Tình trạng vết thương của Lí Thập Di rất kinh người nhưng chỉ là vết thương da thịt mà thôi, sau khi cầm máu và vận công điều tức thì nhanh chóng khôi phục lại. Sau đó lão thấy bộ dạng của khốn khổ của Vân Quan Nguyệt thì giật mình nói:
- Lão Vân cũng thất bại sao?
Vân Quan Nguyệt khẽ gật đầu, vài vết thương trên người đã được băng bó nhưng hình tượng vẫn tốt hơn Lí Thập Di rất nhiều lần. Lí Thập Di cảm thấy rất khó tin:
- Chẳng lẽ với công lực của ngươi cũng không phá giải được huyễn thuật kia?
- Một lời khó nói cho hết được, Vân mỗ có nhắm chặt mắt cũng vô dụng, chỉ cảm thấy ảo giác chồng chất, tự thân cảm ứng liên tục sai lầm, không đánh được vài chiêu thì bại trận.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Càng làm người ta giật mình chính là thân phận của tên kia, hắn chính là Trần Đạo Đồng của Ngự Hoàng Môn.
- Không thể nào, ta biết rõ Trần Đạo Đồng, công phu của người này dù tốt nhưng chỉ là Ưng Trảo Công, không đa dạng như yêu thuật thế này.
Lí Thập Di không tin nói, nhưng lão thấy bộ dạng chuyên chú của Vân Quan Nguyệt thì dần cải biến thái độ của mình, lão nói:
- Thật vậy sao?
- Trương Hắc Ngưu nói, chính hắn dạy cho Trần Đạo Đồng một loại võ học thần kỳ.
Vân Quan Nguyệt nói, hắn nói ra những gì mình biết cho Trần Đạo Đồng.
- Chúng ta coi như phải ở đây ba năm.
Tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Lí Thập Di đã nhận mệnh, thực lực của lão kém xa đối phương, đã bại dưới tay Trương Hắc Ngưu, với tính cách của Lí Thập Di thì chắc chắn không quỵt nợ.
- Ở đây cũng tốt, cũng từ khoảng cách gần mà quan sát xem bọn họ là thần thánh phương nào, nhưng ở bên trong lại không phát tin ra ngoài được.
Vân Quan Nguyệt nói.
Lí Thập Di nói:
- Còn phát tin cái gì nữa, bây giờ chúng ta coi như bốc hơi giữa nhân gian, ngươi cho rằng chúng ta còn cơ hội đi báo tin sao? Nói rõ ràng thì chúng ta coi như là người hầu của người ta.
Vân Quan Nguyệt cũng bắt buộc phải nghĩ như vậy, đúng lúc này có người đến nói:
- Đại nhân muốn gặp các người.
Lúc này đám ba người Liễu Thanh Yên đã được đưa về chỗ cũ, Triệu Cẩu Nhi cũng được cởi trói, được vài người băng bó vết thương. Nguyệt Như và Nguyệt Phong lại bị Nguyệt Hổ cưỡng chế đưa về, đám Lộ Dao cũng tự tán đi.
Trong thư phòng của Trương Hắc Ngưu, lúc này hắn đang ngồi trên ghế lớn nhìn Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di đi vào, hắn nói:
- Mời ngồi, nghe nói các người đều là tiền bối đức cao vọng trọng trong giang hồ, có lẽ biết rõ nhiều chuyện giang hồ chứ?
- Không dám, trước mặt chủ nhân nào có vị trí cho thuộc hạ!
Vân Quan Nguyệt nói, hắn quan sát Trần Đạo Đồng ngồi sau lưng Trương Hắc Ngưu mà giống như không có cảm giác tồn tại. Lí Thập Di nói:
- Huynh đệ ta đánh cuộc thua, có gì ngươi cứ nói, nhưng những chuyện không cần thiết thì chúng ta chưa chắc đã nói.
Trương Hắc Ngưu cũng không quan tâm, hắn nói:
- Trương mỗ từng nghe nói trên giang hồ có một môn thần công là Đại Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm, chẳng biết các người có biết rõ không?
Vẻ mặt Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di chợt biến đổi.
Lí Thập Di kêu lên:
- Chẳng lẽ đó là thần công đã đánh bại chúng ta? Ngươi là vị tiền bối nào trong Ma môn?
Vân Quan Nguyệt lại dùng giọng khó tưởng nói:
- Ngươi là người trong Ma môn sao?
Trương Hắc Ngưu lắc đầu nói:
- Không phải, chỉ ngẫu nhiên nghe qua môn thần công này, cần hiểu rõ một chút.
Thật ra ngày đó Trần Đạo Đồng kêu lên làm Trương Hắc Ngưu rất hứng thú, vì hắn đang nghiên cứu võ học dùng tinh thần để khắc địch, nếu có một môn võ học tương tự thì rất có giá trị tham khảo. Hắn vốn có thể hỏi từ Trần Đạo Đồng, nhưng bây giờ Trần Đạo Đồng đã bị hắn làm cho ngây ngốc, không thể nào biết được nữa. Nhưng bây giờ may mà có thêm hai người này, mà địa vị của nhóm Nguyệt Hổ là quá thấp, cũng không biết rõ môn thần công này của Ma môn.
- Thật sự không phải sao?
Lí Thập Di nghĩ đến môn thần công trong truyền thuyết kia, lão chợt phát hiện ra những tình huống mình gặp phải chẳng khác biệt bao nhiêu.
- Được rồi.
Vân Quan Nguyệt tất nhiên biết rõ môn thần công kia, hắn nói:
- Muốn biết về Đại Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm thì trước tiên phải hiểu rõ về Ma môn.
- Cái gì là Ma môn?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
- Nguồn gốc của Ma môn, xin thứ cho những người trong bạch đạo chúng tôi không thể nào biết được, nhưng trước nay Ma môn đều có tồn tại, bọn họ là một đám người kinh khủng nhất trên đại lục này, dùng những tà thuyết ngụy biện mất đi nhân tính làm lý niệm vào tín điều, đã tạo nên nhiều tình huống máu tanh trên đại lục, mỗi lần một vương triều thay đổi đều có bóng dáng của bọn họ, đây là một môn phái thần bí khó lường nhất thiên hạ.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Bọn họ cũng cực kỳ phức tạp, người bạch đạo chúng ta nói không rõ, chỉ biết bọn họ có mười ba cuốn ma thư làm kinh điển cao nhất của bản môn, trong đó ghi chép lại tất cả những công pháp tuyệt diệu mà người ta khó thể tưởng. Hầu như tất cả võ học của Ma môn đều đến từ những ma thư kia, mà thần công Đại Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm chính là một thứ bên trong, ma công này rất quỷ dị, cũng chỉ có người sáng tạo ra nó mới hiểu được. Nhưng tổng kết kinh nghiệm của những người đã từng giao thủ với thần công này, mỗi lần như vậy đều giống như bị cuốn vào một không gian khác, tất cả đều trở nên không chân thực, tất cả lực cảm ứng mất đi tác dụng, chỉ có thể giãy dụa trong đau đớn, chỉ có thể nói là cực kỳ quỷ dị, là thần công đệ nhất.
- Trên giang hồ đánh giá mức độ tốt xấu của một võ học thường có bốn tiêu chuẩn, vô thượng đại thần công, vô thượng thần công, thần công và kỳ công. Đại Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm xứng đáng là võ học vô thượng đại thần công, nhưng đã gần trăm năm chưa từng có cao thủ nào tu luyện ma công này, xem ra đã thất truyền.
Vân Quan Nguyệt hưng phấn nói, nhưng khi nghĩ đến Trần Đạo Đồng thì khó thể nào hưng phấn được nữa.
- Ta thấy chưa hẳn là như vậy.
Lí Thập Di nhìn về phía Trần Đạo Đồng.
- Ngươi có biết môn ma công kia sưu tầm được ở đâu không?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
Vân Quan Nguyệt lắc đầu nói:
- Điều này xin thứ cho thuộc hạ không biết, ma công này chính là một trong những bí mật quan trọng nhất của Ma môn, che giấu rất sâu và sợ rằng khó ai biết được, hơn nữa có phải là thất truyền hay không, điều này khó ai biết được.
Lí Thập Di lại nói:
- Điều này ta lại biết, Thiên Ma Môn cầm đầu Ma môn, như vậy ma công phải được giấu trong đó.
Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ hai người này biết được không ít, hắn nói:
- Mà Thiên Ma Môn này ở phương nào?
- Chân trời góc biển.
Lí Thập Di thuận miệng đáp, thật ra tổng đàn Thiên Ma Môn được Ma môn nói là nơi chân trời góc biển nhưng không ai biết rõ đó là nơi nào. Trương Hắc Ngưu gật đầu, biết ở đâu thì tốt, khi nào có rảnh sẽ đến bái phỏng, nghiên cứu thần công, như vậy sẽ có ích rất lớn cho mình.
Sau đó Trương Hắc Ngưu hỏi thăm về khá nhiều bí mật giang hồ, nhưng đối với hai người Vân Quan Nguyệt thì những thứ này chẳng đáng là gì, bọn họ dứt khoát nói cho hắn biết, vì thế lúc này hắn phát hiện giang hồ quả nhiên rộng lớn và đặc sắc.
Trương Hắc Ngưu nói:
= Trương mỗ có một ý nghĩ, không biết các người thấy thế nào.
Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Hắc Ngưu, Vân Quan Nguyệt nói:
- Xin rửa tai lắng nghe.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Trước khi giao thủ với các ngươi vào ngày hôm đó, Trương mỗ thấy một lớp học nho nhỏ, phát hiện bên trong có lão sư dạy bảo đám trẻ học chữ, vì vậy Trương mỗ có một ý nghĩ, đó là vì sao chúng ta không dạy võ như vậy?
Lí Thập Di dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Có, cũng có khá nhiều võ quán.
Vân Quan Nguyệt lại nói:
- Học văn và học võ không giống nhau, lão sư dạy văn có thể chỉ là phụ mà thôi, phần lớn đều phải dựa vào đệ tử tự học. Nhưng luyện võ lại khác biệt, luyện võ quá khổ, một đệ tử tốt phải do sư phụ bắt tay chỉ bảo, liên tục đốc xúc và chỉ lối mới có thể thành tài, nếu phần lớn là tự học như học văn thì đại bộ phận đệ tử đều thui chột. Hơn nữa hai bên có phương pháp chọn lựa nhân tài khác nhau, văn cần cái đầu, võ thì cần nhân tài ở mọi phương diện, chỉ có những người vừa có cà trí óc, ý chí và thân thể mới có được bản lĩnh cao cường.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Thì ra có chuyện như vậy.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Hơn nữa triều đình có thể cho phép lớp dạy văn tồn tại nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép những gì như chủ nhân vừa nói tồn tại. Đọc sách nhiều chỉ là công phu miệng lưỡi, triều đình có thể xử lý, nếu tập võ nhiều thì rất khó đối phó, nếu mọi người đều mang theo đao súng, ai sợ ai còn chưa biết được.
Lí Thập Di gật đầu nói:
- Lão Vân nói đúng, hơn nữa những cao thủ võ học cao thâm đều được khống chế trong những môn phái chúng ta, nếu dạy võ tràn lan thì dù hoang phế cả đời cũng không đạt đến tiêu chuẩn giang hồ tam lưu.
- Trương mỗ cũng có võ học cao thâm.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Trương mỗ muốn thử xem, dựa vào cái gì mà có người học văn nhưng không cho người học võ.
Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di chợt sinh ra cảm giác muốn chết ngất, Trương Hắc Ngưu sẽ không đưa võ học mà Trần Đạo Đồng dùng để đánh bại mình truyền ra khắp giang hồ đấy chứ? Nếu vậy thì thật sự quá đáng sợ. Vân Quan Nguyệt vội la lên:
- Trương huynh nếu là như vậy thì sẽ là công địch của cả thiên hạ, sau này thiên hạ đại loạn.
Lí Thập Di cũng nói:
- Tuy công lực của ngươi cực kỳ mạnh mẽ nhưng khó thể chống đỡ một đòn của tất cả cao thủ thiên hạ.
Trương Hắc Ngưu cười ha hả, chẳng phải hắn chưa từng ngăn cản cao thủ thiên hạ, có gì cần phải sợ? Nhưng ngoài miệng hắn lại không nói như vậy, hắn chỉ nói:
- Thiên hạ này không phải đã đại loạn rồi sao? Cần gì phải quan tâm động tác nho nhỏ của Trương Hắc Ngưu này. Hơn nữa Hán Cô thành ở vùng biên thùy tây nam, dù tay của đại môn phái có dài cũng không thể duỗi đến đây, hơn nữa nếu có đến nơi thì Trương mỗ cũng có thể chém đứt.
Hai người Vân Quan Nguyệt chợt nổi giận, chẳng phải bọn họ đã bị chặt đứt sao?
- Được rồi, Trương mỗ thấy hai vị đức cao vọng trọng, việc này cần hai vị hỗ trợ, tương lai nếu danh dương thiên hạ cũng có công lao của hai vị.
Trương Hắc Ngưu thuận miệng hứa hẹn, điều này làm cho Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di cảm thấy kinh hoàng. Cái gì? Trở thành công địch của thiên hạ là có một phần của bọn họ sao? May mà Trương Hắc Ngưu nói thêm một câu:
- Tất nhiên thân phận của hai người quá mẫn cảm, làm việc trong thành phải che giấu, không nên dùng bộ mặt thật gặp người.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Khi thời cơ chín muồi thì Trương mỗ sẽ cho hai vị xuất hiện dưới ánh mặt trời, sẽ cho người ta nhớ rõ công lao của hai vị.
Hai người Vân Quan Nguyệt thiếu chút nữa đã ói máu.
- Lão Vân cũng thất bại sao?
Vân Quan Nguyệt khẽ gật đầu, vài vết thương trên người đã được băng bó nhưng hình tượng vẫn tốt hơn Lí Thập Di rất nhiều lần. Lí Thập Di cảm thấy rất khó tin:
- Chẳng lẽ với công lực của ngươi cũng không phá giải được huyễn thuật kia?
- Một lời khó nói cho hết được, Vân mỗ có nhắm chặt mắt cũng vô dụng, chỉ cảm thấy ảo giác chồng chất, tự thân cảm ứng liên tục sai lầm, không đánh được vài chiêu thì bại trận.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Càng làm người ta giật mình chính là thân phận của tên kia, hắn chính là Trần Đạo Đồng của Ngự Hoàng Môn.
- Không thể nào, ta biết rõ Trần Đạo Đồng, công phu của người này dù tốt nhưng chỉ là Ưng Trảo Công, không đa dạng như yêu thuật thế này.
Lí Thập Di không tin nói, nhưng lão thấy bộ dạng chuyên chú của Vân Quan Nguyệt thì dần cải biến thái độ của mình, lão nói:
- Thật vậy sao?
- Trương Hắc Ngưu nói, chính hắn dạy cho Trần Đạo Đồng một loại võ học thần kỳ.
Vân Quan Nguyệt nói, hắn nói ra những gì mình biết cho Trần Đạo Đồng.
- Chúng ta coi như phải ở đây ba năm.
Tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Lí Thập Di đã nhận mệnh, thực lực của lão kém xa đối phương, đã bại dưới tay Trương Hắc Ngưu, với tính cách của Lí Thập Di thì chắc chắn không quỵt nợ.
- Ở đây cũng tốt, cũng từ khoảng cách gần mà quan sát xem bọn họ là thần thánh phương nào, nhưng ở bên trong lại không phát tin ra ngoài được.
Vân Quan Nguyệt nói.
Lí Thập Di nói:
- Còn phát tin cái gì nữa, bây giờ chúng ta coi như bốc hơi giữa nhân gian, ngươi cho rằng chúng ta còn cơ hội đi báo tin sao? Nói rõ ràng thì chúng ta coi như là người hầu của người ta.
Vân Quan Nguyệt cũng bắt buộc phải nghĩ như vậy, đúng lúc này có người đến nói:
- Đại nhân muốn gặp các người.
Lúc này đám ba người Liễu Thanh Yên đã được đưa về chỗ cũ, Triệu Cẩu Nhi cũng được cởi trói, được vài người băng bó vết thương. Nguyệt Như và Nguyệt Phong lại bị Nguyệt Hổ cưỡng chế đưa về, đám Lộ Dao cũng tự tán đi.
Trong thư phòng của Trương Hắc Ngưu, lúc này hắn đang ngồi trên ghế lớn nhìn Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di đi vào, hắn nói:
- Mời ngồi, nghe nói các người đều là tiền bối đức cao vọng trọng trong giang hồ, có lẽ biết rõ nhiều chuyện giang hồ chứ?
- Không dám, trước mặt chủ nhân nào có vị trí cho thuộc hạ!
Vân Quan Nguyệt nói, hắn quan sát Trần Đạo Đồng ngồi sau lưng Trương Hắc Ngưu mà giống như không có cảm giác tồn tại. Lí Thập Di nói:
- Huynh đệ ta đánh cuộc thua, có gì ngươi cứ nói, nhưng những chuyện không cần thiết thì chúng ta chưa chắc đã nói.
Trương Hắc Ngưu cũng không quan tâm, hắn nói:
- Trương mỗ từng nghe nói trên giang hồ có một môn thần công là Đại Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm, chẳng biết các người có biết rõ không?
Vẻ mặt Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di chợt biến đổi.
Lí Thập Di kêu lên:
- Chẳng lẽ đó là thần công đã đánh bại chúng ta? Ngươi là vị tiền bối nào trong Ma môn?
Vân Quan Nguyệt lại dùng giọng khó tưởng nói:
- Ngươi là người trong Ma môn sao?
Trương Hắc Ngưu lắc đầu nói:
- Không phải, chỉ ngẫu nhiên nghe qua môn thần công này, cần hiểu rõ một chút.
Thật ra ngày đó Trần Đạo Đồng kêu lên làm Trương Hắc Ngưu rất hứng thú, vì hắn đang nghiên cứu võ học dùng tinh thần để khắc địch, nếu có một môn võ học tương tự thì rất có giá trị tham khảo. Hắn vốn có thể hỏi từ Trần Đạo Đồng, nhưng bây giờ Trần Đạo Đồng đã bị hắn làm cho ngây ngốc, không thể nào biết được nữa. Nhưng bây giờ may mà có thêm hai người này, mà địa vị của nhóm Nguyệt Hổ là quá thấp, cũng không biết rõ môn thần công này của Ma môn.
- Thật sự không phải sao?
Lí Thập Di nghĩ đến môn thần công trong truyền thuyết kia, lão chợt phát hiện ra những tình huống mình gặp phải chẳng khác biệt bao nhiêu.
- Được rồi.
Vân Quan Nguyệt tất nhiên biết rõ môn thần công kia, hắn nói:
- Muốn biết về Đại Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm thì trước tiên phải hiểu rõ về Ma môn.
- Cái gì là Ma môn?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
- Nguồn gốc của Ma môn, xin thứ cho những người trong bạch đạo chúng tôi không thể nào biết được, nhưng trước nay Ma môn đều có tồn tại, bọn họ là một đám người kinh khủng nhất trên đại lục này, dùng những tà thuyết ngụy biện mất đi nhân tính làm lý niệm vào tín điều, đã tạo nên nhiều tình huống máu tanh trên đại lục, mỗi lần một vương triều thay đổi đều có bóng dáng của bọn họ, đây là một môn phái thần bí khó lường nhất thiên hạ.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Bọn họ cũng cực kỳ phức tạp, người bạch đạo chúng ta nói không rõ, chỉ biết bọn họ có mười ba cuốn ma thư làm kinh điển cao nhất của bản môn, trong đó ghi chép lại tất cả những công pháp tuyệt diệu mà người ta khó thể tưởng. Hầu như tất cả võ học của Ma môn đều đến từ những ma thư kia, mà thần công Đại Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm chính là một thứ bên trong, ma công này rất quỷ dị, cũng chỉ có người sáng tạo ra nó mới hiểu được. Nhưng tổng kết kinh nghiệm của những người đã từng giao thủ với thần công này, mỗi lần như vậy đều giống như bị cuốn vào một không gian khác, tất cả đều trở nên không chân thực, tất cả lực cảm ứng mất đi tác dụng, chỉ có thể giãy dụa trong đau đớn, chỉ có thể nói là cực kỳ quỷ dị, là thần công đệ nhất.
- Trên giang hồ đánh giá mức độ tốt xấu của một võ học thường có bốn tiêu chuẩn, vô thượng đại thần công, vô thượng thần công, thần công và kỳ công. Đại Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm xứng đáng là võ học vô thượng đại thần công, nhưng đã gần trăm năm chưa từng có cao thủ nào tu luyện ma công này, xem ra đã thất truyền.
Vân Quan Nguyệt hưng phấn nói, nhưng khi nghĩ đến Trần Đạo Đồng thì khó thể nào hưng phấn được nữa.
- Ta thấy chưa hẳn là như vậy.
Lí Thập Di nhìn về phía Trần Đạo Đồng.
- Ngươi có biết môn ma công kia sưu tầm được ở đâu không?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
Vân Quan Nguyệt lắc đầu nói:
- Điều này xin thứ cho thuộc hạ không biết, ma công này chính là một trong những bí mật quan trọng nhất của Ma môn, che giấu rất sâu và sợ rằng khó ai biết được, hơn nữa có phải là thất truyền hay không, điều này khó ai biết được.
Lí Thập Di lại nói:
- Điều này ta lại biết, Thiên Ma Môn cầm đầu Ma môn, như vậy ma công phải được giấu trong đó.
Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ hai người này biết được không ít, hắn nói:
- Mà Thiên Ma Môn này ở phương nào?
- Chân trời góc biển.
Lí Thập Di thuận miệng đáp, thật ra tổng đàn Thiên Ma Môn được Ma môn nói là nơi chân trời góc biển nhưng không ai biết rõ đó là nơi nào. Trương Hắc Ngưu gật đầu, biết ở đâu thì tốt, khi nào có rảnh sẽ đến bái phỏng, nghiên cứu thần công, như vậy sẽ có ích rất lớn cho mình.
Sau đó Trương Hắc Ngưu hỏi thăm về khá nhiều bí mật giang hồ, nhưng đối với hai người Vân Quan Nguyệt thì những thứ này chẳng đáng là gì, bọn họ dứt khoát nói cho hắn biết, vì thế lúc này hắn phát hiện giang hồ quả nhiên rộng lớn và đặc sắc.
Trương Hắc Ngưu nói:
= Trương mỗ có một ý nghĩ, không biết các người thấy thế nào.
Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Hắc Ngưu, Vân Quan Nguyệt nói:
- Xin rửa tai lắng nghe.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Trước khi giao thủ với các ngươi vào ngày hôm đó, Trương mỗ thấy một lớp học nho nhỏ, phát hiện bên trong có lão sư dạy bảo đám trẻ học chữ, vì vậy Trương mỗ có một ý nghĩ, đó là vì sao chúng ta không dạy võ như vậy?
Lí Thập Di dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Có, cũng có khá nhiều võ quán.
Vân Quan Nguyệt lại nói:
- Học văn và học võ không giống nhau, lão sư dạy văn có thể chỉ là phụ mà thôi, phần lớn đều phải dựa vào đệ tử tự học. Nhưng luyện võ lại khác biệt, luyện võ quá khổ, một đệ tử tốt phải do sư phụ bắt tay chỉ bảo, liên tục đốc xúc và chỉ lối mới có thể thành tài, nếu phần lớn là tự học như học văn thì đại bộ phận đệ tử đều thui chột. Hơn nữa hai bên có phương pháp chọn lựa nhân tài khác nhau, văn cần cái đầu, võ thì cần nhân tài ở mọi phương diện, chỉ có những người vừa có cà trí óc, ý chí và thân thể mới có được bản lĩnh cao cường.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Thì ra có chuyện như vậy.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Hơn nữa triều đình có thể cho phép lớp dạy văn tồn tại nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép những gì như chủ nhân vừa nói tồn tại. Đọc sách nhiều chỉ là công phu miệng lưỡi, triều đình có thể xử lý, nếu tập võ nhiều thì rất khó đối phó, nếu mọi người đều mang theo đao súng, ai sợ ai còn chưa biết được.
Lí Thập Di gật đầu nói:
- Lão Vân nói đúng, hơn nữa những cao thủ võ học cao thâm đều được khống chế trong những môn phái chúng ta, nếu dạy võ tràn lan thì dù hoang phế cả đời cũng không đạt đến tiêu chuẩn giang hồ tam lưu.
- Trương mỗ cũng có võ học cao thâm.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Trương mỗ muốn thử xem, dựa vào cái gì mà có người học văn nhưng không cho người học võ.
Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di chợt sinh ra cảm giác muốn chết ngất, Trương Hắc Ngưu sẽ không đưa võ học mà Trần Đạo Đồng dùng để đánh bại mình truyền ra khắp giang hồ đấy chứ? Nếu vậy thì thật sự quá đáng sợ. Vân Quan Nguyệt vội la lên:
- Trương huynh nếu là như vậy thì sẽ là công địch của cả thiên hạ, sau này thiên hạ đại loạn.
Lí Thập Di cũng nói:
- Tuy công lực của ngươi cực kỳ mạnh mẽ nhưng khó thể chống đỡ một đòn của tất cả cao thủ thiên hạ.
Trương Hắc Ngưu cười ha hả, chẳng phải hắn chưa từng ngăn cản cao thủ thiên hạ, có gì cần phải sợ? Nhưng ngoài miệng hắn lại không nói như vậy, hắn chỉ nói:
- Thiên hạ này không phải đã đại loạn rồi sao? Cần gì phải quan tâm động tác nho nhỏ của Trương Hắc Ngưu này. Hơn nữa Hán Cô thành ở vùng biên thùy tây nam, dù tay của đại môn phái có dài cũng không thể duỗi đến đây, hơn nữa nếu có đến nơi thì Trương mỗ cũng có thể chém đứt.
Hai người Vân Quan Nguyệt chợt nổi giận, chẳng phải bọn họ đã bị chặt đứt sao?
- Được rồi, Trương mỗ thấy hai vị đức cao vọng trọng, việc này cần hai vị hỗ trợ, tương lai nếu danh dương thiên hạ cũng có công lao của hai vị.
Trương Hắc Ngưu thuận miệng hứa hẹn, điều này làm cho Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di cảm thấy kinh hoàng. Cái gì? Trở thành công địch của thiên hạ là có một phần của bọn họ sao? May mà Trương Hắc Ngưu nói thêm một câu:
- Tất nhiên thân phận của hai người quá mẫn cảm, làm việc trong thành phải che giấu, không nên dùng bộ mặt thật gặp người.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Khi thời cơ chín muồi thì Trương mỗ sẽ cho hai vị xuất hiện dưới ánh mặt trời, sẽ cho người ta nhớ rõ công lao của hai vị.
Hai người Vân Quan Nguyệt thiếu chút nữa đã ói máu.
/175
|