Tô Bạch đổi kiểu tóc mới, đeo kính sát tròng trở về trường học.
Mấy ngày nay các nữ sinh đều truyền tai nhau trong học viện đột nhiên có thêm một suất ca, thì ra thứ như kiểu tóc lại quan trọng đến như vậy, trước đây đều không cảm thấy Tô Bạch lớn lên có cái gì gọi là đẹp trai, ai ngờ thay đổi kiểu tóc bỏ kính mắt thôi lại có thể trở nên kinh diễm như vậy.
Lâm Tiêu nghe lời đồn thổi bên tai, vừa vô cùng đắc ý, lại có chút khó chịu không tả được.
Thật giống như kho báu bí ẩn chỉ có một mình mình biết đột nhiên lại bị tất cả mọi người nhìn thấy.
Hết giờ học, Lâm Tiêu gọi Tô Bạch đến phòng kí túc của hắn, lấy ra một bộ quần áo mới đưa cho cậu, nói: cậu mặc thử xem, tôi mua bị chật.
Tô Bạch phản ứng đầu tiên chính là xua tay: vậy cậu mau đi trả lại đi.
Lâm Tiêu hung dữ: cắt mác rồi, không thể trả.
Kỳ thực đây là cố ý, bất quá điều này không thể để lộ.
Hôm đó cắt tóc xong Lâm Tiêu vốn định trực tiếp đưa Tô Bạch đến cửa hàng mua mấy bộ quần áo, để cậu đỡ phải từ sáng tới tối mặc T-shirt xỏ quần bò đi giày thể thao. Nhưng nghĩ lại thấy Tô Bạch bình thường tiêu tiền rất tiết kiệm, mua quần áo mới khẳng định sẽ tiếc tiền, khổ nỗi để mình trả tiền cậu ấy sẽ không đồng ý, vì vậy dứt khoát tự mình lén lút đi mua. Lâm Tiêu đối với con mắt thẩm mỹ của mình rất có tự tin, hắn cảm thấy Tô Bạch mặc quần áo mình chọn nhất định sẽ rất đẹp.
Tô Bạch ngại ngùng nhận quần áo, có chút do dự.
Lâm Tiêu bĩu môi: thử đi.
Tô Bạch đỏ mặt: tớ về phòng tớ thay, mặc xong quay lại đây cho cậu xem.
Lâm Tiêu cười xấu xa: cậu sợ tôi nhìn thấy hết của cậu à?
Mặt Tô Bạch càng đỏ hơn, lắp ba lắp bắp: thì, cũng không phải, chỉ là…
Lâm Tiêu dùng ánh mắt càn quét trên người Tô Bạch hai vòng, liếm môi một cái, nói: vậy thì mau cởi đi, tớ đây đúng là rất muốn nhìn.
Tô Bạch lập tức bốc khói, ôm quần áo xoay người bỏ chạy: tớ, tớ về phòng thay!
Lâm Tiêu nhịn không được bật cười một tiếng: phốc!
Mk, thật muốn ăn luôn tên nhóc thần kinh này.
Mấy ngày nay các nữ sinh đều truyền tai nhau trong học viện đột nhiên có thêm một suất ca, thì ra thứ như kiểu tóc lại quan trọng đến như vậy, trước đây đều không cảm thấy Tô Bạch lớn lên có cái gì gọi là đẹp trai, ai ngờ thay đổi kiểu tóc bỏ kính mắt thôi lại có thể trở nên kinh diễm như vậy.
Lâm Tiêu nghe lời đồn thổi bên tai, vừa vô cùng đắc ý, lại có chút khó chịu không tả được.
Thật giống như kho báu bí ẩn chỉ có một mình mình biết đột nhiên lại bị tất cả mọi người nhìn thấy.
Hết giờ học, Lâm Tiêu gọi Tô Bạch đến phòng kí túc của hắn, lấy ra một bộ quần áo mới đưa cho cậu, nói: cậu mặc thử xem, tôi mua bị chật.
Tô Bạch phản ứng đầu tiên chính là xua tay: vậy cậu mau đi trả lại đi.
Lâm Tiêu hung dữ: cắt mác rồi, không thể trả.
Kỳ thực đây là cố ý, bất quá điều này không thể để lộ.
Hôm đó cắt tóc xong Lâm Tiêu vốn định trực tiếp đưa Tô Bạch đến cửa hàng mua mấy bộ quần áo, để cậu đỡ phải từ sáng tới tối mặc T-shirt xỏ quần bò đi giày thể thao. Nhưng nghĩ lại thấy Tô Bạch bình thường tiêu tiền rất tiết kiệm, mua quần áo mới khẳng định sẽ tiếc tiền, khổ nỗi để mình trả tiền cậu ấy sẽ không đồng ý, vì vậy dứt khoát tự mình lén lút đi mua. Lâm Tiêu đối với con mắt thẩm mỹ của mình rất có tự tin, hắn cảm thấy Tô Bạch mặc quần áo mình chọn nhất định sẽ rất đẹp.
Tô Bạch ngại ngùng nhận quần áo, có chút do dự.
Lâm Tiêu bĩu môi: thử đi.
Tô Bạch đỏ mặt: tớ về phòng tớ thay, mặc xong quay lại đây cho cậu xem.
Lâm Tiêu cười xấu xa: cậu sợ tôi nhìn thấy hết của cậu à?
Mặt Tô Bạch càng đỏ hơn, lắp ba lắp bắp: thì, cũng không phải, chỉ là…
Lâm Tiêu dùng ánh mắt càn quét trên người Tô Bạch hai vòng, liếm môi một cái, nói: vậy thì mau cởi đi, tớ đây đúng là rất muốn nhìn.
Tô Bạch lập tức bốc khói, ôm quần áo xoay người bỏ chạy: tớ, tớ về phòng thay!
Lâm Tiêu nhịn không được bật cười một tiếng: phốc!
Mk, thật muốn ăn luôn tên nhóc thần kinh này.
/39
|