Một vị hoàng hậu xuyên không ( nào đấy) và một vị hoàng thượng "bất lực" ( nào đó)
Chương 4: No.4
/4
|
No.4
Cạch cạch.. Ôi chao, tiếng vàng bạc va vào nhau nghe mới vui tai làm sao, màu vàng bạc sáng loáng mới thích mắt làm sao, còn cả cái mùi "kim loại cấp" này nữa chứ, mới hấp dẫn làm sao. Còn cả xấp ngân phiếu kia nữa, chỉ là vài tờ giấy mỏng vẽ thêm mấy con nòng nọc, phết chút màu đo đỏ thôi mà giá trị lại nặng tựa căn biệt thư cơ đấy. Thật là vi diệu mà! Càng nghĩ càng sướng! Hí hí!
Tiểu Thanh vừa bước vào cửa đã thấy nương nương nhà mình đang ngồi áp má vào đống bạc, áp mũi vào ngân phiếu mà hít hà, miệng cười toét đến mắt cũng không nhìn thấy được bầu trời nửa rồi. Mấy hôm nay ngày nào cũng vậy a. Người nào biết thì sẽ nghĩ nương nương là phú quý giàu sang, người không biết thì sẽ nghĩ nương nương là phường con buôn mất thôi.
"Nương nương, Tiểu Quất Tử cùng với Ngao Nhi, Nhã Nhi bên cung quý phi, Tiểu Mao, Tiểu Nhinh, Tiểu Hành Tử bên cung Thái Hậu đặt truyện dài hạn ạ, Tiểu Lộc Tử bên cung Thục phi đặt gấp 3 mọi lần nữa. Nương nương, đặc biệt là..."- Tiểu Thanh ngập ngừng, giọng có chút phấn khởi.
Ta vẫn không ngừng lại sự sung sướng, chỉ bâng quơ:
"Biết biết biết, có rắm cứ thả đi, ta và em cùng hưởng." - Rồi lại tiếp tục tận hưởng.
" Nương nương, người thật là dung tục quá! Phải gọi là đề khí" - Tiểu Thanh nhăn mặt ra vẻ dạy bảo. "Nương nương biêt không, còn có cả Tiểu Bát Tử bên cung hoàng thượng đặt truyện dài hạn nữa đấy. Người có thể nhân dịp này, nhờ hắn ta nói giúp trước mặt hoàng thượng, vậy thì sẽ có được ân sủng"
Ta bất ngờ đứng dậy, nắm chặt tay Tiểu Thanh, mắt chớp chớp, cảm xúc dâng trào.
"Em đúng là tri ân tri kỷ của ta. Sao em không nói với từ trước cơ chứ, làm ta cứ rầu mãi vì nghĩ là em thích tên Tiểu Mộc Tử ngoài kia. Nếu em đã thích hoàng thượng vậy thì ta nhường vị trí hoàng hậu này cho em, để em có thể chính thức mang danh phu thê. Ta sẽ tìm cách để em có được thánh sủng. Sau đó ta có thể được tự do ra ngoài bay lượn rồi."
"Nương nương! Người nghĩ đi đâu vậy. Em không thích hoàng thượng. Cũng không có thích Tiểu Mộc Tử. Em là thích người. Em là muốn người được ân sủng, được sống sung sướng hơn." - Tiểu Thanh sốt sắng.
"Ta biết tấm lòng của em, nếu em đã thích ta, sao lại lỡ lòng nào đẩy ta về phía hoàng thượng, khiến cho đôi ta xa cách cơ chứ. Em thật tàn nhẫn!" - Ta cố gắng nghẹn ngào, úp mặt vào tay, vai giả vờ run run.
"Nương nương, người..." - Tiểu Thanh tái mặt, giọng run run.
" Ha ha ha, nha đầu ngốc, ha ha ha!!" - Ta buồn cười quá, không ngờ TiểuThanh bị ta lừa thật.
"Người làm hết hồn.." - Tiểu Thanh hồi tỉnh, thở phào.
"Cỡ như em chưa lọt vào mắt ta đâu. Ảo tưởng. Em còn không hiểu sao. Em cảm thấy ta cần hoàng thượng ân sủng à?" - Ta xuống, nhấp ngụm trà thong thả " Ta ấy à, ta chỉ cần có nhiều tiền bạc, sau đó cùng em ra khỏi cung, sống tự do là tốt rồi. Em hiểu chưa?"
"Nương nương, người thật tốt!" - Tiểu Thanh cảm động.
"Vì cuộc sống sau này, chúng ta phải kiếm nhiều tiền. Nên tối nay cùng ta đi thực tập kiếm tư liệu nào!" - Đưa tay lên gãi cằm, ta nhếch môi cười, ừm, có chút gian trá.
Tiểu Thanh cảm thấy rờn rợn, không biết nương nương nhà nàng lại có mưu mô gì đây.
Một đêm trăng thanh gió mát! Thời tiết này rất thích hợp làm chuyện tốt nha.
Tại một góc kín phía Tây ngự hoa viên, có hai bóng dáng cung nữ đang chụm đầu thì thào nho nhỏ. Cách đó không xa, bên mấy khóm hoa có bóng dáng một nam một nữ đang kề cận nhau.
Nam: Sao hôm nay nàng tới muộn vậy?
Nữ: Hôm nay chủ nhân ngủ muộn. Chàng biết không, chủ nhân nhà thiếp chỉ vì ghen tỵ cây trâm ngọc thạch Tây Vực tiến công được hoàng thượng ban cho Thục phi mà khó chịu mấy ngày nay. Làm cho mấy cung nữ ngư thiếp cũng khó sống.
Nam: Nữ nhân nhỏ nhen!
Nữ: Á à, thiếp cũng là nữ nhân, thiếp cũng nhỏ nhen phỏng?
Nam: Nhã Nhi của ta là ngoại lệ.
Nữ: Chàng chỉ khéo nịnh thôi. Chàng có yêu ta không?
Nam: Yêu chứ!
Nữ: Yêu bao nhiêu?
Nam: Nhiều lắm! Cho ta hôn cái nào!
Nữ: Nam nhân chỉ giỏi nói mồm thôi! Chàng thấy ta đẹp hơn hay Ngải nhi kia đẹp hơn?
Nam: Nhã Nhi, đối với ta thì nàng là đẹp nhất.Ta yêu nàng nhiều lắm. Cây trâm này rất hợp với vẻ đẹp của nàng. ( tay sờ soạng cặp mông)
Nữ: Dẻo miệng! ( tay vuốt ve cây trâm)
Nam: Nhã nhi, cho ta...( tay sờ soạng, tay kéo nữ vào bụi cây)
Nữ: Phúc Vinh, chàng.... ưm..a.. ân... ưm...
Nam: Kêu nhỏ thôi... ( thở dốc)
Tiếng kêu mềm mại khe khẽ cùng tiếng thở dốc hòa vào tiếng gió đưa lá cây xào xạc.
... ........
"Nương nương..." - Tiểu Thanh thì thào, giọng ngượng ngùng.
" Suỵt, chờ chút nữa!" - Đang đến khúc gay cấn mà. Ta nhìn qua bóng đêm vẫn có thể thấy khuôn mặt đang ngày càng đỏ ửng của nha đầu này. Biết ngay là nai tơ mà. Chà chà, chuyện tình thị vệ cung nữ, hẹn hò tại ngự hoa viên cùng với cảnh H nóng bỏng. Một câu chuyện hay đây. Ta gật gù, Nhã Nhi kia đã vận dụng rất tôt truyện của ta. Còn nam nhân a, quả nhiên là ở thời đại nào cũng là động vật thân dưới dẻo miệng. Một hồi lâu sau, hai người kia cũng xong, tách nhau đi hai hướng. Ừm, đêm nay thế là đủ. Đi về đánh một giấc thôi!
Closeup: Nam chính a~~~
Cạch cạch.. Ôi chao, tiếng vàng bạc va vào nhau nghe mới vui tai làm sao, màu vàng bạc sáng loáng mới thích mắt làm sao, còn cả cái mùi "kim loại cấp" này nữa chứ, mới hấp dẫn làm sao. Còn cả xấp ngân phiếu kia nữa, chỉ là vài tờ giấy mỏng vẽ thêm mấy con nòng nọc, phết chút màu đo đỏ thôi mà giá trị lại nặng tựa căn biệt thư cơ đấy. Thật là vi diệu mà! Càng nghĩ càng sướng! Hí hí!
Tiểu Thanh vừa bước vào cửa đã thấy nương nương nhà mình đang ngồi áp má vào đống bạc, áp mũi vào ngân phiếu mà hít hà, miệng cười toét đến mắt cũng không nhìn thấy được bầu trời nửa rồi. Mấy hôm nay ngày nào cũng vậy a. Người nào biết thì sẽ nghĩ nương nương là phú quý giàu sang, người không biết thì sẽ nghĩ nương nương là phường con buôn mất thôi.
"Nương nương, Tiểu Quất Tử cùng với Ngao Nhi, Nhã Nhi bên cung quý phi, Tiểu Mao, Tiểu Nhinh, Tiểu Hành Tử bên cung Thái Hậu đặt truyện dài hạn ạ, Tiểu Lộc Tử bên cung Thục phi đặt gấp 3 mọi lần nữa. Nương nương, đặc biệt là..."- Tiểu Thanh ngập ngừng, giọng có chút phấn khởi.
Ta vẫn không ngừng lại sự sung sướng, chỉ bâng quơ:
"Biết biết biết, có rắm cứ thả đi, ta và em cùng hưởng." - Rồi lại tiếp tục tận hưởng.
" Nương nương, người thật là dung tục quá! Phải gọi là đề khí" - Tiểu Thanh nhăn mặt ra vẻ dạy bảo. "Nương nương biêt không, còn có cả Tiểu Bát Tử bên cung hoàng thượng đặt truyện dài hạn nữa đấy. Người có thể nhân dịp này, nhờ hắn ta nói giúp trước mặt hoàng thượng, vậy thì sẽ có được ân sủng"
Ta bất ngờ đứng dậy, nắm chặt tay Tiểu Thanh, mắt chớp chớp, cảm xúc dâng trào.
"Em đúng là tri ân tri kỷ của ta. Sao em không nói với từ trước cơ chứ, làm ta cứ rầu mãi vì nghĩ là em thích tên Tiểu Mộc Tử ngoài kia. Nếu em đã thích hoàng thượng vậy thì ta nhường vị trí hoàng hậu này cho em, để em có thể chính thức mang danh phu thê. Ta sẽ tìm cách để em có được thánh sủng. Sau đó ta có thể được tự do ra ngoài bay lượn rồi."
"Nương nương! Người nghĩ đi đâu vậy. Em không thích hoàng thượng. Cũng không có thích Tiểu Mộc Tử. Em là thích người. Em là muốn người được ân sủng, được sống sung sướng hơn." - Tiểu Thanh sốt sắng.
"Ta biết tấm lòng của em, nếu em đã thích ta, sao lại lỡ lòng nào đẩy ta về phía hoàng thượng, khiến cho đôi ta xa cách cơ chứ. Em thật tàn nhẫn!" - Ta cố gắng nghẹn ngào, úp mặt vào tay, vai giả vờ run run.
"Nương nương, người..." - Tiểu Thanh tái mặt, giọng run run.
" Ha ha ha, nha đầu ngốc, ha ha ha!!" - Ta buồn cười quá, không ngờ TiểuThanh bị ta lừa thật.
"Người làm hết hồn.." - Tiểu Thanh hồi tỉnh, thở phào.
"Cỡ như em chưa lọt vào mắt ta đâu. Ảo tưởng. Em còn không hiểu sao. Em cảm thấy ta cần hoàng thượng ân sủng à?" - Ta xuống, nhấp ngụm trà thong thả " Ta ấy à, ta chỉ cần có nhiều tiền bạc, sau đó cùng em ra khỏi cung, sống tự do là tốt rồi. Em hiểu chưa?"
"Nương nương, người thật tốt!" - Tiểu Thanh cảm động.
"Vì cuộc sống sau này, chúng ta phải kiếm nhiều tiền. Nên tối nay cùng ta đi thực tập kiếm tư liệu nào!" - Đưa tay lên gãi cằm, ta nhếch môi cười, ừm, có chút gian trá.
Tiểu Thanh cảm thấy rờn rợn, không biết nương nương nhà nàng lại có mưu mô gì đây.
Một đêm trăng thanh gió mát! Thời tiết này rất thích hợp làm chuyện tốt nha.
Tại một góc kín phía Tây ngự hoa viên, có hai bóng dáng cung nữ đang chụm đầu thì thào nho nhỏ. Cách đó không xa, bên mấy khóm hoa có bóng dáng một nam một nữ đang kề cận nhau.
Nam: Sao hôm nay nàng tới muộn vậy?
Nữ: Hôm nay chủ nhân ngủ muộn. Chàng biết không, chủ nhân nhà thiếp chỉ vì ghen tỵ cây trâm ngọc thạch Tây Vực tiến công được hoàng thượng ban cho Thục phi mà khó chịu mấy ngày nay. Làm cho mấy cung nữ ngư thiếp cũng khó sống.
Nam: Nữ nhân nhỏ nhen!
Nữ: Á à, thiếp cũng là nữ nhân, thiếp cũng nhỏ nhen phỏng?
Nam: Nhã Nhi của ta là ngoại lệ.
Nữ: Chàng chỉ khéo nịnh thôi. Chàng có yêu ta không?
Nam: Yêu chứ!
Nữ: Yêu bao nhiêu?
Nam: Nhiều lắm! Cho ta hôn cái nào!
Nữ: Nam nhân chỉ giỏi nói mồm thôi! Chàng thấy ta đẹp hơn hay Ngải nhi kia đẹp hơn?
Nam: Nhã Nhi, đối với ta thì nàng là đẹp nhất.Ta yêu nàng nhiều lắm. Cây trâm này rất hợp với vẻ đẹp của nàng. ( tay sờ soạng cặp mông)
Nữ: Dẻo miệng! ( tay vuốt ve cây trâm)
Nam: Nhã nhi, cho ta...( tay sờ soạng, tay kéo nữ vào bụi cây)
Nữ: Phúc Vinh, chàng.... ưm..a.. ân... ưm...
Nam: Kêu nhỏ thôi... ( thở dốc)
Tiếng kêu mềm mại khe khẽ cùng tiếng thở dốc hòa vào tiếng gió đưa lá cây xào xạc.
... ........
"Nương nương..." - Tiểu Thanh thì thào, giọng ngượng ngùng.
" Suỵt, chờ chút nữa!" - Đang đến khúc gay cấn mà. Ta nhìn qua bóng đêm vẫn có thể thấy khuôn mặt đang ngày càng đỏ ửng của nha đầu này. Biết ngay là nai tơ mà. Chà chà, chuyện tình thị vệ cung nữ, hẹn hò tại ngự hoa viên cùng với cảnh H nóng bỏng. Một câu chuyện hay đây. Ta gật gù, Nhã Nhi kia đã vận dụng rất tôt truyện của ta. Còn nam nhân a, quả nhiên là ở thời đại nào cũng là động vật thân dưới dẻo miệng. Một hồi lâu sau, hai người kia cũng xong, tách nhau đi hai hướng. Ừm, đêm nay thế là đủ. Đi về đánh một giấc thôi!
Closeup: Nam chính a~~~
/4
|