Vân Quan Nguyệt người Cửu Tiêu kiếm phái.
Đầu tiên là Cửu Tiêu kiếm phái, đây là một môn phái nổi danh dùng kiếm, là một trong thập đại môn phái trên giang hồ, võ công rất mạnh, đệ tử rất nhiều, thực lực cường đại, đều là những kẻ mà người bình thường khó thể tưởng. Trong đầu Nguyệt Như và Nguyệt Phong đều có tư liệu của mình, thậm chí từng người trên giang hồ đều biết sự tồn tại của bọn họ. Sau đó là Vân Quan Nguyệt, người này được xưng là kỳ tài kiệt xuất của Cửu Tiêu kiếm phái từ trước đến nay, bây giờ xem như là gương mặt nổi trội của bạch đạo vào thời điêu linh, người này thành danh đã lâu, bây giờ xem như một trong hai mươi vị cao thủ xếp đầu của bạch đạo.
Khi đối mặt với một cao thủ như vậy thì Nguyệt Như và Nguyệt Phong không khỏi phát run, thật sự không ngờ một nhân vật nhân tài kiệt xuất của bạch đạo đến đây làm gì.
- Vừa rồi thất lễ.
Vân Quan Nguyệt tương đối khách khí, thậm chí còn lấy từ trong ngực ra một bình ngọc rồi mở ra, cuối cùng khẽ bôi thuốc mỡ lên tay Nguyệt Phong, hắn nói:
- Cũng vì Vân mỗ nóng vội nên ra tay hơi nặng, không biết tiểu huynh đệ có xuất thân thế nào, thân thủ như vậy cũng coi như là nhân vật kiệt xuất trong giới trẻ.
Nguyệt Phong dĩ nhiên được sủng ái mà kinh hoàng, hắn nói:
- Tiền bối đa lễ, vãn bối là Nguyệt Phong, chẳng qua chỉ học võ gia truyền, phụ thân vãn bối tên là Nguyệt Hổ, là đoàn trưởng Nộ Hổ dong binh đoàn của vùng biên thùy tây nam này.
Vân Quan Nguyệt nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến một cái tên như vậy, hắn biết rõ dong binh đoàn là thứ gì, thật ra đây cũng là một tổ chức võ học như tiêu cục nhưng phương diện kinh doanh lại phức tạp hơn. Chẳng qua ở Đại Thu quốc không có nhiều dong binh đoàn, vì tính lưu động của dong binh đoàn là khá lớn, nhưng Đại Thu quốc tập trung vào hoàng triều nên sẽ dong binh đoàn sẽ bị hạn chế nhất định, vì vậy mà phần lớn các dong binh đoàn đều tập trung ở những quốc gia bên cạnh. Những quốc gia kia phần lớn chỉ có diện tích nhỏ hẹp, binh lực thiếu thốn, nhiều năm qua liên tục hỗn chiến, là nơi tốt cho sự phát triển của dong binh đoàn. Vân Quan Nguyệt chưa từng nghe nói đến Nộ Hổ dong binh đoàn, nhưng có đứa con kiệt xuất thế này, chắc chắn phụ thân cũng là cao thủ.
Vân Quan Nguyệt thầm nghĩ vài vấn đề nhưng trên mặt lại tỏ ra giống như cung kính đã lâu:
- Quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử.
Một cảm giác mát lạnh bùng lên tay, Nguyệt Phong cảm thấy tốt lên rất nhiều, thầm nghĩ danh môn đại phái ra tay quả nhiên bất phàm, hắn chưa từng thấy qua loại dược phẩm nào tốt như vậy. Hắn nghe được lời nói của Vân Quan Nguyệt thì vội vàng nói:
- Tiền bối khách khí, vãn bối đã nghe danh tiếng của Cửu Tiêu kiếm phái từ nhỏ đến lớn, võ công và danh tiếng của tiền bối đều là đỉnh điểm.
Hai người trò chuyện như vậy, mỹ thiếu nữ lại mất hứng, nàng chạy đến cả giận nói:
- Sư phụ, người này vừa rồi còn đùa giỡn con.
Vân Quan Nguyệt quan sát mỹ thiếu nữ, lại nhìn Nguyệt Phong, hắn nói:
- Không cần hồ đồ, ta thấy vị Nguyệt tiểu huynh đệ này có bộ dạng hiệp nghĩa, càng khó được có công phu xuất chúng, lại có xuất thân danh gia, sao lại có những hành động lãng tử như vậy, nào có phải như những gì con nói.
Nguyệt Phong càng cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, hắn chợt sinh ra cảm giác giống như gặp mặt nhau quá muộn, thầm nghĩ quả nhiên là phong thái đại hiệp, lòng hiệp nghĩa chôn dấu sâu trong lòng của mình cũng bị đối phương nhìn ra, đúng là cao nhân.
Mỹ thiếu nữ chợt đỏ mắt, nàng kêu lên:
- Trước kia là như vậy nhưng lần này thì khác, trúc hoa hài của con còn đang ở trong ngực hắn.
Mỹ thiếu nữ rất oán giận, lúc này nàng không giống như trước, vì sao sư phụ lại không tin?
Vân Quan Nguyệt nhìn mỹ thiếu nữ mà không nói lời nào, sau đó hắn lại nhìn tên thiếu niên nông dân, tên thiếu niên vội vàng cung kính nói:
- Sư phụ, thật sự là như thế.
Vân Quan Nguyệt nhìn về phía Nguyệt Phong, hắn nói:
- Tiểu huynh đệ, có chuyện này sao?
Nguyệt Phong lại rất dứt khoát, hắn mỉm cười rồi nói:
- Hài thật sự là có, nhưng tiểu thư kia vô tình đánh rơi và vãn bối nhặt lên, nhưng lòng tốt của vãn bối lại bị tiểu thư coi là trò lãng tử, vì vậy mới sinh ra hiểu lầm.
Nguyệt Phong vừa nói vừa lấy hài ra.
- Ngươi nói bậy.
Cặp mắt mỹ thiếu nữ giống như muốn lồi cả ra.
- Không được làm rộn.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Là một hài tử tốt thì bị hiểu lầm cũng không nói nhiều, dù người ta có nhặt được hài của con, cũng đừng nên hồ đồ như vậy.
Một câu nói của Vân Quan Nguyệt đã phân biệt đúng sai của Nguyệt Phong và mỹ thiếu nữ, mà Nguyệt Phong cũng cố gắng tỏ ra rộng lượng, giống như không quan tâm đến sự hiểu lầm của mỹ thiếu nữ.
- Tiểu thư, đây là hài của nàng.
Nguyệt Phong đi đến bên cạnh mỹ thiếu nữ, hắn đưa hài hoa cho nàng.
- Không cần lòng tốt xảo trá của ngươi.
Mỹ thiếu nữ vứt hài xuống đất, nàng nói:
- Bị chó chạm qua, bổn tiểu thư từ bỏ.
- Hồ đồ.
Vân Quan Nguyệt chợt nổi giận, một luồng khí tức uy nghiêm đột nhiên bùn ra, điều này làm đám người chung quanh sợ đến mức toàn thân run lên, hắn hướng về phía thiếu nữ quát lên:
- Mau xin lỗi Nguyệt tiểu huynh đệ.
- Hu hu!
Mỹ thiếu nữ chợt khóc rống lên, vô tình mọi người cũng không có biện pháp, Vân Quan Nguyệt phải thở dài nói:
- Nha đầu kia từ nhỏ đã được nuông chiều, tiểu huynh đệ cũng không nên quá để ý.
- Không sao, không sao.
Nguyệt Phong híp mắt, thầm nghĩ tình cảnh lê hoa đái vũ này cũng không phải dễ nhìn thấy.
- Đúng rồi, cô nương này còn chưa biết... ....
Vân Quan Nguyệt nhìn về phía Nguyệt Như, lúc này Nguyệt Như đã sớm buông tay mỹ thiếu niên, nàng đi tới một bên, nhưng dù sao cũng bị Vân Quan Nguyệt phát hiện ra:
- Cô nương có quan hệ thế nào với tiểu huynh đệ đây?
Nguyệt Như vội vang nói:
- Vãn bối là Nguyệt Như, là tỷ tỷ của Nguyệt Phong.
Nguyệt Như là người trời sinh bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh, vì vậy lúc này nàng cực kỳ thành thật trước mặt Vân Quan Nguyệt. Lúc này mỹ thiếu niên cũn chạy đến bên cạnh mỹ thiếu nữ nói:
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?
"Không ngờ cũng là tỷ đệ!"
Nguyệt Như thầm nghĩ.
- Nguyệt cô nương trời sinh xinh đẹp, cô nương và Nguyệt tiểu huynh đệ có thể nói là rồng trong cõi người.
Vân Quan Nguyệt gật đầu nói.
Điều này làm cho Nguyệt Như da mặt dày cũng cảm thấy ngượng ngùng, dù nàng vẫn luôn cho rằng sự thật là như vậy, nhưng bây giờ lời nói như thế lại được một vị tiền bối tiếng tăm lừng lẫy nói ra, điều này làm nàng cảm thấy mất tự nhiên.
- Vân tiền bối, không biết các vị này là?
Nguyệt Phong chỉ vào ba vị đệ tử của Vân Quan Nguyệt rồi hỏi, hắn rất có hứng thú với tên tuổi của mỹ thiếu nữ.
Vân Quan Nguyệt vỗ đầu nói:
- Ta hồ đồ rồi, cũng quên mất không giới thiệu.
Vân Quan Nguyệt đầu tiên hướng về phía tên thiếu niên nông dân nói:
- Đây là đồ đệ đầu tiên của Vân mỗ, Triệu Cẩu Nhi.
Nguyệt Như và Nguyệt Phong chấn động mạnh, thiếu chút nữa cả hai đã cười lớn, quả nhiên người cũng như tên.
Triệu Cẩu Nhi thấy bộ dạng của Nguyệt Như và Nguyệt Phong thì cũng xấu hổ, hắn gãi gãi đầu, nhưng đây chẳng qua chỉ là thói quen mà thôi. Mỹ thiếu nữ đột nhiên nói:
- Tên của sư huynh không dễ nghe, nhưng huynh ấy là thập đại tân tú* của đại hội võ lâm lần trước, các người tính là gì?
(*: Mười ngôi sao mới)
Nguyệt Phong thầm nghĩ, như vậy cũng là thập đại tân tú sao? Thế thì ta cũng có mặt bên trong rồi.
Vân Quan Nguyệt mắng mỹ thiếu nữ một câu, sau đó hắn giải thích với hai người Nguyệt Phong:
- Tên họ đều do phụ mẫu ban tặng, phụ mẫu Cẩu Nhi chết sớm, đã lưu lại tên, Cẩu Nhi vì nhớ thương phụ mẫu mà giữ lại tên. Tuy tên có hơi khó nghe nhưng nó cũng không muốn sửa đổi, coi như là hiếu tâm, mà gọi tên cũng thuận miệng.
Nguyệt Phong, Nguyệt Như thầm nghĩ, thì ra là thế.
Sau đó Vân Quan Nguyệt lại chỉ vào tỷ đệ siêu cấp xinh đẹp, hắn nói:
- Tỷ đệ này là hài tử của một vị hảo hữu của Vân mỗ, tuy bái nhập làm môn hạ của Vân mỗ nhưng không học được quá nhiều, không thể bằng sư huynh.
Nguyệt Phong thầm nghĩ vấn đề này mình đã sớm biết rồi.
- Liễu Thanh Yên, Liễu Thanh Vân.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Mau ra mắt Nguyệt sư huynh.
Nguyệt Phong vội vàng xưng không dám, nhưng hắn lại nhìn qua Liễu Thanh Yên và nói tên rất hay, cuối cùng Vân Quan Nguyệt phải phát ra khí thế uy nghiêm thì hai tỷ đệ Liễu Thanh Yên mới tình nguyện mở miệng ra mắt.
- Không biết vị hảo hữu của Vân tiền bối là ai?
Nguyệt Phong thuận miệng nói.
- Ngươi làm gì thế? Muốn biết làm gì?
Liễu Thanh Yên mất hứng nói.
Vân Quan Nguyệt không quan tâm đến Liễu Thanh Yên:
- Hảo hữu của Vân mỗ làm quan trong triều đình, là quận chủ Trương quận Liễu Đình Nghi.
Nguyệt Phong lập tức trầm trồ khen ngợi địa vị, Cửu Tiêu kiếm phái ở Trương quận, hài tử của quận chủ cũng là đệ tử của Cửu Tiêu kiếm phái, như vậy có thể thấy uy thế kinh người của Cửu Tiêu kiếm phái là thế nào.
Vân Quan Nguyệt nhìn bộ dạng của Nguyệt Phong mà khẽ cười cười, thập đại môn phái cũng không phải chỉ là hư danh, đều là bá chủ một phương.
- Với thân thủ và xuất thân của Nguyệt tiểu huynh đệ, chắc chắn phải là người có uy tín ở Hán Cô thành chứ?
Vân Quan Nguyệt đi vào chủ đề chính.
Nguyệt Phong lập tức ra vẻ đắc ý, hắn nói:
- Tất nhiên rồi, vấn đề phòng thủ Hán Cô thành phần lớn đều là người Nộ Hổ dong binh đoàn.
- Tiểu đệ.
Nguyệt Như lạnh giọng nói, Nguyệt Phong chợt chấn động, hắn vội vàng ngậm miệng. Trong mắt Vân Quan Nguyệt chợt lóe lên tinh quang, hắn nói:
- Điều này cũng kỳ quái, Hán Cô thành thuộc Tần quận, phòng thủ Hán Cô thành có hộ vệ quân, Nộ Hổ đoàn của tiểu huynh đệ sao lại có tham dự vào vấn đề này?
- Không có, vừa rồi tôi chỉ nói bậy mà thôi.
Nguyệt Phong vội vàng nói.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Thì ra là thế, Vân mỗ có chuyện muốn nhờ, không biết tiểu huynh đệ có đồng ý không?
Nguyệt Phong chợt đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ rõ ràng là gừng càng già càng cay, hắn không dám đáp lời tùy ý, hắn nhìn Nguyệt Như. Lúc này Nguyệt Như do dự một chút rồi nói:
- Không biết Vân tiền bối có gì muốn nhờ, tỷ đệ chúng tôi lực mỏng, giống như không giúp được gì.
Vân Quan Nguyệt cười ha hả nói:
- Nguyệt cô nương quá khách khí, việc Vân mỗ yêu cầu chắc chắn cô nương sẽ làm được.
Nguyệt Như và Nguyệt Phong đưa mắt nhìn nhau, hình như bọn họ chọc vào phiền toái rồi thì phải.
Vân Quan Nguyệt noims:
- Vân mỗ chỉ muốn gặp lệnh tôn thỉnh giáo vài vấn đề nho nhỏ.
Nguyệt Như và Nguyệt Phong nhìn nhau, cả hai không nói nhiều mà xoay người bỏ chạy về hai hướng khác nhau, bọn họ giống như tập luyện vô số lần, cả hai đều bộc phát ra toàn bộ chân khí, biến thành hai luồng ảo ảnh.
Vân Quan Nguyệt mỉm cười nói:
- Việc gì phải khổ như vậy?
Vân Quan Nguyệt khẽ vươn tay về phía trước, thân hình không thấy di động nhưng chợt xuất hiện ở bên cạnh Nguyệt Phong như chớp, sau đó hắn đưa tay lên vai làm cho Nguyệt Phong mất đi tất cả lực kháng cự. Nguyệt Phong cảm thấy chân khí toàn thân giống như bị một luồng chân khí từ bên ngoài khóa lại, hắn quỳ xuống đất không còn chút sức lực, rõ ràng hai bên chênh lệch quá lớn.
- Ta thấy tiểu huynh đệ có cốt cách, có linh quang tự nhiên, là kỳ tài võ học trời sinh, có hứng thú làm môn hạ của lão phu hay không, đảm bảo chưa đến mười năm sẽ là cao thủ trong giang hồ.
Vân Quan Nguyệt cười hì hì nói.
Nguyệt Phong thầm nghĩ lão già chó này quá giỏi giả vờ, nhưng lúc này hắn đã không nói được lời nào.
Nguyệt Như cũng không dừng chân, thầm nghĩ lão đệ ơi là lão đệ, tai ương do đệ gây ra, cũng dừng trách tỷ tỷ vô tình, trong vòng mười năm sau tỷ tỷ sẽ hóa vàng mã cho ngươi.
- Tiểu cô nương đi đâu?
Một lão già chợt xuất hiện trước mặt Nguyệt Như, điều này làm nàng sợ đên mức nhảy dựng lên, nhưng nàng lại không thấy gì nữa, chẳng lẽ là ảo giác? Nàng lại đề khí muốn bỏ chạy nhưng chợt phát hiện một bàn tay gầy guộc đặt lên vai mình, đan điền trống rỗng, một âm thanh già nua lại vang lên:
- Lão phu Lí Thập Di người Thiên Ý môn, đắc tội với cô nương rồi.
Hai tỷ đệ Nguyệt Như đã bị người ta bắt lại.
Đầu tiên là Cửu Tiêu kiếm phái, đây là một môn phái nổi danh dùng kiếm, là một trong thập đại môn phái trên giang hồ, võ công rất mạnh, đệ tử rất nhiều, thực lực cường đại, đều là những kẻ mà người bình thường khó thể tưởng. Trong đầu Nguyệt Như và Nguyệt Phong đều có tư liệu của mình, thậm chí từng người trên giang hồ đều biết sự tồn tại của bọn họ. Sau đó là Vân Quan Nguyệt, người này được xưng là kỳ tài kiệt xuất của Cửu Tiêu kiếm phái từ trước đến nay, bây giờ xem như là gương mặt nổi trội của bạch đạo vào thời điêu linh, người này thành danh đã lâu, bây giờ xem như một trong hai mươi vị cao thủ xếp đầu của bạch đạo.
Khi đối mặt với một cao thủ như vậy thì Nguyệt Như và Nguyệt Phong không khỏi phát run, thật sự không ngờ một nhân vật nhân tài kiệt xuất của bạch đạo đến đây làm gì.
- Vừa rồi thất lễ.
Vân Quan Nguyệt tương đối khách khí, thậm chí còn lấy từ trong ngực ra một bình ngọc rồi mở ra, cuối cùng khẽ bôi thuốc mỡ lên tay Nguyệt Phong, hắn nói:
- Cũng vì Vân mỗ nóng vội nên ra tay hơi nặng, không biết tiểu huynh đệ có xuất thân thế nào, thân thủ như vậy cũng coi như là nhân vật kiệt xuất trong giới trẻ.
Nguyệt Phong dĩ nhiên được sủng ái mà kinh hoàng, hắn nói:
- Tiền bối đa lễ, vãn bối là Nguyệt Phong, chẳng qua chỉ học võ gia truyền, phụ thân vãn bối tên là Nguyệt Hổ, là đoàn trưởng Nộ Hổ dong binh đoàn của vùng biên thùy tây nam này.
Vân Quan Nguyệt nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến một cái tên như vậy, hắn biết rõ dong binh đoàn là thứ gì, thật ra đây cũng là một tổ chức võ học như tiêu cục nhưng phương diện kinh doanh lại phức tạp hơn. Chẳng qua ở Đại Thu quốc không có nhiều dong binh đoàn, vì tính lưu động của dong binh đoàn là khá lớn, nhưng Đại Thu quốc tập trung vào hoàng triều nên sẽ dong binh đoàn sẽ bị hạn chế nhất định, vì vậy mà phần lớn các dong binh đoàn đều tập trung ở những quốc gia bên cạnh. Những quốc gia kia phần lớn chỉ có diện tích nhỏ hẹp, binh lực thiếu thốn, nhiều năm qua liên tục hỗn chiến, là nơi tốt cho sự phát triển của dong binh đoàn. Vân Quan Nguyệt chưa từng nghe nói đến Nộ Hổ dong binh đoàn, nhưng có đứa con kiệt xuất thế này, chắc chắn phụ thân cũng là cao thủ.
Vân Quan Nguyệt thầm nghĩ vài vấn đề nhưng trên mặt lại tỏ ra giống như cung kính đã lâu:
- Quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử.
Một cảm giác mát lạnh bùng lên tay, Nguyệt Phong cảm thấy tốt lên rất nhiều, thầm nghĩ danh môn đại phái ra tay quả nhiên bất phàm, hắn chưa từng thấy qua loại dược phẩm nào tốt như vậy. Hắn nghe được lời nói của Vân Quan Nguyệt thì vội vàng nói:
- Tiền bối khách khí, vãn bối đã nghe danh tiếng của Cửu Tiêu kiếm phái từ nhỏ đến lớn, võ công và danh tiếng của tiền bối đều là đỉnh điểm.
Hai người trò chuyện như vậy, mỹ thiếu nữ lại mất hứng, nàng chạy đến cả giận nói:
- Sư phụ, người này vừa rồi còn đùa giỡn con.
Vân Quan Nguyệt quan sát mỹ thiếu nữ, lại nhìn Nguyệt Phong, hắn nói:
- Không cần hồ đồ, ta thấy vị Nguyệt tiểu huynh đệ này có bộ dạng hiệp nghĩa, càng khó được có công phu xuất chúng, lại có xuất thân danh gia, sao lại có những hành động lãng tử như vậy, nào có phải như những gì con nói.
Nguyệt Phong càng cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, hắn chợt sinh ra cảm giác giống như gặp mặt nhau quá muộn, thầm nghĩ quả nhiên là phong thái đại hiệp, lòng hiệp nghĩa chôn dấu sâu trong lòng của mình cũng bị đối phương nhìn ra, đúng là cao nhân.
Mỹ thiếu nữ chợt đỏ mắt, nàng kêu lên:
- Trước kia là như vậy nhưng lần này thì khác, trúc hoa hài của con còn đang ở trong ngực hắn.
Mỹ thiếu nữ rất oán giận, lúc này nàng không giống như trước, vì sao sư phụ lại không tin?
Vân Quan Nguyệt nhìn mỹ thiếu nữ mà không nói lời nào, sau đó hắn lại nhìn tên thiếu niên nông dân, tên thiếu niên vội vàng cung kính nói:
- Sư phụ, thật sự là như thế.
Vân Quan Nguyệt nhìn về phía Nguyệt Phong, hắn nói:
- Tiểu huynh đệ, có chuyện này sao?
Nguyệt Phong lại rất dứt khoát, hắn mỉm cười rồi nói:
- Hài thật sự là có, nhưng tiểu thư kia vô tình đánh rơi và vãn bối nhặt lên, nhưng lòng tốt của vãn bối lại bị tiểu thư coi là trò lãng tử, vì vậy mới sinh ra hiểu lầm.
Nguyệt Phong vừa nói vừa lấy hài ra.
- Ngươi nói bậy.
Cặp mắt mỹ thiếu nữ giống như muốn lồi cả ra.
- Không được làm rộn.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Là một hài tử tốt thì bị hiểu lầm cũng không nói nhiều, dù người ta có nhặt được hài của con, cũng đừng nên hồ đồ như vậy.
Một câu nói của Vân Quan Nguyệt đã phân biệt đúng sai của Nguyệt Phong và mỹ thiếu nữ, mà Nguyệt Phong cũng cố gắng tỏ ra rộng lượng, giống như không quan tâm đến sự hiểu lầm của mỹ thiếu nữ.
- Tiểu thư, đây là hài của nàng.
Nguyệt Phong đi đến bên cạnh mỹ thiếu nữ, hắn đưa hài hoa cho nàng.
- Không cần lòng tốt xảo trá của ngươi.
Mỹ thiếu nữ vứt hài xuống đất, nàng nói:
- Bị chó chạm qua, bổn tiểu thư từ bỏ.
- Hồ đồ.
Vân Quan Nguyệt chợt nổi giận, một luồng khí tức uy nghiêm đột nhiên bùn ra, điều này làm đám người chung quanh sợ đến mức toàn thân run lên, hắn hướng về phía thiếu nữ quát lên:
- Mau xin lỗi Nguyệt tiểu huynh đệ.
- Hu hu!
Mỹ thiếu nữ chợt khóc rống lên, vô tình mọi người cũng không có biện pháp, Vân Quan Nguyệt phải thở dài nói:
- Nha đầu kia từ nhỏ đã được nuông chiều, tiểu huynh đệ cũng không nên quá để ý.
- Không sao, không sao.
Nguyệt Phong híp mắt, thầm nghĩ tình cảnh lê hoa đái vũ này cũng không phải dễ nhìn thấy.
- Đúng rồi, cô nương này còn chưa biết... ....
Vân Quan Nguyệt nhìn về phía Nguyệt Như, lúc này Nguyệt Như đã sớm buông tay mỹ thiếu niên, nàng đi tới một bên, nhưng dù sao cũng bị Vân Quan Nguyệt phát hiện ra:
- Cô nương có quan hệ thế nào với tiểu huynh đệ đây?
Nguyệt Như vội vang nói:
- Vãn bối là Nguyệt Như, là tỷ tỷ của Nguyệt Phong.
Nguyệt Như là người trời sinh bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh, vì vậy lúc này nàng cực kỳ thành thật trước mặt Vân Quan Nguyệt. Lúc này mỹ thiếu niên cũn chạy đến bên cạnh mỹ thiếu nữ nói:
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?
"Không ngờ cũng là tỷ đệ!"
Nguyệt Như thầm nghĩ.
- Nguyệt cô nương trời sinh xinh đẹp, cô nương và Nguyệt tiểu huynh đệ có thể nói là rồng trong cõi người.
Vân Quan Nguyệt gật đầu nói.
Điều này làm cho Nguyệt Như da mặt dày cũng cảm thấy ngượng ngùng, dù nàng vẫn luôn cho rằng sự thật là như vậy, nhưng bây giờ lời nói như thế lại được một vị tiền bối tiếng tăm lừng lẫy nói ra, điều này làm nàng cảm thấy mất tự nhiên.
- Vân tiền bối, không biết các vị này là?
Nguyệt Phong chỉ vào ba vị đệ tử của Vân Quan Nguyệt rồi hỏi, hắn rất có hứng thú với tên tuổi của mỹ thiếu nữ.
Vân Quan Nguyệt vỗ đầu nói:
- Ta hồ đồ rồi, cũng quên mất không giới thiệu.
Vân Quan Nguyệt đầu tiên hướng về phía tên thiếu niên nông dân nói:
- Đây là đồ đệ đầu tiên của Vân mỗ, Triệu Cẩu Nhi.
Nguyệt Như và Nguyệt Phong chấn động mạnh, thiếu chút nữa cả hai đã cười lớn, quả nhiên người cũng như tên.
Triệu Cẩu Nhi thấy bộ dạng của Nguyệt Như và Nguyệt Phong thì cũng xấu hổ, hắn gãi gãi đầu, nhưng đây chẳng qua chỉ là thói quen mà thôi. Mỹ thiếu nữ đột nhiên nói:
- Tên của sư huynh không dễ nghe, nhưng huynh ấy là thập đại tân tú* của đại hội võ lâm lần trước, các người tính là gì?
(*: Mười ngôi sao mới)
Nguyệt Phong thầm nghĩ, như vậy cũng là thập đại tân tú sao? Thế thì ta cũng có mặt bên trong rồi.
Vân Quan Nguyệt mắng mỹ thiếu nữ một câu, sau đó hắn giải thích với hai người Nguyệt Phong:
- Tên họ đều do phụ mẫu ban tặng, phụ mẫu Cẩu Nhi chết sớm, đã lưu lại tên, Cẩu Nhi vì nhớ thương phụ mẫu mà giữ lại tên. Tuy tên có hơi khó nghe nhưng nó cũng không muốn sửa đổi, coi như là hiếu tâm, mà gọi tên cũng thuận miệng.
Nguyệt Phong, Nguyệt Như thầm nghĩ, thì ra là thế.
Sau đó Vân Quan Nguyệt lại chỉ vào tỷ đệ siêu cấp xinh đẹp, hắn nói:
- Tỷ đệ này là hài tử của một vị hảo hữu của Vân mỗ, tuy bái nhập làm môn hạ của Vân mỗ nhưng không học được quá nhiều, không thể bằng sư huynh.
Nguyệt Phong thầm nghĩ vấn đề này mình đã sớm biết rồi.
- Liễu Thanh Yên, Liễu Thanh Vân.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Mau ra mắt Nguyệt sư huynh.
Nguyệt Phong vội vàng xưng không dám, nhưng hắn lại nhìn qua Liễu Thanh Yên và nói tên rất hay, cuối cùng Vân Quan Nguyệt phải phát ra khí thế uy nghiêm thì hai tỷ đệ Liễu Thanh Yên mới tình nguyện mở miệng ra mắt.
- Không biết vị hảo hữu của Vân tiền bối là ai?
Nguyệt Phong thuận miệng nói.
- Ngươi làm gì thế? Muốn biết làm gì?
Liễu Thanh Yên mất hứng nói.
Vân Quan Nguyệt không quan tâm đến Liễu Thanh Yên:
- Hảo hữu của Vân mỗ làm quan trong triều đình, là quận chủ Trương quận Liễu Đình Nghi.
Nguyệt Phong lập tức trầm trồ khen ngợi địa vị, Cửu Tiêu kiếm phái ở Trương quận, hài tử của quận chủ cũng là đệ tử của Cửu Tiêu kiếm phái, như vậy có thể thấy uy thế kinh người của Cửu Tiêu kiếm phái là thế nào.
Vân Quan Nguyệt nhìn bộ dạng của Nguyệt Phong mà khẽ cười cười, thập đại môn phái cũng không phải chỉ là hư danh, đều là bá chủ một phương.
- Với thân thủ và xuất thân của Nguyệt tiểu huynh đệ, chắc chắn phải là người có uy tín ở Hán Cô thành chứ?
Vân Quan Nguyệt đi vào chủ đề chính.
Nguyệt Phong lập tức ra vẻ đắc ý, hắn nói:
- Tất nhiên rồi, vấn đề phòng thủ Hán Cô thành phần lớn đều là người Nộ Hổ dong binh đoàn.
- Tiểu đệ.
Nguyệt Như lạnh giọng nói, Nguyệt Phong chợt chấn động, hắn vội vàng ngậm miệng. Trong mắt Vân Quan Nguyệt chợt lóe lên tinh quang, hắn nói:
- Điều này cũng kỳ quái, Hán Cô thành thuộc Tần quận, phòng thủ Hán Cô thành có hộ vệ quân, Nộ Hổ đoàn của tiểu huynh đệ sao lại có tham dự vào vấn đề này?
- Không có, vừa rồi tôi chỉ nói bậy mà thôi.
Nguyệt Phong vội vàng nói.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Thì ra là thế, Vân mỗ có chuyện muốn nhờ, không biết tiểu huynh đệ có đồng ý không?
Nguyệt Phong chợt đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ rõ ràng là gừng càng già càng cay, hắn không dám đáp lời tùy ý, hắn nhìn Nguyệt Như. Lúc này Nguyệt Như do dự một chút rồi nói:
- Không biết Vân tiền bối có gì muốn nhờ, tỷ đệ chúng tôi lực mỏng, giống như không giúp được gì.
Vân Quan Nguyệt cười ha hả nói:
- Nguyệt cô nương quá khách khí, việc Vân mỗ yêu cầu chắc chắn cô nương sẽ làm được.
Nguyệt Như và Nguyệt Phong đưa mắt nhìn nhau, hình như bọn họ chọc vào phiền toái rồi thì phải.
Vân Quan Nguyệt noims:
- Vân mỗ chỉ muốn gặp lệnh tôn thỉnh giáo vài vấn đề nho nhỏ.
Nguyệt Như và Nguyệt Phong nhìn nhau, cả hai không nói nhiều mà xoay người bỏ chạy về hai hướng khác nhau, bọn họ giống như tập luyện vô số lần, cả hai đều bộc phát ra toàn bộ chân khí, biến thành hai luồng ảo ảnh.
Vân Quan Nguyệt mỉm cười nói:
- Việc gì phải khổ như vậy?
Vân Quan Nguyệt khẽ vươn tay về phía trước, thân hình không thấy di động nhưng chợt xuất hiện ở bên cạnh Nguyệt Phong như chớp, sau đó hắn đưa tay lên vai làm cho Nguyệt Phong mất đi tất cả lực kháng cự. Nguyệt Phong cảm thấy chân khí toàn thân giống như bị một luồng chân khí từ bên ngoài khóa lại, hắn quỳ xuống đất không còn chút sức lực, rõ ràng hai bên chênh lệch quá lớn.
- Ta thấy tiểu huynh đệ có cốt cách, có linh quang tự nhiên, là kỳ tài võ học trời sinh, có hứng thú làm môn hạ của lão phu hay không, đảm bảo chưa đến mười năm sẽ là cao thủ trong giang hồ.
Vân Quan Nguyệt cười hì hì nói.
Nguyệt Phong thầm nghĩ lão già chó này quá giỏi giả vờ, nhưng lúc này hắn đã không nói được lời nào.
Nguyệt Như cũng không dừng chân, thầm nghĩ lão đệ ơi là lão đệ, tai ương do đệ gây ra, cũng dừng trách tỷ tỷ vô tình, trong vòng mười năm sau tỷ tỷ sẽ hóa vàng mã cho ngươi.
- Tiểu cô nương đi đâu?
Một lão già chợt xuất hiện trước mặt Nguyệt Như, điều này làm nàng sợ đên mức nhảy dựng lên, nhưng nàng lại không thấy gì nữa, chẳng lẽ là ảo giác? Nàng lại đề khí muốn bỏ chạy nhưng chợt phát hiện một bàn tay gầy guộc đặt lên vai mình, đan điền trống rỗng, một âm thanh già nua lại vang lên:
- Lão phu Lí Thập Di người Thiên Ý môn, đắc tội với cô nương rồi.
Hai tỷ đệ Nguyệt Như đã bị người ta bắt lại.
/175
|