Khả ôm Thi Đình vào lòng vổ về:
- Không sao đâu, bác sỉ khám không có đau, con nằm yên nhạ Ở đây uống thuốc sẻ hết ngay thôi. Ngoan đi cô cưng nhiều.
Thi Đình ngước nhìn cô, sợ hải:
- Con sợ lắm cô ơi! Ba đâu không đến hở cổ Cô không để ý tá tiêm thuốc đâu. Vô nước biển đau lắm đó.
Khả xoa bên trán, dấu bầm xanh thật tội nghiệp. Cô muốn khóc khi hai ngày liên tục Thi Đình nằm trong phòng hồi sức. Thỉnh thoảng cô mới được vào thăm và thay đồ, cho sửa Đình uống. Qua cơn nguy hiểm, bé được chuyển về phòng, Thi Đình luôn ôm Khả, bé sợ Khả bỏ mình lại, con bé thật sự cô độc và cần sự có mặt của cô hơn bao giờ hết.
- Đả qua thời gian nguy hiểm rồi, bác sỉ mới cho con ra phòng chứ. Thi đình ngoan, giờ con uống thuốc cô mới cưng, nếu không cô về, bỏ con biết khổng
- Uống sửa hoài con ngán lắm, làm sao uống thuốc đươc.
- Thì cô nhờ bà vú nấu souple cho con rồi. Trưa nay, mình đả có thức ăn mới, con ránh uống lần này thôi. Ngoan nạo
Thi Đình phụng phịu:
- Nhưng cô đừng bỏ con à.
- Chứ sao. Bao giờ bà vú vào thay cô mới đi dạy đươc. Hết giờ cô vào đây với con. Chịu chửa
- Dạ chịu.
- Vậy thì uống ly sửa đi, sau đó mình uống thuốc.
- Sao nhiều qúa vậy cô?
- Thì phải nhiều chứ. Con bệnh nặng mà. Nếu không uống sẻ chết con không sợ sao?
Thi Đình ngả vào ngực cô phụng phịu:
- Xa cô con nhớ lắm, không chịu chết đâu.
- Ừ ! Thì ngoan nào.
Thi Đình luôn nghe lời Khả. Gần bé cô thấy lòng vui vui, thanh thản không vướng nổi ưu tư nào. Xa con bé Khả rất nhớ. Cho nên mổi lúc gần nhau, cô không muốn về nhà. Bà vú bước vào với giỏ trái cây thật nặng và đồ dùng của Thi Đình. Gương mặt tươi tắn khác thường của bà, xui Khả hỏi:
- Hôm nay, vú trúng số sao mà vui vậy?
Vừa sắp trái cây vào ngăn của chiếc tủ nhỏ ở đầu giường Thi Đình. Bà vui vẻ bảo:
- Nè trái hồng mà Thi Đình thích nhất đó. Còn lại đủ loại dành cho cô giáo. Ăn đi mai vú đem vào nửa.
- Ở đâu vú có nhiều vậy. Mấy loại này đắt lắm đó.
- Đắt thì đắt chự Một khi cần bồi dưởng cho con vú đâu có ngại. Mấy hôm nay không có nhờ con, một mình vú lớp nhà, lớp Thi Đình, vú không biết phải làm sao cho trọn à.
Khả vừa trao thuốc cho Thi Đình vừa dịu dàng đáp:
- Vậy thì tháng này vú "boa" thêm cho con chứ gì! Dể mà. Nhưng nếu muốn bồi dưởng lúc Thi Đình qua cơn nguy hiểm, con tỉnh hồn thôi lo lắng vú mới tặng chọ Con nghỉ đây không phải của vú mua đậu
- Vậy chứ ai. Thôi ăn đi, hỏi làm gì chứ.-Nết mặt bà khang khác, ánh mắt không nhìn Khả.
- Nếu vú không nói, con không dùng đậu
Cô nói nhỏ với Thi Đình :
- Giờ con nằm ngủ nhạ Tối cô vào với con.
- Con về sao Khả Khả ?
- Dạ, sắp đến giờ con lên lớp rồi. Vú ở với Thi Đình nha.
- Con đem mớ trái cây về cho hai đứa nhỏ đi. Còn nhiều lắm.
- Không sao đâu, bác sỉ khám không có đau, con nằm yên nhạ Ở đây uống thuốc sẻ hết ngay thôi. Ngoan đi cô cưng nhiều.
Thi Đình ngước nhìn cô, sợ hải:
- Con sợ lắm cô ơi! Ba đâu không đến hở cổ Cô không để ý tá tiêm thuốc đâu. Vô nước biển đau lắm đó.
Khả xoa bên trán, dấu bầm xanh thật tội nghiệp. Cô muốn khóc khi hai ngày liên tục Thi Đình nằm trong phòng hồi sức. Thỉnh thoảng cô mới được vào thăm và thay đồ, cho sửa Đình uống. Qua cơn nguy hiểm, bé được chuyển về phòng, Thi Đình luôn ôm Khả, bé sợ Khả bỏ mình lại, con bé thật sự cô độc và cần sự có mặt của cô hơn bao giờ hết.
- Đả qua thời gian nguy hiểm rồi, bác sỉ mới cho con ra phòng chứ. Thi đình ngoan, giờ con uống thuốc cô mới cưng, nếu không cô về, bỏ con biết khổng
- Uống sửa hoài con ngán lắm, làm sao uống thuốc đươc.
- Thì cô nhờ bà vú nấu souple cho con rồi. Trưa nay, mình đả có thức ăn mới, con ránh uống lần này thôi. Ngoan nạo
Thi Đình phụng phịu:
- Nhưng cô đừng bỏ con à.
- Chứ sao. Bao giờ bà vú vào thay cô mới đi dạy đươc. Hết giờ cô vào đây với con. Chịu chửa
- Dạ chịu.
- Vậy thì uống ly sửa đi, sau đó mình uống thuốc.
- Sao nhiều qúa vậy cô?
- Thì phải nhiều chứ. Con bệnh nặng mà. Nếu không uống sẻ chết con không sợ sao?
Thi Đình ngả vào ngực cô phụng phịu:
- Xa cô con nhớ lắm, không chịu chết đâu.
- Ừ ! Thì ngoan nào.
Thi Đình luôn nghe lời Khả. Gần bé cô thấy lòng vui vui, thanh thản không vướng nổi ưu tư nào. Xa con bé Khả rất nhớ. Cho nên mổi lúc gần nhau, cô không muốn về nhà. Bà vú bước vào với giỏ trái cây thật nặng và đồ dùng của Thi Đình. Gương mặt tươi tắn khác thường của bà, xui Khả hỏi:
- Hôm nay, vú trúng số sao mà vui vậy?
Vừa sắp trái cây vào ngăn của chiếc tủ nhỏ ở đầu giường Thi Đình. Bà vui vẻ bảo:
- Nè trái hồng mà Thi Đình thích nhất đó. Còn lại đủ loại dành cho cô giáo. Ăn đi mai vú đem vào nửa.
- Ở đâu vú có nhiều vậy. Mấy loại này đắt lắm đó.
- Đắt thì đắt chự Một khi cần bồi dưởng cho con vú đâu có ngại. Mấy hôm nay không có nhờ con, một mình vú lớp nhà, lớp Thi Đình, vú không biết phải làm sao cho trọn à.
Khả vừa trao thuốc cho Thi Đình vừa dịu dàng đáp:
- Vậy thì tháng này vú "boa" thêm cho con chứ gì! Dể mà. Nhưng nếu muốn bồi dưởng lúc Thi Đình qua cơn nguy hiểm, con tỉnh hồn thôi lo lắng vú mới tặng chọ Con nghỉ đây không phải của vú mua đậu
- Vậy chứ ai. Thôi ăn đi, hỏi làm gì chứ.-Nết mặt bà khang khác, ánh mắt không nhìn Khả.
- Nếu vú không nói, con không dùng đậu
Cô nói nhỏ với Thi Đình :
- Giờ con nằm ngủ nhạ Tối cô vào với con.
- Con về sao Khả Khả ?
- Dạ, sắp đến giờ con lên lớp rồi. Vú ở với Thi Đình nha.
- Con đem mớ trái cây về cho hai đứa nhỏ đi. Còn nhiều lắm.
/31
|