Sau khi ăn xong thì cô với Thanh Hà cùng nhau nói chuyện một lúc nữa. Hai người cũng vào làm việc. Bởi vì công việc của cô đã làm xong nên cô phải đi xin chị Dương thêm công việc. Cô là đứa không thích ăn không ngồi rồi mà rảnh rỗi. Nên điều này được chị Dương rất khen ngợi. Cô cũng là người có chỉ số nhận dự án nhiều nhất nhóm nên mọi người ai cũng yêu quý và có một phần bái phục cô.
...Đến chiều...
Hôm nay nhóm cô được về sớm bởi vì đã hoàn thành hết công việc được giao trong tháng này. Cô cũng đi về thẳng nhà mà không đi đâu cả. Vừa vào đến nhà thì cô đã nghe thấy tiếng của mẹ cô cười. Cô đi vào phòng khách thì tự dưng đứng im ở đó, không nói gì và bất ngờ.
Mẹ cô thấy cô vậy thì nói:
“Sao đứng ra đó thế kia. Không vào chào hỏi Đình Du sao“.
Đúng vậy, lý do cô bất ngờ là Đình Du đã đi du học về. Cô cũng rất nhanh lấy lại tinh thần của mình. Bốn mắt nhìn nhau, đã qua 5 năm rồi. Cả hai đứa cũng mất liên lạc với nhau sau khi Đình Du đi du học.
Anh lúc này không chịu được nữa mà lên tiếng:
“Ayzo Nhi Nhi không chào đón tao trở về sao. Còn đứng ở đó làm gì, qua đây. Nói tao nghe xem 5 năm nay mày đã làm được những gì rồi“.
Vẫn là cái giọng trêu người đó. Cô thấy vậy thì cũng đi ra ngồi bên cạnh của Đình Du.
Mẹ cô cũng đứng dậy rồi nói:
“Cho hai đứa không gian riêng đó. Mẹ đi nấu cơm, hôm nay nhất định Đình Du phải ở lại ăn cơm đó nha“.
Mẹ cô nói xong thì cũng đi luôn không chờ đợi câu trả lời của anh. Anh cũng quá quen với việc này nên cũng không nói gì. Cả hai người lại chìm trong im lặng.
Đột nhiên Đình Du lên tiếng:
“Mày vẫn đợi tao chứ?“.
Cô cũng trả lời luôn:
“Yên tâm, tao luôn đợi mày mà“.
Cả hai người ở khoảng không im lặng tiếp. Thật sự cả hai người không nói gì với nhau luôn.
Lúc này cô mới thực sự lên tiếng:
“Ùm mày ở bên đấy sao rồi?“.
Anh cũng trả lời:
“Cũng ổn, hiện tại tao về đây một phần là muốn quản lý công ty hộ bố mẹ tao còn một phần là vì mày. Thực sự khi tao ở bên đấy tao rất nhớ mày đó Nhi Nhi“.
Cô cười rồi nói:
“Tao cũng rất nhớ mày“.
Đình Du nói tiếp:
“Hiện tại mày đang làm việc tại công ty nào thế? Ở phòng nào vậy?“.
Cô cũng đáp lại lời anh:
“Công ty MCI đó. Ở phòng thiết kế thời trang“.
Khuôn mặt của Đình Du bất ngờ rồi nói:
“Công ty MCI sao? Ngày mai tao đến nhận chức chủ tịch ở đó đấy. Có vẻ như bố mẹ tao không nói cho mày biết là công ty đó do bố mẹ tao thành lập rồi“.
Anh nói vậy làm Ngọc Nhi bất ngờ:
“Ủa vậy hả, tao lại không biết gì hết“.
Đình Du cười rồi nói:
“Vậy sau này mày là cấp dưới của tao rồi. À chiều mai lúc 5 giờ mày rảnh chứ?“.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Cũng rảnh đó, có chuyện gì sao?“.
Anh cười rồi nói:
“Mai tao nói cho mày biết. Vậy đến chỗ chúng mình hay chơi thời cấp ba nhé“.
Cô cũng cười tươi trả lời:
“Oki thôi“.
Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau về cuộc sống 5 năm qua. Đang nói thì tiếng mẹ cô vọng ra.
“Hai đứa vào ăn cơm đi nè“.
Rồi cả hai cùng đi vào bếp. Trong bếp mẹ cô đã dọn hết thức ăn ra bàn ăn rồi. Hôm nay chỉ có ba bát cơm với ba đôi đũa nên cô đoán rằng tối nay ba cô không có ăn cơm ở nhà.
Cô hỏi mẹ mình:
“Hôm nay ba không về hả mẹ?“.
Mẹ cô cũng đáp:
“Ừm, ba mày bảo là tối nay về muộn. Không ăn cơm nên hai mẹ con cứ ăn cơm trước đi“.
Cô cũng gật đầu ngồi vào bàn ăn. Đình Du cũng ngồi ở bên cạnh cô.
Bắt đầu ăn cơm mẹ cô hỏi Đình Du:
“Cháu về xong rồi tính làm gì? Tiếp nối công ty ba mẹ hay là làm công việc khác?“.
Anh cũng lễ phép trả lời:
“Dạ cháu về nước thì cũng đã vạch ra kế hoạch rồi ạ. Cháu tính là sẽ quản lý công ty con của ba mẹ ạ. Khi nào lấy Nhi Nhi rồi ổn định công ty con mới lập công ty cho riêng mình“.
Cô lườm anh, vậy mà anh dám nói thẳng với mẹ cô rằng là sẽ lấy cô. Mặt cô bây giờ cũng đỏ bừng như trái cà chua rồi. Anh thấy vậy thì cũng chỉ cười mà thôi. Mẹ cô nhìn hai người thì cũng lắc đầu phá vỡ bầu không khí rồi bắt đầu ăn cơm.
...Đến chiều...
Hôm nay nhóm cô được về sớm bởi vì đã hoàn thành hết công việc được giao trong tháng này. Cô cũng đi về thẳng nhà mà không đi đâu cả. Vừa vào đến nhà thì cô đã nghe thấy tiếng của mẹ cô cười. Cô đi vào phòng khách thì tự dưng đứng im ở đó, không nói gì và bất ngờ.
Mẹ cô thấy cô vậy thì nói:
“Sao đứng ra đó thế kia. Không vào chào hỏi Đình Du sao“.
Đúng vậy, lý do cô bất ngờ là Đình Du đã đi du học về. Cô cũng rất nhanh lấy lại tinh thần của mình. Bốn mắt nhìn nhau, đã qua 5 năm rồi. Cả hai đứa cũng mất liên lạc với nhau sau khi Đình Du đi du học.
Anh lúc này không chịu được nữa mà lên tiếng:
“Ayzo Nhi Nhi không chào đón tao trở về sao. Còn đứng ở đó làm gì, qua đây. Nói tao nghe xem 5 năm nay mày đã làm được những gì rồi“.
Vẫn là cái giọng trêu người đó. Cô thấy vậy thì cũng đi ra ngồi bên cạnh của Đình Du.
Mẹ cô cũng đứng dậy rồi nói:
“Cho hai đứa không gian riêng đó. Mẹ đi nấu cơm, hôm nay nhất định Đình Du phải ở lại ăn cơm đó nha“.
Mẹ cô nói xong thì cũng đi luôn không chờ đợi câu trả lời của anh. Anh cũng quá quen với việc này nên cũng không nói gì. Cả hai người lại chìm trong im lặng.
Đột nhiên Đình Du lên tiếng:
“Mày vẫn đợi tao chứ?“.
Cô cũng trả lời luôn:
“Yên tâm, tao luôn đợi mày mà“.
Cả hai người ở khoảng không im lặng tiếp. Thật sự cả hai người không nói gì với nhau luôn.
Lúc này cô mới thực sự lên tiếng:
“Ùm mày ở bên đấy sao rồi?“.
Anh cũng trả lời:
“Cũng ổn, hiện tại tao về đây một phần là muốn quản lý công ty hộ bố mẹ tao còn một phần là vì mày. Thực sự khi tao ở bên đấy tao rất nhớ mày đó Nhi Nhi“.
Cô cười rồi nói:
“Tao cũng rất nhớ mày“.
Đình Du nói tiếp:
“Hiện tại mày đang làm việc tại công ty nào thế? Ở phòng nào vậy?“.
Cô cũng đáp lại lời anh:
“Công ty MCI đó. Ở phòng thiết kế thời trang“.
Khuôn mặt của Đình Du bất ngờ rồi nói:
“Công ty MCI sao? Ngày mai tao đến nhận chức chủ tịch ở đó đấy. Có vẻ như bố mẹ tao không nói cho mày biết là công ty đó do bố mẹ tao thành lập rồi“.
Anh nói vậy làm Ngọc Nhi bất ngờ:
“Ủa vậy hả, tao lại không biết gì hết“.
Đình Du cười rồi nói:
“Vậy sau này mày là cấp dưới của tao rồi. À chiều mai lúc 5 giờ mày rảnh chứ?“.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Cũng rảnh đó, có chuyện gì sao?“.
Anh cười rồi nói:
“Mai tao nói cho mày biết. Vậy đến chỗ chúng mình hay chơi thời cấp ba nhé“.
Cô cũng cười tươi trả lời:
“Oki thôi“.
Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau về cuộc sống 5 năm qua. Đang nói thì tiếng mẹ cô vọng ra.
“Hai đứa vào ăn cơm đi nè“.
Rồi cả hai cùng đi vào bếp. Trong bếp mẹ cô đã dọn hết thức ăn ra bàn ăn rồi. Hôm nay chỉ có ba bát cơm với ba đôi đũa nên cô đoán rằng tối nay ba cô không có ăn cơm ở nhà.
Cô hỏi mẹ mình:
“Hôm nay ba không về hả mẹ?“.
Mẹ cô cũng đáp:
“Ừm, ba mày bảo là tối nay về muộn. Không ăn cơm nên hai mẹ con cứ ăn cơm trước đi“.
Cô cũng gật đầu ngồi vào bàn ăn. Đình Du cũng ngồi ở bên cạnh cô.
Bắt đầu ăn cơm mẹ cô hỏi Đình Du:
“Cháu về xong rồi tính làm gì? Tiếp nối công ty ba mẹ hay là làm công việc khác?“.
Anh cũng lễ phép trả lời:
“Dạ cháu về nước thì cũng đã vạch ra kế hoạch rồi ạ. Cháu tính là sẽ quản lý công ty con của ba mẹ ạ. Khi nào lấy Nhi Nhi rồi ổn định công ty con mới lập công ty cho riêng mình“.
Cô lườm anh, vậy mà anh dám nói thẳng với mẹ cô rằng là sẽ lấy cô. Mặt cô bây giờ cũng đỏ bừng như trái cà chua rồi. Anh thấy vậy thì cũng chỉ cười mà thôi. Mẹ cô nhìn hai người thì cũng lắc đầu phá vỡ bầu không khí rồi bắt đầu ăn cơm.
/39
|