1.
Từ sau hôm đó, Phiên Vân dọn hẳn về căn nhà của anh trai cô. Khi cô xách va li rời đi, tôi đứng nhìn theo mãi cho tới khi bóng cô không còn trong tầm mắt nữa. Đó là một người con gái có dáng người nhỏ gầy, luôn thích màu đỏ, tóc dài, mắt sâu và có sự cố chấp mãnh liệt như màu đỏ mà cô thích. Cô là người tâm hồn có quá nhiều rạn vỡ, nhưng vẫn luôn nuôi một thứ hy vọng mà chính bản thân cô ta cũng không biết đó là hy vọng gì. Thành ra cô rất tuyệt vọng.
Tôi biết rằng, nếu cô rời khỏi tôi, cô sẽ rất dễ bị lạc trong căn nhà đó. Tôi biết cô sẽ không thể thoát ra được nó, và thời gian tôi nhìn thấy cô cũng sẽ không được nhiều. Nhưng có lẽ tôi không ngăn cản cô được, đó là một Phiên Vân mà tôi chưa bao giờ chạm được vào. Chúng tôi vẫn cứ cách xa nhau như vậy.
Tôi có hẹn với Phiên Vân tại Sky. Hôm đó cô mặc một chiếc áo len dài màu đen, một chiếc quần màu đỏ, và một đôi giày tối màu. Tóc tai cô rối bù, có đôi phần bên bết. Khuôn mặt đờ đẫn, hai bọng mắt phía dưới lộ rõ, nhìn vào có thể đoán được là cô ấy bị thiếu ngủ. Tôi nhìn cô không chớp mắt, nhưng rồi lại nghĩ với một người như Phiên Vân, nếu ra ở riêng thì có lẽ đây là điều hoàn toàn bình thường. Một người cô đơn rất khó ngủ, kể cả khi họ có buồn ngủ đi chăng nữa thì họ cũng sẽ không dám ngủ.
Phiên Vân ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô lấy bao thuốc trong túi xách ra rồi rút một điếu, châm lửa và hút. Phong thái của cô giống một kẻ bất cần đời, lúc nào cũng tự cho mình là đúng. Rồi cô nói với tôi rằng: “Tớ đã bỏ việc rồi Vũ ạ!”
Quả nhiên là thế, thái độ này của cô đã khiến tôi đoán được ra phần nào điều mà cô sắp nói tới. Tôi mím môi, đáp: “Tại sao?”
Phiên Vân nhả ra một làn khói xám, làn khói xám ấy lảng bảng trước khuôn mặt cô rồi tan biến vào hư không. Cô nói: “Tớ không muốn tạo ra một cái gì đó gọi là số phận nữa. Họ cần được ở bên nhau.”
Tôi nhìn cô, hỏi bằng một giọng khó hiểu: “Họ là ai?”
Phiên Vân dụi điếu thuốc còn chưa cháy quá nửa vào trong chiếc gạt tàn cạnh đó, rồi cô quay mặt lại nhìn tôi và đáp: “Quỳnh Chi và Điệp.”
Tôi đã hiểu rồi. Có lẽ Phiên Vân sợ bản thân và Điệp sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cô luôn nghĩ mọi chuyện sẽ xảy đến với mình, tất cả những chuyện tồi tệ, và cả tình yêu cũng thế. Tôi vươn người tới, nắm lấy bàn tay xanh xao của cô, thật chặt. Tôi chỉ có thể làm như thế này, ở bên cạnh cô trong im lặng và nhìn cô như thế. Để cô luôn biết rằng tôi vẫn ở đây, ngay bên cạnh cô.
“Cậu sẽ tìm việc chứ?” Tôi hỏi.
Phiên Vân hơi lắc đầu: “Hiện tại thì chưa. Tớ muốn được nghỉ ngơi một chút.”
Tôi gật đầu đồng ý, có lẽ cô cần một chút thời gian thật.
Phiên Vân gạt tóc ra sau mang tai, mái tóc rối của cô khiến cô phải nhăn mặt. Có lẽ cô đã phát hiện ra bộ dạng của mình tàn tạ đến mức nào, nhưng lại chỉ có thể cười nhạt rồi lắc đầu đầy bất lực. Phiên Vân đưa cà phê lên miệng nhấp, được một ngụm rất nhỏ rồi lại bỏ xuống, thêm đường và lại uống. Lần này là một ngụm lớn.
Tôi nhìn từng cử chỉ của cô, cố đoán ra những suy nghĩ trong đôi mắt sâu như đại dương ấy mà không thể. Có lẽ cô đã chôn chặt lòng mình xuống. Những đau khổ, tổn thương và cả những hy vọng của một người con gái, tất cả đều được cô cất giữ, trong chiếc hộp kín bưng của tâm hồn.
“Vũ ơi, không hiểu sao tớ lại luôn có cảm giác tội lỗi.” Khi đã uống hết tách cà phê của mình, Phiên Vân liền nhìn tôi và nói câu đó.
Cảm giác tội lỗi của cô chính là cảm giác đã giết chết chính anh trai của mình. Cảm giác tội lỗi của cô là cảm giác để mất người đàn ông mà mình mong chờ nhất. Cảm giác tội lỗi của cô là cảm giác khi ba cô ra đi, cô chỉ biết đứng nhìn ông ấy, không một lời từ biệt. Đó là tất cả những tội lỗi mà Phiên Vân nghĩ bản thân cô sẽ không bao giờ chuộc lại được.
Tôi mỉm cười, cố gắng trấn tĩnh cô: “Đừng nghĩ thế, cậu không có lỗi gì cả. Thật đấy!”
Phiên Vân lắc đầu: “Cậu không hiểu được đâu Vũ. Khi một người vì cậu làm một điều gì đó, nhưng rồi chính cái điều mà cậu mong muốn người đó làm lại khiến họ rời xa cậu thì cậu sẽ thấy sao? Cậu sẽ thấy trống vắng và đau khổ. Sự chờ đợi là một sự dày vò khủng khiếp, suốt nhiều năm qua tớ đã bị dày vò như thế đấy.”
“Phiên Vân” Tôi đau xót gọi tên cô, nhưng cô dường như không nghe thấy tiếng gọi đó mà tiếp tục nói “Vũ, tớ sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện.”
“Đừng.” Tôi cố ngăn cô lại “Phiên Vân, đừng tự rạch vết thương của mình thêm rộng ra nữa. Hãy để nó tự lành miệng, có được không?”
Phiên Vân đau khổ đáp: “Không thể được. Không thể kịp nữa rồi Vũ ạ! Cuộc đời của tớ đã định là sẽ không bao giờ lành lặn được nữa.”
…
Mùa hè năm ấy Phiên Vân mười hai tuổi, tóc dài, mắt sâu và trầm lắng như lòng đại dương xanh thẳm. Khi họ mở cửa căn phòng ở nhà bà ngoại, thấy cô nằm ngất lịm trên nền đất lạnh liền vội vã đưa cô tới bệnh viện. Trông cô trắng bệch như một cái xác, sự sống mong manh còn đập trong lồng ngực có thể tan biến bất cứ lúc nào. Bác sĩ nói cô bị bị hoảng loạn do gặp phải một cú sốc khá lớn, tinh thần bị và sức lực đều bị tổn thương. Nhưng ông lại nói, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể bình thường trở lại.
Phiên Vân từng nghĩ ông bác sĩ đó đã lừa cả gia đình cô. Sau khi nghỉ ngơi, cô không hề khỏe lại. Trong trái tim cô đã mang một vết thương không bao giờ lành miệng. Thời gian đó, cô ở nhà, đóng cửa thật chặt và khóc một mình. Có một số chuyện khiến cô không thể nào kìm nén được. Cú vấp ngã đầu đời như một đòn đánh phủ đầu, khiến cô không gượng dậy nổi.
Ba cô nói: “Phiên Vân, đừng buồn. Anh con nhất định sẽ thanh thản.” Ngày hôm đó ông đứng ở ngoài cửa, cô ngồi ở trong phòng, giọng ông có vị trầm nhưng không hề ấm áp. Cô nghe thế chỉ càng khóc thêm, nước mắt tưởng như biển cả vô tận, cứ thế rơi mãi, rơi mãi.
Cô nằm ở trên giường, trùm chăn kín người. Xung quanh im lặng và bóng tối bao trùm, tất cả đều như một cỗ quan tài đã được đóng kín, chỉ chờ người đến đem đi chôn. Chết là một suy nghĩ mà Phiên Vân từng thấy qua, cô nghĩ đó là một sự giải thoát. Nhưng sự giải thoát của cô lại không phải là sự giải thoát của bố mẹ cô, thế cho nên cô đành phải học cách chấp nhận cuộc sống tồi tệ này.
Phiên Vân ở nhà đúng một tháng, gia đình cô nói với nhà trường rằng cô mắc bệnh nặng. Khi cô bước ra khỏi phòng, tất cả mọi người đều không có ở nhà. Ba mẹ đã đi làm, căn nhà trống vắng chỉ còn mình cô. Thế giới bên trong và bên ngoài đã thực sự thay đổi, khi anh trai mất cũng là lúc cô không còn ai ở bên cạnh nữa.
Phiên Vân nhìn mình trong gương, thấy như đó là một người khác. Tất cả đều rất sạch sẽ. Tóc tai và quần áo gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm và một thần thái hờ hững. Giống như có một trận bão vừa lướt qua, nó cuốn đi mọi thứ, không hề để lại cho cô chút gì.
Phiên Vân đưa tay tì lên mặt gương, run run nói: “Chúng ta còn nhau!” Đó là câu nói đầu tiên của cô kể từ khi anh trai mất. Câu nói ấy như khắc sâu vào trong tâm trí, không bao giờ phai nhạt.
Sau đó Phiên Vân được chuyển trường, ở đó cô đã gặp Vũ – một người bạn mà cô nghĩ mình có thể nương náu nhờ trong những năm tháng đen tối của cuộc đời. Phiên Vân kể cho Vũ nghe rất nhiều chuyện, nhưng hơn nhất vẫn là câu chuyện ở ngoại ô thành phố. Câu chuyện có màu của những cơn mưa đỏ, nóng bức và ngột ngạt. Cô nói anh trai đã chết trong cơn mưa đó, khi cô vẫn đang chờ đợi. Tất cả thế giới của cô đã không còn lành lặn, nó rạn vỡ ra theo từng tiếng mưa và cứ bào mòn dần tâm hồn của cô.
Vũ thường hay thắc mắc rằng, tại sao Phiên Vân lại có những ký ức tồi tệ đến thế? Những ký ức đó như đã mọc rễ, cắm sâu vào lá phổi của của cô, khiến cô ngay cả khi ngừng thở cũng sẽ nhớ về chúng.
“Chúng ta được quyền lựa chọn cuộc sống của mình Vũ ạ, nhưng không thể biết trước được kết cục sau những lựa chọn đó.” Phiên Vân nương theo ánh nắng, cô nhoài người ra bãi cỏ, nhìn lên bầu trời và nói.
“Cậu chắc chứ?” Vũ hỏi.
“Tớ chắc chắn. Rồi một ngày nào đó, tớ sẽ phải chết đi, chúng ta ai cũng vậy. Nhưng cái đích mà tớ mong muốn, tớ không biết là đã đạt được hay chưa!”
“Sao cậu không thử cố gắng?”
“Tớ vẫn luôn cố gắng.” Phiên Vân đáp lại đầy bình tĩnh. Trên gương mặt cô không có bất kỳ một sắc thái nào. Hôm đó cô vừa đi thi học sinh giỏi về. Hai người hẹn nhau ra bãi cỏ đằng sau trường, cùng ngắm hoàng hôn và cùng nói chuyện.
Vũ biết cuộc sống luôn có những sự lựa chọn, và chúng ta được quyền chọn một hướng đi cho riêng mình. Vũ chọn một cuộc sống bình lặng, nghĩa là nương theo số phận mà sống, dù tốt dù xấu cũng sẽ không chống trả. Có thể gọi đó là một sự yếu hèn hay mong cầu yên bình cũng được, nhưng cô ta luôn hài lòng với bản thân về lựa chọn đó. Còn Phiên Vân, cô ấy không còn khái niệm lựa chọn nữa. Đối với cô ấy, cái gọi là lựa chọn chính là quyết liệt từ bỏ mọi sự sắp đặt. Đó là sự quẫy đạp cùng cực, cả đời cũng không thể thoát ra.
2.
Thời gian cứ thế trôi qua, như một cái chớp mắt đầy ngỡ ngàng và chẳng một ai có thể níu giữ nổi. Một buổi chiều năm Phiên Vân mười bốn tuổi, cô đã gặp Dương Nguyễn.
Ngày hôm đó Phiên Vân đưa Vũ về, cô vẫn là người đèo. Trên chiếc xe đạp màu hồng cũ kỹ, cô kể cho Vũ nghe những câu chuyện không đầu không cuối. Từ chuyện con mèo nhà cô bị gã hàng xóm chọc mù mắt vì ăn vụng, cho tới chuyện gã ta bị tai nạn gãy tay ngay sau đó. Từ chuyện con cá mà cô nuôi đã chết vì bị con mèo mù ăn thịt, cho tới chuyện cô đã đập vỡ bình thủy tinh nuôi nó. Tất cả đều không bắt đầu từ một lý do nào cả, nhưng cô vẫn kể cho Vũ nghe, mặc Vũ có quan tâm hay không.
Hai người đi qua một con dốc thoai thoải, ráng chiều buông đỏ cả con đường. Giọng nói của Phiên Vân như một cơn gió nhẹ, cứ lan vào từng ngóc ngách như một cuộc chạy trốn. Hôm ấy Phiên Vân mặc bộ đồng phục trường, tóc buông xõa và đi một đôi giày vải đã bạc màu. Cô gồng mình đạp lên con dốc, bằng một vẻ quyết tâm và cố chấp.
Đáng ra Phiên Vân sẽ không hề nhìn thấy Dương Nguyễn nếu như anh không bước ra ngoài đúng lúc ấy. Anh đứng đó, đi một đôi Martin trắng tới trước hiên nhà và ngẩng khuôn mặt lên nhìn bầu trời xa xanh. Phiên Vân bị thu hút bởi dáng vẻ đó, và lần đầu tiên trong cuộc đời cô tự nói với lòng mình rằng: Anh ấy phải là người đàn ông của cuộc đời cô.
“Tớ chưa từng thấy người con trai nào như thế. Đó là khoảnh khắc khó nắm bắt nhất trong cuộc đời.” Phiên Vân nói.
Khi gặp người mà ta có thể yêu thương, bạn sẽ thấy thời gian chỉ là một thứ không đáng quan tâm nữa. Thế giới trong bạn sẽ chỉ có những cánh hoa đang xòe ra khoe sắc, đó là hoa tình yêu.
Tuy nhiên, Phiên Vân chỉ nhìn Dương Nguyễn từ xa, cô chưa bao giờ có ý định sẽ đến trước mặt anh nói chuyện. Cô không phải một con người rụt rè, nhưng cô biết cô chỉ có thể ngắm anh như vậy, chứ không thể khiến anh trở thành như ý nguyện của bản thân. Cho dù cô rất yêu anh, thì ánh mắt của anh cũng không dành cho cô. Mà nó dành cho bầu trời xanh ngút ngàn kia.
Rồi cả ba người họ quen nhau, rất tình cờ như đã được số phận an bài. Dương Nguyễn sửa xe giúp Phiên Vân trong một lần xe cô bị hỏng. Anh đã đi tới, nở một nụ cười và nói rằng: “Để anh giúp!”
Phiên Vân không đáp lại, chỉ mặc yên cho anh sửa xe giúp. Cô ngắm nhìn anh sửa xe, đó là một phong thái tuyệt mỹ nhất mà cô từng thấy. Dưới nắng hè, những giọt mồ hôi long lanh đến chói lóa. Chiếc áo trắng anh mặc giống như một ánh hào quang. Còn chiếc ba lô màu xanh quân đội và đôi giày Martin trắng nữa, tất cả đều thật sáng ngời. Trong lúc đó, cô chỉ muốn cúi xuống, ôm ghì lấy anh và hôn anh. Nhưng không thể. Lý trí cô đã mách bảo như vậy.
Sau khi sửa xe xong, Phiên Vân liền nói vội:: “Em tên Phiên Vân.”
Dương Nguyễn liền mỉm cười đáp: “Anh tên Dương Nguyễn.”
Rồi cả hai cùng chia tay nhau tại con đường đó, đi về hai hướng khác biệt. Phiên Vân vui vẻ đạp xe về nhà, trong lòng vẫn thơm ngát hương hoa tình đương kỳ nở rộ. Có con bướm chập chờn bên gióng xe đạp, Phiên Vân nhìn nó rồi nở một nụ cười. Đã rất lâu rồi cô không thấy mình cười như thế, ấy là nụ cười hạnh phúc nhất kể từ khi anh trai cô ra đi.
…
Kỳ thi kết thúc học kỳ đã trôi qua, Phiên Vân vẫn là người đứng đầu bảng. Cô lạnh lùng đến nỗi không để ý bất cứ kẻ nào đang ở đằng sau mình, cho dù kẻ đó đang cố gắng rượt đuổi cô. Phiên Vân vẫn cứ đi trên con đường của riêng cô - con đường bất khả xâm phạm, chẳng ai có thể đặt chân vào nổi.
Bầu trời ngày hè cao và xanh trong, những tia nắng gắt như muốn thiêu đốt tâm hồn. Ngày học cuối cùng của năm lớp tám, Phiên Vân nghe tin Dương Nguyễn sẽ đi nước ngoài. Hôm ấy cô không hề nói gì, cứ ngồi một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng cô đã hiểu rõ, người con trai đó không thể là của cô. Vì anh có bầu trời của riêng anh, và cô mãi mãi không thể là cánh chim bay trên nền trời đó được.
Hân là người đã từng yêu anh trai cô tha thiết. Chị ấy không thích cô, thậm chí còn có ý thù địch. Sau khi anh trai mất, chị ta lại sự hận thù đó càng được lộ rõ hơn. Chị không bao giờ xuất hiện nữa, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô giống như sự biến mất của anh trai. Phiên Vân nghĩ có lẽ chị đã đi theo anh, cô cũng cho đó là một việc nên làm. Bởi vì chị yêu anh như vậy, nên chị hoàn toàn có thể làm như thế.
Nhưng kết thúc buổi học ngày hôm đó, Phiên Vân đã gặp Hân. Chị ta đứng ở cổng trường, khuôn mặt hốc hác như giống như đã hóa thành xác chết. Chị đứng trong ráng chiều, cả người xanh xao và tiều tụy. Có lẽ rất nhiều đêm rồi Hân đã không ngủ, Phiên Vân nhận ra điều ấy ở những quầng thâm quanh đôi mắt chị.
Hân đã cắt tóc, mái tóc giờ ngắn xơ xác và dựng đứng như một tên đàn ông. Chị ta mặc một chiếc áo thun màu đen, một chiếc quần bò cũ và một đôi giày thể thao bẩn thỉu. Hân đã thay đổi, chị ta không còn là Hân của ngày trước nữa. Những vẻ hiền dịu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nét bụi bặm, lạnh lùng và cô độc.
Chị đứng ở cổng trường chờ Phiên Vân, mờ nhạt như nắng chiều. Phiên Vân đã nhận ra chị ngày từ cái nhìn đầu tiên. Cô bước đến trước mặt chị và gọi tên chị. Hân quay lại, nhìn Phiên Vân vẻ thù hận. Nhưng rồi chị ta chỉ bước tới trước mặt cô và nói: “Đi theo tao.”
Phiên Vân không chút suy nghĩ, cô đi theo chị. Trong đầu cô đang nghĩ tại sao chị vẫn còn tồn tại? Đáng lẽ ra chị phải chết theo anh trai cô rồi chứ? Đó là một kết cục tốt nhất cho hai người. Vậy tại sao chị vẫn còn đây? Chị cắt tóc, mặc quần bò và đi giày thể thao như một đứa bụi đời. Trong đôi mắt chị tồn tại một thứ thù hận không thể tan biến. Và thứ thù hận đó là để dành cho cô.
Hân đi đằng trước, cái dáng gầy gò tới nỗi có thể bị gió xô ngã bất cứ lúc nào. Đến khi rẽ vào một cái ngõ, chị mới dừng lại và quát: “Tại sao mày lại đi theo tao?”
Phiên Vân bình tĩnh đáp lại: “Vì chị nói em hãy đi theo chị.”
“Thế giờ tao nói mày đi chết đi thì mày có làm không?”
“Đó là điều em vẫn luôn muốn làm, nhưng em không thể.”
Hân bật cười, tiếng cười như tiếng vỡ của chiếc bình thủy tinh nuôi cá mà cô từng đập vỡ. Âm thanh ấy khiến Phiên Vân phải rùng mình. Cô hơi lùi lại vẻ dè chừng, nhưng đôi mắt thì vẫn nhìn thẳng vào người con gái trước mặt.
Hân bước tới, nhanh chóng vươn cánh tay gầy như một cành củi ra bắt lấy cổ của Phiên Vân và xiết chặt. Từ người chị phát ra một mùi nguy hiểm, sự nguy hiểm ấy chứng tỏ chị ta có thể giết chết Phiên Vân ngay lúc này. Những ngón tay gầy của Hân nắm chặt lấy cổ của Phiên Vân. Vừa xiết, chị ta vừa nghiến răng hỏi trong cơn thịnh nộ: “Tại sao người chết không phải là mày mà lại là anh ấy? Tại sao?”
Câu hỏi này Phiên Vân đã từng hỏi bản thân rất nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ trả lời được. Giờ đây Hân hỏi cô, khiến cô càng thêm lúng túng. Đôi mắt sâu thẳm của cô nhìn chị, ánh nhìn như van lơn chị hãy giúp cô tìm câu trả lời, để những tội lỗi trong lòng cô biến mất. Hân hiểu được điều đó, đôi tay chị hơi lỏng ra và nói: “Anh ấy đã chết, vậy nên mày sẽ không bao giờ thoát được tội. Chính mày đã giết chết anh ấy.”
“Phải.” Phiên Vân không phủ định, vì điều đó là sự thật. “Là em đã giết chết anh ấy.”
“Mày ghét anh ấy đến vậy sao?” Đôi tay Hân giờ đây chỉ còn hờ hững đặt trên cổ Phiên Vân, không có một chút sức lực nào đè nặng lên nó. Phiên Vân khẽ nhắm mắt, cô không muốn nghĩ đến những điều tồi tệ này nữa. Đôi môi cô mấp máy, nhưng không thể nào bật lên thành tiếng. Nhưng không dừng lại ở đó, giọng nói của Hân vẫn lờn vờn bên tai cô: “Anh ấy lúc nào cũng quan tâm đến mày. Sự tồn tại của tao trong đời anh ấy chỉ như một sự thay thế. Anh ấy yêu mày, mày không biết sao? Ngay cả sự sống anh ấy cũng cho mày, tại sao mày vẫn không hiểu được điều ấy hả Phiên Vân?”
Trong tim như có một con giòi đang điên cuồng đục khoét, Phiên Vân hét lên đau đớn rồi gạt tay của Hân ra khỏi cổ của cô. Đôi mắt cô trống rỗng, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Hân đã đào lên khỏi tâm hồn cô một nấm mồ mà cô luôn chôn kín. Nấm mồ đó là nỗi đau mất đi anh trai, nấm mồ đó là sự dằn vặt khi chính cô là người đã khiến anh trai phải ra đi ở tuổi hai mươi ba. Tại sao chị ta lại có thể độc ác đến như vậy? Hết lần này đến lần khác, cô đều muốn đắp lên trên nấm mồ đó một lớp cỏ để che giấu đi những đau đớn của bản thân. Vậy mà hôm nay, Hân chỉ dùng một tay để xới tung nó lên, làm lộ cả cỗ quan tài kín bưng mà cô đã khổ sở chôn đi. Đối với cô, đó là một sự tàn nhẫn không một ngôn từ nào có thể miêu tả nổi.
“Anh ấy yêu chị, xin hãy hiểu điều ấy.” Phiên Vân vừa khóc vừa nói. Cô cúi gập người xuống để che đi sự tổn thương của bản thân, một vết thương sâu hoắm không bao giờ lành miệng. “Em không ghét Văn, anh ấy là anh trai của em. Là người mà em có thể tin tưởng trong cuộc sống này ngoài ba mẹ, là người mà em yêu thương vô vàn. Chị có hiểu không? Em không ghét Văn, không hề ghét Văn.” Những câu nói cuối cùng giống như một bản nhạc bị đứt đoạn. Dây đàn bỗng nhiên phựt một tiếng, máu từ ngón trỏ bắn ra như một đóa hoa nở rộ. Đó là cảnh tượng đẹp nhất của một nghệ sĩ, hiến dâng tất cả vì nghệ thuật. Cũng giống sự nghẹn ngào và nước mắt của Phiên Vân, nó rơi là vì nỗi đau. Chỉ có nỗi đau mới có thể khiến nó đẹp nhất. Còn hạnh phúc phải là của nụ cười.
Con ngõ vắng không một bóng người, bầu trời đã chuyển tối. Hơi nóng hầm hập khiến hai người đổ mồ hôi. Trong mồ hôi còn thấm cả nước mắt mặn đắng. Phiên Vân ngồi xổm xuống khóc thành tiếng, cô chống tay lên trán, khuôn mặt đã nóng bỏng nước mắt. Hân thì đứng nhìn cô, khuôn mặt vô cảm. Sự đau đớn của chị ta nằm sâu trong tâm hồn, không thể biểu hiện trên da thịt.
Khoảng năm phút sau, Hân cúi xuống, ghé sát vào khuôn mặt của Phiên Vân. Dường như chị ta muốn nhìn rõ những giọt nước mắt sắp khô cạn của cô. Đôi mắt thù hận chiếu thẳng vào Phiên Vân, như muốn đóng lên tâm hồn cô một cái dấu đỏ lừ rằng cả đời này, chị ta cũng sẽ không tha thứ cho cô. Rồi chị nói: “Phiên Vân, mày là một đứa luôn luôn nói dối. Ngay cả chính bản thân mày, mày cũng dối lừa”.
3.
Dương Nguyễn sắp đi du học, Vũ nói với cô như thế. Phiên Vân đã biết điều ấy, nhưng cô vừa trải qua một cơn đau do Hân gây ra nên khi nghe tin này, cô đã không còn bất cứ biểu hiện nào nữa. Đã quá mệt mỏi để đón nhận thêm, Phiên Vân chỉ còn cách áp mặt xuống bàn và nhắm mắt. Cũng giống như chị Hân từng nói, cô luôn dối lừa tất cả. Ngay cả chính bản thân mình cũng không buông tha. Nhưng nếu lừa được bản thân tránh khỏi đau đớn, thì cô nguyện lừa dối nó cả đời.
Vũ thấy Phiên Vân không nói gì, cô liền im lặng. Phiên Vân là một cô gái luôn muốn giấu đi những đau đớn của mình, khi cô không nói gì có nghĩa là cô đang rất đau đớn. Tâm hồn cô giống như nghĩa địa hoang vu, và mỗi ngôi mộ trong nghĩa địa ấy là một nỗi buồn của cô.
“Cậu buồn à?” Vũ hỏi. Cô tự cho rằng bản thân đang hỏi một câu thừa thãi và ngốc nghếch. Nhưng không sao, cô nghĩ Phiên Vân cần được trò chuyện.
“Anh ấy và tớ không thể. Tớ biết điều đó.” Phiên Vân không quay lại, nhưng vẫn trả lời Vũ.
“Cậu chưa từng nói với anh ấy tình cảm của cậu, vậy tại sao biết là không thể?”
“Vũ ơi, chúng ta ai cũng có số phận của riêng mình. Đừng cố vùng vẫy nữa, cậu đừng như tớ.”
Vũ nhìn Phiên Vân, mái tóc dài cháy nắng của cô quấn chặt vào cổ. Chiếc áo đồng phục màu trắng khiến mái tóc đó trông càng đáng sợ. Quanh người cô ấy bao phủ một sự im lìm cô độc, bất cứ ai cũng không được chạm vào. Nếu chạm vào, hẳn họ sẽ rụt tay lại và nói rằng: “Cô ta không thuộc về mình, cô ta quá cô độc. Nếu chạm vào, cuộc sống của chúng ta sẽ không còn lối thoát nữa.” Tất cả mọi người đều hờ hững và ích kỷ như thế đấy. Không ai muốn vơ về mình một cái thẹo xấu xí, họ chỉ thích những thứ đẹp đẽ mà thôi.
Trong lớp học, Phiên Vân thường hay nhìn ra ngoài. Vũ đổi cho cô chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cô đoán là Phiên Vân muốn thế. Những ánh mặt trời ngoài kia khiến cô ấy ước ao, nên đôi mắt không ngừng bị chúng thu hút.
Tiết toàn, Vũ đẩy sang cho cô một mảnh giấy, trên đó viết rằng: “Phiên Vân này, ngày mai Dương Nguyễn đi rồi. Cậu có muốn gặp anh ấy không?”
Phiên Vân ngẩng mắt nhìn cô bạn thân của mình. Rồi cô mím môi và viết: “Tớ muốn tặng anh ấy một món quà.”
“Quà gì thế?”
“Cậu không thể biết được. Nó không có ý nghĩa gì với cậu đâu.”
Có những điều chỉ là của riêng hai người. Những người ngoài sẽ không bao giờ hiểu được nó, cho dù cố tìm hiểu thì cũng không thể nào biết được. Đó là một điều thiêng liêng nuôi giữ trong suốt thời gian dài, phát hiện ra một ngày nào đó, đành phải trao tặng nó cho người khác thôi.
Dương Nguyễn sắp đi du học, anh là chàng trai sáng ngời có ước mơ và hoài bão của riêng mình. Cuộc sống của anh sẽ tràn ngập ánh hào quang nếu như anh đi, và nếu như anh không hề biết gì về tình cảm của cô gái ấy.
Cô gái tên Phiên Vân, luôn nhìn anh bằng một đôi mắt sâu thẳm như đại dương. Buổi chiều hôm đó, cô đã hẹn gặp anh và nói rằng: “Anh có trở về không Nguyễn?
Nguyễn nhìn cô, xoa đầu cô và đáp lại rằng: “Hãy mau lớn lên đi nhé.”
Phiên Vân chìa ra một hộp quà, cô thở gấp. Cô biết mình đang hồi hộp, đang rất hồi hộp. Những gì mà cô hy vọng chỉ là mong anh hãy nhận lấy nó, như nhận lấy chính tình cảm của cô. Nhưng rồi cô đành phải nghĩ lại, nếu anh nhận lấy hộp quà này, thì cũng giống như một cơn bão vậy lướt qua thôi. Khi anh nhận lấy nó rồi thì cô cũng chẳng còn lại gì. Sẽ không có bất kỳ sự chờ đợi nào và nuôi dưỡng nào cả. Anh không yêu cô, vậy nên nếu anh đi, nếu anh có nhận lấy tình cảm của cô, thì anh cũng sẽ quên nó đi như quên một câu chuyện kể vội. Cô chỉ là kẻ lướt ngang qua đời anh.
Dương Nguyễn nhìn hộp của quà trong tay cô, vẻ mặt anh rất phân vân. Rồi anh ngẩng mặt nhìn cô, ánh nhìn có chút tội nghiệp. “Phiên Vân.” Anh gọi tên cô, cái tên mà anh chỉ mới nhớ ra. Năm đó anh hai mươi tuổi, cô mười bốn tuổi. Anh luôn nghĩ rằng cô gái này chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém. Cô ấy rất hồn nhiên, chuyện tình cảm đối với cô chỉ như một cuốn sách có đọc nhưng sẽ không bao giờ hiểu được.
Phiên Vân nói vẻ tha thiết: “Hãy nhận lấy! Rồi chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Phải không anh?”
Dương Nguyễn thở dài rồi nhận lấy hộp quà trong tay cô. Anh vuốt ve nó, nhưng không mở. Những ngón tay anh rất dài, sạch sẽ. Khi chạm vào hộp quà tựa như chạm vào chính con tim của Phiên Vân, khiến cô phải run lên vì xúc động. Cô nói: “Dương Nguyễn, em yêu anh. Rất yêu anh!”
Dương Nguyễn nhìn cô, không bất ngờ cũng không thất vọng. Anh chỉ nhìn cô như thế, chỉ ước có thể im lặng mãi mãi. “Anh đã có người yêu rồi Phiên Vân ạ. Cô ấy giống em, nhưng cô ấy tới trước em.”
“Ai thế?”
“Cô ấy tên Hân.”
Phiên Vân im lặng, sự im lặng của cô có thể tạm hiểu là sự ngạc nhiên. Cô luôn nghĩ rằng, Dương Nguyễn có thể yêu bất cứ ai, hoặc cô, hoặc là một người nào đó. Nhưng tại sao lại là Hân? Phiên Vân đứng yên lặng, nhìn hộp quà trong tay người con trai mà mình yêu thương. Thực ra có những thứ đã cho đi rồi sẽ không bao giờ có thể lấy lại. Chúng ta chỉ có thể đứng nhìn nó, rơi vào tay một người khác. Người đó sẽ nhìn nó bằng một ánh mắt hờ hững và xa lạ, rồi họ sẽ bỏ lại sự tiếc nuối của ta ở phía sau lưng.
“Tại sao anh lại nói những lời đau lòng như thế hả Nguyễn? Anh không sợ em sẽ khóc hay sao?” Phiên Vân nhếch môi cười. Trong lòng cô âm ỉ một thứ cảm giác tan vỡ. Cô bỗng nhiên nhớ tới Hân, phải chăng chị ta cũng đau như thế này? Nỗi đau sẽ dày vò chị lên đến tận cùng của tuyệt vọng.
Dương Nguyễn thở dài, nhưng đôi mắt anh lại lạnh lùng hết mức: “Phiên Vân, nước mắt sẽ không thể khiến anh yêu em được. Hà cớ gì em phải làm như thế?”
“Đúng vậy.” Phiên Vân gật đầu vẻ đờ đẫn. “Nước mắt chỉ là thứ yếu đuối.” Cô hiểu anh tuyệt tình với cô như vậy chỉ là để khiến cô hết hy vọng. Anh đủ trưởng thành hơn cô để hiểu rằng: Cho cô một sự chờ đợi trong vô vọng là điều sai trái. Vậy nên dù có khiến cô đau khổ, anh cũng phải giết chết sự chờ đợi ấy đi.
“Nguyễn này, thực ra nếu anh ở lại thì chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Em tin vào điều đó.” Phiên Vân nói xong, không để Dương Nguyễn kịp đáp lại cô đã chạy tới chiếc xe đạp màu hồng cũ kỹ của mình, gạt chân chống rồi đạp xe về. Cô không chào anh, không nói lời từ biệt, cô chỉ chạy trốn khỏi anh như thế. Ngày hôm đỏ bầu trời lại đỏ rực, những lần cô xa cách một ai đó đều thấy bầu trời đỏ như máu. Giống như một phần sinh mạng trong cô đã lìa xa, không bao giờ quay trở lại. Phiên Vân cố gắng đạp xe thật nhanh, đằng sau cô còn là tiếng gọi của Dương Nguyễn. Cô không nghe thấy gì cả. Cô cố gắng không để bản thân quay người lại. Bởi nếu cô quay lại, cô sẽ quỳ xuống cầu xin anh đừng ra đi.
Con đường về nhà chỉ có một mình cô, trên bầu trời có cánh chim lạc đàn đầy cô độc. Tiếng bánh xe lạch cạch lăn trên đường, tóc cô bay phấp phới. Dương Nguyễn đã ra đi, đi khỏi cuộc đời cô như thế. Anh ấy không thể yêu cô, cuộc đời của anh và cô cũng sẽ giống như cánh chim lạc đàn trên bầu trời. Đều cô độc mãi mãi.
…
Một tháng sau khi Dương Nguyễn đi, Phiên Vân có vẻ càng trầm tính và u uất hơn. Trên khuôn mặt cô tồn tại một sự lãnh cảm đến tang tóc. Hằng ngày cô đến lớp, làm bài tập một cách điên cuồng rồi lại về nhà. Càng ngày cô càng khó nói chuyện, ngay cả Vũ cũng bị cô gạt sang bên lề cuộc sống. Cô giáo rất lo cho Phiên Vân, nhưng vì tình hình học tập của cô vẫn không hề giảm sút nên cũng chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng.
Một lần sau buổi học, cô giáo chủ nhiệm đã gọi Phiên Vân ở lại và nói rằng: “Vân này, em không cần gắng sức học hành vậy đâu. Phải sắp xếp một thời gian vui chơi hợp lý cho bản thân để đầu óc được thoải mái nữa chứ.”
Phiên Vân đáp: “Thưa cô, nhà trường cần em làm như vậy. Và em cũng cần như vậy.”
“Tại sao vậy Phiên Vân?” Cô giáo thắc mắc hỏi.
“Vì chúng ta đang cố gắng làm nhau đau. Cô hãy chấp nhận em như thế được không ạ? Em không thể ngừng học. Đừng bắt em ngừng học.”
Cô giáo nghe vậy có hơi hoảng loạn: “Không, cô không bắt em ngừng học. Cô chỉ không muốn em càng ngày càng trầm lặng hơn thôi Phiên Vân ạ. Điều đó thật nguy hiểm!”
Phiên Vân mỉm cười, nắm lấy tay cô giáo và nói: “Cảm ơn cô. Thế là quá đủ rồi!”
Rồi Phiên Vân chạy khỏi lớp, mặc cho cô giáo cô gọi lại đằng sau. Cô không thể làm gì khác, để khiến bản thân quên đi thực tại cô cần phải học, phải làm một việc gì đó đến điên cuồng để đốt cháy những khoảng thời gian hoang mang và sợ hãi.
Đó giống như một sự chạy trốn.
…
“Cút, anh cút đi ngay cho tôi.”
“Cô không cần phải đuổi. Tôi cũng chán ngấy rồi.”
“Anh là đồ khốn nạn!”
Từ trong nhà phát ra tiếng đổ vỡ. Giọng nói của mẹ cô cũng như tiếng đổ vỡ ấy, vừa va vào không trung đã bung ra thành ngàn mảnh, có thể làm tổn thương người khác bất cứ lúc nào. Phiên Vân không kịp dựng xe, cô vừa thả tay ra nó đã đổ xuống. Phiên Vân đau xót dựng nó lại, rồi chạy vào trong nhà.
Mẹ cô một tay ôm má, ngồi trên ghế khóc rưng rức. Dưới sàn nhà là những mảnh thủy tinh sắc nhọn, giống như trái tim vỡ nát. Rồi Phiên Vân thấy ba bước xuống, trên tay ông là một chiếc va li rất to. Từ miệng va li vẫn còn lộ ra quần áo, có lẽ ông đang rất vội. Rồi Phiên Vân để ý, trên gương mặt ông là một vệt tím bầm, cô lại nhìn xuống chiếc cốc đã vỡ tan dưới sàn nhà liền hiểu ra mọi chuyện. Chiếc cốc vỡ đó dành cho ông, sự tan vỡ đó được dành cho ông.
“Ba.” Phiên Vân gọi nhỏ, nhưng ba cô vẫn nghe thấy. Ông quay lại, nhìn cô đầy thương hại rồi quỳ một chân xuống, vuốt lấy khuôn mặt cô và nói khẽ: “Phiên Vân, ở lại chăm sóc mẹ cho tốt nhé. Ba phải đi rồi.”
“Ba đi đâu?”
“Rất xa, có thể sẽ không bao giờ quay về nữa.”
Nói rồi ông xách va li bước đi thật nhanh. Đôi chân của ông vội vàng và quyết tuyệt, không hề có một chút hối hận nào. Phiên Vân chạy theo ba, cô hét lên: “Ba không cần hai mẹ con con nữa ư?”
Ba cô không quay đầu lại, bóng ông khuất lấp vào màn đêm tối. Mặc cho Phiên Vân có đang đuổi theo thì ông vẫn một mực ra đi. Tiếng của Phiên Vân như bị gió đánh tan, không hề lọt vào tai ông được một câu nào. Cô cứ chạy, cứ gọi, nhưng không thể níu kéo được ba của mình quay về. Đó là sự bất lực của cô, một sự bất lực chỉ có thể đứng nhìn mà không thể từ biệt.
Rồi Phiên Vân lại chạy vào trong nhà, cô lấy chổi quét những mảnh thủy tinh dưới sàn, sau đó bước đến trước mặt mẹ và hỏi: “Ba sao vậy hả mẹ?”
Khi nghe Phiên Vân hỏi câu đó, mẹ cô giống như phát cuồng, bà liền lao đến tát mạnh vào mặt của Phiên Vân khiến cô choáng váng ngã nhào ra đất. Rồi bà nhặt chiếc chổi mà cô làm rơi dưới sàn nhà, dùng cán của chiếc chổi đó để đánh cô.
“Đồ khốn nạn!” Bà vừa đánh vừa chửi cô như vậy. Trong đôi mắt bà vằn vện những tia máu đỏ, đó là một sự yêu thương đến hận thù. Cán chổi cứ thế nện vào người Phiên Vân, nhưng cô không hề kêu khóc. Chỉ dùng tay che chắn và để mặc cho mẹ đánh. Từ khuỷu tay Phiên Vân đã bắt đầu đỏ lựng lên, phần má cũng in hằn năm ngón tay của mẹ. Với Phiên Vân, những thứ đó chỉ là nỗi đau về thể xác. Cô hiểu so với mẹ, so với những tổn thương trong trái tim của mẹ sẽ không bao giờ bằng được.
Sau khi đánh Phiên Vân xong, mẹ như người tỉnh mộng. Ba mở to đôi mắt, khuôn mặt thảng thốt quá chừng. Rồi mẹ buông chổi xuống, quỳ một chân và ôm ghì Phiên Vân vào lòng. Bà cứ cười rồi lại khóc, nói năng lộn xộn giống một người tâm thần. “Phiên Vân ơi, mẹ không biết. Phiên Vân ơi Phiên vân, mẹ không thể nào hiểu được.”
Phiên Vân lạnh lùng buông mẹ ra, cô chạy lên phòng và khóa chặt cửa lại. Đây là lần thứ hai cô tự khóa mình trong bốn bức tường lạnh lẽo. Cô ngồi đó khóc lớn, xé gan và xé ruột. Cảm giác bị bỏ rơi giống như bị phản bội. Khi niềm tin của ta vẫn còn đó, nhưng lại có một con dao đã cắm phập vào tim ta. Máu ứa ra, thấm ướt cả một vùng áo, nhuộm đỏ cả tầm mắt và đánh gục tất cả những tin tưởng mà ta dành cho đối phương. Lúc đó ta thường tự nhủ rằng sẽ không bao giờ tin bất kỳ ai nữa, như một sự quyên sinh để rồi lại được tái sinh. Và lần tái sinh ấy, bản thân đã thực sự biến thành một con người khác. Ấy là sự đổi thay do số phận đã tạo nên.
Phiên Vân ở trong phòng rất lâu, mẹ cô đứng ở ngoài cửa vừa gọi vừa khóc. Cô vẫn như một con rùa, không chịu thoát ra khỏi cái mai cứng cáp của mình. Từ căn phòng phát ra tiếng khóc rưng rức, điều đó khiến mẹ cô có phần an tâm vì cô vẫn còn sống. Bà không dám lấy chìa khóa mở cửa phòng cô, vì trong lòng bà lúc ấy luôn tồn tại một ý nghĩ rằng: Nếu bước chân vào lúc này, nó nhất định sẽ chết.
Hằng ngày, mẹ thường đặt cơm ở ngoài cửa phòng Phiên Vân. Sau đó bà sẽ bước về phòng của mình và đợi cho cô để cái bát trống ra bên ngoài. Căn nhà không có bất kỳ một hơi ấm nào, nó giống như địa ngục tăm tối. Xung quanh chỉ có ẩm ướt, u uất và tiếng kều gào thảm thiết. Sau này mỗi khi nhớ lại, Phiên Vân đều tự hỏi bản thân rằng liệu đó có phải là bước cuối cùng cho sự tái sinh của cô?
Khi mẹ định liên hệ với bác sĩ tâm lý thì cũng là lúc Phiên Vân bước ra khỏi phòng. Từ người cô bốc ra một mùi hôi khó chịu, mái tóc vàng bết lại với nhau như một đống rơm, chiếc áo ngủ nhàu nhĩ như vừa trải qua một trận vật lộn đau đớn. Đó là Phiên Vân sau khi tự nhốt chính bản thân mình lại. Những xúc cảm lại một lần nữa bị cô chôn chặt, không có đường thoát ra.
Phiên Vân nhìn mẹ và ngã vào lòng bà. Cô kiệt sức, nhưng vẫn cố nói: “Mẹ ơi, mọi người đều bỏ chúng ta lại. Anh trai và ba, không ai cần chúng ta nữa.” Đó là những điều mà Phiên Vân vẫn luôn nghĩ. Cô luôn cho rằng bản thân đã làm một việc gì đó sai trái khiến ai cũng muốn ra đi.
Mẹ ôm chặt cô vào lòng, bà không nói gì mà chỉ khóc. Nước mắt luôn là thứ màu đẹp nhất để tô cho nỗi đau. Nó rơi trên mái tóc đã bết lại của cô, rồi lại chảy xuống vai và vỡ nát. Vòng tay mẹ như sắt đá, như muốn ghì tan cô ra làm trăm mảnh. Có những yêu thương giống như sợi dây gai, khi chạm vào bạn sẽ thấy đau nhói. Tình yêu thương của mẹ lúc này khiến Phiên Vân cảm thấy mệt mỏi. Cô như một người mù đi giữa ánh sáng, không thể cảm nhận được bất kỳ những điều gì tốt đẹp đang ở quanh. Chỉ có bóng tối làm bạn, chỉ có những suy tưởng làm cánh cửa để nhìn ra mọi thứ.
Mẹ nói: “Phiên Vân, con còn có mẹ.”
“Nhưng hai chúng ta làm được gì? Cả hai chúng ta đều đau khổ. Hai người đau khổ không thể khỏa lấp cuộc đời nhau.” Phiên Vân nói loạn.
“Không, con còn quá nhỏ để hiểu những điều này. Con chỉ cần biết mẹ yêu con, vậy là đủ rồi.”
Phiên Vân còn nói rất nhiều nữa, cô nói đến nỗi ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ. Đến khi tỉnh lại, thứ mà Phiên Vân nhớ nhất không phải là những câu nói của bản thân, mà là cái tát của mẹ vào hôm ba ra đi. Đó giống như một sự tuyệt tình, cắt đứt mọi thứ mà bà trân trọng nhất. Ngay lúc ấy cô chợt hiểu ra rằng, mẹ yêu cô không đủ. Điều đó không đủ cho cô. Vì tình yêu của mẹ chính là một cái tát!
Việc mà Phiên Vân có thể làm lúc này ấy chính là hết lòng với mẹ, gạt đi nước mắt cho bà và là chỗ dựa vững chắc nhất để bà vực dậy khỏi nỗi đau.
4.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, sau khi anh trai, Dương Nguyễn và ba ra đi, Phiên Vân cùng với mẹ ở trong căn nhà đó trôi qua ngày tháng dông dài. Họ không chờ đợi, không hy vọng, cũng không âu lo. Họ giống như đá, cứ thế để nước là thời gian bào mòn.
Phiên Vân luôn là người đứng đầu trường trong học tập, thầy cô hết lời khen ngợi. Trong các cuộc thi lớn nhỏ, cô đều có những giải thưởng nhất định. Mọi thứ thực ra không có gì thay đổi cả, nó giống như một chiếc áo cũ đã mặc lại cả trăm lần vậy.
Chiếc xe đạp của Phiên Vân đã hỏng, do mẹ của cô trong một lần say xỉn đã đập nát nó. Từ khi ba đi, bà uống rượu rất nhiều. Con ma men giờ là bạn của bà, không còn có ai khác nữa. Tất cả những gì mà Phiên Vân đã và đang trải qua không giống như một cơn ác mộng, vì nếu là ác mộng thì cô sẽ giật mình tỉnh dậy. Nhiều đêm Phiên Vân thức trắng, thấy mẹ ngồi dưới chân cầu thang uống rượu. Giọng bà lèm bèm không rõ, nhưng hình như bà đang gọi tên một người.
Phiên Vân thường về nhà rất muộn, cô làm thêm ở khắp mọi nơi trong thành phố. Từ việc rửa bát thuê cho tới việc phát tờ rơi, Phiên Vân đều không hề bỏ qua. Phiên Vân nói với Vũ: “Chỉ cần có tiền, tớ sẽ đi khỏi nơi đây.” Nhưng khi Vũ hỏi cô đi đâu thì cô lại không hề nói.
Phiên Vân bắt đầu biết hút thuốc từ năm mười bốn tuổi. Những năm gần đây cô bắt đầu hút nhiều hơn. Giống như mẹ có rượu làm bạn, thì cô có thuốc lá là người tâm sự cùng.
Phiên Vân tự tách ra khỏi cuộc sống nhộn nhịp, càng ngày cô càng thu mình lại. Có đôi khi trong giao tiếp, cô còn không biết đến những ngôn từ hoa mỹ để làm đẹp lời nói của chính bản thân mình. Những lời cô thốt ra đều hết sức trần trụi, nhưng lại mang dáng vẻ chân thật. Và sự chân thật đó dễ làm mếch lòng người khác.
Có một số chuyện mà Phiên Vân không cho phép mình quên đi. Và Dương Nguyễn là một trong số ít đó. Vũ phát hiện ra Phiên Vân vẫn thường hay viết thư cho Dương Nguyễn hai lần một tháng. Trong thư cô ấy thường kể về cuộc sống tại nơi đây, qua đôi mắt của cô nó thực sự xa lạ và lạc lõng. Mỗi khi viết thư Phiên Vân thường khóc. Những giọt nước mắt đôi khi làm nhòe cả chữ, nhưng không bao giờ cô để người khác nhìn thấy giọt nước mắt của mình. Ngoài Dương Nguyễn.
Dương Nguyễn này, em kể cho anh nghe mùa xuân ở nơi đây. Hoa đào đã nở rộ, và tàn ngay vào mùng ba tết. Có lẽ người ta đốt gốc quá đà nên nó mới dễ tàn đến vậy. Giao thừa đã không còn pháo hoa như những năm anh ở đây nữa, nhà nước cấm nó rồi. Mà có thì pháo hoa cũng không đẹp lắm đâu, những kẻ thách thức pháp luật luôn dùng những loại pháo rẻ tiền để tiễn đưa năm cũ như một sự đuổi đánh. Họ cười khi pháo hoa bắt phụt lên, rồi sau đó nhìn sự tàn lụi bằng một đôi mắt hờ hững. Pháo hoa giao thừa chỉ lẻ tẻ một vài nhát như súng bắn vào ngực, cứ để người ta chết dần chết mòn vì chờ đợi như thế đấy.
Hôm giao thừa, mẹ em uống rượu và hát. Bà hát bài gì không rõ, chỉ lèm bèm những câu như “Hoa rụng trước thềm, trăng lướt qua màn đêm. Người đi xa mãi, bỏ lại ánh trăng êm đềm.” Giọng của bà khản đặc, những hơi thở mang âm sắc tàn lụi, giống như pháo hoa vậy.
Mùa xuân này em không hề thấy lạnh, có lẽ em chịu lạnh quen rồi. Tuy ở nơi này không có tuyết rơi, nhưng mà mưa bụi thì nhiều lắm. Chiếc khăn em không đan kịp, thành ra cứ để hở cổ đến phát ho.
Những đứa trẻ tíu tít đi ngoài ngõ, trên tay là phong bao lì xì đỏ chót. Chúng nhảy chân sáo, đôi mắt lấp lánh cùng nụ cười rạng rỡ. Em nhìn mà thèm khát, phải chi em cười được như thế thì hay quá.
Dương Nguyễn ơi, anh khỏe chứ? Có lẽ em nên quan tâm anh một chút, có lẽ em không nên chìm đắm vào những thứ nơi đây. Mùa xuân bên này lạnh và ẩm ướt, chúng không hề ấm áp như văn học vẫn miêu tả. À, anh còn giữ chiếc bật lửa không đấy? Nếu còn, hãy đốt cho em một ngọn nến và nói với em rằng: “Chúc mừng năm mới!” nhé.
Nhưng anh sẽ trở về với em chứ, Dương Nguyễn?
Phiên Vân không bao giờ nhận được hồi âm của Dương Nguyễn. Suốt ba năm ròng cô viết thư cho anh, anh đều chọn cách im lặng. Vậy mà Phiên Vân vẫn cứ viết, như một hành động nuôi dưỡng tình yêu trong trái tim. Cô nói với Vũ rằng: “Cho dù anh ấy không viết lại, nhưng tớ chỉ mong anh ấy đọc được là đủ.” Chỉ cần Dương Nguyễn thấy được ở nơi này, vẫn tồn tại người con gái yêu anh là đủ. Phiên Vân mỉm cười, gấp lại bức thư cẩn thận và mang nó đi gửi.
…
Tết đã không còn, tất cả đều trở lại cuộc sống bận rộn của mình. Phiên Vân và mẹ ngày càng xa cách. Trong căn nhà của hai người luôn tồn tại những vỏ chai rượu và bao thuốc lá. Mỗi khi mẹ uống rượu, Phiên Vân thường ra ngoài ban công và hút thuốc. Cảm tưởng như hai người đã ở hai thế giới khác nhau, tuy có thể nhìn thấy nhau nhưng lại không chạm được vào nhau nữa. Ai đó từng nói rằng, giữa những con người luôn có một sợi dây kết nối. Sợi dây giữa Phiên Vân và mẹ là ba và anh trai. Nhưng giờ đây, khi sợi dây đó mất đi, thì dường như cũng là lúc hai người lạc mất nhau, không thể tìm thấy đối phương ngay cả khi họ đứng trước mặt nhau.
Có một lần vì quá say rượu, mẹ của Phiên Vân bị ngã cầu thang. Phiên Vân nghe thấy tiếng động liền chạy xuống nhà xem xét. Cô nhíu mày khi phát hiện cánh tay mẹ gập hẳn lại, máu từ đầu chảy ra. Bà đau đớn hét lên, hoang dại như một loài động vật bị người ta bắn trọng thương. Phiên Vân vội vàng đỡ mẹ dậy, gọi xe và đưa bà tới bệnh viện.
Sau khi lo tiền viện phí đầy đủ, Phiên Vân chạy về nhà nấu cháo cho mẹ rồi lại chạy tới bệnh viện. Lúc cô bước vào thang máy khẩn cấp, đây là thang máy được dùng trong những ca cấp cứu. Chợt ngửi thấy một mùi máu tanh nồng bốc lên, Phiên Vân cúi xuống nhìn, dưới chân cô toàn là máu. Máu còn chưa khô hẳn, chúng đang dần chuyển màu, phát ra những mùi tanh thối đặc trưng.
Thang máy vừa mở cửa, Phiên Vân đã ôm mặt chạy ra bên ngoài. Cô ngạt thở đến nỗi mặt mũi đỏ bừng và hai mắt hoa lại. Cô chạy vào nhà vệ sinh, nôn ra một thứ dịch vàng vàng, đắng chát. Cả ngày hôm nay Phiên Vân chưa ăn gì, khi nôn ra có cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều muốn theo cổ họng tuôn ra ngoài. Phiên Vân trợn mắt nhìn mình trong gương, ngây dại hồi lâu rồi cô nhoẻn một nụ cười kỳ dị.
Thực ra cuộc sống này giống như một địa ngục, dùng tiền bạc, vật chất hay là thứ tình cảm phù du để đánh lừa tâm hồn rằng nó chính là thiên đường. Tuy nhiên, cũng chính con người đã tàn phá “thiên đường” của họ. Chính tay họ đã khiến “thiên đường” này biến thành địa ngục đen tối không có lấy một lối thoát.
Khi Phiên Vân vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô vô tình va phải một người. Cô cúi đầu, cứ thế đi thẳng, không nói lời xin lỗi cũng không có bất kỳ một phản ứng nào. Cô cần phải đưa cháo cho mẹ, chắc bà đang chờ cô.
Mẹ Phiên Vân nửa nằm nửa ngồi trên giường. Cánh tay bó bột treo lủng lẳng trước ngực. Khi Phiên Vân mở cửa, bà liền quay ra nhìn hồi lâu. Sau đó bà mỉm cười và nói: “Đến rồi à?”
Phiên Vân khẽ gật đầu. Cô đặt cặp lồng xuống chiếc bàn nhỏ cạnh đó, đồng thời lấy ra một chiếc bát và đổ cháo vào. Cô chờ cho cháo nguội bớt mới bưng lên cho mẹ, trông có vẻ rất nâng niu.
Trong khi đợi mẹ ăn cháo xong, Phiên Vân bước ra ngoài hút thuốc. Cô đứng trước một ban công, nơi giao nhau giữa khu A và khu B của bệnh viện. Rút một điếu thuốc ra khỏi bao, châm lửa nhưng không đặt lên miệng ngay. Bởi vì đằng trước cô là Bình!
Bình xuất hiện rất đột ngột trong cuộc đời của cô. Cậu ấy giống như thời gian vậy, cứ lặng lẽ lặng lẽ, đến khi ngoảnh đầu đã không còn ở bên cạnh nữa. Bình là cậu bạn học cùng lớp, trầm tính đến vô hình. Khi cậu xuất hiện trước mặt Phiên Vân, cô còn phải ngước nhìn vài giây mới có thể nhớ ra được cái tên của cậu.
Bình chào Phiên Vân bằng một nụ cười mím môi. Cậu ta đưa tay gỡ điếu thuốc của Phiên Vân một cách rất tự nhiên và dễ dàng, sau đó đặt lên môi hút. Từ đôi môi của cậu có làn khói tỏa ra, lung mờ và ít ỏi, không hề tỏa ra theo đám như Phiên Vân từng hút. Cô cứ đứng nhìn Bình như vậy, không thể tìm được một ngôn ngữ nào để bắt chuyện với cậu. Cuối cùng, cô đành giựt lại điếu thuốc của mình và hút. Nhưng cô chỉ hút được hai hơi, rồi lại tự tay di nó lên thành ban công và vứt vào thùng rác. Bình nhìn hành động đó của cô không khỏi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng chỉ nhếch môi cười nhạt.
Phiên Vân bước tới đứng cạnh cậu, cả hai đều im lặng. Thời gian cứ thế trôi qua, không có bất cứ một ngôn từ nào được sử dụng. Có đôi khi con người rất nguyên thủy, họ thực sự hiểu nhau nhưng lại không thể tìm được ngôn ngữ để nói chuyện. Ở bên nhau mà chỉ im lặng, tự cho rằng đó là một sự yên bình.
Rất lâu sau đó, không ai biết cụ thể là bao lâu, chỉ biết rằng Bình đã quay sang và nói: “Tớ vừa gặp cậu ở lối vào nhà vệ sinh. Trông cậu có vẻ hơi yếu. Có chuyện gì à?”
Đây là một sự quan tâm sao? Phiên Vân tự nghĩ trong lòng. Bình và cô vốn không ai can hệ đến ai, tuy học cùng lớp nhưng lại chưa bao giờ để ý đến nhau cả. Phiên Vân không biết vì sao Bình lại quan tâm cô, hay đó là một sự bố thí? Nếu là sự bố thí thì cô nghĩ có lẽ mình không cần.
Phiên Vân mỉm cười lắc đầu: “Mùi máu ở thang máy khiến tớ buồn nôn.”
Bình mỉm cười: “Sinh mạng của con người luôn luôn bị coi rẻ. Cậu có biết không? Ông tớ bị uốn ván, chết ở đây chỉ vì thiếu mất năm trăm nghìn cho họ.”
“Nó không có liên quan gì đến chuyện tớ buồn nôn vì máu.” Phiên Vân nhún vai đáp.
“Tớ thì nghĩ là có đấy. Tại sao họ không lau chỗ máu ấy đi nhỉ? Tại sao họ lại để nó ở đó cho người khác buồn nôn ? Ấy chính là sinh mạng của những người khác đấy. Cậu hiểu không?”
Phiên Vân ngạc nhiên: “Thật ư? Nhưng đừng có đánh đồng cả bệnh viện, nếu không thì ai cho cậu biết ông cậu bị uốn ván chứ?”
Bình và Phiên Vân cùng bật cười sau câu nói đó. Ở phía chân trời xa xăm, mặt trời nặng nề rơi dần xuống. Ngày tàn lại sắp qua đi, con tạo vẫn xoay vần, và những số phận đã được định sẵn.
5.
Bình và Phiên Vân quen nhau từ dạo đó. Thời ấy điện thoại di động cũng đã bắt đầu phố biến, Bình thường hay nhắn tin cho Phiên Vân. Mỗi tin nhắn của Bình thường phảng phất một sự cân nhắc kỹ càng. Cậu không bao giờ hỏi quá sâu vào một vấn đề, thường chỉ lạnh lùng đứng ngoài “cửa” và nhìn vào bên trong. Đối với Phiên Vân, đó chính là một sự tôn trọng.
Vũ bắt đầu hoài nghi về cậu bạn này, cô ấy thường đặt ra những câu hỏi khiến Phiên Vân phải khó chịu. Vũ rất sợ có một ai đó sẽ lại làm tổn thương Phiên Vân như Nguyễn, cô ấy đã quá sụp đổ rồi. Vũ chưa bao giờ tiếp xúc với Bình, chỉ thấy cậu ta luôn luôn cố gắng tách mình ra khỏi tất cả.
Buổi chiều hôm đó, khi tan học về, Vũ và Phiên Vân đã cãi nhau.
“Bình không thích tớ, cậu đừng điên rồ như vậy!” Không thể kìm nén nổi lòng mình, Phiên Vân đã trợn mắt lên nói. Vũ cũng không vừa, cô ta lao đến và chỉ tay ngang người, ý chừng muốn ám chỉ đến Bình. Rồi cô ta hét lên: “Cậu ta không thích cậu? Tớ đã vô tình đọc được bức thư mà cậu ấy gửi cho cậu. Phiên Vân, cậu ta muốn ngủ với cậu.”
Phiên Vân nghiến răng, cô vung tay tát một cái thật mạnh lên má của Vũ. Rồi cô đẩy Vũ ngã xuống thềm cỏ và nói: “Sao cậu dám làm vậy? Tại sao cậu dám bước chân vào đó? Tại sao thế giới của riêng tớ cậu lại dám bước vào?”
Vũ quyết liệt chống trả, cô cố gắng đứng dậy và đẩy mạnh Phiên Vân, nhưng lực đẩy đó không làm cô ta ngã. Vũ quát: “Cậu không hiểu sao? Bình chỉ muốn thân thể của cậu.”
“Điều đó có ý nghĩa gì với tớ?”
Vũ bỗng nhiên không biết phải nói sao nữa, cô giống như một tảng đá đang lăn đều rồi bị thứ gì đó cản lại. Khuôn mặt bỗng nhiên nghệt ra, đầu nghoẹo về một bên. Cả người ưỡn thẳng như khúc gỗ, hai mày nhíu lại. Rồi cô ta mấp máy đôi môi, phát hiện ra người đứng trước mặt mình là Phiên Vân. Phải, cô ấy là Phiên Vân. Với cô ta thì điều mà Vũ lo lắng có ý nghĩa gì chứ?
“Phiên Vân, cậu không yêu quý bản thân mình sao?” Vũ hỏi nhỏ, cơ hồ sợ động vào nỗi đau của Phiên Vân.
Phiên Vân nói: “Cậu hãy trả lời tớ đi đã. Tại sao cậu lại đọc thư của Bình gửi cho tớ?”
Vũ hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể: “Cậu ta đưa thư cho tớ và nhờ tớ gửi cho cậu. Đó là một điều ngạc nhiên Vân ạ! Bình là một người trầm lặng, cả lớp này đều nghĩ cậu ta bị câm. Tại sao cậu ta lại gửi thư cho cậu chứ?”
Phiên Vân cười nhạt: “Các người đều tò mò như vậy sao?”
Vũ im lặng.
Nụ cười trên môi của Phiên Vân giống như một lưỡi dao sắc lẹm, vạch trần tất cả những điều mà Vũ chưa muốn nói đến. Cô bước đến trước mặt Vũ, dùng đôi tay của mình vuốt mặt cô ta và nói bằng vẻ thương xót: “Vũ ơi, cậu sẽ không bao giờ hiểu được người khác nếu không hiểu được chính mình.”
Nói rồi cô bỏ đi, trong tay là bức thư cô đã lấy được từ túi áo của Vũ. Thực ra Phiên Vân sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện Bình muốn ngủ với cô là sai hay đúng. Cậu ta có quyền bày tỏ mong ước của bản thân mình, nhưng cô cũng có quyền từ chối. Cô biết Bình có một thế giới của riêng cậu ấy, nó sạch sẽ hơn cô tưởng. Bình đã từng nói với Phiên Vân rằng, cậu ấy chưa yêu ai, cũng chưa từng đau khổ vì ai. Nên chính vì thế, cậu luôn chờ đợi một thứ tình cảm mãnh liệt, yêu thương đến hận thù cho riêng mình. Cậu ấy sống chỉ là để chờ đợi nó.
Phiên Vân cười nhạt, trên đời có rất nhiều sự chờ đợi. Có sự chờ đợi viên mãn, có sự chờ đợi đau khổ, có sự chờ đợi đầy mộng tưởng, nhưng cũng có sự chờ đợi không thể xác định được mục tiêu. Phiên Vân nuôi một sự chờ đợi với Dương Nguyễn, cô luôn viết thư cho anh, hỏi anh sẽ về bên cô chứ! Cô biết, cho dù là đến hết cuộc đời thì anh cũng sẽ không hồi âm, nhưng cô vẫn cứ gửi. Và đó là sự chờ đợi đầy mộng tưởng. Những giấc mơ không có thật giống như cánh chim trên bầu trời, đẹp và khiến người ta ước vọng. Nhưng tất cả chúng ta đều biết, chúng ta không thể mọc cánh để bay lượn như loài chim mà ta mơ ước.
…
Mùa hè năm ấy Phiên Vân mười tám tuổi, cô và Bình vẫn gửi cho nhau những mẩu tin ngắn tũn và cân nhắc. Phiên Vân có thói quen không lưu tin nhắn, nên mỗi khi đọc tin nhắn của Bình xong cô đều xóa đi. Trong điện thoại của cô sạch sẽ như thế giới của Bình, không có bất kỳ một dấu vết nào của cậu ấy. Ngay cả số điện thoại của Bình, Phiên Vân cũng chỉ lưu lại trong đầu.
Một tối Bình hẹn cô, cậu nói cậu đang ngồi hứng mưa ở bậc thềm của nhà đối diện. Phiên Vân mở toang cửa sổ, thấy Bình ngồi trước hiên nhà đó. Bàn tay cậu khum lại, giữ lấy những giọt mưa đã vỡ òa trên da thịt. Rồi cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Phiên Vân. Cô gái ấy giống như một đóa hoa cúc trắng, luôn có vẻ tang tóc đau thương. Trong đôi mắt sâu vô tận không hề hiện ra bất cứ một suy nghĩ nào. Bình đứng dậy, đưa tay về phía trước và nói: “Xuống đây với tớ.”
Tháng sáu trời mưa, những cơn mưa như nước mắt rơi xuống, khiến một vùng trời chìm trong trầm lặng. Đêm tối, Phiên Vân thấy cậu bạn học của mình đứng ở hiên nhà đối diện hứng lấy thứ nước mắt của trời. Rồi cậu đưa bàn tay ra và nói rằng: “Xuống đây với tớ.”
Phiên Vân bỗng thấy trong trái tim như có ai đó gõ vào, nhói lên một cái rồi bình lặng mà tan biến đi. Cô chớp mắt hỏi: “Làm gì?”
“Cậu cũng đề phòng với tớ như những người ở lớp sao?” Bình nói vẻ buồn bã.
Phiên Vân đáp: “Không, nhưng cậu phải có một lý do, hoặc một mục đích cũng được. Nếu cậu không tìm được thì hãy về nhà đi. Mưa có thể khiến cậu bị cảm đấy.”
Nói rồi Phiên Vân liền đóng cửa lại. Tiếng mưa ngoài kia vẫn như muốn truy đuổi, chúng rào lên những âm thanh vang rội. Lớp mái tôn nhà cô tưởng như vỡ tan trong âm thanh đó. Phiên Vân hút thuốc, cô ngậm thuốc lên môi và khum tay lại quẹt lửa. Bình có một sự cố chấp giống Phiên Vân, rằng cậu ta chọn cách khép mình để không phải tổn thương thêm nữa. Cô biết Bình chưa về, bởi vì cậu ấy đang tìm một lý do cho riêng mình. Bình là một chàng trai tốt, cô biết vậy. Sự trầm lặng của cậu thực ra chỉ là sự sợ hãi, không dám tiếp cận một ai, sợ người đó sẽ không nâng niu mình. Ông nội của Bình chết vì sự vô tâm của bác sĩ, nên cậu gần như sợ hãi người ta cũng sẽ bỏ mặc cậu sống chết như vậy.
Khi điếu thuốc đã cháy được một nửa, Phiên Vân như nhớ ra điều gì đó. Cô chạy xuống dưới, mở cổng và vứt điếu thuốc vào bụi hoa mười giờ ở bên cạnh. Cô nhìn Bình đứng trước thềm nhà đối diện, nói bằng một giọng rất chân thành: “Bình, đám bác sĩ đó không hoàn toàn có lỗi. Lỗi một phần nằm ở gia đình cậu. Họ đã đặt niềm tin nhầm chỗ. Cậu biết đấy, có rất nhiều bệnh viện uy tín và chất lượng, đáng ra gia đình cậu có thể đưa ông tới đó, hơn là đi tìm tờ năm trăm nghìn kia để nộp cho đám bác sĩ vô tâm.”
Bình lặng người, mắt nhìn thẳng vào Phiên Vân. Hai người cách nhau một màn mưa trắng xóa, không thể thấy rõ trong đôi mắt nhau chứa đựng những gì. Hôm đó Bình mặc một chiếc áo kẻ, quần lửng màu chàm và đi một đôi dép có quai. Trông cậu thật gọn gàng! Nước mưa khiến quần áo cậu ẩm ướt, mái tóc cũng vì thế mà ướt theo. Cậu nghe Phiên Vân nói từng từ rất rõ ràng, không hề lẫn với tiếng mưa, trong lòng chợt cảm thấy buốt lạnh.
Bình vẫn nhớ hình ảnh khi ông ra đi, ông nằm ở trên giường, cả người phủ khăn trắng. Thực ra y học giờ phát triển, uốn ván là bệnh hoàn toàn có thể chữa được. Nhưng khi ông đã già, khi bị bệnh cả nhà vẫn không ai biết. Ba mẹ cậu đi làm, cô gì chú bác cũng đi làm, bà nội thì mất sớm, không hề có ai ở cạnh ông.
Ông sốt rất cao, người co giật đến nỗi cắn đứt đôi lưỡi. Máu đọng trong miệng, không thể nói cũng không thể ăn được. Rồi cả nhà đưa ông lên bệnh viện, bác sĩ khoét cho ông một cái lỗ ở cổ họng để truyền thức ăn. Ông kêu đau, nhưng tiếng nói không rõ ràng nên chẳng ai hiểu được. Chỉ có Bình đứng đó hét lên rằng: “Ông đau rồi, đừng làm như thế nữa.” Nhưng mẹ cậu lại mắng: “Không khoét ra thì ông ăn được cái gì?” Rồi cậu im lặng, còn ở cổ họng của ông đã xuất hiện một cái lỗ và một ống truyền.
Khi ông nằm trong bệnh viện, ông luôn miệng gọi tên người âm. Cả nhà đều nghĩ đó là dấu hiệu của cái chết, thế là họ đưa ông về. Họ để ông chịu đau đớn trong một tháng, rồi lại thấy có hy vọng và lại đưa ông tới bệnh viện. Lần này thì bệnh tình đã quá nặng, muốn bác sĩ tốt là phải có tiền. Cả nhà chạy đôn chạy đáo mới gom được hai triệu, vẫn còn thiếu cho vài cô y tá chăm sóc ông. Nhưng khi còn đang chuẩn bị nốt năm trăm ngàn cuối cùng, thì ông đã tắt thở và ra đi.
Nghĩ lại những chuyện này, Bình không kìm được đau đớn mà gục xuống. Cậu ôm lấy ngực trái của mình, liên tục đập mạnh vào đó như muốn đập nát trái tim của mình. Tại sao cậu lại có thể u mê như vậy? Tại sao gia đình cậu lại ngu ngốc đến vậy kia chứ? Bình luôn tự hỏi, nhưng rồi không hề có ai trả lời cậu.
Phiên Vân thấy Bình như vậy, cô liền băng qua làn mưa và chạy đến đỡ lấy Bình. Cô ôm lấy cánh tay cậu, cố gắng nói: “Đừng khóc. Tất cả mọi chuyện đều phải xảy ra.”
Bình đẩy ngã Phiên Vân, cậu lau nước mắt, lau luôn cả đám nước mưa trên mặt và hét lên: “Cậu thì hiểu gì? Mọi chuyện đáng ra sẽ không như vậy? Tất cả mọi chuyện đáng ra sẽ khác.”
Phiên Vân gượng dậy, cô đứng nhìn Bình vẻ yên lặng. Đây là một người con trai có thế giới sạch sẽ, nhưng lại không tin bất cứ ai. Thực ra cái chết của ông không liên quan đến cậu, cậu chỉ là nạn nhân. Hoặc cũng có thể là do quá trình trưởng thành đã làm tổn thương cậu. Cậu tự vơ về mình những trách nhiệm to lớn, mà đáng ra nó phải thuộc về những người khác.
“Phiên Vân, tớ có thể tin tưởng cậu được phải không?” Bình bỗng nhiên hỏi trong cơn mưa. Nước mưa rơi ướt cả khuôn mặt cậu, làm mờ đục những sắc thái trong đôi mắt cậu.
Phiên Vân nghe vậy vội lắc đầu cười nhạt: “Không, tớ không thể. Chị Hân đã nói tớ là một kẻ luôn lừa dối. Tớ chỉ là kẻ sống trong lừa dối Bình ạ!”
“Tại sao chứ? Chúng ta đã rất thân với nhau. Cậu là người khiến tớ có thể đặt niềm tin. Tớ đã cảm thấy vậy.”
“Bình này, cậu không thể sống mù mờ như thế. Cậu phải biết chắc chắn cậu cần gì mà muốn gì. Hãy xác định cho mình một thứ thật rõ ràng hơn là đóng lại tất cả trong tuyệt vọng. Đó là một điều kinh khủng. Tớ thấy cậu vẫn có ước mơ, thế giới của cậu sạch sẽ và thuần khiết. Còn tớ thì khác. Đáng ra cậu không nên gặp tớ.”
“Cậu thì sao nào?” Bình hỏi.
Phiên Vân đáp: “Tớ không có thứ gì cả. Tớ tồi tệ và đau đớn. Tớ ngu ngốc đến nỗi chờ đợi một người không yêu mình. Bình này, cậu sẽ không hiểu được tớ, vì tớ là một kẻ lừa mình và dối người.”
Bình hơi lùi lại, dường như những câu nói của Phiên Vân khiến cậu ta gợn lên một chút suy nghĩ nào đó. Cậu ta liên tục lắc đầu vẻ không tin: “Tại sao cậu lại có thể nói về bản thân mình như vậy?”
Câu hỏi này Vũ cũng đã từng hỏi cô. Tất cả mọi người đều muốn hỏi cô câu này, nhưng cô không muốn trả lời bất kỳ ai hết. Nên khi nghe Bình hỏi vậy, Phiên Vân chỉ mỉm cười và nói đầy chắc chắn: “Để cậu biết rằng ngay cả chính bản thân tớ còn không trân trọng thì làm sao có thể trân trọng cậu như cậu mong muốn, phải không Bình?”
Bình lắc đầu như một sự bàng hoàng. Cậu dần lùi lại, dần quay gót và bắt đầu chạy đi. Cậu đã chạy xa cô, bước chân cậu rất vội vàng, bỏ lại nụ cười đẫm nước mưa của Phiên Vân.
Mùa hè năm ấy mưa rơi đỏ rực, trong màn đêm, Phiên Vân nghe thấy từng tấc sinh mệnh của mình trải rộng ra. Sáng bừng. Có rất nhiều cách để quên đi nhau, nhưng không cách nào khiến chúng ta quên được ngay lập tức.
Bình là một cậu chàng khiến cô cảm thấy ấn tượng, vì thế giới của cậu ta trắng xóa. Không giống như Phiên Vân, thế giới của cô có anh trai, có Dương Nguyễn, có ba mẹ…Phần lớn bọn họ đều đã rời bỏ cô. Nhưng cô lại không thể nào quên được họ.
Đằng sau Phiên Vân là bụi hoa mười giờ rực rỡ. Chúng nở trong mưa như một một tuyệt tác của thiên nhiên. Những bông hoa nhỏ bé luôn rất đúng giờ, không bao giờ sai hẹn. Dương Nguyễn, phải chi anh cũng đúng hẹn với cô như thế thì tốt. Phiên Vân từng nghĩ rằng, nếu cô và Dương Nguyên gặp nhau sớm hơn, thì biết đâu hai người đã có một kết cục khác.
6.
Vũ nói: “Phiên Vân, Dương Nguyễn kết hôn rồi.”
Vũ nói: “Phiên Vân, Dương Nguyễn sẽ cưới người đã từng yêu anh trai cậu.”
Vũ nói: “Phiên Vân ơi, cậu đừng viết thư cho Dương Nguyễn nữa, anh ta sẽ không trở về nữa đâu.”
Rồi Vũ lại nói: “Phiên Vân ơi, cậu có nghe thấy tớ nói gì không?”
Tất cả gói gọn lại cũng chỉ là mong cô hãy nghe thấy. Thực ra những điều mà Vũ nói Phiên Vân đã hiểu, chỉ là cô không muốn nói ra. Cô không thể dối lòng rằng cô không đau khổ. Mà thực ra, cô rất đau khổ. Nỗi đau ấy như một ngọn lửa thiêu đốt tất cả, khiến cô chìm sâu vào mộng mị, không thể cảm nhận được bất cứ điều gì. Như đã nói, khi người ta đạt đến đỉnh điểm của đau đớn, thì họ sẽ nghĩ mọi chuyện cũng chỉ có vậy mà thôi. Ta vẫn không chết được, mà chỉ là sống không bằng chết.
Dương Nguyễn đã kết hôn! Đó là một sự thật tàn nhẫn đối với Phiên Vân. Cô đứng dựa người vào tường vẻ mỏi mệt, nhớ lại những bức thư đã từng gửi cho anh. Suốt những năm qua, cô đều chỉ hỏi anh một câu rằng: “Anh sẽ trở về bên em chứ, Nguyễn?” Và cuối cùng thì anh đã trả lời cô. Câu trả lời ấy giống như một cái tát, khiến cô buốt rát đến tận tâm phế. Anh trả lời rằng: Anh đã kết hôn rồi. Anh đã kết hôn với chị Hân.
Phiên Vân hút thuốc, cô quẹt lửa rồi châm vào khiến nó bùng lên những tàn sáng yếu ớt. Nghe thì có vẻ mạnh mẽ, nhưng thực chất lại chỉ là một sự yếu mềm đầy kiệt quệ. Khói thuốc giống như thần đèn Aladin. Nó tỏa ra và cười cợt nhả, hỏi cô bằng một giọng vừa thành kính mà lại vừa khinh bỉ rằng cô có thể sai khiến nó làm bất cứ việc gì, trừ việc giết chết nó. Ở một nơi khác trong tâm hồn, khói thuốc lại giống như những mộng tưởng của bản thân, chúng sẽ tan biến ngay trước tầm mắt. Khiến ta vô vọng mà khóc thét lên, hoặc là khiến ta đau đớn đến im lặng.
Phiên Vân nhả khói thuốc ra, cô quay sang nhìn Vũ và nói: “Tớ hiểu rồi. Cậu không cần nói nữa.” Rồi Phiên Vân xoay người bỏ đi. Chiếc quần bò kiểu cách bị rạch tơi tả ấy là thứ mà Phiên Vân thích nhất. Cô cho rằng vẻ đẹp luôn tiềm ẩn trong sự hoang tàn tồi tệ. Mái tóc của Phiên Vân giờ đây đã được cắt tỉa rất kiểu cách, nó không còn cháy nắng nữa mà trở nên đen óng. Theo mỗi bước chân của cô, từng lọn tóc lắc lư như số phận trôi nổi, gió thổi một cái cũng làm cho nó rối mù.
Vũ nhìn mãi theo cái dáng của Phiên Vân, cô ta luôn phải nhìn theo như thế, giống như là một sự khó hiểu. Phiên Vân từng nói, nếu Vũ không hiểu được con người mình thì sẽ chẳng hiểu được ai khác nữa cả. Đó là một điều đúng đắn. Khi bạn không hiểu con người bạn, thì đừng bao giờ mong nhìn thấu được người khác.
…
Buổi chiều, Phiên Vân nhắn cho Bình một tin ngắn gọn: “Người tớ yêu đã kết hôn rồi.” Một tháng nay hai người họ không còn nhắn tin cho nhau nữa. Phiên Vân nghĩ rằng cô nên để Bình đi tìm một người khác, người đó có thể trân trọng cậu ấy hơn chính bản thân họ. Nhưng chẳng hiểu sao, khi nghe tin Dương Nguyễn kết hôn, thì trong lòng cô lại nhen nhóm lên rất nhiều sự ích kỷ. Cô nghĩ rằng Dương Nguyễn đã không còn nữa rồi, anh ta đã chết từ ngày hôm nay. Cô nghĩ rằng, cô yêu anh ta như vậy nhưng chưa một lần anh ta quay lại nhìn cô. Cô nghĩ rằng tình yêu trong trái tim cô, cô nên giết chết nó đi thì hơn. Dương Nguyễn đã chết, vậy thì cô cũng không nên giữ nó lại. Cô có cảm giác giữa anh và cô tồn tại một đứa trẻ - là đứa con vô hình của anh và cô. Khi Dương Nguyễn và cô kết thúc, cũng là lúc cô không muốn nó tồn tại ngay trước mắt mình. Và cuối cùng, sự ích kỷ lớn nhất của Phiên Vân đó chính là nhắn tin cho Bình.
Khoảng nửa tiếng sau, Bình mới nhắn tin lại rằng: “Tớ hiểu rồi. Tớ đợi cậu.”
Phiên Vân ngồi co ro trong một góc nhà, một tay ôm trán, một tay cầm chắc điện thoại. Giọng hát lèm bèm của mẹ cô vang bên tai, nó giống như một sự tra tấn. Phiên Vân ngồi bệt xuống, ngẩng mặt lên nhìn trần nhà và thở hổn hển. Trong người như bị ai đó hút cạn sức lực, khiến cô chỉ muốn lịm đi ngay lúc này.
Dương Nguyễn, anh đã kết hôi rồi đấy ư? Phiên Vân tự hỏi trong lòng, và cô đã tự nhận về mình một cái tát đầy đau điếng. Anh đã kết hôn rồi, người con gái ấy là chị Hân, và chị ta từng yêu anh trai cô tha thiết. Tại sao số phận lại tàn nhẫn đến vậy? Tại sao lại tàn nhẫn với cả người đang sống và người đã chết? Anh trai cô không muốn điều này, cô chắc rằng như thế. Vì chị Hân không yêu Nguyễn, chị ta chỉ muốn trả thù cô mà thôi. Chị ta chỉ muốn cho cô biết cảm giác bị ai đó cướp đi người ta trân trọng nhất là thế nào. Chị ta chỉ muốn trả thù, tất cả đều chỉ là hận thù mà thôi.
Phiên Vân gục mặt lên đầu gối, hai tay tự cuốn lấy mình như muốn cột chặt cơ thể lại. Cô cố gắng không cho mình hét lên, chỉ có thể âm thầm để nước mắt rơi xuống. Mẹ cô ở đầu hè, bà vừa uống rượu vừa hát rằng: “Hoa rụng trước thềm. Trăng lướt qua màn đêm. Người đi xa mãi, bỏ lại ánh trăng êm đềm.”
…
Trước khi đến gặp Bình, Phiên Vân đã gọi điện cho Nguyễn. Số tiền trong tài khoản của cô đủ để nói chuyện với anh hơn một phút. Số điện thoại của anh cô rất nhớ, nhớ cả mã quốc gia. Cô ấn từng nút rành mạch, trong lòng đang chắc chắn một điều gì đó.
Thế rồi Dương Nguyễn bắt máy, cô nghe hơi thở của anh phả vào trong loa điện thoại mà cảm thấy xúc động. Hơi thở của anh chắc là rất nóng, chắc đủ để có thể thiêu đốt trái tim cô. Phiên Vân mỉm cười, nói vội: “Dương Nguyễn, là em, Phiên Vân đây.”
Dương Nguyễn hơi im lặng, nhưng rồi anh vẫn đáp lại cô bằng một câu hỏi xa cách: “Em gọi điện cho anh làm gì?”
Thật đau đớn khi nghe anh nói vậy. Cô chỉ có một phút để nghe thấy giọng nói của anh, lần cuối cùng cô yêu anh chỉ còn một phút ngắn ngủi. Vậy mà anh vẫn dành cho cô sự tuyệt tình cố hữu.
“Dương Nguyễn, em gọi điện cho anh chỉ muốn nói rằng…Em sẽ không yêu anh nữa.”
Dương Nguyễn lại im lặng, ước chừng trong ba giây. Có vẻ như anh vẫn chưa đoán nổi những điều mà cô đã nói, nó giống như một mê cung mị hoặc, cứ hút người ta vào những ngã rẽ và rồi để họ lạc lõng không thấy lối ra.
Dương Nguyễn nói “Phiên Vân, anh đã kết hôn rồi. Nếu em không yêu anh nữa…Anh nghĩ đó là một điều tốt nhất cho em.”
Phiên Vân cười khẽ, cô gạt tóc mai sang bên cạnh và đáp: “Phải, em nghĩ nó thật tốt. Nhưng Nguyễn này, anh có hạnh phúc không?”
“Anh nghĩ là mình hạnh phúc.”
Dương Nguyễn đã nói rằng anh hạnh phúc, cô nghĩ đó là một lời nói dối rất chân thành. Anh đang cố gắng làm cô quên anh đi, rời xa khỏi anh, và hãy buông tha cho anh. Phiên Vân gật nhẹ đầu, rồi cô nói khẽ: “Anh …hãy giúp em gửi lời chào tới chị ấy nhé. Còn nữa, em nghĩ rằng…”
Mới nói đến đây, điện thoại đã vang lên những tiếng tút dài lạnh lùng. Nó giống như những dấu chấm đen tròn, lặng lẽ đặt giữa cuộc đời của hai người. Nhưng Phiên Vân không hề buông điện thoại, cô cố nói nốt những điều mà mình còn chưa kịp thốt ra: “Dương Nguyễn, chúng ta hãy quên nhau đi. Mãi mãi đừng gặp lại.”
7.
Bình đứng thẳng người vẻ trang trọng, chiếc áo màu xanh ngọc thẳng thớm căng ra theo cái dáng đứng của cậu, trong đôi mắt là một sự chờ mong. Có lẽ là cậu ấy hơi căng thẳng, và khi nhìn thấy Phiên Vân, sự căng thẳng đó càng được tăng lên gấp bội.
Phiên Vân mặc một chiếc áo màu đỏ, quần jeans màu xanh tím và một đôi giày búp bê đã cũ. Cô bước đến, nhìn Bình đứng dưới tán me, miệng nhoẻn một nụ cười tươi trẻ.
Sau này mỗi khi hút thuốc, Phiên Vân đều thấy phảng phất trong làn khói xám là hình ảnh này của Bình đứng dưới hàng me xanh đó. Mờ ảo và xa xăm. Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu ấy, mà chỉ thấy cái dáng thẳng thớm nhuộm đầy vẻ lo lắng. Cậu đứng dưới tán me, những ngón tay dài đan lấy nhau, đầy bối rối.
Khi Phiên Vân nắm lấy bàn tay của Bình, Bình liền rụt tay lại. Sự rụt rè của cậu là sự trầm lặng mà cậu đang mang. Cậu đã chìm đắm trong thế giới của bản thân mình quá lâu mà không nhận ra rằng, xung quanh cậu vẫn tồn tại những con người có thể ở cạnh bên.
“Bình này, chúng ta đi đâu đó nhé?” Phiên Vân mỉm cười và nói. “Đã lâu rồi bọn mình không nói chuyện với nhau.”
Bình chợt nhớ đến đêm mưa nọ, khi hai người cùng đứng trong mưa đưa đẩy qua lại. Phiên Vân không cho Bình bước vào thế giới của riêng cô, trong khi cậu đã hy vọng vào cô rất nhiều. Tối đó cậu đã chạy rất lâu, trong lòng đầy ắp những muộn phiền và thất vọng. Cảm giác đó giống hệt cảm giác hụt hẫng khi ông nội ra đi, màn mưa trắng xóa như tấm chăn mỏng màu trắng phủ lên người ông nội. Chỉ có đau thương tuyệt vọng.
Bình nói: “Cậu không giận tớ chứ, Phiên Vân?”
Phiên Vân lắc đầu: “Không, tớ không có lý do để giận cậu.”
Bình gật đầu vẻ cảm kích. Lúc này, cậu mới dám nắm lấy bàn tay cô.
Rồi Bình đưa Phiên Vân về nhà, ba mẹ cậu ta đã đi làm hết, cả căn nhà rộng lớn chỉ còn riêng hai người.
Phiên Vân châm một điếu thuốc trong bóng tối, khỏa thân và hát. Bình nắm tay cô, nói rằng cô nên suy nghĩ thật kỹ. Phiên Vân chỉ cười, vì cô luôn hối hận trước những việc mà mình làm. Năm mười hai tuổi, cô hối hận vì đã đồng ý để anh trai đi mua kem cho mình. Năm mười bốn tuổi, cô hối hận vì đã yêu Dương Nguyễn. Và cũng năm mười bốn tuổi, cô hối hận vì không thể giữ ba ở lại với hai mẹ con cô. Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, Phiên Vân đều hối hận. Trong cô luôn luôn vang lên một câu nói: “Mày là người đã tạo ra tất cả. Số phận chỉ là một cái cớ”.
Phiên Vân để chân trần, cô bước đến chiếc giường rộng lớn của Bình. Cô cúi xuống, nằm lên người cậu, hôn từ ngực cho đến môi. Tóc của Phiên Vân như thác đổ xuống bờ vai và lòa xoa trên thân thể của Bình khiến cậu có cảm giác gai gai, nhưng cậu không hề nói gì cả. Cậu ôm chặt cô vào lòng, hôn tới tấp lên bờ môi mềm vừa chạm vào da thịt cậu. Trong bóng tối, có hơi thở và tiếng rên, không rõ là của cô hay của cậu. Tất cả đều mờ ảo và mông lung.
Khi Bình tới, Phiên Vân có thể nghe thấy tiếng vỡ của linh hồn. Nó lục bục tan nát, khiến cô phải ré lên trong đêm tối. Cô ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc bên cánh mũi, ngửi thấy cả mùi dầu gội từ mái tóc của Bình. Phiên Vân nắm lấy tóc cậu và giựt thật mạnh, nước mắt cô rơi trên vai cậu nóng hổi như những sáp nến bị tan chảy vì lửa. Chúng sẽ khô lại ngay sau đó như tự kết liễu sinh mệnh của mình.
Tất cả đã kết thúc, thân thể của cô, tâm hồn của cô, tất cả đều đã chết. Tình yêu và thể xác đến tột cùng cũng không thể là mãi mãi được.
Da thịt của cô bị Bình miết đến đỏ mần, cậu không ngừng cắn mút. Cô khổ sở nhận lấy những nỗi đau mà cậu đem lại, nhưng vẫn cố chấp không chịu đầu hàng.
Bình thở gấp, ghé lên tai cô và nói: “Cậu rất đẹp Phiên Vân ạ!”
Phiên Vân vừa cười vừa rơi nước mắt, cô bám chặt lấy lưng của Bình và đáp: “Đó là một vẻ đẹp trần tục.”
Thân thể của hai người nhớp nháp mồ hôi, nó giống như một lớp keo gắn chặt họ lại. Phiên Vân vẫn nhớ rõ bốn năm trước, Dương Nguyễn từng nói với cô rằng hãy mau lớn lên. Giờ thì cô đã trưởng thành rồi, trưởng thành tới nỗi không còn cái mà người ta vẫn thường gọi là trinh tiết nữa.
Cả đêm đó, Phiên Vân không hề gọi tên Bình, vì cậu ta không phải người mà cô hằng chờ mong. Người cô yêu ở một nơi khác, rất xa. Anh đã kết hôn và đang hạnh phúc. Khi Phiên Vân nhìn Bình, cô bỗng thấy một cảm giác buồn nôn dâng lên tận ngực. Cô ghê tởm chính thân thể của mình, và của Bình nữa. Nhưng không có cách nào thoát ra.
Bình mệt mỏi trượt xuống khỏi người cô, cánh tay cậu vẫn quàng qua bụng giống như một người sắp chết đuổi đang chới với trong dòng nước lạnh. Bình hỏi, gần như là thì thầm: “Cậu hận anh ta đến mức đó à?”
Phiên Vân đáp: “Tớ từng có suy nghĩ đó, nhưng ai mà hận được người mình yêu cho được? Nếu có, cũng chỉ là lừa dối bản thân thôi.”
“Thế tại sao cậu lại làm tình với tớ?”
“Vì tớ nghĩ chỉ có cậu thôi Bình ạ! Sau này sẽ không có người đàn ông nào khiến tớ đủ can đảm trao đi được nữa. Tớ muốn cậu là người giết chết nó, chỉ có cậu mà thôi.”
Bình áp khuôn mặt lên ngực của Phiên Vân, lắng nghe nhịp tim của cô đang đập. Những tiếng động từ trong sâu thẳm tâm hồn ấy luôn khiến người ta tò mò. Cậu lần đến bàn tay của Phiên Vân, nắm chặt lấy nó và nói rằng: “Phiên Vân ơi, đêm nay tớ yêu cậu.”
Phiên Vân vuốt ve lưng Bình, vuốt luôn cả những giọt mồ hôi trên lưng cậu. Cô quay mặt ra bên ngoài nhìn ánh trăng đơn lạnh, thứ ánh sáng lờ mờ chảy dài trên sàn nhà ấy giống như ký ức, tận đến năm trăm năm sau cũng không thể phai nhạt.
Từ sau hôm đó, Phiên Vân dọn hẳn về căn nhà của anh trai cô. Khi cô xách va li rời đi, tôi đứng nhìn theo mãi cho tới khi bóng cô không còn trong tầm mắt nữa. Đó là một người con gái có dáng người nhỏ gầy, luôn thích màu đỏ, tóc dài, mắt sâu và có sự cố chấp mãnh liệt như màu đỏ mà cô thích. Cô là người tâm hồn có quá nhiều rạn vỡ, nhưng vẫn luôn nuôi một thứ hy vọng mà chính bản thân cô ta cũng không biết đó là hy vọng gì. Thành ra cô rất tuyệt vọng.
Tôi biết rằng, nếu cô rời khỏi tôi, cô sẽ rất dễ bị lạc trong căn nhà đó. Tôi biết cô sẽ không thể thoát ra được nó, và thời gian tôi nhìn thấy cô cũng sẽ không được nhiều. Nhưng có lẽ tôi không ngăn cản cô được, đó là một Phiên Vân mà tôi chưa bao giờ chạm được vào. Chúng tôi vẫn cứ cách xa nhau như vậy.
Tôi có hẹn với Phiên Vân tại Sky. Hôm đó cô mặc một chiếc áo len dài màu đen, một chiếc quần màu đỏ, và một đôi giày tối màu. Tóc tai cô rối bù, có đôi phần bên bết. Khuôn mặt đờ đẫn, hai bọng mắt phía dưới lộ rõ, nhìn vào có thể đoán được là cô ấy bị thiếu ngủ. Tôi nhìn cô không chớp mắt, nhưng rồi lại nghĩ với một người như Phiên Vân, nếu ra ở riêng thì có lẽ đây là điều hoàn toàn bình thường. Một người cô đơn rất khó ngủ, kể cả khi họ có buồn ngủ đi chăng nữa thì họ cũng sẽ không dám ngủ.
Phiên Vân ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cô lấy bao thuốc trong túi xách ra rồi rút một điếu, châm lửa và hút. Phong thái của cô giống một kẻ bất cần đời, lúc nào cũng tự cho mình là đúng. Rồi cô nói với tôi rằng: “Tớ đã bỏ việc rồi Vũ ạ!”
Quả nhiên là thế, thái độ này của cô đã khiến tôi đoán được ra phần nào điều mà cô sắp nói tới. Tôi mím môi, đáp: “Tại sao?”
Phiên Vân nhả ra một làn khói xám, làn khói xám ấy lảng bảng trước khuôn mặt cô rồi tan biến vào hư không. Cô nói: “Tớ không muốn tạo ra một cái gì đó gọi là số phận nữa. Họ cần được ở bên nhau.”
Tôi nhìn cô, hỏi bằng một giọng khó hiểu: “Họ là ai?”
Phiên Vân dụi điếu thuốc còn chưa cháy quá nửa vào trong chiếc gạt tàn cạnh đó, rồi cô quay mặt lại nhìn tôi và đáp: “Quỳnh Chi và Điệp.”
Tôi đã hiểu rồi. Có lẽ Phiên Vân sợ bản thân và Điệp sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cô luôn nghĩ mọi chuyện sẽ xảy đến với mình, tất cả những chuyện tồi tệ, và cả tình yêu cũng thế. Tôi vươn người tới, nắm lấy bàn tay xanh xao của cô, thật chặt. Tôi chỉ có thể làm như thế này, ở bên cạnh cô trong im lặng và nhìn cô như thế. Để cô luôn biết rằng tôi vẫn ở đây, ngay bên cạnh cô.
“Cậu sẽ tìm việc chứ?” Tôi hỏi.
Phiên Vân hơi lắc đầu: “Hiện tại thì chưa. Tớ muốn được nghỉ ngơi một chút.”
Tôi gật đầu đồng ý, có lẽ cô cần một chút thời gian thật.
Phiên Vân gạt tóc ra sau mang tai, mái tóc rối của cô khiến cô phải nhăn mặt. Có lẽ cô đã phát hiện ra bộ dạng của mình tàn tạ đến mức nào, nhưng lại chỉ có thể cười nhạt rồi lắc đầu đầy bất lực. Phiên Vân đưa cà phê lên miệng nhấp, được một ngụm rất nhỏ rồi lại bỏ xuống, thêm đường và lại uống. Lần này là một ngụm lớn.
Tôi nhìn từng cử chỉ của cô, cố đoán ra những suy nghĩ trong đôi mắt sâu như đại dương ấy mà không thể. Có lẽ cô đã chôn chặt lòng mình xuống. Những đau khổ, tổn thương và cả những hy vọng của một người con gái, tất cả đều được cô cất giữ, trong chiếc hộp kín bưng của tâm hồn.
“Vũ ơi, không hiểu sao tớ lại luôn có cảm giác tội lỗi.” Khi đã uống hết tách cà phê của mình, Phiên Vân liền nhìn tôi và nói câu đó.
Cảm giác tội lỗi của cô chính là cảm giác đã giết chết chính anh trai của mình. Cảm giác tội lỗi của cô là cảm giác để mất người đàn ông mà mình mong chờ nhất. Cảm giác tội lỗi của cô là cảm giác khi ba cô ra đi, cô chỉ biết đứng nhìn ông ấy, không một lời từ biệt. Đó là tất cả những tội lỗi mà Phiên Vân nghĩ bản thân cô sẽ không bao giờ chuộc lại được.
Tôi mỉm cười, cố gắng trấn tĩnh cô: “Đừng nghĩ thế, cậu không có lỗi gì cả. Thật đấy!”
Phiên Vân lắc đầu: “Cậu không hiểu được đâu Vũ. Khi một người vì cậu làm một điều gì đó, nhưng rồi chính cái điều mà cậu mong muốn người đó làm lại khiến họ rời xa cậu thì cậu sẽ thấy sao? Cậu sẽ thấy trống vắng và đau khổ. Sự chờ đợi là một sự dày vò khủng khiếp, suốt nhiều năm qua tớ đã bị dày vò như thế đấy.”
“Phiên Vân” Tôi đau xót gọi tên cô, nhưng cô dường như không nghe thấy tiếng gọi đó mà tiếp tục nói “Vũ, tớ sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện.”
“Đừng.” Tôi cố ngăn cô lại “Phiên Vân, đừng tự rạch vết thương của mình thêm rộng ra nữa. Hãy để nó tự lành miệng, có được không?”
Phiên Vân đau khổ đáp: “Không thể được. Không thể kịp nữa rồi Vũ ạ! Cuộc đời của tớ đã định là sẽ không bao giờ lành lặn được nữa.”
…
Mùa hè năm ấy Phiên Vân mười hai tuổi, tóc dài, mắt sâu và trầm lắng như lòng đại dương xanh thẳm. Khi họ mở cửa căn phòng ở nhà bà ngoại, thấy cô nằm ngất lịm trên nền đất lạnh liền vội vã đưa cô tới bệnh viện. Trông cô trắng bệch như một cái xác, sự sống mong manh còn đập trong lồng ngực có thể tan biến bất cứ lúc nào. Bác sĩ nói cô bị bị hoảng loạn do gặp phải một cú sốc khá lớn, tinh thần bị và sức lực đều bị tổn thương. Nhưng ông lại nói, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể bình thường trở lại.
Phiên Vân từng nghĩ ông bác sĩ đó đã lừa cả gia đình cô. Sau khi nghỉ ngơi, cô không hề khỏe lại. Trong trái tim cô đã mang một vết thương không bao giờ lành miệng. Thời gian đó, cô ở nhà, đóng cửa thật chặt và khóc một mình. Có một số chuyện khiến cô không thể nào kìm nén được. Cú vấp ngã đầu đời như một đòn đánh phủ đầu, khiến cô không gượng dậy nổi.
Ba cô nói: “Phiên Vân, đừng buồn. Anh con nhất định sẽ thanh thản.” Ngày hôm đó ông đứng ở ngoài cửa, cô ngồi ở trong phòng, giọng ông có vị trầm nhưng không hề ấm áp. Cô nghe thế chỉ càng khóc thêm, nước mắt tưởng như biển cả vô tận, cứ thế rơi mãi, rơi mãi.
Cô nằm ở trên giường, trùm chăn kín người. Xung quanh im lặng và bóng tối bao trùm, tất cả đều như một cỗ quan tài đã được đóng kín, chỉ chờ người đến đem đi chôn. Chết là một suy nghĩ mà Phiên Vân từng thấy qua, cô nghĩ đó là một sự giải thoát. Nhưng sự giải thoát của cô lại không phải là sự giải thoát của bố mẹ cô, thế cho nên cô đành phải học cách chấp nhận cuộc sống tồi tệ này.
Phiên Vân ở nhà đúng một tháng, gia đình cô nói với nhà trường rằng cô mắc bệnh nặng. Khi cô bước ra khỏi phòng, tất cả mọi người đều không có ở nhà. Ba mẹ đã đi làm, căn nhà trống vắng chỉ còn mình cô. Thế giới bên trong và bên ngoài đã thực sự thay đổi, khi anh trai mất cũng là lúc cô không còn ai ở bên cạnh nữa.
Phiên Vân nhìn mình trong gương, thấy như đó là một người khác. Tất cả đều rất sạch sẽ. Tóc tai và quần áo gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm và một thần thái hờ hững. Giống như có một trận bão vừa lướt qua, nó cuốn đi mọi thứ, không hề để lại cho cô chút gì.
Phiên Vân đưa tay tì lên mặt gương, run run nói: “Chúng ta còn nhau!” Đó là câu nói đầu tiên của cô kể từ khi anh trai mất. Câu nói ấy như khắc sâu vào trong tâm trí, không bao giờ phai nhạt.
Sau đó Phiên Vân được chuyển trường, ở đó cô đã gặp Vũ – một người bạn mà cô nghĩ mình có thể nương náu nhờ trong những năm tháng đen tối của cuộc đời. Phiên Vân kể cho Vũ nghe rất nhiều chuyện, nhưng hơn nhất vẫn là câu chuyện ở ngoại ô thành phố. Câu chuyện có màu của những cơn mưa đỏ, nóng bức và ngột ngạt. Cô nói anh trai đã chết trong cơn mưa đó, khi cô vẫn đang chờ đợi. Tất cả thế giới của cô đã không còn lành lặn, nó rạn vỡ ra theo từng tiếng mưa và cứ bào mòn dần tâm hồn của cô.
Vũ thường hay thắc mắc rằng, tại sao Phiên Vân lại có những ký ức tồi tệ đến thế? Những ký ức đó như đã mọc rễ, cắm sâu vào lá phổi của của cô, khiến cô ngay cả khi ngừng thở cũng sẽ nhớ về chúng.
“Chúng ta được quyền lựa chọn cuộc sống của mình Vũ ạ, nhưng không thể biết trước được kết cục sau những lựa chọn đó.” Phiên Vân nương theo ánh nắng, cô nhoài người ra bãi cỏ, nhìn lên bầu trời và nói.
“Cậu chắc chứ?” Vũ hỏi.
“Tớ chắc chắn. Rồi một ngày nào đó, tớ sẽ phải chết đi, chúng ta ai cũng vậy. Nhưng cái đích mà tớ mong muốn, tớ không biết là đã đạt được hay chưa!”
“Sao cậu không thử cố gắng?”
“Tớ vẫn luôn cố gắng.” Phiên Vân đáp lại đầy bình tĩnh. Trên gương mặt cô không có bất kỳ một sắc thái nào. Hôm đó cô vừa đi thi học sinh giỏi về. Hai người hẹn nhau ra bãi cỏ đằng sau trường, cùng ngắm hoàng hôn và cùng nói chuyện.
Vũ biết cuộc sống luôn có những sự lựa chọn, và chúng ta được quyền chọn một hướng đi cho riêng mình. Vũ chọn một cuộc sống bình lặng, nghĩa là nương theo số phận mà sống, dù tốt dù xấu cũng sẽ không chống trả. Có thể gọi đó là một sự yếu hèn hay mong cầu yên bình cũng được, nhưng cô ta luôn hài lòng với bản thân về lựa chọn đó. Còn Phiên Vân, cô ấy không còn khái niệm lựa chọn nữa. Đối với cô ấy, cái gọi là lựa chọn chính là quyết liệt từ bỏ mọi sự sắp đặt. Đó là sự quẫy đạp cùng cực, cả đời cũng không thể thoát ra.
2.
Thời gian cứ thế trôi qua, như một cái chớp mắt đầy ngỡ ngàng và chẳng một ai có thể níu giữ nổi. Một buổi chiều năm Phiên Vân mười bốn tuổi, cô đã gặp Dương Nguyễn.
Ngày hôm đó Phiên Vân đưa Vũ về, cô vẫn là người đèo. Trên chiếc xe đạp màu hồng cũ kỹ, cô kể cho Vũ nghe những câu chuyện không đầu không cuối. Từ chuyện con mèo nhà cô bị gã hàng xóm chọc mù mắt vì ăn vụng, cho tới chuyện gã ta bị tai nạn gãy tay ngay sau đó. Từ chuyện con cá mà cô nuôi đã chết vì bị con mèo mù ăn thịt, cho tới chuyện cô đã đập vỡ bình thủy tinh nuôi nó. Tất cả đều không bắt đầu từ một lý do nào cả, nhưng cô vẫn kể cho Vũ nghe, mặc Vũ có quan tâm hay không.
Hai người đi qua một con dốc thoai thoải, ráng chiều buông đỏ cả con đường. Giọng nói của Phiên Vân như một cơn gió nhẹ, cứ lan vào từng ngóc ngách như một cuộc chạy trốn. Hôm ấy Phiên Vân mặc bộ đồng phục trường, tóc buông xõa và đi một đôi giày vải đã bạc màu. Cô gồng mình đạp lên con dốc, bằng một vẻ quyết tâm và cố chấp.
Đáng ra Phiên Vân sẽ không hề nhìn thấy Dương Nguyễn nếu như anh không bước ra ngoài đúng lúc ấy. Anh đứng đó, đi một đôi Martin trắng tới trước hiên nhà và ngẩng khuôn mặt lên nhìn bầu trời xa xanh. Phiên Vân bị thu hút bởi dáng vẻ đó, và lần đầu tiên trong cuộc đời cô tự nói với lòng mình rằng: Anh ấy phải là người đàn ông của cuộc đời cô.
“Tớ chưa từng thấy người con trai nào như thế. Đó là khoảnh khắc khó nắm bắt nhất trong cuộc đời.” Phiên Vân nói.
Khi gặp người mà ta có thể yêu thương, bạn sẽ thấy thời gian chỉ là một thứ không đáng quan tâm nữa. Thế giới trong bạn sẽ chỉ có những cánh hoa đang xòe ra khoe sắc, đó là hoa tình yêu.
Tuy nhiên, Phiên Vân chỉ nhìn Dương Nguyễn từ xa, cô chưa bao giờ có ý định sẽ đến trước mặt anh nói chuyện. Cô không phải một con người rụt rè, nhưng cô biết cô chỉ có thể ngắm anh như vậy, chứ không thể khiến anh trở thành như ý nguyện của bản thân. Cho dù cô rất yêu anh, thì ánh mắt của anh cũng không dành cho cô. Mà nó dành cho bầu trời xanh ngút ngàn kia.
Rồi cả ba người họ quen nhau, rất tình cờ như đã được số phận an bài. Dương Nguyễn sửa xe giúp Phiên Vân trong một lần xe cô bị hỏng. Anh đã đi tới, nở một nụ cười và nói rằng: “Để anh giúp!”
Phiên Vân không đáp lại, chỉ mặc yên cho anh sửa xe giúp. Cô ngắm nhìn anh sửa xe, đó là một phong thái tuyệt mỹ nhất mà cô từng thấy. Dưới nắng hè, những giọt mồ hôi long lanh đến chói lóa. Chiếc áo trắng anh mặc giống như một ánh hào quang. Còn chiếc ba lô màu xanh quân đội và đôi giày Martin trắng nữa, tất cả đều thật sáng ngời. Trong lúc đó, cô chỉ muốn cúi xuống, ôm ghì lấy anh và hôn anh. Nhưng không thể. Lý trí cô đã mách bảo như vậy.
Sau khi sửa xe xong, Phiên Vân liền nói vội:: “Em tên Phiên Vân.”
Dương Nguyễn liền mỉm cười đáp: “Anh tên Dương Nguyễn.”
Rồi cả hai cùng chia tay nhau tại con đường đó, đi về hai hướng khác biệt. Phiên Vân vui vẻ đạp xe về nhà, trong lòng vẫn thơm ngát hương hoa tình đương kỳ nở rộ. Có con bướm chập chờn bên gióng xe đạp, Phiên Vân nhìn nó rồi nở một nụ cười. Đã rất lâu rồi cô không thấy mình cười như thế, ấy là nụ cười hạnh phúc nhất kể từ khi anh trai cô ra đi.
…
Kỳ thi kết thúc học kỳ đã trôi qua, Phiên Vân vẫn là người đứng đầu bảng. Cô lạnh lùng đến nỗi không để ý bất cứ kẻ nào đang ở đằng sau mình, cho dù kẻ đó đang cố gắng rượt đuổi cô. Phiên Vân vẫn cứ đi trên con đường của riêng cô - con đường bất khả xâm phạm, chẳng ai có thể đặt chân vào nổi.
Bầu trời ngày hè cao và xanh trong, những tia nắng gắt như muốn thiêu đốt tâm hồn. Ngày học cuối cùng của năm lớp tám, Phiên Vân nghe tin Dương Nguyễn sẽ đi nước ngoài. Hôm ấy cô không hề nói gì, cứ ngồi một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng cô đã hiểu rõ, người con trai đó không thể là của cô. Vì anh có bầu trời của riêng anh, và cô mãi mãi không thể là cánh chim bay trên nền trời đó được.
Hân là người đã từng yêu anh trai cô tha thiết. Chị ấy không thích cô, thậm chí còn có ý thù địch. Sau khi anh trai mất, chị ta lại sự hận thù đó càng được lộ rõ hơn. Chị không bao giờ xuất hiện nữa, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô giống như sự biến mất của anh trai. Phiên Vân nghĩ có lẽ chị đã đi theo anh, cô cũng cho đó là một việc nên làm. Bởi vì chị yêu anh như vậy, nên chị hoàn toàn có thể làm như thế.
Nhưng kết thúc buổi học ngày hôm đó, Phiên Vân đã gặp Hân. Chị ta đứng ở cổng trường, khuôn mặt hốc hác như giống như đã hóa thành xác chết. Chị đứng trong ráng chiều, cả người xanh xao và tiều tụy. Có lẽ rất nhiều đêm rồi Hân đã không ngủ, Phiên Vân nhận ra điều ấy ở những quầng thâm quanh đôi mắt chị.
Hân đã cắt tóc, mái tóc giờ ngắn xơ xác và dựng đứng như một tên đàn ông. Chị ta mặc một chiếc áo thun màu đen, một chiếc quần bò cũ và một đôi giày thể thao bẩn thỉu. Hân đã thay đổi, chị ta không còn là Hân của ngày trước nữa. Những vẻ hiền dịu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nét bụi bặm, lạnh lùng và cô độc.
Chị đứng ở cổng trường chờ Phiên Vân, mờ nhạt như nắng chiều. Phiên Vân đã nhận ra chị ngày từ cái nhìn đầu tiên. Cô bước đến trước mặt chị và gọi tên chị. Hân quay lại, nhìn Phiên Vân vẻ thù hận. Nhưng rồi chị ta chỉ bước tới trước mặt cô và nói: “Đi theo tao.”
Phiên Vân không chút suy nghĩ, cô đi theo chị. Trong đầu cô đang nghĩ tại sao chị vẫn còn tồn tại? Đáng lẽ ra chị phải chết theo anh trai cô rồi chứ? Đó là một kết cục tốt nhất cho hai người. Vậy tại sao chị vẫn còn đây? Chị cắt tóc, mặc quần bò và đi giày thể thao như một đứa bụi đời. Trong đôi mắt chị tồn tại một thứ thù hận không thể tan biến. Và thứ thù hận đó là để dành cho cô.
Hân đi đằng trước, cái dáng gầy gò tới nỗi có thể bị gió xô ngã bất cứ lúc nào. Đến khi rẽ vào một cái ngõ, chị mới dừng lại và quát: “Tại sao mày lại đi theo tao?”
Phiên Vân bình tĩnh đáp lại: “Vì chị nói em hãy đi theo chị.”
“Thế giờ tao nói mày đi chết đi thì mày có làm không?”
“Đó là điều em vẫn luôn muốn làm, nhưng em không thể.”
Hân bật cười, tiếng cười như tiếng vỡ của chiếc bình thủy tinh nuôi cá mà cô từng đập vỡ. Âm thanh ấy khiến Phiên Vân phải rùng mình. Cô hơi lùi lại vẻ dè chừng, nhưng đôi mắt thì vẫn nhìn thẳng vào người con gái trước mặt.
Hân bước tới, nhanh chóng vươn cánh tay gầy như một cành củi ra bắt lấy cổ của Phiên Vân và xiết chặt. Từ người chị phát ra một mùi nguy hiểm, sự nguy hiểm ấy chứng tỏ chị ta có thể giết chết Phiên Vân ngay lúc này. Những ngón tay gầy của Hân nắm chặt lấy cổ của Phiên Vân. Vừa xiết, chị ta vừa nghiến răng hỏi trong cơn thịnh nộ: “Tại sao người chết không phải là mày mà lại là anh ấy? Tại sao?”
Câu hỏi này Phiên Vân đã từng hỏi bản thân rất nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ trả lời được. Giờ đây Hân hỏi cô, khiến cô càng thêm lúng túng. Đôi mắt sâu thẳm của cô nhìn chị, ánh nhìn như van lơn chị hãy giúp cô tìm câu trả lời, để những tội lỗi trong lòng cô biến mất. Hân hiểu được điều đó, đôi tay chị hơi lỏng ra và nói: “Anh ấy đã chết, vậy nên mày sẽ không bao giờ thoát được tội. Chính mày đã giết chết anh ấy.”
“Phải.” Phiên Vân không phủ định, vì điều đó là sự thật. “Là em đã giết chết anh ấy.”
“Mày ghét anh ấy đến vậy sao?” Đôi tay Hân giờ đây chỉ còn hờ hững đặt trên cổ Phiên Vân, không có một chút sức lực nào đè nặng lên nó. Phiên Vân khẽ nhắm mắt, cô không muốn nghĩ đến những điều tồi tệ này nữa. Đôi môi cô mấp máy, nhưng không thể nào bật lên thành tiếng. Nhưng không dừng lại ở đó, giọng nói của Hân vẫn lờn vờn bên tai cô: “Anh ấy lúc nào cũng quan tâm đến mày. Sự tồn tại của tao trong đời anh ấy chỉ như một sự thay thế. Anh ấy yêu mày, mày không biết sao? Ngay cả sự sống anh ấy cũng cho mày, tại sao mày vẫn không hiểu được điều ấy hả Phiên Vân?”
Trong tim như có một con giòi đang điên cuồng đục khoét, Phiên Vân hét lên đau đớn rồi gạt tay của Hân ra khỏi cổ của cô. Đôi mắt cô trống rỗng, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Hân đã đào lên khỏi tâm hồn cô một nấm mồ mà cô luôn chôn kín. Nấm mồ đó là nỗi đau mất đi anh trai, nấm mồ đó là sự dằn vặt khi chính cô là người đã khiến anh trai phải ra đi ở tuổi hai mươi ba. Tại sao chị ta lại có thể độc ác đến như vậy? Hết lần này đến lần khác, cô đều muốn đắp lên trên nấm mồ đó một lớp cỏ để che giấu đi những đau đớn của bản thân. Vậy mà hôm nay, Hân chỉ dùng một tay để xới tung nó lên, làm lộ cả cỗ quan tài kín bưng mà cô đã khổ sở chôn đi. Đối với cô, đó là một sự tàn nhẫn không một ngôn từ nào có thể miêu tả nổi.
“Anh ấy yêu chị, xin hãy hiểu điều ấy.” Phiên Vân vừa khóc vừa nói. Cô cúi gập người xuống để che đi sự tổn thương của bản thân, một vết thương sâu hoắm không bao giờ lành miệng. “Em không ghét Văn, anh ấy là anh trai của em. Là người mà em có thể tin tưởng trong cuộc sống này ngoài ba mẹ, là người mà em yêu thương vô vàn. Chị có hiểu không? Em không ghét Văn, không hề ghét Văn.” Những câu nói cuối cùng giống như một bản nhạc bị đứt đoạn. Dây đàn bỗng nhiên phựt một tiếng, máu từ ngón trỏ bắn ra như một đóa hoa nở rộ. Đó là cảnh tượng đẹp nhất của một nghệ sĩ, hiến dâng tất cả vì nghệ thuật. Cũng giống sự nghẹn ngào và nước mắt của Phiên Vân, nó rơi là vì nỗi đau. Chỉ có nỗi đau mới có thể khiến nó đẹp nhất. Còn hạnh phúc phải là của nụ cười.
Con ngõ vắng không một bóng người, bầu trời đã chuyển tối. Hơi nóng hầm hập khiến hai người đổ mồ hôi. Trong mồ hôi còn thấm cả nước mắt mặn đắng. Phiên Vân ngồi xổm xuống khóc thành tiếng, cô chống tay lên trán, khuôn mặt đã nóng bỏng nước mắt. Hân thì đứng nhìn cô, khuôn mặt vô cảm. Sự đau đớn của chị ta nằm sâu trong tâm hồn, không thể biểu hiện trên da thịt.
Khoảng năm phút sau, Hân cúi xuống, ghé sát vào khuôn mặt của Phiên Vân. Dường như chị ta muốn nhìn rõ những giọt nước mắt sắp khô cạn của cô. Đôi mắt thù hận chiếu thẳng vào Phiên Vân, như muốn đóng lên tâm hồn cô một cái dấu đỏ lừ rằng cả đời này, chị ta cũng sẽ không tha thứ cho cô. Rồi chị nói: “Phiên Vân, mày là một đứa luôn luôn nói dối. Ngay cả chính bản thân mày, mày cũng dối lừa”.
3.
Dương Nguyễn sắp đi du học, Vũ nói với cô như thế. Phiên Vân đã biết điều ấy, nhưng cô vừa trải qua một cơn đau do Hân gây ra nên khi nghe tin này, cô đã không còn bất cứ biểu hiện nào nữa. Đã quá mệt mỏi để đón nhận thêm, Phiên Vân chỉ còn cách áp mặt xuống bàn và nhắm mắt. Cũng giống như chị Hân từng nói, cô luôn dối lừa tất cả. Ngay cả chính bản thân mình cũng không buông tha. Nhưng nếu lừa được bản thân tránh khỏi đau đớn, thì cô nguyện lừa dối nó cả đời.
Vũ thấy Phiên Vân không nói gì, cô liền im lặng. Phiên Vân là một cô gái luôn muốn giấu đi những đau đớn của mình, khi cô không nói gì có nghĩa là cô đang rất đau đớn. Tâm hồn cô giống như nghĩa địa hoang vu, và mỗi ngôi mộ trong nghĩa địa ấy là một nỗi buồn của cô.
“Cậu buồn à?” Vũ hỏi. Cô tự cho rằng bản thân đang hỏi một câu thừa thãi và ngốc nghếch. Nhưng không sao, cô nghĩ Phiên Vân cần được trò chuyện.
“Anh ấy và tớ không thể. Tớ biết điều đó.” Phiên Vân không quay lại, nhưng vẫn trả lời Vũ.
“Cậu chưa từng nói với anh ấy tình cảm của cậu, vậy tại sao biết là không thể?”
“Vũ ơi, chúng ta ai cũng có số phận của riêng mình. Đừng cố vùng vẫy nữa, cậu đừng như tớ.”
Vũ nhìn Phiên Vân, mái tóc dài cháy nắng của cô quấn chặt vào cổ. Chiếc áo đồng phục màu trắng khiến mái tóc đó trông càng đáng sợ. Quanh người cô ấy bao phủ một sự im lìm cô độc, bất cứ ai cũng không được chạm vào. Nếu chạm vào, hẳn họ sẽ rụt tay lại và nói rằng: “Cô ta không thuộc về mình, cô ta quá cô độc. Nếu chạm vào, cuộc sống của chúng ta sẽ không còn lối thoát nữa.” Tất cả mọi người đều hờ hững và ích kỷ như thế đấy. Không ai muốn vơ về mình một cái thẹo xấu xí, họ chỉ thích những thứ đẹp đẽ mà thôi.
Trong lớp học, Phiên Vân thường hay nhìn ra ngoài. Vũ đổi cho cô chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cô đoán là Phiên Vân muốn thế. Những ánh mặt trời ngoài kia khiến cô ấy ước ao, nên đôi mắt không ngừng bị chúng thu hút.
Tiết toàn, Vũ đẩy sang cho cô một mảnh giấy, trên đó viết rằng: “Phiên Vân này, ngày mai Dương Nguyễn đi rồi. Cậu có muốn gặp anh ấy không?”
Phiên Vân ngẩng mắt nhìn cô bạn thân của mình. Rồi cô mím môi và viết: “Tớ muốn tặng anh ấy một món quà.”
“Quà gì thế?”
“Cậu không thể biết được. Nó không có ý nghĩa gì với cậu đâu.”
Có những điều chỉ là của riêng hai người. Những người ngoài sẽ không bao giờ hiểu được nó, cho dù cố tìm hiểu thì cũng không thể nào biết được. Đó là một điều thiêng liêng nuôi giữ trong suốt thời gian dài, phát hiện ra một ngày nào đó, đành phải trao tặng nó cho người khác thôi.
Dương Nguyễn sắp đi du học, anh là chàng trai sáng ngời có ước mơ và hoài bão của riêng mình. Cuộc sống của anh sẽ tràn ngập ánh hào quang nếu như anh đi, và nếu như anh không hề biết gì về tình cảm của cô gái ấy.
Cô gái tên Phiên Vân, luôn nhìn anh bằng một đôi mắt sâu thẳm như đại dương. Buổi chiều hôm đó, cô đã hẹn gặp anh và nói rằng: “Anh có trở về không Nguyễn?
Nguyễn nhìn cô, xoa đầu cô và đáp lại rằng: “Hãy mau lớn lên đi nhé.”
Phiên Vân chìa ra một hộp quà, cô thở gấp. Cô biết mình đang hồi hộp, đang rất hồi hộp. Những gì mà cô hy vọng chỉ là mong anh hãy nhận lấy nó, như nhận lấy chính tình cảm của cô. Nhưng rồi cô đành phải nghĩ lại, nếu anh nhận lấy hộp quà này, thì cũng giống như một cơn bão vậy lướt qua thôi. Khi anh nhận lấy nó rồi thì cô cũng chẳng còn lại gì. Sẽ không có bất kỳ sự chờ đợi nào và nuôi dưỡng nào cả. Anh không yêu cô, vậy nên nếu anh đi, nếu anh có nhận lấy tình cảm của cô, thì anh cũng sẽ quên nó đi như quên một câu chuyện kể vội. Cô chỉ là kẻ lướt ngang qua đời anh.
Dương Nguyễn nhìn hộp của quà trong tay cô, vẻ mặt anh rất phân vân. Rồi anh ngẩng mặt nhìn cô, ánh nhìn có chút tội nghiệp. “Phiên Vân.” Anh gọi tên cô, cái tên mà anh chỉ mới nhớ ra. Năm đó anh hai mươi tuổi, cô mười bốn tuổi. Anh luôn nghĩ rằng cô gái này chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém. Cô ấy rất hồn nhiên, chuyện tình cảm đối với cô chỉ như một cuốn sách có đọc nhưng sẽ không bao giờ hiểu được.
Phiên Vân nói vẻ tha thiết: “Hãy nhận lấy! Rồi chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Phải không anh?”
Dương Nguyễn thở dài rồi nhận lấy hộp quà trong tay cô. Anh vuốt ve nó, nhưng không mở. Những ngón tay anh rất dài, sạch sẽ. Khi chạm vào hộp quà tựa như chạm vào chính con tim của Phiên Vân, khiến cô phải run lên vì xúc động. Cô nói: “Dương Nguyễn, em yêu anh. Rất yêu anh!”
Dương Nguyễn nhìn cô, không bất ngờ cũng không thất vọng. Anh chỉ nhìn cô như thế, chỉ ước có thể im lặng mãi mãi. “Anh đã có người yêu rồi Phiên Vân ạ. Cô ấy giống em, nhưng cô ấy tới trước em.”
“Ai thế?”
“Cô ấy tên Hân.”
Phiên Vân im lặng, sự im lặng của cô có thể tạm hiểu là sự ngạc nhiên. Cô luôn nghĩ rằng, Dương Nguyễn có thể yêu bất cứ ai, hoặc cô, hoặc là một người nào đó. Nhưng tại sao lại là Hân? Phiên Vân đứng yên lặng, nhìn hộp quà trong tay người con trai mà mình yêu thương. Thực ra có những thứ đã cho đi rồi sẽ không bao giờ có thể lấy lại. Chúng ta chỉ có thể đứng nhìn nó, rơi vào tay một người khác. Người đó sẽ nhìn nó bằng một ánh mắt hờ hững và xa lạ, rồi họ sẽ bỏ lại sự tiếc nuối của ta ở phía sau lưng.
“Tại sao anh lại nói những lời đau lòng như thế hả Nguyễn? Anh không sợ em sẽ khóc hay sao?” Phiên Vân nhếch môi cười. Trong lòng cô âm ỉ một thứ cảm giác tan vỡ. Cô bỗng nhiên nhớ tới Hân, phải chăng chị ta cũng đau như thế này? Nỗi đau sẽ dày vò chị lên đến tận cùng của tuyệt vọng.
Dương Nguyễn thở dài, nhưng đôi mắt anh lại lạnh lùng hết mức: “Phiên Vân, nước mắt sẽ không thể khiến anh yêu em được. Hà cớ gì em phải làm như thế?”
“Đúng vậy.” Phiên Vân gật đầu vẻ đờ đẫn. “Nước mắt chỉ là thứ yếu đuối.” Cô hiểu anh tuyệt tình với cô như vậy chỉ là để khiến cô hết hy vọng. Anh đủ trưởng thành hơn cô để hiểu rằng: Cho cô một sự chờ đợi trong vô vọng là điều sai trái. Vậy nên dù có khiến cô đau khổ, anh cũng phải giết chết sự chờ đợi ấy đi.
“Nguyễn này, thực ra nếu anh ở lại thì chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Em tin vào điều đó.” Phiên Vân nói xong, không để Dương Nguyễn kịp đáp lại cô đã chạy tới chiếc xe đạp màu hồng cũ kỹ của mình, gạt chân chống rồi đạp xe về. Cô không chào anh, không nói lời từ biệt, cô chỉ chạy trốn khỏi anh như thế. Ngày hôm đỏ bầu trời lại đỏ rực, những lần cô xa cách một ai đó đều thấy bầu trời đỏ như máu. Giống như một phần sinh mạng trong cô đã lìa xa, không bao giờ quay trở lại. Phiên Vân cố gắng đạp xe thật nhanh, đằng sau cô còn là tiếng gọi của Dương Nguyễn. Cô không nghe thấy gì cả. Cô cố gắng không để bản thân quay người lại. Bởi nếu cô quay lại, cô sẽ quỳ xuống cầu xin anh đừng ra đi.
Con đường về nhà chỉ có một mình cô, trên bầu trời có cánh chim lạc đàn đầy cô độc. Tiếng bánh xe lạch cạch lăn trên đường, tóc cô bay phấp phới. Dương Nguyễn đã ra đi, đi khỏi cuộc đời cô như thế. Anh ấy không thể yêu cô, cuộc đời của anh và cô cũng sẽ giống như cánh chim lạc đàn trên bầu trời. Đều cô độc mãi mãi.
…
Một tháng sau khi Dương Nguyễn đi, Phiên Vân có vẻ càng trầm tính và u uất hơn. Trên khuôn mặt cô tồn tại một sự lãnh cảm đến tang tóc. Hằng ngày cô đến lớp, làm bài tập một cách điên cuồng rồi lại về nhà. Càng ngày cô càng khó nói chuyện, ngay cả Vũ cũng bị cô gạt sang bên lề cuộc sống. Cô giáo rất lo cho Phiên Vân, nhưng vì tình hình học tập của cô vẫn không hề giảm sút nên cũng chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng.
Một lần sau buổi học, cô giáo chủ nhiệm đã gọi Phiên Vân ở lại và nói rằng: “Vân này, em không cần gắng sức học hành vậy đâu. Phải sắp xếp một thời gian vui chơi hợp lý cho bản thân để đầu óc được thoải mái nữa chứ.”
Phiên Vân đáp: “Thưa cô, nhà trường cần em làm như vậy. Và em cũng cần như vậy.”
“Tại sao vậy Phiên Vân?” Cô giáo thắc mắc hỏi.
“Vì chúng ta đang cố gắng làm nhau đau. Cô hãy chấp nhận em như thế được không ạ? Em không thể ngừng học. Đừng bắt em ngừng học.”
Cô giáo nghe vậy có hơi hoảng loạn: “Không, cô không bắt em ngừng học. Cô chỉ không muốn em càng ngày càng trầm lặng hơn thôi Phiên Vân ạ. Điều đó thật nguy hiểm!”
Phiên Vân mỉm cười, nắm lấy tay cô giáo và nói: “Cảm ơn cô. Thế là quá đủ rồi!”
Rồi Phiên Vân chạy khỏi lớp, mặc cho cô giáo cô gọi lại đằng sau. Cô không thể làm gì khác, để khiến bản thân quên đi thực tại cô cần phải học, phải làm một việc gì đó đến điên cuồng để đốt cháy những khoảng thời gian hoang mang và sợ hãi.
Đó giống như một sự chạy trốn.
…
“Cút, anh cút đi ngay cho tôi.”
“Cô không cần phải đuổi. Tôi cũng chán ngấy rồi.”
“Anh là đồ khốn nạn!”
Từ trong nhà phát ra tiếng đổ vỡ. Giọng nói của mẹ cô cũng như tiếng đổ vỡ ấy, vừa va vào không trung đã bung ra thành ngàn mảnh, có thể làm tổn thương người khác bất cứ lúc nào. Phiên Vân không kịp dựng xe, cô vừa thả tay ra nó đã đổ xuống. Phiên Vân đau xót dựng nó lại, rồi chạy vào trong nhà.
Mẹ cô một tay ôm má, ngồi trên ghế khóc rưng rức. Dưới sàn nhà là những mảnh thủy tinh sắc nhọn, giống như trái tim vỡ nát. Rồi Phiên Vân thấy ba bước xuống, trên tay ông là một chiếc va li rất to. Từ miệng va li vẫn còn lộ ra quần áo, có lẽ ông đang rất vội. Rồi Phiên Vân để ý, trên gương mặt ông là một vệt tím bầm, cô lại nhìn xuống chiếc cốc đã vỡ tan dưới sàn nhà liền hiểu ra mọi chuyện. Chiếc cốc vỡ đó dành cho ông, sự tan vỡ đó được dành cho ông.
“Ba.” Phiên Vân gọi nhỏ, nhưng ba cô vẫn nghe thấy. Ông quay lại, nhìn cô đầy thương hại rồi quỳ một chân xuống, vuốt lấy khuôn mặt cô và nói khẽ: “Phiên Vân, ở lại chăm sóc mẹ cho tốt nhé. Ba phải đi rồi.”
“Ba đi đâu?”
“Rất xa, có thể sẽ không bao giờ quay về nữa.”
Nói rồi ông xách va li bước đi thật nhanh. Đôi chân của ông vội vàng và quyết tuyệt, không hề có một chút hối hận nào. Phiên Vân chạy theo ba, cô hét lên: “Ba không cần hai mẹ con con nữa ư?”
Ba cô không quay đầu lại, bóng ông khuất lấp vào màn đêm tối. Mặc cho Phiên Vân có đang đuổi theo thì ông vẫn một mực ra đi. Tiếng của Phiên Vân như bị gió đánh tan, không hề lọt vào tai ông được một câu nào. Cô cứ chạy, cứ gọi, nhưng không thể níu kéo được ba của mình quay về. Đó là sự bất lực của cô, một sự bất lực chỉ có thể đứng nhìn mà không thể từ biệt.
Rồi Phiên Vân lại chạy vào trong nhà, cô lấy chổi quét những mảnh thủy tinh dưới sàn, sau đó bước đến trước mặt mẹ và hỏi: “Ba sao vậy hả mẹ?”
Khi nghe Phiên Vân hỏi câu đó, mẹ cô giống như phát cuồng, bà liền lao đến tát mạnh vào mặt của Phiên Vân khiến cô choáng váng ngã nhào ra đất. Rồi bà nhặt chiếc chổi mà cô làm rơi dưới sàn nhà, dùng cán của chiếc chổi đó để đánh cô.
“Đồ khốn nạn!” Bà vừa đánh vừa chửi cô như vậy. Trong đôi mắt bà vằn vện những tia máu đỏ, đó là một sự yêu thương đến hận thù. Cán chổi cứ thế nện vào người Phiên Vân, nhưng cô không hề kêu khóc. Chỉ dùng tay che chắn và để mặc cho mẹ đánh. Từ khuỷu tay Phiên Vân đã bắt đầu đỏ lựng lên, phần má cũng in hằn năm ngón tay của mẹ. Với Phiên Vân, những thứ đó chỉ là nỗi đau về thể xác. Cô hiểu so với mẹ, so với những tổn thương trong trái tim của mẹ sẽ không bao giờ bằng được.
Sau khi đánh Phiên Vân xong, mẹ như người tỉnh mộng. Ba mở to đôi mắt, khuôn mặt thảng thốt quá chừng. Rồi mẹ buông chổi xuống, quỳ một chân và ôm ghì Phiên Vân vào lòng. Bà cứ cười rồi lại khóc, nói năng lộn xộn giống một người tâm thần. “Phiên Vân ơi, mẹ không biết. Phiên Vân ơi Phiên vân, mẹ không thể nào hiểu được.”
Phiên Vân lạnh lùng buông mẹ ra, cô chạy lên phòng và khóa chặt cửa lại. Đây là lần thứ hai cô tự khóa mình trong bốn bức tường lạnh lẽo. Cô ngồi đó khóc lớn, xé gan và xé ruột. Cảm giác bị bỏ rơi giống như bị phản bội. Khi niềm tin của ta vẫn còn đó, nhưng lại có một con dao đã cắm phập vào tim ta. Máu ứa ra, thấm ướt cả một vùng áo, nhuộm đỏ cả tầm mắt và đánh gục tất cả những tin tưởng mà ta dành cho đối phương. Lúc đó ta thường tự nhủ rằng sẽ không bao giờ tin bất kỳ ai nữa, như một sự quyên sinh để rồi lại được tái sinh. Và lần tái sinh ấy, bản thân đã thực sự biến thành một con người khác. Ấy là sự đổi thay do số phận đã tạo nên.
Phiên Vân ở trong phòng rất lâu, mẹ cô đứng ở ngoài cửa vừa gọi vừa khóc. Cô vẫn như một con rùa, không chịu thoát ra khỏi cái mai cứng cáp của mình. Từ căn phòng phát ra tiếng khóc rưng rức, điều đó khiến mẹ cô có phần an tâm vì cô vẫn còn sống. Bà không dám lấy chìa khóa mở cửa phòng cô, vì trong lòng bà lúc ấy luôn tồn tại một ý nghĩ rằng: Nếu bước chân vào lúc này, nó nhất định sẽ chết.
Hằng ngày, mẹ thường đặt cơm ở ngoài cửa phòng Phiên Vân. Sau đó bà sẽ bước về phòng của mình và đợi cho cô để cái bát trống ra bên ngoài. Căn nhà không có bất kỳ một hơi ấm nào, nó giống như địa ngục tăm tối. Xung quanh chỉ có ẩm ướt, u uất và tiếng kều gào thảm thiết. Sau này mỗi khi nhớ lại, Phiên Vân đều tự hỏi bản thân rằng liệu đó có phải là bước cuối cùng cho sự tái sinh của cô?
Khi mẹ định liên hệ với bác sĩ tâm lý thì cũng là lúc Phiên Vân bước ra khỏi phòng. Từ người cô bốc ra một mùi hôi khó chịu, mái tóc vàng bết lại với nhau như một đống rơm, chiếc áo ngủ nhàu nhĩ như vừa trải qua một trận vật lộn đau đớn. Đó là Phiên Vân sau khi tự nhốt chính bản thân mình lại. Những xúc cảm lại một lần nữa bị cô chôn chặt, không có đường thoát ra.
Phiên Vân nhìn mẹ và ngã vào lòng bà. Cô kiệt sức, nhưng vẫn cố nói: “Mẹ ơi, mọi người đều bỏ chúng ta lại. Anh trai và ba, không ai cần chúng ta nữa.” Đó là những điều mà Phiên Vân vẫn luôn nghĩ. Cô luôn cho rằng bản thân đã làm một việc gì đó sai trái khiến ai cũng muốn ra đi.
Mẹ ôm chặt cô vào lòng, bà không nói gì mà chỉ khóc. Nước mắt luôn là thứ màu đẹp nhất để tô cho nỗi đau. Nó rơi trên mái tóc đã bết lại của cô, rồi lại chảy xuống vai và vỡ nát. Vòng tay mẹ như sắt đá, như muốn ghì tan cô ra làm trăm mảnh. Có những yêu thương giống như sợi dây gai, khi chạm vào bạn sẽ thấy đau nhói. Tình yêu thương của mẹ lúc này khiến Phiên Vân cảm thấy mệt mỏi. Cô như một người mù đi giữa ánh sáng, không thể cảm nhận được bất kỳ những điều gì tốt đẹp đang ở quanh. Chỉ có bóng tối làm bạn, chỉ có những suy tưởng làm cánh cửa để nhìn ra mọi thứ.
Mẹ nói: “Phiên Vân, con còn có mẹ.”
“Nhưng hai chúng ta làm được gì? Cả hai chúng ta đều đau khổ. Hai người đau khổ không thể khỏa lấp cuộc đời nhau.” Phiên Vân nói loạn.
“Không, con còn quá nhỏ để hiểu những điều này. Con chỉ cần biết mẹ yêu con, vậy là đủ rồi.”
Phiên Vân còn nói rất nhiều nữa, cô nói đến nỗi ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ. Đến khi tỉnh lại, thứ mà Phiên Vân nhớ nhất không phải là những câu nói của bản thân, mà là cái tát của mẹ vào hôm ba ra đi. Đó giống như một sự tuyệt tình, cắt đứt mọi thứ mà bà trân trọng nhất. Ngay lúc ấy cô chợt hiểu ra rằng, mẹ yêu cô không đủ. Điều đó không đủ cho cô. Vì tình yêu của mẹ chính là một cái tát!
Việc mà Phiên Vân có thể làm lúc này ấy chính là hết lòng với mẹ, gạt đi nước mắt cho bà và là chỗ dựa vững chắc nhất để bà vực dậy khỏi nỗi đau.
4.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, sau khi anh trai, Dương Nguyễn và ba ra đi, Phiên Vân cùng với mẹ ở trong căn nhà đó trôi qua ngày tháng dông dài. Họ không chờ đợi, không hy vọng, cũng không âu lo. Họ giống như đá, cứ thế để nước là thời gian bào mòn.
Phiên Vân luôn là người đứng đầu trường trong học tập, thầy cô hết lời khen ngợi. Trong các cuộc thi lớn nhỏ, cô đều có những giải thưởng nhất định. Mọi thứ thực ra không có gì thay đổi cả, nó giống như một chiếc áo cũ đã mặc lại cả trăm lần vậy.
Chiếc xe đạp của Phiên Vân đã hỏng, do mẹ của cô trong một lần say xỉn đã đập nát nó. Từ khi ba đi, bà uống rượu rất nhiều. Con ma men giờ là bạn của bà, không còn có ai khác nữa. Tất cả những gì mà Phiên Vân đã và đang trải qua không giống như một cơn ác mộng, vì nếu là ác mộng thì cô sẽ giật mình tỉnh dậy. Nhiều đêm Phiên Vân thức trắng, thấy mẹ ngồi dưới chân cầu thang uống rượu. Giọng bà lèm bèm không rõ, nhưng hình như bà đang gọi tên một người.
Phiên Vân thường về nhà rất muộn, cô làm thêm ở khắp mọi nơi trong thành phố. Từ việc rửa bát thuê cho tới việc phát tờ rơi, Phiên Vân đều không hề bỏ qua. Phiên Vân nói với Vũ: “Chỉ cần có tiền, tớ sẽ đi khỏi nơi đây.” Nhưng khi Vũ hỏi cô đi đâu thì cô lại không hề nói.
Phiên Vân bắt đầu biết hút thuốc từ năm mười bốn tuổi. Những năm gần đây cô bắt đầu hút nhiều hơn. Giống như mẹ có rượu làm bạn, thì cô có thuốc lá là người tâm sự cùng.
Phiên Vân tự tách ra khỏi cuộc sống nhộn nhịp, càng ngày cô càng thu mình lại. Có đôi khi trong giao tiếp, cô còn không biết đến những ngôn từ hoa mỹ để làm đẹp lời nói của chính bản thân mình. Những lời cô thốt ra đều hết sức trần trụi, nhưng lại mang dáng vẻ chân thật. Và sự chân thật đó dễ làm mếch lòng người khác.
Có một số chuyện mà Phiên Vân không cho phép mình quên đi. Và Dương Nguyễn là một trong số ít đó. Vũ phát hiện ra Phiên Vân vẫn thường hay viết thư cho Dương Nguyễn hai lần một tháng. Trong thư cô ấy thường kể về cuộc sống tại nơi đây, qua đôi mắt của cô nó thực sự xa lạ và lạc lõng. Mỗi khi viết thư Phiên Vân thường khóc. Những giọt nước mắt đôi khi làm nhòe cả chữ, nhưng không bao giờ cô để người khác nhìn thấy giọt nước mắt của mình. Ngoài Dương Nguyễn.
Dương Nguyễn này, em kể cho anh nghe mùa xuân ở nơi đây. Hoa đào đã nở rộ, và tàn ngay vào mùng ba tết. Có lẽ người ta đốt gốc quá đà nên nó mới dễ tàn đến vậy. Giao thừa đã không còn pháo hoa như những năm anh ở đây nữa, nhà nước cấm nó rồi. Mà có thì pháo hoa cũng không đẹp lắm đâu, những kẻ thách thức pháp luật luôn dùng những loại pháo rẻ tiền để tiễn đưa năm cũ như một sự đuổi đánh. Họ cười khi pháo hoa bắt phụt lên, rồi sau đó nhìn sự tàn lụi bằng một đôi mắt hờ hững. Pháo hoa giao thừa chỉ lẻ tẻ một vài nhát như súng bắn vào ngực, cứ để người ta chết dần chết mòn vì chờ đợi như thế đấy.
Hôm giao thừa, mẹ em uống rượu và hát. Bà hát bài gì không rõ, chỉ lèm bèm những câu như “Hoa rụng trước thềm, trăng lướt qua màn đêm. Người đi xa mãi, bỏ lại ánh trăng êm đềm.” Giọng của bà khản đặc, những hơi thở mang âm sắc tàn lụi, giống như pháo hoa vậy.
Mùa xuân này em không hề thấy lạnh, có lẽ em chịu lạnh quen rồi. Tuy ở nơi này không có tuyết rơi, nhưng mà mưa bụi thì nhiều lắm. Chiếc khăn em không đan kịp, thành ra cứ để hở cổ đến phát ho.
Những đứa trẻ tíu tít đi ngoài ngõ, trên tay là phong bao lì xì đỏ chót. Chúng nhảy chân sáo, đôi mắt lấp lánh cùng nụ cười rạng rỡ. Em nhìn mà thèm khát, phải chi em cười được như thế thì hay quá.
Dương Nguyễn ơi, anh khỏe chứ? Có lẽ em nên quan tâm anh một chút, có lẽ em không nên chìm đắm vào những thứ nơi đây. Mùa xuân bên này lạnh và ẩm ướt, chúng không hề ấm áp như văn học vẫn miêu tả. À, anh còn giữ chiếc bật lửa không đấy? Nếu còn, hãy đốt cho em một ngọn nến và nói với em rằng: “Chúc mừng năm mới!” nhé.
Nhưng anh sẽ trở về với em chứ, Dương Nguyễn?
Phiên Vân không bao giờ nhận được hồi âm của Dương Nguyễn. Suốt ba năm ròng cô viết thư cho anh, anh đều chọn cách im lặng. Vậy mà Phiên Vân vẫn cứ viết, như một hành động nuôi dưỡng tình yêu trong trái tim. Cô nói với Vũ rằng: “Cho dù anh ấy không viết lại, nhưng tớ chỉ mong anh ấy đọc được là đủ.” Chỉ cần Dương Nguyễn thấy được ở nơi này, vẫn tồn tại người con gái yêu anh là đủ. Phiên Vân mỉm cười, gấp lại bức thư cẩn thận và mang nó đi gửi.
…
Tết đã không còn, tất cả đều trở lại cuộc sống bận rộn của mình. Phiên Vân và mẹ ngày càng xa cách. Trong căn nhà của hai người luôn tồn tại những vỏ chai rượu và bao thuốc lá. Mỗi khi mẹ uống rượu, Phiên Vân thường ra ngoài ban công và hút thuốc. Cảm tưởng như hai người đã ở hai thế giới khác nhau, tuy có thể nhìn thấy nhau nhưng lại không chạm được vào nhau nữa. Ai đó từng nói rằng, giữa những con người luôn có một sợi dây kết nối. Sợi dây giữa Phiên Vân và mẹ là ba và anh trai. Nhưng giờ đây, khi sợi dây đó mất đi, thì dường như cũng là lúc hai người lạc mất nhau, không thể tìm thấy đối phương ngay cả khi họ đứng trước mặt nhau.
Có một lần vì quá say rượu, mẹ của Phiên Vân bị ngã cầu thang. Phiên Vân nghe thấy tiếng động liền chạy xuống nhà xem xét. Cô nhíu mày khi phát hiện cánh tay mẹ gập hẳn lại, máu từ đầu chảy ra. Bà đau đớn hét lên, hoang dại như một loài động vật bị người ta bắn trọng thương. Phiên Vân vội vàng đỡ mẹ dậy, gọi xe và đưa bà tới bệnh viện.
Sau khi lo tiền viện phí đầy đủ, Phiên Vân chạy về nhà nấu cháo cho mẹ rồi lại chạy tới bệnh viện. Lúc cô bước vào thang máy khẩn cấp, đây là thang máy được dùng trong những ca cấp cứu. Chợt ngửi thấy một mùi máu tanh nồng bốc lên, Phiên Vân cúi xuống nhìn, dưới chân cô toàn là máu. Máu còn chưa khô hẳn, chúng đang dần chuyển màu, phát ra những mùi tanh thối đặc trưng.
Thang máy vừa mở cửa, Phiên Vân đã ôm mặt chạy ra bên ngoài. Cô ngạt thở đến nỗi mặt mũi đỏ bừng và hai mắt hoa lại. Cô chạy vào nhà vệ sinh, nôn ra một thứ dịch vàng vàng, đắng chát. Cả ngày hôm nay Phiên Vân chưa ăn gì, khi nôn ra có cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều muốn theo cổ họng tuôn ra ngoài. Phiên Vân trợn mắt nhìn mình trong gương, ngây dại hồi lâu rồi cô nhoẻn một nụ cười kỳ dị.
Thực ra cuộc sống này giống như một địa ngục, dùng tiền bạc, vật chất hay là thứ tình cảm phù du để đánh lừa tâm hồn rằng nó chính là thiên đường. Tuy nhiên, cũng chính con người đã tàn phá “thiên đường” của họ. Chính tay họ đã khiến “thiên đường” này biến thành địa ngục đen tối không có lấy một lối thoát.
Khi Phiên Vân vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô vô tình va phải một người. Cô cúi đầu, cứ thế đi thẳng, không nói lời xin lỗi cũng không có bất kỳ một phản ứng nào. Cô cần phải đưa cháo cho mẹ, chắc bà đang chờ cô.
Mẹ Phiên Vân nửa nằm nửa ngồi trên giường. Cánh tay bó bột treo lủng lẳng trước ngực. Khi Phiên Vân mở cửa, bà liền quay ra nhìn hồi lâu. Sau đó bà mỉm cười và nói: “Đến rồi à?”
Phiên Vân khẽ gật đầu. Cô đặt cặp lồng xuống chiếc bàn nhỏ cạnh đó, đồng thời lấy ra một chiếc bát và đổ cháo vào. Cô chờ cho cháo nguội bớt mới bưng lên cho mẹ, trông có vẻ rất nâng niu.
Trong khi đợi mẹ ăn cháo xong, Phiên Vân bước ra ngoài hút thuốc. Cô đứng trước một ban công, nơi giao nhau giữa khu A và khu B của bệnh viện. Rút một điếu thuốc ra khỏi bao, châm lửa nhưng không đặt lên miệng ngay. Bởi vì đằng trước cô là Bình!
Bình xuất hiện rất đột ngột trong cuộc đời của cô. Cậu ấy giống như thời gian vậy, cứ lặng lẽ lặng lẽ, đến khi ngoảnh đầu đã không còn ở bên cạnh nữa. Bình là cậu bạn học cùng lớp, trầm tính đến vô hình. Khi cậu xuất hiện trước mặt Phiên Vân, cô còn phải ngước nhìn vài giây mới có thể nhớ ra được cái tên của cậu.
Bình chào Phiên Vân bằng một nụ cười mím môi. Cậu ta đưa tay gỡ điếu thuốc của Phiên Vân một cách rất tự nhiên và dễ dàng, sau đó đặt lên môi hút. Từ đôi môi của cậu có làn khói tỏa ra, lung mờ và ít ỏi, không hề tỏa ra theo đám như Phiên Vân từng hút. Cô cứ đứng nhìn Bình như vậy, không thể tìm được một ngôn ngữ nào để bắt chuyện với cậu. Cuối cùng, cô đành giựt lại điếu thuốc của mình và hút. Nhưng cô chỉ hút được hai hơi, rồi lại tự tay di nó lên thành ban công và vứt vào thùng rác. Bình nhìn hành động đó của cô không khỏi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng chỉ nhếch môi cười nhạt.
Phiên Vân bước tới đứng cạnh cậu, cả hai đều im lặng. Thời gian cứ thế trôi qua, không có bất cứ một ngôn từ nào được sử dụng. Có đôi khi con người rất nguyên thủy, họ thực sự hiểu nhau nhưng lại không thể tìm được ngôn ngữ để nói chuyện. Ở bên nhau mà chỉ im lặng, tự cho rằng đó là một sự yên bình.
Rất lâu sau đó, không ai biết cụ thể là bao lâu, chỉ biết rằng Bình đã quay sang và nói: “Tớ vừa gặp cậu ở lối vào nhà vệ sinh. Trông cậu có vẻ hơi yếu. Có chuyện gì à?”
Đây là một sự quan tâm sao? Phiên Vân tự nghĩ trong lòng. Bình và cô vốn không ai can hệ đến ai, tuy học cùng lớp nhưng lại chưa bao giờ để ý đến nhau cả. Phiên Vân không biết vì sao Bình lại quan tâm cô, hay đó là một sự bố thí? Nếu là sự bố thí thì cô nghĩ có lẽ mình không cần.
Phiên Vân mỉm cười lắc đầu: “Mùi máu ở thang máy khiến tớ buồn nôn.”
Bình mỉm cười: “Sinh mạng của con người luôn luôn bị coi rẻ. Cậu có biết không? Ông tớ bị uốn ván, chết ở đây chỉ vì thiếu mất năm trăm nghìn cho họ.”
“Nó không có liên quan gì đến chuyện tớ buồn nôn vì máu.” Phiên Vân nhún vai đáp.
“Tớ thì nghĩ là có đấy. Tại sao họ không lau chỗ máu ấy đi nhỉ? Tại sao họ lại để nó ở đó cho người khác buồn nôn ? Ấy chính là sinh mạng của những người khác đấy. Cậu hiểu không?”
Phiên Vân ngạc nhiên: “Thật ư? Nhưng đừng có đánh đồng cả bệnh viện, nếu không thì ai cho cậu biết ông cậu bị uốn ván chứ?”
Bình và Phiên Vân cùng bật cười sau câu nói đó. Ở phía chân trời xa xăm, mặt trời nặng nề rơi dần xuống. Ngày tàn lại sắp qua đi, con tạo vẫn xoay vần, và những số phận đã được định sẵn.
5.
Bình và Phiên Vân quen nhau từ dạo đó. Thời ấy điện thoại di động cũng đã bắt đầu phố biến, Bình thường hay nhắn tin cho Phiên Vân. Mỗi tin nhắn của Bình thường phảng phất một sự cân nhắc kỹ càng. Cậu không bao giờ hỏi quá sâu vào một vấn đề, thường chỉ lạnh lùng đứng ngoài “cửa” và nhìn vào bên trong. Đối với Phiên Vân, đó chính là một sự tôn trọng.
Vũ bắt đầu hoài nghi về cậu bạn này, cô ấy thường đặt ra những câu hỏi khiến Phiên Vân phải khó chịu. Vũ rất sợ có một ai đó sẽ lại làm tổn thương Phiên Vân như Nguyễn, cô ấy đã quá sụp đổ rồi. Vũ chưa bao giờ tiếp xúc với Bình, chỉ thấy cậu ta luôn luôn cố gắng tách mình ra khỏi tất cả.
Buổi chiều hôm đó, khi tan học về, Vũ và Phiên Vân đã cãi nhau.
“Bình không thích tớ, cậu đừng điên rồ như vậy!” Không thể kìm nén nổi lòng mình, Phiên Vân đã trợn mắt lên nói. Vũ cũng không vừa, cô ta lao đến và chỉ tay ngang người, ý chừng muốn ám chỉ đến Bình. Rồi cô ta hét lên: “Cậu ta không thích cậu? Tớ đã vô tình đọc được bức thư mà cậu ấy gửi cho cậu. Phiên Vân, cậu ta muốn ngủ với cậu.”
Phiên Vân nghiến răng, cô vung tay tát một cái thật mạnh lên má của Vũ. Rồi cô đẩy Vũ ngã xuống thềm cỏ và nói: “Sao cậu dám làm vậy? Tại sao cậu dám bước chân vào đó? Tại sao thế giới của riêng tớ cậu lại dám bước vào?”
Vũ quyết liệt chống trả, cô cố gắng đứng dậy và đẩy mạnh Phiên Vân, nhưng lực đẩy đó không làm cô ta ngã. Vũ quát: “Cậu không hiểu sao? Bình chỉ muốn thân thể của cậu.”
“Điều đó có ý nghĩa gì với tớ?”
Vũ bỗng nhiên không biết phải nói sao nữa, cô giống như một tảng đá đang lăn đều rồi bị thứ gì đó cản lại. Khuôn mặt bỗng nhiên nghệt ra, đầu nghoẹo về một bên. Cả người ưỡn thẳng như khúc gỗ, hai mày nhíu lại. Rồi cô ta mấp máy đôi môi, phát hiện ra người đứng trước mặt mình là Phiên Vân. Phải, cô ấy là Phiên Vân. Với cô ta thì điều mà Vũ lo lắng có ý nghĩa gì chứ?
“Phiên Vân, cậu không yêu quý bản thân mình sao?” Vũ hỏi nhỏ, cơ hồ sợ động vào nỗi đau của Phiên Vân.
Phiên Vân nói: “Cậu hãy trả lời tớ đi đã. Tại sao cậu lại đọc thư của Bình gửi cho tớ?”
Vũ hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể: “Cậu ta đưa thư cho tớ và nhờ tớ gửi cho cậu. Đó là một điều ngạc nhiên Vân ạ! Bình là một người trầm lặng, cả lớp này đều nghĩ cậu ta bị câm. Tại sao cậu ta lại gửi thư cho cậu chứ?”
Phiên Vân cười nhạt: “Các người đều tò mò như vậy sao?”
Vũ im lặng.
Nụ cười trên môi của Phiên Vân giống như một lưỡi dao sắc lẹm, vạch trần tất cả những điều mà Vũ chưa muốn nói đến. Cô bước đến trước mặt Vũ, dùng đôi tay của mình vuốt mặt cô ta và nói bằng vẻ thương xót: “Vũ ơi, cậu sẽ không bao giờ hiểu được người khác nếu không hiểu được chính mình.”
Nói rồi cô bỏ đi, trong tay là bức thư cô đã lấy được từ túi áo của Vũ. Thực ra Phiên Vân sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện Bình muốn ngủ với cô là sai hay đúng. Cậu ta có quyền bày tỏ mong ước của bản thân mình, nhưng cô cũng có quyền từ chối. Cô biết Bình có một thế giới của riêng cậu ấy, nó sạch sẽ hơn cô tưởng. Bình đã từng nói với Phiên Vân rằng, cậu ấy chưa yêu ai, cũng chưa từng đau khổ vì ai. Nên chính vì thế, cậu luôn chờ đợi một thứ tình cảm mãnh liệt, yêu thương đến hận thù cho riêng mình. Cậu ấy sống chỉ là để chờ đợi nó.
Phiên Vân cười nhạt, trên đời có rất nhiều sự chờ đợi. Có sự chờ đợi viên mãn, có sự chờ đợi đau khổ, có sự chờ đợi đầy mộng tưởng, nhưng cũng có sự chờ đợi không thể xác định được mục tiêu. Phiên Vân nuôi một sự chờ đợi với Dương Nguyễn, cô luôn viết thư cho anh, hỏi anh sẽ về bên cô chứ! Cô biết, cho dù là đến hết cuộc đời thì anh cũng sẽ không hồi âm, nhưng cô vẫn cứ gửi. Và đó là sự chờ đợi đầy mộng tưởng. Những giấc mơ không có thật giống như cánh chim trên bầu trời, đẹp và khiến người ta ước vọng. Nhưng tất cả chúng ta đều biết, chúng ta không thể mọc cánh để bay lượn như loài chim mà ta mơ ước.
…
Mùa hè năm ấy Phiên Vân mười tám tuổi, cô và Bình vẫn gửi cho nhau những mẩu tin ngắn tũn và cân nhắc. Phiên Vân có thói quen không lưu tin nhắn, nên mỗi khi đọc tin nhắn của Bình xong cô đều xóa đi. Trong điện thoại của cô sạch sẽ như thế giới của Bình, không có bất kỳ một dấu vết nào của cậu ấy. Ngay cả số điện thoại của Bình, Phiên Vân cũng chỉ lưu lại trong đầu.
Một tối Bình hẹn cô, cậu nói cậu đang ngồi hứng mưa ở bậc thềm của nhà đối diện. Phiên Vân mở toang cửa sổ, thấy Bình ngồi trước hiên nhà đó. Bàn tay cậu khum lại, giữ lấy những giọt mưa đã vỡ òa trên da thịt. Rồi cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Phiên Vân. Cô gái ấy giống như một đóa hoa cúc trắng, luôn có vẻ tang tóc đau thương. Trong đôi mắt sâu vô tận không hề hiện ra bất cứ một suy nghĩ nào. Bình đứng dậy, đưa tay về phía trước và nói: “Xuống đây với tớ.”
Tháng sáu trời mưa, những cơn mưa như nước mắt rơi xuống, khiến một vùng trời chìm trong trầm lặng. Đêm tối, Phiên Vân thấy cậu bạn học của mình đứng ở hiên nhà đối diện hứng lấy thứ nước mắt của trời. Rồi cậu đưa bàn tay ra và nói rằng: “Xuống đây với tớ.”
Phiên Vân bỗng thấy trong trái tim như có ai đó gõ vào, nhói lên một cái rồi bình lặng mà tan biến đi. Cô chớp mắt hỏi: “Làm gì?”
“Cậu cũng đề phòng với tớ như những người ở lớp sao?” Bình nói vẻ buồn bã.
Phiên Vân đáp: “Không, nhưng cậu phải có một lý do, hoặc một mục đích cũng được. Nếu cậu không tìm được thì hãy về nhà đi. Mưa có thể khiến cậu bị cảm đấy.”
Nói rồi Phiên Vân liền đóng cửa lại. Tiếng mưa ngoài kia vẫn như muốn truy đuổi, chúng rào lên những âm thanh vang rội. Lớp mái tôn nhà cô tưởng như vỡ tan trong âm thanh đó. Phiên Vân hút thuốc, cô ngậm thuốc lên môi và khum tay lại quẹt lửa. Bình có một sự cố chấp giống Phiên Vân, rằng cậu ta chọn cách khép mình để không phải tổn thương thêm nữa. Cô biết Bình chưa về, bởi vì cậu ấy đang tìm một lý do cho riêng mình. Bình là một chàng trai tốt, cô biết vậy. Sự trầm lặng của cậu thực ra chỉ là sự sợ hãi, không dám tiếp cận một ai, sợ người đó sẽ không nâng niu mình. Ông nội của Bình chết vì sự vô tâm của bác sĩ, nên cậu gần như sợ hãi người ta cũng sẽ bỏ mặc cậu sống chết như vậy.
Khi điếu thuốc đã cháy được một nửa, Phiên Vân như nhớ ra điều gì đó. Cô chạy xuống dưới, mở cổng và vứt điếu thuốc vào bụi hoa mười giờ ở bên cạnh. Cô nhìn Bình đứng trước thềm nhà đối diện, nói bằng một giọng rất chân thành: “Bình, đám bác sĩ đó không hoàn toàn có lỗi. Lỗi một phần nằm ở gia đình cậu. Họ đã đặt niềm tin nhầm chỗ. Cậu biết đấy, có rất nhiều bệnh viện uy tín và chất lượng, đáng ra gia đình cậu có thể đưa ông tới đó, hơn là đi tìm tờ năm trăm nghìn kia để nộp cho đám bác sĩ vô tâm.”
Bình lặng người, mắt nhìn thẳng vào Phiên Vân. Hai người cách nhau một màn mưa trắng xóa, không thể thấy rõ trong đôi mắt nhau chứa đựng những gì. Hôm đó Bình mặc một chiếc áo kẻ, quần lửng màu chàm và đi một đôi dép có quai. Trông cậu thật gọn gàng! Nước mưa khiến quần áo cậu ẩm ướt, mái tóc cũng vì thế mà ướt theo. Cậu nghe Phiên Vân nói từng từ rất rõ ràng, không hề lẫn với tiếng mưa, trong lòng chợt cảm thấy buốt lạnh.
Bình vẫn nhớ hình ảnh khi ông ra đi, ông nằm ở trên giường, cả người phủ khăn trắng. Thực ra y học giờ phát triển, uốn ván là bệnh hoàn toàn có thể chữa được. Nhưng khi ông đã già, khi bị bệnh cả nhà vẫn không ai biết. Ba mẹ cậu đi làm, cô gì chú bác cũng đi làm, bà nội thì mất sớm, không hề có ai ở cạnh ông.
Ông sốt rất cao, người co giật đến nỗi cắn đứt đôi lưỡi. Máu đọng trong miệng, không thể nói cũng không thể ăn được. Rồi cả nhà đưa ông lên bệnh viện, bác sĩ khoét cho ông một cái lỗ ở cổ họng để truyền thức ăn. Ông kêu đau, nhưng tiếng nói không rõ ràng nên chẳng ai hiểu được. Chỉ có Bình đứng đó hét lên rằng: “Ông đau rồi, đừng làm như thế nữa.” Nhưng mẹ cậu lại mắng: “Không khoét ra thì ông ăn được cái gì?” Rồi cậu im lặng, còn ở cổ họng của ông đã xuất hiện một cái lỗ và một ống truyền.
Khi ông nằm trong bệnh viện, ông luôn miệng gọi tên người âm. Cả nhà đều nghĩ đó là dấu hiệu của cái chết, thế là họ đưa ông về. Họ để ông chịu đau đớn trong một tháng, rồi lại thấy có hy vọng và lại đưa ông tới bệnh viện. Lần này thì bệnh tình đã quá nặng, muốn bác sĩ tốt là phải có tiền. Cả nhà chạy đôn chạy đáo mới gom được hai triệu, vẫn còn thiếu cho vài cô y tá chăm sóc ông. Nhưng khi còn đang chuẩn bị nốt năm trăm ngàn cuối cùng, thì ông đã tắt thở và ra đi.
Nghĩ lại những chuyện này, Bình không kìm được đau đớn mà gục xuống. Cậu ôm lấy ngực trái của mình, liên tục đập mạnh vào đó như muốn đập nát trái tim của mình. Tại sao cậu lại có thể u mê như vậy? Tại sao gia đình cậu lại ngu ngốc đến vậy kia chứ? Bình luôn tự hỏi, nhưng rồi không hề có ai trả lời cậu.
Phiên Vân thấy Bình như vậy, cô liền băng qua làn mưa và chạy đến đỡ lấy Bình. Cô ôm lấy cánh tay cậu, cố gắng nói: “Đừng khóc. Tất cả mọi chuyện đều phải xảy ra.”
Bình đẩy ngã Phiên Vân, cậu lau nước mắt, lau luôn cả đám nước mưa trên mặt và hét lên: “Cậu thì hiểu gì? Mọi chuyện đáng ra sẽ không như vậy? Tất cả mọi chuyện đáng ra sẽ khác.”
Phiên Vân gượng dậy, cô đứng nhìn Bình vẻ yên lặng. Đây là một người con trai có thế giới sạch sẽ, nhưng lại không tin bất cứ ai. Thực ra cái chết của ông không liên quan đến cậu, cậu chỉ là nạn nhân. Hoặc cũng có thể là do quá trình trưởng thành đã làm tổn thương cậu. Cậu tự vơ về mình những trách nhiệm to lớn, mà đáng ra nó phải thuộc về những người khác.
“Phiên Vân, tớ có thể tin tưởng cậu được phải không?” Bình bỗng nhiên hỏi trong cơn mưa. Nước mưa rơi ướt cả khuôn mặt cậu, làm mờ đục những sắc thái trong đôi mắt cậu.
Phiên Vân nghe vậy vội lắc đầu cười nhạt: “Không, tớ không thể. Chị Hân đã nói tớ là một kẻ luôn lừa dối. Tớ chỉ là kẻ sống trong lừa dối Bình ạ!”
“Tại sao chứ? Chúng ta đã rất thân với nhau. Cậu là người khiến tớ có thể đặt niềm tin. Tớ đã cảm thấy vậy.”
“Bình này, cậu không thể sống mù mờ như thế. Cậu phải biết chắc chắn cậu cần gì mà muốn gì. Hãy xác định cho mình một thứ thật rõ ràng hơn là đóng lại tất cả trong tuyệt vọng. Đó là một điều kinh khủng. Tớ thấy cậu vẫn có ước mơ, thế giới của cậu sạch sẽ và thuần khiết. Còn tớ thì khác. Đáng ra cậu không nên gặp tớ.”
“Cậu thì sao nào?” Bình hỏi.
Phiên Vân đáp: “Tớ không có thứ gì cả. Tớ tồi tệ và đau đớn. Tớ ngu ngốc đến nỗi chờ đợi một người không yêu mình. Bình này, cậu sẽ không hiểu được tớ, vì tớ là một kẻ lừa mình và dối người.”
Bình hơi lùi lại, dường như những câu nói của Phiên Vân khiến cậu ta gợn lên một chút suy nghĩ nào đó. Cậu ta liên tục lắc đầu vẻ không tin: “Tại sao cậu lại có thể nói về bản thân mình như vậy?”
Câu hỏi này Vũ cũng đã từng hỏi cô. Tất cả mọi người đều muốn hỏi cô câu này, nhưng cô không muốn trả lời bất kỳ ai hết. Nên khi nghe Bình hỏi vậy, Phiên Vân chỉ mỉm cười và nói đầy chắc chắn: “Để cậu biết rằng ngay cả chính bản thân tớ còn không trân trọng thì làm sao có thể trân trọng cậu như cậu mong muốn, phải không Bình?”
Bình lắc đầu như một sự bàng hoàng. Cậu dần lùi lại, dần quay gót và bắt đầu chạy đi. Cậu đã chạy xa cô, bước chân cậu rất vội vàng, bỏ lại nụ cười đẫm nước mưa của Phiên Vân.
Mùa hè năm ấy mưa rơi đỏ rực, trong màn đêm, Phiên Vân nghe thấy từng tấc sinh mệnh của mình trải rộng ra. Sáng bừng. Có rất nhiều cách để quên đi nhau, nhưng không cách nào khiến chúng ta quên được ngay lập tức.
Bình là một cậu chàng khiến cô cảm thấy ấn tượng, vì thế giới của cậu ta trắng xóa. Không giống như Phiên Vân, thế giới của cô có anh trai, có Dương Nguyễn, có ba mẹ…Phần lớn bọn họ đều đã rời bỏ cô. Nhưng cô lại không thể nào quên được họ.
Đằng sau Phiên Vân là bụi hoa mười giờ rực rỡ. Chúng nở trong mưa như một một tuyệt tác của thiên nhiên. Những bông hoa nhỏ bé luôn rất đúng giờ, không bao giờ sai hẹn. Dương Nguyễn, phải chi anh cũng đúng hẹn với cô như thế thì tốt. Phiên Vân từng nghĩ rằng, nếu cô và Dương Nguyên gặp nhau sớm hơn, thì biết đâu hai người đã có một kết cục khác.
6.
Vũ nói: “Phiên Vân, Dương Nguyễn kết hôn rồi.”
Vũ nói: “Phiên Vân, Dương Nguyễn sẽ cưới người đã từng yêu anh trai cậu.”
Vũ nói: “Phiên Vân ơi, cậu đừng viết thư cho Dương Nguyễn nữa, anh ta sẽ không trở về nữa đâu.”
Rồi Vũ lại nói: “Phiên Vân ơi, cậu có nghe thấy tớ nói gì không?”
Tất cả gói gọn lại cũng chỉ là mong cô hãy nghe thấy. Thực ra những điều mà Vũ nói Phiên Vân đã hiểu, chỉ là cô không muốn nói ra. Cô không thể dối lòng rằng cô không đau khổ. Mà thực ra, cô rất đau khổ. Nỗi đau ấy như một ngọn lửa thiêu đốt tất cả, khiến cô chìm sâu vào mộng mị, không thể cảm nhận được bất cứ điều gì. Như đã nói, khi người ta đạt đến đỉnh điểm của đau đớn, thì họ sẽ nghĩ mọi chuyện cũng chỉ có vậy mà thôi. Ta vẫn không chết được, mà chỉ là sống không bằng chết.
Dương Nguyễn đã kết hôn! Đó là một sự thật tàn nhẫn đối với Phiên Vân. Cô đứng dựa người vào tường vẻ mỏi mệt, nhớ lại những bức thư đã từng gửi cho anh. Suốt những năm qua, cô đều chỉ hỏi anh một câu rằng: “Anh sẽ trở về bên em chứ, Nguyễn?” Và cuối cùng thì anh đã trả lời cô. Câu trả lời ấy giống như một cái tát, khiến cô buốt rát đến tận tâm phế. Anh trả lời rằng: Anh đã kết hôn rồi. Anh đã kết hôn với chị Hân.
Phiên Vân hút thuốc, cô quẹt lửa rồi châm vào khiến nó bùng lên những tàn sáng yếu ớt. Nghe thì có vẻ mạnh mẽ, nhưng thực chất lại chỉ là một sự yếu mềm đầy kiệt quệ. Khói thuốc giống như thần đèn Aladin. Nó tỏa ra và cười cợt nhả, hỏi cô bằng một giọng vừa thành kính mà lại vừa khinh bỉ rằng cô có thể sai khiến nó làm bất cứ việc gì, trừ việc giết chết nó. Ở một nơi khác trong tâm hồn, khói thuốc lại giống như những mộng tưởng của bản thân, chúng sẽ tan biến ngay trước tầm mắt. Khiến ta vô vọng mà khóc thét lên, hoặc là khiến ta đau đớn đến im lặng.
Phiên Vân nhả khói thuốc ra, cô quay sang nhìn Vũ và nói: “Tớ hiểu rồi. Cậu không cần nói nữa.” Rồi Phiên Vân xoay người bỏ đi. Chiếc quần bò kiểu cách bị rạch tơi tả ấy là thứ mà Phiên Vân thích nhất. Cô cho rằng vẻ đẹp luôn tiềm ẩn trong sự hoang tàn tồi tệ. Mái tóc của Phiên Vân giờ đây đã được cắt tỉa rất kiểu cách, nó không còn cháy nắng nữa mà trở nên đen óng. Theo mỗi bước chân của cô, từng lọn tóc lắc lư như số phận trôi nổi, gió thổi một cái cũng làm cho nó rối mù.
Vũ nhìn mãi theo cái dáng của Phiên Vân, cô ta luôn phải nhìn theo như thế, giống như là một sự khó hiểu. Phiên Vân từng nói, nếu Vũ không hiểu được con người mình thì sẽ chẳng hiểu được ai khác nữa cả. Đó là một điều đúng đắn. Khi bạn không hiểu con người bạn, thì đừng bao giờ mong nhìn thấu được người khác.
…
Buổi chiều, Phiên Vân nhắn cho Bình một tin ngắn gọn: “Người tớ yêu đã kết hôn rồi.” Một tháng nay hai người họ không còn nhắn tin cho nhau nữa. Phiên Vân nghĩ rằng cô nên để Bình đi tìm một người khác, người đó có thể trân trọng cậu ấy hơn chính bản thân họ. Nhưng chẳng hiểu sao, khi nghe tin Dương Nguyễn kết hôn, thì trong lòng cô lại nhen nhóm lên rất nhiều sự ích kỷ. Cô nghĩ rằng Dương Nguyễn đã không còn nữa rồi, anh ta đã chết từ ngày hôm nay. Cô nghĩ rằng, cô yêu anh ta như vậy nhưng chưa một lần anh ta quay lại nhìn cô. Cô nghĩ rằng tình yêu trong trái tim cô, cô nên giết chết nó đi thì hơn. Dương Nguyễn đã chết, vậy thì cô cũng không nên giữ nó lại. Cô có cảm giác giữa anh và cô tồn tại một đứa trẻ - là đứa con vô hình của anh và cô. Khi Dương Nguyễn và cô kết thúc, cũng là lúc cô không muốn nó tồn tại ngay trước mắt mình. Và cuối cùng, sự ích kỷ lớn nhất của Phiên Vân đó chính là nhắn tin cho Bình.
Khoảng nửa tiếng sau, Bình mới nhắn tin lại rằng: “Tớ hiểu rồi. Tớ đợi cậu.”
Phiên Vân ngồi co ro trong một góc nhà, một tay ôm trán, một tay cầm chắc điện thoại. Giọng hát lèm bèm của mẹ cô vang bên tai, nó giống như một sự tra tấn. Phiên Vân ngồi bệt xuống, ngẩng mặt lên nhìn trần nhà và thở hổn hển. Trong người như bị ai đó hút cạn sức lực, khiến cô chỉ muốn lịm đi ngay lúc này.
Dương Nguyễn, anh đã kết hôi rồi đấy ư? Phiên Vân tự hỏi trong lòng, và cô đã tự nhận về mình một cái tát đầy đau điếng. Anh đã kết hôn rồi, người con gái ấy là chị Hân, và chị ta từng yêu anh trai cô tha thiết. Tại sao số phận lại tàn nhẫn đến vậy? Tại sao lại tàn nhẫn với cả người đang sống và người đã chết? Anh trai cô không muốn điều này, cô chắc rằng như thế. Vì chị Hân không yêu Nguyễn, chị ta chỉ muốn trả thù cô mà thôi. Chị ta chỉ muốn cho cô biết cảm giác bị ai đó cướp đi người ta trân trọng nhất là thế nào. Chị ta chỉ muốn trả thù, tất cả đều chỉ là hận thù mà thôi.
Phiên Vân gục mặt lên đầu gối, hai tay tự cuốn lấy mình như muốn cột chặt cơ thể lại. Cô cố gắng không cho mình hét lên, chỉ có thể âm thầm để nước mắt rơi xuống. Mẹ cô ở đầu hè, bà vừa uống rượu vừa hát rằng: “Hoa rụng trước thềm. Trăng lướt qua màn đêm. Người đi xa mãi, bỏ lại ánh trăng êm đềm.”
…
Trước khi đến gặp Bình, Phiên Vân đã gọi điện cho Nguyễn. Số tiền trong tài khoản của cô đủ để nói chuyện với anh hơn một phút. Số điện thoại của anh cô rất nhớ, nhớ cả mã quốc gia. Cô ấn từng nút rành mạch, trong lòng đang chắc chắn một điều gì đó.
Thế rồi Dương Nguyễn bắt máy, cô nghe hơi thở của anh phả vào trong loa điện thoại mà cảm thấy xúc động. Hơi thở của anh chắc là rất nóng, chắc đủ để có thể thiêu đốt trái tim cô. Phiên Vân mỉm cười, nói vội: “Dương Nguyễn, là em, Phiên Vân đây.”
Dương Nguyễn hơi im lặng, nhưng rồi anh vẫn đáp lại cô bằng một câu hỏi xa cách: “Em gọi điện cho anh làm gì?”
Thật đau đớn khi nghe anh nói vậy. Cô chỉ có một phút để nghe thấy giọng nói của anh, lần cuối cùng cô yêu anh chỉ còn một phút ngắn ngủi. Vậy mà anh vẫn dành cho cô sự tuyệt tình cố hữu.
“Dương Nguyễn, em gọi điện cho anh chỉ muốn nói rằng…Em sẽ không yêu anh nữa.”
Dương Nguyễn lại im lặng, ước chừng trong ba giây. Có vẻ như anh vẫn chưa đoán nổi những điều mà cô đã nói, nó giống như một mê cung mị hoặc, cứ hút người ta vào những ngã rẽ và rồi để họ lạc lõng không thấy lối ra.
Dương Nguyễn nói “Phiên Vân, anh đã kết hôn rồi. Nếu em không yêu anh nữa…Anh nghĩ đó là một điều tốt nhất cho em.”
Phiên Vân cười khẽ, cô gạt tóc mai sang bên cạnh và đáp: “Phải, em nghĩ nó thật tốt. Nhưng Nguyễn này, anh có hạnh phúc không?”
“Anh nghĩ là mình hạnh phúc.”
Dương Nguyễn đã nói rằng anh hạnh phúc, cô nghĩ đó là một lời nói dối rất chân thành. Anh đang cố gắng làm cô quên anh đi, rời xa khỏi anh, và hãy buông tha cho anh. Phiên Vân gật nhẹ đầu, rồi cô nói khẽ: “Anh …hãy giúp em gửi lời chào tới chị ấy nhé. Còn nữa, em nghĩ rằng…”
Mới nói đến đây, điện thoại đã vang lên những tiếng tút dài lạnh lùng. Nó giống như những dấu chấm đen tròn, lặng lẽ đặt giữa cuộc đời của hai người. Nhưng Phiên Vân không hề buông điện thoại, cô cố nói nốt những điều mà mình còn chưa kịp thốt ra: “Dương Nguyễn, chúng ta hãy quên nhau đi. Mãi mãi đừng gặp lại.”
7.
Bình đứng thẳng người vẻ trang trọng, chiếc áo màu xanh ngọc thẳng thớm căng ra theo cái dáng đứng của cậu, trong đôi mắt là một sự chờ mong. Có lẽ là cậu ấy hơi căng thẳng, và khi nhìn thấy Phiên Vân, sự căng thẳng đó càng được tăng lên gấp bội.
Phiên Vân mặc một chiếc áo màu đỏ, quần jeans màu xanh tím và một đôi giày búp bê đã cũ. Cô bước đến, nhìn Bình đứng dưới tán me, miệng nhoẻn một nụ cười tươi trẻ.
Sau này mỗi khi hút thuốc, Phiên Vân đều thấy phảng phất trong làn khói xám là hình ảnh này của Bình đứng dưới hàng me xanh đó. Mờ ảo và xa xăm. Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu ấy, mà chỉ thấy cái dáng thẳng thớm nhuộm đầy vẻ lo lắng. Cậu đứng dưới tán me, những ngón tay dài đan lấy nhau, đầy bối rối.
Khi Phiên Vân nắm lấy bàn tay của Bình, Bình liền rụt tay lại. Sự rụt rè của cậu là sự trầm lặng mà cậu đang mang. Cậu đã chìm đắm trong thế giới của bản thân mình quá lâu mà không nhận ra rằng, xung quanh cậu vẫn tồn tại những con người có thể ở cạnh bên.
“Bình này, chúng ta đi đâu đó nhé?” Phiên Vân mỉm cười và nói. “Đã lâu rồi bọn mình không nói chuyện với nhau.”
Bình chợt nhớ đến đêm mưa nọ, khi hai người cùng đứng trong mưa đưa đẩy qua lại. Phiên Vân không cho Bình bước vào thế giới của riêng cô, trong khi cậu đã hy vọng vào cô rất nhiều. Tối đó cậu đã chạy rất lâu, trong lòng đầy ắp những muộn phiền và thất vọng. Cảm giác đó giống hệt cảm giác hụt hẫng khi ông nội ra đi, màn mưa trắng xóa như tấm chăn mỏng màu trắng phủ lên người ông nội. Chỉ có đau thương tuyệt vọng.
Bình nói: “Cậu không giận tớ chứ, Phiên Vân?”
Phiên Vân lắc đầu: “Không, tớ không có lý do để giận cậu.”
Bình gật đầu vẻ cảm kích. Lúc này, cậu mới dám nắm lấy bàn tay cô.
Rồi Bình đưa Phiên Vân về nhà, ba mẹ cậu ta đã đi làm hết, cả căn nhà rộng lớn chỉ còn riêng hai người.
Phiên Vân châm một điếu thuốc trong bóng tối, khỏa thân và hát. Bình nắm tay cô, nói rằng cô nên suy nghĩ thật kỹ. Phiên Vân chỉ cười, vì cô luôn hối hận trước những việc mà mình làm. Năm mười hai tuổi, cô hối hận vì đã đồng ý để anh trai đi mua kem cho mình. Năm mười bốn tuổi, cô hối hận vì đã yêu Dương Nguyễn. Và cũng năm mười bốn tuổi, cô hối hận vì không thể giữ ba ở lại với hai mẹ con cô. Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, Phiên Vân đều hối hận. Trong cô luôn luôn vang lên một câu nói: “Mày là người đã tạo ra tất cả. Số phận chỉ là một cái cớ”.
Phiên Vân để chân trần, cô bước đến chiếc giường rộng lớn của Bình. Cô cúi xuống, nằm lên người cậu, hôn từ ngực cho đến môi. Tóc của Phiên Vân như thác đổ xuống bờ vai và lòa xoa trên thân thể của Bình khiến cậu có cảm giác gai gai, nhưng cậu không hề nói gì cả. Cậu ôm chặt cô vào lòng, hôn tới tấp lên bờ môi mềm vừa chạm vào da thịt cậu. Trong bóng tối, có hơi thở và tiếng rên, không rõ là của cô hay của cậu. Tất cả đều mờ ảo và mông lung.
Khi Bình tới, Phiên Vân có thể nghe thấy tiếng vỡ của linh hồn. Nó lục bục tan nát, khiến cô phải ré lên trong đêm tối. Cô ngửi thấy mùi mồ hôi nồng nặc bên cánh mũi, ngửi thấy cả mùi dầu gội từ mái tóc của Bình. Phiên Vân nắm lấy tóc cậu và giựt thật mạnh, nước mắt cô rơi trên vai cậu nóng hổi như những sáp nến bị tan chảy vì lửa. Chúng sẽ khô lại ngay sau đó như tự kết liễu sinh mệnh của mình.
Tất cả đã kết thúc, thân thể của cô, tâm hồn của cô, tất cả đều đã chết. Tình yêu và thể xác đến tột cùng cũng không thể là mãi mãi được.
Da thịt của cô bị Bình miết đến đỏ mần, cậu không ngừng cắn mút. Cô khổ sở nhận lấy những nỗi đau mà cậu đem lại, nhưng vẫn cố chấp không chịu đầu hàng.
Bình thở gấp, ghé lên tai cô và nói: “Cậu rất đẹp Phiên Vân ạ!”
Phiên Vân vừa cười vừa rơi nước mắt, cô bám chặt lấy lưng của Bình và đáp: “Đó là một vẻ đẹp trần tục.”
Thân thể của hai người nhớp nháp mồ hôi, nó giống như một lớp keo gắn chặt họ lại. Phiên Vân vẫn nhớ rõ bốn năm trước, Dương Nguyễn từng nói với cô rằng hãy mau lớn lên. Giờ thì cô đã trưởng thành rồi, trưởng thành tới nỗi không còn cái mà người ta vẫn thường gọi là trinh tiết nữa.
Cả đêm đó, Phiên Vân không hề gọi tên Bình, vì cậu ta không phải người mà cô hằng chờ mong. Người cô yêu ở một nơi khác, rất xa. Anh đã kết hôn và đang hạnh phúc. Khi Phiên Vân nhìn Bình, cô bỗng thấy một cảm giác buồn nôn dâng lên tận ngực. Cô ghê tởm chính thân thể của mình, và của Bình nữa. Nhưng không có cách nào thoát ra.
Bình mệt mỏi trượt xuống khỏi người cô, cánh tay cậu vẫn quàng qua bụng giống như một người sắp chết đuổi đang chới với trong dòng nước lạnh. Bình hỏi, gần như là thì thầm: “Cậu hận anh ta đến mức đó à?”
Phiên Vân đáp: “Tớ từng có suy nghĩ đó, nhưng ai mà hận được người mình yêu cho được? Nếu có, cũng chỉ là lừa dối bản thân thôi.”
“Thế tại sao cậu lại làm tình với tớ?”
“Vì tớ nghĩ chỉ có cậu thôi Bình ạ! Sau này sẽ không có người đàn ông nào khiến tớ đủ can đảm trao đi được nữa. Tớ muốn cậu là người giết chết nó, chỉ có cậu mà thôi.”
Bình áp khuôn mặt lên ngực của Phiên Vân, lắng nghe nhịp tim của cô đang đập. Những tiếng động từ trong sâu thẳm tâm hồn ấy luôn khiến người ta tò mò. Cậu lần đến bàn tay của Phiên Vân, nắm chặt lấy nó và nói rằng: “Phiên Vân ơi, đêm nay tớ yêu cậu.”
Phiên Vân vuốt ve lưng Bình, vuốt luôn cả những giọt mồ hôi trên lưng cậu. Cô quay mặt ra bên ngoài nhìn ánh trăng đơn lạnh, thứ ánh sáng lờ mờ chảy dài trên sàn nhà ấy giống như ký ức, tận đến năm trăm năm sau cũng không thể phai nhạt.
/7
|