt ngoan hiền của anh. Xét về tướng mạo, những người đàn ông mà Chung Lăng đã từng tiếp xúc đều khá đẹp trai. Như trường hợp Đường Tranh, cũng là một Đông Gioăng, nhưng mắt Hạ Dương rất dài, có một vẻ đẹp dịu dàng, vẻ khôi ngô của Tống Minh Chí không kém gì Hạ Dương, anh cũng hết lòng với cô, nhưng không hiểu sao cô không có cảm giác gì.
Chỉ có Hạ Dương, ấm áp, nhiệt tình như nắng hạ, có thể bao dung tất cả mọi cái của cô, dần dần sưởi ấm trái tim băng giá của cô.
Chung Lăng nhếch miệng cười tủm tỉm. Hai người yêu nhau cảm giác thật tuyệt vời biết bao, đây là điều mà cô chưa bao giờ được cảm nhận.
“Có cần lau nước miếng không?” Tiếng cười châm chọc vang lên bên tai cô.
Chung Lăng giật mình ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm vẫn còn đang ngái ngủ. Chung Lăng đỏ bừng mặt vừa xấu hổ vừa tức: “Anh giả vờ ngủ hả?”
Hạ Dương liền nhún vai: “Bị em đánh thức chứ”.
Chung Lăng hậm hực “xí” một tiếng, lao vào phòng ngủ như chạy trốn, để lại tiếng cười thích thú sau lưng.
Nhưng đêm dài dằng dặc, mĩ sắc trước mặt, làm sao có thể thanh thản chợp mắt.
Sáng sơm, Chung Lăng bị tiếng gõ cửa đánh thức: “Không dậy là anh vào đấy”.
Đêm qua đầu óc cô hưng phấn, không hề cảm thấy buồn ngủ, trằn trọc hồi lâu, đến tầm ba, bốn giờ mới thiếp đi được một lúc. Lúc này đang díp hết mắt lại, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, chỉ ậm ờ một câu rồi bò dậy, vừa ngáp vừa ra mở cửa.
Hạ Dương đã thay quần áo xong xuôi, sơ mi thẳng thớm, tinh thần phấn chấn, mỉm cười nói: “Đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng”.
Tranh thủ lúc Hạ Dương không để ý, Chung Lăng liền liếc trộm một cái thì thấy trứng ốp lết, bánh mì nướng, cháo hoa, dưa muối, rất thịnh soạn.
“Đừng nhìn anh bằng con mắt sùng bái như thế, mặc dù anh biết mình có bản lĩnh biến phế thành bảo.”
Chung Lăng không phản bác, trong tủ lạnh có những đồ ăn gì, cô cũng không rõ nữa, với tài cán của cô, chắc chắn sẽ không nấu được bữa ăn sáng như thế. Nhưng thực sự cô không ưa gì kẻ mặt dày hơn tường thành như Hạ Dương. Cô trợn mắt lườm anh một cái rồi ngoãn ngoãn đi đánh răng rửa mặt.
Hai người đánh gần như sạch bách cháo và dưa, nếu bụng không no kềnh thì chắc hai miếng bánh mì cuối cùng cũng bị xử lý nốt.
Lúc xách túi ra cửa, đột nhiên trong đầu Chung Lăng nảy ra một ý nghĩ: Mặc dù quyền chủ động nằm trong tay người khác, nhưng cảm giác không phải mó tay đến cái gì mà vẫn có người bê đồ ăn sáng đến thật tuyệt vời làm sao.
Đứng trước cửa nhà đối diện đang đóng im ỉm, Chung Lăng thấy thật là may vì hôm qua Diêu Thiên Thiên không về nhà, nếu không rõ ràng là giữa cô và Hạ Dương không xảy ra chuyện gì, nhưng chắc là sẽ bị cái đầu không sánh được với người bình thường của cô nàng tự động xuyên tạc.
Khi taxi chạy đến khu vực cách công ty hai con đường nữa, Chung Lăng liền bảo taxi dừng xe rồi quay sang nói với Hạ Dương: “Em xuống chỗ này nhé”.
Hạ Dương nhìn cô, không nói gì.
Chung Lăng liền nói thêm: “Hai đứa mình mà vào cùng một lúc, mọi người sẽ nghi ngờ đấy”.
“Chung Lăng”, Hạ Dương khẽ thở dài, “đi với anh là điều đáng xấu hổ thế sao?”.
“Em không có ý đó.” Đôi mắt đẹp đó nhìn cô kèm theo một chút giễu cợt, Chung Lăng vội phản bác theo bản năng.
Hạ Dương khẽ cười một tiếng.
Chung Lăng mím chặt môi.
Hai bên cứ giằng co như vậy.
Lái xe liền hỏi: “Anh chị có định xuống không đây? Chỗ này không được đỗ xe lâu”.
Hạ Dương liền mở cửa ra: “Thôi để anh xuống, em cứ ngồi xe đến thẳng công ty đi”.
Chung Lăng chưa kịp phản đối, Hạ Dương đã bỏ đi.
“Đi thôi.” Chung Lăng cắn môi, trong lòng vô cùng ấm ức.
Cả buổi sáng, Chung Lăng làm việc trong tình trạng thấp thỏm không yên. Báo cáo tình hình công việc trong chuyến đi Tây An lần này, Hạ Dương cũng không nói gì nhiều với cô.
Mặc dù trong lòng cảm thấy hẫng hụt, nhưng Chung Lăng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi.
Khó khăn lắm mới đợi đến giờ nghỉ trưa, Chung Lăng chán chường gạt đống giấy tờ trên bàn sang một bên, gọi vào số máy phòng Hạ Dương, nhưng không có ai nghe máy.
Cô nghĩ một lát rồi vẫn quyết định sẽ đến địa điểm hay ăn trưa với Hạ Dương để xem sao.
Đúng lúc lại gặp Tư Mẫn trong thang máy, Tư Mẫn nhiệt tình chào hỏi: “Cùng đi ăn trưa luôn nhé?”
Chung Lăng cố gắng vắt óc nghĩ xem có cách nào từ chối ý tốt của bạn mà không để mất lòng, Tư Mẫn mỉm cười: “Nếu cậu có việc thì cứ đi đi, không nhất thiết phải theo ý tớ đâu”.
“Lần sau tớ sẽ mời cậu đi ăn.” Chung Lăng vô cùng cảm kích trước sự thấu tình đạt lý của bạn.
“Chắc chắn tớ sẽ gọi món đắt nhất cho cậu sạt nghiệp thì thôi.” Tư Mẫn cười, mắt biến thành một dòng kẻ.
Chung Lăng vừa cười vừa vỗ vai bạn, thang máy xuống tầng dưới cùng là cô vội vàng đi ra.
Điều khiến Chung Lăng sửng sốt là, cô không nhìn thấy Hạ Dương ở quán ăn nhỏ mà cô và anh thường đến, nhưng lại vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Thích Đình Đình lủi thủi một mình ở đó.
Phản ứng đầu tiên của cô là, địa bàn này đã không còn an toàn nữa, cần phải phải tìm chỗ khác để hẹn với Hạ Dương. Sau đó lại chợt nghĩ, hôm nay cũng là cơ hội tốt để làm thân với Thích Đình Đình.
Thích Đình Đình là người lạnh lùng, kiêu ngạo, đi đâu chỉ đi một mình, ở công ty cũng không có bạn thân, thực ra Chung Lăng cũng không dám chắc là có tiếp cận được cô ấy hay không.
“Hây, đúng lúc thế.” Câu cửa miệng có thể dùng ở tất cả mọi nơi, mặc dù quá bình thường nhưng Chung Lăng cũng không kịp nghĩ gì thêm.
Thích Đình Đình cười rất bình thản: “Ồ, giám đốc cũng thích đồ ăn vặt ở đây à?”
Chung Lăng ngồi xuống đối diện với Thích Đình Đình và gọi một suất cơm đơn giản.
“Đúng vậy, tôi ngồi luôn ở đây nhé?”
“Sếp ngồi đi.”
Thích Đình Đình nhai rất chậm rãi, từng động tác rất duyên dáng, thanh cao.
“Sao không đi ăn với mọi người?” Chung Lăng hỏi.
“Giám đốc cũng chẳng thế còn gì?” Thích Đình Đình cười cười, không ngại ngần mà đáp trả luôn.
Chung Lăng mỉm cười, đúng là một cô nàng ngạo mạn. Cô không hề để tâm mà tiếp tục gợi chuyện để nói: “Bình thường sau khi hết giờ làm việc cậu thường đi đâu giải trí?”
Thích Đình Đình khẽ ngước mắt lên: “Tôi không có bạn”, rồi lại nói tiếp: “Cũng không cần bạn bè”.
Nhưng dường như Chung Lăng không hề sửng sốt mà chậm rãi đáp: “Trước đây mình cũng như vậy”.
“Vậy hả?” Dường như Thích Đình Đình có vẻ hào hứng hơn: “Nguyên nhân nào dẫn đến tình trạng đó?”
Chung Lăng khẽ thở dài: “Không giấu gì cậu, mình đã từng bị người bạn thân nhất gây tổn thương, thế nên cảm thấy bạn bè không đáng tin cậy, thà không có bạn còn hơn”.
“Cô ta cướp bạn trai của sếp à? Vở kịch lâm ly bi đát đó cũng xảy ra với sếp sao?” Thích Đình Đình nói với giọng rất giễu cợt, nét mặt lộ rõ vẻ không tin.
“Không phải”, Chung Lăng ngừng một lát rồi cười buồn: “Cô ta trở thành mẹ kế của mình”.
Thích Đình Đình im lặng.
Một lúc sau, cô nói với vẻ biết lỗi: “Xin lỗi, đáng lẽ không nên gợi lại chuyện buồn của sếp”.
“Không sao, chuyện đã qua rồi.” Chung Lăng mỉm cười, đúng vậy, đã trôi qua thật rồi, kể từ khi Hạ Dương xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô đã rất ít khi chìm đắm vào những chuyện của quá khứ, ngày hôm nay, cô có thể thản nhiên đối mặt với chuyện cũ.
Thích Đình Đình chủ động đưa tay ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô thể hiện sự an ủi.
“Thế còn cậu thì sao?” Chung Lăng hỏi, cô thấy tò mò vì một cô gái xinh đẹp, giỏi giang như Thích Đình Đình cũng có lúc để lộ vẻ u buồn.
“Nói ra chắc sếp không tin.” Thích Đình Đình nhìn về phía xa xăm, mím môi, nụ cười tỏ vẻ bất lực.
Chung Lăng đổi sang tư thế ngồi khác: “Mình sẵn sàng nghe đây”.
“Bạn trai của bạn thân mình thích mình.” Nếu vẻ hẫng hụt không lộ rõ trong đôi mắt Thích Đình Đình thì chắc chắn Chung Lăng sẽ tưởng cô bạn đồng nghiệp của mình đang nói đùa.
Thích Đình Đình vén lọn tóc đang xõa bên má ra sau tai, trông rất dễ thương.
Thích Đình Đình có dáng người dong dỏng, đôi mắt đen và hàm răng trắng muôt, mỗi lần mỉm cười lại khiến đối phương mê mẩn. Chung Lăng thất thần trong giây lát, thầm nghĩ bụng: Nếu cô là đàn ông, chắc chắn cô cũng sẽ say nắng.
“Lúc đầu bị bạn thân coi là kẻ thù, sau đó thì ngày càng bị nhiều người xa lánh, đến bây giờ, mình chẳng có người bạn nào nữa.” Thích Đình Đình tựa người vào ghế mép khẽ nhếch lên tỏ thái độ bất cần.
Chung Lăng không dám nói mình có thể thấu hiểu mọi cảm nhận của cô, nhưng trên thực tế, đối với tất cả mọi người, nỗi cô đơn và lẻ loi do không có bạn là vô cùng khổ sở. Lúc vui không có người chia sẻ, khi buồn không có ai an ủi, sợ nhất là lúc muốn tâm sự không tìm được ai để giãi bày. Mấy năm đầu ở Anh là quãng thời gian khổ sở nhất của cô, chính những email của Chỉ Quân, ba ngày một email, đã giúp cô vượt qua được những đêm dài dằng dặc. Một số chuyện có thể kế cho người yêu, nhưng cũng có một số điều chỉ có thể tâm sự với bạn thân. Cô nghĩ, cô có thể hiểu tâm trạng của Thích Đình Đình. Bề ngoài thanh cao, lãnh đạm là lớp bảo vệ tốt nhất.
Chung Lăng nở một nụ cười chân thành: “Thế cậu nghĩ mình có đủ tư cách để làm bạn với cậu hay không?”
Thích Đình Đình mỉm cười nhìn cô một lượt từ đầu đến chân: “Sếp hả?”
“Sao cơ? Không đủ tư cách à?” Chung Lăng cau mày.
“Sếp không sợ bị mình cướp mất người yêu à?”
Còn lâu Chung Lăng mới lo chuyện đó, Hạ Dương và Thích Đình Đình là đồng nghiệp của nhau lâu như vậy mà không có tia lửa tình nào bắn ra, điều đó chứng tỏ hai người không hợp nhau. Cô “xí” một tiếng rồi cười: “Thôi cứ đợi mình có người yêu đã rồi tính sau”.
Thích Đình Đình cười khúc khích, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng thân mật.
Tình bạn giữa con gái với con gái rất kỳ diệu, khi đã trở thành bạn thì không có chuyện gì là không nói, rủ rỉ rù rì. Đang chuyện trò rôm rả thì nhìn đồng hồ đã hết giờ nghỉ trưa.
Thích Đình Đình lè lưỡi: “Bọn mình về thôi”.
Chung Lăng gật đầu. Vô tình cô lại liếc về phía cô và Hạ Dương hay ngồi liền chạm ngay ánh mắt sáng như sao băng của anh.
Hạ Dương không nói gì mà chỉ làm động tác ra hiệu cho cô xem điện thoại, Chung Lăng gật đầu, miệng chợt nở một nụ cười, tự nhiên tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.
“Chuyện buổi sáng là lỗi của anh.” Đây là tin nhắn Hạ Dương gửi cho cô.
Chung Lăng liền reply ngay: “Em cũng có chỗ chưa ổn”.
“Tối vẫn địa điểm cũ nhé.”
“Ok.” Chung Lăng gật đầu mỉm cười, mọi nỗi u ám trong lòng đều lập tức tan biến.
Thích Đình Đình uể oải ngước mắt lên, điệu bộ này có nét khá giống với Hạ Dương. “Người yêu hả?” Không đợi Chung Lăng trả lời, cô lại hỏi tiếp: “Trông cái vẻ mặt ngời ngời kia, tình cảm chắc mặn nồng lắm hả?”
Chung Lăng lấy ngón tay xoa xoa màn hình điện thoại rồi cười rất rạng rỡ.
“Đừng có bao giờ dắt hắn ta đến gặp đây nhé, nếu không sẽ phải tự chịu mọi hậu quả đây.” Thích Đình Đình mỉm cười châm chọc.
“Có giỏi thì đi mà cướp.” Chung Lăng dừng mấy giây rồi nói tiếp: “Đỡ phải mệt đầu”.
Thích Đình Đình bật cười: “Haiz, con gái đúng là nói có thành không”.
“Lẽ nào nàng không phải là con gái ư?” Chung Lăng lườm cô bạn.
“Mình với cậu giống nhau thế nào được, đây mình đồng da sắt, trải qua trăm phen lửa đạn, gan lì có hạng rồi.”
Chung Lăng vừa thấy tức, vừa thấy buồn cười.
Buổi chiều đột nhiên Tư Mẫn buzz Chung Lăng trên MSN: Quỳ xin hai xu đây.
Chung Lăng: Hả ???? Cô dùng liền một lúc bốn dấu hỏi để thể hiện sự thắc mắc của mình.
Tớ mua đồ trên Taobao, lại thiếu mất hai xu nên không thể thanh toán, hôm nay đi làm vội, lại quên mang ví, đành phải chờ cậu cứu mạng đây.
Tư Man nói liền một mạch, cuối cùng còn bắn sang một icon thể hiện nóng lòng như lửa đốt.
Chung Lăng thực sự bị cô nàng đánh bại, vội đăng nhập Alipay chuyển cho cô nàng hai hào.
Tư Mẫn không trả lời, chắc đang bận thanh toán. Một lát sau, Tư Mẫn thở phào nói: Ok rồi.
Chung Lăng khóc dở mếu dở: Hai xu lẻ mà cửa hàng không bớt cho à?
Haiz. Tư Mẫn thở dài. cửa hàng này bán chặt lắm, không được bớt một xu nào, chết một nỗi là đây lại cứ thích mua đồ của họ.
Mua gì vậy?
Son Dior, shop bán hơn 300 tệ, mua trên Taobao chỉ 222,22 tệ thôi, rất kinh tế.
Mỗi lần tìm được món đồ ưng ý trên Taobao, Tư Mẫn phấn chấn mấy ngày liền.
Hàng xịn không? Chung Lăng tỏ thái độ nghi ngờ.
Tớ mua của nhà này mấy lần rồi, chắc không có vấn đề gì đâu, hôm nào nhận được đồ sẽ mang cho cậu xem.
Hai hôm trước, Chung Lăng mới mua một thỏi son Dior 730 ở siêu thị, mất 320 tệ, nghĩ lại thấy xót của. Mặc dù cô không thiếu tiền, nhưng tiết kiệm được vẫn nên tiết kiệm, đây mới là truyền thông tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.
Chỉ có điều cô nghĩ nát óc vẫn không thế nghĩ ra con số 222,22 tệ đó rốt cuộc là lấy ở đâu ra, chỉ có thể nói cửa hàng quá giỏi.
Gần đến giờ tan làm, phụ trách các bộ phận lại lục tục nhận được điện thoại của Tôn Vi, thư ký của Hướng Huy, thông báo cho mọi người biết mười phút sau sang phòng hội nghị để họp. Nghe nói phó tổng giám đốc giới thiệu với mọi người đồng nghiệp:
Chung Lăng không nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ thắc mắc rốt cuộc là vị đồng nghiệp nào mà sếp lại trọng thị như vậy.
Trước cửa phòng hội nghị, tranh thủ lúc mọi người không để ý, Hạ Dương liền dúi vào tay Chung Lăng một đồ vật.
Sau khi yên vị, Chung Lăng liền mở giấy gói ra xem, hóa ra là một đĩa CD. Bài hát chính là Yesterday mà cô thích, hóa ra buổi trưa Hạ Dương rời văn phòng sớm là để mua CD này, anh muốn dùng nó để nói hộ lòng mình, Chung Lăng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Ánh mắt Hạ Dương liếc sang, Chung Lăng giả vờ bình thản, nét mặt không hề thay đổi. Lúc này đây, cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Hướng Huy xuất hiện khá muộn, cùng vào với anh còn có một người đàn ông mặc sơ mi màu xanh lam.
Mọi người xung quanh còn chưa có phản ứng gì, Chung Lãng đã sững sờ.
Mặc dù lâu ngày không gặp, nhưng cô không nhận nhầm, huống chi chiếc áo sơ mi đó là cô đích thân mua cho anh ta.
“Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là vị đồng nghiệp mới đến làm việc ở bộ phận thị trường.” Hướng Huy liếc một lượt rồi dừng lại trước Chung Lăng.
Cô không thể ngờ đến nước cờ này, mặt lập tức biến sắc.
“Tôi là Đường Tranh, rất mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người.” Đường Tranh nói với giọng rất thoải mái.
Thích Đình Đình cười tươi như hoa, huých nhẹ khuỷu tay vào Chung Lăng, thì thầm: “Lại có thêm một chàng Đông Gioăng rồi, tuyệt quá”. Không hề phát hiện ra sắc mặt Chung Lăng tái đi, rõ ràng là người thì ở đây mà đầu óc để đâu đâu.
Với tư cách là trưởng phòng thị trường, dĩ nhiên là Phương Nhiên cũng phải lên tiếng: “Xin chào, tôi là Phương Nhiên”. Cô bình thản nói.
“Phương Nhiên là lãnh đạo trực tiếp của cậu, cậu phải tạo quan hệ tốt với cô ấy đó nhé.” Hướng Huy nói tếu, chắc muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng.
Mọi người đều bật cười, chỉ có Chung Lăng là vẻ mặt vô cảm. Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay ra: “Tôi là Chung Lăng, hoan nghênh anh đã gia nhập Hiển Dịch”.
Đường Tranh đĩnh đạc nói: “Sau này rất mong giám đốc chỉ giáo”.
“Rất sẵn sàng.” Bề ngoài dường như không có gì bất thường, tuy nhiên trong lòng Chung Lăng đã dậy sóng từ lâu. Đường Tranh từ bỏ địa vị và mức lương hậu hĩnh ở Anh, tình nguyện về nước làm một nhân viên bình thường, hành động này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Với những gì mà cô hiểu về Đường Tranh thì anh ta sẽ không làm chuyện đó. Còn về việc tại sao anh ta lại về đây, đáp án không cần nói cũng đã đủ biết.
“Sếp tổng, vẫn theo lệ cũ chứ ạ?” Tư Mẫn mím môi cười nói.
Hướng Huy cười trầm tư: “Ăn tối và hát Karaoke?”
“Em sẽ sắp xếp ngay.” Tư Mẫn nhanh nhẹn đáp.
“Thôi tạm thời thế đã, lát nữa Tư Mẫn thông báo cho mọi người địa điểm.” Hướng Huy chậm rãi nói.
“Dạ vâng.”
“Tôi hơi mệt, muốn về nhà nghỉ sớm, chắc sếp cho phép chứ.” Chung Lăng đột nhiên lên tiếng, chĩa ngay mũi nhọn vào Hướng Huy. Cô không bỏ qua việc Hướng Huy và Đường Tranh đưa mắt nhìn nhau, bất giác thầm cười khẩy.
Nụ cười trên môi Hướng Huy chợt tắt: “Sức khỏe là trên hết, cô cứ về nhà nghỉ đi”.
Hạ Dương thấy hơi lạ, đây chính là cơ hội để Chung Lăng giao lưu tình cảm với đồng nghiệp, tại sao cô lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Nghĩ đến đây, anh liền móc điện thoại ra, bấm mấy chữ rồi ấn nút ok.
Trên đường trở lại phòng làm việc, cảm thấy điện thoại trong tay rung lên một hồi, mở ra xem thì đúng là tin nhắn của Hạ Dương: “Em mệt thế nào?”
“Hơi đau đầu”, Chung Lăng nói dối.
Hạ Dương lập tức lo lắng: “Để anh đưa em đi khám bác sĩ”.
“Không cần, về ngủ một giấc là hết thôi.”
Hạ Dương theo vào phòng làm việc của Chung Lăng rồi thận trọng đóng cửa lại: “Để anh đưa em về nhé”.
Chung Lăng bật cười: “Không yếu liễu đào tơ đến mức đó đâu, anh cứ đi chơi với mọi người đi”.
“Không, em mệt anh làm sao chơi vui được, thôi cứ để anh đưa em về, tiện thể nấu cái gì em ăn cho nhanh khỏe.”
“Khỏe nữa thì có mà phát phì mất.” Chung Lăng trách móc. Kể từ khi ở bên Hạ Dương, ăn no ngủ kỹ, đầu óc thoải mái, cân nặng của cô tăng không ít.
Hạ Dương mỉm cười nhìn cô: “Em chẳng béo tí nào cả. Mau thu dọn đồ đạc đi, anh đợi em ở chỗ cũ nhé”.
Chung Lăng hạnh phúc nheo mắt lại: “Ok”.
Hạ Dương vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm thì bị Thích Đình Đình chặn lại. Rồi cô ngang nhiên mở cửa xe ra: “Xe em hỏng rồi, tiện thể đáp xe chùa”.
Chưa nói dứt lời, Bành Húc cũng đã lên xe: “Hê hê, cho quá giang cái”.
Hạ Dương không biết phải làm thế nào, hai vị kia đã lên xe rồi, không thể đuổi xuống. Nhưng anh đã hẹn với Chung Lăng, biết làm thế nào đây.
May mà Chung Lăng đã biết hết mọi chuyện, cô liền nhắn tin: “Em tự bắt xe về, anh không phải lo cho em đâu”.
Hạ Dương cười tươi như hoa, nhắn lại: “Em đi cẩn thận nhé”.
Đến khách sạn rồi sao có thể thoát thân. Vừa nói câu có việc phải đi, liền bị Bành Húc lôi xuống, Thích Đình Đình đứng bên hùa vào: “Không có Hạ Dương tham gia, bầu không khí rất nhạt nhẽo”.
Hạ Dương bất lực đưa tay sờ lên mũi: “Tôi chẳng biết mình biến thành VIP từ bao giờ nữa”.
“Bây giờ biết cũng chưa muộn đâu” Bành Húc hợp lực với Thích Đình Đình kéo Hạ Dương vào phòng ăn.
Hạ Dương đành phải ngồi xuống nhắn tin cho Chưng Lăng.
Chung Lăng cũng không kỳ vọng Hạ Dương về được với cô. Những chuyện tiếp khách, vui chơi như thế này, nhiều lúc không muốn cũng không được, cô đã nhiều lần phải trải qua. Cô mua một bát hoành thánh trong cửa hàng dưới khu nhà, coi như là bữa tối rồi suy nghĩ lại mọi vấn đề. Những ngày tiếp theo, ra chạm mặt, vào chạm mặt với Đường Tranh, phải cư xử thế nào để không ảnh hưởng đến công việc, càng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Hạ Dương.
Cô đã chuẩn bị sẵn các phương án, nhưng cuộc đời thường không chiều theo ý người.
Trong lúc đang móc chìa khóa trước cửa nhà thì Diêu Thiên Thiên không biết từ xó xỉnh nào đó chui ra, vỗ vai Chung Lăng một cái: “Hi chị!”
Chung Lăng đang chìm trong dòng suy nghĩ, giật nảy mình trưóc cái vỗ của Diêu Thiên Thiên, bát hoành thánh liền đổ ngay xuống đất, nước canh bắn tung tóe.
Diêu Thiên Thiên lè lưõi: “Ôi sorry chị”.
“Không sao” Chung Lăng hiền lành cười.
“Sang nhà em ăn cơm đi, coi như em tạ lỗi với chị.”
“Đâu có nghiêm trọng đến mức đó.” Chung Lăng xoa dịu.
Diêu Thiên Thiên không để tâm đến lời cô nói mà kéo ngay cô sang nhà mình: “Cuối cùng em đã tìm được cớ mời chị sang tham quan nhà em, thôi chiều em một lần đi”.
“Ok, ok.” Chung Lăng giơ tay đầu hàng.
Bước vào cửa chỉ thấy tiếng xẻng chiên chạm vào chảo kêu lách cách và tiếng dầu ăn kêu xì xèo. Chung Lăng bật cười, mọi người đều nói phụ nữ Thượng Hải hạnh phúc nhất vì khoản vào bếp nấu nướng thường đàn ông phụ trách. Quả nhiên không sai, nhà Diêu Thiên Thiên như vậy, nhà cô cũng thế.
“Chị cứ ngồi đây nhé, sẽ xong ngay thôi.” Diêu Thiên Thiên lấy một lon coca trong tủ lạnh ra đưa cho cô.
Chung Lăng tủm tỉm cười: “Em không đưa chị đi tham quan nhà à?”
Diêu Thiên Thiên cười rất vô tư: “Ok”.
Phòng ngủ, nhà tắm, ban công và bếp đều rất bình thường, đến khi sang phòng làm việc, Chung Lăng mới thấy choáng. Căn phòng không rộng nhưng bày bốn chiếc máy tính, hai máy bàn, hai máy xách tay.
“Nhà em có hai người mà sao nhiều máy tính thế?” Cô thắc mắc.
“Chơi game mà.” Diêu Thiên Thiên đã lao ngay vào trang game của mình.
“Nhưng cũng không cần thiết phải nhiều như thế?'
“Laptop là phục vụ cho công việc, tiện mang đi mang lại, máy bàn cấu hình cao, chơi game mới đã.” Diêu Thiên Thiên nói có vẻ rất nhà nghề, nhưng hồi đầu cũng rất lơ ngơ, may mà Thẩm Hạo biết cách dạy dỗ.
Chung Lăng vội lắc đầu: “Đồi bại quá”.
“Hê hê”, nụ cười của DiêuThiên ngọt như người mẫu trên các tấm biển quảng cáo. “Chị không biết đó thôi, em và Thầm Hạo quen nhau qua game Online đấy.”
“Đính chính một chút, trước khi chơi game đã từng gặp nhau.” Thẩm Hạo tần ngần thò đầu vào, trong tay vẫn cầm chiếc xẻng chiên, cười tủm tỉm nói. Mặc dù đứng nấu ăn trong bếp nhưng anh vẫn dòng tai nghe ngóng động tĩnh trong này.
“Đúng vậy, anh là sếp của em mà, điều này đáng để anh phải khoe khoang sao?” Diêu Thiên Thiên vớ lấy chiếc gối ôm, ném về phía Thẩm Hạo, ném thế nào mà trúng ngay đầu anh chàng. Chiếc gối khá mềm, ném trúng cũng không đau, nhưng Thẩm Hạo lại giả đò gào lớn: “Bày mưu giết chồng, bạo lực gia đình”.
Chung Lăng đứng bên cười khúc khích.
“Mau đi nấu cơm ngay.” Diêu Thiên Thiên hậm hực chỉ đạo.
“Tuân lệnh phu nhân.”
Diêu Thiên Thiên đang định nói câu gì đó, Thẩm Hạo lại thò đầu vào, ấm ức bĩu môi: “Chung Lăng, em hỏi Thiên Thiên xem lần đầu tiên gặp anh, nàng ta đã đổi xử với anh như thế nào!!”
Diêu Thiên Thiên lại vớ một đồ vật ném ra ngoài, lần này là chiếc dép của cô.
Thẩm Hạo kêu lên thảm thiết rồi chạy mất tiêu.
Trí tò mò nổi lên, Chung Lăng liền hỏi: “Chị rất muốn biết em đã bắt nạt Thẩm Hạo như thế nào?”
“Đâu phải mỗi em bắt nạt anh ấy, anh ấy bắt nạt em cũng có ít đâu?” Diêu Thiên Thiên hậm hực.
“Nhung lần nào gặp hai người chị đều thấy em xỏ mũi anh chàng.” Chung Lăng nhịn cười nói.
Diêu Thiên Thiên ngại ngùng chớp chớp mắt, hình như đúng là như vậy. “Chị muốn biết thật hả?”
Chung Lăng liền gật đầu ngay, chuyện của hai người này chắc là rất thú vị.
“Hôm nay bản cô nương đang vui nên sẽ đáp ứng yêu cầu của thính giả.” Diêu Thiên Thiên bật cười.
Chung Lăng cũng cười theo, nghe xong câu chuyện như sao Hỏa đâm vào Trái đất trong lần gặp gỡ đầu tiên của Diêu Thiên Thiên và Thẩm Hạo, cô cười ngặt nghẽo, cuộc gặp gỡ như thế đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng đối phương, muốn quên cũng khó.
Nhớ lại cảnh tượng đó, Diêu Thiên Thiên cũng cười như nắc nẻ. Thẩm Hạo chỉ nghe thấy tiếng cười nhưng không biết hai người đang nói chuyện gì, đành phải gãi đầu giậm chân mà không biết làm thế nào.
Chung Lăng đặt tay lên trán cười, lần đầu tiên cô và Hạ Dương gặp nhau như thế nào nhỉ.
Trời mưa như trút nước, cô nhìn nhầm chiếc xe cà tàng của anh thành xe taxi, câu đầu tiên nói với anh là: “Bệnh viện RJ”.
Anh chỉ mỉm cười, hảo tâm đưa cô đến bệnh viện rồi mới nói với cô rằng: “Đây không phải là xe taxi”.
Không ai ngờ, đây là khởi đầu cho duyên phận của họ.
Diêu Thiên Thiên liền khoác vào tay Chung Lăng, cười hỏi: “Sao mặt chị đỏ vậy, lại nhớ anh Hạ Dương rồi hả?”
Chung Lăng liếc cô bé một cái, bị nhắc như vậy, nỗi nhớ dành cho Hạ Dương dường như lại nhiều hơn.
“Bà xã ơi, ăn cơm thôi.” Cuối cùng Thẩm Hạo đã tranh thủ được thời cơ quay lại phòng làm việc.
Thẩm Hạo ai oán nhìn bàn tay nhỏ nhắn của vợ yêu ngoắc vào cánh tay người khác, mặc dù đó là con gái nhưng trong lòng vẫn thấy hậm hực.
Tay nghề của Thẩm Hạo cũng rất khá, lời đánh giá công bằng của Chung Lăng là không hề thua kém Hạ Dương.
Đàn ông Thượng Hải đúng là làm mưa nơi công sở, làm gió trong góc bếp.
Chung Lăng liền hỏi: “Thiên Thiên, bao giờ bọn em định có em bé?”
Diêu Thiên Thiên chưa kịp nói gì, Thẩm Hạo đã đáp tranh: “Thế giới hai người tuyệt biết bao, tội gì phải sinh con”.
“Nếu không có con, sau này già sẽ buồn lắm.” Chung Lăng nói với vẻ rất nghiêm túc, dường như rất thâu hiểu điểu đó. Bản thân cô cũng thích trẻ con, nhưng chỉ là con của người khác, nếu bản thân phải mang thai, sinh con, nghĩ đến cô đã cảm thấy sợ. Thế nên bụng nghĩ một đằng, miệng lại nói một nẻo.
“Xí.” Diêu Thiên Thiên buông đũa xuông, bực bội nói: “Chị Chung Lăng có biết lý do anh ấy không muốn có con là gì không?”
“Là gì vậy?”
“Hừ, anh tự nói đi.” Thiên Thiên chỉ vào Thẩm Hạo phẫn nộ nói.
Chung Lăng thấy tình hình có vẻ không ổn, liền vội xoa dịu tình hình: “Hai người còn trẻ mà, chưa phải vội lắm”.
“Không phải lý do này!”
“Thế chắc là anh ấy còn muốn được chơi thêm mấy năm nữa, đây cũng là điều bình thường mà.” Chung Lăng tủm tỉm cười, hai người này như hai đứa trẻ con, không còn thiếu trò gì.
Diêu Thiên Thiên cười khẩy rồi hỏi: “Em nói hay là anh nói đây?”
“Anh nói thì có sao.” Thẩm Hạo nhún vai. “Anh sợ nhóc con làm vỡ cái bình sứ đời Thanh của anh, món đó hiếm lắm đấy!”
“…” Chung Lăng sững lại: “Bình hoa nào?”
Diêu Thiên Thiên liền hậm hực dẩu mỏ hất hàm về phía phòng khách.
Chung Lăng nhìn về phía đó, quả nhiên thấy một bình hoa lớn cao bằng nửa người đặt trong phòng khách, cô chợt nhớ vừa nãy vào nhà hình như còn vịn tay vào đó, nghĩ lại mới thấy giật thột.
“Lý do đó mà anh cũng nói ra được, em thấy ngượng thay cho anh.” Diêu Thiên Thiên nhìn với ánh mắt phẫn nộ.
Thẩm Hạo chỉ cười hềnh hệch.
“Sau này đừng có hối hận đấy.”
“Thì anh sợ em vất vả mà, thôi thế mình cứ đẻ, đẻ luôn cả bầy cho bõ công, từ nay trở đi bắt đầu phấn đấu nhé.”
“Anh là đồ biến thái!” Thẩm Hạo không hề để ý đến khách, Diêu Thiên Thiên mặt đỏ như quả cà chua. “Đang có khách mà anh… í, chị Chung Lăng đâu rồi?”
Chung Lăng đã lủi từ lúc họ bắt đầu mắng yêu nhau. Cô đâu có vô duyên đến mức phá hoại kế hoạch đúc người vĩ đại của bọn họ.
Xem phim truyền hình một lát là thấy chán, khoảng hơn mười giờ, chuông cửa nhà Chung Lăng đổ, cô mở cửa ra, Hạ Dương đang đứng dựa vào cửa, chiếc áo khoác vắt trên cánh tay, hỏi với vẻ rất tội nghiệp: “Em có sẵn lòng cho kẻ vô gia cư này vào nhà không?”
Dù đã cố nhưng Chung Lăng vẫn không nhịn được cười: “Sao anh lại chầy cối thế nhỉ?”
“Ca táp để ở chỗ em, anh không có quần áo thay.” Hạ Dương hùng hồn phân bua.
Chung Lăng vừa tức vừa buồn cười: “Nhà anh hết quần áo rồi hả? Đi công tác một ngày mà anh phải mang hết quần áo đi ư?”
“Chứ sao nữa” Hạ Dương liền chui qua cánh tay Chung Lăng đi vào trong, chỉ trong tích tắc đã nằm ườn trên ghế sofa, cười rất giảo hoạt và hả hê.
Chung Lăng không biết làm thế nào, liền lấy chân đá: “Anh còn không mau đi tắm đi, người toàn mùi rượu”.
“Đâu thể thế được, anh là công dân tốt tuân thủ pháp luật, nếu phải lái xe thì không bao giờ động vào giọt rượu nào” Hạ Dương giơ tay ôm Chung Lăng vào lòng, hôn lên môi cô, ậm ờ nói: “Em ngửi đi, làm gì có mùi rượu”.
Nụ hôn nóng bỏng ngọt ngào đó đã nuốt chửng hơi thở của cô, đâu còn đầu óc để nghĩ đến chuyện khác nữa.
Hạ Dương ôm chặt Chung Lăng, đột nhiên cười nói: “Vừa nãy ở quán karaoke, Tư Mẫn chọn một bài hát tên là Cùng anh, anh nghe câu đầu tiên mà choáng”.
Chung Lăng đang chăm chú ngoáy cốc cà phê: “Vậy hả? Câu nào?”
Hạ Dương nghiêm giọng nói: “Lời bài hát đáng lẽ phải là Anh lại hút thuốc sau khi đã cai, nhưng anh nghe thành Anh lại hút thuốc đi xin1 của ai, nghĩ bụng sao người này lại nghèo túng đến thế, huống chi điếu thuốc này đã bị hút hết, chỉ còn lại đầu mẩu, còn cho ai được nữa”.
Chưa nói dứt lời, Chung Lăng đã phì cười.
Hạ Dương vội vuốt lưng cho cô.
Chung Lăng ôm bụng mà cười: “Nhắc đến chuyện này em mới nhớ một lần em nghe đoạn phim quảng cáo ở tàu điện ngầm của hãng đồ ăn nhanh Mc Donald, cô gái đó nói Sản phẩm mới đây rất nhanh, em lại nghe thành Bệnh tim mạch đây, em còn nghĩ bụng, ăn đồ ăn mà bị bệnh tim mạch thì có mà gay to à. Tư Mẫn nghe lại còn giỏi hơn, cô ấy bảo: rõ ràng nói là Bệnh thần kinh đây, Đới Hiểu Lam thì nghe thành Đồ sưu tầm đây, cả ba đứa chẳng ai đoán đúng cả”.
Hạ Dương cười như sắp đứt hơi, vừa cười vừa chỉ vào Chung Lăng.
“Ờ”, Chung Lăng nói tiếp: “Để làm đồ sưu tầm không sợ bị thiu nhỉ”.
1 Trong tiếng Trung tồn tại hiện tượng từ đồng âm, động từ “cai” và động từ “xin” phát âm giống nhau nên dễ gây hiểu lầm.
Đáng lẽ Hạ Dương không nên uống cà phê trong lúc này, cà phê phụt hết ra ngoài.
Chung Lăng nhìn vết cà phê trên chiếc váy ngủ, hét lớn: “Hạ Dương!”
Thấy tình hình không ổn, Hạ Dương liền lủi ngay: “Anh đi tắm đây”.
Đến khi Hạ Dương tắm gội xong xuôi, cơn giận của Chung Lăng cũng đã nguôi ngoai. Cô thay sang một chiếc váy ngủ sạch khác, kết nối mạng Internet, dùng bút cảm ứng check mail. Giữa chừng lại nhận được một tin nhắn của Tống Minh Chí, hẹn cô đi ăn, đi xem phim. Cũng như mấy lần trước, Chung Lăng lại lựa lời từ chối.
Hạ Dương lặng lẽ ngồi xuống bên cô, mắt liếc nhìn danh sách dài dằng dặc những người cần liên hệ, há miệng, định nói gì đó xong lại thôi.
Chung Lăng đã phát hiện ra hành động của anh từ lâu, liền hỏi: “Anh định nói gì hả?”
“Có lẽ là không nên nói.” Hạ Dương mỉm cười.
Chung Lăng liền huých anh một cái: “Nói đi, tính anh có bao giờ úp úp mở mở như vậy đâu”.
“Em phải hứa với anh là không được giận đâu đấy.” Hạ Dương rụt rè nhìn cô.
“Ok”, nghĩ lại thấy không cam lòng, Chung Lăng bổ sung thêm: “Trong mắt anh, em nhỏ mọn như vậy sao?”
“Thì cứ phòng trước như vậy.”
“Xí, cũng không biết tối qua ai nhỏ mọn.”
Hạ Dương đảo mắt một vòng rồi cười khan hai tiếng.
“Nói đi, không nói là em giận đấy.” Chung Lăng khẽ nhếch mép lên.
“Đường Tranh, đồng nghiệp mới đến làm việc ở bộ phận thị trường bọn em…”
Cái tên này đột ngột rót vào tai Chung Lăng, nụ cười trên môi cô lập tức tắt ngấm.
Hạ Dương không phát hiện ra mà nói tiếp: “Anh ta hát rất nhiều bài hát tiếng Anh, toàn là những bài em thích”.
“Thế thì sao?” vẻ u ám thoáng hiện trên khuôn mặt cô.
“Có lẽ anh hơi cả nghĩ chăng.” Hạ Dương trao cho cô một nụ cười yên tâm.
Ánh mắt Chung Lăng đượm vẻ u buồn, thà là thẳng thắn tâm sự với Hạ Dương còn hơn là để anh đoán già đoán non. Cô nói: “Anh đoán không sai đâu, Đường Tranh là người yêu cũ của em”.
Hạ Dương không tỏ vẻ gì là sửng sốt.
“Anh ấy đến Hiển Dịch, chắc là vẫn muốn níu kéo em. Nhưng em có thể thẳng thắn nói với anh rằng, em sẽ không chấp nhận anh ta nữa.” Giọng Chung Lăng lộ rõ vẻ tự giễu. “Bất luận anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, em chỉ nói vậy thôi.”
Hạ Dương cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, Chung Lăng liền khéo léo tránh sang một bên, đôi môi anh liền chạm vào vai cô. Hạ Dương cười khẽ, túm chặt tay cô làm lại lần nữa, Chung Lăng giận dỗi quay mặt đi. Nhưng bất luận cô tránh thế nào, anh vẫn dễ dàng tìm được môi cô. Trước mặt Hạ Dương, cô không đủ sức chống cự.
Ngày hôm sau, Hạ Dương lái xe chở Chung Lăng đi làm rồi tự giác đỗ xe tại vị trí cách công ty không xa.
Chung Lăng nhướn mày cười, châm chọc: “Hôm nay độ lượng quá nhỉ”.
Hạ Dương nửa đùa nửa thật: “Đâu dám nhỏ mọn nữa”.
Chung Lăng liền ghé môi vào, hôn tượng trưng lên má anh: “Thưởng cho anh đó nhé”.
“Phần thưởng này hời hợt quá.” Hạ Dương hậm hực tố cáo, nhưng Chung Lăng vờ như không nghe thấy.
Chung Lăng giải quyết một số giấy tờ, nhận mấy cú điện thoại, trả lời mấy email rồi hẹn thời gian gặp gỡ với khách hàng, sau đó lại chat mấy câu tình cảm với Hạ Dương trên MSN một lúc, chẳng mấy chốc đã hết buổi sáng.
Tư Mẫn cười tủm tỉm đẩy cửa vào: “Mau ra xem này, son Dior gửi về rồi đấy”.
“Nhanh vậy hả?”
“Ừ, thì cùng thành phố mà.”
Chung Lăng so sánh thỏi son của mình với thỏi son của Tư Mẫn, hình dáng, màu sắc, độ mịn và cảm giác khi bôi lên môi không có gì khác biệt. “Lát nữa gửi cho tớ địa chỉ cửa hàng nhé.”
Tư Mẫn vô cùng đắc ý, phấn khởi hơn cả được lĩnh lương: “Ok”.
Lúc này, điện thoại nội bộ đổ chuông, Chung Lăng liền nghe máy, giọng Đường Tranh vui vẻ cất lên ở đầu bên kia điện thoại: “Lát nữa cùng đi ăn trưa nhé?”
Chung Lăng liếc Tư Mẫn, hạ thấp giọng đáp: “Sorry, em có hẹn rồi”.
“Ồ, thế lần sau vậy.” Không hề tỏ ra bực mình, thái độ của Đường Tranh khiến Chung Lăng không biết phải làm thế nào.
Chung Lăng vừa định rời văn phòng thì Đới Hiểu Lam gõ cửa bước vào: “Giám đốc, ngày mai chị họ em sinh em bé, em xin chị nghỉ một ngày”.
“Ok.” Chung Lăng không bao giờ gây khó dễ với cấp dưới trong chuyện này.
Cuối cùng đã giải tán được tất cả mọi người Chung Lăng nhanh chân rảo bước đến điểm hẹn. Do hôm qua gặp Thích Đình Đình ở quán họ thường ăn, nên sau khi bàn bạc, Chung Lăng và Hạ Dương quyết định đổi sang địa bàn khác, à không, điểm hẹn khác.
Hạ Dương đã đợi khá lâu, vừa nhìn thấy cô mặt mày rạng rỡ, cười tươi như hoa, đủ để hớp hồn người khác: “Sáng em bận lắm hả?”
“Lúc chuẩn bị đi em lại có chút việc.”
“Gọi đồ ăn nhé.”
Chung Lăng gật đầu, Hạ Dương gọi nhân viên phục vụ đến.
Vừa ngước mắt lên thì chạm đúng ánh mắt cười cười của Thích Đình Đình, Chung Lăng giật bắt người, nhung vẫn phải lấy tinh thần để đối phó: “Đúng lúc thế? Ngồi luôn đi”.
“Mình không khách khí đâu đấy.” Thích Đình Đình liền an tọa ngay, mắt liếc Chung Lăng và Hạ Dương, miệng hơi mỉm cười.
“Cười cái gì vậy?” Chung Lăng giả nai.
“Hai người, hê hê.” Thích Đình Đình chỉ cười trừ.
Chung Lăng không biết phải giải thích thế nào.
“Ê, đừng có mà nghĩ linh tinh nhé, tôi và sếp đang bàn công chuyện.” Hạ Dương nhướn mày, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.
Nụ cười của Thích Đình Đình đầy vẻ mờ ám: “Đây chưa nói gì đâu nhé, sao đồng chí lại biết đây đang nghĩ gì”.
“Bất kể đồng chí đang nghĩ gì, cứ phải có cái gì ăn trước đã, gọi món đi.” Hạ Dương đẩy thực đơn cho Thích Đình Đĩnh rồi trợn mắt nhìn.
“Định bịt miệng đây hả?” Thích Đình Đình cười cười nói với giọng châm chọc: “Hình như chỗ này chưa đủ đẳng cấp”.
Chung Lăng vờ hắng giọng.
Hạ Dương liền tiếp lời: “Thôi đồng chí thích nói gì cứ việc nói”.
“Hê, ngượng quá hóa bực rồi hả.” Khó khăn lắm Thích Đình Đình mới tìm được cơ hội trêu chọc anh chàng, kể cả là cô hiểu lầm thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
“Thức ăn lên hết rồi.” Chung Lăng giả vờ lảng sang chuyện khác.
Thích Đình Đình cười rất khoa trương, ghét sát vào tai Chung Lăng nói: “Có con mắt đấy, mình không cướp được anh chàng Hạ Dương này đâu”.
Mặt Chung Lăng nóng bừng: “Đừng nói linh tinh”.
“Ý cậu muốn nói là cậu không có con mắt hay sớm muộn gì Hạ Dương sẽ bị mình cưa đổ?” Nụ cười của Thích Đình Đình lộ rõ vẻ đắc ý và đanh đá.
Chung Lăng biết dù đáp thế nào cũng sẽ sa vào bẫy của cô nàng/ thế nên quyết định không nói gì nữa mà cặm cụi ăn.
Thích Đình Đình không tra khảo thêm nữa, cầm đũa tập trung thanh toán món cá nấu cay mà cô thích nhất.
Trước khi hết giờ làm việc, Chung Lăng sực nhớ ra mấy ngày nữa là sinh nhật của Chỉ Quân, bèn thông báo cho Hạ Dương.
Do buổi chiều Hạ Dương đến chỗ khách hàng nên không dám đảm bảo về mặt thời gian, Chung Lăng một mình lang thang khắp siêu thị Hằng Long, siêu thị Trung Tín Thái Phú và siêu thị Mai Long Trấn. Không tìm được món quà nào cho Chỉ Quân, nhưng mình thì mua thêm được không ít quần áo. Nghĩ cũng thấy ngại, cô liền lên tầng bốn, định mua cho Hạ Dương một chiếc caravat.
Cô đang cầm một chiếc caravat màu xanh sapphire và ướm thử lên chiếc áo comple thì đột nhiên nghe thấy tiếng reo: “Chung Lăng”.
Chung Lãng ngước mắt lên, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ: “Diệp Tử”
“Hai người quen nhau à?” Người sửng sốt hơn cả là Hướng Huy.
“Sếp ạ.” Thái độ của Chung Lăng không vồn vã cũng không lạnh nhạt.
Diệp Tử vui vẻ khoác tay Chung Lăng: “Lâu lắm rồi không gặp chị, hôm nào đến chỗ Chỉ Quân chơi đi”.
So với thái độ trước Hướng Huy, Chung Lăng tỏ ra nhiệt tình với Diệp Tử hơn hẳn: “Ok, chị cũng rất nhớ em”.
Lần gặp gỡ vô tình ở bệnh viện lần trước đã khiến hai người như bạn cũ lâu ngày không được gặp, lần này gặp lại, dường như có rất nhiều chuyện để nói. Hướng Huy như người thừa, đành phải ngoan ngoãn đứng xách đồ, không nói xen vào được câu nào.
“Chị chọn caravat cho bạn trai à? Để em làm tham mưu cho” Diệp Tử cười khúc khích nói.
Ánh mắt Hướng Huy như vô tình liếc về phía Chung Lăng, cô đã cảm nhận được điều đó và phủ nhận: “Mua cho em trai chị thôi”.
“Chiếc caravat chị đang cầm đẹp đấy, vừa trang trọng lại thoáng đãng.” Diệp Tử nói.
“Anh hùng có con mắt khá giống nhau mà.” Chung Lăng mỉm cười rồi quay sang cô bán hàng: “Chị gói giúp chiếc này”.
Diệp Tử đang xách một chiếc túi giấy của hãng Clinique trên tay, Chung Lăng liền cười: “Em cũng thích hãng này à, Chỉ Quân cũng thích lắm”.
“Em mua cho chị ấy đây” Diệp Tử đưa mắt nhìn xuống. “Quà sinh nhật mà”.
“Lúc đầu chị cũng định mua quà sinh nhật cho cô nàng, nhưng cuối cùng.. ” Chung Lăng cười đau khổ nhìn đống túi to túi nhỏ trên tay.
Diệp Tử cười lớn: “Đó là thiên tính của phụ nữ mà”.
“Chọn quà khó thật đấy, Diệp Tử nghĩ hộ chị đi.”
“Em thấy tặng tiền vẫn là dễ nhất, nhưng anh ấy bảo như thế thì thực dụng quá.” Diệp Tử liếc Hướng Huy một cái, “Cuối cùng chọn bộ đồ chăm sóc da”.
Hướng Huy liền khoác tay lên vai Diệp Tử, ánh mắt lộ rõ ý cười dịu dàng.
Chung Lăng cũng mỉm cười theo.
“Hoặc là tặng nước hoa, mĩ phẩm, quần áo là ba thứ không người phụ nữ nào chê cả.” Diệp Từ nghĩ một lát rồi nói.
Chung Lăng ngẫm nghĩ: “Cũng được đó”.
Sau khi cùng cô lựa chọn một lọ nước hoa có mùi thơm trang nhã, Diệp Tử lại nhiệt tình mời: “Chẳng mấy khi có dịp thế này, hay cùng đi ăn với bọn em đi”.
Chung Lăng bấm thời gian đoán Hạ Dương sắp đến rồi, bèn từ chối: “Chị còn có chút việc, để hôm khác nhé”.
“Vâng, thôi để hôm khác vậy” Diệp Tử vẫy tay: “Bọn em đi nhé”.
Hướng Huy cũng lên tiếng chào cô.
Bên tai vẫn loáng thoáng tiếng hai người đó nói chuyện.
“Bọn em sao lại quen nhau vậy?”
“Đây là bí mật của con gái chúng em, liên quan gì đến anh.”
Bóng hai người vừa khuất thì Chung Lăng nhận được điện thoại của Hạ Dương.
“Em đang ở đâu vậy?” Giọng anh lộ rõ ý cười.
“Tầng hai siêu thị Mai Long Trần.”
“Đợi anh lên nhé.”
“Không cần đâu, đồ em mua đủ rồi, anh cứ đứng trước cổng đợi em.”
Chung Lăng khẽ thở phào.
“Chậc, đại shopping đấy.” Vừa nhìn thấy cô, Hạ Dương liền cười lớn.
“Còn không mau đỡ hộ em, thật chẳng ga lăng gì cả.” Chung Lăng hậm hực nói.
Hạ Dương vội vàng đón lấy đống đồ, đặt vào ghế sau xe, nụ cười rất ranh mãnh.
“Đi đâu em?” Hạ Dương cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
“Về nhà.” Đi bộ mấy tiếng đồng hồ, sau khi ngồi lên xe, Chung Lăng không còn muốn nhúc nhích.
“Anh đã ăn gì đâu, giờ về nhà nấu cũng muộn rồi, hay là tìm chỗ nào kiếm cái gì ăn đi.”
Chung Lăng liền lườm anh một cái: “Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn”.
Hạ Dương nén cười, nắm chặt tay cô: “Được thôi, lát nữa em đừng ăn nhé”.
“Em không ăn để anh ăn hết à.”
Sau khi xe chạy được một đoạn đường, Chung Lăng liền nói: “Tự nhiên lại thèm ăn pizza”.
“Sao không nói sớm.” Hạ Dương đến một ngã ba quay đầu xe, quay trở lại một đoạn rồi đỗ xe, kéo Chung Lăng vào Pizza Hut.
“Pizza có gì mà ngon? Ở nước ngoài bao nhiêu năm mà em chưa thấy chán à?”
“Không hiểu sao tự nhiên lại thấy nhớ” Chung Lăng thu ánh mắt về, mỉm cười.
Hạ Dương lắc đầu với vẻ bất lực.
Đủ các món ăn vặt được bày đầy bàn, Chung Lăng cười tươi như một đứa trẻ.
Hạ Dương nhìn cô bằng ánh mắt đầy trìu mến, tay vuốt nhẹ tóc cô.
“Hi hi, lần này thì ta bắt được tận tay rồi nhá.” Đột nhiên có người từ cửa xông vào, khẩu khí như bắt được quả tang ông chồng lên giường với người đàn bà khác.
“Thích Đình Đình” Chung Lăng giật bắn mình, không hiểu sao đi đâu cũng chạm trán cô nàng này!
“Em không theo dõi bọn anh đó chứ?” Hạ Dương nhún vai.
“Xí, còn lâu em mới lãng nhách như vậy, nhà em ở gần đây.” Thích Đình Đình nghiêng người về phía trước, cười rất duyên dáng. “Đây gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.”
Chung Lăng không kìm được liền lên tiếng: “Ê, tụi này không phải tội phạm bỏ trốn đâu nhé”.
Hạ Dương thì nói: “Khoa nói của em ghớm thật đấy”.
Nụ cười thích thú hiện trên môi Thích Đình Đình: “Buổi trưa còn chối, giờ thì hết đường cãi nhé, ngay cả ông trời cũng muốn vạch tội hai người”. Thích Đình Đình tay chống nạnh, cười rất đắc ý, làm mất cả hình ảnh thục nữ.
Cô bé đứng cạnh cô từ nãy đến giờ mới kéo ống quần cô: “Dì ơi, cháu thích ăn cái kia”.
Chung Lăng giờ mới phát hiện ra Thích Đình Đình còn dắt theo một cô bé chừng năm, sáu tuổi, vội nhường chỗ nói: “Gọi nhiều món lắm, ngồi xuống ăn cùng đi”.
“Lại dùng chiêu này để bịt miệng người ta đấy.”
Hạ Dương cắt một miếng bánh pizza: “Có phải mời đồng chí đâu”, anh đưa cho cô bé và nói: “Bé con có thích ăn cái này không?”
Cô bé không trả lời.
Thích Đình Đình thấy lạ, cô bé này có bất lịch sự đến thế đâu, và thế là cô lại hỏi: “Bé Đào thích ăn cái này đúng không?”
Cô bé liền gật đầu.
“Thế sao vừa nãy không chịu trả lời chú?”
“Vì cháu muốn ăn hai miếng cơ.” Bé Đào trả lời rất đĩnh đạc.
Chung Lăng trợn tròn mắt.
Thích Đình Đình phụt ngay miếng nước trong miệng ra ngoài.
Hạ Dương liền xoa đầu bé Đào: “Nhóc này ranh quá”.
Bé Đào ăn hết pizza rồi lại nhìn chằm chằm vào miếng bánh ngọt Tiramisu1 trước mặt Chung Lăng.
Hạ Dương vui vẻ nháy mắt nói: “Bé Đào này, chỉ cần cháu trả lời cho chú một câu hỏi thì món bánh kia sẽ thuộc về cháu”.
Bé Đào liền vỗ ngực: “Chú hỏi đi”.
“Đừng có mà hỏi câu quá khó, bé Đào mới sáu tuổi thôi”
“Yên tâm đi.” Hạ Dương nửa đùa nửa thật hỏi: “Cháu có biết trên thế giới có bao nhiêu quốc gia không?”
“Dĩ nhiên là cháu biết chứ.” Bé Đào trề môi nói.
“Vậy hả?” Hạ Dương có vẻ bất ngờ, câu hỏi này đâu phải dễ trả lời. “Cháu nói đi, có những nước nào?” Anh thầm nghĩ, một đứa trẻ mới sáu tuổi nói ra được tên năm, sáu nước đã là giỏi lắm rồi.
Cô bé liếc Hạ Dương với ánh mắt không thèm chấp: “Hai quốc gia, Trung Quốc và nước ngoài”.
1 Loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của Italy.
“Ha ha ha ha.” Thích Đình Đình bật cười trước. “Hạ Dương, hóa ra cũng có lúc anh bị chơi xỏ nhỉ, bé Đào trả lời giỏi lắm, về nhà dì sẽ có phần thưởng.”
Hạ Dương toát mồ hôi: “Câu này cũng được tính hả?”
“Dĩ nhiên là được tính rồi.”
Ý cười thoáng hiện trong ánh mắt trong trẻo của Chung Lăng.
Hạ Dương không biết phản bác thế nào, đành phải ngoan ngoãn chuyển giao món bánh Tiramisu.
Bé Đào ăn rất ngon lành rồi nheo mắt với vẻ hài lòng, mới có mấy tuổi mà đôi mắt bồ câu đủ để hớp hồn nhiều người.
“Bé Đào trông giống cậu nhỉ.” Chung Lăng cười nói.
“Dĩ nhiên rồi, sau này chắc chắn cũng sẽ nghiêng nước nghiêng thành.” Thích Đình Đình không hề ngại ngần, mặt dày hơn cả tường thành.
Nhưng dù gì vẫn là trẻ con, chơi đùa một lát bé Đào đã ngáp ngắn ngáp dài, Thích Đình Đình liền bế cô bé lên, véo yêu vào má nói: “Thôi đội này phải về đây”.
“Đợi đã.” Chung Lăng kéo cô lại, ngần ngừ một lát mới nói: “Bí mật nhé”.
“Hơ hơ”, Thích Đình Đình nháy mắt, “Mình có nhìn thấy gì đâu”.
Chung Lăng yên tâm hơn.
Thích Đình Đình liền nắm bàn tay nhỏ nhắn của bé Đào nói: “Chào cô chú đi con”.
Bé Đào vẫy tay với đôi mắt ngái ngủ: “Con chào chú, chào chị”.
“Phì!” Thích Đình Đình liền châm chọc: “Hạ Dương, xem ra đến ngày phải bảo dưỡng rồi”.
“Hừ.”
Về đến nhà rồi mà Hạ Dương vẫn hậm hực không vui nói: “Con bé trả thù anh vì anh hỏi câu hóc búa đó mà”.
“Nó bé như thế anh chấp làm gì.” Chung Lăng cười thích thú.
“Không phải anh chấp vặt, mà là câu nói của nó biến anh thành bề trên của em.” Hạ Dương bất bình nói.
Chung Lăng vẫn chưa hết cười: “Thế chẳng phải nâng anh lên một tầm cao mới à?”
Hạ Dương cười rất gian giảo: “Nào, gọi câu chú nghe xem sao”.
“Biến.” Chung Lăng thầm nghĩ, mình là thục nữ, không được chửi bậy.
“Haiz, hỏi thật nhé, có phải nhìn anh già hơn em nhiều không?” Đợi đến khi Chung Lăng tắm xong ra ngoài, Hạ Dương vẫn còn chưa hết thắc mắc.
“Anh định làm gì hả?” Chung Lăng lây chân đá anh.
“Kem dưỡng da em để ở đâu, cho anh mượn dùng.” Hạ Dương giả lả ghé sát vào.
“Biến!” Không thể chịu đựng được nữa, cũng không cần phải chịu đựng nữa.
“Bành Húc giới thiệu cho anh một bộ phim, cùng xem nhé.” Hạ Dương lôi từ trong cặp ra một đĩa DVD rồi nhanh nhẹn đút vào đầu đĩa.
Phản ứng đầu tiên của Chung Lăng là Bành Húc giới thiệu thì chẳng có cái gì hay ho, tai lập tức đỏ rần lên.
“Em nóng à?” Hạ Dương thắc mắc.
“Không.” Chung Lăng ấp úng.
“Thế ngồi xuống xem đi.” Hạ Dương kéo cô vào lòng.
Chung Lăng mặt đỏ, tim đập thình thịch: “Anh là kẻ lưu manh, em không thèm xem cái đó với anh”.
Hạ Dương ngẩn người: “Sao anh lại là thằng lưu manh?”
Mặt Chung Lăng nóng bừng: “Cái đó anh phải tự biết”.
Hạ Dương nghĩ một lát rồi chợt hiểu ra vấn đề. Ý cười lộ rõ trong mắt anh, dường như nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng cô: “Chỉ là bộ phim ma thôi mà, em tưởng là gì?”
“Phim ma hả?” Chung Lăng liền ngồi thẳng người dậy.
“Ừ.”
“Vậy à.” Đúng là suy bụng ta ra bụng người. Chung Lăng xấu hổ nhìn xuống, mặt càng đỏ hơn.
Đôi môi Hạ Dương lướt nhẹ bên tai cô: “Thế em tưởng là gì?”
“Không có gì.” Dưới ánh đèn mờ ảo đầy vẻ mờ ám, tim cô đập thình thịch, vội gạt đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, để nhịp thở được trở lại bình thường nói: “Thôi xem đi”.
Đây là bộ phim ma của Hồng Kông thập kỷ 80, do Châu Nhuận Phát, Diệp Thiến Văn và Hoàng Bách Minh đóng.
Màu sắc và chất lượng không thể sánh được với phim bây giờ, nhưng Chung Lăng và Hạ Dương vẫn xem rất say sưa.
Xem được một nửa, đột nhiên Hạ Dương lên tiếng: “Ấy, sao em không sợ à?”
“Tại sao em phải sợ chứ?” Chung Lăng thắc mắc.
“Em sợ thì anh có thể phát huy thế mạnh của anh, đâu có không mảnh đất dụng võ như bây giờ.” Hạ Dương cười rất ranh mãnh.
Chung Lăng hứ một tiếng rồi cười: “Có phải em nên sà vào lòng anh, để anh thừa cơ làm việc xấu đúng không”.
“Hề hề.” Nụ cười của Hạ Dương thực sự hớp hồn người khác mà không chịu đền mạng.
Đột nhiên Chung Lăng nảy ra một kế, cô rất ít khi nghĩ ra những trò đùa như vậy, có thể là do ở bên Hạ Dương lâu ngày, tâm trạng dần trẻ trung và thoải mái hơn.
Tranh thủ lúc Hạ Dương đang xem chăm chú, cô liền len lén thò tay ra, bóp mạnh vào cổ họng anh: “Ma này”.
Hạ Dương giật nảy mình người bật dậy, hét một tiếng thất thanh, mắt trợn lên rồi ngất xỉu.
“Anh…”, lúc đầu Chung Lăng còn tưởng Hạ Dương giả vờ, vỗ tay vào mặt anh nhưng không có phản ứng gì, lúc này cô mới cuống lên. Cô vội vàng đứng dậy định gọi Diêu Thiên Thiên và Thẩm Hạo ở phòng đối diện giúp một tay thì đã bị Hạ Dương lôi lại nằm đè lên người.
“Dám dọa anh hả, anh phải phạt một trận mới được.” Hạ Dương ghì siết môi cô.
Chung Lăng lúng búng nói: “Em chỉ định trêu anh thôi mà”.
Chưa nói dứt lời thì môi cô đã bị nuốt trọn trong nụ hôn nóng bỏng, da diết của Hạ Dương.
/16
|