- Các ngươi mau thả ta ra.
Nguyệt Như tỏ ra kháng cự dữ dội, thật ra đám người Vân Quan Nguyệt cũng không làm gì hai người bọn họ, nhóm người chiếm hai bàn lớn của khách điếm, gọi chút thức ăn và nước uống, sau đó ngồi chờ.
- Nguyệt cô nương có ý gì?
Vân Quan Nguyệt cười cười nói:
- Vân mỗ có lòng tốt, thấy cô nương mệt nhọc và mời vào đây nghỉ ngơi, ăn vài món, sao cô nương lại tức giận?
Nguyệt Như lạnh lùng hừ một tiếng.
Lão già bắt Nguyệt Như tự xưng là Lí Thập Di người Thiên Ý môn cũng ngồi bên cạnh, lão nghe vậy thì cười ha hả nói:
- Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta chỉ muốn gặp trưởng bối các ngươi mà thôi, chúng ta từ xa đến chưa quen nơi đây, chỉ muốn tìm địa đầu xà hỏi một chút mà thôi.
Lí Thập Di nói xong thì cắn một miếng thịt lớn.
Liễu Thanh Yên lại dùng ánh mắt hung hăng nhìn Nguyệt Phong, nhưng Nguyệt Phong không quan tâm, chẳng qua hắn không thể nào xác định rõ thái độ của Vân Quan Nguyệt, không biết đối phương muốn làm gì, hắn nói:
- Vân tiền bối là cao nhân, tất nhiên những gì muốn biết là đại sự giang hồ, chúng tôi là nông dân ở vùng biên giới xa xôi, sợ rằng chẳng giúp được gì.
- Tiểu huynh đệ đừng nói vậy.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Tiểu huynh đệ không những tướng mạo xuất chúng mà võ công cũng có thể được liệt vào trong hàng ngũ Thập Đại Tân Tú trên giang hồ, vì thế không nên xem nhẹ chính mình.
Lí Thập Di cười ha hả, lão nói:
- Lão Vân, nhiều năm không gặp, xem ra bây giờ ngươi ăn nói rất có ý.
Vân Quan Nguyệt lắc đầu nói:
- Lý huynh nói sai rồi, Vân mỗ chỉ nói lời thật mà thôi.
- Này... ....
Nguyệt Phong thấy hai lão già khó đối phó thì chuyển mục tiêu lên người Triệu Cẩu Nhi:
- Các ngươi đến đây làm gì?
Vân Quan Nguyệt không quan tâm đến Nguyệt Phong, chỉ nói vài chuyện trên giang hồ với Lí Thập Di.
Nguyệt Như cũng không còn cách nào khác phải đưa mắt sang Liễu Thanh Vân, nàng nói:
- Tiểu đệ đệ... ....
Liễu Thanh Vân chợt sợ hãi đến mức run lên, hắn thật sự cảm thấy sợ hãi từ bản năng với vị tỷ tỷ này.
Triệu Cẩu Nhi đang định đáp lời thì bji Liễu Thanh Yên đưa mắt ngăn lại:
- Không cần phải nói lời nào, người xấu phải chết.
Nguyệt Phong cười hì hì nói:
- Liễu tiểu thư xuất thân danh môn, là tiểu thư khuê các, tại hạ cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng bây giờ tiểu thư có hiểu lầm với tại hạ, kính xin để tại hạ giải thích.
Liễu Thanh Yên lạnh lùng hừ một tiếng, nàng căn bản không quan tâm đến Nguyệt Phong.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng la hét, ánh mắt mọi người nhìn ra ngoài khách điếm, bọn họ ngồi ở lầu một, mặt đường rộng mở, vì vậy có thể dễ dàng thấy người đi bên ngoài. Đám người Vân Quan Nguyệt chợt thấy một nhóm người khả nghi, hơn nữa đám người đang ở chung quanh giám thị bọn họ cũng biết người kia là ai.
Nguyệt Phong và Nguyệt Như lại tỏ ra vui sướng.
Chính chủ đã đến, Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di đưa mắt nhìn nhau, đám người bên kia chậm rãi đi tới, hai bên dần thấy rõ mặt đối phương. Dẫn đầu đám người bên kia là một đại hán cao lớn hùng tráng như Ma thần, người này hai mắt sáng ngời có thần, khi đi lại còn bùng lên tiếng gió rít. Lúc này ánh mắt Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di đều tỏ ra khó tưởng, thật ra cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, ngay cả ba người Triệu Cẩu Nhi cũng mở lớn mắt, cả ba không thể tin trên thiên hạ có tồn tại loại người như vậy.
- Quá cao.
Liễu Thanh Yên cố gắng ngẩng đầu lên, đúng là quá cao lớn.
Một binh sĩ vừa rồi phụ trách việc giám thị đám người Vân Quan Nguyệt chạy lên nói vài câu, sau đó bị đại hán to cao khủng bố vung tay cho lui.
Vân Quan Nguyệt nhìn về phía Nguyệt Phong hỏi:
- Vị đại hán này có phải là Nguyệt Hổ không?
Nguyệt Như và Nguyệt Phong thiếu chút nữa đã ngất xỉu, cả hai vội vàng nói không phải.
Vân Quan Nguyệt kỳ quái hỏi:
- Người này là người phương nào?
Nguyệt Như cười nói:
- Là ông chủ quán ăn.
Vân Quan Nguyệt không tin, hắn thấy Trương Hắc Ngưu cầm đầu đoàn người, rõ ràng là nhân vật không đơn giản.
Lí Thập Di cũng đang cực kỳ quái lạ, cầm đầu nhóm bên kia là một đại hán cao lớn, bên cạnh là một lão nhân ăn mặc nho giả, một tướng quân mặc quân phục, hai hán tử trung niên mặc võ phục, còn có một lão già khô quắt đi theo như người hầu, đây đúng là một tổ hợp kỳ quái. Hơn nữa chung quanh là một đám thân binh vệ sĩ, bọn họ mơ hồ tạo thành một vòng vây khá lớn.
Đoàn người đến rất nhanh, ngay sau đó đã vào khách điếm, Nguyệt Hổ thấy Nguyệt Như và Nguyệt Phong bình an vô sự thì an tâm. Nguyệt Phong và Nguyệt Như thấy Nguyệt Hổ cũng cực kỳ an tâm, Vân Quan Nguyệt chậm rãi đứng lên nói:
- Chư vị đến rất nhanh, Vân Quan Nguyệt người Cửu Tiêu kiếm phái xin ra mắt.
Trương Hắc Ngưu tiến vào trong khách điếm, thân thể khổng lồ làm khách điếm như tối sầm lại, hắn liếc mắt đã thấy Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di.
Lúc này Lí Thập Di và Vân Quan Nguyệt cũng cảm thấy khó chịu, trên người đại hán kia bùng ra áp lực kỳ quái làm cho hai người bọn họ phải lo sợ bất an.
Nguyệt Hổ tiến lên một bước nói:
- Tại hạ là Nguyệt Hổ, không biết hai vị bắt cóc hài tử của tại hạ vì dụng ý gì?
Vân Quan Nguyệt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nguyệt Hổ, hắn không ngờ kẻ này là Nguyệt Hổ, tuy hình tượng không sai nhưng công phu không mạnh hơn Nguyệt Phong là bao nhiêu.
Nguyệt Như và Nguyệt Phong rất vui sướng, bọn họ đứng lên đi về phía Nguyệt Hổ, Vân Quan Nguyệt cũng không cản, thật ra mục đích của bọn họ chính là dẫn Nguyệt Hổ đến đây.
- Cha!
Nguyệt Như và Nguyệt Phong đi đến bên cạnh Nguyệt Hổ.
Nguyệt Hổ nhìn Nguyệt Phong và Nguyệt Phong rồi nói:
- Các con không sao chứ?
Nguyệt Như và Nguyệt Phong gật đầu nói:
- Vân tiền bối rất hòa ái.
- Như vầy thì tốt.
Nguyệt Hổ khẽ gật đầu, Vân Quan Nguyệt xem ra cũng là người tự tin, bọn họ cũng không lo Nguyệt Như và Nguyệt Phong lật lọng. Nguyệt Hổ lại nhìn Trương Hắc Ngưu nói:
- Trương huynh, tất cả xem ý của huynh.
Nguyệt Hổ cũng không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, nếu không hắn sẽ chẳng buồn bực như vừa rồi.
Trương Hắc Ngưu còn chưa trả lời thì Vân Quan Nguyệt đã nói:
- Tình thế bất đắc dĩ, chẳng qua Vân mỗ có vài điều muốn thỉnh giáo.
Không ai trả lời.
Trương Hắc Ngưu vung một chưởng, thiên địa chợt biến đổi, cả khách điếm chợt bị một luồng chân khí khổng lồ bao phủ, bàn tay Trương Hắc Ngưu hóa thành lồng giam thiên địa bao phủ lên người Vân Quan Nguyệt. Một cảm giác bị ép đến mức ói máu chợt truyền khắp toàn thân Vân Quan Nguyệt, hai chân hắn ép xuống đất, mặt đá bị giẫm thành hai giấu chân. Hắn là ai? Trong miệng Vân Quan Nguyệt chợt kêu lên:
- Chưởng Trung Phật Quốc.
Trong lòng Vân Quan Nguyệt kinh hoàng đến mức không biết nói gì cho tốt, toàn thân như bị kim đâm, cảm giác áp bách dữ dội làm hắn không có dư âm phản kháng. Hắn hít vào một hơi thật sâu, đan điền bùng ra chân khí, sau đó chạy nhanh qua kinh mạch toàn thân. Nhưng một luồng uy áp chợt ép xuống phong tỏa tất cả hành động của hắn, lúc này hắn phải cắn chặt răng, người nặng nề như khiêng một hòn núi lớn.
- Lão Vân.
Lí Thập Di dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hành vi của Vân Quan Nguyệt, thật ra phương pháp cô đọng tâm thần của Trương Hắc Ngưu đã có hiệu quả nhất định, một chưởng vừa rồi chỉ vỗ về phía Vân Quan Nguyệt, những người khác không bị ảnh hưởng gì cả. Mọi người chỉ thấy Trương Hắc Ngưu đánh ra một chưởng, không có gì cả, rất chậm rãi nhưng Vân Quan Nguyệt lại cực kỳ căng thẳng, toàn thân run rẩy giống như gặp phải thứ gì đó cực kỳ khủng bố.
Một bóng người lóe lên đến bên cạnh Lí Thập Di, chính là Trần Đạo Đồng luôn đi theo sau lưng Trương Hắc Ngưu. Người này không có chút biểu cảm như khúc gỗ, hai bàn tay bùng ra kim quang sáng bóng, chỉ tiện tay chụp đến mà trước mặt xuất hiện hàng loạt ảo ảnh, lực lượng còn mạnh mẽ hơn cả trước kia lập tức phóng về phía Lí Thập Di.
Lí Thập Di chợt kinh hoàng, hai tay đưa ra phía trước, lão thấy Ưng Trảo công của người mới đến đã đạt đến mức đăng phong tạo cực, ngay cả một người công lực như lão cũng chẳng dám động vào. Một luồng chân khí từ hai tay lão bùng ra tạo nên bức tường chắn trước mặt, nhưng ngay sau đó bóng trảo muốn che phủ cả đất trời chợt biến mất, ai cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lí Thập Di. Lão vốn đang đứng yên nhưng không biết vì sao lại đưa hai bàn tay lại đập vào nhau, chân khí bùng ra làm vang lên những âm thanh vụn vỡ.
Không ai tự tấn công chính mình, lão già giống như nô bộc kia lại đứng yên bất động, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lí Thập Di dùng ánh mắt khó tưởng nhìn đám người chung quanh, sau đó cảm thấy ngực đau đớn, thì ra người hầu kia chợt xuất hiện trước mặt và vỗ vào ngực lão một chưởng. Chân khí hùng mạnh chợt tạo nên lực phá hoại khủng bố, đơn giản đánh tan hộ thân chân khí của lão, vì thế mà toàn thân lão chợt run lên, lão phóng ngược về phía sau đụng vào cây cột, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Nguyệt Hổ đã rút trường kiếm, Tống Bình Hòa đã rút đao, Sơn Vạn Trọng tập trung công lực trong tay, cả ba nhanh chóng phát động thế công. Triệu Cẩu Nhi chợt kinh hoàng, hắn cắn răng rút kiếm tạo nên một luồng kiếm quang chói mắt nghênh đón Nguyệt Hổ. Sơn Vạn Trọng và Tống Bình Hòa thì đánh về phía Liễu Thanh Yên và Liễu Thanh Vân, hai tiểu tử này hoàn toàn không kịp phản ứng, trường kiếm còn chưa được rút ra.
Một tiếng keng giòn tan vang lên, kiếm của Nguyệt Hổ đập lên bảo kiếm trong tay Triệu Cẩu Nhi, Nguyệt Hổ chợt cảm thấy bàn tay nhẹ bẫng, trường kiếm bị chặt làm hai nửa. Đúng lúc bảo kiếm trong tay Triệu Cẩu Nhi chợt xoay chuyển, một luồng kiếm quang phá không đuổi về phía Nguyệt Hổ.
Nguyệt Hổ chợt kinh hoàng, hắn nhìn chằm chằm vào bảo kiếm trong tay Triệu Cẩu Nhi rồi kêu lên:
- Danh Kiếm Long Ngâm.
Một luồng chân khí mạnh mẽ được rót vào trong bảo kiếm, điều này làm thân kiếm run rẩy, một tiếng long ngâm vang lên trong khách điếm.
Nguyệt Hổ lăn một vòng không quan tâm có khó coi hay không, Triệu Cẩu Nhi giống như chưa từng thấy người nào tránh đòn như vậy, vì thế mà một đòn thất bại. Liễu Thanh Yên và Liễu Thanh Vân kêu lên một tiếng đau đớn và bị Tống Bình Hòa và Sơn Vạn Trọng chế ngự trên mặt bàn. Lúc này Nguyệt Phong lại lấy một cây trường thương trong tay một thân binh bên cạnh đâm về phía Triệu Cẩu Nhi.
Đám thân binh đều không ra tay, bọn họ chỉ đứng tạo thành một vòng tròn bao quanh đám người.
Bảo kiếm của Triệu Cẩu Nhi lóe lên, một luồng kiếm khí bùng ra chém cái bàn mà Nguyệt Hổ đứng phía sau thành hai nửa. Nguyệt Phong lại dùng chiêu cũ hất cái bàn về phía Triệu Cẩu Nhi, mà Triệu Cẩu Nhi cũng dùng kiếm ngăn cản, nhưng lúc này thứ gì cũng có, nước uống, nước canh, thức ăn đều bay đến làm hắn không thể tránh đi đâu được, bộ dạng cực kỳ khốn khổ. Nguyệt Hổ ở bên cạnh thấy như vậy thì thầm nghĩ hài tử của mình đã nắm giữ chân lý chiến đấu, từng cành cây ngọn cỏ đều có thể dùng, đã đến một cảnh giới mới.
Nguyệt Như tỏ ra kháng cự dữ dội, thật ra đám người Vân Quan Nguyệt cũng không làm gì hai người bọn họ, nhóm người chiếm hai bàn lớn của khách điếm, gọi chút thức ăn và nước uống, sau đó ngồi chờ.
- Nguyệt cô nương có ý gì?
Vân Quan Nguyệt cười cười nói:
- Vân mỗ có lòng tốt, thấy cô nương mệt nhọc và mời vào đây nghỉ ngơi, ăn vài món, sao cô nương lại tức giận?
Nguyệt Như lạnh lùng hừ một tiếng.
Lão già bắt Nguyệt Như tự xưng là Lí Thập Di người Thiên Ý môn cũng ngồi bên cạnh, lão nghe vậy thì cười ha hả nói:
- Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta chỉ muốn gặp trưởng bối các ngươi mà thôi, chúng ta từ xa đến chưa quen nơi đây, chỉ muốn tìm địa đầu xà hỏi một chút mà thôi.
Lí Thập Di nói xong thì cắn một miếng thịt lớn.
Liễu Thanh Yên lại dùng ánh mắt hung hăng nhìn Nguyệt Phong, nhưng Nguyệt Phong không quan tâm, chẳng qua hắn không thể nào xác định rõ thái độ của Vân Quan Nguyệt, không biết đối phương muốn làm gì, hắn nói:
- Vân tiền bối là cao nhân, tất nhiên những gì muốn biết là đại sự giang hồ, chúng tôi là nông dân ở vùng biên giới xa xôi, sợ rằng chẳng giúp được gì.
- Tiểu huynh đệ đừng nói vậy.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Tiểu huynh đệ không những tướng mạo xuất chúng mà võ công cũng có thể được liệt vào trong hàng ngũ Thập Đại Tân Tú trên giang hồ, vì thế không nên xem nhẹ chính mình.
Lí Thập Di cười ha hả, lão nói:
- Lão Vân, nhiều năm không gặp, xem ra bây giờ ngươi ăn nói rất có ý.
Vân Quan Nguyệt lắc đầu nói:
- Lý huynh nói sai rồi, Vân mỗ chỉ nói lời thật mà thôi.
- Này... ....
Nguyệt Phong thấy hai lão già khó đối phó thì chuyển mục tiêu lên người Triệu Cẩu Nhi:
- Các ngươi đến đây làm gì?
Vân Quan Nguyệt không quan tâm đến Nguyệt Phong, chỉ nói vài chuyện trên giang hồ với Lí Thập Di.
Nguyệt Như cũng không còn cách nào khác phải đưa mắt sang Liễu Thanh Vân, nàng nói:
- Tiểu đệ đệ... ....
Liễu Thanh Vân chợt sợ hãi đến mức run lên, hắn thật sự cảm thấy sợ hãi từ bản năng với vị tỷ tỷ này.
Triệu Cẩu Nhi đang định đáp lời thì bji Liễu Thanh Yên đưa mắt ngăn lại:
- Không cần phải nói lời nào, người xấu phải chết.
Nguyệt Phong cười hì hì nói:
- Liễu tiểu thư xuất thân danh môn, là tiểu thư khuê các, tại hạ cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng bây giờ tiểu thư có hiểu lầm với tại hạ, kính xin để tại hạ giải thích.
Liễu Thanh Yên lạnh lùng hừ một tiếng, nàng căn bản không quan tâm đến Nguyệt Phong.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng la hét, ánh mắt mọi người nhìn ra ngoài khách điếm, bọn họ ngồi ở lầu một, mặt đường rộng mở, vì vậy có thể dễ dàng thấy người đi bên ngoài. Đám người Vân Quan Nguyệt chợt thấy một nhóm người khả nghi, hơn nữa đám người đang ở chung quanh giám thị bọn họ cũng biết người kia là ai.
Nguyệt Phong và Nguyệt Như lại tỏ ra vui sướng.
Chính chủ đã đến, Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di đưa mắt nhìn nhau, đám người bên kia chậm rãi đi tới, hai bên dần thấy rõ mặt đối phương. Dẫn đầu đám người bên kia là một đại hán cao lớn hùng tráng như Ma thần, người này hai mắt sáng ngời có thần, khi đi lại còn bùng lên tiếng gió rít. Lúc này ánh mắt Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di đều tỏ ra khó tưởng, thật ra cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, ngay cả ba người Triệu Cẩu Nhi cũng mở lớn mắt, cả ba không thể tin trên thiên hạ có tồn tại loại người như vậy.
- Quá cao.
Liễu Thanh Yên cố gắng ngẩng đầu lên, đúng là quá cao lớn.
Một binh sĩ vừa rồi phụ trách việc giám thị đám người Vân Quan Nguyệt chạy lên nói vài câu, sau đó bị đại hán to cao khủng bố vung tay cho lui.
Vân Quan Nguyệt nhìn về phía Nguyệt Phong hỏi:
- Vị đại hán này có phải là Nguyệt Hổ không?
Nguyệt Như và Nguyệt Phong thiếu chút nữa đã ngất xỉu, cả hai vội vàng nói không phải.
Vân Quan Nguyệt kỳ quái hỏi:
- Người này là người phương nào?
Nguyệt Như cười nói:
- Là ông chủ quán ăn.
Vân Quan Nguyệt không tin, hắn thấy Trương Hắc Ngưu cầm đầu đoàn người, rõ ràng là nhân vật không đơn giản.
Lí Thập Di cũng đang cực kỳ quái lạ, cầm đầu nhóm bên kia là một đại hán cao lớn, bên cạnh là một lão nhân ăn mặc nho giả, một tướng quân mặc quân phục, hai hán tử trung niên mặc võ phục, còn có một lão già khô quắt đi theo như người hầu, đây đúng là một tổ hợp kỳ quái. Hơn nữa chung quanh là một đám thân binh vệ sĩ, bọn họ mơ hồ tạo thành một vòng vây khá lớn.
Đoàn người đến rất nhanh, ngay sau đó đã vào khách điếm, Nguyệt Hổ thấy Nguyệt Như và Nguyệt Phong bình an vô sự thì an tâm. Nguyệt Phong và Nguyệt Như thấy Nguyệt Hổ cũng cực kỳ an tâm, Vân Quan Nguyệt chậm rãi đứng lên nói:
- Chư vị đến rất nhanh, Vân Quan Nguyệt người Cửu Tiêu kiếm phái xin ra mắt.
Trương Hắc Ngưu tiến vào trong khách điếm, thân thể khổng lồ làm khách điếm như tối sầm lại, hắn liếc mắt đã thấy Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di.
Lúc này Lí Thập Di và Vân Quan Nguyệt cũng cảm thấy khó chịu, trên người đại hán kia bùng ra áp lực kỳ quái làm cho hai người bọn họ phải lo sợ bất an.
Nguyệt Hổ tiến lên một bước nói:
- Tại hạ là Nguyệt Hổ, không biết hai vị bắt cóc hài tử của tại hạ vì dụng ý gì?
Vân Quan Nguyệt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nguyệt Hổ, hắn không ngờ kẻ này là Nguyệt Hổ, tuy hình tượng không sai nhưng công phu không mạnh hơn Nguyệt Phong là bao nhiêu.
Nguyệt Như và Nguyệt Phong rất vui sướng, bọn họ đứng lên đi về phía Nguyệt Hổ, Vân Quan Nguyệt cũng không cản, thật ra mục đích của bọn họ chính là dẫn Nguyệt Hổ đến đây.
- Cha!
Nguyệt Như và Nguyệt Phong đi đến bên cạnh Nguyệt Hổ.
Nguyệt Hổ nhìn Nguyệt Phong và Nguyệt Phong rồi nói:
- Các con không sao chứ?
Nguyệt Như và Nguyệt Phong gật đầu nói:
- Vân tiền bối rất hòa ái.
- Như vầy thì tốt.
Nguyệt Hổ khẽ gật đầu, Vân Quan Nguyệt xem ra cũng là người tự tin, bọn họ cũng không lo Nguyệt Như và Nguyệt Phong lật lọng. Nguyệt Hổ lại nhìn Trương Hắc Ngưu nói:
- Trương huynh, tất cả xem ý của huynh.
Nguyệt Hổ cũng không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, nếu không hắn sẽ chẳng buồn bực như vừa rồi.
Trương Hắc Ngưu còn chưa trả lời thì Vân Quan Nguyệt đã nói:
- Tình thế bất đắc dĩ, chẳng qua Vân mỗ có vài điều muốn thỉnh giáo.
Không ai trả lời.
Trương Hắc Ngưu vung một chưởng, thiên địa chợt biến đổi, cả khách điếm chợt bị một luồng chân khí khổng lồ bao phủ, bàn tay Trương Hắc Ngưu hóa thành lồng giam thiên địa bao phủ lên người Vân Quan Nguyệt. Một cảm giác bị ép đến mức ói máu chợt truyền khắp toàn thân Vân Quan Nguyệt, hai chân hắn ép xuống đất, mặt đá bị giẫm thành hai giấu chân. Hắn là ai? Trong miệng Vân Quan Nguyệt chợt kêu lên:
- Chưởng Trung Phật Quốc.
Trong lòng Vân Quan Nguyệt kinh hoàng đến mức không biết nói gì cho tốt, toàn thân như bị kim đâm, cảm giác áp bách dữ dội làm hắn không có dư âm phản kháng. Hắn hít vào một hơi thật sâu, đan điền bùng ra chân khí, sau đó chạy nhanh qua kinh mạch toàn thân. Nhưng một luồng uy áp chợt ép xuống phong tỏa tất cả hành động của hắn, lúc này hắn phải cắn chặt răng, người nặng nề như khiêng một hòn núi lớn.
- Lão Vân.
Lí Thập Di dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hành vi của Vân Quan Nguyệt, thật ra phương pháp cô đọng tâm thần của Trương Hắc Ngưu đã có hiệu quả nhất định, một chưởng vừa rồi chỉ vỗ về phía Vân Quan Nguyệt, những người khác không bị ảnh hưởng gì cả. Mọi người chỉ thấy Trương Hắc Ngưu đánh ra một chưởng, không có gì cả, rất chậm rãi nhưng Vân Quan Nguyệt lại cực kỳ căng thẳng, toàn thân run rẩy giống như gặp phải thứ gì đó cực kỳ khủng bố.
Một bóng người lóe lên đến bên cạnh Lí Thập Di, chính là Trần Đạo Đồng luôn đi theo sau lưng Trương Hắc Ngưu. Người này không có chút biểu cảm như khúc gỗ, hai bàn tay bùng ra kim quang sáng bóng, chỉ tiện tay chụp đến mà trước mặt xuất hiện hàng loạt ảo ảnh, lực lượng còn mạnh mẽ hơn cả trước kia lập tức phóng về phía Lí Thập Di.
Lí Thập Di chợt kinh hoàng, hai tay đưa ra phía trước, lão thấy Ưng Trảo công của người mới đến đã đạt đến mức đăng phong tạo cực, ngay cả một người công lực như lão cũng chẳng dám động vào. Một luồng chân khí từ hai tay lão bùng ra tạo nên bức tường chắn trước mặt, nhưng ngay sau đó bóng trảo muốn che phủ cả đất trời chợt biến mất, ai cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lí Thập Di. Lão vốn đang đứng yên nhưng không biết vì sao lại đưa hai bàn tay lại đập vào nhau, chân khí bùng ra làm vang lên những âm thanh vụn vỡ.
Không ai tự tấn công chính mình, lão già giống như nô bộc kia lại đứng yên bất động, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lí Thập Di dùng ánh mắt khó tưởng nhìn đám người chung quanh, sau đó cảm thấy ngực đau đớn, thì ra người hầu kia chợt xuất hiện trước mặt và vỗ vào ngực lão một chưởng. Chân khí hùng mạnh chợt tạo nên lực phá hoại khủng bố, đơn giản đánh tan hộ thân chân khí của lão, vì thế mà toàn thân lão chợt run lên, lão phóng ngược về phía sau đụng vào cây cột, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Nguyệt Hổ đã rút trường kiếm, Tống Bình Hòa đã rút đao, Sơn Vạn Trọng tập trung công lực trong tay, cả ba nhanh chóng phát động thế công. Triệu Cẩu Nhi chợt kinh hoàng, hắn cắn răng rút kiếm tạo nên một luồng kiếm quang chói mắt nghênh đón Nguyệt Hổ. Sơn Vạn Trọng và Tống Bình Hòa thì đánh về phía Liễu Thanh Yên và Liễu Thanh Vân, hai tiểu tử này hoàn toàn không kịp phản ứng, trường kiếm còn chưa được rút ra.
Một tiếng keng giòn tan vang lên, kiếm của Nguyệt Hổ đập lên bảo kiếm trong tay Triệu Cẩu Nhi, Nguyệt Hổ chợt cảm thấy bàn tay nhẹ bẫng, trường kiếm bị chặt làm hai nửa. Đúng lúc bảo kiếm trong tay Triệu Cẩu Nhi chợt xoay chuyển, một luồng kiếm quang phá không đuổi về phía Nguyệt Hổ.
Nguyệt Hổ chợt kinh hoàng, hắn nhìn chằm chằm vào bảo kiếm trong tay Triệu Cẩu Nhi rồi kêu lên:
- Danh Kiếm Long Ngâm.
Một luồng chân khí mạnh mẽ được rót vào trong bảo kiếm, điều này làm thân kiếm run rẩy, một tiếng long ngâm vang lên trong khách điếm.
Nguyệt Hổ lăn một vòng không quan tâm có khó coi hay không, Triệu Cẩu Nhi giống như chưa từng thấy người nào tránh đòn như vậy, vì thế mà một đòn thất bại. Liễu Thanh Yên và Liễu Thanh Vân kêu lên một tiếng đau đớn và bị Tống Bình Hòa và Sơn Vạn Trọng chế ngự trên mặt bàn. Lúc này Nguyệt Phong lại lấy một cây trường thương trong tay một thân binh bên cạnh đâm về phía Triệu Cẩu Nhi.
Đám thân binh đều không ra tay, bọn họ chỉ đứng tạo thành một vòng tròn bao quanh đám người.
Bảo kiếm của Triệu Cẩu Nhi lóe lên, một luồng kiếm khí bùng ra chém cái bàn mà Nguyệt Hổ đứng phía sau thành hai nửa. Nguyệt Phong lại dùng chiêu cũ hất cái bàn về phía Triệu Cẩu Nhi, mà Triệu Cẩu Nhi cũng dùng kiếm ngăn cản, nhưng lúc này thứ gì cũng có, nước uống, nước canh, thức ăn đều bay đến làm hắn không thể tránh đi đâu được, bộ dạng cực kỳ khốn khổ. Nguyệt Hổ ở bên cạnh thấy như vậy thì thầm nghĩ hài tử của mình đã nắm giữ chân lý chiến đấu, từng cành cây ngọn cỏ đều có thể dùng, đã đến một cảnh giới mới.
/175
|