Chương kết
Theo lời mời của Thái An. Kiến Quốc đưa Khả Khả và Thi Đình đến nhà hàng Kinh Đô dự tiệc, trước khi Mai Đình giã từ về phương trời xa lạ đó.Khả Khả khổ sở khi phải sánh đôi với Quốc đi ra phố. Quốc nhìn nét cô nhăn nhó, anh cười, nghiêng mặt kề tai nói nhỏ:
- Lỡ leo lưng cọp rồi, nhảy xuống cọp cắn, mà ôm chặt mặc cho nó chạy đi cũng chết. Vậy thì phóng theo lao theo lao, biết làm sao chứ? Vui lên đi. Thấy mặt "hết tiền " của em, anh ăn không vô, mà uống bia cũng mắc nghẹn nữa đó, Khả Khả à. Khả Khả kéo nhẹ tay anh và cười. Mai Đình vui vẻ khi Khả Khả luôn giải thích mọi điều Thi Đình hỏi. Cô thấy vấn đề để con gái mình ở lại bên Khả Khả là điều hợp lý, bởi vì con bé với gương mặt tươi tắn, nụ cười luôn nở trên môi, chứng tỏ nó đang hạnh phúc trong sự bảo bọc của Khả Khả và Kiến Quốc. Thái An và Mai Đình cùng giơ tay lên, nụ cười thân thiện nở khi mắt họ hướng về bàn bên kia. Thái An đứng dậy đi về phía đó, Khả Khả trông theo bất chợt mặt cô khác đi. Quốc ngạc nhiên hơn khi Thái An đưa ba người khách đến bàn mình. Ngã đầu chào theo phép lịch sự của Quốc và sự ngượng ngập của Khả Khả, dù Lam Hằng tự nhiên kéo ghế ngồi bên cộ Thái An vui vẻ giới thiệu với Quốc và Khả Khả:
-
- Đây là Tony Long, anh làm chung với tôi bên ấy đó Quốc. Còn đây là ai? Để Long giới thiệu cho tiện. Duy Long sau phút ngỡ ngàng, anh cười đưa tay về Lam Hằng:
- Đây là Lam Hằng, cháu gái tôi. Còn đây là hôn phu của nọ. Còn anh An quen sao với Khả Khả vậy?
- Ủa, anh cũng biết Khả Khả sao? Khả Khả ngước mặt lên nhìn Thái An đáp với vẻ không mất tự nhiên:
-
- Thái An, Tony Long là bạn của anh cưới cô Út tôi. Đứng theo vai vế trong gia đình, tôi phải gọi bằng dượng. Nhưng nếu gọi theo Lam Hằng bạn tôi đây, thì Khả Khả thuộc hàng cháu kêu bằng chú đấy. Thái An cười nhìn Mai Đình:
-
- Em xem quả đất quả tròn. Rốt cuộc rồi mình cũng là người quen cả. Mai Đình gật đầu cười. Duy Long hỏi Thái An:
-
- Còn anh sao lại quen với Khả Khả hay vậy? Thái An chưa kịp đáp thì Thi Đình đã lay tay Khả Khả vòi vĩnh đưa mắt nhìn trái nho lớn chín đỏ:
- Mẹ à, con không thích ăn súp nữa đâu. Mẹ cho con ăn trái nho chín ấy đi. Duy Long ngớ người nhìn, không riêng vì anh mà Lam Hằng và cả Lê Hoàng cũng trố mắt nhìn Khả Khả lẫn Thi Đình. Trong khi, mặt Khả Khả đỏ ửng lên, nhưng giọng nói Khả Khả vẫn tự nhiên, khi cô vỗ nhẹ vai Thi Đình:
-
- Được rồi con ngoan, hãy ăn hết súp còn lại trong chén. Mẹ sẽ cho con cả chùm nho ấy nhé. Thi Đình ngoan nào.
- Con ngán quá hà.
- Ráng đi mẹ cưng. Con ăn bỏ thừa như vậy tội lắm. Nào Thi Đình, con đâu muốn mẹ giận phải không? Kiến Quốc ngọt ngào:
-
- Thi Đình, con ngoan ba cũng như mẹ sẽ cưng con nữa đó.
- Nhưng mẹ phải hứa, tối nay mẹ ngủ với con luôn à. Không được bỏ con sang phòng ba ngủ nữa. Nếu mẹ hứa con mới chịu. Con bé vô tình khiến cho Khả Khả đỏ mặt, Quốc lắc đầu cười trước những khuôn mặt ngẩn ngơ ấy. Anh nắm tay Khả bóp nhẹ, cô cười ngọt ngào bảo với Thi Đình:
-
- Ừ, mẹ hứa. Giờ con ăn chưa nào. Lam Hằng trố mắt môi mấp máy "mẹ ư". Âm thanh ấy Khả Khả nghe ngay từ đầu, Hằng nhéo lên đùi cô cũng từ lúc ấy. Khả Khả không còn lời gì để giải thích, chỉ biết vở kịch chưa kết thúc, thì vai diễn phải tiếp tục vậy thôi. Lê Hoàng nhìn Thi Đình nũng nịu với Khả Khả trong im lặng. Bởi vì anh thừa hiểu Khả Khả không bao giờ thuộc về anh, giờ bên anh là Lam Hằng, nếu Hoàng thức tỉnh phải biết cái gì nên giữ và mắt nên dừng lại khuôn mặt nào, như vậy mới hiểu hạnh phúc là gì. Mai Đình lên tiếng, phá đi sự ngột ngạt ấy:
-
- Khả Khả, cám ơn em đã chăm sóc và dạy dỗ Thi Đình. Thật mà nói, nếu ở bên chị từ nhỏ, chưa chắc Thi Đình được học giỏi và ngoan như đã được sự giáo dục của em bao năm naỵ Về bên ấy chị rất an tâm về Thi Đình khi con bé ở bên em. Kiến Quốc tiếp lời Mai Đình:
-
- Không phải chỉ có em cảm kích mà anh thật xúc động khi Khả vui lòng cho cha con anh hưởng tháng ngày vui vẻ hạnh phúc. Khả Khả đối với anh là tất cả, không phải anh tôn vinh vợ mình quá đáng. Em thấy không? Mai Đình cười gật nhẹ:
-
- Em tham quan tất cả trong ngôi nhà mình. Khả Khả quả là người vợ tốt của anh. Em xin nâng ly rượu này chúc mừng anh được hạnh phúc trọn vẹn. Mời các bạn. Chúng ta chúc mừng Khả Khả đi nào. Lê Hoàng, Duy Long lẫn Lam Hằng đã cố gắng hết mình để hòa nhập với niềm vui trong bàn. Quốc nhìn Thái An cười:
- Tôi cũng chúc cho mối tình hai người không bao giờ phai như tình của tôi và Khả Khả vậy. Mời. Khả Khả thật tự nhiên khi Quốc hôn cô trước mặt mọi người theo lời ra tiếng vào của Thái An. Tất cả đã qua, vai cô đóng rất đạt, Kiến Quốc không ngờ Khả Khả thông minh, khôn ngoan đã chuyển cuộc diện từ thù trở thành bạn. Khi về đến nhà Quốc đã say, Khả Khả đưa anh về phòng với ánh mắt sắc bén, trách cứ. Quốc kéo tay Khả Khả khi cô quay nhanh về phòng Thi Đình:
-
- Khả Khả, em giận anh? Thi Đình níu tay cô hỏi:
-
- Mẹ, bộ ba say lắm hả? Mẹ Ơi, mình về phòng đi. Khả Khả lắc đầu ngọt ngào đáp:
-
- Ba đâu có saỵ Con về phòng trước đi, mẹ nói chuyện với ba chút đã.
- Con đợi mẹ hà. Không có mẹ, con sợ lắm.
- Cũng được. Cô quay lại bảo Kiến Quốc.
- Anh nằm nghỉ đi, những gì đáng làm, đều được kết quả tốt rồi. Em nghĩ anh đâu còn gì để lo nữa. Ngủ đi. Mai em có nhiều chuyện để nói với anh. Kiến Quốc choàng tay qua tay Khả Khả, dù cô tránh né cũng không làm sao được. Quốc kéo cô vào ngực mình, anh thì thầm:
-
- Anh thương em thật lòng. Khả Khả, anh thương em, nể em hơn tất cả. Đừng phụ tình anh. Không có em đến, nhà này buồn thảm lắm, em biết không? Anh yêu em biết bao. Đừng giận anh nha.
- Biết rồi, ngủ đi. Em còn dỗ Thi Đình ngủ nữa. Khuya rồi.
- Nhưng em hứa rồi, đừng bỏ anh nha.
- Ừ mà, ngủ đi, lải nhải hoài. Bộ đó là cái bệnh của anh sao? Quốc cười cười, Khả Khả dìu anh nằm xuống giường. Quốc hôn cô thật nồng trên má. Khả Khả đẩy anh thật mạnh, mắt cô câu lại, giọng cứng cõi hơn:
- Đủ rồi. Ngủ đi, mai đóng tiếp, hôn tiếp, không mất phần đâu mà sợ, mà vội vàng hưởng thụ. Cô kéo Thi Đình rời khỏi phòng với nét mặt căng thẳng, Quốc thở dài trông theo bước cô đi. Nhưng cơn say ập đến, Quốc buông tay mặc cho giấc ngủ chiếm lấy mình.Trong khi Khả Khả nằm bên cạnh Thi Đình với dòng nước mắt lặng lẽ trôi. Ánh mắt của Duy Long xoáy động trái tim cô, dù cô từng dặn lòng, Long và Út Thắm hạnh phúc se tròn, Lê Hoàng chính thức đính hôn. Thế mà họ vẫn muốn cô thuộc về mình mãi mãi. Vậy họ có ích kỹ không? Còn cô, màn kịch vừa hạ, cô độc vẫn chiếm lấy cô như ngày nào. Trong cô không có gì thay đổi. Khả Khả cho xe đưa mình về nhà trong tâm trạng bất ổn, khi xe lướt ngang ngã ba, cô bị bọn đua xe cán ngã. Khả chẳng biết gì khi tiếng còi hú lên khủng khiếp....
Lam Hằng hốt hoảng khi nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến. Cô bay vào phòng cấp cứu tìm Khả Khả, mới hay chân Khả Khả bị gãy và hiện được nằm phòng hồi sức theo dõi chờ tình trạng sức khỏe ổn mới cho ra viện. Hằng gọi điện thoại báo cho Kiến Quốc hay, Quốc không vào công ty, anh đến bệnh viện gặp Hằng với gương mặt lo lắng:
-
- Hằng à, Khả Khả bị bao giờ vậy?
- Có lẽ từ nhà anh về. Nhưng đến sáng nay em mới được điện của bệnh viện báo tin.
- Em có vào gặp Khả Khả không? Tình trạng thế nào. Anh lo quá.
- Lo lo, lo sao để nó về nhà khuya như vậy. Anh thừa biết bọn đua xe hay chọn thời gian nửa đêm mà.
- Anh say mèm có biết gì mà em trách.
- Vậy vợ chồng làm gì? Nhưng anh và Khả Khả kết hôn bao giờ mà không ai biết hay gì cả vậy? Đùng một cái ! Nếu tôi không giữ được sự bình tĩnh, tối hôm qua không biết ra sao nữa. Kiến Quốc nhìn vào phòng hồi sức lo lắng, anh đáp:
- Chuyện dài dòng lắm, từ từ anh sẽ kể cho em nghe. Có anh với Khả Khả chưa có gì.... cả. Dù anh thương Khả Khả lắm. Còn cô ấy thì lạnh như băng vậy. Anh không biết cô ấy nghĩ gì nữa.
- Mới anh anh, em em hồi hôm. Giờ cô ấy là sao? Kiến Quốc nhăn mặt.
- Từ từ em cũng biết mà. Giờ lo cho Khả Khả đã, cô hãy ở đây xem Khả Khả có cần gì không nhạ Anh vào công ty, chừng nửa giờ anh trở lại ngay thay cho em. Quốc đưa cho Lam Hằng số tiền, cô lắc đầu:
-
- Em có nè, anh cất đi. Quốc lắc đầu giọng thật ấm:
-
- Khả Khả là người anh yêu thương nhất, chỉ cần Khả Khả khỏe, vui là bao nhiêu anh cũng không ngại. Có thể đổi tất cả để có Khả Khả trong đời mình, anh không hề tiếc. Em thương Khả Khả, xin hiểu cho anh. Cất đi, mọi chi phí về Khả Khả để anh lo cho, em nghe không? Lam Hằng khẽ gật đầu, bởi ánh mắt của Quốc rất thật. Hằng mong rằng Khả Khả sẽ tìm được hạnh phúc trọn vẹn bên Quốc. Vì theo Lam Hằng biết, Khả Khả đau khổ không ít về sự phản bội của chú Long. Cuộc đời của Khả Khả bất hạnh đầy ắp, chưa có một niềm vui nào bù đắp cho Khả Khả. Biết Quốc yêu Khả Khả thật lòng, còn bạn của Hằng thì sao nào ai biết. Hy vọng Quốc sẽ tìm được hạnh phúc bên Khả Khả và ngược lại. Khả Khả được bác sĩ cho ra phòng. Quốc là người chạy đến bên cô trước tiên. Anh lăng xăng như chuyện gì gấp lắm vậy. Các y tá ở khoa nhìn anh cười bảo với Khả Khả:
- rằng cô thật có phước khi được ông chồng biết lo lắng như vậy. Khả Khả chỉ biết cười đáp lại lời khen tặng ấy. Khi mọi người rồi khỏi phòng. Quốc hỏi:
-
- Em đau lắm hả? Trời ơi ! Ngồi ngoài hành lang hai ngày, anh nóng lòng biết bao ! Nhưng xin vào bác sĩ không chọ Anh lo không biết tình trạng sức khỏe của em có sao không nữa. Giờ thì khỏe rồi, em thật sự làm anh hú hồn. May là không đến nỗi nào. Khả Khả quay mặt vào trong, không đáp cũng không nhìn, Quốc ngồi bên cạnh, chống tay qua người Khả Khả, thấp giọng hỏi:
-
- Khả Khả ! Em giận anh phải không? Nước mắt lặng lẽ rơi xuống vành tai, cô quay đi không nhìn đôi mắt chăm chú của Quốc. Anh thở dài:
- Anh biết em giận anh nên về trong đêm ấy, mới xảy ra tai nạn. Em giận gì thì cứ trách cứ anh đi, lời gì cũng được mà. Chỉ cần em nhẹ lòng là anh chấp nhận mà. Nói đi em. Đưa tay lên lau mắt. Khả Khả lạnh nhạt bảo:
-
- Ông về cho tôi nhờ được không? Tôi muốn được yên tĩnh. Tất cả đã qua rồi, màn kịch đã đến hồi kết thúc, ông còn muốn gì nữa ở tôi? Quốc đưa tay lên vuốt má Khả Khả, anh dịu dàng bảo:
-
- Anh thật sự yêu em. Đây là lời nói chân thành phát tự đáy lòng. Đây không phải là màn kịch, em biết không? Em giận anh, cho rằng anh hôn em là sự lợi dụng ngoài kịch bản. Thật sự lòng anh cảm kích, xúc động xui anh hôn em. Với anh, nụ hôn đó đầy ý nghĩa, chứ không phải sự giả dối, lạm dụng tình thương. Nếu cần chăn gối, anh có thể dùng tiền để đáp ứng cho mình mà.
- Ông tính trả cho tôi bao nhiêu với vai diễn thành đạt ấy của tôi chứ? Ông nói đi, ông sòng phẳng lắm mà. Hay sợ tốn kém?
- Khả Khả à !
- Đừng kêu tên tôi nữa. Tôi không muốn gì ngoài số tiền ông trao và chúng ta dứt khoát từ phút này. Ông biết chứ? Quốc nhăn mặt, anh kéo mà Khả Khả lại không cho đối mặt:
-
- Có cần đuổi anh một cách tàn nhẫn như vậy không? Em biết đối với anh, em quý biết chừng nào không? Tự nhiên dứt khoát với anh. Em tưởng cha con anh bình thản khi xa em sao? Thà đi ra mình không, chứ anh không thể mất em đâu.
- Nhưng tôi không có thích ông? Nghe chưa? Đâu phải tôi đóng kịch cho ông giữ được Thi Đình là tôi phải nhập vai suốt đời. Kiến Quốc cau mày:
-
- Em thật sự không yêu anh? Em không dối lòng chứ Khả Khả?
- Yêu, ai đuổi ông về chỉ Vậy cũng hỏi cho được.
- Hừ ! Em tưởng anh là thằng khờ mười tám tuổi hả?
- Ông bao nhiêu tuổi, mắc mớ gì đến tôi. Yêu cầu ông rời nơi đây cho con Khả nó nhờ được không? Quốc cũng không vừa. Anh bước đến đóng ập cửa phòng. Trở lại ngồi bên cô, mặt kề sát Khả Khả gầm gừ:
-
- Em nghe nè. Anh ngủ bên em, ở suốt cạnh em. Bởi vì anh thương em như vợ và ngược lại, em cũng hết lòng yêu thương anh không ai có quyền bắt anh xa em được. Kiến Quốc này thà thân bại danh liệt chứ không bao giờ xa người vợ này. Em nghe rõ chưa?
- Ai là vợ Ông? Nói không ngượng miệng. Nếu tôi là vợ, tôi cũng bỏ ông như Mai Đình vậy. Đừng mơ!
Quốc trừng mắt, môi cắn lại nhìn Khả Khả trân trối. Anh lặng lẽ rời giường với gương mặt căng ra. Quốc lặng người bên cửa sổ thật lâu, anh bước lại chiếc giỏ. Sắp hết mọi thứ vào chiếc tủ nhỏ cạnh giường Khả Khả trong lặng lẽ. Khả Khả hơi áy náy khi vô tình lời mình chạm tự ái của Quốc, nhưng cơn giận trong lòng còn đầy, cô không làm lành được mặc cho Quốc mang khuôn mặt lầm lì ấy. Tiếng gõ cửa, Quốc bước ra với vẻ miễn cưỡng. Không ngờ Thi Đình và bà vú bước vào. Con bé ùa về Khả Khả cười bảo:
-
- Mẹ, mẹ khỏe không? Nghe ba kể con lo biết bao nhiêu? Khả Khả vuốt đầu Thi Đình, mắt chào vú. Bà bảo:
-
- Vú nấu súp cho con nè. Ráng ăn cho mau khỏe. Con làm vú và thằng Quốc không sao ngủ được. Cứ sợ bậy bạ không hà. Sáng nay nghe điện, giọng thằng Quốc vui vẻ, bằng ai cho vú vàng đó con à. Giờ tai nạn khỏi, vú mừng lắm. Vài hôm con về nhà để vú săn sóc chọ Thi Đình hôn má Khả Khả, líu lo kể chuyện về ba nó, về dì Mai Đình lên máy bay, mua cho nó quà nhiều lắm. Má Mai Đình gởi lời thăm mẹ Khả Khả..v.v.... Quốc nhìn họ vui vẻ, nhưng nụ cười không hề có trên môi anh. Giọng thản nhiên anh lên tiếng:
- Vú và Thi Đình ở lại với vợ con nhạ Con về công ty có chuyện khi nào rảnh con đến. À ! Thi Đình, ba có mua đủ loại trái cây và bánh cho mẹ, con nhớ đem ra mời, nếu mẹ không ăn, bệnh sẽ nhiều đó con biết không? Thi Đình ngoan ngoãn "dạ ", Quốc bước ra ngoài sau khi ngọt ngào thưa với Vú:
- Con đến công ty, trưa con không về nhà, Vú đừng chờ cơm nha.
- Vậy con ăn ở đâu? Mấy ngày nay, con lo đủ chuyện, nhìn vào kính xem:
- Con già đi mấy tuổi rồi đó, con thấy hôn. Quốc gượng cười:
-
- Vú làm như con nhỏ vậy. Con định trưa nay ăn cái gì đó, rồi con đến đây nghỉ với Khả Khả. Mới ra ngoài Khả Khả còn yếu lắm chứ con đâu bỏ ăn mà vú sợ con ốm. Bà Vú thật thà bảo:
-
- Bây giờ nhà mình ấm cúng rồi. Vú mừng lắm, con có được Khả Khả, vú có nằm xuống cũng yên tâm. Vợ chồng biết yêu thương nhau dìu dắt con cái nên người là mừng rồi. Còn giàu nghèo không thành vấn đề. Có Khả Khả rồi, con không nên để cô Tuyết tới nhà tìm nữa.
- Dạ, con biết rồi. Thưa vú con đi. Vuốt đầu Thi Đình, Quốc ngọt ngào bảo:
-
- Con săn sóc mẹ thay ba nhá. Thi Đình ngoan ba cưng nhiều. Quốc không nhìn Khả Khả, anh bước ra cửa và khuất trong tầm nhìn của Khả Khả. Cô biết Quốc giận mình lắm. Thật ra lòng cô cũng nghĩ đến anh, nhưng nhớ về chuyện ngày xưa ấy. Khả thở dài. Khả Khả muốn về nhà mình nghỉ ngơi, có Lam Hằng săn sóc cho tiện nhưng Thi Đình không chịu, bà Vú một mực muốn săn sóc Khả Khả, để bù lại tháng ngày cô đã cực nhọc vì họ. Hồng Hạnh nhìn Khả Khả cười:
-
- Ê ! Tự nhiên có đứa con gái hết ý luôn. Nghe nó kêu "mẹ Ơi, mẹ à " tao muốn rỡn tóc gáy chứ? Vậy mà Thi Đình xưng "mẹ " ngọt như đường phèn, nghe phát thèm, tưởng chừng nó sinh em bé từ thuở mười lăm không bằng. Lam Hằng phụ họa:
-
- Mười bốn tuổi biết yêu, mười lăm có con. Đúng như trong Kinh nói:
- "Lấy chồng từ thuở mười ba Đến năm mười tám thiếp đà năm con Ra đường tưởng thiếp còn son Nào ngờ thiếp đã năm con với chàng !"
- Ê ! Lam Hằng, nếu như trong Kinh là trễ mất của Khả Khả hai năm rồi đấy nhỏ ạ. Uổng thật ! Nếu không chắc có năm đứa à. Khả Khả cười cú vào đầu Hồng Hạnh:
- Bộ ăn môn ngứa sao nói dữ vậy? Nói nhiều quá coi chừng ông Việt Kiều ấy chê đấy. Đồ nhiều sự !
Lam Hằng nắm vành tai của Khả Khả bảo:
- Thành thật khai báo đi. Tối sang bên ấy ngủ với ai? Nói.
- Thi Đình chứ ai hỏi lãng ồ.
- Sao con bé bảo, dỗ nó ngủ xong mi đi qua phòng ba nó? Khả Khả bắt ánh mắt "bậy bạ " của bạn, cô cau mày bảo:
-
- Lúc trước ta dỗ Thi Đình ngủ là về nhà mình. Sáng con bé hỏi vú bảo tao đi làm. Chứ với Quốc tao chưa có gì. Thật sự mà. Chuyện tại sao tao làm mẹ bất đắc dĩ ấy đó, tụi bây biết rồi, còn gì. Khả Khả, đâu có gì phải che giấu. Vả lại chưa cưới hỏi ai dám gần gũi chứ?
- Có không đó nghe. Đừng lấy vải thưa che mắt Thánh nhé, cô bạn nhỏ.
- Không tin thì thôi, ai sợ ai mà tra gạn?
- Hơ ! Hơ ! Một con cáo từng trải qua rừng mơ, lại có chuyện tha con nai vàng ngơ ngác sao? Mỡ còn đấy, mà mèo bị treo mỏ, ai chịu? Lam Hằng cười, chỉ Hồng Hạnh hăm dọa:
-
- Coi chừng nhỏ Khả Khả phản pháo mi đó.
- Làm gì tao hỉ?
- Ở đó mà hỉ với hả. Khả Khả nó bảo:
- "Lấy bụng ta suy bụng người " thì mi nói gì đây? Trong khi mi và hắn, hí hí ! Hết sẩy luôn.
- Được thôi. Miễn bàn.
- Không dám đâu. Đồ Tân Trang thì có. Hạnh đập lên vai Hằng không nương taỵ Khả Khả vỗ tay cười thành tiếng. Lam Hằng ngừng lại khi khuôn cửa có người nào đó án ngữ. Mắt Khả sựng lại. Hạnh đon đả gọi:
- Hơ ! Chú Út mới đến hả? Mời ngồi!
- Hằng gọt trái cây cho chú Long dùm đi. Hằng thở nhẹ, lặng lẽ nhìn Duy Long. Hạnh nắm tay bảo:
- "Chúng ta về nhé " Lam Hằng ngọt giọng bảo:
- Khả Khả, chiều mi về nhà, ta sẽ đến đón nhé.
- Ừ. Về đi làm kẻo trể. Hạnh nheo mắt trước khi rời khỏi nơi đó, nhường không khí cho hai người. Long nhìn Khả thật lâu, anh mở lời:
- Em khỏe không Khả Khả. Nghe nói chiều nay em về nhà Quốc dưỡng bệnh phải không? Anh thấy Quốc thật lòng lo lắng và thương em nữa.
- Dạ. Long lấy giọng như tạo cho mình một sức mạnh để đủ cam đảm trút hết nỗi lòng của mình:
- Anh biết, mình không phải với em. Trong lòng anh luôn dành cho hình ảnh của em, bởi tất cả đi qua để lại trong anh kỷ niệm đẹp, không thể nào quên được Khả Khả ạ.
- Anh nói hết ý mình chưa?
- Em muốn đuổi anh? Khả thở dài, thấp giọng bảo:
- Bây giờ, chúng ta sống trong hiện tại với bổn phận, cương vị hẳn hòi rồi. Mình cũng không còn ở tuổi mười tám để có những mơ mộng, tiếc nhớ thời niên thiếu ấy nữa. Anh không cần xóa đi sựï áy náy trong lòng mình bằng những lời tiếc nuối cho em. Mà dù, trong anh có sựï yêu thương thật sựï dành riêng Khả Khả, em cũng không cần biết và không thèm cái thứ tình muộn màng ấy đâu. Và em cũng căm thù cái giọng tội nghiệp ấy, nhất là từ đôi môi anh. Anh hiểu chứ Duy Long? Long không ngờ Khả Khả cứng rắn như vậy. Anh lặng nhìn nét căng thẳng ở Khả Khả. Nhếch môi Khả Khả tiếp:
- Em biết, anh chỉ có hạnh phúc bên em thôi. Còn với cô Út mẫu người ấy, càng sống anh càng đau khổ hơn. Đó là cái giá mà anh phải trả bởi sựï hiếu thảo một cách nhu nhược của anh và tính ích kỷ, bảo thủ của má anh cũng phải chấp nhận đáp số do UT dành cho bà. Với em, xa anh không hề đau khổ mà là mừng, vì em thù ghét hạng đàn ông không có quyết định chắc chắn cho bản thân mình. Luôn lệ thuộc vào đàn bà. Nuốt giọng Khả Khả đưa tay mời:
- Anh về đi, tôi không muốn tiếp anh nữa dù là một giây ngắn ngủi cũng vậy. Về mà gẫm nghĩ lại đời mình cho tận tường sâu sắc hơn. Long chưa muốn về, anh muốn nói điều gì đó cho thỏa ý mình. Nhưng Thi Đình ùa vào với Kiến Quốc và cả bà vú. Anh đành đứng dậy nghiêm chỉnh bảo khi nắm tay Quốc:
- Ngày mai tôi về bên ấy. Thay mặt cô của Khả Khả tôi gửi đứa cháu này cho Quốc. Chúc hai người hạnh phúc.
- Cám ơn "dượng Út " tôi tin rằng Khả Khả sẽ đem lại hạnh phúc trọn vẹn lại cho gia đình và cho cả cuộc đời của Kiến Quốc nữa. Vỗ vai Quốc, Long bảo:
- Cậu là người đàn ông hạnh phúc nhất đấy.
- Cảm ơn ! Tôi sẽ giữ mãi vinh hạnh ấy đến cuối cuộc đời.
- Được vậy thì tốt. Tôi đi nhé. -Long nhìn Khả Khả và buông tay Quốc quay ra cửa. Quốc cười tiễn Long, anh quay vào bảo Thi Đình:
- Con gom đồ vào giỏ và mang ra xe phụ vú nhạ Ba ẵm mẹ ra trước nhá.
- Ơ không. Em đi được mà. Anh không cần phải thế đâu. Quốc trừng mắt gằn giọng:
- Em muốn nằm viện nữa hay sao. Chồng giúp vợ trong cơn bệnh hoạn ai dám cười chứ. Vợ mình, mình ẵm, bộ tha vợ ai sao sợ. Nhưng Khả nhất định giữ ý mình:
- Em bảo là không sao rồi mà.
- Em mà cãi là ăn đòn đó. Có ngồi im hay không thì nói? Và Vú xen vào:
- Khả Khả à, con để chồng đưa ra xe, ai cười vú chịu chọ Khả nhăn mặt nhìn Quốc. Anh cười:
- Anh nhớ khuôn mặt em đẹp lắm mà, đâu có giống bây giờ. Quốc đưa tay lòn qua gáy và gối chân, đưa Khả ra xe. Anh bảo nhỏ bên tai cô:
- Tôi không muốn vú và Thi Đình đau khổ nên làm vậy. Chứ tôi không hề có ý lợi dụng cô gì đâu. Xin lổi, nếu sựï va chạm gần gũi ấy làm cô buồn nhé. Quốc rất vui khi cùng vú đưa Khả về nhà. Nhưng khi vú khuất sau cánh cửa, Thi Đình về phòng, anh sang ghế dài nằm lặng lẽ với điếu thuốc trên tay, Khả lặng nhìn anh, không ai nói với ai câu gì. Đêm cứ thế dần quạ Hai đêm sau, Quốc về rất khuya. Khả nghĩ anh uống rượu say, nhưng không Quốc rất tỉnh. Anh lặng lẽ vào phòng và ngủ tại chiếc ghế dài đó. Khả dạy Thi Đình xong, cô dừng lại phòng và không vào nữa. Khả đi khập khiễng bằng chiếc nạn gỗ, cô lần theo hành lang ra cạnh nhà, ngồi nhìn khóm hoa dưới trời đêm lặng lẽ rơi. Đêm nào Quốc về cũng có một cô theo cùng, xe để ở nhà, họ đưa Quốc về, nụ hôn trao nhau thật nồng và kéo dài, trước khi Quốc vào nhà. Đêm nay, khi dạy Thi Đình làm bài. Khả tựïa cửa sổ nhìn ra cổng, hình ảnh đó lần nữa ập vào mắt cộ Khả nghe lòng nhói đau, muốn quay đi để đừng thấy nữa, nhưng đôi chân như muốn qụy nơi đó. Vậy mà Quốc thản nhiên vào phòng Thi Đình với khuôn mặt vui vẻ, đôi môi rộng mở như trải qua phút giây sung sướng vậy. Điều này, cho Khả thêm sắt se tim mình. không muốn lưu lại đây phút giây nào. Ôn lại đời mình cô lặng lẽ ngước mặt cho lệ rơi. Tiếng mưa rã rít rơi nhè nhẹ trong gío áp vào má của Khả, cô thích cảm giác ấy, nên ngồi nhìn mưa tí tách bên hiên. Quốc giật mình bởi gío từ cửa sổ ập vào phòng. Anh ngồi dậy định đóng cửa sổ lại. Ánh đèn ngủ màu hồng nhạt soi đủ cho anh thấy chiếc giường trống vắng, drap nệm thẳng tấp, chứng tỏ Khả chưa hề về phòng. Anh chạy sang phòng Thi Đình bởi đồng hồ dạ quang trên tay anh chỉ con số ba lạnh lùng đi quạ Thi Đình yên giấc, xung quanh lạnh như tờ !!!
- Vậy Khả đi đâu? Quốc run người, anh chạy xuống bếp, lại phòng vú, bật đèn hành lang và bốn góc nhà. Quốc vội tắt đèn khi thấy bóng Khả ngồi tựïa vào tường bên hiên nhà nhìn mưa. bên cạnh chiếc nạn gỗ năm chơ vơ đó. Quốc chậm bước lại gần và nhỏ nhẹ hỏi:
- Sao em không ngủ mà ngồi đây? Mưa bệnh đó. Để anh dìu em vào phòng nhạ Khả lắc đầu, giọng đáp thật êm:
- Anh ngủ đi, bao giờ em muốn tựï vào mà. Thật lâu, Quốc hỏi khi thấy nước mắt in trên má Khả:
- Em giận hay buồn vì anh?
- Không, em muốn về nhà của mình. Mai em về, anh không cần phải nhọc công đưa.
- Em không thích ở đây sao?
- Có lẽ nó không thích hợp với em. Thiết nghĩ có nhiều người thích hợp hơn, anh biết mà, cần gì Khả Khả nữa.
- Em giận anh?
- Không. Anh đâu có gì để giận. Tựï em muốn về nơi của chính mình thôi. Vở kịch kéo màn rồi. Khán gỉa đã kéo nhau về, em ở lại làm gì nữa. Vả lại, em chán vai trò diễn viên đóng thề này lắm rồi. Em muốn, em là em thôi. Anh không phản đối chứ?
- Anh có quyền phản đối sao? Anh nghĩ Kiến Quốc chỉ có quyền im lặng nghe theo quyết định của đàn bà thôi.
- Vậy thì tốt, mai em sẽ là em thật sựï.
- Còn Thi Đình thì sao?
- Nó là của anh, mãi mãi không có gì thay đổi. Thỉnh thoảng có cơ hội em sẽ đến hay rảnh anh đưa con bé đến với em. Thật lâu Quốc lên tiếng:
- Em thật sựï không yêu anh sao?
- Nhiều người yêu anh qúa. Với anh như thế chưa đủ sao thì đúng hơn. Em không phải là người con g'ai tốt, nên em không thể gắn bó với ai, kể cả anh? Cho nên....
- Em từ chối anh, dù lòng em se thắt khi anh hôn người ta ngoài cổng mỗi đêm đúng không?
- Tình cờ hình ảnh đó vào mắt, chứ em không chủ ý chờ anh để nhìn sựï âu yếm riêng tư của anh. Quốc gằn hỏi:
- Em chưa trả lời câu hỏi của anh.
- Câu gì?
- Em có yêu anh không? Nhìn anh hôn người ta em có nghe tim mình nhói đau không? Em nói đi. Khả nhép môi mắt xoe tròn hướng về Quốc.
- Anh lấu quyền gì bắt buộc em?
- Hừ ! Em không đủ cam đảm để tỏ tình cảm sâu đậm dành cho anh. Tại sao em có can đảm khích bác cho anh xa em, cho anh đau khổ? Bộ em nói anh sung sướng khi hôn họ hay sao? Khả im lặng. Quốc ôm lấy vai cô kéo vào lòng mắt trừng to, giọng gầm gừ:
- Em tưởng anh không biết gì về em sao? Anh đâu có khùng, có đui đến nổi không biết em xúc động khi được anh hôn?
- Anh đừng nói bậy nửa được không. Khả gượng ngồi dậy, nhưng vòng tay Kiến Quốc ôm cô vào lòng. Anh áp đầu cô vào ngựïc mình giọng thật êm:
- Tất cả về em anh đều biết. Lê Hoàng....
- Anh biết gì....? -Khả xô mạnh Quốc và gằn giọng, chặn lời.
- Em làm gì vậy Khả Khả? Anh bao giờ cũng yêu em mà. Cô giọng hỏi, hai tay nắm lấy áo của Quốc:
- Anh biết gì về cuộc đời em, anh nói đỉ Nói mau !
Ánh mắt vươn to, gương mặt tái đi và giọng nói run run ấy cho Quốc biết sựï kích động trong cô không nhỏ. Anh vụt ôm Khả vào lòng vỗ về:
- Bình tĩnh lại đi, nghe anh nói nè. Khả như con mèo nhỏ, nằm trong lòng Quốc một cách ngoan ngoãn với dòng lệ tuôn nhanh. Quốc ngọt ngào bảo:
- Lê Hoàng với thành ý khi kể cho anh nghe chuyện ngày ấy của....
Khả vụt đẩy Quốc và băng trong mưa với những bước chân khập khiễng. Quốc chạy và ôm cô đưa vào phòng anh khóa cửa cẩn thận, lại bên cộ Nhưng Khả đưa hai tay bịt kín vành tai kêu lên như vừa bị thương tích vậy:
- Anh đừng nói nữa ! Em không nghe.... không nghe. Quốc gật đầu, ngả mình lên giường ôm cô vào lòng. Khả đẩy anh nhưng không làm sao thoát được. Quốc thì thầm:
- Anh đã có Thi Đình rồi, được em yêu thương bằng trái tim chân thật anh xúc động lắm. Khả Khả, anh thật không xứng đáng với em. Người mặc cảm là anh, là anh chứ đâu phải em. Khả Khả, anh yêu em, yêu nhiều hơn anh tưởng. Nhìn bóng em tựïa cửa sổ hướng về cổng, anh thương biết bao. Thế mà em lạnh nhạt, xa lánh anh, cho cả hai chúng ta cùng đau khổ. Vuốt tóc cô, anh trầm giọng:
- Khả Khả, anh thật lòng thương em trước khi vở kịch bắt đầu. Khi được ở bên em với cương vị đó, anh vui lắm. Anh ước mơ giây phút ấy kéo dài, để anh đi đâu cũng có em và con theo cùng. Những tấm ảnh của chúng ta thật đẹp, thật hạnh phúc. Nhưng khi em bất bình, muốn dứt khoát cùng anh. Lúc đó anh đau lắm, nếu không ở bệnh viện, mà là ở nhà anh sẽ say và khóc thương cho số phận mình một lần nữa. Bàn tay Khả xoa má Quốc. Anh xúc động, áp năm ngón tay đó lên môi mình. Quốc hỏi:
- Khả Khả, đừng xa anh nha.
- Anh đâu thương em, tôn trọng em.
- Sao không thương? Nếu không tôn trọng anh để yên cho em ngủ ở đây à?
- Vậy chứ làm gì?
- Trời ơi ! Cô hai à, cô đẹp như vầy, nhìn cô ngủ như công chúa, có thằng đàn ông nào chịu đứng nhìn chứ. Mười sông sâu anh cũng lội, Vạn lý trường thành anh cũng trèo qua nữa. Đừng nói chi là khoảng cách nhỏ nhoi này. Khả liếc anh:
- Dầu óc đen tối đụng ai cũng hôn được. Em ghét anh đâu có oan ức mà phân bua.
- Em ghét vấn đề đó của anh từ bao giờ? Mắt Quốc cười hỏi.
- Hỏi chi vậy?
- Để mà biết lúc nào anh được em thương, anh mừng vậy mà. Khả cười đẩy mặt anh ra:
- Ham lắm !
Quốc sung sướng bảo:
- Tháng sau mình cưới nhau nghe. Em thấy được không Khả?
- Làm gì gấp vậy?
- Trời ơi ! Cưới vợ thì tính liền tay, ai ngu sao để lâu chứ?
- Anh đó !
- Chứ không gọi "ông " nữa sao? Quốc rút vai hỏi.
- Muốn không?
- Ai ngu sao muốn kỳ cục vậy. Nghe tiếng "anh" ngọt ngào không tốt hơn tiếng "ông " xa lạ đó sao. Em thấy mình cưới được chứ?
- Để em hỏi ngoại đã.
- Anh hỏi rồi. Ngoại nội gì cũng vui vẻ tán thành chỉ còn đợi em thôi.
- Trời đất ! Anh hỏi rồi thật hả? Sao không hỏi ý em? Quốc đưa tay nựïng cằm cô, anh cười bảo:
- Hỏi lúc chưa có gì lận kìa.
- Chưa có gì là sao?
- Thì lúc em vào làm cô giáo của Thi Đình đó.
- Em đâu có thích anh, cưới làm gì? Lãng ồ.
- Thì từ từ rồi sẽ thương, anh đẹp trai thí mồ, thương không hết....
Kiến Quốc bắt gặp ánh mắt bất mãn của Khả. Anh cười vuốt má cô:
- Nói chơi chứ anh hỏi ý ngoại hơn hai tháng nay thôi mà.
- Lỡ em không đồng ý thì sao?
- Làm gì có chuyện đó.
- Sao anh dám quả quyết như vậy? Khả Khả tra gạn.
- Kinh nghiệp chiến trường mà em. Bây giờ có kết quả tốt đẹp như em thấy đó. Không phải là dựï đóan của anh tốt hay sao? Khả giận dỗi lăn ra xa, Quốc cười:
- Em định tránh né anh đến bao giờ đây?
- Em ghét ai đặt em vào chuyện đã rồi lắm.
- Tại anh thương em thôi mà. Anh muốn chúng ta kết hôn sớm chừng nào tốt chừng ấy.
- Anh sợ em đổi ý à?
- Chứ sao? Ông Hứa Văn gì đó, cứ đi tìm hoài. Anh nóng ruột lắm em biết không?
- Vậy anh hôn mấy cô đó em không có phản ứng sao? Quốc cười hôn lên má cô bảo:
- Anh trông sựï phản ứng đó lâu lắm rồi. Tựï em không thèm quan tâm đến anh thôi. Khả liếc anh cười:
- Không quan tâm mà ở đây hả? Quốc ôm cô vào lòng với niềm vui trọn vẹn trên môi. Ngoài kia mưa có lạnh thế nào, họ vẫn ấm bởi vòng môi trao nhau trong vòng tay thân ái mặn nồng của tình vợ chồng trăm năm gắn bó.
----Hết----
Theo lời mời của Thái An. Kiến Quốc đưa Khả Khả và Thi Đình đến nhà hàng Kinh Đô dự tiệc, trước khi Mai Đình giã từ về phương trời xa lạ đó.Khả Khả khổ sở khi phải sánh đôi với Quốc đi ra phố. Quốc nhìn nét cô nhăn nhó, anh cười, nghiêng mặt kề tai nói nhỏ:
- Lỡ leo lưng cọp rồi, nhảy xuống cọp cắn, mà ôm chặt mặc cho nó chạy đi cũng chết. Vậy thì phóng theo lao theo lao, biết làm sao chứ? Vui lên đi. Thấy mặt "hết tiền " của em, anh ăn không vô, mà uống bia cũng mắc nghẹn nữa đó, Khả Khả à. Khả Khả kéo nhẹ tay anh và cười. Mai Đình vui vẻ khi Khả Khả luôn giải thích mọi điều Thi Đình hỏi. Cô thấy vấn đề để con gái mình ở lại bên Khả Khả là điều hợp lý, bởi vì con bé với gương mặt tươi tắn, nụ cười luôn nở trên môi, chứng tỏ nó đang hạnh phúc trong sự bảo bọc của Khả Khả và Kiến Quốc. Thái An và Mai Đình cùng giơ tay lên, nụ cười thân thiện nở khi mắt họ hướng về bàn bên kia. Thái An đứng dậy đi về phía đó, Khả Khả trông theo bất chợt mặt cô khác đi. Quốc ngạc nhiên hơn khi Thái An đưa ba người khách đến bàn mình. Ngã đầu chào theo phép lịch sự của Quốc và sự ngượng ngập của Khả Khả, dù Lam Hằng tự nhiên kéo ghế ngồi bên cộ Thái An vui vẻ giới thiệu với Quốc và Khả Khả:
-
- Đây là Tony Long, anh làm chung với tôi bên ấy đó Quốc. Còn đây là ai? Để Long giới thiệu cho tiện. Duy Long sau phút ngỡ ngàng, anh cười đưa tay về Lam Hằng:
- Đây là Lam Hằng, cháu gái tôi. Còn đây là hôn phu của nọ. Còn anh An quen sao với Khả Khả vậy?
- Ủa, anh cũng biết Khả Khả sao? Khả Khả ngước mặt lên nhìn Thái An đáp với vẻ không mất tự nhiên:
-
- Thái An, Tony Long là bạn của anh cưới cô Út tôi. Đứng theo vai vế trong gia đình, tôi phải gọi bằng dượng. Nhưng nếu gọi theo Lam Hằng bạn tôi đây, thì Khả Khả thuộc hàng cháu kêu bằng chú đấy. Thái An cười nhìn Mai Đình:
-
- Em xem quả đất quả tròn. Rốt cuộc rồi mình cũng là người quen cả. Mai Đình gật đầu cười. Duy Long hỏi Thái An:
-
- Còn anh sao lại quen với Khả Khả hay vậy? Thái An chưa kịp đáp thì Thi Đình đã lay tay Khả Khả vòi vĩnh đưa mắt nhìn trái nho lớn chín đỏ:
- Mẹ à, con không thích ăn súp nữa đâu. Mẹ cho con ăn trái nho chín ấy đi. Duy Long ngớ người nhìn, không riêng vì anh mà Lam Hằng và cả Lê Hoàng cũng trố mắt nhìn Khả Khả lẫn Thi Đình. Trong khi, mặt Khả Khả đỏ ửng lên, nhưng giọng nói Khả Khả vẫn tự nhiên, khi cô vỗ nhẹ vai Thi Đình:
-
- Được rồi con ngoan, hãy ăn hết súp còn lại trong chén. Mẹ sẽ cho con cả chùm nho ấy nhé. Thi Đình ngoan nào.
- Con ngán quá hà.
- Ráng đi mẹ cưng. Con ăn bỏ thừa như vậy tội lắm. Nào Thi Đình, con đâu muốn mẹ giận phải không? Kiến Quốc ngọt ngào:
-
- Thi Đình, con ngoan ba cũng như mẹ sẽ cưng con nữa đó.
- Nhưng mẹ phải hứa, tối nay mẹ ngủ với con luôn à. Không được bỏ con sang phòng ba ngủ nữa. Nếu mẹ hứa con mới chịu. Con bé vô tình khiến cho Khả Khả đỏ mặt, Quốc lắc đầu cười trước những khuôn mặt ngẩn ngơ ấy. Anh nắm tay Khả bóp nhẹ, cô cười ngọt ngào bảo với Thi Đình:
-
- Ừ, mẹ hứa. Giờ con ăn chưa nào. Lam Hằng trố mắt môi mấp máy "mẹ ư". Âm thanh ấy Khả Khả nghe ngay từ đầu, Hằng nhéo lên đùi cô cũng từ lúc ấy. Khả Khả không còn lời gì để giải thích, chỉ biết vở kịch chưa kết thúc, thì vai diễn phải tiếp tục vậy thôi. Lê Hoàng nhìn Thi Đình nũng nịu với Khả Khả trong im lặng. Bởi vì anh thừa hiểu Khả Khả không bao giờ thuộc về anh, giờ bên anh là Lam Hằng, nếu Hoàng thức tỉnh phải biết cái gì nên giữ và mắt nên dừng lại khuôn mặt nào, như vậy mới hiểu hạnh phúc là gì. Mai Đình lên tiếng, phá đi sự ngột ngạt ấy:
-
- Khả Khả, cám ơn em đã chăm sóc và dạy dỗ Thi Đình. Thật mà nói, nếu ở bên chị từ nhỏ, chưa chắc Thi Đình được học giỏi và ngoan như đã được sự giáo dục của em bao năm naỵ Về bên ấy chị rất an tâm về Thi Đình khi con bé ở bên em. Kiến Quốc tiếp lời Mai Đình:
-
- Không phải chỉ có em cảm kích mà anh thật xúc động khi Khả vui lòng cho cha con anh hưởng tháng ngày vui vẻ hạnh phúc. Khả Khả đối với anh là tất cả, không phải anh tôn vinh vợ mình quá đáng. Em thấy không? Mai Đình cười gật nhẹ:
-
- Em tham quan tất cả trong ngôi nhà mình. Khả Khả quả là người vợ tốt của anh. Em xin nâng ly rượu này chúc mừng anh được hạnh phúc trọn vẹn. Mời các bạn. Chúng ta chúc mừng Khả Khả đi nào. Lê Hoàng, Duy Long lẫn Lam Hằng đã cố gắng hết mình để hòa nhập với niềm vui trong bàn. Quốc nhìn Thái An cười:
- Tôi cũng chúc cho mối tình hai người không bao giờ phai như tình của tôi và Khả Khả vậy. Mời. Khả Khả thật tự nhiên khi Quốc hôn cô trước mặt mọi người theo lời ra tiếng vào của Thái An. Tất cả đã qua, vai cô đóng rất đạt, Kiến Quốc không ngờ Khả Khả thông minh, khôn ngoan đã chuyển cuộc diện từ thù trở thành bạn. Khi về đến nhà Quốc đã say, Khả Khả đưa anh về phòng với ánh mắt sắc bén, trách cứ. Quốc kéo tay Khả Khả khi cô quay nhanh về phòng Thi Đình:
-
- Khả Khả, em giận anh? Thi Đình níu tay cô hỏi:
-
- Mẹ, bộ ba say lắm hả? Mẹ Ơi, mình về phòng đi. Khả Khả lắc đầu ngọt ngào đáp:
-
- Ba đâu có saỵ Con về phòng trước đi, mẹ nói chuyện với ba chút đã.
- Con đợi mẹ hà. Không có mẹ, con sợ lắm.
- Cũng được. Cô quay lại bảo Kiến Quốc.
- Anh nằm nghỉ đi, những gì đáng làm, đều được kết quả tốt rồi. Em nghĩ anh đâu còn gì để lo nữa. Ngủ đi. Mai em có nhiều chuyện để nói với anh. Kiến Quốc choàng tay qua tay Khả Khả, dù cô tránh né cũng không làm sao được. Quốc kéo cô vào ngực mình, anh thì thầm:
-
- Anh thương em thật lòng. Khả Khả, anh thương em, nể em hơn tất cả. Đừng phụ tình anh. Không có em đến, nhà này buồn thảm lắm, em biết không? Anh yêu em biết bao. Đừng giận anh nha.
- Biết rồi, ngủ đi. Em còn dỗ Thi Đình ngủ nữa. Khuya rồi.
- Nhưng em hứa rồi, đừng bỏ anh nha.
- Ừ mà, ngủ đi, lải nhải hoài. Bộ đó là cái bệnh của anh sao? Quốc cười cười, Khả Khả dìu anh nằm xuống giường. Quốc hôn cô thật nồng trên má. Khả Khả đẩy anh thật mạnh, mắt cô câu lại, giọng cứng cõi hơn:
- Đủ rồi. Ngủ đi, mai đóng tiếp, hôn tiếp, không mất phần đâu mà sợ, mà vội vàng hưởng thụ. Cô kéo Thi Đình rời khỏi phòng với nét mặt căng thẳng, Quốc thở dài trông theo bước cô đi. Nhưng cơn say ập đến, Quốc buông tay mặc cho giấc ngủ chiếm lấy mình.Trong khi Khả Khả nằm bên cạnh Thi Đình với dòng nước mắt lặng lẽ trôi. Ánh mắt của Duy Long xoáy động trái tim cô, dù cô từng dặn lòng, Long và Út Thắm hạnh phúc se tròn, Lê Hoàng chính thức đính hôn. Thế mà họ vẫn muốn cô thuộc về mình mãi mãi. Vậy họ có ích kỹ không? Còn cô, màn kịch vừa hạ, cô độc vẫn chiếm lấy cô như ngày nào. Trong cô không có gì thay đổi. Khả Khả cho xe đưa mình về nhà trong tâm trạng bất ổn, khi xe lướt ngang ngã ba, cô bị bọn đua xe cán ngã. Khả chẳng biết gì khi tiếng còi hú lên khủng khiếp....
Lam Hằng hốt hoảng khi nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến. Cô bay vào phòng cấp cứu tìm Khả Khả, mới hay chân Khả Khả bị gãy và hiện được nằm phòng hồi sức theo dõi chờ tình trạng sức khỏe ổn mới cho ra viện. Hằng gọi điện thoại báo cho Kiến Quốc hay, Quốc không vào công ty, anh đến bệnh viện gặp Hằng với gương mặt lo lắng:
-
- Hằng à, Khả Khả bị bao giờ vậy?
- Có lẽ từ nhà anh về. Nhưng đến sáng nay em mới được điện của bệnh viện báo tin.
- Em có vào gặp Khả Khả không? Tình trạng thế nào. Anh lo quá.
- Lo lo, lo sao để nó về nhà khuya như vậy. Anh thừa biết bọn đua xe hay chọn thời gian nửa đêm mà.
- Anh say mèm có biết gì mà em trách.
- Vậy vợ chồng làm gì? Nhưng anh và Khả Khả kết hôn bao giờ mà không ai biết hay gì cả vậy? Đùng một cái ! Nếu tôi không giữ được sự bình tĩnh, tối hôm qua không biết ra sao nữa. Kiến Quốc nhìn vào phòng hồi sức lo lắng, anh đáp:
- Chuyện dài dòng lắm, từ từ anh sẽ kể cho em nghe. Có anh với Khả Khả chưa có gì.... cả. Dù anh thương Khả Khả lắm. Còn cô ấy thì lạnh như băng vậy. Anh không biết cô ấy nghĩ gì nữa.
- Mới anh anh, em em hồi hôm. Giờ cô ấy là sao? Kiến Quốc nhăn mặt.
- Từ từ em cũng biết mà. Giờ lo cho Khả Khả đã, cô hãy ở đây xem Khả Khả có cần gì không nhạ Anh vào công ty, chừng nửa giờ anh trở lại ngay thay cho em. Quốc đưa cho Lam Hằng số tiền, cô lắc đầu:
-
- Em có nè, anh cất đi. Quốc lắc đầu giọng thật ấm:
-
- Khả Khả là người anh yêu thương nhất, chỉ cần Khả Khả khỏe, vui là bao nhiêu anh cũng không ngại. Có thể đổi tất cả để có Khả Khả trong đời mình, anh không hề tiếc. Em thương Khả Khả, xin hiểu cho anh. Cất đi, mọi chi phí về Khả Khả để anh lo cho, em nghe không? Lam Hằng khẽ gật đầu, bởi ánh mắt của Quốc rất thật. Hằng mong rằng Khả Khả sẽ tìm được hạnh phúc trọn vẹn bên Quốc. Vì theo Lam Hằng biết, Khả Khả đau khổ không ít về sự phản bội của chú Long. Cuộc đời của Khả Khả bất hạnh đầy ắp, chưa có một niềm vui nào bù đắp cho Khả Khả. Biết Quốc yêu Khả Khả thật lòng, còn bạn của Hằng thì sao nào ai biết. Hy vọng Quốc sẽ tìm được hạnh phúc bên Khả Khả và ngược lại. Khả Khả được bác sĩ cho ra phòng. Quốc là người chạy đến bên cô trước tiên. Anh lăng xăng như chuyện gì gấp lắm vậy. Các y tá ở khoa nhìn anh cười bảo với Khả Khả:
- rằng cô thật có phước khi được ông chồng biết lo lắng như vậy. Khả Khả chỉ biết cười đáp lại lời khen tặng ấy. Khi mọi người rồi khỏi phòng. Quốc hỏi:
-
- Em đau lắm hả? Trời ơi ! Ngồi ngoài hành lang hai ngày, anh nóng lòng biết bao ! Nhưng xin vào bác sĩ không chọ Anh lo không biết tình trạng sức khỏe của em có sao không nữa. Giờ thì khỏe rồi, em thật sự làm anh hú hồn. May là không đến nỗi nào. Khả Khả quay mặt vào trong, không đáp cũng không nhìn, Quốc ngồi bên cạnh, chống tay qua người Khả Khả, thấp giọng hỏi:
-
- Khả Khả ! Em giận anh phải không? Nước mắt lặng lẽ rơi xuống vành tai, cô quay đi không nhìn đôi mắt chăm chú của Quốc. Anh thở dài:
- Anh biết em giận anh nên về trong đêm ấy, mới xảy ra tai nạn. Em giận gì thì cứ trách cứ anh đi, lời gì cũng được mà. Chỉ cần em nhẹ lòng là anh chấp nhận mà. Nói đi em. Đưa tay lên lau mắt. Khả Khả lạnh nhạt bảo:
-
- Ông về cho tôi nhờ được không? Tôi muốn được yên tĩnh. Tất cả đã qua rồi, màn kịch đã đến hồi kết thúc, ông còn muốn gì nữa ở tôi? Quốc đưa tay lên vuốt má Khả Khả, anh dịu dàng bảo:
-
- Anh thật sự yêu em. Đây là lời nói chân thành phát tự đáy lòng. Đây không phải là màn kịch, em biết không? Em giận anh, cho rằng anh hôn em là sự lợi dụng ngoài kịch bản. Thật sự lòng anh cảm kích, xúc động xui anh hôn em. Với anh, nụ hôn đó đầy ý nghĩa, chứ không phải sự giả dối, lạm dụng tình thương. Nếu cần chăn gối, anh có thể dùng tiền để đáp ứng cho mình mà.
- Ông tính trả cho tôi bao nhiêu với vai diễn thành đạt ấy của tôi chứ? Ông nói đi, ông sòng phẳng lắm mà. Hay sợ tốn kém?
- Khả Khả à !
- Đừng kêu tên tôi nữa. Tôi không muốn gì ngoài số tiền ông trao và chúng ta dứt khoát từ phút này. Ông biết chứ? Quốc nhăn mặt, anh kéo mà Khả Khả lại không cho đối mặt:
-
- Có cần đuổi anh một cách tàn nhẫn như vậy không? Em biết đối với anh, em quý biết chừng nào không? Tự nhiên dứt khoát với anh. Em tưởng cha con anh bình thản khi xa em sao? Thà đi ra mình không, chứ anh không thể mất em đâu.
- Nhưng tôi không có thích ông? Nghe chưa? Đâu phải tôi đóng kịch cho ông giữ được Thi Đình là tôi phải nhập vai suốt đời. Kiến Quốc cau mày:
-
- Em thật sự không yêu anh? Em không dối lòng chứ Khả Khả?
- Yêu, ai đuổi ông về chỉ Vậy cũng hỏi cho được.
- Hừ ! Em tưởng anh là thằng khờ mười tám tuổi hả?
- Ông bao nhiêu tuổi, mắc mớ gì đến tôi. Yêu cầu ông rời nơi đây cho con Khả nó nhờ được không? Quốc cũng không vừa. Anh bước đến đóng ập cửa phòng. Trở lại ngồi bên cô, mặt kề sát Khả Khả gầm gừ:
-
- Em nghe nè. Anh ngủ bên em, ở suốt cạnh em. Bởi vì anh thương em như vợ và ngược lại, em cũng hết lòng yêu thương anh không ai có quyền bắt anh xa em được. Kiến Quốc này thà thân bại danh liệt chứ không bao giờ xa người vợ này. Em nghe rõ chưa?
- Ai là vợ Ông? Nói không ngượng miệng. Nếu tôi là vợ, tôi cũng bỏ ông như Mai Đình vậy. Đừng mơ!
Quốc trừng mắt, môi cắn lại nhìn Khả Khả trân trối. Anh lặng lẽ rời giường với gương mặt căng ra. Quốc lặng người bên cửa sổ thật lâu, anh bước lại chiếc giỏ. Sắp hết mọi thứ vào chiếc tủ nhỏ cạnh giường Khả Khả trong lặng lẽ. Khả Khả hơi áy náy khi vô tình lời mình chạm tự ái của Quốc, nhưng cơn giận trong lòng còn đầy, cô không làm lành được mặc cho Quốc mang khuôn mặt lầm lì ấy. Tiếng gõ cửa, Quốc bước ra với vẻ miễn cưỡng. Không ngờ Thi Đình và bà vú bước vào. Con bé ùa về Khả Khả cười bảo:
-
- Mẹ, mẹ khỏe không? Nghe ba kể con lo biết bao nhiêu? Khả Khả vuốt đầu Thi Đình, mắt chào vú. Bà bảo:
-
- Vú nấu súp cho con nè. Ráng ăn cho mau khỏe. Con làm vú và thằng Quốc không sao ngủ được. Cứ sợ bậy bạ không hà. Sáng nay nghe điện, giọng thằng Quốc vui vẻ, bằng ai cho vú vàng đó con à. Giờ tai nạn khỏi, vú mừng lắm. Vài hôm con về nhà để vú săn sóc chọ Thi Đình hôn má Khả Khả, líu lo kể chuyện về ba nó, về dì Mai Đình lên máy bay, mua cho nó quà nhiều lắm. Má Mai Đình gởi lời thăm mẹ Khả Khả..v.v.... Quốc nhìn họ vui vẻ, nhưng nụ cười không hề có trên môi anh. Giọng thản nhiên anh lên tiếng:
- Vú và Thi Đình ở lại với vợ con nhạ Con về công ty có chuyện khi nào rảnh con đến. À ! Thi Đình, ba có mua đủ loại trái cây và bánh cho mẹ, con nhớ đem ra mời, nếu mẹ không ăn, bệnh sẽ nhiều đó con biết không? Thi Đình ngoan ngoãn "dạ ", Quốc bước ra ngoài sau khi ngọt ngào thưa với Vú:
- Con đến công ty, trưa con không về nhà, Vú đừng chờ cơm nha.
- Vậy con ăn ở đâu? Mấy ngày nay, con lo đủ chuyện, nhìn vào kính xem:
- Con già đi mấy tuổi rồi đó, con thấy hôn. Quốc gượng cười:
-
- Vú làm như con nhỏ vậy. Con định trưa nay ăn cái gì đó, rồi con đến đây nghỉ với Khả Khả. Mới ra ngoài Khả Khả còn yếu lắm chứ con đâu bỏ ăn mà vú sợ con ốm. Bà Vú thật thà bảo:
-
- Bây giờ nhà mình ấm cúng rồi. Vú mừng lắm, con có được Khả Khả, vú có nằm xuống cũng yên tâm. Vợ chồng biết yêu thương nhau dìu dắt con cái nên người là mừng rồi. Còn giàu nghèo không thành vấn đề. Có Khả Khả rồi, con không nên để cô Tuyết tới nhà tìm nữa.
- Dạ, con biết rồi. Thưa vú con đi. Vuốt đầu Thi Đình, Quốc ngọt ngào bảo:
-
- Con săn sóc mẹ thay ba nhá. Thi Đình ngoan ba cưng nhiều. Quốc không nhìn Khả Khả, anh bước ra cửa và khuất trong tầm nhìn của Khả Khả. Cô biết Quốc giận mình lắm. Thật ra lòng cô cũng nghĩ đến anh, nhưng nhớ về chuyện ngày xưa ấy. Khả thở dài. Khả Khả muốn về nhà mình nghỉ ngơi, có Lam Hằng săn sóc cho tiện nhưng Thi Đình không chịu, bà Vú một mực muốn săn sóc Khả Khả, để bù lại tháng ngày cô đã cực nhọc vì họ. Hồng Hạnh nhìn Khả Khả cười:
-
- Ê ! Tự nhiên có đứa con gái hết ý luôn. Nghe nó kêu "mẹ Ơi, mẹ à " tao muốn rỡn tóc gáy chứ? Vậy mà Thi Đình xưng "mẹ " ngọt như đường phèn, nghe phát thèm, tưởng chừng nó sinh em bé từ thuở mười lăm không bằng. Lam Hằng phụ họa:
-
- Mười bốn tuổi biết yêu, mười lăm có con. Đúng như trong Kinh nói:
- "Lấy chồng từ thuở mười ba Đến năm mười tám thiếp đà năm con Ra đường tưởng thiếp còn son Nào ngờ thiếp đã năm con với chàng !"
- Ê ! Lam Hằng, nếu như trong Kinh là trễ mất của Khả Khả hai năm rồi đấy nhỏ ạ. Uổng thật ! Nếu không chắc có năm đứa à. Khả Khả cười cú vào đầu Hồng Hạnh:
- Bộ ăn môn ngứa sao nói dữ vậy? Nói nhiều quá coi chừng ông Việt Kiều ấy chê đấy. Đồ nhiều sự !
Lam Hằng nắm vành tai của Khả Khả bảo:
- Thành thật khai báo đi. Tối sang bên ấy ngủ với ai? Nói.
- Thi Đình chứ ai hỏi lãng ồ.
- Sao con bé bảo, dỗ nó ngủ xong mi đi qua phòng ba nó? Khả Khả bắt ánh mắt "bậy bạ " của bạn, cô cau mày bảo:
-
- Lúc trước ta dỗ Thi Đình ngủ là về nhà mình. Sáng con bé hỏi vú bảo tao đi làm. Chứ với Quốc tao chưa có gì. Thật sự mà. Chuyện tại sao tao làm mẹ bất đắc dĩ ấy đó, tụi bây biết rồi, còn gì. Khả Khả, đâu có gì phải che giấu. Vả lại chưa cưới hỏi ai dám gần gũi chứ?
- Có không đó nghe. Đừng lấy vải thưa che mắt Thánh nhé, cô bạn nhỏ.
- Không tin thì thôi, ai sợ ai mà tra gạn?
- Hơ ! Hơ ! Một con cáo từng trải qua rừng mơ, lại có chuyện tha con nai vàng ngơ ngác sao? Mỡ còn đấy, mà mèo bị treo mỏ, ai chịu? Lam Hằng cười, chỉ Hồng Hạnh hăm dọa:
-
- Coi chừng nhỏ Khả Khả phản pháo mi đó.
- Làm gì tao hỉ?
- Ở đó mà hỉ với hả. Khả Khả nó bảo:
- "Lấy bụng ta suy bụng người " thì mi nói gì đây? Trong khi mi và hắn, hí hí ! Hết sẩy luôn.
- Được thôi. Miễn bàn.
- Không dám đâu. Đồ Tân Trang thì có. Hạnh đập lên vai Hằng không nương taỵ Khả Khả vỗ tay cười thành tiếng. Lam Hằng ngừng lại khi khuôn cửa có người nào đó án ngữ. Mắt Khả sựng lại. Hạnh đon đả gọi:
- Hơ ! Chú Út mới đến hả? Mời ngồi!
- Hằng gọt trái cây cho chú Long dùm đi. Hằng thở nhẹ, lặng lẽ nhìn Duy Long. Hạnh nắm tay bảo:
- "Chúng ta về nhé " Lam Hằng ngọt giọng bảo:
- Khả Khả, chiều mi về nhà, ta sẽ đến đón nhé.
- Ừ. Về đi làm kẻo trể. Hạnh nheo mắt trước khi rời khỏi nơi đó, nhường không khí cho hai người. Long nhìn Khả thật lâu, anh mở lời:
- Em khỏe không Khả Khả. Nghe nói chiều nay em về nhà Quốc dưỡng bệnh phải không? Anh thấy Quốc thật lòng lo lắng và thương em nữa.
- Dạ. Long lấy giọng như tạo cho mình một sức mạnh để đủ cam đảm trút hết nỗi lòng của mình:
- Anh biết, mình không phải với em. Trong lòng anh luôn dành cho hình ảnh của em, bởi tất cả đi qua để lại trong anh kỷ niệm đẹp, không thể nào quên được Khả Khả ạ.
- Anh nói hết ý mình chưa?
- Em muốn đuổi anh? Khả thở dài, thấp giọng bảo:
- Bây giờ, chúng ta sống trong hiện tại với bổn phận, cương vị hẳn hòi rồi. Mình cũng không còn ở tuổi mười tám để có những mơ mộng, tiếc nhớ thời niên thiếu ấy nữa. Anh không cần xóa đi sựï áy náy trong lòng mình bằng những lời tiếc nuối cho em. Mà dù, trong anh có sựï yêu thương thật sựï dành riêng Khả Khả, em cũng không cần biết và không thèm cái thứ tình muộn màng ấy đâu. Và em cũng căm thù cái giọng tội nghiệp ấy, nhất là từ đôi môi anh. Anh hiểu chứ Duy Long? Long không ngờ Khả Khả cứng rắn như vậy. Anh lặng nhìn nét căng thẳng ở Khả Khả. Nhếch môi Khả Khả tiếp:
- Em biết, anh chỉ có hạnh phúc bên em thôi. Còn với cô Út mẫu người ấy, càng sống anh càng đau khổ hơn. Đó là cái giá mà anh phải trả bởi sựï hiếu thảo một cách nhu nhược của anh và tính ích kỷ, bảo thủ của má anh cũng phải chấp nhận đáp số do UT dành cho bà. Với em, xa anh không hề đau khổ mà là mừng, vì em thù ghét hạng đàn ông không có quyết định chắc chắn cho bản thân mình. Luôn lệ thuộc vào đàn bà. Nuốt giọng Khả Khả đưa tay mời:
- Anh về đi, tôi không muốn tiếp anh nữa dù là một giây ngắn ngủi cũng vậy. Về mà gẫm nghĩ lại đời mình cho tận tường sâu sắc hơn. Long chưa muốn về, anh muốn nói điều gì đó cho thỏa ý mình. Nhưng Thi Đình ùa vào với Kiến Quốc và cả bà vú. Anh đành đứng dậy nghiêm chỉnh bảo khi nắm tay Quốc:
- Ngày mai tôi về bên ấy. Thay mặt cô của Khả Khả tôi gửi đứa cháu này cho Quốc. Chúc hai người hạnh phúc.
- Cám ơn "dượng Út " tôi tin rằng Khả Khả sẽ đem lại hạnh phúc trọn vẹn lại cho gia đình và cho cả cuộc đời của Kiến Quốc nữa. Vỗ vai Quốc, Long bảo:
- Cậu là người đàn ông hạnh phúc nhất đấy.
- Cảm ơn ! Tôi sẽ giữ mãi vinh hạnh ấy đến cuối cuộc đời.
- Được vậy thì tốt. Tôi đi nhé. -Long nhìn Khả Khả và buông tay Quốc quay ra cửa. Quốc cười tiễn Long, anh quay vào bảo Thi Đình:
- Con gom đồ vào giỏ và mang ra xe phụ vú nhạ Ba ẵm mẹ ra trước nhá.
- Ơ không. Em đi được mà. Anh không cần phải thế đâu. Quốc trừng mắt gằn giọng:
- Em muốn nằm viện nữa hay sao. Chồng giúp vợ trong cơn bệnh hoạn ai dám cười chứ. Vợ mình, mình ẵm, bộ tha vợ ai sao sợ. Nhưng Khả nhất định giữ ý mình:
- Em bảo là không sao rồi mà.
- Em mà cãi là ăn đòn đó. Có ngồi im hay không thì nói? Và Vú xen vào:
- Khả Khả à, con để chồng đưa ra xe, ai cười vú chịu chọ Khả nhăn mặt nhìn Quốc. Anh cười:
- Anh nhớ khuôn mặt em đẹp lắm mà, đâu có giống bây giờ. Quốc đưa tay lòn qua gáy và gối chân, đưa Khả ra xe. Anh bảo nhỏ bên tai cô:
- Tôi không muốn vú và Thi Đình đau khổ nên làm vậy. Chứ tôi không hề có ý lợi dụng cô gì đâu. Xin lổi, nếu sựï va chạm gần gũi ấy làm cô buồn nhé. Quốc rất vui khi cùng vú đưa Khả về nhà. Nhưng khi vú khuất sau cánh cửa, Thi Đình về phòng, anh sang ghế dài nằm lặng lẽ với điếu thuốc trên tay, Khả lặng nhìn anh, không ai nói với ai câu gì. Đêm cứ thế dần quạ Hai đêm sau, Quốc về rất khuya. Khả nghĩ anh uống rượu say, nhưng không Quốc rất tỉnh. Anh lặng lẽ vào phòng và ngủ tại chiếc ghế dài đó. Khả dạy Thi Đình xong, cô dừng lại phòng và không vào nữa. Khả đi khập khiễng bằng chiếc nạn gỗ, cô lần theo hành lang ra cạnh nhà, ngồi nhìn khóm hoa dưới trời đêm lặng lẽ rơi. Đêm nào Quốc về cũng có một cô theo cùng, xe để ở nhà, họ đưa Quốc về, nụ hôn trao nhau thật nồng và kéo dài, trước khi Quốc vào nhà. Đêm nay, khi dạy Thi Đình làm bài. Khả tựïa cửa sổ nhìn ra cổng, hình ảnh đó lần nữa ập vào mắt cộ Khả nghe lòng nhói đau, muốn quay đi để đừng thấy nữa, nhưng đôi chân như muốn qụy nơi đó. Vậy mà Quốc thản nhiên vào phòng Thi Đình với khuôn mặt vui vẻ, đôi môi rộng mở như trải qua phút giây sung sướng vậy. Điều này, cho Khả thêm sắt se tim mình. không muốn lưu lại đây phút giây nào. Ôn lại đời mình cô lặng lẽ ngước mặt cho lệ rơi. Tiếng mưa rã rít rơi nhè nhẹ trong gío áp vào má của Khả, cô thích cảm giác ấy, nên ngồi nhìn mưa tí tách bên hiên. Quốc giật mình bởi gío từ cửa sổ ập vào phòng. Anh ngồi dậy định đóng cửa sổ lại. Ánh đèn ngủ màu hồng nhạt soi đủ cho anh thấy chiếc giường trống vắng, drap nệm thẳng tấp, chứng tỏ Khả chưa hề về phòng. Anh chạy sang phòng Thi Đình bởi đồng hồ dạ quang trên tay anh chỉ con số ba lạnh lùng đi quạ Thi Đình yên giấc, xung quanh lạnh như tờ !!!
- Vậy Khả đi đâu? Quốc run người, anh chạy xuống bếp, lại phòng vú, bật đèn hành lang và bốn góc nhà. Quốc vội tắt đèn khi thấy bóng Khả ngồi tựïa vào tường bên hiên nhà nhìn mưa. bên cạnh chiếc nạn gỗ năm chơ vơ đó. Quốc chậm bước lại gần và nhỏ nhẹ hỏi:
- Sao em không ngủ mà ngồi đây? Mưa bệnh đó. Để anh dìu em vào phòng nhạ Khả lắc đầu, giọng đáp thật êm:
- Anh ngủ đi, bao giờ em muốn tựï vào mà. Thật lâu, Quốc hỏi khi thấy nước mắt in trên má Khả:
- Em giận hay buồn vì anh?
- Không, em muốn về nhà của mình. Mai em về, anh không cần phải nhọc công đưa.
- Em không thích ở đây sao?
- Có lẽ nó không thích hợp với em. Thiết nghĩ có nhiều người thích hợp hơn, anh biết mà, cần gì Khả Khả nữa.
- Em giận anh?
- Không. Anh đâu có gì để giận. Tựï em muốn về nơi của chính mình thôi. Vở kịch kéo màn rồi. Khán gỉa đã kéo nhau về, em ở lại làm gì nữa. Vả lại, em chán vai trò diễn viên đóng thề này lắm rồi. Em muốn, em là em thôi. Anh không phản đối chứ?
- Anh có quyền phản đối sao? Anh nghĩ Kiến Quốc chỉ có quyền im lặng nghe theo quyết định của đàn bà thôi.
- Vậy thì tốt, mai em sẽ là em thật sựï.
- Còn Thi Đình thì sao?
- Nó là của anh, mãi mãi không có gì thay đổi. Thỉnh thoảng có cơ hội em sẽ đến hay rảnh anh đưa con bé đến với em. Thật lâu Quốc lên tiếng:
- Em thật sựï không yêu anh sao?
- Nhiều người yêu anh qúa. Với anh như thế chưa đủ sao thì đúng hơn. Em không phải là người con g'ai tốt, nên em không thể gắn bó với ai, kể cả anh? Cho nên....
- Em từ chối anh, dù lòng em se thắt khi anh hôn người ta ngoài cổng mỗi đêm đúng không?
- Tình cờ hình ảnh đó vào mắt, chứ em không chủ ý chờ anh để nhìn sựï âu yếm riêng tư của anh. Quốc gằn hỏi:
- Em chưa trả lời câu hỏi của anh.
- Câu gì?
- Em có yêu anh không? Nhìn anh hôn người ta em có nghe tim mình nhói đau không? Em nói đi. Khả nhép môi mắt xoe tròn hướng về Quốc.
- Anh lấu quyền gì bắt buộc em?
- Hừ ! Em không đủ cam đảm để tỏ tình cảm sâu đậm dành cho anh. Tại sao em có can đảm khích bác cho anh xa em, cho anh đau khổ? Bộ em nói anh sung sướng khi hôn họ hay sao? Khả im lặng. Quốc ôm lấy vai cô kéo vào lòng mắt trừng to, giọng gầm gừ:
- Em tưởng anh không biết gì về em sao? Anh đâu có khùng, có đui đến nổi không biết em xúc động khi được anh hôn?
- Anh đừng nói bậy nửa được không. Khả gượng ngồi dậy, nhưng vòng tay Kiến Quốc ôm cô vào lòng. Anh áp đầu cô vào ngựïc mình giọng thật êm:
- Tất cả về em anh đều biết. Lê Hoàng....
- Anh biết gì....? -Khả xô mạnh Quốc và gằn giọng, chặn lời.
- Em làm gì vậy Khả Khả? Anh bao giờ cũng yêu em mà. Cô giọng hỏi, hai tay nắm lấy áo của Quốc:
- Anh biết gì về cuộc đời em, anh nói đỉ Nói mau !
Ánh mắt vươn to, gương mặt tái đi và giọng nói run run ấy cho Quốc biết sựï kích động trong cô không nhỏ. Anh vụt ôm Khả vào lòng vỗ về:
- Bình tĩnh lại đi, nghe anh nói nè. Khả như con mèo nhỏ, nằm trong lòng Quốc một cách ngoan ngoãn với dòng lệ tuôn nhanh. Quốc ngọt ngào bảo:
- Lê Hoàng với thành ý khi kể cho anh nghe chuyện ngày ấy của....
Khả vụt đẩy Quốc và băng trong mưa với những bước chân khập khiễng. Quốc chạy và ôm cô đưa vào phòng anh khóa cửa cẩn thận, lại bên cộ Nhưng Khả đưa hai tay bịt kín vành tai kêu lên như vừa bị thương tích vậy:
- Anh đừng nói nữa ! Em không nghe.... không nghe. Quốc gật đầu, ngả mình lên giường ôm cô vào lòng. Khả đẩy anh nhưng không làm sao thoát được. Quốc thì thầm:
- Anh đã có Thi Đình rồi, được em yêu thương bằng trái tim chân thật anh xúc động lắm. Khả Khả, anh thật không xứng đáng với em. Người mặc cảm là anh, là anh chứ đâu phải em. Khả Khả, anh yêu em, yêu nhiều hơn anh tưởng. Nhìn bóng em tựïa cửa sổ hướng về cổng, anh thương biết bao. Thế mà em lạnh nhạt, xa lánh anh, cho cả hai chúng ta cùng đau khổ. Vuốt tóc cô, anh trầm giọng:
- Khả Khả, anh thật lòng thương em trước khi vở kịch bắt đầu. Khi được ở bên em với cương vị đó, anh vui lắm. Anh ước mơ giây phút ấy kéo dài, để anh đi đâu cũng có em và con theo cùng. Những tấm ảnh của chúng ta thật đẹp, thật hạnh phúc. Nhưng khi em bất bình, muốn dứt khoát cùng anh. Lúc đó anh đau lắm, nếu không ở bệnh viện, mà là ở nhà anh sẽ say và khóc thương cho số phận mình một lần nữa. Bàn tay Khả xoa má Quốc. Anh xúc động, áp năm ngón tay đó lên môi mình. Quốc hỏi:
- Khả Khả, đừng xa anh nha.
- Anh đâu thương em, tôn trọng em.
- Sao không thương? Nếu không tôn trọng anh để yên cho em ngủ ở đây à?
- Vậy chứ làm gì?
- Trời ơi ! Cô hai à, cô đẹp như vầy, nhìn cô ngủ như công chúa, có thằng đàn ông nào chịu đứng nhìn chứ. Mười sông sâu anh cũng lội, Vạn lý trường thành anh cũng trèo qua nữa. Đừng nói chi là khoảng cách nhỏ nhoi này. Khả liếc anh:
- Dầu óc đen tối đụng ai cũng hôn được. Em ghét anh đâu có oan ức mà phân bua.
- Em ghét vấn đề đó của anh từ bao giờ? Mắt Quốc cười hỏi.
- Hỏi chi vậy?
- Để mà biết lúc nào anh được em thương, anh mừng vậy mà. Khả cười đẩy mặt anh ra:
- Ham lắm !
Quốc sung sướng bảo:
- Tháng sau mình cưới nhau nghe. Em thấy được không Khả?
- Làm gì gấp vậy?
- Trời ơi ! Cưới vợ thì tính liền tay, ai ngu sao để lâu chứ?
- Anh đó !
- Chứ không gọi "ông " nữa sao? Quốc rút vai hỏi.
- Muốn không?
- Ai ngu sao muốn kỳ cục vậy. Nghe tiếng "anh" ngọt ngào không tốt hơn tiếng "ông " xa lạ đó sao. Em thấy mình cưới được chứ?
- Để em hỏi ngoại đã.
- Anh hỏi rồi. Ngoại nội gì cũng vui vẻ tán thành chỉ còn đợi em thôi.
- Trời đất ! Anh hỏi rồi thật hả? Sao không hỏi ý em? Quốc đưa tay nựïng cằm cô, anh cười bảo:
- Hỏi lúc chưa có gì lận kìa.
- Chưa có gì là sao?
- Thì lúc em vào làm cô giáo của Thi Đình đó.
- Em đâu có thích anh, cưới làm gì? Lãng ồ.
- Thì từ từ rồi sẽ thương, anh đẹp trai thí mồ, thương không hết....
Kiến Quốc bắt gặp ánh mắt bất mãn của Khả. Anh cười vuốt má cô:
- Nói chơi chứ anh hỏi ý ngoại hơn hai tháng nay thôi mà.
- Lỡ em không đồng ý thì sao?
- Làm gì có chuyện đó.
- Sao anh dám quả quyết như vậy? Khả Khả tra gạn.
- Kinh nghiệp chiến trường mà em. Bây giờ có kết quả tốt đẹp như em thấy đó. Không phải là dựï đóan của anh tốt hay sao? Khả giận dỗi lăn ra xa, Quốc cười:
- Em định tránh né anh đến bao giờ đây?
- Em ghét ai đặt em vào chuyện đã rồi lắm.
- Tại anh thương em thôi mà. Anh muốn chúng ta kết hôn sớm chừng nào tốt chừng ấy.
- Anh sợ em đổi ý à?
- Chứ sao? Ông Hứa Văn gì đó, cứ đi tìm hoài. Anh nóng ruột lắm em biết không?
- Vậy anh hôn mấy cô đó em không có phản ứng sao? Quốc cười hôn lên má cô bảo:
- Anh trông sựï phản ứng đó lâu lắm rồi. Tựï em không thèm quan tâm đến anh thôi. Khả liếc anh cười:
- Không quan tâm mà ở đây hả? Quốc ôm cô vào lòng với niềm vui trọn vẹn trên môi. Ngoài kia mưa có lạnh thế nào, họ vẫn ấm bởi vòng môi trao nhau trong vòng tay thân ái mặn nồng của tình vợ chồng trăm năm gắn bó.
----Hết----
/31
|