Chương 121: Người cha không bằng cầm thú
Lệ Hữu Tuấn phất tay, dễ dàng nắm lấy tay cô, ôm chặt cô vào lòng, khiến cô bất động.
Gõ nhẹ đầu ngón tay, nhấn nút phát lại.
“Anh trả lại điện thoại cho tôi.”
Lần này kế hoạch bị phá hủy vì sự xuất hiện đột ngột của Lệ Hữu Tuấn, cô phải nghĩ ra cách khác.
Lệ Hữu Tuấn không nói gì, nhưng nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người ngồi trên ghế sofa.
Đầu ngón tay của anh đang nghịch điện thoại, không hề có ý định trả lại cho cô.
“Lệ Hữu Tuấn, anh muốn làm gì…”
“Chuông leng keng, chuông leng keng!”
Tô Kim Thư đang định phàn nàn thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư cùng nhìn vào màn hình.
Khi tên của Tô Văn Tâm xuất hiện trên màn hình, biểu cảm của Tô Kim Thư đột nhiên thay đổi.
Cô với lấy điện thoại, lần này Lệ Hữu Tuấn không ngăn cô lại nữa.
Nhấn nút trả lời, Tô Kim Thư quay người bước ra ban công.
“Tô Kim Thư, thời gian ba ngày đã trôi qua hơn nửa rồi! Cô cái đồ phụ nữ này, thật là không có lương tâm. Cô thật sự không quan tâm đến sống chết của anh trai mình sao?”
Tô Văn Tâm ở bên kia điện thoại hiển nhiên không thể ngồi yên được.
Ngay cả khi nói chuyện giọng cũng hơi khàn.
Giống như bị đẩy đến một tình huống tuyệt vọng.
“Tô Văn Tâm, ông không thấy nực cười sao? Không có mẹ và anh trai của tôi, tập.
đoàn Tô thị làm sao có được ngày hôm nay.
Mấy năm qua ông và con hồ ly tinh đó ở bên có thể đem tập đoàn Tô thị chết đi sống lại à”
“Tô Kim Thư, bây giờ cô nói với tôi mấy cái chuyện này làm gì, cô không phải là đồ vong ân bội nghĩa thì là cái gì? Năm đó, nếu không phải đi xem buổi biểu diễn tốt nghiệp.
của cô thì mẹ và anh trai cô cũng sẽ không gặp tai nạn trên đường, cô còn có mặt mũi mà nói với tôi những chuyện này?”
Trong đầu Tô Kim Thư có một tiếng ong ong, cả người đơ ra tại chỗ, không thể cử động được.
“Cái gì? Đồng quy vu tận? Tô Kim Thư, cô là con gái của tôi đó, không có tôi thì làm gì có cô? Nhiều năm qua, cho dù là nuôi một con chó cũng sẽ thuần, cô quả thật là đồ vong ân bội nghĩa…
Đột nhiên, tay cô trống rỗng, chiếc điện thoại đã bị lấy mất Tô Kim Thư ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Lệ Hữu Tuấn đang đứng sau lưng cô, đưa điện thoại lên tai.
“Anh trả lại cho tôi”
Tô Kim Thư quay lại chộp lấy.
Nhưng ai mà biết Lệ Hữu Tuấn đã nắm lấy tay cô, khóa chặt cô trong vòng tay của mình bằng một bàn tay lớn.
“Tôi nói cho cô biết, cô cái đồ vong ân bội nghĩa, không bằng đồ vật! Nếu cô lại làm loạn, tôi không chỉ rút ống thở của anh trai cô, tôi còn đào cả mồ mả của mẹ cô, nghiền xương của bà ta thành tro, cô có tin không?”
Lời nguyền rủa ác độc phát ra từ tai nghe, từng câu từng chữ Tô Kim Thư đều nghe rõ.
Cô cúi đầu cắn môi, gần như muốn cắn chảy cả máu.
Lệ Hữu Tuấn nghe thấy rồi, anh ấy đã nghe thấy cha mình tự nguyền rủa mình một cách ác độc như thế nào.
Bây giờ có phải anh ấy lại có thể giống như vừa rồi, chế giễu mình có một người cha không bằng cầm thú?
“Tô Kim Thư, cô nghe rõ không? Cô bị điếc hay bị câm rồi hả.”
Trong khi Tô Văn Tâm vẫn còn đang kích động, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nói: “Chủ tịch Tô, ông vừa muốn rút ống thở vừa muốn đào mộ, bận như thế, buổi ký kết ngày mai có phải nên dời lại không?”
Tô Văn Tâm sửng sốt một chút, “Anh là…cậu chủ Lệ?”
“Ừ”
“Ôi, vậy à!”
Tô Văn Tâm không khỏi đỏ mặt.
“Anh xem, đứa nhỏ Kim Thư này thật là, rõ ràng đã bàn xong hết mọi việc rồi mà còn muốn giấu tôi. Tôi nhất thời buột miệng, cậu Lệ, anh đừng để trong lòng. Anh xem địa chỉ nơi chúng ta ký kết hợp đồng là ở đâu?”
“Ở nhà ông đi, mười giờ sáng mai.”
“Được được được, làm theo sắp xếp của anh”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Thư nhìn Lệ Hữu Tuấn hoài nghỉ: “Cậu Lệ, anh thật sự muốn ký hợp đồng với ông ta.”
Lệ Hữu Tuấn cúi xuống nhìn cái nhìn sững sờ của Tô Kim Thư.
Cô như này, đã loại bỏ lớp vỏ mạnh mẽ của kẻ giả vờ kiên cường ban nấy, trông cô đặc biệt thông minh và đáng yêu: “Nếu không thì sao? Hay là em muốn nhìn thấy máy thở của anh trai em bị rút đi, hay là mộ của mẹ em bị đào lên?”
Tô Kim Thư cúi đầu, cảm thấy vô cùng đau khổ: Tô Kim Thư, mày thật sự vô dụng.
Nếu chỉ dựa vào lời nói của mày, thậm chí cả tro cốt của mẹ mày mày cũng không bảo vệ được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến ngày hôm sau Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn ngồi sau xe, Lục Anh Khoa ngồi ở phía trước phụ trách lái xe.
“Tới nhà họ Tô.”
Lệ Hữu Tuấn còn chưa nói xong, anh đã nghe thấy Tô Kim Thư nói: “Cậu Lệ, anh có thể đi cùng tôi tới một nơi khác trước được không?”
Thấy thời gian thỏa thuận giữa anh và Tô Văn Tâm sắp đến, nhưng Tô Kim Thư không muốn ông ta được lợi.
Cho dù hợp đồng lần này thực sự phải ký, cũng phải khiến ông ta phập phồng lo sợ mới được.
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấu ý định của cô, nhưng không có vạch trần, chỉ nhàn nhạt gật đầu về phía Lục Anh Khoa.
Lục Anh Khoa biết Boss nhà mình đã đồng ý, liền mở miệng hỏi: “Mợ chủ, cô muốn đi đâu.”
“Nghĩa trang.”
Sau khi giải thích xong, Tô Kim Thư trực tiếp tắt điện thoại.
Lục Anh Khoa không phải là lần đâu tiên đến nghĩa trang của thành phố Ninh Lâm.
Lần trước mợ chủ ở đây uống rượu say, Boss cũng đã từng đến đây một lần, nên Lục Anh Khoa cũng quen đường, rất nhanh liền tìm được đường đến đó.
Nửa tiếng sau, Tô Kim Thư đang đứng trước mộ của mẹ mình.
Tô Văn Tâm không cho người đến chăm sóc, vì vậy theo thời gian, cỏ dại đã mọc xung quanh.
Tô Kim Thư thỉnh thoảng sẽ đến dọn đẹp, nhân tiện nói chuyện với mẹ và anh trai.
Lần này cô vừa thì thầm vừa nhổ cỏ: “Mẹ, chuyện lần trước con thực sự xin lỗi.
Tất cả chỉ là lời nói nhảm của con sau khi uống rượu, bây giờ con rất ổn. Con cũng đã vào được khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly, có thể thực hiện được ước mơ về trung y của con, mẹ có thể yên tâm được rồi.”
Khi Tô Kim Thư nói những lời này, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng.
Mang theo vẻ ngây thơ và quyến rũ chỉ ó ở một cô gái trẻ, cứ như thể mẹ cô chưa n đang đứng ở trước mặt cô vậy.
/1082
|