Có rất ít người biết rõ rốt cuộc là vì vấn đề gì mà chỉ trong vòng một đêm, ba thế lực hoang tử vốn ở thế cân bằng đã va chạm mạnh vào nhau, vô tình kinh thành máu tươi tung tóe. Cuối cùng kinh thành trở thành chiến trường, binh sĩ dưới trướng ba vị hoàng tử đã xảy ra chiến đấu dữ dội, rất nhiều dân chúng và quan viên tử vong trong cuộc chiến. Đại Thu quốc rối loạn, sau đại chiến thì không ai thành công, Nhị hoàng tử Tống Thu Trì phải rời khỏi kinh thành, Tam hoàng tử Tống Thu Sinh cũng phải chạy lên phía bắc, chỉ có Thất hoàng tử Tống Thu Long là ở lại kinh thành giống như giành được thắng lợi, nhưng rõ ràng hoàng thất Đại Thu quốc đã hoàn toàn mất đi khống chế với địa phương chỉ sau một đêm.
Nhị hoàng tử Tống Thu Trì về phía tây bắc, hắn tổn thất nặng nề, cao thủ thủ hạ đắc lực hầu như mất sạch sau một đêm. Tam hoàng tử Tống Thu Sinh thì lên phía bắc, nhưng chờ hắn ở phía bắc chính là Hạ quốc, đây là quốc gia trăm năm qua nhìn chằm chằm vào Trung Nguyên dồi dào trù phú, lúc này bọn họ cuối cùng cũng lộ ra răng nanh. Thất hoàng tử lại liên tục đưa quân truy kích hai vị huynh trưởng, giống như muốn giải quyết hoàn toàn vấn đề.
Tuy không biết Thất hoàng tử Tống Thu Long có thể thành công hay không nhưng Đại Thu quốc đã loạn, toàn bộ Đại Thu quốc có hai mươi bốn quận, bây giờ ít nhất đã có mười lăm quận thoát khỏi sự khống chế, mà toàn bộ vùng phía nam đã rơi vào trạng thái vô chủ. Đây rõ ràng là một tin tốt không thể nghi ngờ với Trương Hắc Ngưu ở Hán Cô thành, mà tin tức cũng tốt không kém chính là Đại Thu quốc đang bùng lên dân loạn lớn nhất chưa từng có.
Đạo giáo đại thừa đã sớm lặng lẽ phát triển và giáo chúng trải rộng khắp thiên hạ, lúc này giáo chủ Đạo giáo là Chương Thừa Phong đã thừa cơ châm ngòi lửa, triệu tập giáo chúng dưới trướng làm phản, dùng khẩu hiệu "Quân điền phân lương" để vùng lên, vô tình đã chiếm được toàn bộ các quận quan trọng của Đại Thu quốc. Hán Cô thành là một thành ở vùng biên giới và không gặp phải làm gió làm phản của Đạo giáo đại thừa, giáo chủ của giáo phái này tự xưng là thiên thần hạ phàm dẫn giáo đồ kiến tạo Đại Thu quốc, vô tình hiệu triệu hàng trăm vạn dân chúng, lực lượng mạnh mẽ đến mức khó thể nghiêm trị.
Nhưng rối loạn ở Đại Thu quốc lại rất tốt cho Hán Cô thành, đám người Nhị hoàng tử đã không còn dư sức quan tâm đến Hán Cô nữa.
Sau khi được Lộ Dao giảng giải thì Trương Hắc Ngưu hiểu rõ vấn đề, hắn nói:
- Như vậy chúng ta đã không còn gì phải lo lắng.
- Có thể nói như vậy, nhưng Đại Thu quốc rối loạn, khó thể bảo toàn các nước nhỏ xung quanh nhân cơ hội tiến vào hôi của.
Lộ Dao có chút bận tâm đến Lôi Âm quốc, tuy đây chỉ là nước nhỏ nhưng ít nhất cũng có thể gom lại được hơn hai mươi vạn quân, chẳng qua vấn đề huấn luyện và trang bị không bằng Đại Thu quốc mà thôi, nhưng đây cũng là một cánh quân khá mạnh.
Mọi người lại trao đổi ý kiến.
- Thật ra đối với chung ta thì chuyện hàng đầu cần phải giải quyết chính là Cửu Linh Quang Ngọc.
Tuy có rất ít người biết vì sao ba vị hoàng tử lại đại chiến để sinh ra nổi loạn nhưng ba người Trương Hắc Ngưu có thể phân tích ra rõ ràng, tất cả chỉ vì Cửu Linh Quang Ngọc. Nếu bây giờ bọn họ xử lý không tốt sẽ phát sinh phiền toái vô tận, Lộ Dao biết Trương Hắc Ngưu không buông tha cho Cửu Linh Quang Ngọc mà giấu đi ở một địa phương bí mật, điều này vẫn làm lão sầu lo.
Nguyệt Hổ cũng có ý nghĩ như vậy, hắn nghĩ đến khả năng một nhân vật hắc đạo luôn rình rập chính mình, cảm giác này sinh ra sự bất an.
Trương Hắc Ngưu không quan tâm, hắn nói:
- Ta đã tìm địa phương thì tuyệt đối không ai tìm ra được, chỉ cần mọi người kín tiếng, sau một thời gian sẽ không có vấn đề gì.
- Hy vọng là thế.
Lộ Dao nói.
Thời gian dần trôi qua.
Những con đường trong Hán Cô thành dần khôi phục lại vẻ phồn vinh như xưa, khi sơn tặc bỏ đi thì binh lính Hán Cô tiếp nhận phòng ngự, Hán Cô thành lạ có thương đội tiến vào. Tuy đám thương đội cảm thấy rất kỳ quái, không biết Hán Cô xảy ra chuyện gì nhưng hàng hóa vẫn buôn bán rất tốt. Hơn nữa nhiều nhân vật giang hồ khó gặp cũng đã xuất hiện trong Hán Cô thành.
Nguyệt Như thấy Hán Cô thành náo nhiệt hẳn lên thì rất vui sướng, dù sao nàng cũng là một tiểu cô nương, một địa phương rách nát cũng không có gì tốt.
Hôm nay Nguyệt Như kéo Nguyệt Phong đi lang thang trên đường Hán Cô thành, nàng cực kỳ vui sướng vì có nhiều tiểu thương buôn bán đủ mặt hàng. Thời gian này Nguyệt Phong chủ yếu là khổ tu, giống như hắn cảm thấy thiếu sót của mình, sau đó tu luyện thêm sách võ của Trương Hắc Ngưu và tiến bộ khá lớn. Hôm nay sau khi múa một bài thương thì trong lòng vui sướng và đi theo muội muội hồ đồ ra ngoài chơi, dù sao một nữ hài tử ra ngoài cũng không quá an toàn.
Nguyệt Như lại có ý nghĩ muốn đưa đệ đệ tốt của mình đi khuân đồ, Nguyệt gia thủ hộ Hán Cô thành đã chiếm được khá nhiều chỗ tốt, vì thế mà Nguyệt Như bây giờ cũng có khá nhiều tiền.
- Cô nương... ....
Âm thanh một người trẻ tuổi vang lên sau lưng Nguyệt Như, nàng quay đầu thấy một nông dân quê mùa trẻ tuổi mặc áo xanh, tuy tuổi không lớn nhưng gương mặt vì phơi nắng mà đen kịt. Nàng nhìn qua mà cảm thấy chán ghét, nàng thầm nghĩ sủa bậy cũng cần phải xem mình thế nào đã chứ. Hừ, tên này còn cột bên hông một cây trường kiếm rách, không biết nhà nông ở đâu mà chạy ra làm hiệp khách, vì thế mà nàng không thèm quan tâm, ánh mắt xoay chuyển, bước chân vẫn tiếp tục.
Nguyệt Phong đưa mắt nhìn, công lực chợt được đề cao, mơ hồ có thể thấy chân khí lưu động. Hắn phát hiện đối phương cũng có nghề, nhưng vì không thấy tên kia có phản ứng nên hắn cũng chẳng quan tâm.
Thiếu niên kia không biết mình động vào rắc rối, hắn cảm thấy người Hán Cô thành này quá khó liên hệ, nhiệm vụ sư phụ giao phó sợ rằng khó hoàn thành.
- Sư huynh, người Hán Cô thành này rất cổ quái.
Một giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng tên thiếu niên, là một thiếu niên ăn mặc y phục bạch sắc cực kỳ hoa lệ và không nhiễm hạt bụi, trên gương mặt được khảm nạm ngũ quan tuấn mỹ, nhưng hắn còn có chút nhỏ tuổi, nếu không sẽ là công tử nổi danh giang hồ. Lúc này hắn đang ở phía sau gọi tên thiếu niên nông dân.
- Đúng vậy, nhìn qua tưởng hai người kia tương đối dễ nói chuyện, không ngờ... ....
Một giọng nói ngọt ngào chậm rãi vang lên, một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa và y phục ngũ sắc xuất hiện sau lưng tên thiếu nhiên nông dân, nàng dùng ánh mắt thất vọng nhìn hai người Nguyệt Như và Nguyệt Phong.
Nguyệt Như quay đầu lại và thấy ánh mắt mình sáng ngời ngời, vừa rồi ánh mắt của nàng bị tên thiếu niên nông dân chặn lại nên không thấy được siêu cấp cực phẩm mỹ thiếu niên. Nàng cho rằng đó là sai lầm của mình, tuy đối phương còn nhỏ một chút nhưng bây giờ bồi dưỡng thì rất có tương lai, vì thế mà trên miệng nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào giống như trên vách đá hoang vu chợt nở rộ hoa tươi, nàng nói:
- Chuyện gì vậy, tiểu đệ đệ?
Hai mắt Nguyệt Như sáng bừng bừng, nàng đi về phía mỹ thiếu niên.
Nguyệt Phong cũng cảm thấy thời gian này mình luyện công có vấn đề, một cực phẩm tiểu thiếu nữ như vậy mà lại bỏ qua. Nàng có làn da trắng nõn, ánh mắt lóe sáng, đây rõ ràng là thiếu nữ cực phẩm. Tất nhiên nhỏ cũng không là vấn đề, tuổi này sợ rằng sinh con cũng không có vấn đề, vì vậy hắn chợt nghiêng người và lộ ra nụ cười mê người đã rèn luyện từ lâu, hắn nói:
- Tiểu thư xinh đẹp, tại hạ là Nguyệt Phong, chẳng biết có may mắn biết được phương danh hay không?
Ba người kia chợt chấn động, toàn thân nổi da gà.
- Chào hai vị... ....
Tên thiếu niên nông dân vội vàng thi lễ, hắn đang định nói thêm gì đó thì lại bị Nguyệt Như vươn tay đẩy ra, nàng cười ngọt ngào nói với mỹ thiếu niên ở phía sau:
- Tiểu đệ đệ nhất định là lần đầu tiên đến Hán Cô thành, không sao, tỷ tỷ đây là thổ địa ở Hán Cô thành, khuê danh của tỷ tỷ là Nguyệt Như, tiểu đệ đệ tên là gì? Tỷ tỷ mang đệ đi chơi.
Mỹ thiếu niên nghe nói như vậy thì đỏ mặt rồi lui về phía sau như điện giật, cũng không biết nói gì cho tốt.
- Ha ha... ....
Nguyệt Như lại càng thích:
- Tiểu đệ đệ còn ngại ngùng gì nữa?
- Ngươi làm gì vậy?
Thiếu nữ tức giận bảo vệ mỹ thiếu niên, nàng tức giận nói với Nguyệt Như, đồng thời còn muốn đẩy bàn tay đang chĩa về phía mỹ thiếu niên. Nhưng đúng lúc này bàn tay trắng đẹp tinh xảo lại bị chụp lấy, người ra tay là Nguyệt Phong, hắn khẽ cầm lấy bàn tay của mỹ nữ rồi nói:
- Không cần phải quan tâm đến nó, muội muội của huynh thường hay điên như vậy, mà tiểu muội muội tên là gì? Ca ca biết rõ một chỗ chơi rất vui, bây giờ sẽ mang nàng đi chơi.
Ba vị sư huynh đệ bên kia chợt choáng váng, Hán Cô thành này quả nhiên là một địa phương kỳ quái.
- Á, ngươi làm gì vậy?
Mỹ thiếu nữ chợt chấn động, mỹ thiếu niên muốn tiến lên giúp nhưng bị Nguyệt Như chụp lấy. Tuy võ công của Nguyệt Như không cầu tiến bằng Nguyệt Phong nhưng cũng hơn hẳn mỹ thiếu niên, mà võ công của Nguyệt Phong lại vượt xa mỹ thiếu nữ.
Mỹ thiếu nữ vùng vẫy không thành công, nàng thầm vận chân khí, vòng tay chợt giống như hóa thành rắn tiến lên quấn lấy tay. Nguyệt Phong có hơi sững sờ:
- Vòng tay Kim Xà Triền Ti? Không thể nào?
Bây giờ nguyệt phong cũng không còn là lúc mới đến Hán Cô thành, hắn khẽ vung tay thay đổi hướng nhưng vẫn giữ chặt bàn tay nhỏ của mỹ thiếu nữ, trong lòng thầm khen non mềm, trơn bóng nhưng vẻ mặt không biến đổi, vẫn bày ra vẻ mặt đẹp nhất:
- Tiểu thư thì ra muốn để Nguyệt mỗ xem tướng tay, như vậy Nguyệt mỗ cung kính không bằng tuân mệnh...Tuy sở học của Nguyệt mỗ không phải cực kỳ uyên bác nhưng vẫn có chút hiểu biết về chỉ tay.
- Thả ta ra.
Mỹ thiếu nữ chợt hét lên một khẩu âm của người phương nam Đại Thu quốc, cực kỳ dễ nghe, nhưng bàn tay của Nguyệt Phong dai như đỉa, vẫn không buông bàn tay đẹp của mỹ thiếu nữ.
- Vị huynh đài này... ....
Tên thiếu niên nông dân tiến lên muốn đẩy Nguyệt Phong ra.
- Ngươi làm gì thế?
Ánh mắt Nguyệt Phong chợt phát lạnh, điều này làm tên thiếu niên kia sợ đến mức nhảy dựng ra phía sau. Không thể phủ nhận sau đại chiến Hán Cô thành thì tinh thần và lực lượng của Nguyệt Phong đều được đề cao, hơn nữa vô tình có thể phóng ra sát khí.
- Không có gì... ....
Nguyệt Phong dùng ánh mắt tinh tế quan sát vân tay của mỹ thiếu nữ, hắn nói:
- Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm qua của Nguyệt Phong thì tiểu thư là người đại phú đại quý, vinh hoa phú quý, hơn nữa còn có một phần nhân duyên làm ngàn vạn thiếu nữ hâm mộ... ....
- Bản tiểu thư không nghe ngươi nói bậy.
Mỹ thiếu nữ không muốn bị Nguyệt Phong khống chế, một bàn tay khác vung mạnh lên đánh lên mặt Nguyệt Phong.
- Đánh là hôn, mắng là yêu, bản công tử rất thích.
Nhị hoàng tử Tống Thu Trì về phía tây bắc, hắn tổn thất nặng nề, cao thủ thủ hạ đắc lực hầu như mất sạch sau một đêm. Tam hoàng tử Tống Thu Sinh thì lên phía bắc, nhưng chờ hắn ở phía bắc chính là Hạ quốc, đây là quốc gia trăm năm qua nhìn chằm chằm vào Trung Nguyên dồi dào trù phú, lúc này bọn họ cuối cùng cũng lộ ra răng nanh. Thất hoàng tử lại liên tục đưa quân truy kích hai vị huynh trưởng, giống như muốn giải quyết hoàn toàn vấn đề.
Tuy không biết Thất hoàng tử Tống Thu Long có thể thành công hay không nhưng Đại Thu quốc đã loạn, toàn bộ Đại Thu quốc có hai mươi bốn quận, bây giờ ít nhất đã có mười lăm quận thoát khỏi sự khống chế, mà toàn bộ vùng phía nam đã rơi vào trạng thái vô chủ. Đây rõ ràng là một tin tốt không thể nghi ngờ với Trương Hắc Ngưu ở Hán Cô thành, mà tin tức cũng tốt không kém chính là Đại Thu quốc đang bùng lên dân loạn lớn nhất chưa từng có.
Đạo giáo đại thừa đã sớm lặng lẽ phát triển và giáo chúng trải rộng khắp thiên hạ, lúc này giáo chủ Đạo giáo là Chương Thừa Phong đã thừa cơ châm ngòi lửa, triệu tập giáo chúng dưới trướng làm phản, dùng khẩu hiệu "Quân điền phân lương" để vùng lên, vô tình đã chiếm được toàn bộ các quận quan trọng của Đại Thu quốc. Hán Cô thành là một thành ở vùng biên giới và không gặp phải làm gió làm phản của Đạo giáo đại thừa, giáo chủ của giáo phái này tự xưng là thiên thần hạ phàm dẫn giáo đồ kiến tạo Đại Thu quốc, vô tình hiệu triệu hàng trăm vạn dân chúng, lực lượng mạnh mẽ đến mức khó thể nghiêm trị.
Nhưng rối loạn ở Đại Thu quốc lại rất tốt cho Hán Cô thành, đám người Nhị hoàng tử đã không còn dư sức quan tâm đến Hán Cô nữa.
Sau khi được Lộ Dao giảng giải thì Trương Hắc Ngưu hiểu rõ vấn đề, hắn nói:
- Như vậy chúng ta đã không còn gì phải lo lắng.
- Có thể nói như vậy, nhưng Đại Thu quốc rối loạn, khó thể bảo toàn các nước nhỏ xung quanh nhân cơ hội tiến vào hôi của.
Lộ Dao có chút bận tâm đến Lôi Âm quốc, tuy đây chỉ là nước nhỏ nhưng ít nhất cũng có thể gom lại được hơn hai mươi vạn quân, chẳng qua vấn đề huấn luyện và trang bị không bằng Đại Thu quốc mà thôi, nhưng đây cũng là một cánh quân khá mạnh.
Mọi người lại trao đổi ý kiến.
- Thật ra đối với chung ta thì chuyện hàng đầu cần phải giải quyết chính là Cửu Linh Quang Ngọc.
Tuy có rất ít người biết vì sao ba vị hoàng tử lại đại chiến để sinh ra nổi loạn nhưng ba người Trương Hắc Ngưu có thể phân tích ra rõ ràng, tất cả chỉ vì Cửu Linh Quang Ngọc. Nếu bây giờ bọn họ xử lý không tốt sẽ phát sinh phiền toái vô tận, Lộ Dao biết Trương Hắc Ngưu không buông tha cho Cửu Linh Quang Ngọc mà giấu đi ở một địa phương bí mật, điều này vẫn làm lão sầu lo.
Nguyệt Hổ cũng có ý nghĩ như vậy, hắn nghĩ đến khả năng một nhân vật hắc đạo luôn rình rập chính mình, cảm giác này sinh ra sự bất an.
Trương Hắc Ngưu không quan tâm, hắn nói:
- Ta đã tìm địa phương thì tuyệt đối không ai tìm ra được, chỉ cần mọi người kín tiếng, sau một thời gian sẽ không có vấn đề gì.
- Hy vọng là thế.
Lộ Dao nói.
Thời gian dần trôi qua.
Những con đường trong Hán Cô thành dần khôi phục lại vẻ phồn vinh như xưa, khi sơn tặc bỏ đi thì binh lính Hán Cô tiếp nhận phòng ngự, Hán Cô thành lạ có thương đội tiến vào. Tuy đám thương đội cảm thấy rất kỳ quái, không biết Hán Cô xảy ra chuyện gì nhưng hàng hóa vẫn buôn bán rất tốt. Hơn nữa nhiều nhân vật giang hồ khó gặp cũng đã xuất hiện trong Hán Cô thành.
Nguyệt Như thấy Hán Cô thành náo nhiệt hẳn lên thì rất vui sướng, dù sao nàng cũng là một tiểu cô nương, một địa phương rách nát cũng không có gì tốt.
Hôm nay Nguyệt Như kéo Nguyệt Phong đi lang thang trên đường Hán Cô thành, nàng cực kỳ vui sướng vì có nhiều tiểu thương buôn bán đủ mặt hàng. Thời gian này Nguyệt Phong chủ yếu là khổ tu, giống như hắn cảm thấy thiếu sót của mình, sau đó tu luyện thêm sách võ của Trương Hắc Ngưu và tiến bộ khá lớn. Hôm nay sau khi múa một bài thương thì trong lòng vui sướng và đi theo muội muội hồ đồ ra ngoài chơi, dù sao một nữ hài tử ra ngoài cũng không quá an toàn.
Nguyệt Như lại có ý nghĩ muốn đưa đệ đệ tốt của mình đi khuân đồ, Nguyệt gia thủ hộ Hán Cô thành đã chiếm được khá nhiều chỗ tốt, vì thế mà Nguyệt Như bây giờ cũng có khá nhiều tiền.
- Cô nương... ....
Âm thanh một người trẻ tuổi vang lên sau lưng Nguyệt Như, nàng quay đầu thấy một nông dân quê mùa trẻ tuổi mặc áo xanh, tuy tuổi không lớn nhưng gương mặt vì phơi nắng mà đen kịt. Nàng nhìn qua mà cảm thấy chán ghét, nàng thầm nghĩ sủa bậy cũng cần phải xem mình thế nào đã chứ. Hừ, tên này còn cột bên hông một cây trường kiếm rách, không biết nhà nông ở đâu mà chạy ra làm hiệp khách, vì thế mà nàng không thèm quan tâm, ánh mắt xoay chuyển, bước chân vẫn tiếp tục.
Nguyệt Phong đưa mắt nhìn, công lực chợt được đề cao, mơ hồ có thể thấy chân khí lưu động. Hắn phát hiện đối phương cũng có nghề, nhưng vì không thấy tên kia có phản ứng nên hắn cũng chẳng quan tâm.
Thiếu niên kia không biết mình động vào rắc rối, hắn cảm thấy người Hán Cô thành này quá khó liên hệ, nhiệm vụ sư phụ giao phó sợ rằng khó hoàn thành.
- Sư huynh, người Hán Cô thành này rất cổ quái.
Một giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng tên thiếu niên, là một thiếu niên ăn mặc y phục bạch sắc cực kỳ hoa lệ và không nhiễm hạt bụi, trên gương mặt được khảm nạm ngũ quan tuấn mỹ, nhưng hắn còn có chút nhỏ tuổi, nếu không sẽ là công tử nổi danh giang hồ. Lúc này hắn đang ở phía sau gọi tên thiếu niên nông dân.
- Đúng vậy, nhìn qua tưởng hai người kia tương đối dễ nói chuyện, không ngờ... ....
Một giọng nói ngọt ngào chậm rãi vang lên, một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa và y phục ngũ sắc xuất hiện sau lưng tên thiếu nhiên nông dân, nàng dùng ánh mắt thất vọng nhìn hai người Nguyệt Như và Nguyệt Phong.
Nguyệt Như quay đầu lại và thấy ánh mắt mình sáng ngời ngời, vừa rồi ánh mắt của nàng bị tên thiếu niên nông dân chặn lại nên không thấy được siêu cấp cực phẩm mỹ thiếu niên. Nàng cho rằng đó là sai lầm của mình, tuy đối phương còn nhỏ một chút nhưng bây giờ bồi dưỡng thì rất có tương lai, vì thế mà trên miệng nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào giống như trên vách đá hoang vu chợt nở rộ hoa tươi, nàng nói:
- Chuyện gì vậy, tiểu đệ đệ?
Hai mắt Nguyệt Như sáng bừng bừng, nàng đi về phía mỹ thiếu niên.
Nguyệt Phong cũng cảm thấy thời gian này mình luyện công có vấn đề, một cực phẩm tiểu thiếu nữ như vậy mà lại bỏ qua. Nàng có làn da trắng nõn, ánh mắt lóe sáng, đây rõ ràng là thiếu nữ cực phẩm. Tất nhiên nhỏ cũng không là vấn đề, tuổi này sợ rằng sinh con cũng không có vấn đề, vì vậy hắn chợt nghiêng người và lộ ra nụ cười mê người đã rèn luyện từ lâu, hắn nói:
- Tiểu thư xinh đẹp, tại hạ là Nguyệt Phong, chẳng biết có may mắn biết được phương danh hay không?
Ba người kia chợt chấn động, toàn thân nổi da gà.
- Chào hai vị... ....
Tên thiếu niên nông dân vội vàng thi lễ, hắn đang định nói thêm gì đó thì lại bị Nguyệt Như vươn tay đẩy ra, nàng cười ngọt ngào nói với mỹ thiếu niên ở phía sau:
- Tiểu đệ đệ nhất định là lần đầu tiên đến Hán Cô thành, không sao, tỷ tỷ đây là thổ địa ở Hán Cô thành, khuê danh của tỷ tỷ là Nguyệt Như, tiểu đệ đệ tên là gì? Tỷ tỷ mang đệ đi chơi.
Mỹ thiếu niên nghe nói như vậy thì đỏ mặt rồi lui về phía sau như điện giật, cũng không biết nói gì cho tốt.
- Ha ha... ....
Nguyệt Như lại càng thích:
- Tiểu đệ đệ còn ngại ngùng gì nữa?
- Ngươi làm gì vậy?
Thiếu nữ tức giận bảo vệ mỹ thiếu niên, nàng tức giận nói với Nguyệt Như, đồng thời còn muốn đẩy bàn tay đang chĩa về phía mỹ thiếu niên. Nhưng đúng lúc này bàn tay trắng đẹp tinh xảo lại bị chụp lấy, người ra tay là Nguyệt Phong, hắn khẽ cầm lấy bàn tay của mỹ nữ rồi nói:
- Không cần phải quan tâm đến nó, muội muội của huynh thường hay điên như vậy, mà tiểu muội muội tên là gì? Ca ca biết rõ một chỗ chơi rất vui, bây giờ sẽ mang nàng đi chơi.
Ba vị sư huynh đệ bên kia chợt choáng váng, Hán Cô thành này quả nhiên là một địa phương kỳ quái.
- Á, ngươi làm gì vậy?
Mỹ thiếu nữ chợt chấn động, mỹ thiếu niên muốn tiến lên giúp nhưng bị Nguyệt Như chụp lấy. Tuy võ công của Nguyệt Như không cầu tiến bằng Nguyệt Phong nhưng cũng hơn hẳn mỹ thiếu niên, mà võ công của Nguyệt Phong lại vượt xa mỹ thiếu nữ.
Mỹ thiếu nữ vùng vẫy không thành công, nàng thầm vận chân khí, vòng tay chợt giống như hóa thành rắn tiến lên quấn lấy tay. Nguyệt Phong có hơi sững sờ:
- Vòng tay Kim Xà Triền Ti? Không thể nào?
Bây giờ nguyệt phong cũng không còn là lúc mới đến Hán Cô thành, hắn khẽ vung tay thay đổi hướng nhưng vẫn giữ chặt bàn tay nhỏ của mỹ thiếu nữ, trong lòng thầm khen non mềm, trơn bóng nhưng vẻ mặt không biến đổi, vẫn bày ra vẻ mặt đẹp nhất:
- Tiểu thư thì ra muốn để Nguyệt mỗ xem tướng tay, như vậy Nguyệt mỗ cung kính không bằng tuân mệnh...Tuy sở học của Nguyệt mỗ không phải cực kỳ uyên bác nhưng vẫn có chút hiểu biết về chỉ tay.
- Thả ta ra.
Mỹ thiếu nữ chợt hét lên một khẩu âm của người phương nam Đại Thu quốc, cực kỳ dễ nghe, nhưng bàn tay của Nguyệt Phong dai như đỉa, vẫn không buông bàn tay đẹp của mỹ thiếu nữ.
- Vị huynh đài này... ....
Tên thiếu niên nông dân tiến lên muốn đẩy Nguyệt Phong ra.
- Ngươi làm gì thế?
Ánh mắt Nguyệt Phong chợt phát lạnh, điều này làm tên thiếu niên kia sợ đến mức nhảy dựng ra phía sau. Không thể phủ nhận sau đại chiến Hán Cô thành thì tinh thần và lực lượng của Nguyệt Phong đều được đề cao, hơn nữa vô tình có thể phóng ra sát khí.
- Không có gì... ....
Nguyệt Phong dùng ánh mắt tinh tế quan sát vân tay của mỹ thiếu nữ, hắn nói:
- Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm qua của Nguyệt Phong thì tiểu thư là người đại phú đại quý, vinh hoa phú quý, hơn nữa còn có một phần nhân duyên làm ngàn vạn thiếu nữ hâm mộ... ....
- Bản tiểu thư không nghe ngươi nói bậy.
Mỹ thiếu nữ không muốn bị Nguyệt Phong khống chế, một bàn tay khác vung mạnh lên đánh lên mặt Nguyệt Phong.
- Đánh là hôn, mắng là yêu, bản công tử rất thích.
/175
|