Chương 108: Yêu cầu của ông lão kỳ quái
*Phụt!”
Ông lão vừa mới uống trà, lập tức phun ra.
Cho đến lúc này, ông ấy mới phát hiện sau lưng Lệ Hữu Tuấn, lại có một cô gái nhỏ xinh đẹp đang đứng ở đó.
Vừa nấy ông ấy còn vui mừng hớn hở, lập tức trợn mắt, đập tay xuống bàn một cái: “Như vậy thật chẳng ra gì, thắng nhóc thối, cậu xem Lý Lương Sang tôi, là loại người gì?”
Lý Lương Sang?
Sau khi nghe thấy cái tên này, Tô Kim Thư lập tức trợn mắt.
Người khác có lẽ không biết tên này, nhưng thân là người trong ngành y, tuyệt đối không thể chưa từng nghe đến cái tên này.
Giáo sư Lý là một trong những người cố vấn và sáng lập đầu tiên của khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly.
Viện nghiên cứu khoa học này mỗi năm sẽ đến các bệnh viện mũi nhọn để tuyển chọn nhân tài đào tạo chuyên sâu.
Nhưng hễ là sau khi được đào tạo chuyên sâu ở đây, về cơ bản toàn bộ đều được coi là tinh anh đỉnh cao của giới y học.
Là sinh viên khoa y nếu chưa từng mơ tưởng đến việc bước vào Lan Ly là chuyện không thể nào.
Nhưng nghe nói điều kiện tuyển sinh của khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly cực kỳ hà khắc, trong số một trăm nhân tài hàng đầu, nhiều nhất cũng chỉ có một hai người được chọn.
Tô Kim Thư có chút kinh ngạc nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn Lẽ nào anh biết chuyện mình bị đuổi, cho nên đưa mình đến đây đi cửa sau?
Cô ghét nhất chính là chuyện chơi đùa quyền thế, nhờ quan hệ đi cửa sau này.
Cho dù cô thật sự muốn vào một khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly, cô cũng hi vọng thông qua nỗ lực của mình để thi tuyển vào.
“Anh Lê, tôi…”
Tô Kim Thư đang định nói gì đó, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn cắt ngang.
Lúc này, anh đang ưu nhã dựa vào ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Lương Sang: “Lão già thối, nếu tôi nhớ không nhầm, Tô Kim Thư là sinh viên hàng đầu khoa tâm lý của đại học Stanford. Cô ấy muốn vào viện nghiên cứu khoa học của các người, ông xác định không nhận?”
Lý Lương Sang cầm ly trà trong tay, không nhượng bộ: “Đừng tưởng ông già này mờ mắt, tôi còn chưa nghỉ hưu đâu. Tai còn thính lắm, rối cuộc cô ấy muốn chuyển đến viện nghiên cứu khoa học của tôi, hay là bị đuổi, đừng tưởng tôi không biết gì hết.”
Tạm biệt!”
Nói xong câu này, Tô Kim Thư xoay người muốn rời khỏi Nhưng chỉ vừa đi được mấy bước, cô đột nhiên cảm thấy bản thân dường như quên mất gì đó.
Vừa quay đầu, phát hiện cái tên Lệ Hữu Tuấn vẫn còn ngồi trên sô pha.
Tô Kim Thư khí thế hung hãn đi về trước, kéo anh ra ngoài: “Chúng ta đi”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn, cánh tay bị Tô Kim Thư kéo, khóe môi xẹt qua độ cong rất nhạt.
Anh đi theo sau lưng Tô Kim Thư, cho đến lúc ra ngoài cửa, mới lười biếng quay đầu: “Lão già thối, đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Tô Kim Thư là học trò của Tân Trường Sang!”
Tân Trường Sang?
Vừa nghe thấy cái tên này, sảc mặt Lý Lương Sang lập tức thay đổi, ông ấy gần như bật dậy khỏi sô pha: “Đợi đất Tô Kim Thư không hiểu nguyên nhân trong đó, Lệ Hữu Tuấn lại rất rõ ràng.
Tân Trường Sang và Lý Lương Sang hai người này chính là hai ngôi sao lớn trong giới y học Hoa Hạ.
Hai người này là đồng môn, nhưng cũng đấu với nhau cả đời.
Ai nấy cũng đã sáu mươi, lại không chịu thua.
Tô Kim Thư đứng tại chỗ, quay đầu nhìn lại: “Giáo sư Lý, xin hỏi còn dặn dò gì?”
Lý Lương Sang có chút xấu hổ ho khan mấy tiếng.
Ông ấy nhìn Lệ Hữu Tuấn, đột nhiên đáy mắt xẹt qua chút gian xảo.
“Muốn tôi đồng ý nhận cô ấy vào Lan Ly, cũng không phải không thể, nhưng tôi có một điều kiện”
Hai tiếng sau.
Vẻ mặt Tô Kim Thư ngơ ngác ngồi trên bàn ăn, nhìn Lệ Hữu Tuấn mặt không biểu cảm phía đối diện Quay đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng Lý Lương Sang, đang bận tới bận lui trong bếp.
Rất nhanh, bên trong truyền ra mùi thơm *“Xong rồi xong rồi, hai món cuối. Hai người mau nếm thử tay nghề của tôi đi!”
Lý Lương Sang đặt hai món cuối lên bàn, bản thân cũng ngồi xuống.
‘Vừa cầm đũa lên, ông ấy đã gấp không chờ được cáo trạng với Tô Kim Thư: “Cô nhóc à, cô không biết đâu, tôi dạy riêng cho cậu ấy nhiều năm như vậy, lần nào chỉ cần là món tôi làm, cậu ấy đều không chịu động đũa. Tôi rất buồn bực, món tôi nấu khó ăn đến vậy sao?”
Tô Kim Thư nhìn mấy đĩa đồ ăn rực rỡ, tiện tay gắp một món.
Chỉ vừa mới cho vào miệng, ánh mắt cô lập tức sáng lên: Mấy món này sao có thể khó ăn chứ, rõ ràng là cấp bậc đại sư mà.
Tô Kim Thư lập tức buông đũa, dựng ngón cái, khen từ tận đáy lòng: “Giáo sư Lý, tay nghề của ông thật sự rất tuyệt”
“Tôi đã nói mà, vừa nhìn đã biết cô nhóc này sẽ không nói dối”
Lý Lương Sang đắc ý quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Thằng nhóc thối, đừng nói tôi không cho bạn gái nhỏ của cậu cơ hội. Hôm nay chỉ cần chỉ cần cậu ăn hết một lượt các món ăn tôi làm, tôi lập tức đập bàn đồng ý cho cô bé này vào Lan Ly ngay. Hơn nữa còn theo yêu cầu của cậu, đưa cô ấy đến học viện đông y, thế nào?”
Học viện đông y?
Sau khi Tô Kim Thư nghe được mấy chữ này, trong lòng âm thầm kinh ngạc: Lúc đầu cô dùng thành tích ưu tú nhất thi vào đại học Stanford Sở dĩ chọn tâm lý học, là vì cô không đủ khả năng kinh tế.
Khi đó học viện tâm lý dùng điều kiện miễn toàn bộ học phí để tuyển cô vào.
Chẳng qua khi đó cô một lòng khao khát nền đông y sâu rộng to lớn của dân tộc Hoa Hạ, cho nên khi chọn khoa tâm lý cô mới chọn khóa học đông y.
Sao Lệ Hữu Tuấn lại biết, cô từ chức khỏi bệnh viện trung tâm Ninh Lâm, là để học lại đông y?
Đôi mắt sắc bén của Lý Lương Sang nhìn Lệ Hữu Tuấn, vỗ ngực phàn nàn với Tô Kim Thư: “Cô nhóc à cô không biết, tôi vì chuyện này mà buồn bực suốt mười mấy năm rồi.
Từ nhỏ đến lớn tôi tự hào nhất, chính là khả năng nấu nướng xuất thần nhập hóa của mình.
Năm đó tôi dựa vào tay nghề nấu ăn đã theo đuổi được sư nương của mọi người đấy.
Nhưng không ngờ, lại bị thắng nhóc này ghét bỏ Đây quả thật là thất bại lớn nhất trong cuộc đời tôi Lúc đầu tôi từng thề, nhất định phải bù đắp niềm nuối tiếc này”
Lý Lương Sang vẫn còn lải nhải nói không ngừng, nỗi cay đẳng chưa kịp nói hết, đã nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn cầm đũa lên Động tác của anh cực kỳ ưu nhã, từ từ gắp thức ăn trên từng đĩa.
Hơn nữa, ăn hết toàn bộ.
/1082
|